Chương 164: Vạn trùng gặm thân thể(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lí Vị Ương nhìn đĩa bánh ngọt khéo léo trên bàn đá, sau đó nàng quay đầu, đối diện với ánh mắt Thác Bạt Ngọc, nét mặt của nàng có chút mê mang, nói: "Không có gì."

"Đây là ta mời riêng đầu bếp danh tiếng của Cảnh Châu đến đặc biệt làm vì nàng. Hắn nói loại bánh này không những hương vị ngọt ngào ngon miệng, ăn một miếng là không muốn dừng lại. Nàng ăn thử xem". Thác Bạt Ngọc phân phó nô tỳ bên cạnh chia đồ ăn, nhưng nét mặt của nàng cũng rất bình thường, ngay cả chạm cũng chưa chạm tới.

Thác Bạt Ngọc nhìn nàng, không khỏi ấm giọng: "Không muốn ăn sao?"

Lí Vị Ương cười cười, nói: "Đa tạ ý tốt của Thất điện hạ, ngài cứ hai ba ngày lại chạy tới đây, cũng không thích hợp".

Đương nhiên không thích hợp! Ai ở Đại Lịch cũng biết nàng là An Bình quận chúa, là con gái nuôi của Thái hậu. Bối phận của Thác Bạt Ngọc còn kém nàng một bậc, hắn lại thường xuyên chạy đến Lí phủ. Nói là thăm Lí Tiêu Nhiên nhưng ai chẳng biết là tới thăm nàng? Dù sao Thất hoàng tử có ý với nàng, thật sự là chuyện mà tất cả mọi người đều có thể nhìn ra. Khó hiểu nhất là, Thác Bạt Ngọc đang công khai tranh đoạt ngai vàng, đã vậy phải nên giữ khoảng cách với nàng mới đúng. Hơn nữa, hắn nên chọn một tiểu thư thùy mị nết na mà theo đuổi, sao cứ luôn chạy theo nàng ? hắn đang định làm gì?

Thác Bạt Ngọc ra hiệu cho tì nữ bên cạnh Lí Vị Ương rót một chén trà nóng: "Nàng không thích ăn bánh ngọt thì cũng nên uống chút rượu, đây là rượu trân châu ở trên Thiên Sơn, có tác dụng dưỡng nhan rất tốt."

Lí Vị Ương cầm chén trong tay, chưa chạm môi uống một chút đã bỏ chén xuống: "Thất điện hạ cần gì phải làm như vậy."

"Ta cam tâm tình nguyện làm vậy". Thác Bạt Ngọc trả lời.

Lí Vị Ương thở dài, môi hơi nhếch lên: "Vậy ta vẫn nên cảm tạ ý tốt của điện hạ."

"Nàng cũng cần ta giúp đỡ, không phải sao?" Thác Bạt Ngọc phút chốc im lặng, hai tay nắm chặt, ngón tay đè nén đến trắng bệch, rồi thình lình mở miệng: "Nàng nên tránh xa hắn một chút". Hắn đột nhiên nhìn về phía cách đó không xa, dường như có một bóng người ở đó.

Lí Vị Ương đã phát hiện ra Lí Mẫn Đức đứng ở đó từ lâu, nhưng không ngờ Thác Bạt Ngọc cũng phát hiện ra. Nàng buông ánh mắt, không nhìn về nơi đó, thản nhiên nói: "Đây là chuyện của ta, không phiền điện hạ quan tâm."

Sắc mặt Thác Bạt Ngọc tái đi, ánh mắt mang theo chút đau đớn khó nhận ra. Rất nhanh, rất nhanh sự đau đớn này bị phẫn nộ, tức giận thay thế, rõ ràng nàng là người tàn nhẫn vô tình, nếu nàng muốn cự tuyệt người ta thì sẽ có rất nhiều cách, nhưng hết lần lần này tới lần khác nàng lại không làm thế với Lí Mẫn Đức. Điều đó đã nói lên tất cả, có lẽ ngay cả Lí Vị Ương cũng không biết được, nhưng ánh mắt Thác Bạt Ngọc luôn dõi theo nàng thì lại hiểu được.

Hắn thích nàng, vì nàng thay đổi nguyên tắc của mình, trở nên ngày càng không giống bản thân. Nhưng nàng cũng thay đổi ánh mắt, bắt đầu thích người khác, ngay cả khi hắn đứng trước mặt nàng, nàng cũng không để ý. Thác Bạt Ngọc nghiến răng, khi Lí Vị Ương thấy hắn có điều gì đó không đúng, hắn cũng đã bớt nhíu mày, mỉm cười nói: "Nàng thật vô tình, nếu đã xem ta là bằng hữu thì cần gì phải nói vậy?"

Biểu hiện của Thác Bạt Ngọc càng quan tâm, thái độ của Lí Vị Ương càng thêm lạnh lùng, nói: "Ta đã nói, đây là chuyện riêng của ta. Điện hạ vẫn nên quan tâm đến đại nghiệp của ngài mới đúng."

Thác Bạt Ngọc dùng sức... nắm chặt hai tay, chỉ sợ không thể kiềm chế được sự giận dữ ngay trước mặt Lí Vị Ương, lại thất lễ với nàng.

Bên kia có người bước tới gần, sắp đến nơi, Lí Vị Ương đột nhiên lại đến gần Thác Bạt Ngọc, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: "Thất điện hạ, ngươi đã thành tâm muốn giúp, chắc sẽ không để tâm ta lợi dụng ngươi một chút chứ?". Thác Bạt Ngọc sửng sốt, Lí Vị Ương đã nhìn hắn mỉm cười, tự mình thay hắn gắp một khối điểm tâm, nói: "Thực sự là rất ngon, ngài nếm thử chút đi".

Nàng muốn cho người kia thấy hành động của nàng chứ không phải là thật lòng muốn chăm sóc hắn. Thác Bạt Ngọc hết sức tức giận, nhưng nghĩ lại, nếu làm vậy mà đánh bay một đối thủ, với hắn cũng rất tốt. Nhưng suy cho cùng đối với Lí Mẫn Đức, hắn không dám tùy tiện ra tay, vì theo trực giác hắn thấy Lí Vị Ương có đặt "hắn" trong lòng, hắn đành phải cắn răng chịu đựng. Giờ nàng chủ động đuổi tên đó, hắn tất nhiên đáp ứng.

"Nàng đã mở miệng yêu cầu, ta dĩ nhiên sẽ không từ chối". Hắn mỉm cười, cư nhiên cầm tay nàng.

Lí Vị Ương dấu giếm sắc mặt, nhẹ nhàng gỡ tay hắn, cười tạ ơn: "Đã như thế thì ta xin tạ ơn điện hạ ."

Đôi mắt nàng mênh mông sóng nước làm Thác Bạt Ngọc rung động không thôi. Tiếc là sự ôn nhu, xinh đẹp này lại vì một nam nhân khác, trong lòng Thác Bạt Ngọc như bị đâm, vô cùng thống khổ, trên mặt lại mỉm cười nói: "Được rồi, bên An Quốc công chúa vẫn chưa có tin tức gì. Lời của Khôi Nô có phần tin tưởng được, thực ra theo ta, không nên lưu lại ám vệ này, nên nhanh chóng giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng."

Lí Vị Ương uống một ngụm trà, nói: "Ta giữ lại hắn thì tự nhiên hắn có chỗ hữu dụng, ngài yên tâm sẽ không làm lỡ việc lớn."

"Bọn họ dám đến ám sát nàng, không thể để người sống ——" Thác Bạt Ngọc nghĩ, nếu không phải Lí Vị Ương có chuẩn bị từ trước, thì bây giờ nàng không thể ngồi tại đây, đáy mắt hắn liền phát ra hỏa diễm.

"Hiện giờ không phải ta vẫn không có việc gì sao?"

Thác Bạt Ngọc nhìn thẳng vào nàng: "Nhưng ta lo lắng cho nàng."

Trong đình nghỉ mát, Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc ngồi chung một chỗ, trai tài gái sắc, nói cười ân ái, ngồi gần nhau bộ dáng như một đôi tình nhân, mặc dù trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn cố nén xuống, tiến lên, mỉm cười nói: "Thất điện hạ tại sao ở nơi này?"

"Thất điện hạ ——" Lí Vị Ương chưa nói hết, nghĩ thế nào liền từ từ sửa lại cách xưng hô, nói: "Quyền Khởi đem điểm tâm sáng tới, tới đây ngồi xuống cùng ăn đi?"

Quyền Khởi là tên tự của Thác Bạt Ngọc. Hơn nữa ở Đại Lịch, chỉ khi nào hai người thật sự thân mật mới có thể gọi tên tự của người đó. Huống chi, người trước mắt này, lại là Thất hoàng tử, trên đời người gọi hắn như vậy không có mấy người. Nhưng hiện tại hắn lại lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: "Tam công tử, cùng thưởng thức luôn đi."

Trên mặt Lí Mẫn Đức tuy tươi cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

"Thất điện hạ, nghe nói Triêu Dương vương có ý gả Phính Đình Quận chúa cho ngài, tuy vì tang sự của Hoàng hậu mà bị trì hoãn, nhưng có tin đồn Phính Đình quận chúa đời này không phải ngài thì sẽ không lấy chồng. Giờ ngài cứ thường xuyên chạy tới đây e là không tốt lắm đâu".

Sắc mặt Thác Bạt Ngọc trầm xuống, nói như đinh đóng cột: "Ta không muốn kết thân với Phính Đình Quận chúa."

Khuôn mặt tuấn tú của Lí Mẫn Đức phiếm cười, nhưng nụ cười chứa đầy mỉa mai, nói: "Thật sự không thể sao? Trong một tháng, Triêu Dương vương cứ ba lần bảy lượt ghé thăm phủ Thất hoàng tử, chung quy lại thì cũng không phải là thăm hỏi đơn giản nhỉ?"

Thực tế, theo tin tức Lí Mẫn Đức thu được, Triêu Dương vương và Thác Bạt Ngọt đã bí mật bắt tay nhau, điều kiện có thể khiến Triêu Dương vương vứt bỏ vị trí trung lập mà trợ giúp Thác Bạt Ngọc, chỉ có thể là vì vị trí Hoàng Hậu.

Nếu Thác Bạt Ngọc đã quyết định cưới Quận chúa làm vợ, hiện tại lại chạy tới trước mặt Lí Vị Ương ra vẻ săn sóc quả thật có chút khiến người khác không thể hiểu nổi.

Sắc mặt Thác Bạt Ngọc liền biến đổi, hắn lo Lí Vị Ương sẽ để ý. Giờ nàng là cô cô của hắn, không thể trở thành thê tử của hắn được, để lấy được ngôi vị hoàng đế, hoàng tử phi mà hắn cưới phải xứng đôi từ thân phận đến dòng dõi. Mà cưới Phính Đình quận chúa là lựa chọn thích hợp nhất.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn do dự. Nếu hắn chọn cưới Phính Đình quận chúa làm vợ, hắn sẽ mất cơ hội có được trái tim của Lí Vị Ương. Nhưng mặt khác, nếu hắn muốn có được Lí Vị Ương, thì trước hết phải lên ngôi hoàng đế, mà sự trợ lực của Triêu Dương vương là một nước cờ quan trọng.

Ở ngoài mặt Triêu Dương vương là một vương gia nhàn hạ, mặc kệ binh quyền, nhưng ông ta lại là em họ của hoàng đế, năm xưa là người quan trọng giúp phụ hoàng lên ngôi, cũng là vương gia duy nhất khác họ còn sót lại cho tới giờ, nếu suy nghĩ một chút sẽ biết vị trí của ông ta trong lòng phụ hoàng.

Nếu ông ta dâng tấu thỉnh phụ hoàng lập Thái tử, việc này xem như thành công một nửa. Nhưng Triêu Dương vương rất khó ra tay, quyền thế, danh lợi, địa vị, mỹ nhân, cái gì ông ta cũng có, chỉ có duy nhất một chuyện ông ta phải bận tâm là hôn sự của Phính Đình quận chúa. Phính Đình quận chúa xinh đẹp động lòng người nhưng ánh mắt nhìn người lại rất cao, đó càng là con đường tốt nhất để Thác Bạt Ngọc ra tay.

Nếu là trước đây, Thác Bạt Ngọc sẽ cực kì xem thường người nào mang việc hôn nhân của bản thân ra mua bán, nhưng vì để có được Lí Vị Ương, có được ngôi vị hoàng đế, giờ hắn không ngại bỏ ra mọi thứ. Nhưng hành động của mình bị Lí Mẫn đức biết rõ, hắn thấy không thể chịu đựng nổi. Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng có một ước muốn mong manh, hắn hy vọng Lí Vị Ương sẽ nói gì đó, phẫn nộ cũng được, ghen tị cũng tốt, đều được.

Lí Vị Ương cũng chậm rãi cười nói: "Thật sự có chuyện này sao? Cưới Phính Đình quận chúa à? Điện hạ chọn đúng đối tượng rồi đó, nhưng Triêu Dương vương là người khó tính. Một khi đã cưới nàng làm thê tử, sau này nếu điện hạ muốn cưới người khác làm sườn phi sẽ khá khó khăn."

Thác Bạt Ngọc cùng Lí Mẫn Đức đều rất sửng sốt. Lí Mẫn Đức cố gắng áp chế phẫn nộ dâng đầy trong lồng ngực, nói: "Nhưng nếu Thất hoàng tử đã chọn làm như vậy, vẫn nên cư xử sao cho tránh hiềm nghi mới đúng."

Đúng lúc này, Lí Vị Ương dịu dàng nói: "Đại cuộc làm trọng, ta là người không để ý đến thanh danh. Chắc Quyền Khởi cũng không để ý, phải không?"

Thác Bạt Ngọc sửng sốt, Lí Vị Ương nói vậy, rõ ràng là muốn nói cho Lí Mẫn Đức nghe: nàng sẽ không để ý Thác Bạt Ngọc kết thân, bởi vì nàng không cần danh phận. Quả thực, nếu Thác Bạt Ngọc đăng cơ, hắn sẽ có rất nhiều phi tử, thân phận của Lí Vị Ương lại là con gái của Thái hậu, hoàn toàn không thể gả cho hắn.

Nhưng ở các triều trước cũng từng có trường hợp công chúa cả đời không lấy chồng mà lại có người tình, Thác Bạt Ngọc không thể cho Lí Vị Ương danh phận, nhưng lại có thể cho nàng quyền lực, địa vị cao hơn sự sủng ái quang vinh của tất cả nữ nhân. Điều này, trong lòng cả ba người đang ngồi đây đều hiểu.

Trong lòng Thác Bạt Ngọc phút chốc mừng rỡ như điên, kể từ khi Lí Mẫn Đức vạch trần hắn và Triêu Dương vương hợp tác, Lí Vị Ương lại nói một câu giống như bày tỏ nỗi lòng, khiến lòng hắn cháy lên hy vọng. Có lẽ Lí Vị Ương quan tâm hắn, nhưng tình cảm của nàng quá mức sâu kín, không bày tỏ ra ngoài mà thôi —— Nhưng, chờ khi hắn nhìn rõ, lúc ánh mắt Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức, trong lòng hắn, phút chốc tức giận vô cùng. Hắn chợt hiểu, thì ra nàng làm nhiều việc như vậy, đều là vì một người.

"Đây là suy nghĩ thật tâm của nàng?" Lí Mẫn Đức lẳng lặng nhìn Lí Vị Ương, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, hắn đau thương cười: "Như vậy, ta không còn gì để nói". Hắn lặng yên xoay người, bóng lưng lại đầy hiu quạnh, cô đơn, dưới chân đi không vững, suýt từ trên bậc thềm té xuống.

Nét mặc Lí Vị Ương biến đổi, thiếu chút đứng lên, nhưng chờ nàng định thần lại, vẫn ngồi im một chỗ.

"Nàng thật sự vô tình, đối xử với ta thế, đối xử với hắn cũng vậy". Thác Bạt Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, không biết là cười Lí Vị Ương không biết tâm ý của chính mình với Lí Mẫn Đức nhưng ở trong mắt người khác ví dụ như hắn lại thấy, hay là cười nhạo bản thân đến lúc này vẫn còn quan tâm nàng.

Hôm nay hắn hoàn toàn hiểu, tâm tư của Lí Vị Ương đặt ở người nào. Nàng thật sự là một nữ nhân vô tình lạnh nhạt, nếu là người nàng không quan tâm, dù người đó có chết trước mặt thì nàng cũng không mảy may chú ý một lần, dù người đó có yêu nàng tha thiết, cầu xin nàng, nàng cũng sẽ không phản ứng.

Nhưng hôm nay vì Lí Mẫn Đức, nàng lại bày ra vẻ mặt thân thiết chưa từng có với hắn, ngay cả lời mờ ám cũng nói ra được. Nếu hắn không biết sự thật chắc còn đang sung sướng phát điên, nhưng giờ ngồi đây nhìn họ diễn kịch với nhau, đối với Thác Bạt Ngọc hắn mà nói là một loài giày vò khắc nghiệt.

Tiếng gió cứ ào ào, giống như tiếng khóc của một người thoảng qua. Lí Vị Ương đứng lên, nói: "Thất điện hạ, xin ngài trở về đi." Nói xong, nàng cũng không lưu luyến quay đầu lại, thậm chí không có ý muốn nghe Thác Bạt Ngọc nói thêm điều gì.

Hắn cúi đầu, xiết chặt chén trà trong tay, bỗng nhiên cười không thể dừng lại, các tỳ nữ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, không biết Thất điện hạ cao quý lạnh lùng đang phát điên cái gì, rốt cuộc là đang cười cái gì. Nhưng vào lúc này, lại thấy hắn bóp chặt chén trà trong tay, vết máu loang lỗ cả bàn tay, hắn lại như chưa hề phát hiện, đứng dậy giận giữ phất tay áo bỏ đi.

Chuyện này rốt cuộc là làm sao?

Lí Vị Ương đi đến hoa viên, bỗng nhiên có người kéo cổ tay, chặn ngang lôi nàng vào giữa hòn non bộ. Ở một bên, Triệu Nguyệt đang muốn ra tay, lại bị trường kiếm kề lên cổ: "Không được cử động". Triệu Nguyệt cả kinh, giậm chân nói: "Đại ca, ngươi điên rồi!"

"Chủ tử có chuyện muốn nói với tiểu thư, muội không nên xen vào." Triệu Nam trưng ra sắc mặt lạnh lẽo, nói.

"Chuyện tiểu thư không muốn, muội sẽ ra tay ngăn cản, huynh mau tránh ra!" Triệu Nguyệt không để tâm đẩy mũi kiếm của hắn, nhưng lưỡi kiếm của đối phương lại đặt ngay trên cổ nàng: "Đại ca, huynh điên rồi?! Huynh lại muốn đánh nhau với ta?!"

"Triệu Nguyệt, muội đã quên nhiệm vụ và sứ mệnh của bản thân rồi sao? Muội và ta đến đây, mục đích duy nhất là bảo vệ chủ tử. Cả ngày muội ở bên người tiểu thư, muội quên ai mới là chủ tử chân chính rồi sao?" Triệu Nam lớn tiếng quát, gương mặt cực kì nghiêm túc.

Triệu Nguyệt sửng sốt, lập tức nói: "Huynh và phụ thân đều giống nhau, luôn nói với ta rằng, luyện võ, luyện võ, tuân theo mệnh lệnh. Ta là con người, không phải là công cụ! Các người để ta tới bảo hộ chủ tử, ta đến. Chủ tử kêu ta bảo hộ tiểu thư, ta cũng vẫn tận tâm hết sức. Nhưng giờ ta muốn ở bên cạnh tiểu thư. Đã rất lâu rồi, từ trước tới nay, nàng là người đầu tiên ngoài mặt nói ta là nô tỳ, nhưng trong tâm lại xem ta như người thân. Vì ta mà chống lại Yến Vương, chẳng sợ mình sẽ rơi vào hiểm cảnh, nàng cũng đã dùng đầu của sáu tên hộ vệ kia thay ta trút giận. Đại ca, đây là việc mà huynh và phụ thân sẽ không bao giờ làm được!"

Lần này, đến lượt Triệu Nam hoàn toàn giật mình, không biết từ khi nào, tiểu cô nương trước mắt hắn, mọi việc đều luôn nghe theo hắn đã thành một cô nương cứng rắn dứt khoát, phong cách làm việc rất kiên cường, có lẽ chính muội ấy cũng không biết hành động của mình rất giống Lí Vị Ương.

Nàng tôn kính tiểu thư, đáy lòng mong muốn trở nên mạnh mẽ, cho nên bất giác giống với tiểu thư, lực lượng thần kì này đã vượt qua nhiệm vụ và lòng trung thành của muội ấy, trở thành trụ cột tinh thần trong lòng Triệu Nguyệt —— Triệu Nam cảm thấy tình huống đi theo hướng như vậy sẽ không tốt. Bởi vì đối với một hộ vệ mà nói, bảo vệ tốt chủ tử mới là trách nhiệm hàng đầu, nhưng sự tôn kính của Triệu Nguyệt với Lí Vị Ương đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới nhiệm vụ của bọn họ.

Hắn vừa muốn nói thì Triệu Nguyệt lại gỡ trường kiếm của hắn ra: "Đại ca, đến giờ muội vẫn chưa đánh nhau với huynh vì tiểu thư không muốn muội ra tay. Nhưng lần sau huynh còn chĩa kiếm về muội, đừng trách muội vô tình!"

Ánh mắt Triệu Nam tối lại, muội ấy nói thật, nếu hắn muốn hại Lí Vị Ương, chắc chắn nàng sẽ rút kiếm chắn trước mặt hắn —— Lí Vị Ương đã uội ấy uống cái gì, mà khiến muội ấy một lòng như vậy, hắn không thể hiểu được.

Lí Vị Ương vừa muốn tránh khỏi, cổ tay lại bị một lực lượng mạnh mẽ giữ chặt. Thân mình nhất thời té ngã, nhẹ nhàng rơi vào trong vòng tay Lí Mẫn Đức. Giây phút ấy, nàng lưu luyến sự ấm áp này, nhưng mà rốt cục, nàng vẫn đẩy hắn ra. Hai người cụng trán vào nhau, hai mắt đối diện nhìn nhau, cuối cùng Lí Vị Ương dời ánh mắt đi trước.

Lí Mẫn Đức vuốt ve khuôn mặt Lí Vị Ương, hơn một tháng nay, hắn chưa bao giờ trải qua sự tương tư gần như mất hồn đó. Rõ ràng nàng ở ngay trước mặt nhưng lại làm như không nhìn thấy hắn, tim hắn tự nhiên trống rỗng, dù việc gì hay người nào khác cũng đều không giảm bớt được sự lạnh lẽo trong lòng hắn. Triệu Nam thỉnh cầu hắn lập tức về nước, nhưng hắn không để ý. Bởi vì, người hắn yêu đang ở đây, nếu không có nàng thì dù hắn ở nơi đâu cũng không có nghĩa lí gì.

Khi hắn ý thức được điều này, cũng không kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, chủ động đi tìm nàng, nhưng không ngờ, ở trước mặt hắn nàng lại làm ra hành động như vậy với Thác Bạt Ngọc.

Chính vì rất hiểu nàng, nàng không phải là người dễ tha thứ cho nam nhân tam thê tứ thiếp, nếu nàng thật sự thích Thác Bạt Ngọc, nàng đã tìm cách gả cho hắn rồi. Vì sao lại nói như vậy trước mặt hắn? Tất cả vì muốn ép hắn đi! Nàng làm vậy, nhất định trong lòng rất khổ sở, khiến lòng hắn xao động mạnh mẽ!

"Nàng rốt cuộc còn muốn trốn tránh bao lâu?" Dường như không để ý đến xao động mãnh liệt trong lòng, hắn bật thốt lên: "Nàng biết hay không, nàng diễn trò rất vụng về!"

Lí Vị Ương giật mình, thì ra hành động của nàng, Thác Bạt Ngọc biết, hắn cũng biết. Đúng vậy, bọn họ đều là người thông minh khó gặp trên đời, làm sao không nhìn ra mánh khoé của bản thân mình đây?

Thấy nàng như vậy, Lí Mẫn Đức đau lòng quả thực không biết nên làm thế nào! Hắn thề sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay, dốc sức che chở cho nàng, nhưng nàng luôn diễn trò với hắn. Nàng không chịu đối mặt với hắn, có phải do hắn bảo hộ nàng chưa chu toàn khiến nàng có cảm giác bất an, khiến nàng không thấy tâm ý của hắn: "Còn nữa, nàng cho là có thể trốn tránh ta cả đời sao?"

Lí Vị Ương nhìn hắn, khuôn mặt hắn in sâu vào đôi mắt nàng, tựa hồ trong đôi mắt ấy có dao động.

Lí Vị Ương ngẩn ra, Lí Mẫn Đức, không, Nguyên Liệt, hắn là nam nhân nào chứ, vừa rồi nàng nghĩ bản thân đã lừa được hắn, giờ mới biết, hắn giảo hoạt giống như hồ ly, dễ dàng biết được tâm tư nàng. Thậm chí hắn còn bá đạo như vậy, không cho phép nàng tiếp tục trốn tránh. Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương nhẹ giọng hỏi: "Mẫn Đức, ngươi có thể cho ta cái gì?"

Lí Mẫn Đức nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nàng nghĩ mình muốn gì?"

Thanh âm Lí Vị Ương nhẹ nhàng, mềm mại giống như nước hồ mùa xuân, lại hàm chứa ý lạnh vô tận, nói: "Ta muốn trên đời này không ai dám khi dễ ta. Ta phải thật sự tự do, có quyền lực cao nhất, phải là người có địa vị cao nhất, ngươi —— có thể cho ta sao?"

Lí Mẫn Đức giật mình nhìn nàng không chớp mắt, hồi lâu không nói, giống như muốn khắc sâu nàng vào trong tâm khảm. Chậm rãi, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má phấn hồng của nàng rồi hắn bỗng nhiên dùng sức giữ lấy nàng, hung hăng hôn môi. Lí Vị Ương ngừng thở, không khỏi hé miệng, khuôn mặt hai người kề sát không một kẽ hở, nụ hôn của hắn ẩn chứa sự tức giận. Nàng nhất thời hỗn loạn, quên luôn cự tuyệt. Hắn tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, không chút nào lùi bước, nụ hôn mạnh mẽ khiến lòng nàng mê loạn, tình ý triền miên, dây dưa không dứt.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên buông lỏng nàng ra, nhếch môi, tự tin nói: "Chuyện này có gì là khó? Chỉ cần nàng tin ta, ta sẽ sai người đi đoạt lấy. Dù có phải đại khai sát giới cũng không tiếc hết thảy, những thứ nàng muốn, ta nhất định cho nàng!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro