phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Deep in heart] [Phần III] Chap 12

- Cậu chủ, chúng tôi phát hiện có người bị thương.

Người con trai dáng thanh mảnh đặt quyển sách đang đọc xuống.

- Thưa cậu, chúng tôi đã đưa người đó vào phòng cho khách và mời bác sĩ đến rồi ạ.

- Ừm… Để tôi đi xem thế nào.

Cánh cửa phòng mở ra, mọi người có mặt trong phòng đều kính cẩn cúi đầu chào người con trai ấy.

- Con trai à. Anh ta sao rồi?

- Thưa cậu, cậu ấy bị thương không nhẹ, 1 vài chỗ xương bị rạn, và trên người có rất nhiều vết trầy xước. Theo tôi, cậu ta đã bị ngã từ độ cao vừa phải…

- Độ cao vừa phải? – Người con trai ngắt lời ông bác sĩ – Phải chăng….

- Thưa cậu – 1 người đứng gần đó lên tiếng – Chúng tôi nghĩ cậu ấy là hành khách trên chuyến bay gặp nạn hôm qua. Và trên người cậu ấy có hộ chiếu cùng các giấy tờ liên quan.

Người con trai cầm hộ chiếu được trình ra trước mặt.

- Kim Ryeo Wook…. – Nhìn lại người nằm trên giường, người con trai nói – Chăm sóc anh ta cho tốt – rồi bước ra khỏi phòng.

- Thưa cậu, Ryeo Wook đã tỉnh.

Người con trai sải bước tới căn phòng sặc mùi thuốc men duy nhất trong nhà. Toàn bộ người trong phòng lại lễ phép cúi chào khi người đó bước vào, người con trai dường như đã quá quen với việc này, trên mặt cậu ta không hề có bất cứ biểu hiện gì.

Ryeo Wook đã tỉnh, đôi mắt chớp chớp nhìn xung quanh.

- Anh ta sao rồi?

- Thưa cậu, cậu ấy đã tỉnh, các vết nứt chưa lành, vậy nên cậu ta không được vận động. Những vết trầy xước cũng không đáng lo. Tuy nhiên….

Người con trai đưa mắt về phía bác sĩ làm ông này mồ hôi túa ra đầm đìa.

- Tuy nhiên…cậu ấy….có vẻ….mất trí nhớ…..

- Có vẻ?

- Từ lúc tỉnh lại, chúng tôi có hỏi gì cậu ấy cũng chỉ lắc. Tên, tuổi, địa chỉ,….tất cả về quá khứ cậu ấy đều không biết. Và…..

- Và? – Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo.

- Và cậu ấy không nói được. Chỉ trả lời bằng gật hoặc lắc đầu.

- Lí do? – Người con trai vẫn lạnh lùng hỏi.

- Có lẽ khi ngã, đầu cậu ấy đã bị va đập gây nên việc mất trí và không nói được. Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng cậu ấy đã bị từ trước khi xảy ra vụ tai nạn.

………………

- Tất cả ra ngoài. – Người con trai ra lệnh.

- Dạ - Mọi người ngoan ngoãn đi ra, giờ đây trong phòng chỉ còn lại 2 người.

Người con trai tiến đến ngồi bên giường. Nãy giờ nghe toàn bộ cuộc hội thoại, Ryeo Wook gượng định ngồi dậy, nhưng cái đau từ mọi nơi làm cậu không thể nhúc nhích, cậu nhăn trán.

- Nằm yên đó đi, bây giờ chưa thể ngồi dậy được.

Đôi mắt nâu vô thần nhìn người con trai ăn mặc lịch sự trước mặt.

- Không nhớ gì sao?

Gật.

- Tên?

Lắc.

- Tuổi?

Lắc.

- Nơi ở?

Lắc.

…………..

Khẽ thở hắt ra, người con trai đó bỗng dịu giọng, khác hẳn thứ thanh âm lạnh lùng dùng để nói với người khác.

- Anh tên Kim Ryeo Wook, 22 tuổi, trên hộ chiếu của anh có ghi như thế. Anh lớn hơn tôi 2 tuổi. Anh bị tai nạn máy bay, người của tôi tìm thấy anh ở gần đây. Từ khi máy bay gặp nạn đến nay anh đã hôn mê được 6 ngày. Phải nói anh rất may mắn mới có thể sống sót được, số hành khách đã hoàn toàn tử nạn kể cả những người bị thương được đưa đi cấp cứu. Giờ anh mang những thương tích không thể cử động được và anh cũng không được phép cử động. Anh cứ nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ lo cho anh đầy đủ. Trong phòng sẽ luôn có người túc trực phòng trường hợp cần thiết. Có lẽ anh bị mất trí nhớ, chúng tôi sẽ cố gắng điều trị cho anh. Việc của anh trước mắt là phải tĩnh dưỡng, đừng quá căng thẳng, hiểu chứ?....

Người con trai đó nói 1 hơi, đôi mắt Ryeo Wook hơi mở to ra, cậu gật nhẹ đầu ra chiều đã hiểu.

- Vậy thôi, anh nghỉ ngơi đi – Người con trai tiến về phía cửa – À, tôi tên Jo Kyu Hyun – Cánh cửa đóng lại, rồi các bác sĩ, y tá, người phục vụ lại tràn vào phòng.

- Cậu chủ, sao cậu không báo cảnh sát?

- Tôi không muốn.

- Có lẽ gia đình của người đó đang rất tuyệt vọng, sao cậu lại muốn giữ cậu ta?

…………………

- Ở cùng cậu từ nhỏ đến lớn, ít nhiều tôi cũng hiểu suy nghĩ của cậu. Tuy nhiên lần này tôi không thể hiểu nổi. Tại sao cậu từ chối báo cho các nhà chức trách về sự tồn tại của người con trai này?

- Thực sự, tôi cũng không biết vì sao nữa – Kyu Hyun nở nụ cười hiếm hoi – Như có thứ gì buộc tôi phải làm vậy ấy….

- Nhưng…..

- Cứ chăm sóc cho anh ta hồi phục, rồi đi hay ở tùy anh ta quyết định. Anh vào nhà trước đi, tôi muốn ngồi đây 1 lúc nữa.

- Dạ thưa cậu.

Nói rồi người kia rời đi, còn Kyu Hyun ngồi lại. Cảnh hoàng hôn thật đẹp. Đưa ly rượu lên môi nhấm nháp, cậu thích nhất là hoàng hôn, khi mà cảnh vật dần chìm vào bóng tối, khi mà từng ngọn nắng tắt dần. Khung cảnh thật bình dị. Người con trai bị thương đó, Kim Ryeo Wook, chính cậu cũng không hiểu vì sao lại giữ im lặng về sự tồn tại của anh. Ngay từ lần đầu nhìn hình bóng bé nhỏ đó trên giường, như có thế lực vô hình xúi giục cậu không được để người đó đi, và cậu chỉ làm theo tiếng nói đó thôi.

Kyu Hyun là người thừa kế duy nhất của tập đoàn lớn nhất nhì Đại Hàn dân quốc. Còn trẻ tuổi nhưng cậu có năng lực lãnh đạo hơn người. Cậu học đại học theo trương chình giáo dục từ xa, và trường cậu theo học cũng là trường nổi tiếng của Mĩ. Ngài Chủ tịch, tức bố cậu, đã mua hoàn toàn ngọn đồi này và xây trên đó 1 biệt thự cho cậu ở. Cậu sống cùng rất nhiều người, nhưng đều là kẻ dưới, cậu chẳng mấy chú ý đến họ. Thân thiết nhất với cậu chính là người vừa nói chuyện. Anh ta theo cậu từ khi cả 2 còn bé, cậu với anh ta vừa là bạn, vừa là chủ tớ, anh ta như cánh tay phải của cậu vậy, mọi việc đều phải thông qua quyết định của anh ta và anh ta làm việc rất có năng lực cũng như trách nhiệm, vậy nên việc gì cũng hoàn thành xuất sắc. Căn biệt thự này là niềm mơ ước của rất nhiều đại gia. Nội thất tuy đơn giản nhưng toán lên vẻ thanh lịch, quyền quý. Trong biệt thự có đầy đủ tiện nghi và số người phục vụ tất nhiên không nhỏ. Cậu như ông hoàng dù sống ở nơi xa xôi hẻo lánh. Cậu tự chọn ngọn đồi này, cậu thích không khí nơi đây. Và định mệnh đã đưa Ryeo Wook gặp được cậu.

Từ sau khi Ryeo Wook tỉnh, Kyu Hyun thường lui tới hỏi thăm. Các vết thương ngoài da bắt đầu lành, những chỗ bị rạn cũng có kết quả chữa trị khả quan. Chỉ riêng việc không nói và mất trí là vẫn vậy. Kyu càng bắt các bác sĩ chữa trị cho Wook 1 cách tích cực hơn.

Đã 3 tháng trôi qua, Ryeo Wook đã cs thể đứng dậy đi lại. Đến giờ phút này mọi người đều đã chắc chắn cậu bị mất trí nhớ. Có lần Kyu đã đưa Wook về thành phố để khám tổng quát ở bệnh viện lớn, kết quả chụp não cho thấy có 1 cục máu đông nhỏ đè lên dây thần kinh nên Wook tạm thời không nhớ được quãng thời gian trước đây. Và việc cậu không nói cũng được chẩn đoán do cú ngã từ trên cao, không chỉ gây tụ máu dẫn đến mất trí, mà còn làm tổn thương 1 số dây thần kinh khác nên cậu cũng tạm thời không nói được. Cục máu đông không còn cách nào khác là dùng thuốc và chưa trị từ bên ngoài mong nó tan ra. Còn về các dây thần kinh tổn thương, cũng cần thời gian để phục hồi. Nhưng hoàn toàn có cơ sở vào việc Wook sẽ khỏi bệnh.

Ryeo Wook không có vẻ cố tìm lại kí ức của mình. Anh sống ở nhà Kyu rất thoải mái. Cậu nhận ra anh rất thích đọc sách. Những quyển sách trên giá của cậu dần bị anh lấy xuống đọc hết. Dù không thể nói, nhưng Wook tất nhiên vẫn hiểu mọi người nói gì, anh thường đi quanh quẩn khắp nhà lắng nghe mọi người nói chuyện. Trong mắt Kyu, nụ cười của Wook rất đẹp. Anh cũng rất hay cười, nụ cười tựa như ánh nắng ban mai vậy, ấm áp, mạnh mẽ, /…nhưng rất đơn độc/ Kyu nghĩ. Cậu rất quan tâm con người này, và rất thích gần Wook. Người làm trong nhà có rất nhiều thắc mắc, vì cậu chủ của họ dạo gần đây cười nhiều hơn trước, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ đi nhiều. Họ cũng nhờ vậy mà trở nên vui vẻ hơn. Căn biệt thự trước giờ lạnh lẽo thì bây giờ lại trở nên tràn đầy sức sống. Ryeo Wook rất được lòng mọi người, ai cũng yêu quý anh. Từ khi ở đây, cậu đã tăng thêm vài cân, mọi người chăm sóc cậu như cậu chủ thứ 2 của căn biệt thự này vậy.

- Em mới mua 1 cuốn sách, hyung xem không? – Kyu Hyun quay qua hỏi Ryeo Wook, 2 người đang ngồi ngoài ban công uống trà chiều.

Mắt Ryeo Wook sáng lên, khuôn mặt cũng trở nên tươi tắn, gật đầu lia lịa. Kyu đứng dậy đi vào phòng, giọng nói vẫn vọng ra ngoài.

- Em không biết hyung thích không nữa, nó chỉ là sách về các loại hoa thôi. Nhìn qua thấy cũng hay hay nên mua về cho hyung đọc coi sao. Đống sách của em chắc hyung đọc đến thuộc rồi ấy nhỉ. – Kyu ngồi trở lại ghế, đưa quyển Sách vừa lấy cho Ryeo Wook, anh nhận lấy với vẻ mặt vui mừng, thích thú.

- Lát hãy đọc. Giờ ăn bánh uống trà đã – Kyu Hyun cười khi thấy Wook dần tập trung vào quyển sách.

- Hyung….vẫn chưa đọc xong à? – Kyu hỏi khi thấy Wook lại vùi đầu vào quyển sách các loại hoa.

Wook ngước mắt lên, lắc lắc đầu.

- Hay lắm à?

Gật gật.

- Hyung thích là tốt rồi. Em đi gửi bài rồi lại ra với hyung nhé. – Kyu đứng dậy tiến về phòng để gửi bản báo cáo về trường.

- Hoa tím.

Giọng nói cất lên, lạ….mà lại như đã quen…. Đã chờ đợi giọng nói này từ lâu lắm. Kyu khựng lại, quay người lại, khuôn mặt mang vẻ bất ngờ tột độ. Ryeo Wook đã nói. Trước mặt Wook, quyển sách được mở đến trang có ảnh 1 bông hoa tím nhỏ bé, khuôn mặt Wook hoàn toàn tập trung vào bức tranh ấy.

End chap 12.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 13

- Hyung – Kyu tiến lại, nắm bờ vai Wook mà lay – Hyung nói được rồi – khuôn mặt cậu tươi rói.

Nhưng ngược lại, Wook nhìn cậu không có chút biểu hiện gì.

- Hyung – Không thấy Wook phản ứng, nụ cười của Kyu bỗng dần nhạt đi – Sao vậy hyung? Hyung….

Wook chỉ chỉ vào cổ mình, rồi lắc đầu. Vẫn không nói được. /.Vậy tại sao….vừa nãy…./ Kyu vội chộp lấy quyển sách. Trang sách ấy vẫn còn đó, bông hoa tím nhỏ bé, cậu đã từng thấy.

- Hyung, nhận ra bông hoa này chứ?

Ngập ngừng suy nghĩ, rồi Wook khẽ lắc đầu.

- Bệnh tình cậu ấy vẫn vậy, thưa cậu.

- Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy hyung nói.

- Có thể bất giác phát ra tiếng. Nhưng….

- Nhưng….

- Cũng có thể do cậu ấy muốn vậy.

- Muốn vậy?

Những lời bác sĩ nói cứ vang trong đầu cậu. Có lẽ cậu cũng hiểu được đôi chút. /.Trốn tránh….Hyung ấy muốn trốn tránh sao/

- Hyung!

Wook trở nên trầm lặng ngồi yên 1 chỗ kể từ khi nhìn thấy bông hoa đó.

- Hyung không nhớ ra gì sao?

Lắc. Wook lấy 1 tờ giấy và bắt đầu viết.

Hyung không biết….nhưng cảm giác rất lạ. Bông hoa đó….phải chăng nó có ý nghĩa gì đó? Nhưng hyung không nhớ nổi. Đầu hyung đau lắm

Những chữ cuối tay Wook run run. Kyu nhẹ ôm Wook vào lòng rồi nói.

- Đừng cố ép mình nhớ hyung à. Cứ để vậy đi. Nếu phải nhớ thì sẽ không bao giờ quên được.

Wook bình tĩnh hơn trong lòng Kyu, anh thả lỏng cơ thể và đầu óc, anh chưa hề trải qua cảm giác này khó chịu đến vậy kể từ khi mất đi kí ức. Anh cũng thấy lạ khi chính mình không cố tìm lại quá khứ. Phải chăng, chính anh cũng muốn quên nó?

- Hyung này – Tiếng Kyu nhỏ nhẹ trên đầu – Hyung muốn trồng loại hoa đó không?

Anh rời vòng tay Kyu, nhìn cậu không chớp mắt.

- Có gì mà hyung nhìn em dữ vậy? Nó có ý nghĩa nào đó với hyung, em chỉ nghĩ…..

Im lặng. Kyu không nói hết câu, Wook cũng không ép cậu nói tiếp, nhẹ gật đầu đồng ý, trong lòng anh cũng không biết tại sao. 1 thứ cảm xúc lạ lùng len lỏi trong lòng cả 2.

Chỉ 1 tuần sau, 1 vườn hoa tím đã xuất hiện bên cạnh biệt thự. Tuy không nhớ được gì liên quan đến loài hoa này, Wook vẫn dần quý nó. Có đôi khi, vườn hoa kéo những cơn đau đầu đến, nhưng Wook như bị dính lấy nó, không vì đau đầu mà tránh xa vườn hoa. Anh chăm sóc chúng hàng ngày, ngắm nhìn chúng hàng ngày.

Nhìn Wook quấn quýt bên vườn hoa, Kyu tự hỏi mình có làm đúng hay không. Đã biết mà cố phạm phải, dù có là điều nhỏ nhặt cũng sẽ gây ra hậu quả to lớn.

- Cậu chủ.

- Gì vậy?

- Cậu có vẻ lo lắng.

- Tôi ư?

- Từ khi có vườn hoa, trông cậu có nhiều suy nghĩ.

- À – Kyu mỉm cười – 1 chút thôi. Anh cũng biết lí do mà.

- Vậy….tại sao cậu vẫn quyết định làm vậy?

- Anh có nhìn thấy vẻ đẹp đó không? – 1 câu hỏi trả lời cho 1 câu hỏi, người con trai đang đứng nhăn trán khó hiểu. Kyu chỉ tay về phía vườn hoa - Ở đó.

Wook ngồi giữa vườn hoa, trên tay là 1 quyển sách. Thỉnh thoảng anh mỉm cười vì những điều đọc được. Khi mỏi mắt, anh ngừng đọc, ngồi lặng yên ngắm nhìn những bông hoa tím. Ánh sáng xung quanh như dồn hết lại nơi anh ngồi. Những bông hoa tím rung rinh trong gió như làm nổi bật lên con người đang đứng giữa chúng, con người với nụ cười của ban mai. Người con trai đang đứng bần thần nhìn từ khoảng cách xa.

- Dù hyung ấy có nguy cơ sẽ nhớ ra, nhưng, chỉ thời gian ngắn cũng được, tôi muốn được ngắm hyung ấy như thế này.

Ánh mặt trời dần tắt, thời gian vẫn cứ thế trôi.

- Đừng vậy nữa Ye Sung – Han nói câu này đã không biết bao nhiêu lần.

Kể từ ngày máy bay chở Wook gặp tai nạn, Ye Sung như người mất hồn. Mọi người đã hy vọng Wook ở số người được cấp cứu nhưng không có. Rồi họ mong Wook vẫn sống khi trong số hành khách tử nạn cũng không có tên cậu. Nhưng cuối cùng, phía cảnh sát cho biết, những người trong danh sách mất tích thực ra không hề mất tích. Những người đó đều nằm trong số người ngồi ở khoang có tổn thất lớn nhất. Nhìn những bức ảnh chụp lại máy bay ngày hôm đó không ai không khỏi rợn người. Toàn bộ khoang đó nát tươm, và những người ngồi trong đó, có cả cậu, đã biến mất không 1 vết tích, và vậy là đủ hiểu. Đau đớn tột cùng khi hy vọng biến mất, để lại khoảng trống đen ngòm trong lòng tất cả mọi người. Đám tang cậu, cả nhóm đã đến dự. Tiếng khóc ai oán đến giờ vẫn văng vẳng trong không trung. Ye Sung từ đó chỉ như 1 cái xác biết cử động, không ai làm cậu ấy bình thường trở lại được. Han thở dài không giấu diếm mỗi khi gặp Sung.

- Ngày đó, chúng ta đi nhé. – Giọng Sung đều đều.

- Đi? Đi đâu?

- Đến nơi máy bay gặp nạn. Em muốn đến đó.

Han nhìn thẳng vào mắt Sung, ánh mắt ấy, anh không thể hiểu, nhưng anh khẽ gật đầu.

- Được thôi, nếu em muốn.

Trong lòng Sung biết chứ, cậu mãi xa anh rồi. Cái cảm giác này, những hành động này, không phải để níu kéo, vì có còn gì nữa để mà níu kéo. Anh chưa làm được gì cho cậu, mặc cảm tội lỗi cứ đè nặng trong tim anh. Trước đây, chính anh rời bỏ cậu, để cậu phải chịu đựng khổ sở, vậy chăng, đây là những gì mà ông trời trả lại cho anh? Cướp đi người mà anh yêu thương, bắt anh ở lại hứng chịu mọi thứ. Anh cười chua xót. /.Sao mày không phải người ngồi trên chuyến bay đó chứ./

---------------------------------

- A lô, Min Young, hyung Ye Sung đây.

- Anh không đáng được tôi gọi là hyung. Cảm phiền, có việc gì muốn nói thì mong anh nói nhanh cho, tôi không có thời gian tiếp chuyện anh.

- Sắp đến giỗ đầu Wookie, em muốn đi cùng hyung đến nơi máy bay gặp nạn không?

- Anh vẫn còn nói được những lời này à? Tôi không đi, hôm đó tôi có việc bận rồi. Nếu không còn gì thì tôi xin phép cúp máy.

Tút….tút….tút….

Phản ứng của Min Young anh không để tâm. Vì Min Young có quyền nổi giận mà. Người đã mất, anh cũng phải sống tiếp. Dù đã từng như người mất hồn, nhưng giờ anh đã cười lại được.

- Oppa~ - Người con gái chạy lại ngồi cạnh anh, quàng tay quanh người anh rồi dựa vào lòng. Anh cũng vòng tay ôm bờ vai nhỏ nhắn ấy.

- Oppa đang nghĩ gì vậy? – Người con gái nghiêng đầu – Em nấu đồ ăn cho oppa rồi, ra ăn thôi.

Anh nhẹ mỉm cười rồi đi theo cô gái. Cô ấy đã là chỗ dựa cho anh những ngày qua. Không phải bắt đầu lại, mà là tiếp tục.

Min Young bặm môi bấm nút tắt cuộc gọi. Sự tức giận lan toản khắp người, cô ném chiếc điện thoại vào tường.

/.Hắn ta….là cái thá gì chứ/

Cô hằn học nghĩ đến Ye Sung, hơi thở cô gấp gáp vì bị kích động. Cô không ngờ chỉ vài tháng sau đám tang của người đó, hắn đã tay trong tray với người con gái khác. Park Jun Hyun.

/.Dù có muốn thay lòng đổi dạ, thì cũng không nhanh đến thế chứ/

……………

/.À không….đâu có thay đổi….ngay từ đầu đã vậy rồi mà/

Cô chua chát nghĩ. Những điều cô biết càng làm cô thấy khinh thường 2 người đó. Các hyung còn lại có thể chấp nhận, riêng cô thì không bao giờ.

------------------------------

Vườn hoa tím nơi biệt thự càng ngày càng lớn rộng, giờ cũng có thể gọi nó là cánh đồng hoa rồi. Chủ cửa hàng hoa ở thành phố nhỏ phía dưới liên tục đến đặt quan hệ. Ban đầu Kyu không đồng ý giao dịch này, cậu đâu cần số tiền ít ỏi trong vụ mua bán này. Nhưng Wook lại khuyên cậu nhận lời.

Rồi sẽ có nhiều người vui khi cầm bó hoa này trên tay mà

Anh viết ra giấy rồi đưa cậu. Cuối cùng cậu cũng chấp nhận. Từ đó, 3 tháng 1 lần, chủ cửa hàng hoa đó sẽ đến chuyển hoa về bán. Mỗi lần họ đến, anh thường lăng xăng bên họ, giúp họ đưa hoa lên xe, trên môi anh lúc nào cũng nở nụ cười. Cậu nhìn anh như vậy cũng an tâm, anh chưa nhớ ra bất cứ điều gì kể từ khi có vườn hoa. Phải chăng cậu đã quá lo lắng.

Hôm nay cũng là ngày xuất hoa, còn là ngày tưởng niệm vụ tai nạn máy bay kinh hoàng đó. Trong lòng cậu cứ bứt rứt. /.Không biết có chuyện gì không mà khó chịu quá/ - Cậu suy nghĩ. Việc vận chuyển hoa diễn ra an toàn, người chủ cửa hàng cúi chào 2 người rồi lên xe. 2 chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt. Cậu kéo anh vào nhà ăn trưa. Có gì đó vẫn lẩn khuất, cậu cố gạt đi.

Từ sớm, Han và Sung đã đến thành phố, rồi sau đó tiến ra ngoại ô, nơi máy bay rơi xuống. Cả 2 chỉ đơn thuần lặng ngắm nơi đó. 1 năm trước, đã bao người phải bỏ mạng tại đây. Đến chiều, cả 2 trở vào thành phố. Đang đi bộ dọc theo con phố, Sung bỗng khựng lại.

- Hoa tím.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 14

- Cậu muốn mua hoa gì?

……………………….

- Xin lỗi….

Người chủ hàng hoa nhìn Sung với ánh mắt bối rối. Sung không hề nói gì từ khi nhìn thấy bó hoa tím được gói rất công phu.

- Xin lỗi, cậu….

- Bó hoa này…. – Sung chỉ bó hoa – loại hoa này….

- À, cậu thật tinh mắt. Bó này vừa gói xong, hoa cũng vừa nhập về. Loại hoa này có mỗi cửa hàng tôi có thôi. Cậu lấy luôn hay gói bó khác? – Người chủ niềm nở.

- Tôi muốn hỏi nhập từ đầu về vậy?

- Nhập….a….ở đây có 1 nơi trồng thôi, tôi cũng phải khó khăn lắm mới đặt giao dịch được đấy. Nếu cậu định cạnh tranh thì cũng không được đâu. Cậu chủ trẻ ấy chỉ cho mỗi tôi nhập hoa về bán thôi.

- Tôi chỉ muốn biết ông nhập từ đâu về thôi – Sung nhìn thẳng vào mắt người chủ cửa hàng khiến ông ta lúng túng mất 1 lúc.

- Cái này….hoa nhập từ trên kia – Nói rồi ông chỉ tay về phía ngọn đồi – Trên đó có 1 căn biệt thự, loài hoa này được trồng ở trên đấy, quanh đây chỉ có ở đó mới có thôi.

- Vậy à. Cảm ơn ông – Nói rồi Sung chầm chậm bỏ đi.

Han đứng cùng nhưng không lên tiếng, khi Sung đi thì Han cũng lẳng lặng cất bước.

- Sao hyung không hỏi gì?

- Hỏi gì? Em muốn hyung hỏi cái gì?

- Thì hỏi tại sao em lại đứng lại ở hàng hoa đó. Hỏi tại sao em lại hỏi ông chủ hàng hoa những chuyện như thế….

- Hyung biết em đang nghĩ gì, mà biết rồi thì có cần hỏi nữa không?

……………

- Lúc nhìn thấy bó hoa đó, điều đầu tiên hyung nhớ là hôm leo núi ấy, nhớ đến 1 cậu nhóc hứng thú đến thế nào chỉ vì 1 bông hoa tím.

/.Mai này, nếu có lạc em, thì cứ tìm em ở nơi có vườn hoa tím/

Câu nói lại vang vọng trong đầu Ye Sung. Nơi cậu qua đời loài hoa tím đó lại nở rộ. Là trùng hợp hay là do ông trời sắp đặt. Sung miên man suy nghĩ, nhớ lại những ngày đã qua.

- Có muốn đến đó không? – Han bình thản hỏi.

- Đến đâu cơ? – Vẫn lạc trong dòng suy nghĩ, Sung ngơ ngác hỏi lại.

- Đến cánh đồng hoa – Han mỉm cười.

/.Đến đó ư? Đến đó có được gì không?/ Sung lưỡng lự 1 hồi mà vẫn không thể quyết định. Han lại chầm chậm lên tiếng.

- Em không đi thì thôi vậy, em về trước, hyung sẽ đi. Hyung muốn ngắm cánh đồng hoa đó.

Nói xong Han quay về hướng ngược lại, bước đi thong thả.

- Hyung, đợi em với, em cũng đi.

2 người hướng ngọn đồi tiến tới, họ không biết chỉ lát nữa thôi, họ sẽ gặp được người tưởng đã mất vĩnh viễn.

Mặt khác, tại biệt thự, Kyu và Wook vẫn vui vẻ như bao ngày khác. Trời đã dần tắt nắng, Wook về phòng tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, Kyu ngồi trước máy tính tập trung làm bài. Có tiếng gõ cửa.

- Cậu chủ.

- Vào đi. Có chuyện gì vậy?

Người con trai mặt áo đen tiến vào, cúi chào cậu rồi nói.

- Cậu chủ, người đó đã đến.

Những ngón tay lướt trên bàn phím đột ngột dừng lại. Cậu quay ra nhìn người con trai kia, cả 2 trao đổi ánh mắt, rồi cậu khẽ thở hắt ra.

- Cứ để số mệnh quyết định vậy. Anh ta đâu?

- Anh ta hiện đang ngồi ở phòng khách, nói muốn gặp cậu để xin phép vào thăm vườn hoa.

- Chỉ vậy thôi sao? – Cậu ngờ vực – Anh ta đi 1 mình.

- Dạ không, còn 1 người nữa.

- Chúng ta có biết người này?

- Dạ có.

Trầm ngâm suy nghĩ, /Thì ra đây là lí do tại sao cả ngày nay mình đứng ngồi không yên/.

- Tôi xuống ngay, anh ra ngoài trước đi.

- Dạ cậu chủ.

Cậu đứng nghĩ nghĩ ngợi 1 hồi rồi mới bước xuống nhà.

- Mong 2 vị đợi 1 lát, cậu chủ chúng tôi đang xuống.

Han và Sung đang ngồi giữa căn phòng rộng, tuy nhiều đồ đạc nhưng lại cực kì tao nhã. 2 người quyết định dù gì cũng nên xin phép chủ nhà rồi mới vào vườn hoa. Đợi 1 lúc thì thấy tiếng người tiến tới. Người vừa xuất hiện trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng tôn dáng vẻ khỏe khoắn của cơ thể, khuôn mặt lãnh đạm nhìn thẳng vào Han và Sung. Cậu ta nhìn còn trẻ, nhưng lại toát ra thứ cảm giác át chế người khác, hẳn đây chính là cậu chủ được nhắc đến. Han và Sung lịch sự đứng dậy. Người kia tiến lại gần rồi thản nhiên lên tiếng.

- 2 người muốn xem vườn hoa?

- Phải. Chúng tôi nghĩ nên được sự cho phép của cậu rồi mới đi xem.

Nhìn 2 người trước mặt với ánh mắt đánh giá 1 hồi, Kyu mỉm cười đáp.

- Đâu cần phải xin phép làm gì, vườn hoa ở bên ngoài, 2 người cứ tự nhiên.

- Cảm ơn cậu, chúng tôi không làm phiền mọi người nữa. – Han và Sung được dẫn đến vườn hoa, với họ, nụ cười bất ngờ của cậu thanh niên đó rất lạ.

- Hyung tắm xong rồi à? – Kyu cười hỏi khi thấy Wook tiến đến.

Wook mỉm cười gật đầu. Đi qua cửa sổ bỗng khựng lại. Nheo nheo mắt nhìn ra ngoài. /.Hình như ngoài vườn có người/. Wook nhăn trán, cố nhìn thật xa, quay lại phía Kyu, cậu vẫn ngồi nhìn Wook từ nãy tới giờ, khuôn mặt có phần bình thản khác thường. Cậu khẽ cười. /.Có lẽ không tránh được/

- Chúng ta có khách, họ muốn thăm vườn hoa.

Kyu cất lời hóa giải ánh mắt tò mò của Wook. Wook gật gù rồi lại nhìn ra cửa sổ. /Khách à. Trước giờ đâu ai đến tận đây ngắm hoa đâu./ Chợt nảy ra ý định gặp những người đó, Wook quay qua phía Kyu, chỉ tay vào mình rồi chỉ tay ra ngoài.

- Hyung muốn ra đó?

Gật gật.

Nụ cười khó hiểu lại thoáng trên môi Kyu, cậu đều đều nói.

- Nếu hyung muốn.

Wook nhìn Kyu với ánh mắt lạ lùng, nhưng vì sợ họ về mất nên anh mở cửa chạy ra.

- Cậu chủ….

- Tôi sẽ không ngăn hyung. Nếu họ phải gặp lại nhau, thì dù có ngăn cách mấy, cũng sẽ là công cốc.

- Nhưng nếu cậu ngăn cậu Ryeo Wook ra ngoài, họ sẽ về mà không hề biết.

- Họ đã đến được đây, cũng có thể coi là có duyên. Có lẽ họ cần phải gặp nhau lần nữa.

- Rồi sẽ thế nào đây…

- Anh đi dặn nhà bếp chuẩn bị thêm đồ ăn, họ sẽ ở lại ăn tối cùng chúng ta thôi.

Người kia vâng 1 tiếng rồi lui đi, Kyu cũng đứng dậy tiến ra vườn. Mọi chuyện, giờ mới bắt đầu thôi.

Cánh đồng hoa tím trải dài trước mắt Han và Sung. Trời đã bắt đầu tối, những ánh nắng còn sót lại trên những cánh hoa. Mỗi cơn gió đi qua làm biển tím lay động. Cảnh tượng bỗng nhuốm sắc thê lương. /.Nơi này nếu được chiêm ngưỡng vào ban ngày hẳn sẽ tuyệt lắm/ Sung thầm nghĩ. Han chỉ đứng bên ngoài, Sung đã tiến vào trong từ lúc nào.

/Nếu được nhìn thấy, chắc em sẽ vui lắm/

Sung lại lạc vào quá khứ, nếu cậu còn sống, nhất định anh sẽ đưa cậu đến đây. Anh đã mườn tượng được khuôn mặt hạnh phúc của cậu, nụ cười tỏa nắng của cậu. Rồi cậu sẽ chạy nhảy khắp nơi, cùng với những tiếng cười trong vắt.

- Hyung….lại đây….đẹp không này….

Hình ảnh cậu trước mắt anh thật sống động. Khẽ nhắm mắt tận hưởng chút dư âm còn sót lại, rồi anh quay về phía Han đang đứng. Nhưng anh khựng lại giữa chừng, anh vẫn còn mơ ư?

Ryeo Wook hớn hở chạy ra ngoài. Gần tới nơi cậu đi chậm lại. Ở trong tầm mắt cậu có 2 người /Đều là con trai cả./ Cậu tiếp tục tiến bước. 1 người đứng ngoài, 1 người ngồi giữa cánh đồng hoa. /A. Cẩn thận khéo dập hoa nha người kia/. Cậu nhăn trán. Trời đã tối làm tầm nhìn của cậu hẹp quá. /Phải kêu Kyu lắp đèn ngoài này mới được/ Cậu đã đến gần người đang đứng hơn 1 chút. /Người này cũng chẳng để ý lắm mình đang đến thì phải. Người ngồi kia cũng đứng dậy rồi. Ồ….đang tiến về phía này. A! Nhìn thấy mình rồi….Ủa….sao lại đứng đó…..Mình….sao cứ nhìn mình vậy?...../

Han lặng lẽ đứng ngắm cánh đồng hoa trải dài tầm mắt. Sung đã sống trong thế giới của riêng mình từ lâu, anh cũng không làm phiền. /.Cánh đồng này, những bông hoa này, cậu nhóc ấy sẽ phải thích lắm/. Anh mỉm cười ngu ngơ. Sung tiến về phía anh. /.Vậy là đến lúc về rồi……Sao thế?..../ Thấy Sung bất ngờ dừng lại, khuôn mặt chứa đựng sự bàng hoàng tột cùng, Han quay người nhìn theo tầm mắt của cậu em. Trước mặt anh, gương mặt quen thuộc đang ngơ ngác nhìn cả 2. Là mơ sao?....

Kyu cũng đã sớm tới nơi. Bầu không khí ở đây thật ngột ngạt. Trước mặt cậu là tấm lưng nhỏ bé của hyung, xa xa là người con trai tên Ye Sung, và giữa họ là người tên Han Kyung. 2 người kia nhìn chằm chằm vào Ryeo Wook, khuôn mặt không giấu nổi sự bất ngờ và nghi hoặc. /Mọi chuyện bắt đầu rồi đây/ Cậu thầm nghĩ.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 15

Nhanh như cắt, Sung chạy lại ôm Wook vào lòng, giọng anh như lạc đi.

- Là em….đúng thật là em rồi…Wookie….

Người trong lòng sau vài giây bất ngờ, bắt đầu cựa quẩy, rồi bằng tất cả sức mạnh, đẩy ngược anh ra. Wook trở nên sợ hãi nhìn người lạ đang đứng trước mặt. Cậu quay qua quay lại và khi thấy Kyu thì cậu chạy lại nấp sau lưng. Kyu có thể cảm nhận đôi tay run run đang nắm chặt áo phía lưng mình.

- 2 người làm hyung sợ rồi. – Kyu vừa cười vừa nói.

Sung, vừa bị Wook đẩy ra, khuôn mặt đanh lại. Han chứng kiến mọi chuyện mà không thốt được lời nào.

- Chuyện này….là sao…. – Han yếu ớt hỏi.

- Chúng ta nên vào nhà rồi hẵng nói chuyện – Kyu nhếch mép cười.

Tâm trạng Han và Sung trở nên rối bời, quãng đường về phòng khách Wook không rời Kyu nửa bước, run rẩy nắm áo Kyu, thấy vậy Kyu luồn tay nắm chặt lấy tay Wook rồi dẫn đi. Sung lãnh đạm nhìn cảnh đó, đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo.

Khi đã yên vị tại phòng khách, không ai nói gì. Han bối rối bắt đầu câu chuyện.

- Chuyện này….

- 2 người biết người này? – Kyu cắt ngang ngay khi Han mở lời.

- Phải. Đây là người quen của chúng tôi – Sung trả lời – 1 năm trước cậu ấy bị tại nạn máy bay, chúng tôi cứ ngỡ cậu ấy đã qua đời, nhưng tại sao lại gặp cậu ấy ở đây? Cậu có thể trả lời cho chúng tôi biết được không?

/.Khá lắm. Vào thẳng vấn đề/ Kyu nghĩ rồi nhẹ cười.

- Người này, chúng tôi đã tìm thấy gần khu này vào 1 năm trước, khi đó hyung bị thương rất nặng. Chúng tôi đã chữa trị cho hyung. Từ đó đến nay hyung sống cùng chúng tôi ở đây, vậy nên mọi người gặp được ở đây là điều tất nhiên.

- Vậy sao, cảm ơn cậu rất nhiều – Han nói giọng cảm kích – Chúng tôi cứ ngỡ mất em ấy mãi mãi, chẳng ngờ em ấy gặp được người tốt như cậu. Nhưng….Wookie….sao em cứ ngồi đó vậy? – Han quay qua chỗ Wook, từ lúc vào đây cậu ngồi co rúm 1 chỗ, sợ hãi nhìn Han và Sung.

- Hyung không nói được.

- Cái gì???

- Và mất trí nhớ.

- Mất trí???

- Phải. Mất trí và không nói được. 1 năm rồi không có tiến triển.

Han và Sung đau xót nhìn Wook, cậu càng cố gắng co mình lại. Cậu thấy khó chịu với ánh mắt của họ.

- Không phiền thì tôi mời 2 người ở lại dùng cơm, tất cả chuẩn bị xong rồi.

- Cậu chu đáo quá. Cảm ơn cậu. – Han vui vẻ nhận lời.

Suốt bữa cơm ngoài Han hỏi Kyu về tình hình của Wook, quãng thời gian còn lại cả bàn ăn bị sự im lặng bao trùm. Cả 3 đều nhận thấy Wook rất cố gắng tránh Han và Sung.

- Có lẽ do ngay lần đầu gặp 2 người đã làm hyung sợ đấy – Kyu vừa cười vừa giải thích.

Tối đó Han và Sung ở lại biệt thự vì trời đã quá tối, họ không thể về thành phố được.

- Hyung không thấy lạ sao?

- Lạ gì?

- Cái cậu Kyu Hyun đó…

- Cậu ta sao cơ?

- Sao cậu ta không báo cảnh sát mà giữ Wookie lại cho đến tận bây giờ? Ngay lần đầu gặp chúng ta thái độ đã khác lạ, ánh mắt đó, nụ cười nửa miệng đó,…. Rồi khi chúng ta nói biết Wookie cậu ta cũng không hề ngạc nhiên, trái lại còn rất bình thản đón nhận….

- Ý em là….

- Phải chăng cậu ta có ý gì?

- Ý gì là ý gì. Nếu có ý gì cậu ta đã ngăn không cho Wook gặp chúng ta. Em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, đi ngủ đi.

Han ném gối vào Sung rồi nằm xuống giường. Sung ra khỏi phòng Han, tiến về phòng mình, trong đầu anh quay quay đủ loại câu hỏi. Han trở mình, ngẫm lại thì Sung nói cũng có lí, tại sao cái cậu Kyu Hyun đó lại làm thế? Nhưng vì đã mệt mỏi nên anh dần chìm vào giấc ngủ. Sung cũng trằn trọc mãi mới thiếp đi.

Sáng hôm sau Sung dậy rất sớm, anh hỏi người làm trong nhà rồi tiến đến phòng Ryeo Wook. Đẩy cửa bước vào, căn phòng ngăn nắp và rất đơn giản. Trong phòng có rất nhiều sách, đủ các loại. Anh nhìn thấy 1 vài bức ảnh của cậu. Có tấm chụp 1 mình, tấm chụp với mọi người trong biệt thự, tấm chụp ở cánh đồng hoa. Còn có 1 tấm nữa, cậu chụp cùng Kyu Hyun. Cả 2 đều cười rất tươi, bức ảnh như phát ra thứ ánh sáng êm ả. /.Em vẫn rất hạnh phúc/.

Tiến nhẹ nhàng đến bên giường, cậu vẫn đang ngủ. Khuôn mặt bình yên, không còn lo lắng, không còn sợ hãi, Ryeo Wook ngay lúc này đây thật tự do. /.Nụ cười của em, có dành cho ta nữa? Hay chỉ là ánh mắt sợ hãi của ngày hôm qua?/ Anh cảm nhận sự chua xót dâng lên trong lòng. Không ngăn nổi mình, anh đưa tay dọc theo khuôn mặt người đang ngủ. Cậu khẽ cựa mình rồi rúc sâu vào chăn, hơi thở vẫn đều đều. Anh cười buồn, cúi xuống hôn lên mớ tóc lòa xòa của cậu rồi rời đi.

- Chúng tôi có thể đưa em ấy về không? – Han hỏi Kyu.

- Anh nên hỏi ý kiến của hyung ấy chứ. Mọi chuyện hãy để hyung quyết định.

Mọi ánh mắt lại 1 lần nữa dồn cả vào người Ryeo Wook, cậu lại bất giác co người lại.

- Wookie… - Sung nhìn thẳng vào cậu nói – Em muốn về với hyung không?

Rụt rè, Wook lắc đầu, rồi lại túm lấy Kyu, cậu tránh ánh mắt anh.

- Kìa, Wookie…. – Han run run nói.

Sung không để ý đến lời Han, quay qua Kyu, nói rất nghiêm túc.

- Tôi có thể dọn đến đây ở được chứ? Tôi muốn giúp em ấy nhớ lại mọi chuyện. Tôi sẽ trả tiền nhà đầy đủ.

Han sững sờ nhìn Sung, Kyu chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng cùng nụ cười nửa miệng.

- Anh cứ đến ở, không cần trả tiền nhà, chúng tôi sẽ coi anh như thượng khách.

Vậy là ngày hôm đó chỉ có Han trở về vì còn phải đi làm, Sung ở lại biệt thự liên lạc người nhà mang đồ dùng đến. Nói là mang đồ thật ra chỉ là vài bộ quần áo. Căn phòng Sung sử dụng có đầy đủ đồ đạc rồi. Kyu nói không phỉa đùa, Sung được đối xử như khách quý. Anh có thể tùy ý sai người làm như chính Kyu hay Wook vậy, nhưng Sung không 1 lần đòi hỏi sự phục vụ từ họ. Anh ở đây chỉ muốn gần Wook hơn mà thôi, anh muốn Wook nhớ lại anh là ai, nhớ lại mọi chuyện. Có đôi khi anh lại suy nghĩ, rằng khiến Wook nhớ lại có thực sự là tốt? Nhớ được thì sao? Rồi Wook sẽ lại buồn, rồi anh và Jun Hyun sẽ thế nào? Nhưng anh lại nhanh chóng dẹp cái ý nghĩ đó đi, anh vẫn muốn Wook nhớ ra, mục tiêu của anh trước tiên chỉ có vậy.

Anh sống ở đây đã được vài tháng, thái độ của Wook đối với anh vẫn vậy, lẩn tránh, sợ hãi. Anh cũng đã cố làm mọi cách, kể những kỉ niệm đặc biệt, dàn dựng lại 1 số trường hợp,….vậy mà Wook vẫn không thể nhớ ra. Càng ngày Wook càng thân với Kyu hơn. Hễ đi tìm là sẽ thấy Wook và Kyu đang bên nhau. 2 người như vẽ nên 1 bức tranh tuyệt đẹp vậy, trong lòng anh sự đố kị và bực bội tăng dần.

- Ngay từ đầu cậu đã biết phải không?

- Ý anh là sao?

Có hôm anh đã ngồi nói chuyện riêng với Kyu.

- Biết về mối quan hệ giữa tôi và Wook.

- Phải – Kyu thừa nhận như đó là chuyện đương nhiên.

- Tại sao cậu biết?

- Nếu chỉ là từ hộ chiếu và lai lịch của hyung thì có lẽ sẽ tìm lan man lắm. Nhưng nhờ có cái này – Nói rồi cậu rút từ túi áo ra 1 bức ảnh đưa cho Ye Sung – Nhờ nó mà tôi giới hạn lại những điều cần biết. Chỉ cần vài tuần điều tra, tôi có đủ thông tin mình cần.

Tấm ảnh Kyu có chính là tấm cuối cùng có mặt Wook, là tấm chụp cùng mọi người ở trên cầu.

- Thảo nào cậu lại biết về chúng tôi – Sung gật gù.

- Sớm muộn tôi cũng biết, chỉ là nhờ nó tôi rút ngắn được thời gian thôi. Và, tôi biết nhiều hơn anh tưởng. – Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện, Sung rất ghét điệu bộ này của cậu ta. Nói thẳng ra thì anh không ưa Kyu nhưng nụ cười này là điều anh ghét nhất.

- Vậy tại sao cậu không liên lạc với chúng tôi để báo về sự tồn tại của Wook? Đã biết tất cả thì 1 cuộc điện thoại đâu phải điều khó khăn với cậu.

- Đúng vậy, nhưng tôi không muốn. Các người làm hyung ấy tổn thương quá nhiều rồi. Tôi không muốn trả hyung ấy về để hyung ấy lại đau khổ.

- Vậy tại sao bây giờ cậu để tôi ở lại? Sao không ngăn?

- Nếu anh tự tìm tới, thì tôi không có lí nào ngăn cản. Còn nếu các anh không xuất hiện, thì sự tồn tại của hyung sẽ là bí mật.

Sung trừng mắt nhìn Kyu, giọng anh cất lên bình thản, hỏi 1 câu.

- Cậu thích Ryeo Wook?

Đôi mắt Kyu hấp háy, ý cười lộ rõ.

- Phải, tôi thích Wookie hyung.

Cuộc nói chuyện kết thúc tại đó, Sung cũng không hỏi gì nữa. Anh càng tập trung vào việc tìm cách lấy lại kí ức cho Ryeo Wook. Han, Hen, Hyuk và Hae cũng đã đến, nhưng không gợi được cho Wook 1 chút kỉ niệm nào. Rồi mọi người lại phải về với cuộc sống của mình, còn lại mình Sung ở biệt thự kiên trì tìm cách. Ý trời như muốn chống lại anh vì tất cả nỗ lực đều trở thành con số 0 tròn trĩnh. Anh dần trở nên mệt mỏi.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 16

Ngày hôm nay cả biệt thự náo nhiệt, bận rộn từ sáng sớm, vì hôm nay là sinh nhật Ryeo Wook. Dù không chuẩn bị gì nhiều, nhưng ai cũng thấy háo hức. Han, Hen, Hyuk và Hae không thể đến dự tiệc sinh nhật, họ gửi quà cho Wook. Wook máy móc nhận từ Sung, viết vội 2 từ “Cảm ơn” rồi đưa cho Sung mẩu giấy ấy, cậu chạy biến về phòng mà chẳng để Sung kịp nói gì. Chiều hôm đó, không ai nhìn thấy Sung trong biệt thự, Wook vì vậy mà tâm trạng thoải mái rất nhiều. Cậu chạy lăng xăng giúp mọi người trang trí bàn, giúp mọi người chuẩn bị thức ăn. Những nụ cười lan như làn sóng. Kyu hài lòng khi mọi việc đều đã chuẩn bị đâu vào đấy. Tối hôm ấy, tất cả mọi người trong biệt thự đều là bạn, cùng ngồi ăn, cùng hát hò vui vẻ, trước cảnh đó, Wook là người vui vẻ nhất. Cậu cười mãi không thôi.

Giữa bữa ăn, có người xuất hiện. Chính là Ye Sung. Anh đi xuống thành phố để chuẩn bị quà cho Wook. Wook ngồi tại chỗ ngó trân trân về phía Sung. Kyu đẩy Wook đứng dậy, Wook ngập ngừng tiến đến.

Trên tay Sung là 1 chùm bóng bay, mọi người khó hiểu nhìn món quà đơn giản ấy. Wook nhìn thấy chùm bóng, dù hơi sợ sệt, nhưng mắt cậu ánh lên tia thích thú, ấm áp, thật trẻ con quá. Cậu đưa tay nhận chùm bóng từ tay Sung.

Mọi người cứ ngỡ chỉ vậy là xong, tất cả lại dần ồn ào náo nhiệt, nhưng Wook và Sung vẫn đứng đó, tiếng cười đùa tắt dần, mọi ánh mắt 1 lần nữa dồn về phía 2 người.

Trong lòng bàn tay Wook, không chỉ có những đoạn dây của chùm bóng, mà còn có 1 chiếc nhẫn. Cậu ngơ ngẩn nhìn ngắm nó. Chiếc nhẫn tuy không cầu kì nhưng rất đẹp.

Sung yên lặng chờ đợi. /.Đây chẳng phải món quà em mong muốn nhất sao/. Anh đã từng làm thế cho cậu, cậu đã rất hạnh phúc khi đón nhận nó. Chiếc nhẫn trước đây có nghe Kyu nói ngay từ khi tìm thấy Wook đã không có chiếc nhẫn nào cả. Lần này, anh đặt cược tất cả vào kỉ niệm này. Với Wook, cái ngày anh tặng cậu chiếc nhẫn cùng chùm bóng bay chắc chắn không thể quên, nó là kỉ niệm ngọt ngào và hạnh phúc nhất của 2 người. Anh chỉ còn lần này, chỉ còn cơ hội này thôi. Anh chờ đợi phản ứng từ Wook.

Sau 1 hồi ngắm nghía, Wook ngẩng lên nhìn Sung, đôi mắt gợn chút xao động, rồi lại trở thành ánh nhìn khó hiểu. Cậu cúi xuống, gỡ chiếc nhẫn khỏi chùm bóng bay, đưa trả lại Sung. Cậu cúi người cảm ơn rồi tung tăng chạy lại phía Kyu để khoe chùm bóng bay nhiều màu sắc trong tay. Cậu chỉ nhận chùm bóng ấy, nụ cười của cậu thật tươi.

Sung nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, vậy là anh đã mất cậu thật sao? Anh không chiu. Anh phải kiên trì đến cùng chứ. Đút chiếc nhẫn vào túi, lấy lại phong thái lãnh đạm, anh ngồi vào bàn ăn.

Mọi người nãy giờ nín thở theo dõi, thấy không có việc gì nữa mà không khí lại quá khó xử, họ bắt đầu nói những câu chuyện không đầu không cuối. Kyu vẫn lặng lẽ ngồi đó ngay từ đầu, nụ cười nửa miệng gần như khinh thường. /.Chẳng nhẽ chỉ có thế thôi sao?/ Cậu nghĩ. /.Vậy kết thúc ở đây được rồi. Đừng trách, tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi. Có trách thì tự trách mình ấy./ Kyu bất ngờ vỗ tay, cả bàn tiệc lại im lặng. Từ phía sau, 1 cái bánh gato được bê ra.

Wook sung sướng đứng cạnh chiếc bánh, rồi thắp nến, rồi ước, rồi mọi người hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật. Wook cười tươi hơn tất cả mọi ngày, khuôn mặt hơi ửng lên, ánh mắt hạnh phúc tràn ngập. Cậu thôi nến. Mọi người trở nên ồn ào, những lời chúc tối đẹp dồn dập thoát ra.

- E hèm – Kyu bỗng hắng giọng. Mọi người chưa ồn ã được bao lâu lại phải im lặng.

- Cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây ngày hôm nay. Tôi thay mặt hyung gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả.

Tiếng vỗ tay ran lên hưởng ứng.

- Không chỉ có người nhà, chúng ta còn vinh dự bởi sự có mặt của thượng khách, anh Ye Sung. Tôi xin chân thành cảm ơn anh.

Giọng của Kyu đầy sự mỉa mai khi nhấn vào 2 chữ “thượng khách”, những người còn lại rào rạo vỗ tay.

- Tôi có 1 món quà nho nhỏ tặng hyung.

Nói rồi Kyu rút từ trong túi 1 chiếc hộp vuông nhỏ. Nhìn qua ai chẳng biết trong đó chứa vật gì. Sung trừng mắt nhìn vào món quà đó. Chiếc hộp đen từ từ mở ra, bên trong là 1 chiếc nhẫn. Kyu là đại gia nên đâu cần bàn về vẻ đẹp của chiếc nhẫn này. Nó là chiếc nhẫn có 1-0-2, Kyu đã chọn lựa rất kĩ càng. Cậu đưa chiếc hộp về phía Wook. Gương mặt Wook dần hồng hơn, anh trở nên e thẹn. Sung nhìn theo, trong đầu vang lên /.Đừng nhận nó….Wookie….Đừng…./ Nhưng trước sự hoan hỉ của mọi người, trước sự ngỡ ngàng của Sung, trước sự hài lòng của Kyu, Wook cầm chiếc nhẫn và đeo vào tay.

- Hôn đi….hôn đi…. – Những người ở bàn tiệc rộn ràng. Với họ còn gì tốt hơn khi 2 cậu chủ của họ thành đôi.

Kyu khéo kéo từ chối, đang định ngồi xuống bỗng 1 bàn tay kéo anh đứng yên, và 1 bờ môi mềm mại phủ lên môi anh. Wook chủ động. Kyu mở to mắt nhìn đôi mắt đang nhắm ở khoảng cách rất gần ấy, rồi cậu từ từ khép mi, đáp trả lại. Bên ngoài tiếc reo hò vang lên không dứt. Có 1 người đang lâm vào tình trạng khủng hoảng và tuyệt vọng, bên tai đã sớm không còn âm thanh nào lọt nổi.

Bữa tiệc chỉ chịu tàn khi sương xuống quá nhiều, Kyu và Wook tay trong tay vào biệt thự, Sung lững thững bước đi phía sau. Vì cả ngày chơi đùa quá mệt, Wook về phòng ngay. Kyu dợm bước về phòng mình thì Sung gọi lại.

- Sao vậy? – Kyu hờ hững hỏi.

- Cậu….phải hứa chăm sóc Wookie cho tốt….

- Điều đó anh không phải lo.

Không thêm lời nào, Sung lẳng lặng về phòng. Kyu cười nhạt. Cậu cứ nghĩ sẽ phải lãnh 1 cú đấm cùng sự giận dữ chứ, vậy mà anh ta lại dễ dàng bỏ cuộc vậy. /.Cũng tốt/ Cậu vừa uống rượu vừa tận hưởng vị ngọt của hạnh phúc và chiến thắng.

Cả đêm đó Sung không hề ngủ, anh thu dọn đồ đạc. Anh đâu còn lí do gì ở đây nữa. Cậu đã tìm được hạnh phúc rồi. Do anh ích kỉ mà thôi. Cậu có nhớ lại cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng anh đã trốn tránh sự thực đó mà ngang bướng ở lại. Nhớ ra anh thì sao, cậu sẽ tổn thương hơn. Chi bằng để cậu lại đây, Kyu sẽ lo cho cậu, rồi nụ cười sẽ luôn ở trên môi cậu. Sung hoàn toàn bị những suy nghĩ ấy đánh gục. /.Về thôi. Về với cuộc sống thực của mày nào/ Những giọt nước mắt không mời mà đến, anh gục xuống giữa căn phòng lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, Sung từ biệt Kyu rồi rời đi. 1 bóng người nhỏ bé lấp ló sau tấm rèm cửa của căn phòng tối đèn. Bóng người ấy lặng yên đứng nhìn Sung ra đi. Từng bước dứt khoát, hình ảnh Sung khuất khỏi tầm nhìn, bóng người đó lập tức đổ xuống, bàn tay gầy guộc bấu chặt lấy ngực, từng giọt nước mắt lăn dài, bóng người gục xuống giữa căn phòng lạnh lẽo.

- Thưa cậu, cậu Ryeo Wook mệt, bảo cậu cứ ăn cơm trước – 1 người làm chuyển cho Kyu mảnh giấy, trên đó ghi “Hyung hơi mệt, em cứ ăn cơm trước.

Kyu ăn bữa trưa qua loa, không có Ryeo Wook cậu cũng chẳng muốn ăn. Đến chiều vẫn không thấy Wook đâu, cậu bắt đầu bồn chồn. Nhìn lại mảnh giấy ban sáng, cậu mới để ý dòng chữa ấy hơi xiêu vẹo. Phải chăng bàn tay ấy run rẩy trong lúc viết? Như sực tỉnh, Kyu chạy thẳng đến phòng Wook. Cậu đập cửa rầm rầm.

- Hyung….hyung….

…….Không có âm thanh đáp lại……

- Wookie hyung…..

Kyu cố xoay tay nắm cửa, nhưng nó đã bị khóa từ bên trong.

- Hyung….

Kyu không giữ được bình tĩnh nữa. Cậu dộng nắm đấm lên cửa.

- Mở cửa….HYUNG….KIM RYEO WOOK….

Vẫn không 1 phản ứng nào từ trong phòng. Kyu trở nên lo lắng /Hyung có chuyện gì chăng?....Hay bị bệnh gì rồi?/ Cậu càng gấp gáp tìm cách mở cửa. Cậu quay sang người bên cạnh.

- Phòng này có khóa phụ không? Đem ngay cho tôi – Âm thanh ra lệnh lạnh lẽo đã từ lâu không thấy từ người con trai này, người kia hơi bất ngờ rồi nhanh nhẹn đi lấy chìa khóa, dám chỉ vài phút nữa cậu chủ trẻ ấy sẽ phá tung cái cửa ra mất.

Chìa khóa tra vào ổ, tiếng “Cạch” khô khốc vang lên, cánh cửa từ từ mở ra. Căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng cùng 1 màn đen bao phủ. Kyu ra hiệu tất cả đứng ngoài, cậu thận trọng tiến vào.

- Wookie hyung…. – Cậu gọi.

………..

- Hyung…. – Cậu giật mình ngừng nói.

Khi đã quen với bóng tối, cùng 1 chút ánh sáng yếu ớt lọt qua tấm rèm, 1 hình bóng đơn độc nhỏ bé hiện lên. Khung cảnh âm u càng tôn thêm sự lẻ loi của người đó.

- Hyung….sao lại ngồi đây…. – Cổ họng Kyu khô rát.

…………….

- Hyung….

……………..

- Đi rồi – 1 giọng khàn khàn yếu ớt cất lên, nhưng do căn phòng quá im ắng, thứ thanh âm đó như dội lại từ khoảng không lạnh lẽo.

Hoàn toàn bị bất ngờ, Kyu đứng tại chỗ 1 lúc lâu. Nhưng với cái đầu thông minh, cậu xâu chuỗi mọi việc và hoàn toàn hiểu. Nhẹ nhàng tiến tới, ôm hyung cậu vào lòng. Bàn tay cậu khẽ siết bờ vai nhỏ bé đang run rẩy trong lòng. Đã phải chịu đựng nhiều rồi.

Những giọt nước mắt cứ thế không ngừng rơi. Wook ngồi trong vòng tay Kyu mà nức nở. Người ấy đi rồi, lần này là do cậu tự đẩy người ta đi. Đã hoàn hảo từ đầu đến cuối, vẫn biết sẽ có ngày này, vậy mà cậu vẫn đau đến vậy. Nhìn hình bóng đó xa dần, trái tim cậu như bị xé ra từng mảnh.

- Đừng khóc nữa hyung. Hyung còn có em mà – Giọng Kyu ấm áp bên tai cậu.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 17

Ngồi nhìn Wook chìm trong giấc ngủ, trong lòng Kyu dấy lên bao cảm xúc. Wook đã khóc trong lòng cậu, những giọt nước mắt đầu tiên cậu chứng kiến kể từ khi quen anh. Anh không nói gì, cứ lặng lẽ khóc, không gào thét, không ồn ào, chỉ có những tiếng nức nở cùng dòng lệ tuôn dài. Nước mắt làm ướt đẫm cái áo cậu mặc. Cậu không biết làm gì, chỉ ngồi đó ôm anh trong lòng, không an ủi, không khuyên lơn, cũng không chỉ trích. Anh âm thầm khóc, cậu âm thầm cho anh chỗ dựa. Rồi dần dần anh lim đi. /.Đau đớn, mệt mỏi đến mức này ư?/ Cậu đưa anh về giường. Khuôn mặt anh bết mồ hôi và nước mắt, dù đã chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt ấy vẫn không có chút bình an. Cậu khẽ gạt những lọn tóc lòa xòa trên mặt anh, cúi xuống hôn nhẹ lên trán rồi cậu trở về phòng. 1 giọt nước lăn khỏi khóe mắt người đang ngủ.

Ryeo Wook ngủ li bì, đến trưa hôm sau mới mở mắt. Toàn thân anh như không còn chút sức lực. Vài tia nắng nhảy nhót trên mặt anh. Thì ra vì những tia nắng này mà anh bị đánh thức. Nheo mắt nhìn qua kẽ hở của rèm, nơi những ánh nắng lọt qua, anh khẽ càu nhàu. /.Sao không để ngủ thêm chút chứ/ Rồi như mọi cảm xúc lại ào ạt ùa về, anh ngồi thẫn thờ trên giường, khuôn mặt không chút biểu cảm. /.Phải rồi, anh đi rồi. Đau khổ để mà làm gì, rồi anh sẽ hạnh phúc thôi/.

- Hyung…. – Tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên cùng tiếng mở cửa. Wook quay về phía Kyu vừa vào, nhưng nhất thời bị hoa mắt do nhìn trực tiếp nguồn sáng quá lâu, anh thấy chóng mặt, cúi gằm mặt xuống. Kyu thấy vậy vội vã đến bên giường.

- Hyung đỡ hơn chưa? Có cần em gọi bác sĩ không?

- Không….không cần – Wook vội vã xua đi – Hyung không sao đâu, hơi chóng mặt 1 chút thôi…. Hyung…ngủ được bao lâu rồi?

- Từ chiều qua đến giờ, giờ là trưa rồi, cũng gần được 1 ngày. Mà hơn ngày nay hyung chưa ăn gì, để em bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Hyung dậy được không? Hay mang đồ ăn đến đây nhé!....

Wook ngây người nhìn Kyu độc thoại, rồi anh cười mệt mỏi nói.

- Hyung dậy được. Phải làm phiền mấy người ở nhà bếp rồi.Em đi bảo họ chuẩn bị chút đồ nhẹ nhàng dùm hyung, hyung chuẩn bị 1 chút rồi xuống ngay.

Kyu ra khỏi phòng mà tâm trạng vẫn phập phồng lo lắng. /.Mệt mỏi như vậy thì liệu còn sức mà xuống ăn không/ Cậu định lên phòng Wook lần nữa thì anh đã xuống. Gương mặt hốc hác tiều tụy hẳn đi. Giống như lần đầu tìm thấy anh vậy, gầy guộc, mỏng manh, thân thể đầy thương tích. Biết đến bao giờ mới hồi phục lại đây. /.Không bao giờ/ Câu trả lời vang lên trong đầu làm Kyu khẽ nhíu mày. Cậu lặng yên ngắm hyung ăn.

- Có gì mà nhìn mãi vậy? – Wook cười nói.

- Hyung……….ăn nhiều vào.

- Thì hyung vẫn đang ăn mà. Đừng nhìn như thể hyung sắp chết đến nơi thế chứ.

……………..

/.Bên trong hyung chết rồi còn gì…../

………………

Ăn xong, Wook tiến ra vườn. Anh ngồi vào chỗ thường ngày của mình. Cánh đồng hoa trải ngút tầm mắ, 1 màu tím rực rỡ phản chiếu trong nắng. Tràn đầy sức sống, chúng như reo hò khi thấy anh. Anh cứ ngồi đó, mắt lạc vào khoảng không vô định, không còn nhận biết gì thế giới xung quanh, kể cả sự xuất hiện của người khác anh cũng không để ý đến. Kyu ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt hướng theo Wook dù cậu biết sẽ chẳng thấy được cái Wook đang thấy.

- Hyung….

…………………..

- Em đến lúc nào vậy? – Như dứt khỏi cơn mê, Wook ngạc nhiên quay sang hỏi Kyu.

- Em ngồi đây nãy giờ rồi, hyung nghĩ gì mà em đến cũng không biết vậy?

- À….Có 1 chút….

- Hyung…kể cho em nghe đi….

- Kể gì cơ? – Ánh mắt Wook lại phiêu lãng ra xa.

- Hyung nhớ ra hết rồi phải không? Từ khi nào? Và có thể nói lại từ khi nào nữa…..

- Mấy cái đó, hyung kể sau được không? – Wook nói.

- Đừng cười như thế hyung, đừng cố cười khi lòng không vui.

- Không vui, vẫn có thể cười – Wook nhoẻn miệng.

- Em lo cho hyung lắm.

- Cảm ơn em. À, cái nhẫn, ở trên bàn trong phòng hyung, lát hyung trả lại em.

Wook sống như thế đã được 2 tuần, anh cứ như 1 cái bóng, bơ vơ, vật vờ. Phần lớn thời gian anh ngồi bên vườn hoa. Nụ cười và ánh mắt của anh bây giờ làm Kyu thấy khó chịu. Ánh mắt vô hồn, mệt mỏi; nụ cười giả tạo, đau thương. Dù có khuyên anh vẫn vậy. Có đôi khi cậu suýt xông đi tìm Ye Sung để cho anh ta 1 trận, nhưng rồi lại từ kiềm chế lại mình. /.Anh ta biết hyung nhớ ra thì sao chứ? Mối quan hệ đâu đơn giản. Mọi việc đã đến nước này đành tùy ý trời vậy/ Cậu thở dài. Những câu cậu hỏi, hyung vẫn chưa trả lời, cậu cũng không thúc giục, đến lúc tự nói ra được chắc chắn hyung sẽ nói. Cậu tin thế. Và đến 1 ngày không lâu sau đó, Wook gọi cậu ngồi ở vườn hoa.

- Em nghĩ hyung nhớ từ lúc nào? – Wook đột ngột hỏi khiến Kyu bị bất ngờ, nhưng lấy lại bình tĩnh, cậu trả lời.

- Có lẽ từ trước hôm sinh nhật. Nhưng từ bao giờ thì em không rõ.

- Từ lần đầu tiên, từ ngày đầu tiên hyung gặp lại người đó.

- Gì cơ? – Kyu thảng thốt. – Từ lúc đó?

- Cả tiếng nói, cũng có lại từ ngày hôm ấy.

- Vậy tại sao….

- Vì vậy mới tốt.

…………………

/.Tốt ư? Tốt đến mức này đấy/

……………….

- Nếu hyung quên, nếu hyung đến cuối cũng không nhớ ra, thì người đó sẽ từ bỏ.

- Nhưng anh ta đâu từ bỏ dễ dàng thế - Kyu hừ mũi.

- Phải, thế nên, trong ngày sinh nhật hyung mới làm vậy.

- Hyung lợi dụng em.

- Hyung xin lỗi – Anh cười buồn – Phải vậy mới khiến người đó rời đi.

- Nhưng hyung cũng vì vậy mà suy sụp, có đáng không chứ?

- Đáng….đáng lắm.

- Hyung thật khó hiểu.

- Không khó hiểu lắm, gặp lại đã là điều không nên, nhớ lại và quay lại lại càng không tốt. Mà hyung nghĩ, em cũng biết lí do mà.

- Em biết…yếu tố khách quan….còn chủ quan thì….Sao hyung cứ phải tự làm khổ mình thế?....

- Vì người đó, vì để người đó có cuộc sống bình thường….

- Người đó không được, vậy…. – Kyu nhìn thẳng vào mắt Wook – còn em?

- Ngốc này, em suy nghĩ lại đi – Wook không lảng tránh mà trực tiếp nhìn lại ánh mắt đó – Tình cảm em dành cho hyung chỉ là tình anh em thôi, và hyung đối với em cũng vậy. Đừng cãi. Rồi em sẽ gặp người dành cho mình, đến ngày đó em sẽ nhận ra.

- Có lẽ vậy thật – Kyu gật gù. Cậu cũng đã suy nghĩ về tình cảm cậu dành cho anh. Cậu không thể xác định rõ nó là gì, là tình yêu hay chỉ là tình anh em? – Nhưng em vẫn sẽ bên cạnh hyubg, chăm sóc cho hyung, em hứa đấy.

- Cảm ơn em – Wook cười mà nụ cười ấy mang nỗi buồn da diết.

………………..

- Đừng liên lạc với người đó.

- Em biết mà hyung…. Nhưng bù lại, hyung phải mau vui lên đấy. Nơi này không muốn nhìn thấy hyung buồn đâu.

- Hyung biết rồi – Wook dựa và vai Kyu, bờ vai này không thể ấm áp bằng bờ vai người đó, nhưng bên nó, cậu sẽ không ngã.

………………………………..

Vào 1 ngày thu, khi đang chăm sóc vườn hoa, Wook nghe tiếng ồn ngoài cửa. Tiếng ồn đó ngày càng lớn dần, có tiếng con gái. Tiếng người ấy gấp gáp, nóng vội. Rồi tiếng người đó đột ngột cao hết cỡ.

- OPPA~~~~~~

Chưa kịp định thần thì 1 vòng tay đã ôm lấy anh. Gương mặt trong lòng anh bắt đầu thổn thức. Anh cảm nhận cái nóng ấm từ những giọt nước mắt của cô gái ấy,

- Min Young… - Giọng anh chợt nghèn nghẹn.

- Oppa….oppa thật xấu….

- Oppa xin lỗi – Những giọt nước mắt bất chợt xuất hiện trên gương mặt anh.

Kyu chạy theo người con gái ấy ra đến vườn, cậu biết cô ấy là ai. Vừa đến nơi cô ấy đã lùng sục đi tìm Ryeo Wook, chẳng để cậu kịp dẫn đi cho đúng tác phong chủ nhà. Kyu tần ngần đứng nhìn 2 người ôm nhau khóc giữa vườn hoa.

- Min Young….sao không….đợi….oppa….em chạy….nhanh quá….

1 giọng hổn hển vang lên phía sau Kyu.Cậu quay người lại, đôi mắt cậu dán chặt vào người mới đến. 1 cậu con trai dáng người nhỏ nhắn, gương mặt ửng hồng vì chạy. Người ấy đang dựa vào thân cây lấy hơi. Kyu không cách nào dời mắt khỏi người ấy. /….đến ngày đó em sẽ nhận ra./ Lời hyung đánh thức tâm trí cậu /.Là người này ư?/. Phải chăng, người ta gọi cái này là tình yêu sét đánh.

Wook và Min Young sau khi bình tâm đã ngồi lại trò chuyện.Kyu và người con trai kia cũng có mặt. Min Young vẫn sụt sùi cùng đống giấy ăn, Wook lo lắng dỗ dành, những vẫn quay qua người lạ hỏi chuyện.

- Cậu là…

- A. Quên chưa giới thiệu.Tôi tên Lee Sung Min, anh trai của Min Young. – Sung Min nở nụ cười tươi tắn.

- Vậy sao, tôi chưa nghe về anh, Min Young hư quá, có anh trai mà cũng giấu.

- Không phải lỗi con bé, tại tôi sống ở nước ngoài nhiều quá. Vừa rồi mãi mới kéo được nó sang chơi thì lại bị nó lôi ngược về.

/.Thảo nào mình không tìm hiểu thông tin của người này/ Kyu nghĩ thầm. Cậu chưa nói gì kể từ lúc gặp người con trai này. Wook vì quá chú tâm dỗ Min Young mà không để ý ánh mắt khác lạ của Kyu. Nụ cười của Sung Min hoàn toàn khiến Kyu câm lặng.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 18

3 năm sau….

- Oppa~

- Min Young. Lâu rồi mới thấy e gọi điện.

- Dạ, cũng tại bận quá. Lo đám cưới mệt phờ ra – Min Young càu nhàu.

- Chuẩn bị sớm quá nhỉ? Còn những 3 tháng nữa cơ mà.

- Ôi ~. Nhưng 2 oppa ấy cầu kì lắm. Mà phải nói Kyu Hyun oppa cầu kì lắm chứ. Oppa cứ giục hết người này đến người nọ, kêu chuẩn bị luôn không thì không kịp. Gớm, cứ như ngay ngày mai đã tổ chức rồi ấy.

Tiếng cười thanh thanh từ đầu dây bên kia vọng lại.

- Phải vui cho họ chứ, em gái ngoan giúp đỡ anh trai là điều tất nhiên mà.

- Ầy. Biết có ngày chạy đôn chạy đáo thế này thì hôm đó em đã chẳng kéo Minnie oppa đi cùng. A~, đau em oppa…

- Em vừa nói gì hả? – Giọng Sung Min cất lên – Oppa nhéo tai là còn may đấy, chứ Hyunnie mà ra tay thì em chết chắc.

- Hứ, oppa vì người yêu mà quên người nhà nhá. Oppa phải bênh em chứ. A~ Hyunnie oppa~…tha em…Minnie oppa~, Wookie oppa~….cứu….

- A lô, Wookie~….

- Minnie hyung, chào hyung~ - Cậu mỉm cười vì nghe tiếng ồn ào vọng lại, hẳn Kyu đang ra tay “trừng trị” Min Young rồi đây.

- Em vẫn khỏe chứ? Nhớ về dự đám cưới hyung đấy.

- Em vẫn khỏe, hyung đừng lo. Chuẩn bị đám cưới cho tốt, ngày đó em sẽ đến.

- Wookie hyung – Kyu cũng góp giọng trong điện thoại.

- Hyunnie~….

- Cần gì hyung cứ nói em nha, em sẽ chuẩn bị cho hyung đầy đủ. A~. Min Young….sao cắn oppa…

- Á á…Vì oppa đánh em….á….đừng đuổi….

- Wookie à, hyung cúp máy trước nha….

- Dạ, hyung đi giải quyết “chiến tranh” đi, chào hyung~….

- Chào em…Yahhh…2 người…thôi ngay nào….

Tút….tút….tút….

3 năm rồi, Wook sống 1 mình. Mà cũng không hẳn, bên cạnh cậu vẫn có rất nhiều người, cậu vẫn sống ở biệt thự mà. Sau khi hoàn thành chương trình học, Kyu trở về thành phố tiếp quản công ty. Kyu ở thành vị tổng giám đốc trẻ tuổi, ăn mặc lịch lãm, làm việc không biết mệt mỏi, đưa ra những quyết định sáng suốt giúp công ty ngày càng tiến xa. Wook tự cười 1 mình khi nghĩ về Kyu. Nhắc đến Kyu là phải nhắc đến Sung Min. Cái ngày đầu tiên gặp Min đó Kyu đã hoàn toàn bị chinh phục. Kyu đã mạnh dạn bày tỏ, làm mọi điều có thể và cuối cùng đã có được trái tim người con trai ấy. Sung Min cũng là con 1 giám đốc công ty lớn, và hyung cũng là con trai duy nhất, chỉ có 1 em gái là Min Young. Đó trở thành vấn đề lớn nhất 2 người phải đối mặt. Khi biết 2 người có quan hệ, 2 gia đình đã kịch liệt phản đối. Không phản đối sao được khi cả 2 đều là người con trai duy nhất của gia đình. Ai chẳng muốn con trai mình lấy 1 người con gái xinh đẹp, đảm đang, rồi sinh ra những đứa cháu kháu khỉnh, bụ bấm. Đằng này 2 gia đình đều sở hữu cơ nghiệp lớn, giao cho con rồi nó không có cháu thì sao họ chấp nhận được, phản đối là chuyện đương nhiên. /.Đúng rồi, bố mẹ nào chẳng muốn thế/ Wook cười nhạt. Rồi bằng mọi cách, năn nỉ có, thuyết phục có, đe dọa có,….kết quả là 3 tháng nữa sẽ có 1 đám cưới “nho nhỏ” phải chuẩn bị từ bây giờ mới kịp, rồi 2 công ty sẽ bắt tay với nhau, tạo nên mối liên kết đáng gớm cho các đối thủ của họ, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, hạnh phúc sẽ tràn ngập cuộc sống của 2 người đó.

- Cậu chủ…

Wook giật mình ngừng suy nghĩ.

- Cậu chủ, đã đến giờ ăn cơm.

- Tôi đã nói bao nhiêu lần, đừng gọi tôi cậu chủ, tôi đâu phải cậu chủ của mọi người.

- Với chúng tôi cậu là cậu chủ lâu rồi. – Người đó cười rất tươi và nói.

Wook ngao ngán thở dài. Họ chẳng chịu sửa gì hết. Cậu ròng rã nói suốt 3 năm, họ cũng quyết tảng lời đi cho đến tận bây giờ. Dù rất thân thiết, có thể nói chuyện, vui đùa cùng nhau, nhưng họ không bao giờ quên 2 tiếng “cậu chủ”. /.Chẳng biết nên vui hay buồn nữa/ Cậu cười khổ rồi xuống ăn cơm.

Thời gian rảnh rỗi cậu hay ra vườn hoa ngồi đọc sách. Cậu có ý đi tìm việc làm thì bị mọi người phản đối dữ dội, nhất là Kyu. Mọi người nói sẽ chăm sóc cho cậu đầy đủ, cậu không cần phải vất vả kiếm tiền, cứ sống cho thật khỏe mạnh là được. Số sách cậu đọc trong suốt 3 năm qua nhiều không kể xiết, và giờ trong biệt thự đã có căn phòng riêng cùng những cái kệ lớn để lưu giữ số sách cậu có. Khi quá buồn chán thì cậu giúp mọi người trong biệt thự. Khi thì rửa bát nấu cơm, khì quét dọn các phòng,…họ càng ngăn cản cậu càng làm, cuối cùng họ đành chịu thua và vừa làm vừa vui đùa cùng cậu. Cuộc sống của cậu cứ trôi đi như thế, và cậu cũng không đòi hỏi gì hơn.

- Giám đốc, có thư mời từ tập đoàn Jo.

Ye Sung hờ hững nhìn tấm thiệp trên bàn. Sau 3 năm, giờ anh cũng có 1 công ty cho riêng mình. Công ty của anh, sự lãnh đạo tài tình của anh làm giới kinh doanh không khỏi không bàng hoàng, Chỉ trong 1 thời gian rất ngắn, công ty của anh đã trở thành đối thủ ngặn kí nhất của 2 tập đoàn Jo và Lee, người lãnh đạo lúc này không ai khác là Jo Kyu Hyun và 1 người tên Lee Sung Min. Những nhà kinh doanh lớn tuổi chỉ biết tặc lưỡi “tuổi trẻ tài cao”, còn như những người trẻ tuổi khác dù có nhiệt huyết cũng không đủ bản lãnh bằng 3 con người này. Họ ngẫu nhiên trở thành 3 ông trùm trong thương trường.

- Thiệp mời à? Gì vậy? – Anh không đụng tay đến tấm thiệp ấy, bằng chất giọng vô cảm hỏi người thư kí.

- Là thiệp cưới thưa giám đốc.

/.Thiệp cưới à. Đã đến lúc cưới rồi. Sau bao trắc trở cũng đã được chấp thuận rồi./ Anh suy nghĩ mông lung.

- Giám đốc,… - Người thư kí thận trọng gọi.

- Cô cứ để đấy rồi ra ngoài đi.

- Dạ vâng.

Anh xoay chiếc ghế, quay lại nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài. Anh như đám mây nhỏ bị nhốt trong 1 cái hộp kín, dù muốn thoát ra để phiêu du tự tại cũng không thể. Anh gây dựng lên nơi này, sao có thể bỏ đi được. Chuông điện thoại bất chợt vang lên làm anh giật mình.

- A lô.

- Oppa~. Hôm nay về sớm nha, em làm nhiều món ngon lắm.

- Vậy à, oppa sẽ về sớm.

- Em làm toàn món oppa thích thôi.

- Oppa biết rồi, lát xong việc oppa sẽ về ngay.

Cuộc điện thoại dừng lại tại đó. Jun Hyun, mối quan hệ với cô ấy đã kéo dài 3 năm, mà còn hơn thế nữa ấy chứ. Anh cười /.Đâu thể phụ lòng người ta được nữa/

Cái ngày anh cãi nhau rồi chia tay với cậu, anh đã tìm đến 1 người khác như 1 cách trả thù. Người được chọn là Jun Hyun. Điều anh không ngờ đến là dần anh cũng có tình cảm với cô gái ấy. Và đến khi cậu xuất hiện trước mặt anh, rồi anh không kìm nổi lòng mà quay lại, anh vẫn chưa 1 lần dứt khoát với Jun Hyun. Khi người đó rời xa anh lần nữa mà không cho 1 lí do, rồi bị tai nạn, anh cứ nghĩ đã mất tất cả, đã suy sụp, nhưng nhìn lại, anh vẫn có Jun Hyun bên cạnh.anh nhanh chóng nối lại với người con gái ấy. Mọi người không nói gì nhiều, riêng có Min Young phản đối kịch liệt. Anh biết việc anh làm là không thể chấp nhận, nhưng anh vẫn nhắm mắt cho qua. Khi phát hiện cậu còn sống, anh đã ở lại với mong muốn khiến cậu nhớ lại, nhưng anh vẫn không hề chia tay Jun Hyun. Chỉ đơn giản như 1 chuyến đi công tác, rồi anh lại trở về với cô gái ấy. Lừa dối cả 2 người trong 1 khoảng thời gian dài như vậy, anh thật đáng bị xỉ nhục. Nhưng cuộc sống của anh vẫn êm đềm trôi đi, anh trao cậu cho người tốt hơn anh, và anh tin người đó sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu. Còn anh, anh cần làm Jun Hyun hạnh phúc.

Anh từ từ xoay ghế lại, chiếc thiệp lại lọt vào tầm mắt của anh. Miễn cưỡng cầm tấm thiệp lên, nó có màu sắc và kiểu dáng thanh nhã, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra. Anh từ từ mở. Đọc qua 1 lượt, anh gập tấm thiệp rồi tùy tiện vứt lên bàn, anh tựa người vào ghế, gác tay lên trán, bỗng nhiên anh thấy mệt. Đôi mắt anh từ từ khép lại, hình ảnh tấm thiệp lại hiện ra trong tâm trí anh. Như đọc lại lần nữa, những dòng chữ nhảy nhót. /.Jo Kyu Hyun và Lee Sung Min….Jo Kyu Hyun….và….Lee Sung Min….LEE SUNG MIN…/ Anh choàng mở mắt. Anh đọc sai ư? Vơ lấy tấm thiệp vừa ném, anh thô bạo mở tung nó ra. “Jo Kyu Hyun và Lee Sung Min”. Không, anh không đọc nhầm. /.Nhưng…tại sao lại là Lee Sung Min? Phải là Kim Ryeo Wook chứ?/ Anh vội gọi người thư kí vào hỏi chuyện.Đến giờ anh mới biết, vì quá chú tâm vào công việc mà anh không thực sự nắm rõ về chuyện của Kyu Hyun. Anh có nghe qua về những vụ lùm xùm quanh việc người yêu là con trai của cậu ta. Anh cứ nghĩ đó là Wook, hóa ra ngay từ đầu đã là người tên Lee Sung Min này. Anh trở nên bực bội. Theo như lời người thư kí thì khi Kyu về tiếp quản công ty đã không có ai tên Ryeo Wook về cùng. Chẳng ai biết người tên Ryeo Wook là ai cả, nên anh có hỏi tình trạng người đó hiện giờ cũng bằng không. Không dữ liệu, như không hề tồn tại. /.Tên đó….ta phải đi tìm…/ Cùng cục tức trong lòng, anh vội vã phi khỏi phòng làm việc, để lại người thư kí ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra với giám đốc của mình.

- Giám đốc….

- Cứ gọi tôi cậu chủ được mà, anh khách sáo từ bao giờ thế - Kyu vẫn chúi mũi vào đống báo cáo nói vọng ra.

- Anh ta muốn gặp cậu.

- Ai?

- Giám đốc Kim.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 19

- Mời ngài.

- Ye Sung bước vào phòng, Kyu đứng dậy rời ghế ngồi. Cậu tiến về phía Sung để mời anh ngồi xuống.

Bốp!

Cậu chưa kịp mở miệng, Ye Sung cũng không nói 1 tiếng nào, anh chỉ đơn giản xông đến túm cổ cậu và cho cậu 1 đấm. Khóe môi cậu xuất hiện vết xước nho nhỏ, cậu chỉ khẽ nhếch mép cười, nụ cười mà Ye Sung rất ghét, 1 đấm nữa giáng xuống. Nghe thấy tiếng động, người bên ngoài chạy cả vào, thấy giám đốc Jo của họ đang bị túm cổ cáo, trên mặt đã bị thương, họ cuống lên gọi bảo vệ và cố tách Sung khỏi Kyu. Kyu lạnh lùng nói.

- Cứ kệ chúng tôi.

- Nhưng, giám đốc…

- Tôi đã nói là kệ chúng tôi. Tất cả ra ngoài – Kyu gần giọng.

Mọi người lúng túng không biết làm thế nào, rồi dần rời phòng vì ánh mắt sắc lạnh của Kyu.

Kyu lặng yên nhìn người đàn ông trước mặt, nụ cười lại vẽ ra. Người đó hùng hổ toan xông đến lần nữa, nhưng Kyu nhanh nhẹn đỡ được nắm đấm mạnh mẽ chuẩn bị chạm mặt. Người đứng trước mặt cậu bây giờ không phải là Ye Sung lãnh đạm mà cậu hay thấy nữa. Hoàn toàn bị kích động, gương mặt hiện lên nét hằn học, bực tức. Người này không còn vẻ chỉn chu hay thấy trong cương vị giám đốc. Ye Sung bây giờ chỉ là người đàn ông tên Ye Sung mà thôi.

- Tại sao…. – Giọng Ye Sung run run do cố giữ bình tĩnh cất lên, liền bị Kyu chen ngang.

Bốp!

- Trả lại anh, đừng bất lịch sự đến nỗi đánh rồi mới chào chứ.

Ye Sung choáng váng, nhưng vẫn xông đến túm cổ áo Kyu, đẩy cậu vào tường, kéo theo những tiếng đổ vỡ của đồ đạc. Người bên ngoài phòng nghe thấy vậy càng thấp thỏm không yên, nhưng bị thư kí thân cận của Kyu ngăn lại, người đó đứng quay lưng vào cửa, khuôn mặt bình thản.

- Kim Ryeo Wook đâu? – Anh gằn giọng.

- Ở đâu ư? – Kyu cười nhạt – Anh quan tâm làm gì?

- Tôi đã để cậu ấy lại cho cậu. Và giờ cậu lấy người khác ư? – Ye Sung không giữ nổi bình tĩnh, bàn tay đang nắm cổ áo Kyu cũng run run.

- Thật nực cười. Anh đã để người lại, thì có ra sao cũng đâu cần anh quan tâm chứ - Kyu trừng mắt nhìn thẳng vào Ye Sung.

………….

- Đừng có đánh tôi, tôi không để anh muốn làm gì thì làm đâu – Kyu chặn được cú đấm tiếp theo của Ye Sung, đồng thời lật ngược tình thế, ép anh vào tường. Kyu cũng đã dần mất sự kiên nhẫn. – Tôi nói rồi, đừng bất lịch sự.

- Ryeo Wook đâu?

- Anh ngốc hay giả bộ ngốc vậy? Từ lúc đến đây anh chỉ lặp lại câu đó. Tôi cũng đã nói, không liên quan đến anh. – Kyu nhấn mạnh câu cuối.

- Sao lại không liên quan chứ?

- Vậy à? Chỗ nào liên quan?

- Tôi….đã nghĩ cậu sẽ chăm sóc cho cậu ấy….

- Vậy nên anh bỏ đi. Hahahaha – Kyu cười lớn, Ye Sung nhìn cậu như muốn thụi cho 1 cú đấm nữa – Anh hiểu Ryeo Wook được mấy phần? – Câu hỏi bất ngờ làm Ye Sung cứng họng.

- Tôi hiểu nhiều hơn cậu – Anh nói cứng.

- Hahahahaha – Kyu lại cười sảng khoái, rồi bất ngờ khuôn mặt đanh lại – Anh chẳng hiểu gì hết.

……………

- Anh thật ngu ngốc, cứng đầu, ngang bướng – Giọng Kyu bình thản khiến người nghe trở nên bực bội. Ye Sung toan cãi lại thì Kyu lớn giọng át đi.

- Anh có biết Ryeo Wook đã nhớ lại?

1 câu hỏi vang lên hoàn toàn làm anh chấn động. /Nhớ lại…nhớ lại….em đã nhớ lại…./ Đôi tay anh vẫn nắm chặt nơi cổ áo Kyu dần nơi lỏng. Kyu thở hắt ra /mới nghe có vậy đã không phản ứng nổi rồi à/ Cậu xốc anh ta đứng thẳng, nhìn trực tiếp vào đôi mắt lạc lõng kia.

- Thế anh có biết hyung nhớ ra từ lúc nào không?

- Nhớ….cậu ấy nhớ rồi….

- Phải, nhớ rồi…

- Từ…khi nào…?

- Anh có thực sự muốn biết?

……………………

- Anh nói anh hiểu con người ấy, anh làm mọi việc để người ấy nhớ lại, nhưng sao anh không nghĩ được rằng, chính anh, chỉ cần anh mà thôi, người đó đã nhớ lại tất cả?

…………………

- Vẫn không hiểu? Hyung đã nhớ từ ngày đầu tiên gặp lại anh.

…………………

Kyu buông tay khỏi Ye Sung, anh hoàn toàn gục xuống. Không còn sức lực, gương mặt bàng hoàng, lặng lẽ ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo. Kyu lắc lắc đầu than.

- Sao tôi lại nói với anh nhỉ? Con người như anh….

- Tôi muốn gặp Ryeo Wook – Giọng anh khàn khàn cất lên. Kyu tức giận quay lại nhìn Ye Sung.

- GẶP? Anh còn dám nói câu đó? Sao không đi mà hạnh phúc bên cô vợ sắp cưới của anh ấy – Kyu tức giận hét lên.

Sung đờ đẫn quay sang Kyu. Đúng vậy, anh sắp cưới Jun Hyun, nhưng anh muốn gặp lại cậu.

- Cậu ấy ở đâu? – Anh hỏi.

Kyu thực sự tức giận xông đến, nắm tay giơ lên cao, nhưng khuôn mặt Sung vẫn không biểu lộ gì, ánh mắt quyết liệt chiếu thẳng vào Kyu, bàn tay trên cao dần hạ xuống.

- Được thôi, nếu anh muốn thế. Còn người đó đang ở đâu, anh tự nhận hiểu người đó, vậy còn hỏi ư?

Như bừng tỉnh, Ye Sung chạy ra khỏi phòng. Cậu ở đó, cậu vẫn đợi anh.

- Giám đốc….

- Tôi ổn, anh ta chắc sẽ đén biệt thự tôi, cũng không cần báo cho Wookie hyung đâu. Tôi lại phạm sai lầm thì phải.

- Giám đốc, có chuyện….

Ye Sung gấp gáp lái xe đi, cậu vẫn ở đó, đúng rồi.

/.Mai này, nếu có lạc em, thì cứ tìm em ở nơi có vườn hoa tím/

Chắc chắn là nơi đó. Anh nhấn chân ga, anh muốn gặp lại cậu.

Sau vài tiếng lái xe không ngừng nghỉ, anh đã có mặt ở biệt thự. Chẳng cần hỏi han, anh chạy thẳng ra vườn hoa. Có 1 người đang ở đó. /.Nhanh lên/ Anh tự giục mình. Những bước chạy của anh dần chậm lại khi khoảng cách giữa anh và người kia được rút ngắn, không phải cậu, đó là….1 người con gái.

- Min Young….

Người con gái quay lại. Min Young nhìn thấy Ye Sung, ánh mắt cô dần trở thành ánh mắt giận dữ. Cô gằn giọng hỏi.

- Sao anh lại ở đây?

- Tôi đến tìm Ryeo Wook.

Min Young tiến lại gần Ye Sung. Chát! Bàn tay cô giương lên và hạ xuống. Ye Sung không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn lại Min Young, những giọt nước chợt tràn khỏi mắt. Anh lúng túng.

- Tôi đã nói với anh thế nào rồi? Từ cuộc điện thoại trong thư viện ngày ấy. Tôi đã nói thế nào??? – Min Young thực sự giận dữ lớn tiếng. Giọng nói mạnh mẽ, mà những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Ye Sung vẫn không hề hiểu những gì Min Young đang nói. Anh chỉ nhớ mang máng cô nói gì đó là “phải biết cách quản lí người yêu”. Lúc đó anh đã không hiểu, giờ lại càng công, người yêu của anh ư?

- Anh vẫn không hiểu?

- Không – Anh thật thà trả lời.

- Trước cuộc gọi của anh, 1 người đã gọi đến, người đó là 1 cô gái, và tự nhận là người yêu của anh.

- Cô gái, người yêu của tôi…..Jun Hyun?

- Giờ anh hiểu nhanh hơn 1 chút đấy – Min young lau những giọt nước mắt, ánh nhìn vẫn tràn ngập sự thù hằn.

>>>>Flashback<<<<

Vài phút sau khi Ryeo Wook rời đi, Min Young đang tìm câu trả lời cho câu hỏi cậu đưa ra, bỗng….

Brừ….brừ…..

Cô cúi xuống kiểm tra điện thoại của mình. Vì đang ở trong thư viện nên tất cả điện thoại đều tắt hoặc để chế độ rung. Điện thoại cô nằm im, không có tín hiệu gì cả.

Brừ….brừ……

Cô phát hiện ra đó là tiếng điện thoại của cậu. Cô cầm lấy chiếc điện thoại, màn hình phát ra ánh sáng xanh, giữa màn hình là 1 dãy số không tên. Cuộc gọi đến, nhưng cậu vừa đi. Cô lưỡng lự, chồm người ngó ra lối đi, không có dấu hiệu cậu đang quay lại. Chiếc điện thoại trong tay bỗng im lặng. Cô đặt nó về chỗ cũ. 1 lát sau….

Brừ….brừ…….

Brừ….brừ…….

Cậu vẫn chưa về. Cô suy nghĩ trong giây lát, bấm nhận cuộc gọi.

- A lô.

- A lô. Cho hỏi đây là số của Kim Ryeo Wook? – Giọng nữ vang lên.

- A, phải, cô là….

- Tôi là người yêu của Ye Sung oppa.

/.Ye Sung….người mà oppa kể cho mình sao? Nhưng người con gái này là người yêu của Ye Sung? Cô ta có ý gì?/

- Ưm….Ryeo Wook oppa hiện không có ở đây…. – Min Young nhẹ nhàng trả lời thì bị người con gái kia cắt ngang.

- Tôi tên Jun Hyun, cô là người yêu của Kim Ryeo Wook? Mà ai cũng được, nhắn với anh ta đừng làm phiền Ye Sung oppa nữa, oppa là người yêu của tôi rồi.

- Cô….

Tút….tút….tút….

/.Người đâu mà…./ Min Young bực bội nghĩ, bỗng điện thoại lại rung, vẫn 1 dãy số lạ, Min Young bấm nút nhận cuộc gọi.

- A lô.

- A lô, đây là số của Kim Ryeo Wook? – Giọng nam trầm ấm đầu dây bên kia ngập ngừng.

- Phải, nhưng oppa không có ở đây, anh là….

- À, tôi tên Ye Sung.

/.Trùng hợp gớm/

- Anh có gì muốn nhắn lại không?

- Ừm…vậy tôi gọi lại sau.

- Mà khoan, lần đầu nói chuyện mà tôi nói thế này là không phải, nhưng người yêu của anh, anh nên biết cách quản lí. Vậy thôi, chào anh.

Đầu dây bên kia ngơ ngác ậm ừ vài câu rồi tắt máy.

- Coffee về rồi đây – Cậu hào hứng trao cho Min Young cốc coffee còn bốc khói – Thế nào? Tìm được câu trả lời cho oppa chưa?

- A~. Dạ rồi. Đây này oppa. Thế này….rồi thế này….

…………….

>>>>End flashback<<<<

[Deep in heart] [Phần III] Chap 20

- Anh còn muốn tôi kể thêm không?

Ye Sung chỉ trao đổi ánh mắt cùng Min Young chứ không hề lên tiếng.

- Cô người yêu của anh…rất biết cách làm việc. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Anh có biết sau cuộc gọi đó, cô ta liên tục quấy nhiều Ryeo Wook oppa không?

………………..

- Không biết phải không? Ha~. Vì anh đâu có để ý. Anh nối lại quan hệ với oppa nhưng không cắt đứt với cô ta. Suốt quãng thời gian anh tưởng là hạnh phúc ấy, oppa chịu đựng những gì anh liệu có biết? Ngày lẫn đêm, cô ta nhắn tin, cô ta gọi điện, chỉ với 1 mục đích ép oppa rời xa khỏi anh. Cô ta rất khôn ngoan khi không gây cho anh chút nghi ngờ. Wookie oppa lại quá hiền lành, mọi việc cố giữ cho mình biết, cô chịu đựng, không hé với anh nửa lời.

- Vậy sao cô biết?

- Vì sao à? Cũng do vô tình thôi. Tôi thấy oppa nhận tin nhắn và sa sầm mặt mày. Liền sau đó anh gọi oppa ra ngoài nên oppa để điện thoại lại, cố nở nụ cười rồi đến bên anh. Tôi đã xem tin nhắn đó, thực sự, những lời lẽ đó không chấp nhận được. Sau đó tôi đã trực tiếp hỏi oppa nhưng oppa chỉ gạt đi, oppa không muốn to chuyện.

- Cô thật tò mò.

- Haha. Tôi không tò mò thì liệu có biết được chuyện này? Tôi không tò mò liệu có ai kể cho anh nghe không? Tò mò như vậy cũng đáng.

……………..

- Anh vẫn muốn bênh cô ta đúng không?

………………

- Anh không tin những lời tôi vừa nói?

………………….

- Anh sắp làm đám cưới với cô ta phải không?

- Đúng vậy….

- Vậy anh xem cái này đi.

Min Young nói rồi rút từ chiếc túi cô đeo bên người ra 1 phòng bì dày cộp, cô rút những thứ bên trong ra, là 1 xấp ảnh. Cô ném thẳng vào người Sung. Những tấm ảnh bung ra, đập vào mặt làm anh thấy rát, rồi chúng rơi la liệt dưới chân anh. Sung sững sờ nhìn những bức ảnh dưới đất. Là những bức ảnh hôm thử váy cưới mới đây. Đó là Jun Hyun, và có cả anh nữa.

- Cô…sao cô có?....

- Sao ư? Chúng được gửi đến đây.

Nói rồi cô quay mặt trước phòng bì dùng đựng chỗ ảnh ra bên ngoài.

- Có nhìn thấy không? Người gửi: Park Jun Hyun.

Ye Sung giật lấy phong bì, nhìn trân trân vào phần người gửi. Những chứ này chắc chắn do Jun Hyun viết. Người nhận: Kim Ryeo Wook.

- Đây là lần gửi gần đây nhất. Và nếu anh tin được, thì hãy đi hỏi người làm trong biệt thự. Từ ngày anh rời nơi đây, đều đặn 1 tuần 1 lần, những phong bì như thế này đều được gửi đến cho oppa. Họ nói rằng mỗi lần nhận được thư tâm trạng oppa rất lạ, trở nên u sầu hơn. Họ có hỏi oppa cũng chỉ nói là thư từ người bạn cũ và yêu cầu họ không kể với Hyunnie oppa, Minnie oppa hay tôi.

……………..

- 3 năm trời, cô ta chụp những bức ảnh của anh và cô ta, rồi gửi cho oppa. 3 năm trời, oppa phải chịu đựng, phải nhìn hình ảnh người mình yêu thương thân thiết bên người con gái khác. Anh thấy oppa có được hạnh phúc không? Anh đã tìm đến đây, vì vậy cũng đã mang lại nhiều đau khổ hơn cho oppa.

………………..

- Vờ như quên, anh tưởng là dễ lắm à? Lí do oppa chia tay lần nữa với anh, có lẽ anh nên hỏi cái cô gái anh chấp nhận cưới ấy.

…………………..

- Tôi chỉ nói 1 câu nữa thôi, khi thấy anh chạy đến đây, tôi đã có suy nghĩ…. Nhưng cái này tùy anh quyết định. Anh hãy tự hỏi trái tim anh, người anh yêu là ai? Anh có lòng thương hại, tôi chắc chắn điều này, nhưng người anh thương hại là oppa hay là cô ả kia?

Min Young nói xong thì bước đi.

- Ryeo Wook đâu?

- Sau khi nhận và xem phong bì chứa ảnh này, tức sáng nay, oppa đã dọn khỏi đây. Không ai biết oppa đi đâu. Tôi lên thăm thì nơi này đã loạn lên đi tìm, cũng vừa mới báo cho Hyunie và Minnie oppa. Hiện 2 oppa đang gấp rút tìm kiếm. Nếu không tìm thấy, thì, 1 lần nữa anh đã đánh mất cơ hội của chính mình rồi. Chào anh. – Không quay lại, Min Young run run nói, những giọt nước mắt lại rơi.

Ye Sung nhìn theo cái bóng nhỏ bé của Min Young, cái bóng xa dần. Anh gục xuống. Anh không tin nổi những gì mình vừa biết. Cậu đã giấu anh quá nhiều, cậu còn giấu anh gì nữa? Anh tự nhận anh hiểu cậu, nhưng đúng như Kyu đã nói, anh chẳng hiểu gì cả. Anh lại mất cậu 1 lần nữa. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài, con tim anh như vỡ tung. Đau đớn quá. Rào….rào….rào…. Trời bỗng đổ mưa, trời cũng đau, trời cũng buồng, những giọt nước mưa hòa tan những giọt nước mắt. Tại đây, giữa cánh đồng hoa tím ngắt thê lương, giữa cơn mưa ào ạt, có 1 người con trai ngồi đó.

Kyu Hyun và Sung Min hoàn toàn thất bại trong việc tìm ra tung tích của Ryeo Wook. Cậu đã biến mất không 1 dấu vết. Mọi người hoàn toàn mất liên lạc với cậu. Đám cưới của họ vẫn diễn ra theo lịch, có 1 món quà được gửi đến sau buổi lễ, là quà của Ryeo Wook. Nhưng dù có dò hỏi cách mấy cũng đến ngõ cụt. Họ chỉ biết Ryeo Wook đang sống ở 1 nơi nào đó mà họ không cách nào tìm ra.

Cũng nên nói 1 chút về Ye Sung và Jun Hyun. Sau khi từ biệt thự trở về, Sung như người mất hồn. Anh ngồi đờ đẫn trên ghế.

- Oppa~ - Jun Hyun nũng nịu ngồi cạnh. – Hôm này nhìn oppa không khỏe. Để em đi nấu đồ ăn cho oppa nha.

Jun Hyung đứng dậy thì bị Sung kéo ngồi xuống. Đôi mắt anh vẫn nhìn vào vô định. Jun Hyun ngơ ngác vì không thấy Sung nói gì.

- Oppa~….lát em ngồi cùng oppa. Giờ bỏ tay em còn đi nấu đồ ăn nữa. – Cô cười thật tươi.

- Cô… - Giọng anh khàn khàn vì dầm mưa và vì tâm trạng bị kích động - …đã làm gì?

- Sao oppa lại gọi em là cô…nghe ghê lắm…. – Jun Hyun bị bất ngờ rồi xởi lởi cười nói. – Em làm cái gì là cái gì hả oppa?

- Ryeo Wook…cô đã làm những gì với cậu ấy?

Giọng Sung vang khắp căn phòng. Sắc mặt Jun Hyun đã sớm nhạt, cô lúng túng trả lời.

- Em…Ryeo Wook….là người oppa kể trước đây ạ?...Em có làm gì đâu…Em chưa gặp bao giờ….thì sao…em làm gì được… - Cô lúng búng nói, câu chữ cũng dần lộn xộn – Nhưng sao tự nhiên oppa nhắc đến người này? Oppa gặp người ta rồi à? – Cô giả bộ hờn ghen.

- Tôi hỏi, cô-đã-làm-những-gì? – Sung nhìn thẳng mặt Jun Hyun, ánh mắt sắc lạnh khiến ai chứng kiến cũng phải run sợ.

- Em…không hiểu…oppa….đang nói…gì – Những giọt nước mắt bắt đầu tràn ra.

- Tôi biết hết rồi. Tất cả những việc cô làm. Cô thật hèn hạ. – Anh gần như thét lên.

Lần đầu tiên chứng kiến anh như vậy, Jun Hyun cũng có phần sợ. Cô run run nói.

- Oppa….em xin lỗi….em….sai rồi…Vì…em yêu oppa….Em không muốn oppa quay lại với người đó…. – Khuôn mặt cô ướt đầm nước mắt, trông cô rất đau khổ. Nhưng trong mắt Sung, cô ta không còn làm anh có bất cứ cảm giác gì nữa.

- Cô thật đáng sợ. Cô đi đi.

- Oppa….đừng mà….em xin lỗi….em sẽ không thế nữa….Đừng bỏ em…. – Cô ta níu tay Sung, người ngoài nhìn vào ắt sẽ dành hết tình thương cho cô ta.

- Đi đi. – Sung lạnh lùng lên tiếng – Giờ tôi và cô không còn là gì nữa.

………………….

Jun Hyun ngước lên nhìn Sung qua đôi mắt đầy nước. Nhưng đôi mắt ấy không biểu lộ chút đau thương nào, đôi mắt ấy rất tỉnh. Rồi cô gạt nước mắt, gương mặt bình thản, giọng nói vững vàng.

- Phải, chính tôi phá chuyện anh và hắn ta đấy. Hắn ta là ai chứ. Chỉ là 1 thằng con trai. Hắn ta định dính với anh cả đời sao? Tôi không chấp nhận. Anh đẹp trai, nhà giàu, sao tôi lại để anh yêu hắn chứ….

Chát! 5 ngón tay in hằn trên mặt Jun Hyun. Cô ta trừng mắt nhìn anh.

- Đê tiện. Cút ngay khỏi đây. Cút! – Anh hét lên.

- Anh khỏi đuổi, tôi tự đi. À nữa, tình cảm tôi dành cho anh là thật.

Nói rồi cô ta thong thả đi. Khuôn mặt cô ta, dáng người cô ta, lời nói cô ta làm anh thấy ghê sợ. Cô ta yêu anh ư?...Cô ta đã làm bao chuyện mà vẫn muốn anh chấp nhận cô ta ư?....Tại sao anh có thể ở bên cô ta cho đến tận bây giờ?...Anh ôm đầu ngồi trong bóng tối, anh sai thật rồi.

Lễ cưới giữa Ye Sung và Jun Hyun bị hủy bỏ, anh hoàn toàn cắt đứt với Jun Hyun. Anh đã làm theo lời Min Young, suy nghĩ lại mọi chuyện. Người anh yêu là ai? Người anh thương hại là ai? Dù có nghĩ đến thế nào anh cũng chỉ có 1 đáp án. Với cậu là tình yêu, với cô gái kia chỉ là lòng thương hại. Anh đã biết, thâm tâm anh biết ngay từ đầu, nhưng anh đã phủ lấp sự thật này đi. Anh giận bản thân vì đã trốn tránh mọi chuyện, đã làm khổ người mình yêu. Anh cũng giận cậu vì cứ giấu cảm xúc bản thân, chọn cách chạy trốn chứ không ở lại đương đầu cùng anh. Làm vậy chỉ gây đau khổ cho cả 2. Anh lại lao đầu vào công việc, và không quên tìm cậu, nhưng mọi cố gắng của anh đều không được đáp lại.

Ở 1 nơi nào đó….

- Oppa….gì đây ạ?...

- Ngốc thế, hoa chứ gì.

- Ai hỏi oppa. Em hỏi oppa này mà. – Cô nhóc chỉ vào người con trai ngồi cạnh.

- Oppa sẽ trồng hoa ở đây nhé.

- Dạ… - 2 đứa nhóc gật gật – Nhưng sao lại là hoa này.

- Hoa này thì sao? – Người con trai quay sang 2 đứa bé cười hỏi.

……

- Sao vậy?

- A~….Oppa cười….đẹp quá – 2 đứa bé thật thà. Người con trai xoa đầu 2 đứa.

- Có vậy thôi mà ngồi đơ à.

- À…sao oppa trồng hoa này – Đứa lớn hơn dứt mắt khỏi người con trai, lúng túng đưa chủ đề về như ban đầu.

- Vì oppa phải đợi.

- Đợi? – Đứa bé ngây ngô hỏi.

- Đợi đám mây của oppa. – Người con trai lại cười.

- Đợi mây ấy ạ? – 2 đứa bé ngây mặt vì không hiểu.

- Ừ….đợi Mây….

- Gọi oppa là gì ạ?

- Gọi oppa là Đậu oppa đi.

- Dạ, Đậu oppa – 2 đứa bé đồng thanh.

3 người lúi húi trồng những cây hoa xuống mảnh đất màu mỡ. Những khóm hoa đầu tiên vươn mình trong nắng, rung rinh. Màu tím bao phủ.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 21

- A lô.

- Sáng nay ở biệt thự báo về, có người đến vườn hoa từ sáng sớm. – Kyu không cần chào hỏi mà nói luôn.

- Vậy sao? Là….

- Có lẽ là hyung ấy. Nhưng khi mọi người chạy ra thì không thấy hyung đâu nữa.

- ……………

- Hôm nay là sinh nhật hyung, chắc vì thế mà hyung về thăm vườn hoa.

- Cậu có….

- Không tìm ra, hyung hoàn toàn tách biệt với chúng tôi rồi.

- Ừm…tôi cũng vậy, không thể tìm ra. Cảm ơn cậu đã thông bao.

- Ye Sung…. – Kyu ngập ngừng – Nếu là anh, tôi nghĩ sẽ tìm ra.

- Cảm ơn cậu – Anh cười buồn rồi cúp máy.

/.Vậy là em vẫn sống tốt phải không? Hôm nay sinh nhật nên em về thăm nơi đó. Em có nhớ đến anh không?/ Sung lặng người.

- Gọi cho Ye Sung à?

- Ừ - Kyu cười với Sung Min – Min Young kêu làm vậy.

- Nhỏ này, sao không tự gọi?

- Không rõ nữa. Có lẽ nó vẫn giận anh ta, nhưng lại muốn anh ta có thông tin để tìm Wookie hyung. Vì giận nên không trực tiếp gọi chăng.

- Nó trẻ con quà – Min xà vào lòng Kyu. Kyu vòng tay ôm lấy vai Min.

- Yah~ Em nghe thấy 2 người nói xấu em nhé.

- Ôi giật cả mình. Con bé này, đến từ lúc nào mà thập thò ở ngoài thế hả? – Min ôm tim càu nhàu.

- Ý ý, bỏ tay nhau ra, không được đầu độc trẻ nhỏ.

- Nhỏ gì nữa, sắp lấy chồng được rồi. Mà, đi chán mới về đấy hả?

- Em chưa chán đi đâu, nhưng về chơi tí. Trên đường về có tạt qua biệt thự, mọi người thấy buồn lắm, nhưng họ không chịu về đây làm đâu, muốn đợi Wookie oppa. Em cũng chẳng cản. – Min Young ngồi xuống ghế, với đĩa hoa quả trên bàn, vừa ăn vừa nói.

- Thế có tìm thấy gì không?

- Không – Cô thở dài – Oppa không để lại manh mối gì cả. Biến mất là biến mất luôn. Chắc phải xới tung đất nước này lên mới tìm thấy quá.

- Ừm – Min trầm ngâm – Hay Wookie ra nước ngoài rồi?

- Không thể. Chúng ta đã yêu cầu tất cả các hãng hàng không hễ hyung đặt vé là liên lạc ngay mà. Không thấy động tĩnh gì tức là hyung vẫn còn ở trong nước thôi – Kyu nói.

3 người lại ngồi đăm chiêu, câu hỏi không có lời giải làm họ thấy khó chịu.

Sung cùng Han dạo bước trên các con phố. 2 người đang ở khu chợ lần đầu tiên cậu đến. Nơi này đầy ắp kỉ niệm về cậu. Hàng quán vẫn như vậy, con người cũng không thay đổi, nhưng đi cùng họ bây giờ chỉ là hình bóng cậu mà thôi. 2 người lẳng lặng tiến bước, thỉnh thoảng tạt vào đây 1 tí, tạt vào kia 1 tí. Đều là những nơi cậu thích nhất. Họ dừng chân tại 1 cửa hàng ăn, nơi cậu luôn đòi ăn cho bằng được.

- Chào 2 cậu.

- Cho cháu 2 suất….

- Được rồi, có ngay thôi… - Người chủ quán xởi lởi. – Cô bước đi bỗng quay lại – Mà 2 người không đi cùng cậu đó sao?

- Dạ… - Cả 2 ngu ngơ không hiểu cô bán hàng đang nói gì.

- À thì…cái cậu như trẻ con ấy…lúc nào cũng thấy cậu ấy cười. Cứ thấy 2 cậu là thấy cậu ấy….

- À vâng…cậu ấy…. – Han không biết phải nói thế nào.

- Cậu ấy hôm nay cũng đến đây, mấy cậu cãi nhau à?

- Gì cơ ạ - Han và Sung đồng loạt kêu lên làm người chủ quán bối rối. – Cậu ấy đến đây? – Sung gấp gáp hỏi.

- Cũng được vài tiếng rồi.

- Trông cậu ấy thế nào ạ?... Ý tôi là, cậu ấy nhìn có tốt không?...

- Cậu ấy….gầy hơn trước….cũng không thấy cười nhiều nữa. Thế ra cãi nhau thật phải không?

- Dạ cũng gần như thế. Cảm ơn cô ạ…Phiền cô lấy giúp chúng cháu 2 phần… - Han đỡ lời khi thấy Sung dần chìm vào im lặng.

Đồ ăn được bê ra, 2 người lặng lẽ ăn phần của mình.

- Em không chạy đi tìm à?

- Tìm?...Em ấy đi vài tiếng rồi, giờ thì biết em ấy ở đâu mà tìm.

- Ừ thì…theo cảm nhận của em, em ấy đi đâu?

- Em không biết…..

- Ừm….vậy thì ăn thôi….vì mừng sinh nhật em ấy mà ta mới đi đến đây mà….

…………………….

Rời nơi đó, Han và Sung còn tạt qua 1 số cửa hàng khác. Và hầu như mọi người đều nhắc đến cậu. Cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho những người bán hàng nơi đây, và họ cũng nhớ Han và Sung đã từng đi cùng cậu. Nay thấy chia làm 2 lượt, ai cùng tò mò hỏi. Càng đến cuối khu chợ, Sung càng nghĩ nhiều hơn. /.Phải chăng…./

- Hyung….

- Nghĩ được gì rồi à?

- Phải chăng….

- Chúng ta đang đi theo lịch trình của em ấy từ mấy tiếng trước. Nếu em định hỏi hyung có nghĩ thế không thì câu trả lời là có. – Han quay sang cười với Sung.

- Vậy có nghĩa là….điểm cuối…..CÂY CẦU! – Sung thốt lên rồi chạy đi. Han cười nhẹ rồi cũng chạy theo cậu em.

Con đường dọc bờ sông lại có 2 người đang chạy, nhưng họ không chạy như chơi đùa, họ đang chạy đua với thời gian, vì nếu nhanh chân, có thể họ sẽ đuổi kịp con người đó. Sung chạy lên cầu đầu tiên, theo sau là Han. Cả cây cầu dài, 2 người đã chạy xuyên suốt. Nhưng ngoài một vài khách đi bộ thì không thấy cậu.

- Chúng ta chậm mất rồi – Sung hổn hển thở.

Đứng trên cầu nghỉ ngơi ngắm cảnh 1 lúc, 2 người thất thểu đi về.

- Ôi…ảnh này có người khác mất rồi.

- À….là oppa chúng ta nhờ chụp hộ mà. Cái này là trước đấy phải không?

- Ừ….hỏng mất bức ảnh rồi.

- Đâu có….góc chụp này….oppa ấy đẹp mà….

Cuộc nói chuyện của 1 nhóm học sinh nữ làm Sung chú ý. Như có điều gì mách bảo, anh chạy lại chỗ họ.

- Xin lỗi, tôi có thể xem bức ảnh các bạn vừa nói không?

Nhóm học sinh rụt rè, rồi cũng đưa cho anh máy ảnh. Bức ảnh chụp 1 người trong nhóm, nhưng đằng sau người đó….là người anh đang tìm. Cậu đứng đó, đôi mắt xa xăm, gương mặt mang nét u sầu. Đúng như lời người bán hàng nói, cậu gầy đi nhiều. Đúng là cậu đã đến đây, cậu đã đứng đây. Bây giờ cậu ở ngay trước mắt anh, nhưng anh không thể chạm vào cậu.

- Người trong ảnh, các bạn có nói chuyện với cậu ấy không? – Han sau khi xem bức ảnh quay sang hỏi nhóm học sinh, Sung đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh như muốn lôi cậu từ bức ảnh bước ra.

- Oppa đó….khá kì lạ….

- Kì lạ?

- Oppa đứng đó cả tiếng đồng hồ….Bọn em đến oppa đã đứng đó rồi….Vì muốn tổ chức sinh nhật cho em nên bọn em ở đây đã tầm 1 tiếng rồi….

- Vậy sao?

- Vâng….Oppa cứ đứng đó….không nói gì….không làm gì….À….oppa chụp hình thôi….

- Cậu ấy chụp bằng điện thoại?

- Không…oppa chụp bằng máy ảnh….cái máy cũ lắm rồi….lại có những vết nứt nữa….như là rơi từ trên cao xuống ấy…..Rồi chúng em cũng đánh bạo nhờ oppa chụp cho mấy tấm hình….Chúng em cứ nghĩ oppa khó gần lắm, ai dè,….oppa thân thiện….mà….nụ cười rất đẹp…..

- Phải rồi....nụ cười ấy rất đẹp…. – Tiếng Sung nho nhỏ phát ra. Nhóm học sinh nhìn Sung lạ lùng rồi 1 người nói tiếp.

- Nhưng nụ cười đó….buồn lắm….

- Ưm…cảm ơn các bạn….chúng tôi có thể lưu giữ tấm hình này không?

- Dạ không có gì ạ….

Sau khi lấy hình, Sung và Han chia tay nhóm học sinh.

- A….oppa ấy đi hướng này nè – 1 người chỉ hướng ngược lại.

Han và Sung nhìn theo nhưng cũng chỉ cảm ơn và chào tạm biệt họ. 2 người biết sẽ chẳng tìm được cậu dù có đi theo hướng đó. Sung giữ chặt tấm hình bên người, đôi khi lại mang ra và thấy xót xa cho cả mình lẫn cậu.

- Giám đốc, hôm nay ngài có lịch đi khảo sát.

- À, nơi đó hả? Sắp xếp cho tôi ở lại đó khoảng 1 tuần. Tôi muốn tìm hiểu kĩ lại lần cuối.

- Dạ đã chuẩn bị hết rồi.

Ye Sung lên đường đến 1 vùng quê nhỏ. Tuy nhỏ bé nhưng nó rất có tiềm năng phát triển. Anh đã có kế hoạch với nơi đây, và giờ là lúc anh đi khảo sát lại lần cuối. Nhận phòng tại nhà nghỉ xong anh thả bộ dọc đường. Thời tiết khá dễ chịu. /.Nơi này thật thanh bình/. Anh hít 1 hơi thật sâu, không khí thoãng đãng tràn vào buồng phổi của anh. Anh thơ thẩn bước đi.

- A~….không được lấy của em.

- Cho oppa vài bông.

- Không chịu….không chịu….

Tiếng 2 đứa trẻ con vang lên, anh tò mò dừng lại, bên đường có 2 đứa nhóc, 1 đứa tầm 6 tuổi, đứa còn lại tầm 4 tuổi.

- Cái này oppa tặng em mà, không cho….

- Oppa cũng là oppa em, em phải cho oppa chứ.

- Oppa gì chứ, tóc oppa còn dài hơn em…A~~…..

Đứa lớn hơn nhéo má đứa còn lại. Bé 4 tuổi giận dỗi đưa tay đánh lại. Và thứ nãy giờ bé giấu sau lưng làm anh bàng hoàng. Hoa tím.

[Deep in heart] [Phần III] Chap 22

Bó hoa tím trong tay đứa bé khiến Ye Sung bàng hoàng. Anh chạy lại chỗ 2 đứa trẻ đang đứng.

- Xin lỗi, 2 bé cho hỏi, bó hoa đó….

2 đứa bé bị giật mình, quay sang Sung cảnh giác.

- ……

- 2 bé….hoa đó….

- Không cho…. – Đứa 4 tuổi rụt rè.

- Ta chỉ muốn hỏi, 2 bé lấy ở đâu?

- Oppa cho….

- Sao nói trống không thế, kính ngữ đâu? – Bé 6 tuổi quay sang nhắc nhở bé 4 tuổi.

- Cứ gọi ta là oppa cũng được.

- Ajusshi – Bé 4 tuổi nói. – Hoa này là oppa cho….

- Oppa đó ở đâu?

- Ajusshi hỏi Đậu oppa làm gì? – Bé 4 tuổi nghi ngờ hỏi.

- Đậu oppa? Đậu….đúng là em ấy rồi. 2 bé…nói cho ta biết người đó ở đâu?

- Hoa này oppa trồng, có cả 1 vườn luôn – Bé 4 tuổi không chịu vào thẳng vấn đề mà hồn nhiên miêu tả. – Vườn rộng thật rộng, hoa tím đẹp thật đẹp. – Bé hoa tay múa chân, khuôn mặt ửng hồng.

- Nơi đó ở đâu?

- Dạ….vườn hoa ấy ạ? – Bé 4 tuổi ngừng mơ màng đến vườn hoa, đưa tay chỉ - Ở trên đồi kìa.

- Trên đồi….ở đó có viện dưỡng lão phải không?

- Dạ phải. Ajusshi cũng thích hoa tím ạ? Đậu oppa chắc sẽ cho ajusshi 1 bó thôi. – Cô bé cươi thật tươi, đôi mắt híp lại.

- Cảm ơn 2 bé nhé – Sung xoa đầu 2 đứa trẻ rồi chạy đi. Anh đã tìm thấy rồi.

- Này….. – Bé 6 tuổi khều đứa nhỏ hơn.

- Em nói không cho rồi mà…. – Bé 4 tuổi gắt.

- Không, oppa bảo….

- Cái gì cơ ạ? – Bé 4 tuổi tròn xoe mắt nhìn.

- Ajusshi đó….không phải Mây sao?

- Gì cơ? – Đôi mắt bé 4 tuổi mở to hơn. – Mây của Đậu oppa á?

- Ừ…..cái ảnh….em không nhớ à?

………………………

- Á á á á…..Mây ajusshi….đuổi theo ajusshi….không cho Mây ajusshi gặp Đậu oppa….. – Bé 4 tuổi sau khi nhớ ra bức hình Đậu oppa từng cho mình xem, lạch bạch chạy theo hướng Sung vừa chạy, Đậu oppa đã chỉ cho bé hình Mây mà oppa đợi.

- Này này…..sao lại không cho ajusshi gặp oppa – Bé 6 tuổi chạy theo giữ bé 4 tuổi lại, bé 4 tuổi cố vùng vẫy mà không thoát được vì còn phải bảo vệ bó hoa trên tay.

- Ư…không cho ajusshi gặp oppa. Lớn lên em sẽ lấy oppa….không cho Mây ajusshi đưa oppa đi mất…..

Bé 6 tuổi bật cười rồi nói.

- Chẳng nhẽ em muốn để Đậu oppa đợi mãi sao? Còn lớn lên, oppa sẽ lấy em.

- A a a a a a a….

- Thôi đừng hét nữa, về với oppa. – Bé 6 tuổi gắng dắt bé 4 tuổi đi theo hướng ngược lại.

………………

- Oppa….mai sau….không được để em chờ như Đậu oppa đâu đấy….

- Oppa biết rồi – Bé 6 tuổi nắm chặt tay bé 4 tuổi, 2 đứa trẻ dắt tay nhau đi, thi thoảng lại trêu nhau làm con phố rộn lên tiếng cười, tiếng la.

Sung chạy 1 mạch lên viện dưỡng lão mà không có 1 phút nghỉ ngơi.

- Cậu lên thăm ai? – Người tiếp đón hỏi.

- Tôi….có quen 1 người….1 cậu thanh niên…. – Sung ngập ngừng, anh phải miêu tả về cậu thế nào? Về mối quan hệ của cả 2 thế nào?

- Cậu thanh niên à? Đúng là có 1 cậu thanh niên ở đây. – Người tiếp đón cười. - Cậu là người nhà cậu ấy?

- Cậu ấy….tôi có thể gặp cậu ấy không?

- Cậu ấy xuống phố mua chút đồ rồi. Cậu có thể ngồi đợi.

- Cảm ơn, tôi sẽ đợi.

………………..

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, cậu vẫn chưa về. Sau khoảng thời gian kha khá thuyết phục, anh được dẫn đến phòng cậu ở. Căn phòng khá nhỏ, ngăn nắp, gọn gàng. Thoạt nhìn qua cũng không có gì đáng bận tâm, nhưng rồi anh phát hiện ra những thứ cậu giấu. Những bức ảnh, những bức thư, từ cùng 1 người gửi: Park Jun Hyun. Lòng anh lại sôi sục tức giận. Những bức hình chụp anh cùng cô ta nằm đó, những lời trong những bức thư càng làm anh nổi điên. Phải tận mắt chứng kiến mới biết cô ta xấu xa, bỉ ổi đến thế nào. Vậy mà cậu vẫn giữ lại. Cậu lại tự gặm nhấm nỗi đau 1 mình. Bàn tay anh siết lại, những bức ảnh và thư trong tay trở nên nhàu nhĩ. Anh ngồi trong phòng 1 lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng cậu. Anh đứng dậy tìm đường ra vườn. Khu vườn nhỏ bé, đơn sơ, không như ở biệt thự, nhưng màu hoa tím vẫn vậy. Anh thần người đứng nhìn những bông hoa tím lay động trong gió. Cho đến cuối, cậu vẫn đợi anh ở vườn hoa tím. Cậu đã làm mọi thứ cậu hứa, còn anh, lời hứa như lập ra để quên thôi. Anh thận trọng ngồi xuống, nâng niu từng bông hoa. Thật cô độc.

- Em về rồi đây – Người con trai cười nói. – Em mua được nhiều đồ lắm này.

- Vất vả cho em rồi.

- Đâu có gì đâu. – Cậu xếp đồ ra cẩn thận.

- Bó hoa đó đâu rồi?

- À….em gặp 2 nhóc đó rồi….Bó đó để tặng 2 nhóc mà….

- Vậy hả….à mà….có người đến tìm em….

Cậu ngừng tay, ngẩng lên, khuôn mặt dần nhạt đi.

- Là 1 cậu con trai, trông cũng được. Nói là quen em….

- Người đó….đang ở đâu?....

- Đang ở phòng em đấy…… Kìa….chạy từ từ thôi.

Nghe xong cậu chạy thẳng về phòng mình. /.Là ai…là ai chứ?....Chẳng nhẽ…./. Cậu xộc thẳng vào phòng, nhưng không có ai ở đó cả. Những bức ảnh và thư nhàu nhĩ nằm dưới đất. /.Vậy đúng là người đó rồi ư?/. Cậu như chôn chân tại chỗ. Trí não cậu hoạt động hết công suất. /.Phải làm gì bây giờ?....Đã tìm đến đây rồi…..Gặp….hay không?...../ Cậu cứ đứng tại đó 1 lúc lâu. Nhưng rồi lấy hết can đảm, cậu bước khỏi phòng. Cậu biết nơi người đó đang có mặt.

Vườn hoa dần hiện ra trước mắt cậu, và….anh ngồi đó…. Dáng người thân thương đó hiển hiện trước mắt cậu. Cậu dừng bước như muốn thu hình ảnh đó vào tận trong tim.

Nghe thấy tiếng động đằng sau, Sung quay lại….. Cậu đã đứng đó tự bao giờ. Người anh yêu đang đứng trước mặt anh, ngay đó thôi, cách vài bước thôi. Cậu đang nhìn anh, ánh mắt ấy thật đau đớn.

2 người đứng nguyên đó, nhìn nhau. Giờ đây không còn ai đứng giữa, không còn ai đứng ngoài nhìn, chỉ có 2 người. Mọi thứ dần nhạt nhòa trong mắt cả 2, chỉ có tiếng gió lùa qua vườn hoa. Giữa vườn hoa tím, 2 bóng người nổi bật.

1 vòng tay ôm trọn bờ vai cậu, vòng tay cậu đã khao khát, vòng tay ấm áp, vững chãi từng giúp cậu có thêm sức mạnh, vòng tay cậu đã gắng chạy trốn,….vòng tay ấy lại 1 lần nữa ôm lấy cậu, mạnh mẽ mà dịu dàng. Những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã phủ kín gương mặt cậu, và cả anh nữa.

- Đừng bao giờ rời xa hyung nữa…. Hyung xin em đấy….. Hyung không chịu nổi…. – Giọng anh nghèn nghẹn vang lên.

- Tại sao….tại sao lại tìm em….chúng ta bên nhau….chỉ toàn đau khổ…. – Cậu nức nở trong lồng ngực vững vàng của anh.

- Là do hyung….tất cả là vì hyung….hyung sai….hyung không quan tâm đến em….hyung làm em khổ…..

- Hyung….đừng….không phải….

- Hyung xin lỗi…. Hyung….yêu em….

- Em….yêu hyung…..

Màu tím phản chiếu trong ánh nắng. Màu tím có thể mang vẻ cô độc, nhưng nó cũng là màu của sự thủy chung. Dù có việc gì xảy ra, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần biết sâu trong tim, em yêu anh, và anh yêu em, vậy là đủ. Đau đớn, tủi nhục,….mọi thứ đau buồn sẽ có thể quên hết, chỉ cần chúng ta ở bên nhau. Họ không cần giải thích dài dòng, vì họ hiểu được giá trị của tình yêu đích thực. Quá khứ họ đã dẹp qua 1 bên, để đón hạnh phúc của hiện tại và cả trong tương lai.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dương