Chương 162: Nhất tiễn tam điêu(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trần Viện Phán hấp tấp đi qua khám bệnh cho Thái tử. Một lát sau, sắc mặt ngưng trọng bẩm báo Hoàng đế: "Thái tử thật sự đã dùng độc dược, tuy phát hiện sớm, nhưng lại không dùng thuốc giải sớm, độc đã ngấm vào phổi, sợ là không cứu được nữa." Hoàng đế và Cửu công chúa đều biến sắc, mặt Nhu phi lại trầm như nước, như vô cùng tiếc hận.

Cửu công chúa sốt ruột hỏi: "Trần Viện Phán, y thuật của ngươi inh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra cách, đúng không?" Trần Viện Phán nói: "Này... Chỉ có thể lại dùng thuốc giải độc, xem có thể kéo dài mấy ngày! Không, có lẽ mấy canh giờ thôi! Vi thần thật sự không nắm chắc." Nói xong, hắn đề bút ghi toa thuốc, giao cho thái giám bên cạnh, Hoàng đế phất tay để cho hắn lui qua một bên.

Thái tử như mê sảng nói với Hoàng đế: "Phụ hoàng, phụ hoàng —— cứu nhi thần!" Cửu công chúa nhìn thoáng qua ánh mắt Thái tử vô tri vô thức, trong lòng đau xót, trở lại quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, năn nỉ nói: "Phụ hoàng, ngài cứu Thái tử ca ca đi!"

Hoàng đế mặt âm trầm không nói lời nào, Trần Viện Phán đã nói Thái tử sắp chết, ông còn có biện pháp nào sao? Nhưng ông vẫn chủ động đi đến bên Thái tử, lúc này, khuôn mặt Thái tử đã hiện ra một loại tử khí, hiển nhiên là thời gian không còn nhiều lắm.

Đúng lúc này, Lí Vị Ương tiến lên từng bước, nhẹ giọng nói: "Thái tử điện hạ, ngài có oan khuất gì, hãy nói với bệ hạ đi."

Đây rốt cuộc là có ý gì?! Thật là, nữ nhân này chỉ sợ thiên hạ không loạn sao! Không, nàng đang tìm mọi cơ hội hắt nước bẩn lên mình! Thác Bạt Chân không khỏi nổi giận, nhưng ở trước mặt Hoàng đế, hắn không thể không kiềm chế bản thân, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Lí Vị Ương, ngươi nói cái gì?!"

Ngữ khí Lí Vị Ương vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Tam điện hạ, ta chỉ nói Thái tử mấy ngày nay chịu khổ, bằng không cũng sẽ không uống thuốc độc tự sát, ngài khẩn trương như vậy làm gì?"

Thác Bạt Chân tự biết mình lỡ lời, nghiến răng nghiến lợi không nói được câu nào.

Lí Vị Ương nheo mắt, nhẹ giọng nói: "Thái tử, ngài xem, đây là phụ hoàng của ngài, oan khuất của ngài tốt nhất nên tự mình kể ra cho hoàng thượng biết mới đúng!"

Thái tử nhìn Lí Vị Ương, trong cặp đồng tử trong veo kia có thể nhìn thấy hình dáng của hắn, hắn cơ hồ cảm thấy hô hấp lại, quay đầu nhìn Hoàng đế chằm chằm, rất lâu sau từ trong cổ họng mới phát ra mấy âm tiết: "Phụ hoàng ——"

Dĩ nhiên hắn có nhận ra Hoàng đế. Tuy biết hắn gần như đã điên điên khùng khùng, thần trí mơ hồ, nhưng thấy hắn có thể nhận ra mình, Hoàng đế vẫn rất cao hứng, gật gật đầu nói: "Là trẫm."

Thái tử lên tiếng khóc lớn: "Phụ hoàng ——" tiếp theo, giãy dụa đứng lên dập đầu trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế đỡ hắn đứng dậy: "Không cần, thân mình ngươi suy yếu, đừng lộn xộn!"

Thái tử hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, khóc nói: "Phụ hoàng, cuối cùng ngài cũng tới gặp nhi thần. Nhi thần còn nghĩ sẽ không được gặp người nữa!" Hoàng đế khó có khi lộ ra vẻ cảm động, nói: "Này, không phải đã gặp rồi sao, ngươi có lời gì muốn nói thì nói cho phụ hoàng, chuyện lúc trước, rốt cuộc đã có gì xảy ra?!"

Thái tử như muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng lại là một trận ho khan mãnh liệt, Cửu công chúa sợ Hoàng đế chán ghét, vội vàng lấy khăn của mình thay hắn lau đi, ai ngờ một ngụm máu đen từ cổ họng Thái tử phun ra dính vào khăn, khiến một đóa hồng mai nhuộm thành màu tối đen. Cửu công chúa hai chân run rẩy, kinh hô: "Phụ hoàng, người xem, thái tử ca ca hắn hộc máu!"

Tất cả mọi người đều thấy được, Trần Viện Phán lắc lắc đầu. Thái tử đã là độc khí công tâm, sợ không thể kéo dài thêm.

Hoàng đế rốt cuộc không thể ức chế tình cảm của mình, trên mặt lộ ra vẻ đau thương.

Thái tử miễn cưỡng ngừng ho khan, lại nói: "Nhi thần không biết lúc ấy là ai tính kế sau lưng... Thật sự không biết..." Vừa mới nói xong một câu, lại phun ra một ngụm máu đen. Hoàng đế khó tin nhìn con trai chính mình, không nói nên lời.

Nhu phi vội vàng nói: "Bệ hạ, vẫn nên tranh thủ thời gian chữa bệnh cho Thái tử mới được!"

Lúc này Hoàng đế như mới tỉnh mộng, nói: "Trần Viện Phán, giao cho ngươi, nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi cho Thái tử!" Trần Viện Phán trên đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn là thầy thuốc, không phải thần tiên, sao có thể cứu sống một người đã bị độc khí công tâm? Nhưng ở trước mặt hoàng đế, không dám nói nửa chữ không, nhanh chóng bảo người nâng Thái tử rời đi.

Hoàng đế nhìn Thái tử rời đi, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Đức Tử: "Các ngươi chăm sóc cái kiểu gì? Tại sao Thái tử lại uống thuốc độc?!"

Trương Đức Tử mặt đầy nước mắt, nói: "Bệ hạ, nô tài tám tuổi đã đi theo Thái tử, đồ ăn của Thái tử đều qua tay nô tài. Từ lúc bị giam tại biệt viện, được nửa tháng thì phải ăn cơm thừa canh cạn , từ nhỏ Thái tử cẩm y ngọc thực mà lớn, sao chịu nổi. Huống chi, sau khi vú nuôi bị đuổi đi, Tưởng thứ phi chỉ có thể tự mình chăm sóc hoàng trưởng tôn, nhưng đứa nhỏ muốn uống một chén nước hay ăn chút cơm Thái tử đều phải dùng ngọc bội của mình để đổi về. Thái tử là người thế nào, sao có thể không tức giận, không thương tâm? Vì thế nô tài, từng nhiều lần khổ sở cầu xin nhóm hộ vệ, nhưng cái nhận được chỉ là thượng cẳng chân hạ cẳng tay! Người xem!" Hắn cuốn tay áo lên, chỉ thấy đầy vết thương chằng chịt, vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy vết thương dữ tợn này, Cửu công chúa sợ tới mức lui xuống nửa bước, Lí Vị Ương một phen đỡ nàng, lông mi dài rủ xuống che mắt lại. Trước tình hình thực tế, thanh âm rất thấp: "Công chúa nên cẩn thận." Cửu công chúa ngẩn người, lại không biết nên nói cái gì cho tốt.

Trương Đức Tử quả nhiên là người trung thành bên cạnh thái tử và là tiểu thái giám tận tâm, hắn còn tiếp tục nói: "Một ngày ba bữa đều là cơm thiu, cái này còn chưa tính, những người đó còn dám khấu trừ ăn bớt, mượn cơ hội dọa nạt! Đồ vật đáng giá trên người Thái tử và Tưởng thứ phi, tất cả đều bị họ lấy đi! Có một lần Thái tử thật sự không thể nhịn được, bảo nô tài cầm vật bệ hạ tặng đi gặp, xin bọn họ thả nô tài đi ngoài, lấy cớ đi mua vật phẩm cần thiết rồi sẽ trở về, đúng là bọn họ thả nô tài, nhưng lại cứng rắn đoạt một trăm đồng tiền của nô tài. Thái tử nói, mua đồ là giả, cầu tình là thật, bảo nô tài nhất định phải tìm Tam hoàng tử điện hạ, cầu hắn giúp đỡ, để việc trông coi biệt viện dễ dàng hơn, chúng ta ngày ngày cũng có thể sống khá giả hơn một chút. Kỳ thật Tam điện hạ là chủ tử, lại được sủng ái, nếu nói ra có thể khiến chúng ta ngày sống khá hơn rất nhiều, cũng coi như là nhờ tình cảm huynh đệ. Nô tài nhìn thấy hi vọng của Thái tử, liền tới cửa hỏi thăm."

Nói tới đây, sắc mặt Thác Bạt Chân thật sự thay đổi, cho tới giờ hắn căn bản chưa thấy Trương Đức Tử này tới cửa xin cầu giúp đỡ.

Nước mắt Trương Đức Tử thi nhau rớt xuống, bi thương nói: "Nô tài tới trước của phủ Tam hoàng tử, đáng tiếc trên người không có nửa đồng bạc, cũng không có cách nào khác chứng minh thân phận, chỉ có thể ở cửa chờ. Đợi bốn canh giờ mới thấy một chiếc xe ngựa trở về. Bởi vì hộ vệ không cho nô tài đến gần, bất đắc dĩ nô tài chỉ có thể lớn tiếng kêu lên "Lỗi Lạc cầu kiến!" Lỗi Lạc là tên của Thái tử điện hạ! Tam hoàng tử vừa nghe, nhất định có thể biết được. Nhưng trong xe ngựa không có phản ứng, nô tài liền hô lại, "Tam điện hạ, Thái tử cầu kiến" —— đáng tiếc xe ngựa đi qua bên người nô tài, căn bản còn chưa gặp được Tam điện hạ, nô tài đã bị hộ vệ trông cửa đánh cho da tróc thịt bong, những người đó còn cười nhạo nô tài là: "không nói đến việc ngươi là giả mạo, ngay cả dù Thái tử thật đến đây thì sao chứ? Chỉ là một phế nhân, nếu có tới thì cũng phải phải cút ra xa, đừng nhiễm ám khí cho phủ Tam hoàng tử!"

Thác Bạt Chân rốt cục cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, quỳ rạp xuống đất, trên mặt vô cùng khiếp sợ nói: "Phụ hoàng, nhi thần chưa từng nói lời như vậy, càng không biết tên nô tài này đã tìm con khi nào!" Hắn theo bản năng liếc mắt nhìn An Quốc công chúa một cái, đã thấy sắc mặt nàng cực kì khó coi, trong nháy mắt hiện lên một ý niệm trong đầu. Từ sau khi Thái tử bị phế, An Quốc công chúa vẫn phản đối mãnh liệt rằng mình không thể qua lại với nhóm đại thần của Thái tử. Nếu ai đến cửa cầu tình, một mực đều đánh ra ngoài, để phân rõ giới hạn. Nói vậy, rõ ràng là An Quốc công chúa cố ý sai người nhục nhã Trương Đức Tử... Nữ nhân chết tiệt, thật sự là thành sự không đủ, bại sự có thừa!

An Quốc công chúa không nghĩ sự tình lại nghiêm trọng như vậy. Nàng càng không hiểu, vốn đang yên lành tham gia tang lễ Hoàng hậu, sao lại... Đầu tiên, mình bị người ta phát hiện thân phận là thạch nữ, rồi lại liên lụy tới chuyện hãm hại thái tử. Tiếp theo là Thái tử uống thuốc độc, giờ nô tài phủ Thái tử còn lên án Tam hoàng tử ở sau lưng nhục nhã Thái tử, tất cả như có một bàn tay đen tối thúc đẩy... Không sai, lúc trước ở trong xe ngựa, nàng nghe người bên cạnh Thái tử tìm tới cửa, lập tức thuận tiện thay Thác Bạt Chân đuổi những kẻ này xa một chút. Nhất là khi Hoàng đế tức giận, phải phân rõ giới hạn với Thái tử mới đúng! Cho nên nàng mới sai người ra sức đánh nô tài kia một chút! Nhưng —— người nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng với Thái tử là Thác Bạt Chân, nàng làm vậy có cái gì sai?! Lúc trước hoàng đế rất hận Thái tử! Sao có thể vì hắn chủ trì công đạo?

Lí Vị Ương trong lòng cười lạnh, trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng hiền lành nói: "Ngươi – tiểu thái giám, thật sự là hồ ngôn loạn ngữ! Tam điện hạ và Thái tử huynh đệ tình thâm, vừa rồi còn nói mình vẫn quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của Thái tử. Ngươi nói vậy, chẳng phải là nói bậy bạ? Có phải có người xúi giục ngươi hay không, bắt ngươi vu hãm Tam điện hạ?"

Trương Đức Tử lại lạy Hoàng đế, bởi vì quá mức dùng sức, trên trán đều là một mảnh xanh đỏ: "Nô tài nếu có nửa lời nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế! Nếu bệ hạ không tin, có thể đi thẩm vấn hộ vệ phủ Tam hoàng tử!"

"Ngươi mới nói năng xằng bậy! Phụ hoàng sẽ không nghe lời ngươi! Ngươi là cấu kết kẻ khác đến hãm hại chúng ta! Coi chừng mạng chó nhà ngươi!" An Quốc công chúa lập tức phản bác, nhưng trong lòng nàng cũng rất khẩn trương, lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương như thế. Nàng mơ hồ cảm thấy, bí mật của mình bị phát hiện so với việc Thác Bạt Chân hãm hại Thái tử lúc trước, căn bản không là cái gì.

Trương Đức Tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Tam hoàng tử phi, nô tài là một hoạn quan, lại không có người nhà, người không cần hù dọa nô tài! Nô tài từ nhỏ đã hầu hạ Thái tử, nhìn Thái tử bị người ép bức thành thế này, trong lòng nô tài đã sớm tình nguyện đánh cuộc một phen, cược cái mạng này đến cáo trạng!"

An Quốc công chúa giận tím mặt: "Nếu ngươi không câm mồm, cẩn thận ta ——"

Lí Vị Ương mỉm cười, đôi mắt đen như ngọc lưu ly nhìn An Quốc công chúa, nói: "Tam hoàng tử phi, cẩn thận cái gì? Ngươi nghĩ nơi này là đâu! Dám càn rỡ trước mặt bệ hạ như vậy sao?"

Hoàng đế ánh mắt lạnh băng nhìn về phía An Quốc công chúa, An Quốc công chúa nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Hoàng đế, cơ hồ im lặng. Nếu giờ ở Việt Tây, nàng sẽ không phải chịu uất ức này, nhưng với thế cục hiện tại, chính nàng cũng biết, căn bản không tới lượt mình mở miệng, càng miễn bàn uy hiếp thái giám kia.

" Rốt cuộc tại sao Thái tử bị điên?" Nhu phi ôn hòa hỏi.

Trương Đức Tử lau nước mắt, trên mặt lộ ra áy náy vô cùng: "Đều là nô tài không tốt, nô tài đem chuyện ở trước cửa phủ Tam hoàng tử, cả những lời nói của hộ vệ, tất cả đều báo cho Thái tử. Thái tử lại kiên trì không chịu tin, hắn nói Tam hoàng tử là thân huynh đệ của hắn, từ trước đến nay đều có tình cảm tốt với hắn, là người hắn tín nhiệm nhất. Sao có thể không để ý đến hắn? Thái tử là người thật thà, hắn làm sao nghĩ được, nếu Tam hoàng tử có tâm thì sao không chịu đến cửa thăm hỏi một lần? Thậm chí ngay cả khi nô tài chủ động tìm tới cửa, ngài ấy cũng làm như không thấy? Đây rõ ràng là tiểu nhân thừa cơ hãm hại, gặp lợi quên nghĩa! Nô tài nói xong, Thái tử cực kỳ tức giận, không cho phép nô tài nói như vậy ——"

Thác Bạt Chân hoàn toàn hiểu ra, trong lòng chậm rãi lạnh lẽo. Cứ tưởng Lí Vị Ương hãm hại Thái tử, đả kích mình đã là sát chiêu, ai ngờ bản thân lại hoàn toàn nghĩ sai rồi! Đây là liên hoàn kế! Đầu tiên Lí Vị Ương thiết kế Thái tử cùng Trương mỹ nhân, khiến Hoàng đế phế Thái tử, làm tức chết Hoàng hậu. Sau đó, trong tang lễ không biết lại sử dụng thủ đoạn gì làm hại An Quốc công chúa bị kinh hách, rồi lợi dụng miệng Nhu phi vạch trần An Quốc công chúa cùng hộ vệ cấu kết. Cố ý để lại an thần hương làm sơ hở, một lần nữa lật ra án Thái tử bị phế! Đợi đến lúc Hoàng đế mời Thái tử, cố ý cho tiểu thái giám Trương Đức Tử tỏ ra lòng đầy căm phẫn vì Thái tử!

Rõ ràng Thái tử uống thuốc độc thì sao còn hơi tàn như vậy?! Mà bộ dáng tiểu thái giám lại trung thành đến thế! Không, có lẽ căn bản tiểu thái giám đã sớm bị Lí Vị Ương thu mua, cố ý đóng kịch trước cửa phủ Tam hoàng tử! Tất cả, đều là để Hoàng đế tin tưởng, người hãm hại Thái tử chính là hắn – Thác Bạt Chân! Khiến Hoàng đế nghĩ hắn cố ý giả dối thay Thái tử cầu xin tha thứ ——

Không thể tưởng tượng nổi, đây thật sự là nhất tiễn tam điêu!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro