Chụp hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em muốn làm bà vợ quản nghiêm." Ngải Tuyết bặm môi.

Kiệt nhíu mày, xoa bàn tay nhỏ bé của cô.

"Như vậy đi, em muốn thì anh đồng ý, tránh để em nói anh ích kỉ, gia hạn cho em ba ngày, nếu như em làm anh vừa lòng, sau này mọi chuyện đều do em quyết định, chịu không bà vợ quản nghiêm của anh?"

Ngải Tuyết hưng phấn nhảy dựng lên.

"Thật sao? Ờ mà trước tiên phải chụp tấm hình với nhau mới được!" Nói là làm liền, Ngải Tuyết nắm bắt cơ hội ra lệnh với anh.

"Chụp làm gì?" Kiệt nheo mắt.

"Bây giờ anh đang bị vợ quản nghiêm nha, em muốn anh làm là anh phải làm, không ý kiến, không dị nghị, không cho cau có, anh muốn lật lọng sao?" Ngải Tuyết hừ nhẹ, tay chống nạnh nói.

Ngải Tuyết nhìn sắc mặt Kiệt liên tục biến hóa thì cô cảm thấy thật dễ chịu, đáng đời, ai bảo hàng ngày cứ ăn hiếp cô, hành hạ cô là giỏi thôi, hôm nay cho anh chừa? Cô thề với lòng nếu không hành hạ chết anh thì tên của cô sẽ viết ngược lại.

Kiệt không nhịn được buồn cười, được thôi, chụp thì chụp.

Cởi hai nút áo trước ngực, cười tà mị, vẻ mặt vô cùng mê hoặc quyến rũ, muốn đẹp trai bao nhiêu liền đẹp trai bấy nhiêu, cảnh tượng mát mẻ khiến người khác phải ganh tị. Ngải Tuyết nhìn đến chảy nước miếng.

Tách tách tách chụp liên tiếp mấy tấm, thôi kệ cứ thỏa mãn mình trước rồi chỉnh anh sau.

Đưa di động đổi thành máy chụp hình, hừ hừ lạnh.

"Hiện tại chúng ta đổi phong cách chụp hình nha, làm nhiều kiểu đáng yêu hơn đi."

"Anh là đàn ông, tất nhiên phải chụp ảnh kiểu nam tính lạnh lùng, đáng yêu chỉ dành cho con gái như em chụp." Kiệt xấu hổ.

Lời này cũng không lay chuyển được Ngải Tuyết.

"Em có cảm giác anh hơi phân biệt đối xử với phụ nữ thì phải, em đang là bà vợ quản nghiêm, anh chụp không?"

"Không chụp, đánh chết cũng không chụp!" Nếu đống ý với cô thì chả khác nào làm mất hình tượng đàn ông lịch lãm của anh. Quan trọng hơn là lỡ sau này cô gái ngốc này lấy mấy tấm hình đó trêu chọc anh thì sao.

Ngải Tuyết ném máy ảnh lên giường, ngồi bệt xuống đất giả khóc như đứa con nít.

"Aaaa, đàn ông các người đều là kẻ lừa gạt, chuyên lừa gạt phụ nữ, tên lừa gạt, em không thèm tin anh nữa, huhuhu."

Kiệt muốn nhức đầu với cô nhóc này, cũng biết tranh thủ giả bộ đáng thương để đổi lấy sự thương cảm của người khác quá chứ.

"Không là không, hôm nay em có khóc chết anh cũng không chụp."

Ngải Tuyết ngưng khóc, cười gian. Xoay người xuống lầu, chạy thẳng đến phòng Lãnh Băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro