Phan 13: Tac Duong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: "Blog này là một dự án nhỏ trong mùa hè của mình để ghi lại những suy nghĩ và tâm tư của mình - thế hệ 8x trong bối cảnh hiện tại. Mỗi phần là một câu chuyện nhỏ, xoay quanh đời sống, công việc, gia đình và tình yêu của một nhóm 8x Hà Nội. Hy vọng nhận được sự quan tâm và đánh giá của các bạn."

Phần 13: Tắc đường

- Đường cứ tắc thế này thì về kịp thế nào được. Bọn mất dạy!

- Lại ô tô đâm nhau.

- Đường đã bé lại còn thích đi bốn bánh, chúng nó cứ thích khoe của thì đường nào chả nát, chả tắc.

- Đoạn này cũng dự án mở rộng nâng cấp mấy năm rồi đấy mà có ra gì đâu.

- Có dự án nhưng chưa được rót tiền.

-Ô tô chưa đi thì nhựa đường đã trôi hết sạch, rồi ông điện nước qua đào lên, đường nào chả như mặt Chí Phèo.

Giờ tắc đường lúc năm giờ rưỡi chiều đối với 85 bao giờ cũng bụi bặm và đầy những tiếng chửi "thú vị". Tắc đường cũng như mất điện, rất bình đẳng. Từ Mẹc đến xe đạp tàu, Spacy hay xe thồ đều kẹt cứng trong một khối không - di - chuyển, còn người lái tất cả đều mệt mỏi, cáu kỉnh, căng thẳng, và vội vã. Người ta hạ cửa kính taxi, nâng kính chắn của mũ bảo hiểm, thậm chí cởi cả khẩu trang để chửi nhau, chửi chỉ để mà chửi vì chẳng ai trong số họ là nguyên nhân tắc đường. Có lẽ lúc đó chửi được nâng cấp lên thành "một phương tiện giao tiếp mới" của đời sống đô thị hiện đại. Không có chửi hình như cuộc sống sẽ bị khép kín sau cửa sắt nhà ống và nhà tập thể nơi hàng xóm không biết mặt nhau; dần dần người thành thị sẽ khó còn cảm nhận được dư vị của cuộc sống cộng đồng. Mỗi khi tắc đường, 85 đều rất chăm chú nghe chửi. Nhưng hôm nay 85 không có tâm trạng nào để mà nghe, vì chính nó cũng mệt mỏi, vội vã. Nó phải mua cho xong quà để mang về quê ăn Tết.

Ảnh minh họa: vietnamnet.vn

Cứ đến Tết là 85 thấy mình bất lực. Nó phải rời Hà Nội. Không phải 85 chê quê nó nghèo, nhưng giờ mỗi lần về quê nó giống như một người lạ, một đứa ngụ cư trơ trọi. Ở Hà Nội, 85 là một trong vài triệu người ngụ cư, nó không cảm thấy mình đơn độc. Cũng như lúc này, xung quanh nó có vài nghìn người khác cùng chịu cảnh tắc đường, và những cành đào gượng tươi trong ánh chiều chạng vạng.

Di động của nó rung lên. Tin nhắn của 88.

- Lát qua nhà ăn cơm, rồi mừng tuổi luôn nhé!

- Đang tắc đường, sẽ mừng tuổi bụi Hà Nội!

Không mấy ai biết 88 và 82 vẫn sống trong căn hộ cũ của bố, bàn ghế giường tủ đều từ ngày bố hai đứa còn sống, chỉ sơn sửa lại. Hoa huệ trắng trong bình gốm, thơm dịu mùi ngày hôm qua; bên cửa sổ nhìn ra ban công, một cành đào rừng ngả hoa lên những chậu sen đất và hoa đá tròn tròn be bé; quanh bàn nước, bốn khuôn mặt quen. 88 nhanh nhảu :

- Đợi ông đói gần chết.

- Tôi thì chết rồi, gần với xa gì. Hôm nay có gì ngon mà dám mời miềng nhể?

- Chiều tranh thủ làm bún chả, kẻo Tết chả có món này mà ăn. Có cả rượu nếp nhà trồng nhé. Ngon không? Thèm không?

- Ơ hay, phải ăn mới biết ngon hay không chứ. Ăn xong lại đau bụng mất Tết thì sao?

- Đã không phải làm thì không được chê. Anh giống ông anh em thật đấy.

Nhận ra nó đã lỡ lời, 91 im lặng nhìn 86 và 88 dò xét.

Ảnh minh họa: NFstar

Ảnh minh họa: NFstar

- Ờ, phải dễ tính như anh, được em gái cho ăn chả nướng cháy mà vẫn khen rối rít đây này.

Mọi người bật cười trong khi 82 giữ bộ mặt bình thản rất phởn.

Trong bữa tất niên sớm ấy, có rất nhiều tiếng cười.

85 đưa 86 về. Gần Tết, đường đông hơn mọi ngày, nhưng đã hết tắc, xe cộ nối đuôi nhau như hồng cầu chảy trong mạch máu. Se lạnh, ánh đèn vàng dọc các quán ăn khuya thơm mùi đồ nướng rất ấm.

- Hôm nay chắc không được đi chơi đêm với em nữa nhỉ?

- Dạ... hôm trước về em bị mắng suốt... với cả dạo này sắp Tết.

- Ờ, Tết này em có định làm gì không?

- Cũng như mọi năm thôi anh ạ. Về bên ông bà, thăm họ hàng bạn bè.

- Nhớ mùng ba về quê anh ra mắt các cụ nhé.

- Ơ...

- Có người chưa gì đã tưởng bở.

86 học được cách cười trước sự lúng túng của nó. Có rất nhiều điều mà nó chưa biết, nhiều người mà nó chưa gặp, nhưng chỉ đỏ mặt và bối rối thì mãi mãi nó sẽ không vượt qua được chính mình.

- Quê anh ở đâu nhỉ?

Giọng nói lém lỉnh của 86 làm 85 ngạc nhiên. Gần đây, 85 đã quen với những ngạc nhiên nho nhỏ từ cô bé từng - quá - ngoan này.

Ảnh minh họa: Asilwen.jpg

Đường về nhà 91 cũng rất dài, nhưng con bé và 82 huyên thuyên không biết chán. Thật khó có thể tin rằng 88 chỉ hơn cô bé này có ba tuổi. 82 bất giác thở dài. Anh em nó đều già trước tuổi.

- Sao anh lại thở dài?

- Vì anh ngáp ngắn.

- Anh giống chị ấy thế, cứ buồn là lại đùa.

- Đừng nhầm hàng, anh đẹp trai thế này cơ mà.

- Đẹp trai nhưng mà ế vợ.

- Em lại vào hùa với nó trêu anh hả?

- Anh cứ lấy vợ đi rồi em không trêu nữa.

- Em cứ lấy chồng đi.

- Em có ế đâu mà phải vội. Anh với chị mới ế ấy. Chúc anh chị năm mới tìm được tình yêu.

82 bần thần lái xe về nhà.

Khi 82 về đến nhà, 88 đã dọn dẹp xong và đang ngồi cặm cụi gói những cái bánh chưng bé xíu như anh em nó vẫn gói những ngày xưa. 88 ngẩng lên nhìn anh.

- Anh lại nghĩ lung tung gì rồi?

- Con bé chúc anh và em tìm được tình yêu đấy.

- Ờ, em cũng chúc anh suốt sao anh không nghĩ gì, mà em người khác nói mỗi một câu anh đã thần mặt ra thế?

- Vì nó chúc cả em nữa.

- Em tìm thấy tình yêu từ lâu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance