phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Deep in heart] [Phần II] Chap 8

Cốc….cốc….

Cậu giật mình tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối.

- Ryeo Wook….

Là tiếng Hyukie hyung.

- Wookie….

- Em ra đây…..

Cậu chạy vội ra mở cửa.

- Xuống ăn tối thôi. Làm gì mà lên phòng xong là chẳng thấy mặt mũi đâu nữa thế.

- Em ngủ quên mất – Cậu cười ngượng.

- Mệt hả? Hay đi ngủ tiếp đi… Mà không, phải ăn xong mới được ngủ chứ….

Thấy Hyuk đứng lẩm nhẩm 1 mình, cậu bật cười.

- Hyung~ Đi xuống ăn thôi nào, không thì mọi người đợi, em cũng đói rồi….

- Đi là chẳng thấy về - Tiếng Hae vọng đến, dứt câu Hae cũng đã đến trước cửa phòng cậu – 2 người tính để mọi người đợi đến bao giờ đấy?

- Bọn mình đang chuẩn bị xuống mà – Hyuk quay sang Hae nói nhanh.

- Đúng đấy Haenie hyung. Bọn em đang định xuống thì hyung lên mất rồi.

Hae liếc cả 2.

- Thật hả? Sao như 2 người có chuyện giấu… Nói xấu tôi nãy giờ hả?....

Hyuk và Wook ngơ ngác nhìn nhau rồi bật cười lớn.

- Làm gì có gì mà phải giấu. Cậu đa nghi từ khi nào thế hả? Nào xuống thôi, không lại có người lên tìm nữa bây giờ.

Hyuk khoác vai Hae đi trước, trên đường đi không ngừng trêu chọn nhau. Wook đi sau nhìn họ cũng vui lây mà tỉnh cả ngủ. Xuống đến nơi thì mọi người đã ngồi hết vào bàn. Chẳng rõ thế nào nhưng cậu bị đẩy ngồi cạnh Ye Sung. Ngồi ăn mà trong lòng không được yên, mọi động thái của người bên cạnh dù nhỏ cũng làm cậu giật mình thon thót. Bữa ăn dần nhộn nhạo hơn bởi 3 người Hae, Hyuk và Hen.

- Mấy đứa, trật tự nào – Han lên tiếng.

- A….Con khỉ kia, sao lại lấy đồ ăn của tớ.

- Cậu cũng vừa lấy của tớ đấy thôi – Hyuk phân trần.

- Nhưng tớ thích miếng đó… A, cảm ơn Wookie nhé…

- Eo. Được người ta gắp cho vui ra mặt kìa – Con khỉ vờ phụng phịu.

- Henry, gắp cho cậu ta 1 miếng kìa, nhìn như sắp bị bỏ đói ấy – Hae thản nhiên quay qua Hen nói.

- Ô. Khỉ ăn chuối chứ sao ăn được xương hả hyung. Sườn này ngon, sao lại đem cho người không ăn được được… - Henry đáp trả.

Hyuk đần mặt ra, tất cả phá lên cười. Biết bị trêu, Hyuk hậm hực, Hae thấy vậy gắp đầy bát Hyuk rồi nói.

- Đây, có thế mà dỗi rồi. Ngoan ăn đi.

Trước 1 bát đầy ụ thức ăn, Hyuk lại toét miệng ra cười như không có chuyện gì. Bữa tối vui vẻ diễn ra. Bỗng có tiếng chuông điện thoại, tất cả đang nhón nháo bỗng lặng im. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Wook, cậu lúng túng đứng dậy xin phép mọi người rồi chạy ra cửa.

- A lô.

- Oppa~~~ Em làm bài tốt. Oppa ăn gì chưa?

- Chúc mừng em nhé. Oppa đang ăn rồi. Mà…bên đó sao ồn quá vậy – Cậu hơi nhăn mặt vì những tạp âm từ đầu bên kia truyền đến.

- Em…đang ở bar – Min Young cố nói to át tiếng xập xình.

- Bar á? – Cậu trợn mắt.

- Vâng, bọn bạn rủ em đi ăn mứng. Mà nói chuyện sau nhé oppa. Em cúp máy đây.

- Ừ ừ. Đừng….

Tút…tút…tút…

- …uống nhiều đấy – Những tiếng cuối cùng cậu tự nói tự nghe. Quay trở lại bàn ăn, mọi ánh mắt đều hướng về cậu. Cậu ngơ ngác, bỗng mọi người nhao nhao.

- Sao thế, em yêu gọi à?

- A….

- Gọi thông báo thi tốt phải không?

- Vâng nhưng….

- Ôi ôi, thế này thì hôm nào phải gặp mặt mới được.

- Đâu có…

Cậu lại khổ sở ngăn đống tin vịt đang được tạo ra, nhưng 1 cái miệng làm sao đấu lại 3 cái miệng được. Thầm cảm ơn Hannie hyung không tham gia vào vụ này, cậu đành tiếp tục ngồi ăn nốt bữa tối. Vì đã mệt nên sau khi ăn xuong ai về phòng người ấy, còn việc chơi thì tính sau. Cả chiều đã ngủ lăn ra nên giờ cậu chưa thấy buồn ngủ. Mang ghế ra ngoài ban công, cậu tận hưởng làn gió mát lạnh từ biển thôi vào. Cậu để ý phòng bên cạnh không sáng đèn. Có lẽ người ta đi ngủ rồi. Cậu dựa người vào ghế, ngước mặt lên trời. Nhiều sao quá! Cậu giơ tay lên, nối nối các đốm sáng thành những hình thù không rõ ràng. Mỏi cổ, cậu hạ tầm mắt ngắm nhìn biển. Khi có ánh sáng, mặt biển trong xanh là thế, nhưng giờ nằm giữa bóng tối, nó lại mang cái màu sâu thẳm, u uẩn. Cậu bất giác nổi gai ốc. Cậu khẽ nhíu mày /Hình như có người/. Cậu cố căng mắt nhìn về bãi cát phía xa. Còn ai vào đây ngoài chủ nhân căn phòng bên cạnh. Như phản xạ có điều kiện, cậu ngồi thụp xuống, chỉ dám nhìn hình bóng ấy qua những kẽ hở của ban công.

/.Rỗi việc ghê, lại còn dạo mát nữa chứ/. Cậu bĩu môi.

/.Chắc là có việc gì đó cần suy nghĩ rồi/. 1 dòng suy nghĩ khác chèn lên dòng cũ.

/.Hừ. có gì mà phải nghĩ với ngợi chứ. Lại còn cố tình lượn qua tầm nhìn nữa chứ. Thừa hiểu mà./

/.Không có đâu. Vô tình thôi./

Cậu nhắm mắt. 2 dòng suy nghĩ vẫn tiếp tục đấu đá nhau trong đầu. Cậu ghét những lúc như thế. Cứ liên quan đến anh là 1 bên đả kích, 1 bên bênh vực. Cậu càng loạn lên vì những suy nghĩ đó. Cậu nghĩ, trên đời chẳng còn gì làm cậu đau đầu (+ tim) bằng cái tên “Ye Sung” và những gì liên quan đến người đó. “Ôi ~~~”. Cậu khẽ rên lên. /.Có ai giúp được mình không đây?/. Cậu cứ tiếp tục nhắm mắt ngồi dựa vào lan can. Gió thổi mơn man, tiếng sóng ì oạp xa xa, cậu dần chìm vào giấc ngủ.

/.Mình đang bay….Cảm giác bay thật dễ chịu… Bay….bay…. Nhưng sao….ấm thế nhỉ?.../ Khẽ cay mày, từ giấc mơ cậu trở về thực tại.

/.Có người đang bế mình à?...Ai thế?..../. He hé mắt, khuôn mặt câu nhìn thấy làm cậu vẫy vùng đứng xuống. Là Ye Sung. Vì sợ cậu ngã, Ye Sung càng ôm cậu chặt hơn. Ryeo Wook không dám cục cựa nữa, lí nhí nói.

- Hyung….sao…hyung lại ở đây?....

- Thấy em ngủ ngoài ban công, sợ em cảm lạnh nên đưa vào.

Đã đến giường, Ye Sung khom người đặt cậu lên đệm. Trong 1 thoáng, 2 khuôn mặt sát gần nhau.

- Em ngủ đi, hyung về - Anh ôn tồn.

Bước về phía cửa, anh dừng lại, quay người về phía cậu, ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Cạch….

- Hyung….

Anh quay mặt lại.

- ….ngủ ngon….. – Tiếng cậu lí nhí sau lớp chăn.

- Em ngủ ngon. – Anh mỉm cười rồi đóng cửa.

*Bên trong phòng*

Người nằm trên giường, mặt đỏ ửng, toàn thân nóng ran. Cửa vừa đóng, cậu đạp tung đống chăn, ngồi bật dậy.

Thình thịch….thình thịch….

Cậu đưa tay ôm ngực. /.Không biết hyung có thấy không nữa. Ôi ~~. Xấu hổ quá/. Cậu ôm mặt vùi sâu trong gối. Thế này thì làm sao ngủ được nữa….

Hương thơm ấy…quấn lấy cậu.

*Bên ngoài phòng*

Có người đứng dựa người vào cửa.

Thình thịch….thình thịch….

/.Mong là em không để ý/. Anh toan bước về phòng….

- Ô ô….hyung….

Anh chạy lại bịt miệng người vừa đến, không ai khác, chính là chủ nhân căn nhà này. Anh liếc về cửa phòng cậu, không có phản ứng gì, anh quay lại lườm con khỉ vẫn còn ngơ ngác. Anh ra dấu im lặng. Hyuk nhìn về phía cửa phòng Wook, rồi nhìn anh, rồi như hiểu ra gì đó, cười bí hiểm giơ tay ra hiệu OK rồi chuồn về phòng. Anh lắc đầu nhìn theo Hyuk. /.Lại nghĩ linh tinh gì rồi đây/. Rồi anh cũng về phòng mình. Đêm đó dù mệt anh cũng không ngủ được. Hương thơm của cậu vẫn quanh quẩn bên anh. Giây phút ngắn ngủi gần nhau làm anh suýt chút nữa không ngăn được mình. Nhưng quá khứ ùa về khiến anh dẹp bỏ cảm xúc vừa mới tìm lại. /.Không thể được. Nhất định không thể như thế được/. Tim anh nhói đau. Quá khứ...chính nó tạo nên khoảng cách của hiện tại. Anh không muốn liều lĩnh bước qua lằn ranh đó 1 lần nữa để rồi lại phải hối hận....

Sáng hôm sau, anh nhận thấy nụ cười bí hiểm của Hyuk đã được copy trên mặt của Han, Hae và Hen. Anh chẳng nói được gì vì họ cũng đâu nói gì. Trong suốt bữa sáng, cả anh lẫn cậu đều ngáp ngắn ngáp dài, mấy người kia càng được thể trưng cái bộ mặt nhăn nhở ra. Anh thừa biết họ đang nghĩ gì, chỉ riêng cậu vẫn vô tư ngồi ngáp. Lườm mỗi người 1 cái khiến nụ cười đó tạm tắt ngấm, anh thong thả ăn bữa sáng của mình. Ngày hôm đó, cả nhóm có kế hoạch leo núi.

End chap 8.

[Deep in heart] [Phần II] Chap 9

Thật không thể hiểu được, trời thì nắng nóng, đi vài bước là ra đến biển, ấy thế mà lại lôi nhau ngồi ô tô cả tiếng đồng hồ để đi leo núi. Hyuk nằng nặc đòi dẫn mọi người lên núi chơi.

- Biển gần thế, về lúc nào ra chơi chẳng được.

Mọi người quyết định nghe theo Hyuk, anh cũng chẳng thể 1 mình chống lại số đông. Thực sự anh không thích đi bộ, đã vậy giờ phải leo núi, nghĩ đến càng đâm nản. Trái ngược với anh, ai cũng háo hức, hào hứng nhất phải là cậu. Sau sự việc tối qua, anh đã đi đến 1 quyết định, anh sẽ không lại gần cậu nữa, sẽ cố gắng coi cậu như không tồn tại, vậy mới mong không lặp lại sai lầm. Siết chặt bàn tay thành nắm đấm, anh tăng độ quyết tâm trong lòng.

- Này, trên đó có gì không? – Anh hỏi Hyuk.

- Có gì là có gì? Ý hyung là có gì hay ho ở trên đỉnh không ấy hả? Ừm…. – Hyuk ra chiều suy tư 1 lúc rồi quay sang anh hồn nhiên – Chẳng có gì cả.

- Chẳng có gì cả? Thế cậu lôi bọn tôi lên đấy làm gì? – Anh trợn mắt.

- À thì, đi cho….khỏe người…. – Nói xong Hyuk nhanh nhẹn chuồn trước khi bị anh tóm cổ.

Anh ngao ngán nhìn ngọn núi trước mặt. Vui vẻ làm sao được đây. Từ lúc gặp lại cậu, chẳng có gì theo ý anh hết. Anh như bị cuốn vào dòng chảy mà không thể chống lại cũng không thể thoát ra.

Những bước đi đầu tiên luôn dễ dàng. Đi được 1 phần 3 quãng đường, ai cũng than mệt rồi đòi dừng lại nghỉ. Anh tuy không thích vận động nhưng sức anh bền bỉ, cả hội ngồi bơ phờ riêng anh trông vẫn vậy. /.Thế mà cũng đòi leo núi bằng được/. Anh nghĩ thầm. Nghỉ ngơi 1 lúc rồi cả đám lại tiếp tục leo lên. Suốt quãng đường chỉ toàn nghe tiếng lá cây xào xạc trong gió và tiếng thở hổn hển của con người. Chẳng ai còn sức để mà chơi đùa. Mệt lại nghỉ, nghỉ rồi lại đi. Anh càng cảm thấy chuyến đi này thật vô vị. Bầu trời đang trong xanh là thế, bỗng dần xám xịt vì những đám mây đen. Chưa kịp định thần thì trời đã mưa như trút nước. Anh thầm kêu khổ rồi chạy cùng mọi người vào cái hang gần đó để trú mưa. Thật may mắn là Henry đã nhìn thấy cái hang này. Cả đám giũ giũ những hạt mưa mắc trên tóc, trên áo.

- A…. – Giọng cậu khẽ thốt lên.

Mọi người chưa kịp hiểu gì đã thấy cậu chạy vụt vào màn mưa. Anh đứng dậy đuổi theo ngay lập tức. Mấy người còn lại cũng nhao nhác đứng dậy, nhìn nét mặt thì chẳng ai biết chuyện gì đang diễn ra. Họ ngồi nhìn theo hướng 2 người vừa khuất bóng mà chẳng có manh mối nào. 1 khoảng thời gian trôi đi, họ bắt đầu lo lắng và đứng dậy tìm kiếm.

Mặt khác, anh chạy ngay theo cậu khi nhác thấy bóng cậu biến mất khỏi cửa hang, chỉ là cơ thể tự phản xạ lại. Cậu nhỏ người, lại thêm màn mưa trắng xóa khó thấy đường, anh không còn nhìn thấy cậu đâu nữa. Vẫn chạy trong vô định, lòng anh bỗng trở nên cồn cào, phải chăng cậu gặp chuyện gì rồi. Anh bặm môi cố nhìn qua làn nước mưa dày đặc.

- Kim Ryeo Wook – Anh gọi to.

………….Rào….rào….rào…..

- Ryeo Wook……..

…………..Rào….rào….rào…..

- Wookie…. – Anh hét lên giữa không gian rộng lớn.

……………Rào….rào….rào…..

- …….hyung…. – Thanh âm mỏng manh vọng lại nơi anh đứng. Anh im lặng.

…………….Rào…..rào…..rào…..

- ……….hyung….. – Tiếng gọi lần nữa phát ra hòa lẫn tiếng mưa - …..em……ở…..dưới này……

- Wookie….cứ tiếp tục nói đi…..hyung đến ngay……

Anh cố gắng tìm theo giọng nói nhỏ bé ấy đến 1 sườn dốc địa hình khá phức tạp.

- Wookie…..

- Hyung……

Cậu ở dưới đó, bám vào 1 cành cây.

- Ở yên đó, hyung xuống ngay…. – Anh từ tốn nói nhưng hành động cực kì khẩn trương.

Tuy chỉ là 1 con dốc nhưng phía dưới kia bao nhiêu là cành cây, mỏm đá. Trời mưa càng làm đường trơn. Cậu mà tuột tay thì….anh không muốn nghĩ tiếp. Luôn miệng trấn an cậu, anh tìm cách leo xuống.

- Hyung….. – Mặt cậu lấm lem bùn đất – Sao hyung tìm được em?....

- Nói sau đi, giờ phải trở về đã. Em có bị thương không? Hyung sẽ đỡ em lên….

Sau khoảng nửa tiếng vật lộn, Ye Sung cũng thành công đưa được cậu lên. Dù cậu nói cậu tự đi được, nhưng anh nhất quyết bế cậu về hang. Đoạn đường về mấy lần anh suýt đi lạc, vì lúc đuổi theo cậu đâu có để ý đến đường đi và cảnh vật xung quanh. Về đến hang thì mọi người thở phào nhẹ nhõm. Để đỡ bị lạc thêm họ chỉ dám tìm vùng gần hang rồi ngồi đợi trong lo âu và im lặng. Thấy Ye Sung bế Wook từ trong rừng tiến lại, họ nhao lên chạy ra đỡ cả 2 vào. Cả 2 đều bị trầy xước, Wook mang nhiều thương tích hơn Sung, nhưng không nặng lắm, chỉ là những vết thương ngoài da. Henry lôi bộp bông băng từ balo của mình ra để băng bó cho Wook.

- Cậu….ôm cái gì nãy giờ thế?

- A…là….

- Lí do mà em chạy ra phải không? – Ye Sung lạnh lùng hỏi.

- Ưm….

- Gì thế? – Hae, Hyuk đồng thanh.

Cậu từ từ kéo khóa của chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, để hiện ra 1 vật gì đó trắng tinh đang run rẩy trong lòng.

- 1 con thỏ - Tất cả đồng thanh.

- Lúc nãy, em thấy nó đứng dưới mưa. Tính ra bế nó vào trú cùng, ai dè nó chạy biến….

- Thế là em đuổi theo nó – Han nói.

- Vâng. Em bắt được nó, cho vào trong áo, quay lại, nhưng không nhớ đường. Đang đi thì bị trượt chân, lăn xuống dốc. May mà….

- May mà có người đuổi kịp – Hae, Hyuk nháy nhau.

- Ưm….a….nhẹ thôi Henry….xót…. – Cậu nhăn nhó.

- Kêu gì mà kêu, cho chừa cái tội chạy lung tung. Biết mọi người lo thế nào không hả? – Henry di di bông lên mấy vết xước.

- A….mình biết lỗi rồi mà….làm nhẹ chút đi…. Với lại….

- Với lại gì? – Không khí im ắng khác thường.

Cậu đỏ mặt cao giọng.

- Với lại…..mình mạng lớn, làm sao có chuyện được chứ.

- Thế này mà không có chuyện à – Henry ấn mạnh thêm.

- A….a….a…. Được rồi được rồi, lần sau mình không dám thế nữa. Tha mình đi….

- Nhớ cảm ơn người ta đấy. – Henry đột ngột hạ giọng để mình cậu nghe thấy.

- Ưm….mình biết rồi – Giọng cậu cũng bất giác hạ xuống. – Á… Nhẹ tay – Cậu gào lên.

Trời cũng tạnh mưa, cả nhóm tiếp tục leo lên đỉnh. Cậu được mọi người đặc biệt để mắt tới. Chú thỏ đã sớm được thả đi khi mưa tạnh. Thực ra là cậu cứ nằng nặc đòi giữ lại đem về nuôi. Mọi người phải khuyên biết đâu mẹ nó đang đợi ở nhà thì cậu mới chịu thả nó đi. Như chẳng biết đau là gì, suốt quãng đường còn lại cậu chạy nhảy khắp nơi. Núi rừng sau cơn mưa càng trở nên hoàn mĩ. Cả cậu và rừng đều như được cơn mưa tiếp thêm sức sống, xanh tươi, chộn rộn. Chiếc máy ảnh của cậu lại hoạt động hết công suất.

- A – Cậu reo lên thích thú rồi ngồi xuống – Đẹp không này mọi người.

1 bông hoa dại, 1 bông hoa rừng, màu tím. Cơn mưa lớn không hề tổn hại đến nó. Chỉ có 1 mình nó ở đó. Đơn độc, nhỏ bé nhưng lại rất kiên cường. Cành hoa bé nhỏ vươn lên giữa không gian núi rừng rộng lớn, những cánh hoa vẫn nở bung ra đón ánh nắng sau mưa.

/.Mai này, nếu có lạc em, thì cứ tìm em ở nơi có vườn hoa tím/

Thanh âm ngân nga, lời nói của quá khứ trôi bồng bềnh trong không trung của hiện tại. Anh ngẩn người.

Giữa chiều, cả nhóm đã lên đến đỉnh. Hè nhau dựng lều nghỉ qua đêm, vì theo Hyuk, bình minh nơi đây không xem không được. Dựng lều xong họ phân công nhau đi kiếm củi. Trời mưa cách đó không lâu làm công việc này trở nên khó khăn hơn. Chỉ đến xế chiều số cành cây dùng được được đem về mới tạm đủ. Đang loay hoay xếp chúng lại 1 chỗ bỗng nghe giọng gấp gáp của Hae.

- Mọi người, lại đây mau lên.

Tưởng lại xảy ra chuyện gì, tất cả đổ xô lại chỗ Hae đang đứng, và rồi tuyệt nhiên không ai nói câu nào. Hoàng hôn.

Phía xa, mặt trời hồng rực nhuộm ráng chiều lên cảnh quan xung quanh nó. Đường chân trời như biến mất. Trời và đất như hòa làm 1. Cái đẹp không phải chưa từng thấy, nhưng cái đẹp đến vậy thì chưa thấy bao giờ. Ai cũng lặng yên ngắm nhìn. Dù là sự lụi tàn thì nó cũng đẹp đến không gì sánh nổi. Từng đốm sáng dần tắt, mặt trời dần biến mất, trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng. Bữa tối tuy vậy không bị ảnh hưởng cho lắm. Hae, Hyuk lại chí chóe nhau như ngày thường. Henry thì tập trung vào Wook nhiều hơn, thỉnh thoảng quay ra góp chuyện với Khỉ - Cá. Han và Sung thì rù rì những chuyện chỉ có họ mới hiểu được.

Dã ngoại – Done. Leo núi – Done. Dựng lều – Done. Ngắm hoàng hôn – Done. Điều gì tiếp theo? Tất nhiên, lửa trại. Tuy không to đùng, tuy người tham gia không đông, họ vẫn quyết định gọi đống cành đang cháy bập bùng kia là “Lửa trại”. Hát hò, kể truyện cười, rồi truyện ma,…..thời gian thấm thoắt trôi đi, đêm dần buông.

- Trước khi đi ngủ, chúng ta chơi 1 trò nữa nhé – Hyuk đề nghị.

- Trò gì nữa? – Cả hội bất mãn nhao nhao – Đi ngủ thôi chứ chơi gì.

- “Nói thật”. Sao? Chơi không?

Tất cả im lặng nhìn nhau. Mãi sau mới có người lên tiếng.

- Chơi chứ - Cậu hào hứng cười tươi.

- Đồng ý – Han nói.

- Ok – Hae tiếp lời.

- Tốt thôi – Hen cũng đồng ý.

- Cũng chẳng tổn hại gì. Tôi chấp nhận chơi. – Ye Sung lên tiếng cuối cùng.

Trò chơi bắt đầu.

End chap 9.

[Deep in heart] [Phần II] Chap 10

Hyuk nhanh nhẹn đem ra 1 vỏ chai rỗng, tìm nơi đất bằng phẳng đặt xuống, 6 người tụ tập thành vòng tròn quanh cái chai. Hyuk bắt đầu quay. Quay….quay…. 6 cặp mắt chăm chú nhìn cái vỏ rỗng. Tốc độ chậm dần rồi dừng hẳn, người đầu tiên được chọn chính là….Ryeo Wook. Cậu nuốt nước miếng nhìn quanh. /.Thôi xong rồi/. Ai cũng tươi cười khác thường (tất nhiên trừ Sung ra).

- Mỗi người hỏi 1 câu thôi đấy – Cậu ra điều kiện trước.

4 người gật gật.

- Rồi, bắt đầu đi.

- Mình trước nhé – Hen lên tiếng – Cậu có đang yêu ai không?

/.Biết ngay là vấn đề này mà. A~~~~….Chết rồi/

- Có – Wook bấm bụng trả lời.

- Mối quan hệ với người đó có tốt không? – Han tiếp lời.

Cậu kêu gào trong lòng. /.Hỏi vậy thà hỏi thẳng ra cho rồi, hyung à..../.

- Không – Cậu cúi mặt lí nhí – Đã chia tay rồi.

- Vậy chia tay nhưng vẫn đợi? – Hae hỏi thẳng.

- Ưm…vẫn đợi…

- Tại sao không tiến tới mà lại đợi? – Hyuk hỏi còn thẳng hơn cả Hae. Cậu thầm than trời vì đẩy cậu vào tình huống này.

- Vì…không dám….sợ….mọi chuyện….lặp lại….

Không khí trở nên im ắng, chỉ còn tiếng lép bép từ đống cành cây đang cháy. Mọi người quay qua nhìn Sung vì còn mỗi anh chưa hỏi. Cậu ngước nhìn, nín thở khi đôi môi đó mấp máy.

- Hạnh phúc không?

Tất cả đần mặt trước 3 từ vừa phát ra. Cậu nhìn sâu vào đôi mắt đó, lần đầu tiên.

- Trước là có, sau là không – Cậu nhẹ nhàng trả lời.

4 người quay qua quay lại, Wook và Sung vẫn ngồi nhìn nhau như thế.

- Thế nghĩa là trước khi chia tay thì hạnh phúc, sau khi kết thúc thì không hả? – Hae buột miệng.

- Mỗi người 1 câu thôi mà. Chơi tiếp. Lần này em quay. – Cậu hăng hái đứng dậy. /.Ôi đằng nào cũng rồi, chọn người tiếp theo rồi đặt câu thật khó mới được/.

Cái chai lại quay….quay…. Tốc độ giảm dần và như có sự sắp đặt vô hình, người được chọn lần này là Ye Sung. Tựa như tất cả được đông kết lại, trở nên trầm đục. Anh ngồi đợi lượt câu hỏi của mình.

- Có quên được không? – Han đều đều cất tiếng đầu tiên.

- Không – Anh quay sang nhìn Han, khẽ cau mày.

- Muốn quay lại không? – Hen hỏi.

- Nửa muốn nửa không.

- Tại sao? – Hyuk nhanh nhảu.

- Vì nhiều nguyên nhân. Do cả 2, do yếu tố bên ngoài, do….quá khứ….

…………………

- Còn em với Wook chưa hỏi thôi phải không? – Hae nói – Vậy để em hỏi trước nhé. Ừm….đợi 1 lát….sắp xếp đã – Hae hơi nhăn trán – Thôi hỏi câu này cho dễ trả lời: Có còn yêu không?

- Ừm….còn – Anh hướng mắt về phía cậu, chờ đợi câu hỏi cuối cùng.

- Em….sẽ hỏi như hyung lúc nãy – Cậu mỉm cười – Hạnh phúc không?

- Hyung cũng trả lời giống em. Trước là có, sau là không.

4 người lại lặp lại hành động quay qua quay lại ban nãy, vì có 2 người lại tiếp tục ngồi nhìn nhau. Có vẻ họ không hiểu lắm về cái “Trước” và “sau”, nhưng đành lặng thinh nhường lại bầu không khí “cô đọng” cho 2 bạn trẻ.

- Oáp, buồn ngủ quá, đi ngủ thôi – Hae vươn vai ngáp dài rồi đứng dậy, tay kéo thêm Hyuk và Hen.

- Ơ… Mọi người còn chưa được hỏi mà – Cậu ngơ ngác.

Nhưng 4 người giả như không nghe thấy gì, lần lượt rời đi.

- Yahhhh yahhh~…. Mấy người gian lận quá – Cuối cùng cậu hiểu vì sao họ lại rút đi. /.Không muốn bị hỏi đây mà/. Cậu đứng dậy đuổi theo.

Anh ngồi lại, thêm cành cây vào đống lửa, rồi mới bình thản đứng dậy về lều. Có 2 chiếc lều được dựng lên, 6 người chia ra: Anh, Han và Hyuk 1 lều, 3 người còn lại 1 lều. Hyuk bị tách khỏi Hae và Hen nên mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì không bị làm ồn như mọi ngày.

Chợp mắt không được bao lâu, Ye Sung tỉnh giấc. Nhìn sang 2 bên, Han và Hyuk vẫn thở đều đều. Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo khóa và đi ra ngoài, trời đêm có sương, cái mát lạnh luồn vào da thịt. 1 bóng người bé nhỏ đập vào mắt anh.

- Ryeo Wook?!

- A. Hyung….làm em giật mình. Sao hyung không ngủ mà ra đây?

Anh tiến lại phía cậu rồi ngồi cạnh.

- Hyung không ngủ được. Còn em? Sao giờ vẫn ngồi đây?

- Em cũng không ngủ được – Cậu cười.

Thế rồi 2 người lại chìm vào im lặng, mỗi người theo 1 ý nghĩ riêng. 2 người, gần mà xa.

- Ryeo Wook này….

- Dạ hyung….

- Tại sao em vẫn đợi?

…………….

Cậu ngước nhìn anh thật lâu. Khuôn mặt ấy, những đường nét ấy, con người ấy, cậu cứ nghĩ sẽ không còn được gần thế này 1 lần nữa.

- Vì….còn yêu…. – Cậu mỉm cười buồn.

- Nhưng….sao không tìm gặp?

- Vì em đâu có quyền gì làm thế nữa – Cậu nói nhẹ bẫng – Hyung rời đi trước, lỗi là của em, vậy nên, tất cả những gì em được phép làm là đợi thôi.

Anh nhìn cậu, đôi mắt ấy xa xăm, không có điểm tựa. Con tim anh lại nhói lên.

- Hyung đừng lo – Cậu nhìn thẳng vào mắt anh – Hyung cứ sống cuộc sống của mình, miễn sao hyung hạnh phúc là được. Còn em, đừng để ý làm gì…. Mà, em đi ngủ đây, hyung cũng ngủ sớm đi nha, ngoài này nhiều sương lắm đấy, cẩn thận cảm lạnh – Cậu nhanh chóng chui vào lều.

Anh ngồi lại nhìn đôi bàn tay trước mặt.

/.Chỉ 1 tích tắc nữa thôi, 1 khoảng cách ngắn đến vậy, tại sao….không ôm lấy em? Ye Sung….mày vô tình thật rồi sao?/

Từ sâu trong những tán cây rừng, tiếng chim đêm vọng lại, chẳng ai trả lời anh câu hỏi đó, nhưng anh cũng tự có câu trả lời cho mình rồi.

- Dậy nào mọi người. – Tiếng Hyuk hò hét inh ỏi – Dậyyyyyyyyyyyyyy

- Gì thế - Hae làu bàu – Trời đã sáng đâu – Hé mắt ra nhìn rồi lại nằm vật xuống, Hyuk xông vào tận nơi dựng dậy.

Hen và Wook mặt mũi đờ đẫn nhìn mà như trên mây.

- 2 đứa, dậy mau, dậy xem mặt trời mọc.

Vừa nghe dứt câu, đôi mắt Wook bỗng sáng lên, nhanh chóng mặt thêm chiếc áo khoác mỏng, cậu gấp gáp chui ra khỏi lều, loạng choạng suýt ngã, may mà Ye Sung đỡ kịp.

Bên trong lều trở thành trận chiến khi Hyuk cố gắng lôi 2 con sâu ngủ kia dậy. Và chỉ 1 lúc sau, cả 6 người đã ngồi thẳng hàng, mắt hướng về phía chân rời. Hyuk không ngớt lời khen cảnh bình minh ở đây đẹp ra sao, lại phải cố gắng giữ Hae và Hen tỉnh ngủ. Mặt trời dần ló dạng, những tia sáng đầu tiên xuyên qua lớp mây mỏng mà tỏa sáng. Mặt trời cứ thế lớn dần, mang lại thứ ánh sáng mạnh mẽ mà ấm áp. Ánh nắng vào buổi sớm mang lại sức sống chứ không gay gắt khó chịu như ban ngày. Cả 6 người lặng thinh ngắm nhìn. Khác hoàn toàn với cảnh hoàng hôn họ đã chứng kiến chiều hôm trước, khung cảnh này có nét đẹp riêng. Như sự tái sinh từ đống tro tàn của phượng hoàng, mặt trời lại rực rỡ khoe ánh hào quang dù đã tàn vào chiều hôm trước. Lòng người cũng như được làm mới lại. Khi đã ngắm đủ, mọi người rục rịch chuẩn bị ra về.

- Ryeo Wook….

Không biết từ khi nào cậu đã dựa vào vai Ye Sung ngủ thiếp đi. Anh khẽ lay cậu, cậu lơ đãng mở mắt.

- Em có sao không? Mệt quá hả? Hay nghỉ lại đến trưa rồi về nhé – Sung lo lắng hỏi han.

- Không sao đâu hyung – Cậu cười ngơ ngẩn – Đi thu dọn rồi về thôi.

Chừng nửa tiếng sau, cả 6 người đã chỉnh tề đồ đạc chuẩn bị xuống núi.

- Đi nào ~~…. Về nhà thôi – Hae và Hyuk hét ầm ĩ.

Đoàn người dợm bước đi, trừ 1 người.

- Ryeo Wook… - Anh quay lại nhìn, cậu vẫn đứng 1 chỗ từ nãy tới giờ, khuôn mặt nhợt nhạt.

- Em đến………ngay…..

- Ryeo Wook! – Anh hét lên chạy lại, vừa kịp đỡ cậu khỏi ngã xuống đât. Rõ ràng cậu có chuyện mà, sao anh không để ý hơn chứ - Em só sao không? Sao người em nóng thế này…. – Giọng anh gấp gáp.

- Cậu ấy sốt rồi – Henry rời tay khỏi trán Wook. Mọi người nhanh chóng tập trung lại chỗ cậu sau khi nghe anh hét lên – Phải mau đưa cậu ấy xuống núi thôi.

- Cứ ở trên này, dựng lều đợi khi em ấy đỡ rồi xuống không được sao? – Han hỏi.

- Có thể….nhưng…đây là rừng núi…. Em không biết cậu ấy bị sốt thường hay bị bệnh gì. Nhỡ….bị bệnh khác thì sao. Với lại, đồ ăn chúng ta mang theo đâu đủ. Còn nữa, điện thoại cũng không mang, thuốc không có. Có lẽ em làm to chuyện nhưng em nghĩ đưa cậu ấy xuống nhanh chừng nào tốt chừng ấy, theo mọi phương diện.

- Vậy thì đi thôi – Ye Sung thúc giục. – Mau lên. Mọi người chia nhau cầm đồ của tôi và Wook, tôi sẽ cõng em ấy – Anh nói 1 hơi rồi xốc Wook lên lưng, nhanh chóng hướng chân núi bước tới. Những người còn lại lục tục chia nhau số hành lí của 2 người rồi cũng mau lẹ đuổi theo.

End chap 10.

[Deep in heart] [Phần II] Chap 11

- Cậu ấy không sao đâu.

Cả nhóm thở phào khi bác sĩ khẳng định cậu chỉ ốm thường chứ không hề mắc bệnh gì nghiêm trọng. Vừa về đến nơi ai nấy gấp gáp gọi bác sĩ, chuẩn bị giường đệm, khăn nước,… Ye Sung không lúc nào rời xa Wook nửa bước. Đến chiều tối, nhiệt độ của cậu vẫn không giảm, anh lại gọi vị bác sĩ đó đến lần nữa, tội cho vị bác sĩ già, bị lôi đi lôi lại hoài.

- Cậu ấy mệt quá thôi. Thể trạng đã không tốt, mà nghe các cậu kể thì cậu ấy dầm mưa, bị xây xước, thức khuya, ngấm sương, dậy sớm,….tất cả tập hợp lại nên cậu ấy mới vậy. Đừng lo quá, rồi sẽ hạ sốt thôi. Nhớ thay khăn cho cậu ấy đều đặn. Mà cậu cũng đi nghỉ đi – Ông bác sĩ quay sang Sung – Cậu cõng cậu ấy xuống cả ngọn núi, rồi từ lúc về đến giờ cứ ngồi đấy mãi, đâu có giải quyết được gì. Cậu định lăn ra ốm sau khi cậu kia tỉnh lại à. Nhìn cậu mệt mỏi sắp không chịu được nữa rồi.

- Cảm ơn bác sĩ, tôi vẫn ổn.

Ông bác sĩ nhìn anh chằm chằm rồi tặc lưỡi đứng dậy ra về. Sau đó ai khuyên anh cũng không nhúc nhích. Mãi tối muộn anh mới đứng dậy đi tắm rửa nhanh rồi lại về chỗ cạnh giường Wook ngồi. Nửa tiếng anh lại thay khăn cho cậu, cứ lặng lẽ vậy suốt cả tối.

- …hyung…

Đang lim dim anh nghe tiếng cậu gọi, mở mắt nhưng vẫn thấy cậu thở đều đều. /.Mình bị ảo giác à/ Đưa tay xoa xoa 2 thái dương, lúc này đây anh thực sự mệt mỏi.

- ….hyung…..

Anh chăm chăm nhìn cậu, đưa tay lên trán, nhiệt độ đã giảm bớt chút ít. Cậu ngủ mơ rồi. Anh lặng yên ngắm nhìn cậu. Khuôn mặt ấy thanh bình biết mấy, anh khễ đưa tay dọc theo khuôn mặt thân thương ấy.

- …..đừng đi….. – Bàn tay nhỏ bé nóng ấm bỗng nắm lấy tay anh.

…………….

- ….hyung…..ở lại với em….

- …Hyung….có đi đâu đâu….hyung vẫn ở bên em này….

- Woonie hyung….đừng bỏ đi….

…………………

- …..em….yêu….hyung…..

Căn phòng hoàn toàn im lặng, anh đau đớn nhìn cậu. Cậu đã chịu đựng nhiều đến thế nào, cậu đã kìm nén đến thế nào,….để giờ đây, ngay cả trong mơ cậu cũng nói vậy, mà dường như chỉ trong mơ cậu mới dám nói. Trong tìm anh lại trào dâng thứ cảm xúc hỗn độn.

- Hyung….cũng yêu em….

Anh siết lấy bàn tay gầy guộc. Anh không chống lại được nữa, anh không thể làm ngơ nữa, anh không trốn tránh được nữa rồi. Giây phút đó Ye Sung đã gạt bỏ hết quá khứ, trái tim anh chỉ còn lại tình yêu dành cho người con trai trước mặt.

- Hyung…..

Anh mở mắt, trời đã sáng từ lúc nào.

- Sao hyung không về phòng mà ngủ.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt nâu tròn đang nhìn anh, khuôn mặt có phần tái đi nhiều. Không nói 1 lời nào, anh chồm tới ôm lấy cậu.

- Hyung…..sao vậy….hyung….

- Hyung xin lỗi.

…………….

- Sao lại xin lỗi? Hyung làm gì sai à? Từ lúc em ngất đi đến giờ có….ưm…..

1 nụ hôn ngăn lại mọi lời nói. Cậu mở to cặp mắt, rồi đôi mi từ từ khép lại. Là mơ hay thật, thì cũng cứ tận hưởng cái ngọt ngào này đi.

- Vậy là 2 đứa quay lại hả?

- Ừm….vâng.

- Thế ra cái “nửa muốn” thắng cái “nửa không” rồi hả.

Han và Sung nhìn về phía Wook cùng Hyuk, Hae và Hen chơi đùa dưới nước.

- Em vốn không định thế, nhưng….không làm được.

- Ờ thì…yêu mà lại – Han huých cùi trỏ vào Sung rồi chạy lại nhập bọn cùng đám trẻ. Hyuk và Hae chạy lên “áp giải” Sung xuống nước. Những giọt nước bay tung tóe, tiếng cười chưa bao giờ rộn vang đến vậy. Giống 1 gia đình nhỏ, 6 con người tận hưởng cái mát lạnh của nước biển. Chuyến vui chơi kết thúc trong vui vẻ và hạnh phúc.

Sau 1 tuần đi chơi, cậu trở lại khách sạn để chuẩn bị tiếp tục học.

- Oppa về rồi ạ? Em đến ngay nhé!

- Ừ, oppa có quà cho em đấy.

Và giờ cậu đang ngồi cùng Min Young. Cậu lôi từ đống đồ đạc lỉnh kỉnh ra 1 hộp nhỏ.

- Tặng em này. Oppa tự làm đấy.

- Oa! Đẹp quá! – Mắt Min Young sáng lấp lánh khi nhìn vào chiếc vòng trên tay.

- Lần đầu oppa làm, không được đẹp lắm. Tự oppa chọn vỏ ốc đấy.

- Cảm ơn oppa~. Đẹp lắm.

Cậu ngắm nhìn Min Young, như cô em gái vui mừng với món quà từ anh trai lâu ngày mới gặp lại, cái hạnh phúc giản đơn bao trùm gương mặt nhỏ nhắn ấy. Cậu khẽ mỉm cười.

- Oppa, nghĩ gì mà cười 1 mình hoài vậy?

- A~. Đâu có gì.

- Xí. Lại nghĩ đến ai kia rồi chứ gì – Min Young phồng má.

- Ừ thì…. – Gương mặt cậu hồng lên.

- Ôi ~~. Bị từ chối đau lòng quá – Min Young vờ than vãn.

- Nhóc này, nói lung tung gì thế. Có việc cần làm thì làm đi, còn đứng đấy tán gẫu, sau không kịp lại la ầm lên.

Min Young lè lưỡi rồi quay đi. Dạo gần đay những mẩu đối thoại giữa cô và cậu đều thế cả. Cô cười, /.Hạnh phúc thật đấy, dù chỉ là nhìn anh hạnh phúc/

Anh và cậu gặp nhau thường xuyên, gọi điện hay nhắn tin thì không phải bàn. Như bù cho những ngày xa nhau, bù cho cái quá khứ đã qua, cả 2 chăm sóc, quan tâm và trân trọng nhau nhiều hơn. Cậu thường đến nơi anh ở, rồi cả 2 sẽ cùng nấu cơm, cùng xem phim, cùng nắm tay nhau và dần chìm vào giấc ngủ. Có đôi khi 2 người còn rủ Han, Hae và Hen đến ăn cùng.

6 tháng đã qua, chương trình học của cậu cũng kết thúc, dù không muốn cậu cũng phải rời xa nơi đây để về nhà. Tất cả tập trung tại nhà Sung làm tiệc chia tay, lần này cả Hyuk cũng về dự.

Ngay từ giây phút đầu tiên hội họp, nhà Sung đã trở thành cái chợ. Mọi người không cho Wook động tay vào bất cứ việc gì, kể cả việc bếp núc, vì vậy mà những tiếng loảng xoảng trở thành âm thanh góp vui. May mà có Min Young lập lại trật tự, cái bếp mới vận hành cho ra những món ăn ngon lành.

Ngồi quây quần bên bàn ăn, tất cả nâng ly chúc mừng Wook và Min Young hoàn thành khóa học xuất sắc. Hôm đó họ vui chơi đến tận sáng, nghỉ ngơi đến chiều mọi người lại kéo nhau đi 1 vòng thành phố. Cậu đến lại những nơi mà buổi đầu tiên đặt chân đến thành phố cậu được Han dẫn đi. Những khu chợ, những khu mua sắm lại 1 lần nữa đón mừng cậu. Cậu lại ríu rít chạy nhảy, kéo mọi người vào hết hàng này đến hàng nọ. Rồi rời xa trung tâm náo nhiệt, họ tản bộ dọc bờ sông. Cuộc chạy đua lên cầu được tái hiện 1 cách sống động, lần này có sự tham gia của nhiều người hơn. Đứng trên thành cầu, cậu bồi hồi nhớ lại. Chỉ như mới ngày hôm qua cậu đặt chân xuống máy bay, rồi gặp mặt từng người từng người, rồi tìm lại được hạnh phúc, khóe mắt cậu bất giác cay cay. Bàn tay Sung khẽ siết bờ vai cậu.

- Oppa. Chụp hình nào.

Min Young kéo cậu đứng vào đội hình. Nhờ 1 người dân đi qua đó, tấm hình được chụp có mặt đủ mọi người, trong hình ai cũng cười hạnh phúc, có 2 bàn tay đan chặt vào nhau. Những ngày cuối anh và cậu chẳng có thời gian riêng cho nhau. Mọi người hồn nhiên ban lệnh: “Wook những ngày này là của chung. Không ai được chiếm hữu.” Thế là xung quanh cậu lúc nào cũng có người. Anh không lấy làm phiền lắm, vì đâu phải cậu đi luôn đâu. Rồi cậu sẽ quay lại, còn không thì anh sẽ tìm đến cậu. Đêm cuối mọi người chia tay sớm để sáng hôm sau tiễn Wook về. Anh cũng chỉ giục cậu đi ngủ và chúc ngủ ngon. Đã lâu không ở 1 mình, Wook lại ngâm mình trong bồn tắm và ngồi ngắm đường phố về đêm cùng những ly rượu

Sân bay vẫn ồn ào tấp nập như ngày thường. Mọi người quyến luyến không muốn rời xa cậu. Nhưng thời gian vô tình, chuyến bay của cậu đã đến giờ cất cánh. Dành cho mỗi người 1 cái ôm kèm lời dặn dò ân cần, rồi cậu tiến về phía anh. Cái ôm dành cho anh lâu hơn, như muốn mang theo hơi ấm ấy đến mọi nơi. Rồi nhanh chóng cậu đặt lên môi anh 1 nụ hôn nhẹ, đôi mắt cậu ướt nước, cậu thì thầm vào tai anh.

- Em yêu hyung.

Dúi cho anh mẩu giấy, cậu chào mọi người lần cuối rồi bước đi. Từng giọt nước mắt lăn dài theo mỗi bước đi của cậu, không ai biết. Anh ngay người nhìn theo bóng cậu dần biến mất.

Cậu nhắm nghiền mắt, lau đi những giọt lệ còn vương, máy bay đã cất cánh được vài phút.

/.1 lần nữa, xa rồi. Tạm biệt./

Anh trân trân nhìn vào mảnh giấy.

“Chúng ta chia tay”

Mọi thứ xung quanh đều làm anh nổi cáu, anh như phát điên. Vò nhàu mảnh giấy rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, anh lạnh lùng nhìn lên bầu trời xám xịt.

“Chuyến bay K. chở hành khách từ….đến….đã gặp tai nạn trong khi bay. Phía cảnh sát đang khẩn trương tiến hành cứu nạn….”

“ Theo thống kê mới nhận, hầu hế số hành khách đều tử nạn. 1 số bị thương vẫn đang tiếp tục điều trị. 1 số hiện đang mất tích….”

Ý người và ý trời hòa làm 1.

End chap 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dương