1727-1731

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1727

Thần Dương bảo Thần Tường lại gọi người dậy. Tuân Lệnh ngủ quá nhiều rồi, không cần lo hắn bị thiếu ngủ nên Thời Sênh chẳng ngăn cản bọn họ.

Tuân Lệnh rất không vừa lòng khi bị người ta quấy rầy giấc ngủ, không thầy dạy cũng biết cách ôm chặt eo Thời Sênh, cả khuôn mặt đều úp vào trong ngực cô, "Các ngươi phiền chết đi được."

"Lão đại, huynh cho bọn đệ biết phải đi như thế nào đã rồi bọn đệ sẽ không làm phiền huynh." Thần Dương cố gắng duy trì nụ cười, không thể tức giận với lão đại được.

"Ta không biết." Tuân Lệnh từ chối trả lời.

"Lão đại, huynh nói huynh đã nhớ rồi mà." Thần Dương nhắc nhở.

"Ta có nói sao?" Tuân Lệnh quay đầu nhìn Thần Dương rồi lại lắc đầu mê man, "Ta chưa nói mà, chắc chắn ngươi nhớ nhầm rồi."

"Lão đại!!!"

Tuân Lệnh tỏ vẻ không vui, "Ngươi có kêu lớn thế nào thì ta cũng không biết!"

Thần Dương câm nín.

Hắn phất tay bảo những người khác lên, hắn bó tay rồi.

Một đám người thay phiên nhau nói chuyện với Tuân Lệnh nhưng hắn đều trả lời rằng không nhớ rõ, chưa từng nói thế bao giờ. Cuối cùng hắn liền ngủ luôn, có gọi thế nào cũng không đánh thức được.

Một lời không hợp liền ngủ như chết.

"Các ngươi đủ rồi." Thời Sênh dùng áo choàng bọc Tuân Lệnh lại, ngăn cách đám người kia, "Rốt cuộc các ngươi đang tìm cái gì?"

Giờ còn không biết đang ở nơi nào, lão đại thì không chịu nói phải đi thế nào, trong đáy lòng Thần Dương không khỏi chán nản. Hắn rũ đầu suy tư một lúc rồi đáp: "Hơn nửa năm trước, ở đại lục Đông Lai xuất hiện một khu vực rất kỳ quái. Bất kể thứ gì tiến vào khu vực đó khi trở ra sẽ biến thành một thứ khác rất kỳ quái như là có hai đồ vật dung hợp lại vậy."

"Lúc đầu, khu vực đó cũng không lớn, nhưng theo thời gian dần trôi, nơi bị nó bao phủ càng lúc càng mở rộng. Những giống loài kỳ quái trên đại lục cũng càng lúc xuất hiện càng nhiều. Chúng có được những năng lực kỳ lạ vốn không hề có trên đại lục Đông Lai. Mấy đại tông môn cảm thấy không thể ngồi chờ chết như vậy nên mới bàn bạc nghĩ cách giải quyết khu vực đó. Vây lại thì không được vì nó đang không ngừng mở rộng, vài vị cường giả trong tông môn cùng bắt tay phong ấn nó mà cũng không ngăn cản được nó mở rộng ra."

"Ba tháng trước, chúng ta nhận được tin có thế giới khác xâm nhập vào thế giới của chúng ta, nói thẳng ra là hai thế giới đang dung hợp lại. Khi khu vực kia hoàn toàn bao trùm lấy đại lục Đông Lai thì đại lục Đông Lai sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành một thế giới hoàn toàn mới."

Thế giới dung hợp...

Thời Sênh đột nhiên hiểu ra tại sao lúc trước cứ thấy nơi này kỳ quái, tại sao ở bối cảnh phương Tây lại xuất hiện thứ thuộc về phương Đông, hình thành một bộ dáng chẳng ra đâu vào đâu.

Tại sao ở đây lại xuất hiện khủng long của kỷ Jura.

Tại sao tu tiên giới lại xuất hiện ở một thế giới sắp tiến vào kỷ nguyên hiện đại hóa.

Tại sao... thế giới này không có thời gian niên đại.

Bởi vì các thế giới khác nhau đang tiến hành dung hợp. Khi một thế giới bao trùm lên một thế giới khác thì thời gian sẽ bị mơ hồ. Mà sinh vật ở khu vực bị bao trùm đó cũng sẽ bị dung hợp với khu vực bao trùm nó để tạo ra một giống loài mới.

Ví dụ như quái vật bên trên rùa bên dưới là vòi bạch tuộc, ví dụ như cá ăn thịt người lớn một cách khác thường.

Ôi mẹ kiếp!

Rốt cuộc vị tác giả thần tiên nào có thể tưởng tượng ra được cái cốt truyện như thế này chứ?

"Căn cứ theo chỉ dẫn của Cửu chuyển tinh bàn, chúng ta phải tới đây để tìm một thứ có thể ngăn cản được chuyện đó, nhưng lão đại lại quên mất Cửu chuyển tinh bàn ở trên thuyền rồi."

"Không phải lúc trước các ngươi còn định vứt lại hắn sao?" Thời Sênh nhướng mày, nếu không có Cửu chuyển tinh bàn kia, sao bọn họ có thể tìm được đồ chứ?

Thần Dương tỏ ra xấu hổ: "Thực ra chúng tôi có lén ghi nhớ lộ tuyến của Cửu chuyển tinh bàn, nhưng sau đó chúng tôi phát hiện ra từ sau khi chúng tôi tiến vào đây thì những lộ tuyến đó lại dần dần mơ hồ, giờ xem ra cả lão đại cũng không nhớ được..."

Thời Sênh nhìn Thần Dương: "Không chỉ có hai thế giới dung hợp đâu."

Thần Dương đột nhiên nhìn về phía Thời Sênh.

"Là rất nhiều thế giới đang tiến hành dung hợp." Thời Sênh chống cằm, "Quái vật lúc trước các ngươi nhìn thấy có tên là khủng long, sống ở một thời đại cực kỳ xa xưa, lúc đó con người còn chưa có trên đời này."

Thế giới mà cô đang sống sợ là bị dung hợp còn sớm hơn cả đại lục Đông Lai nữa. Bởi vì trong bụng con quái vật kia chứa đầy đồ, những thứ đó không thể chỉ tích lũy trong một, hai năm được.

Thế giới này bị dung hợp trong yên lặng nên không ai cảm thấy có gì bất ổn và đột ngột hết.

Nếu nơi này là căn nguyên, vậy thì tới đây cũng đúng...

"Tại sao lại xuất hiện tình huống như thế?" Thần Dương không hiểu, hắn chưa từng nghe nói chuyện như thế này. Mấy thứ này đều do các vị tiền bối trải qua vô số thử nghiệm mới kết luận được nhưng cũng không chính xác lắm.

Vậy mà người cá trước mặt hắn đây lại như lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"..." Hoàn cảnh yêu cầu thế!

"Sẽ còn xuất hiện nhiều thứ các ngươi không tưởng tượng được đâu, cứ chờ mà xem." Rốt cuộc có bao nhiêu thế giới đang tiến hành dung hợp thì không ai biết được. Nơi này có thể xuất hiện sinh vật từ thời tiền sử thì cũng có thể xuất hiện sản vật của Tinh Tế, đất liền có thể bị chìm xuống đại dương, đại dương cũng có thể bị dung hợp vào thành thị."

Ha, thế giới thần kỳ!

Thần Dương: "..." Chờ mong cái quỷ gì chứ, bọn họ hoàn toàn chẳng chờ mong tí nào.

Thời Sênh cảm giác mình cần nước nên cô đặt Tuân Lệnh nằm lên thiết kiếm rồi lấy ra cái thùng sắt và ngâm mình vào đó, làm cá khô cũng mệt mỏi lắm.

Mọi người hoàn toàn không còn kinh ngạc nữa vì thỉnh thoảng cũng sẽ thấy cô lấy ra thùng sắt này để ngâm mình.

"Tiểu thư Daisy, ngươi thật sự không biết tại sao lại xuất hiện tình huống này ư?" Thần Dương ngồi cách thùng sắt một đoạn xa. Nàng ấy không thích lúc ở trong nước mà có người tới quá gần nên nếu hắn tới gần nhất định sẽ bị đánh.

Thời Sênh vỗ đuôi cá làm cho thùng sắt vang lên một hồi âm thanh, giọng ngâm nga: "Sao mà ta biết được chứ, ta có phải hung thủ đằng sau chuyện này đâu. Mấy cái ta vừa nói lúc nãy cũng chỉ là đoán thôi. Ngươi nghe tham khảo là được, đừng cho là thật."

Thần Dương: "..." Cô suy đoán nghiêm túc như thể thật sự ấy, thế mà giờ lại bảo hắn đừng tưởng thật, đùa hắn à?

Thời Sênh quả thực cũng không biết nhiều lắm, hơn nữa cùng chỉ đưa ra lời phỏng đoán thông qua lời kể của Thần Dương, cô làm sao mà nói được chính xác chứ?

Cô có thể dùng kinh nghiệm của mình để đưa ra lý luận suông để lòe người ta mà thôi chứ không thật sự lắm.

Thời Sênh cuộn người vào trong thùng sắt, nếu còn nói tiếp nữa thì sợ là cô không ba hoa được nữa, cần phải duy trì sự sang chảnh.

Thời Sênh ngồi dựa vào thùng sắt, ngón tay vẽ vòng vòng trên mặt nước, ánh mắt lại nhìn về hư không.

Nếu đúng như cô phỏng đoán thì thế giới đó sợ là rất nguy hiểm vì cái gì cũng có thể xuất hiện được, hơn nữa còn có khả năng là biến dị. Cô phải mau lấy được Thần Khí, bình phục gió lốc trên biển rồi mang cô vợ này cao bay xa chạy mới được.

"Ngươi làm gì thế?" Tiếng kêu đau đớn của Cynthia làm mọi người bừng tỉnh.

Thời Sênh nhổm dậy, đôi tay của Cynthia đang liều mạng giữ chặt thiết kiếm, mũi kiếm sắc bén rạch một đường trên bàn tay cô ta làm cho máu không ngừng nhỏ xuống. Mà ở một đầu khác, Tuân Lệnh vốn đang ngủ lại đang túm chuôi kiếm muốn cướp nó khỏi tay Cynthia.

Thời Sênh: "..."

F*

Cướp cơ à?

Tên ngốc nhà mình giỏi thật!

Thời Sênh ra khỏi thùng sắt, dùng áo choàng bọc lại thân mình rồi lướt về phía bên kia như một cơn gió.

Cô duỗi tay cầm tay Cynthia: "Ngoan, buông ra đi."

Hai mắt Cynthia đỏ bừng: "Daisy, hắn cướp..."

"Tôi biết rồi, cứ buông ra, tay cô bị thương rồi." Thời Sênh trấn an Cynthia.

Cynthia buông tay ra, máu liền chảy ròng ròng xuống mặt đất. Thời Sênh lập tức cầm máu cho cô ta, "Cô bị ngốc à, hắn muốn thì cô cứ để hắn lấy đi, không cần cái tay này à?"

"Đó là đồ của cô."

1728

Thời Sênh cẩn thận xử lý vết thương cho cô ta rồi bảo cô ta đi sang một bên nghỉ ngơi.

Bên kia, đám người Thần Dương đang khuyên Tuân Lệnh trả thiết kiếm lại cho Thời Sênh. Tuân Lệnh mất vui, nhất định cầm thiết kiếm không buông tay.

Thời Sênh huýt sáo, thiết kiếm lập tức "oong" lên một tiếng rồi hất bay Tuân Lệnh ra, bay vọt về trước mặt Thời Sênh, cắm thẳng xuống đất. Quanh thân nó đều lộ ra khí thế cực kỳ sắc bén.

Đám người Thần Dương đều hít vào một hơi thật sâu, may mắn là bọn họ không nổi lên tâm tư tham lam gì.

Tuân Lệnh không còn thiết kiếm nên tinh thần lập tức uể oải xuống. Hắn gãi đầu rồi xoay người đi tìm chỗ ngủ.

Thời Sênh: "..." Ta nên làm gì với loại người này đây?

Căn bản là không thèm để ý tới ai.

Thời Sênh bảo thiết kiếm quay lại, thiết kiếm quay về bên người Tuân Lệnh một cách không tình nguyện. Mắt Tuân Lệnh sáng lên, hoàn toàn không buồn ngủ nữa mà vui vẻ cầm thiết kiếm chơi đùa.

Thời Sênh đỡ trán, là cái giả thiết quỷ quái gì đây, có độc!

Cô đỡ thân cây bên cạnh rồi ngồi xuống, khốn nạn, đau tới mức muốn chém người!

Vết thương lần trước đã bắt đầu đóng vảy, Thời Sênh tháo băng gạc ra, lại một lần nữa bôi thuốc lên.

"Chân nàng làm sao thế?" Trước mặt Thời Sênh tối sầm lại. Tuân Lệnh đứng nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt dừng ở mắt cá chân của cô, vết thương dữ tợn ở đó cho thấy cô đã từng bị thương rất nặng.

"Vì cứu huynh nên bị cắn đó." Thời Sênh thả váy xuống, mỗi lần gặp hắn đều đen đủi, điên thật!

Nhưng mà cô lại không thể mặc kệ hắn mới tức chứ.

"Khi nào?" Tuân Lệnh ngồi xổm xuống, "Sao ta lại không biết chứ?"

"Nếu không huynh tưởng huynh vượt qua kết giới bằng cách nào?" Thời Sênh trợn ngược mắt lên.

"Không biết nữa."

"..." Mỉm cười.

Tốt nhất đừng chấp nhặt với tên ngốc này, cứ coi như hắn bị thiểu năng trí tuệ thật đi.

"Kiếm của ta đâu?"

Hai tay Tuân Lệnh trống trơn, thiết kiếm vừa rồi còn bị hắn cầm trong tay như bảo bối giờ lại chẳng thấy đâu nữa.

"Không phải nàng tặng cho ta rồi à?" Tuân Lệnh nghiên đầu hỏi đầy nghiêm túc.

"Huynh cướp của ta, cảm ơn!" Thời Sênh cắn răng, tặng ông nội anh ấy, nếu anh mà không phải Phượng Từ thì sớm đã bị tôi chém thành tám khối đút cho khủng long ăn rồi.

"Giờ là của ta."

"Nếu kiếm của ta là của huynh, vậy mua một tặng một đi, ta cũng tặng ta cho huynh, có muốn không?"

"Nàng?" Tuân Lệnh đánh giá cô bằng ánh mắt kỳ quái.

Hắn thong thả vươn tay ra xoa mái tóc màu lam của Thời Sênh. Thời Sênh có dự cảm rất không lành, quả nhiên ngay sau đó, Tuân Lệnh liền kéo dây buộc tóc xuống, mười ngón tay cài vào trong mái tóc.

"Huynh mà dám nói chém đầu ta thì ta sẽ giết chết huynh." Thời Sênh kéo tóc về rồi buộc chặt lại.

Lòng bàn tay Tuân Lệnh mất đi cảm xúc mềm mại kia, ngón tay xoa xoa trong hư không, tư duy không biết đã chạy tới tận nơi nào, "Tại sao tóc nàng lại có màu lam?"

"Liên quan gì tới huynh?" Hiện ông không muốn nói chuyện với tên bị bệnh Down này.

"Chẳng phải nàng tặng nàng cho ta rồi sao?" Tuân Lệnh cầm lấy tay Thời Sênh, nhìn thẳng vào mắt cô, "Vậy thì nàng phải trả lời câu hỏi của ta. Nàng là đồ của ta rồi cơ mà."

Thời Sênh: "..." Người đâu! Mang cái tên dĩ hạ phạm thượng này ra ngoài chém đầu cho trẫm!

Thời Sênh lật cổ tay cầm ngược trở lại tay Tuân Lệnh rồi cong môi cười, giây tiếp theo liền đè hắn vào thân cây rồi dùng cả người đè chặt hắn lại: "Ta nói là tặng nhưng không phải tặng như đồ vật."

Tuân Lệnh nhìn cô rất bình tĩnh, "Vậy thì tặng như cái gì?"

Thời Sênh hơi cúi đầu, ghé sát tai hắn đầy ái muội: "Như vợ."

Trong mắt Tuân Lệnh hiện lên vẻ nghi hoặc, "Vợ? Đó là cái gì?"

Ôi mọe!

Ông đây ấp ủ cả nửa ngày mà anh phun ra một câu gì thế hả, có thể vui đùa chút được không?

Thời Sênh hít vào một hơi: "Chính là bạn lữ, là người đi cùng huynh suốt quãng đời còn lại."

"Bạn lữ? Có thể làm gì?"

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh bình tĩnh bò xuống khỏi người hắn, duỗi tay chỉ vào hắn rồi quay đầu hỏi đám người Thần Dương: "Đầu óc của hắn có phải có vấn đề gì không thế?"

Mọi người: "..." Đại khái là có.

Lúc lão đại không tỉnh táo thì hay hỏi mấy vấn đề rất kỳ quái. Đương nhiên lúc huynh ấy tỉnh táo thì bọn họ phải giành giật từng giây một để hỏi chuyện.

Thời Sênh thở dài một hơi, cô không thèm so đo với kẻ có bệnh nữa.

Cô quay đầu nhìn Tuân Lệnh, kết quả hắn đã lại dựa vào thân cây ngủ rồi.

Thời Sênh: "..."

Sao lại có cái loại người một lời không hợp liền ngủ như chết thế này?

...

Giữa trưa hôm sau, bọn họ lại gặp phải khủng long. Thời Sênh tức giận tới đau dạ dày, triệu hồi thiết kiếm bị Tuân Lệnh giấu đi rồi chém chết hai con khủng long đó.

Thủ đoạn bạo lực khiến một đám người kinh hãi thành công nên cuối cùng không ai dám cướp Tuân Lệnh với cô nữa. Lúc Tuân Lệnh ngủ thì chẳng khác nào đồ vật, dù bạn có ném hắn xuống thì hắn cũng chẳng biết gì.

Thời Sênh dùng thủ đoạn bạo lực đi xuyên vào tận khu vực trung tâm rừng rậm. Trên đường đi gặp phải không ít sinh vật kỳ quái làm một đám người được mở rộng tầm mắt.

Khi Tuân Lệnh tỉnh lại, không biết đám người Thần Dương nói gì với hắn, sau khi xác định phương hướng liền phát hiện ra giống hệt hướng mà Thời Sênh đang đi.

Ở nơi này ngập tràn hơi thở thô bạo kia, cô chỉ cần đi theo nó là có thể tìm được Thần Khí. Cũng không biết thứ mà bọn họ muốn tìm có giống thứ mà cô đang tìm không.

"Đây là thứ gì?" Mọi người kinh ngạc đứng nhìn di tích cổ xưa sừng sững trước mặt mình, bên trên có một thứ hình tròn màu đen.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn thứ hình tròn màu đen đó, là sản vật của Tinh Tế.

Cô bình tĩnh đi vào trong di tích cổ xưa, thứ cô muốn tìm đang ở đây. Có được Thần Khí rồi thì sẽ bình định được sóng thần, rời khỏi nơi quỷ quái này.

"Tiểu thư Daisy." Thần Dương thấy Thời Sênh đi thẳng vào trong thì vội vàng đuổi theo. Lão đại nhà họ vẫn còn đang ở trong tay nàng ta!

"Làm gì?"

"Chúng ta cứ thế đi vào liệu có mạo hiểm quá không?" Thần Dương hơi lo lắng, càng tới gần nơi này thì trong lòng hắn càng căng thẳng, cảm xúc như sắp bùng nổ tới nơi.

"Vậy ngươi định vào như thế nào?" Còn định phái người vào thăm dò chắc? Ngươi tưởng mình là nhà khảo cổ à?

"Cái này..." Phương hướng lão đại chỉ là ở đây nhưng nơi này cho hắn cảm giác cực kỳ khó chịu.

"Các ngươi không vào thì cứ đợi ta ở đây đi, ta tự mình vào."

"A!" Thần Dương duỗi tay túm lấy Thời Sênh, nhưng vì tốc độ của thiết kiếm quá nhanh nên đến góc áo hắn cũng không túm nổi, chỉ có thể tức giận giậm chân: "Lão đại của chúng ta vẫn ở chỗ ngươi, ngươi mau trả lại lão đại của chúng ta đi đã!"

Ngươi muốn vào chịu chết cũng đừng kéo theo chúng ta thế chứ!

Thần Dương tức không chịu được nhưng giờ người đã đi vào rồi, hắn chỉ có thể dẫn người đuổi theo.

Ánh sáng bên trong cực kỳ mờ, đường vào lại nhỏ hẹp, không thể nhìn rõ vách tường xung quanh chứ đừng nói là đuổi theo người khác. Đến cái bóng của Thời Sênh bọn họ cũng chẳng nhìn thấy.

Lão đại ơi!

Huynh tốt nhất đừng có tỉnh lại, nếu làm con cá kia mất hứng thì sẽ bị nàng ta ném lại trên đường đấy.

Gần đây con cá đó rất hay nổi điên.

Không chỉ người cá đó mà ngay cả bản thân bọn họ cũng cảm thấy mình nóng nảy hơn, thật là một hiện tượng kỳ quái.

1729

Di tích này không biết là do dung hợp mà có hay vốn dĩ đã tồn tại ở đây. Nhìn nó rất cũ xưa, giống như thuộc về một quốc gia cổ đã biến mất trong truyền thuyết nào đó, tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ lâu đời.

Thời Sênh một đường phá hủy kiến trúc vừa tiến sâu xuống.

"Daisy, sao tôi cứ có cảm giác càng ngày càng lạnh thế?" Cynthia ôm lấy hai cánh tay, vừa rồi ở trên vẫn thấy bình thường nhưng càng đi xuống cô ta lại càng thấy lạnh hơn.

"Ừm." Thời Sênh nhìn cửa động tối đen vừa bị mình làm nổ tung, khí lạnh chính là từ phía dưới đó truyền lên.

Cynthia cũng nhìn theo tầm mắt cô, "Chẳng nhìn thấy gì hết..."

Cửa động rất lớn, Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm cũng có thể bay xuống được. Sau khi vượt qua hết bóng tối họ liền nhìn thấy ở dưới tận cùng có ánh sáng truyền ra.

"Rầm!"

Thời sênh còn chưa tới gần vùng ánh sáng đó thì toàn bộ không gian như bị ai đó đụng trúng và không ngừng lắc lư. Nước biển từ bên dưới bắn ngược lên trên. Bên tai Thời Sênh toàn là tiếng sóng nước đinh tai nhức óc.

"Đây là nơi nào?" Tiếng của Tuân Lệnh mơ hồ bị tiếng nước biển át đi.

Thời Sênh ôm chặt Tuân Lệnh, ổn định lại thiết kiếm rồi lập tức lao xuống dưới đáy biển. Nước biển trào lên trên nên khi cô lao xuống gặp phải lực cản cực kỳ lớn.

Lực va chạm càng lúc càng giảm đi, thiết kiếm cũng dần vững vàng trở lại.

Bên dưới đáy biển có một cung điện y như trong thần thoại, nhưng lúc này quanh nó mọc đầy tảo biển và san hô nên chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của cung điện đó mà thôi.

"Đây là nơi nào?" Tuân Lệnh lại hỏi tiếp, "Bọn Thần Dương đâu rồi?"

"Ở đằng sau." Thời Sênh buông hắn ra rồi nhảy khỏi thiết kiếm. Cô rời khỏi thiết kiếm được một phạm vi thì cái đuôi cá u lam sẽ hiện ra. Thời Sênh nhìn Tuân Lệnh và Cynthia, "Ở yên đây. Cô trông chừng hắn cho tôi, không được để hắn xuống dưới."

Câu sau là nói với Cynthia.

"Được." Cynthia rất không ưa Tuân Lệnh. Lúc trước hắn còn cướp đồ của Daisy nữa, nhưng Daisy lại không tức giận với hắn nên cô ta cũng đành chịu thôi.

Thời Sênh phe phẩy đuôi cá bơi về phía cung điện, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt họ.

Vòng qua cung điện, Thời Sênh cảm giác được sự cuồng bạo trong nước chưa bao giờ đậm đặc hơn thế, phía trước còn có âm thanh kỳ quái truyền tới. Thời Sênh nhanh chóng bơi xuyên qua cung điện, đi tới một khu trống trải ở phía sau.

"Clarissa, em mau tỉnh lại đi!"

"Đưa nó cho ta."

"Không, Clarissa, em hãy tỉnh lại ngay."

Trên khu đất trống, Mona và Clarissa đang quấn lấy nhau, nếu không phải tiếng cãi cọ kia phát ra từ miệng bọn họ thì Thời Sênh còn cho rằng bọn họ đang làm chuyện không thể miêu tả gì đó kia.

"Đưa cho ta, quyền trượng là của ta, có nó rồi, sau này ta sẽ là chúa tể của biển cả." Giọng Clarissa cực kỳ chói tai, khuôn mặt hiện rõ vẻ dữ tợn, có thể nhận ra linh hồn phù thủy đang chiếm cứ thân thể này.

Clarissa bóp chặt cổ Mona, "Đưa cho ta, mau đưa quyền trượng cho ta."

Thời Sênh nhìn thấy Mona đang đè lên một cây quyền trượng, sự thô bạo truyền ra từ trong chính cây quyền trượng này.

Thời Sênh lắc lắc cổ tay rồi bơi ra từ chỗ tối, cầm lấy một đầu quyền trượng rồi lôi nó ra khỏi người Mona.

Vì đang bị Clarissa đè nặng nên Mona sao có thể tranh đoạt lại được với Thời Sênh vừa bất ngờ xuất hiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây quyền trượng bị Thời Sênh cầm lấy.

"Mượn một chút nha." Thời Sênh giơ cây quyền trượng lên.

"Của ta, đó là quyền trượng của ta, trả cho ta!" Clarissa buông Mona ra rồi lao về phía Thời Sênh. Hai mắt cô ta toàn là màu đen, rõ ràng linh hồn của Clarissa đã hoàn toàn bị áp chế.

"Aizz, không nên nói thế nha!" Đuôi cá của Thời Sênh nhẹ nhàng đong đưa, cái vây đuôi bảy màu làm vẽ ra từng trận sóng gợn, "Thứ này không khắc tên ngươi, sao nó lại là của ngươi chứ? Hơn nữa ta đã nói là ta mượn một chút, mượn xong sẽ đưa cho ngươi."

Clarissa vồ hụt nên khuôn mặt càng thêm dữ tợn.

"Mau đem quyền trượng đi!" Mona túm lấy chân Clarissa, gào lên với Thời Sênh.

Quyền trượng này tuyệt đối không thể rơi vào tay Clarissa lúc này.

Thời Sênh nhìn hai người bên đó rồi cúi đầu nghiên cứu quyền trượng: "... Thứ này sử dụng như thế nào nhỉ, cần phải dùng chú ngữ à? Hay là cứ niệm là được?"

Ổn định gió lốc trên biển.

Giờ cô đang ở dưới đáy biển nên cũng chẳng biết có ổn định được thật hay không nữa!

"Này, các ngươi biết cách xài cái thứ này không?"

Mona tức hộc máu. Hắn bảo cô mang quyền trượng đi mà cô vẫn cứ đứng trơ ra đó.

Clarissa đá vào bụng Mona rồi vung tay lên, nước biển cuộn lên, mặt đất rạn nứt như mạng nhện. Nước biển dao động càng lúc càng lớn làm vết rạn cũng càng lúc càng mở rộng hơn, nước biển không ngừng chui hết vào trong vết rạn đó.

"Ầm ầm ầm!"

Toàn bộ cung điện bắt đầu chấn động. Clarissa cười to điên cuồng. Nhưng một giây sau đó, cô ta như bị người ta túm lấy, cả người cứng đờ tại chỗ, nét mặt nhanh chóng biến hóa, hoặc méo mó dữ tợn, hoặc đau đớn, hoặc tức giận...

"Mona, đừng để ả... đừng để ả thực hiện được!"

"Clarissa? Clarissa!" Mona bò dậy từ mặt đất. Hắn đứng bên cạnh một cái khe nên bị nước chảy ngược xuống chắn mất đường.

"A!" Clarissa hét lên một tiếng, linh hồn phù thủy lại chiếm được thân thể.

Trên mặt cô ta lại nở nụ cười giả tạo rồi lập tức xẹt về phía Thời Sênh.

"Chờ đã!" Thời Sênh giơ cao quyền trượng lên đầu.

Thân thể của phù thủy dừng lại theo phản xạ có điều kiện, "Muốn xin tha ư? Muộn rồi, một con nhân ngư mà cũng muốn đối đầu với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách."

"Không phải, ta chỉ muốn hỏi làm thế nào để dùng cái thứ này?" Thời Sênh tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, dòng nước xung quanh bắt đầu khởi động nhưng thân thể của cô lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Phù thủy: "..."

"Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết ư?" Một lát sau, phù thủy bật cười ha hả như thể nghe được chuyện gì buồn cười ghê gớm lắm, "Tộc nhân ngư các ngươi đều ngu xuẩn như thế sao?"

Sao cô ta có thể nói cách dùng quyền trượng được chứ, ngu xuẩn.

"Vậy thì giữ lại ngươi làm quái gì."

"Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn làm gì ta sao? Ta dùng một đầu ngón tay cũng có thể chọc chết ngươi rồi."

"Vậy à? Vậy ngươi giỏi đấy! Có muốn ban thưởng cái gì không?" Thời Sênh cười đểu. Nụ cười hơi quỷ quyệt trên gương mặt cô khiến đáy lòng phù thủy dấy lên sự lo lắng.

Nhưng mà chỉ là một người cá thôi, có gì đáng phải lo lắng chứ?

Đúng lúc phù thủy đang tự an ủi mình thì Thời Sênh đột ngột buông quyền trượng ra. Quyền trượng như con ngựa hoang thoát cương vọt về phía trước, với tốc độ nhanh như chớp tách đôi mạch nước biển đang quay cuồng ra.

Phủ thủy bị nước biển tách ra hất ngã văng xuống đất, quyền trượng mạnh mẽ cắm vào cửa chính của cung điện tạo thành một vùng lõm xuống.

Răng rắc...

Ầm ầm...

Nếu vừa rồi là động đất cấp ba thì giờ chính là động đất cấp tám. Tất cả nước biển đều điên cuồng trút về phía quyền trượng tạo thành một vùng xoáy nước cực lớn.

Phù thủy nhìn quyền trượng với vẻ không tin nổi rồi trừng mắt với Thời Sênh: "Ngươi đã làm gì rồi?"

Thời Sênh nhướng mày cười: "Ngươi đoán xem."

Ông đây làm sao mà biết được đã xảy ra chuyện gì chứ?

Nó tự mình làm nha.

Nhưng phải duy trì hình tượng.

Phù thủy: "..."

Xoáy nước mỗi lúc một lớn, mọi thứ xung quanh đều bị nó cuốn vào giữa. Thời Sênh lui về sau rồi lập tức bơi về phía thiết kiếm. Xoáy nước cuồn cuộn đuổi theo sau làm cho tòa cung điện bị phá hủy sạch sẽ, toàn bộ cung điện sụp đổ.

1730

Cả cung điện bị phá hủy, xoáy nước dọn sạch đống phế tích. Tòa cung điện có lẽ đã tồn tại cả trăm nghìn năm đột nhiên hóa thành hư vô.

"Lấy quyền trượng kia..." Tuân Lệnh nhìn chằm chằm về phía quyền trượng ở trung tâm xoáy nước, con ngươi hiếm khi tỉnh táo thế này.

Thứ mà bọn họ muốn tìm chính là nó.

Thời Sênh túm lấy thiết kiếm rồi kéo nó bơi về phía trước. Tuân Lệnh lập tức quýnh lên và nhảy ra khỏi thiết kiếm. Vừa ra khỏi phạm vi của thiết kiếm, nước biển bên ngoài liền ập vào mặt làm hắn suýt chút nữa bị ngạt thở.

"A, anh..." Cynthia không kịp túm lấy Tuân Lệnh nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuân Lệnh bị cuốn vào nước biển đang cuồn cuộn phía sau.

Thời Sênh nghe thấy tiếng cô ta liền quay đầu nhìn thì chỉ thấy Tuân Lệnh bị nước biển xô cho ngã trái ngã phải. Khóe miệng cô giật giật rồi lập tức bơi ngược trở lại.

Cô đẩy người vào trong phạm vi của thiết kiếm, lạnh lùng nhìn hắn: "Chàng định làm gì thế hả?"

"Quyền trượng." Tuân Lệnh nhìn chằm chằm về phía chiếc quyền trượng kia.

"Huynh đừng nói với ta là huynh thích nó rồi nhé?" Thời Sênh nghiến răng, thứ kia chẳng tốt lành gì, không hề giống quyền trượng của Thần Biển chút nào, dù có đúng đi chăng nữa thì cũng là Thần Biển tà ác.

"Chúng ta tới vì nó." Lúc Tuân Lệnh tỉnh táo thì nói chuyện sẽ vô cùng nghiêm túc lại có mấy phần uy nghiêm, "Ta nhất định phải lấy được nó."

"Không được."

Thời Sênh cứng rắn đẩy hắn lên thiết kiếm rồi bản thân cô cũng nhảy lên, ôm chặt Tuân Lệnh đang giãy giụa từ phía sau, "Thứ kia rất nguy hiểm, huynh không thể lấy. Đi!"

Cô mà cảm giác được thứ đó nguy hiểm thì chắc chắn là nó cực kỳ nguy hiểm.

Không phải cô sợ cái quyền trượng mà là lúc này đang mang theo hai cái đuôi, cô chưa tính toán ra được hậu quả khi đối đầu với cái quyền trượng đó, khi không thể đảm bảo bọn họ được an toàn 100% thì cô sẽ không tùy tiện đi đối đầu với nó.

Thiết kiếm càng lúc càng chìm sâu xuống đáy biển.

"Ngươi buông ta ra!" Tuân Lệnh bẻ tay Thời Sênh ra, thấy quyền trượng cách mình càng lúc càng xa thì không khỏi gấp gáp, "Tại sao ngươi lại ngăn cản ta, buông ta ra ngay."

"Đừng ồn ào nữa, ngoan một chút." Thời Sênh giữ chặt tay hắn, "Ra ngoài trước đã, chờ có cơ hội ta sẽ lấy về cho huynh."

Trong tay Tuân Lệnh có ánh sáng lập lòe. Thời Sênh siết chặt tay, ánh sáng bùng lên một chút rồi lại ảm đạm trở lại. Tuân Lệnh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ kỳ quái: "Ngươi..."

Kỳ quái.

Tại sao thân thể lại không chịu khống chế thế?

Rõ ràng là hắn muốn tấn công nàng nhưng tại sao cuối cùng lại không dùng được... Hắn không hình dung được đó là cảm giác gì, chỉ biết là trước kia chưa bao giờ cảm nhận được nó.

"Có phải thấy ta đẹp nên huynh không nỡ không?" Thời Sênh nâng cằm Tuân Lệnh lên, môi mắt đều cười.

"Còn lâu ấy." Tuân Lệnh hừ một tiếng rồi quay đầu đi, còn lâu hắn mới không nỡ ấy.

Nhưng mà đó là cảm giác gì nhỉ?

Ánh mắt Tuân Lệnh quét tới Cynthia, ánh sáng trong tay lại bùng lên rồi bất ngờ đánh về phía cô ta.

Cynthia rơi vào trong nước rồi mà vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thời Sênh nhanh tay vớt cô ta lại. Cynthia bất ngờ bị đánh rơi xuống nước nên uống vào hai ngụm nước mặt chát, lúc quay về thiết kiếm liền lập tức nằm bò ra ho khan.

"Anh bị điên rồi!" Cynthia đã nhịn Tuân Lệnh lâu lắm rồi, lúc trước cướp đồ của Daisy, giờ lại còn vô duyên vô cớ đẩy cô ta vào trong nước nữa.

Tuân Lệnh hoàn toàn không nghe thấy lời Cynthia nói. Hắn đang nhìn chằm chặp vào tay mình, vừa rồi ra tay lại không thấy có cảm giác kia, hình như nó chỉ xuất hiện khi đối mặt với nàng ấy, quái thật.

"Anh có nghe tôi nói chuyện không thế hả, anh nổi điên cái gì?" Cynthia tức giận tới mức mặt đỏ bừng bừng, một lọn tóc rũ xuống sau tai, cô ta bực bội gạt ra sau, "Daisy đối xử với anh tốt như thế, anh còn muốn thế nào nữa đây?"

"Cynthia." Thời Sênh ngăn cô ta lại, "Đừng nói nữa."

Cynthia nhăn mày, cánh môi mấp máy nhưng cũng không nói gì nữa. Cô ta di chuyển về phía đuôi kiếm để giữ một khoảng cách với Tuân Lệnh. Cô ta thực không hiểu Daisy thích cái con người kỳ quái này ở chỗ nào mà lại... dung túng cho hắn như thế.

Còn Tuân Lệnh căn bản chẳng nghe những gì Cynthia nói. Hắn vẫn còn đang rối rắm với việc tại sao hắn không thể nào ra tay với Thời Sênh được, quên luôn cả cái quyền trượng kia.

"Rầm..."

Từ nơi sâu trong đáy biển phát ra tiếng nổ mạnh khiến cho cả khu vực đều rung chuyển theo, sóng biển thô bạo không ngừng lan truyền từ đáy biển, sinh vật trong biển cũng bắt đầu tán loạn, cắn giết đồng loại của mình.

Thiết kiếm lao ra khỏi biển, mấy con cá mập bên dưới lao lên theo rồi lại rơi xuống làm nước bắn lên tung tóe.

Sắc mặt Cynthia tái nhợt, cô ta cúi đầu nhìn mấy con cá mập bơi lội bên dưới: "Daisy... Có chuyện gì xảy ra thế?"

Rốt cuộc sao lại thế này?

Toàn bộ biển cả đều lâm vào cảnh giết chóc, máu tươi nhiễm đỏ biển xanh mênh mông, ngay cả trong gió cũng ngập một mùi máu tanh tưởi.

Lục địa phía xa đang dần biến mất, chậm rãi chìm vào trong nước. Một ít động vật biết bay liền mạng va vào kết giới nhưng dù có đâm thế nào thì kết giới cũng không mảy may sứt mẻ gì, mang theo mọi sinh linh trên mặt đất chìm xuống đáy nước.

Thời Sênh mang theo bọn họ rơi xuống thuyền Viễn Chinh của Tuân Lệnh.

Thuyền Viễn Chinh khác những con thuyền khác ở chỗ nó chỉ có buồm mà thôi, còn lại chẳng có gì hết, thậm chí còn không có bánh lái. Trên boong tàu cực kỳ rộng rãi, thoáng đãng và sạch sẽ. Nếu đứng ở giữa thì chẳng ai nghĩ họ đang đứng trên một con thuyền cả.

Tuân Lệnh chống hai tay lên mép thuyền nhìn về phía lục địa đã chìm xuống đáy nước nơi xa, đầu ngón tay hắn dần bấu chặt vào mép thuyền, đám người Thần Dương vẫn chưa ra ngoài.

"Daisy, giờ phải làm sao đây?" Cynthia đần mặt nhìn con thuyền trống rỗng, con thuyền này dù có đủ người cũng chẳng chạy nổi.

Thời Sênh nhìn về phía Tuân Lệnh: "Từ từ đã."

Cynthia cũng nhìn theo ánh mắt cô: "Daisy, tại sao cô..." Lại đối xử tốt với một người xa lạ như thế?

Lúc trước không màng an toàn của mình đi cứu hắn, lúc đó cô ấy căn bản không hề quen biết người này cơ mà, sau đó bị hắn cướp đồ cô ấy cũng không hề giận.

Thời Sênh khẽ cười: "Có những người vừa gặp là cả kiếp cũng không tránh được."

"... Daisy, cô, cô thích hắn ư?" Cynthia lắp bắp, con ngươi trừng lớn.

Thời Sênh trợn trừng mắt với Cynthia: "Có gì mà phải kinh ngạc chứ?"

"Cô là người cá đó." Người cá sao có thể thích con người được. Cynthia kéo tay Thời Sênh, "Cô chưa nghe bao giờ à? Người cá mà thích con người thì sẽ bị nguyền rủa đấy. Cô sẽ chết, người mà cô thích cũng sẽ chết."

"Nghiêm trọng như vậy cơ à?" Không thể yêu vượt giống loài sao, ghét rồi.

"Còn nghiêm trọng hơn cô tưởng ấy chứ." Cynthia vội vã khuyên nhủ, "Daisy, cô đừng ngớ ngẩn thế. Cô nhìn xem, hắn kỳ quái như thế, ở đâu chui ra cũng không biết, cô tuyệt đối đừng thích hắn."

"Có một số việc không phải cứ từ chối là được." Cô đã từng từ bỏ rồi nhưng kết quả lại không được như lý tưởng, vì thế cô chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận, tiếp nhận từ tinh thần tới thể xác, để hắn trở thành một phần của mình.

"Daisy..."

Cynthia nhìn về phía người đứng đằng xa. Một con người như thế thì có gì mà khiến Daisy phải nhìn bằng con mắt khác chứ?

...

Tuân Lệnh đứng ở mép thuyền hồi lâu. Thời Sênh không tới quấy rầy hắn. Dù sao bọn Thần Dương kia cũng không thoát khỏi đại lục đó, tâm trạng lúc này của hắn chắc chắn rất không tốt.

Cô chờ đến tận lúc tối mà Tuân Lệnh vẫn giữ nguyên tư thế đó. Thời Sênh đi qua mới phát hiện ra hắn đã ngủ từ bao giờ rồi.

Chưa thấy ai mà có thể đứng ngủ như tên này.

Thời Sênh ôm hắn vào trong khoang thuyền. Trong khoang thuyền có phòng, còn vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn không bẩn thỉu như thuyền của bọn hải tặc ngoài kia.

1731

Buổi tối, bão tới, thuyền Viễn Chinh lắc lư cực kỳ dữ dội, nghiêng ngả như tàu lượn siêu tốc, mưa lớn dội ầm ầm trên boong tàu như sấm dậy.

Tuân Lệnh mơ màng tỉnh giấc, âm thanh nghẹn ngào gọi một tiếng, "Thần Dương."

Cuối cùng mới nhớ ra bọn người Thần Dương không ở đây.

Hắn chống tay ngồi dậy, chăn đắp trên người tuột xuống. Hắn ôm chăn ngồi một hồi lâu thì đôi mắt mơ màng mới dần có thần thái.

Hắn đã ngủ bao lâu rồi?

Bọn Thần Dương thì sao?

Tuân Lệnh xuống giường, có lẽ đã ngủ rất lâu, đầu lại quay cuồng mà thuyền thì lắc lư dữ dội, chân không đứng vững nên lập tức té ngã xuống sàn.

Sự lạnh lẽo của mặt sàn lập tức truyền vào cơ thể, sóng gầm gào va đập làm sàn thuyền vang lên những tiếng vang nhỏ. Hắn ngồi trên sàn một hồi rồi lại chống người đứng lên, kéo cửa phòng, lảo đảo bước ra ngoài, đi thẳng về phía phòng trong cùng của khoang thuyền.

Con thuyền càng lắc lư dữ dội, Tuân Lệnh bị xóc cho ngã trái ngã phải trong hành lang. Hành lang không dài mà hắn đi một lúc mới tới được căn phòng đó.

Hắn duỗi tay mở cửa rồi tiến vào.

Một lát sau, con thuyền dần khôi phục lại sự vững vàng, quanh thân thuyền có ánh sáng màu vàng lóe lên lúc có lúc không.

Tuân Lệnh ra khỏi căn phòng kia, sắc mặt cực kỳ kém, bước đi còn lảo đảo hơn cả lúc thuyền đang lắc lư. Hắn chống tay vào tường, đầu óc lâng lâng muốn ngủ.

Thật buồn ngủ...

Mắt Tuân Lệnh đã sắp không mở nổi nữa. Hắn dựa vào khoang thuyền rồi dần trượt xuống, không biết lúc ngã xuống sàn có đau hay không nữa?

Tuân Lệnh mơ màng suy nghĩ nhưng vẫn chẳng hề mở mắt ra để tìm một chỗ ngủ khác.

Đợi hồi lâu cũng không cảm nhận thấy sự lạnh lẽo của sàn thuyền mà lại được một luồng ấm áp bao bọc lấy. Hắn thoải mái cựa mình rồi hài lòng ngủ thiếp đi.

Thời Sênh nhìn người đang ngủ say trong lòng, thật sự muốn biết hắn đã trải qua những chuyện gì.

...

Gió lốc trên biển vẫn không dừng lại. Sinh vật trong biển điên cuồng cắn xé nhau, cả hải vực đều lâm vào tình trạng hỗn loạn.

Biển rộng trở thành một cái lò mổ. Không ai dám ra biển, mọi con thuyền đều ghé vào cảng. Mọi người chỉ biết ngồi nhìn đám cá nhảy lên mặt biển cắn xé đồng loại, tràng cảnh quỷ dị tới phát rồ.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Gặp quỷ rồi!"

"Nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta phải sống ra sao đây?"

"Không phải lúc trước đã có người đi tìm kho báu của Thần Biển sao? Tôi nghĩ là do bọn họ đắc tội với Thần Biển nên mới xảy ra chuyện này đấy."

"Chỉ có Thần Biển mới có năng lực này, nhất định là có người đắc tội Thần Biển rồi. Làm sao bây giờ? Nếu Thần Biển tức giận thì những ngày tháng sau này chúng ta phải sống thế nào?"

Myron và đám đàn em cũng đứng trong đám người nhìn ra mặt biển phía xa. Bầu trời xám xịt, sóng biển cuộn trào. Tiếng sóng biển đinh tai nhức óc như tiếng chuông cảnh báo gõ vang trong trái tim mỗi người.

Bão nổi.

Trước kia bão chỉ xuất hiện trên biển, nhưng giờ nó đã ập cả vào các cảng biển. Nếu cứ tiếp tục thì có khi cảng biển cũng không chịu nổi nữa.

Nhưng giờ bọn họ cũng chẳng còn cách nào rời khỏi cảng biển này, gió lốc nổi khắp nơi trên biển, ra biển là đi tìm chết.

Người trên bến cảng bắt đầu tản ra, trở về nơi trú ẩn an toàn.

Myron cũng chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này, một đàn em bên cạnh đột nhiên chỉ về phía xa và gào lên: "Thuyền trưởng, có thuyền, có thuyền đang tới!"

Myron kinh hãi, cướp lấy ống nhòm trong tay đàn em và nhìn ra xa. Một con thuyền hắn chưa gặp bao giờ đang thong thả lướt về phía cảng. Trên thuyền không có một ai, giống hệt một con thuyền ma đang xuyên qua bão tố, hoàn toàn không bị gió lốc ảnh hưởng một chút nào.

Cả người Myron toát đầy mồ hôi lạnh, đây là thứ gì...

Nhưng mà khi hắn còn đang nghi hoặc thì lại phát hiện trên boong tàu có một cô gái tóc vàng. Hắn nhận ra cô ta, đó là Cynthia...

"Cô ta đã trở lại rồi." Myron cầm ống nhòm chạy về phía con thuyền ghé vào.

"Thuyền trưởng? Ai trở lại cơ?"

"Thuyền trưởng, từ từ đã, đợi bọn tôi với!!!"

Mọi người thấy đám hải tặc này chạy về phía cảng thì đều nghĩ chắc bọn họ điên rồi, cũng có người tò mò cầm ống nhòm nhìn ra ngoài biển.

"Có thuyền tới!"

Rất nhanh liền có người hét lên.

Mọi người kinh hãi, có thuyền tới ư? Từ khi gió lốc hoành hành trên biển, đã lâu lắm rồi bọn họ không còn thấy có thuyền tới đây nữa.

"Không phải chứ, sao trên thuyền đó lại không có người?"

"Không có ngươi ư?"

"Ôi mẹ kiếp, thật sự không có ai."

"Nó đang đi về phía chúng ta. Thuyền mà không có người chẳng phải thuyền ma sao?"

Myron nhìn con thuyền không có ai điều khiển dừng trước mặt mình. Cynthia nhận ra hắn nên vẫy tay chào hỏi, sau đó một thân ảnh màu lam xuất hiện trong tầm mắt Myron. Tim hắn đập nhanh hơn hẳn, cô ta thực sự quay lại rồi.

Người cá kia đã trở lại.

Thời Sênh cũng không có ý xuống thuyền mà bảo Cynthia gọi hắn lên.

Myron lên thuyền rồi không khỏi há hốc mồm, đây là thuyền à?

Đùa hắn sao?

Thuyền này mà có thể chạy được sao?

Nhưng mà sự thực là nó có thể chạy, còn chạy dưới tình huống không có ai điều khiển và cập cảng an toàn.

Hắn có cảm giác kinh nghiệm nhiều năm bôn ba trên biển của mình là giả hết.

Myron hít sâu mấy hơi. Cô ta là ngời cá, bản lĩnh của cô ta hắn đã được chứng kiến lúc trước rồi, có thể làm một con thuyền thế này chạy cũng không có gì kỳ quái cả, bình tĩnh, bình tĩnh.

"Cô Daisy, cô đã quay lại rồi." Myron cẩn thận quan sát Thời Sênh, hoàn toàn không có gì khác lúc tách ra cả.

"Ừm."

Myron nuốt nước bọt, "Cô Daisy quả là lợi hại, đến bão lốc như thế mà cô vẫn quay về an toàn được..."

Vuốt mông ngựa chán chê rồi, Myron mới lập tức đi vào chủ đề chính: "Chuyện trên biển... rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Thời Sênh hơi ngẩng đầu, bình thản đối diện với tầm mắt của Myron, cánh môi đỏ hồng của cô khẽ mở, âm thanh mềm mại lọt vào tai Myron: "Muốn biết sao?"

Myron gật đầu, trong lòng ngập tràn sự tò mò. Mọi người ở đây đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra ngoài đó.

"Ta cũng không biết đâu."

Myron: "..."

Cô không biết thì bày ra cái vẻ như biết tuốt thế làm gì hả?

Myron cảm thấy người cá trước mặt hắn đây chắc chắn biết mọi chuyện nhưng chỉ là cô ta không muốn nói cho hắn nghe mà thôi.

"Không biết lần này tiểu thư Daisy trở về là có việc quan trọng gì thế?" Cô ta có năng lực mạnh như thế, hoàn toàn có khả năng tới một cảng lớn hơn thế này, há gì phải ghé vào cảng tư nhân nhỏ bé này chứ, nhất định là có việc gì đó.

Myron còn chưa tự kỷ tới mức cảm thấy cô quay lại vì mình.

Thời Sênh dùng tay chống cằm, các ngón tay nhẹ mân mê: "Hỏi thăm một chút chuyện. Ngươi nghe ngóng giúp ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện gì đã xảy ra trên biển, giao dịch này được chứ?"

Quả nhiên cô ta biết.

Myron trầm mặc một chút: "Không biết cô Daisy muốn nghe ngóng chuyện gì?"

"Thần Biển Hillary."

"Hillary?" Myron kinh ngạc, "Chuyện trên biển thật sự có liên quan tới Thần Biển sao?"

Thời Sênh nhướng mày: "Ngươi nghe được chuyện ta muốn nghe thì ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Cô muốn nghe chuyện gì về Thần Biển?" Hắn cũng biết không ít chuyện về Thần Biển, hoặc đúng hơn là nói những người đi lại trên biển đều phải tìm hiểu một chút về ngài ấy.

"Mọi tin tức về ông ta, bao gồm cả những phiên bản dân gian, tất cả những gì liên quan tới ông ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro