1737-1741

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1737

Tay phù thủy hơi động, quyền trượng lập tức xuất hiện ở trong tay. Quyền trượng vung lên, nước biển dâng lên rồi tạo thành một cây cầu nước như một thực thể sống.

Một đầu của cây cầu dừng trước mặt cô ta, một đầu kia kéo dài tới tận thuyền của Tuân Lệnh.

Phù Thủy thu hồi cái chân đang đè lên Mona rồi bước lên cây cầu nước, mỗi một bước đều như nữ vương vô cùng khí phách.

Sau khi ả đi rồi, Mona mới ngoi lên khỏi mặt nước, hít lấy hít để không khí, trong lòng xuất hiện cảm giác sống sót sau tai nạn. Hắn vuốt nước trên mặt, nhìn phù thủy đã đi tới giữa không trung, sự tức giận và căm hận ngập tràn trong mắt không hề giấu giếm.

"Này, ả đang đi tới đây!"

"Đưa lão đại vào trong trước đi đã! Mọi người bình tĩnh, trước khi tới đây chúng ta đã xác định là có thể một đi không trở lại. Vì tông môn, vì người thân, chúng ta nhất định phải..."

"Bùm!"

Lời động viên của Thần Dương còn chưa kết thúc thì đã bị một tiếng này cắt đứt.

Cây cầu nước nổ tung, nước biển mất đi chống đỡ nên rơi rào rào xuống biển.

Phù thủy không biết bay nên không còn cây cầu nữa thì cũng sẽ rơi vào trong nước thôi.

Lúc sắp rơi vào nước rồi, phù thủy lại vung quyền trượng lên, nước biển tiếp được cô ta, nhanh chóng kéo dài rồi nâng cô ta lên cao.

"Con cá nhỏ kia!" Phù thủy nhìn thẳng vào Thời Sênh với ánh mắt âm tà, "Ta định tối nay mới ăn thịt ngươi nhưng giờ ngươi lại tự đưa tới cửa, vậy thì đừng trách ta."

"Dù ông có đưa tới cửa thì ngươi cũng chẳng ăn nổi đâu." Thời Sênh trừng mắt, "Ngươi cho rằng ông là người chết, nằm yên cho ngươi ăn chắc? Ngươi cho rằng thực lực của mình cao, hay là... cho rằng thực lực của cái gậy kia cao?"

Cái gậy?

Phù thủy bị câu nói của Thời Sênh làm cho tức cười, "Con cá nhỏ nhà ngươi chắc chưa được nếm uy lực của Thần Khí nên mới chưa biết sự lợi hại của nó."

"A, vừa rồi bị ta ném cho rối tinh rối mù, quả thực là rất lợi hại."

Phù thủy: "..."

Phù thủy nghẹn họng, lát sau mới nở một nụ cười âm hiểm, "Thần Khí cần phải có người có năng lực mạnh mới có thể phát huy được uy lực chân chính của nó."

"Nói vậy, ngươi cảm thấy mình là người có năng lực rất mạnh à?" Thời Sênh nhướng mày, "Nếu mạnh như thế thì sao phải xài chung thân thể với người khác, khoe mẽ mà không chuẩn bị kịch bản trước à?"

Sắc mặt của phù thủy lập tức thay đổi. Chuyện phải dùng chung thân thể với người khác là nỗi nhục lớn nhất đời cô ta.

[...] Khoe mẽ mà còn phải chuẩn bị cả kịch bản nữa cơ à?

Sao lại không chuẩn bị kịch bản chứ? Đến lúc không khoe mẽ nổi nữa mà vẫn còn cắm đầu khoe mẽ thì chẳng phải là đồ ngốc à?

[...] Chẳng phải là thỉnh thoảng cô cũng khoe mẽ gượng ép như thế sao?

Ta đánh là được!

[...] Tôi cạn lời rồi.

#Bây giờ làm màu cũng là một kỹ năng cần học, có cho người ta sống không#

Sự tức giận tích tụ trong đáy mắt phù thủy càng lúc càng nhiều. Cô ta còn chưa chuẩn bị xong thì kiếm khí sắc bén đã ập tới, suýt chút nữa hất văng cô ta xuống biển. Phù thủy cầm lấy quyền trượng, nhanh chóng lợi dụng nước biển để phản kích lại.

Sóng trên mặt biển lại một lần nữa cuộn lên, không có gió lốc nhưng còn đáng sợ hơn lúc có gió lốc, vô số vòi rồng xuất hiện trong khu vực.

Nhưng nước biển cũng chẳng có nhiều tác dụng lắm vì dù có thành hình dạng gì thì cũng không chịu nổi một chiêu của thiết kiếm. Nước biển nhanh chóng bị thiết kiếm bổ ra rồi rơi tan tác xuống mặt biển.

Đó là thứ gì? Còn mạnh hơn cả quyền trượng ư?

Trong lòng phù thủy ngập tràn nghi ngờ, ánh mắt nhìn thiết kiếm cũng dần sáng rỡ, có ai không thích đồ vật có sức mạnh đâu chứ?

Cô ta giơ quyền trượng lên cao, mọi lốc xoáy trên mặt biển tiếp tục mở rộng ra, nghi thức triệu hoán quái vật dưới đáy biển lúc trước bị cắt ngang cũng được tiếp tục.

Phù thủy chú ý tới động tĩnh của Thời Sênh. Lần này cô không dùng thứ kỳ quái kia để ném nổ nữa mà lại ném thiết kiếm xuống.

Trong lòng phù thủy nhảy dựng lên, lập tức ngưng kết một bông sen nước để nó quấn lấy thiết kiếm. Nhưng sức mạnh của thiết kiếm nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta. Cô ta bị kéo vào trong xoáy nước, bên dưới là vô số những con quái vật dữ tợn, chúng không ngừng khua khoắng xúc tu, chỉ chờ ra ngoài là sẽ triển khai tàn sát.

Phù thủy lập tức rút bông sen nước về. Không còn bị kéo nữa nên phù thủy dừng lại tại chỗ, trơ mắt nhìn thiết kiếm cắm thẳng vào trong xoáy nước với khí thế cực kỳ sắc bén.

Sóng âm vô hình lan rộng, trung tâm xoáy nước cũng rung động theo. Sóng biển từ hai bên sườn va vào nhau thật mạnh làm cho bọt nước bắn lên cao tới mấy chục mét.

Thời Sênh cũng rơi vào trong nước, cái đuôi cá bảy màu xuất hiện vô cùng nổi bật. Người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay.

Phù thủy chưa từng gặp được người cá có cái đuôi bảy màu nên trong mắt không khỏi hiện lên vẻ quái dị.

Nhưng mà...

"Ngươi ném vũ khí của mình đi rồi, bây giờ xem ngươi còn có bản lĩnh gì?" Lúc trước cô ta dựa vào thanh kiếm kia nên mới kiêu ngạo như thế, giờ thanh kiếm đã bị ném vào trong biển để bình ổn xoáy nước, điểm cuối của xoáy nước cũng không phải là đáy biển.

Vì thế không biết được thanh kiếm đó sẽ bị cuốn tới nơi nào.

Thời Sênh ngoi lên, bàn tay trắng nõn giơ lên, thiết kiếm thong thả xuất hiện, "Xin lỗi vì đã làm ngươi thất vọng, nó vẫn ở đây."

Phù thủy nghe thấy hai chữ "xin lỗi" thì trước mắt như xuất hiện lại cảnh tượng lúc trước Clarissa bị đám người trên thuyền kia ném xuống biển, cũng tùy ý y như thế, xin lỗi không hề có một chút thành ý nào.

Nếu đã không có thành ý thì xin lỗi làm quái gì?

Nếu vấn đề này được đặt ra với Thời Sênh thì chắc chắn cô sẽ trả lời rằng... Bởi vì muốn chọc tức.

Hốc mắt của phù thủy hơi đỏ lên, tay siết chặt quyền trượng.

Cô ta lại huy động quyền trượng. Một cột nước lớn phóng lên từ đáy biển rồi ập về phía Thời Sênh. Thời Sênh trấn định ngồi lên thiết kiếm bay đến giữa không trung, dùng cầu năng lượng ném nổ tung những cột nước đó.

Cô phát hiện ra quyền trượng không còn toát ra sự thô bạo nữa, giờ nó chỉ là một thanh Thần Khí bình thường, tuy rằng không biết tại sao nhưng cô biết điều này có lợi cho mình.

Thời Sênh tới gần phù thủy. Phù thủy sử dụng quyền trượng điên cuồng ngăn trở cô.

Nhưng mà cũng chẳng có hiệu quả gì, thiết kiếm xẹt qua cột nước dưới chân cô ta, toàn bộ cột nước đều sụp xuống, cả người phù thủy lại rơi xuống. Thời Sênh bay xẹt qua bên cạnh cô ta, vừa vặn chụp được đai lưng của phù thủy.

Phù thùy vung quyền trượng làm nước biển ngưng tụ thành đủ loại vũ khí tấn công về phía Thời Sênh.

Nhưng cô ta mà tấn công thì Thời Sênh lại giơ cô ta ra làm lá chắn. Sau khi ăn khổ vài lần, phù thủy cũng không dám tấn công Thời Sênh nữa.

Thời Sênh vỗ tay cướp quyền trượng trong tay cô ta rồi ném lên thuyền, sau đó lại ném phù thủy vào trong nước và nhảy xuống, kéo cô ta xuống sâu dưới đáy biển.

Ở trong không trung cô không có cách nào di chuyển thì còn bó tay bó chân, nhưng mà xuống nước rồi thì cô chẳng sợ bất kỳ đứa ngu si đần độn nào nữa.

Dù gì cũng là một con cá cơ mà.

Phù thủy chiếm cứ thân thể của Clarissa nên thân thể này đã mất đi vòng sáng của vai chính. Thời Sênh đánh mà chẳng mất tí sức nào. Phù thủy cũng có mấy phần bản lĩnh. Cô ta còn biết vu thuật, mấy lần định triệu hồi quyền trượng nhưng đều bị Thời Sênh cắt ngang.

Phù thủy không ngờ mình còn chưa kịp xưng bá biển khơi thì đã bị giết ở nơi này.

"Có chết ta cũng sẽ không tha cho ngươi!" Phù thủy hét lên không cam lòng, rõ ràng là cô ta đã có được quyền trượng, có thể ngay lập tức xưng bá biển khơi, tại sao lại bị một người cá dồn vào kết cục này chứ?

"Vậy ngươi thử chết trước đi xem có cơ hội báo thù không?" Thời Sênh mỉm cười rồi xuyên thiết kiếm vào cơ thể cô ta.

Phù thủy phát ra mấy tiếng không rõ ràng, nước biển tràn vào trong miệng, mũi và tai cô ta, mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt. Thời Sênh rút thiết kiếm ra, xác phù thủy càng lúc càng chìm sâu xuống đáy biển.

Thời Sênh thu phục xong phù thủy, ngoi lên mặt nước thì màn đêm đã buông xuống.

Cả không gian tối om, hoàn toàn không nhìn thấy một chút ánh sao nào, mặt biển càng thêm âm trầm, ngay cả tiếng sóng cũng không có.

1738

Thời Sênh tìm được con thuyền. Mọi người vẫn trên ở boong tàu. Quyền trượng cắm ở giữa boong tàu, xung quanh nó tản ra ánh sáng mỏng manh.

"Tiểu thư Daisy." Thần Dương lau mồ hôi lạnh đi tới, "Nữ nhân kia đâu rồi?"

"Chết rồi."

Chết rồi?

Cứ thế chết rồi?

Thật khó tin, lúc trước nhìn ả ta cũng có vẻ trâu bò lắm mà, cứ thế mà ngỏm luôn sao...

Ánh mắt Thời Sênh đảo qua boong tàu: "Tuân Lệnh đâu?"

Thần Dương đần mặt ra: "Ai cơ?"

"Lão đại của các ngươi."

"À, lão đại đang ngủ." Tên của lão đại là Tuân Lệnh à? Thần Dương gãi gáy, làm tùy tùng số một của lão đại nhưng lại chẳng biết được tên của huynh ấy, hắn thấy thật là xấu hổ.

Tuân Lệnh không sao nên Thời Sênh cũng không vội đi tìm hắn mà vòng quanh quyền trượng mấy vòng, sao thứ này lại sáng lên nhỉ?

Lúc trước nó chui vào cơ thể Clarissa làm gì?

Có vẻ như phù thủy chưa thiết lập quan hệ chủ tớ với quyền trượng nên cô mới có thể giết chết cô ta dễ dàng như thế.

"Tiểu thư Daisy, có thể hủy diệt thứ này được không?" Thần Dương cũng đi vòng quanh theo Thời Sênh, "Chúng ta đã thử rồi nhưng dù có tấn công nó thế nào cũng không hiệu quả, ngược lại còn làm trời tối sầm xuống thế này đấy."

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn không trung đen kịt, "Các ngươi tới tìm nó mà lại không có ai nói cho các ngươi cách hủy nó à?"

Thần Dương đáp: "Mấy vị tông chủ nói cho lão đại cách hủy nó. Chúng ta đều không biết, lão đại cũng chưa bao giờ nói với chúng ta."

"Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn hủy diệt ta ư?" Tiếng cười khẩy vang lên, ánh sáng trên quyền trượng lại đậm hơn mấy phần, "Người si nói mộng."

Mọi người kinh hãi nhìn về phía quyền trượng.

Nó biết nói chuyện.

Thời Sênh lại rất bình thản, chỉ liếc nhìn nó với vẻ coi thường, "Nếu ngươi có thể nói thì sao lúc trước còn giả làm người câm?"

Quyền trượng rút lên từ sàn tàu, bay lơ lửng trên không trung, "Phàm nhân như ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta à?"

Ai nha!

Không được rồi, lại thêm một đứa thần kinh có vấn đề nữa tới.

Ta còn chưa phát bệnh mà mi lại dám tranh trước à?

"Vậy ngươi câm miệng đi." Làm như người ta thèm nói chuyện với cái thứ đồ vật đến thân thể cũng không có như mi lắm ấy. Bản cô nương một chữ đáng giá ngàn vàng, ngươi có trả nổi phí nói chuyện không?

Quyền trượng: "..."

Phàm nhân ngu xuẩn.

Thời Sênh nhìn quyền trượng với ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh.

Quyền trượng xoay tròn hai vòng thể hiện sự tức giận của mình, cái thứ nửa người nửa cá này lại dám nhìn nó bằng ánh mắt như thế, ai cho cô ta lá gan ấy?

"Vòng cái gì mà vòng, múa ba lê đấy à?" Thời Sênh bị nó làm cho hoa mắt, tức giận mắng, "Muốn bay vòng thì ngươi cũng phải có một cái thân thể đã. Ngươi vòng kiểu này ai mà thèm nhìn chứ!"

Quyền trượng: "!!!"

"Rốt cuộc ngươi là cái gì?" Thần Dương không nhịn được hỏi, "Kẻ xâm lấn thế giới của chúng ta có phải ngươi không?"

Quyền trượng như tìm được cảm giác tồn tại từ trên người Thần Dương. Nó hừ một tiếng rồi bắt đầu khoe khoang thân phận của mình, "Ta là vua của bóng tối, sinh ra từ hỗn độn, có thể du hành tới các thế giới..."

Dựa theo tự thuật của quyền trượng thì nó ra đời từ rất sớm, có thể coi như là từ lúc vũ trụ bắt đầu hình thành, sau đó nhìn sinh mệnh dần tiến hóa. Nói tóm lại, nó là một thứ đồ cổ.

Thứ đồ cổ này bị nhốt trong hỗn độn rất nhiều năm. Ý thức của nó có thể tới rất nhiều thế giới nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không làm gì được những thế giới đó. Nó như một người khách qua đường nhìn những thế giới khác nhau ra đời, lột xác, tiến hóa, từ chưa có sự sống tới có sự sống, từ phồn hoa tới hủy diệt.

Một ngày nào đó đồ cổ thấy buồn chán. Nó muốn ra ngoài thế giới náo động kia dạo chơi, muốn thoát khỏi hỗn độn. Nhưng nơi đó như đang giam cầm nó, nó làm gì cũng không thể thoát ra được.

"Tách tách tách tách..."

Một đám quân họ Thần đang há mồm nghe và quyền trượng đang khoe khoang thân thế trâu bò của mình đều sửng sốt nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh cắn hạt dưa.

"Tanh tách..." Thời Sênh tiếp tục cắn không kiêng nể gì, "Tiếp tục nói đi, dừng lại làm gì hả?"

"Con kiến thấp hèn lại dám coi thường ta!" Quyền trượng thực tức giận.

"Đương nhiên là con kiến dám coi thường ngươi rồi. Ngươi khủng bố như thế, sắp trời cao cmnr, ai nhìn lên nổi chứ." Thời Sênh trợn trừng mắt, thứ đồ chơi này còn bị bệnh nặng hơn cả bản cô nương, mau gọi 120 cứu nó đi, có khi vẫn còn cứu được.

"Ngươi!"

"Ta làm sao? Tách tách tách tách..."

Quyền trượng: "..."

Quyền trượng bình tĩnh lại. Nó tiếp tục hừ lạnh, một bộ không trâu bò không được, "Đám con kiến các ngươi sẽ sớm diệt vong thôi, ta không thèm so đo với các ngươi."

"Nói vậy, việc các thế giới dung hợp là do ngươi làm rồi?" Thời Sênh cắn hạt dưa, hỏi quyền trượng.

"Trên thế giới này, ngoại trừ ta ra, làm gì có ai có bản lĩnh lớn như thế này chứ?" Quyền trượng cực kỳ đắc ý.

"Không biết lúc trước là ai bị nhốt trong hỗn độn không ra được." Quân họ Thần im ắng bổ thêm một đao.

"Chẳng phải ta ra rồi sao?" Quyền trượng tức mình rống lên, "Đám kiến con các ngươi cứ chờ đấy. Ta cho phép các ngươi nói chuyện à?"

Quân họ Thần tự thân mang thuộc tính ngốc nghếch đáng yêu nên đối mặt với cơn thịnh nộ của quyền trượng, bọn họ lại bổ thêm một đao: "Vừa rồi ngươi nói chúng ta chỉ là con kiến, không xứng đáng nói chuyện với ngươi, sao giờ ngươi lại tự hạ mình thành con kiến rồi?"

"Phụt..."

Thời Sênh không nhịn được phun hạt dưa ra. Cái quyền trượng này lúc không nói gì thì nhìn cũng ghê gớm lắm, vừa nói một câu liền... mất hết hình tượng.

Quả nhiên, trước đó nó không nói gì là một quyết định đúng đắn.

Quyền trượng xoay vài vòng để chứng tỏ cơn giận của mình, "Các ngươi cứ chờ đấy. Miệng lưỡi của ta không so được với các ngươi. Các ngươi cứ chờ tiêu vong theo thế giới này đi."

Nó ở thế giới này chờ lâu như thế là để chờ ngày này. Chỉ cần thế giới này bị hủy diệt thì nó có thể hoàn toàn thoát khỏi hỗn độn, không bao giờ quay về cái nơi chẳng có gì, cũng chẳng có sự sống đó nữa.

"Vì sao ngươi phải xâm lấn thế giới của chúng ta?"

Thần Dương có vẻ trầm ổn hơn đám gà ngốc kia, vẫn nhớ rõ mục đích của mình.

"Tại sao ta phải nói cho các ngươi chứ?" Quyền trượng hừ lạnh.

Thần Dương: "..."

Rốt cuộc phải làm thế nào để hủy diệt thứ này đây?

Thần Dương lặng lẽ tiến vào khoang thuyền. Hắn phải đánh thức lão đại dậy, chỉ có lão đại mới biết cách hủy diệt nó.

"Ngươi muốn có được thứ gì trong cơ thể của Clarissa?" Thời Sênh lại tiếp tục cắn hạt dưa, âm thanh tanh tách không ngừng như thể cô đang nói chuyện thân mật với cái thứ có ý đồ hủy diệt thế giới này vậy.

Quyền trượng bay tới trước mặt Thời Sênh, lại bắt đầu khoe khoang, "Trên thế giới này có rất nhiều người được trời xanh ưu ái, trong cơ thể bọn họ có một lực lượng kỳ quái, loại lực lượng đó có thể giúp ta mạnh hơn."

"Lúc ta mới tới thế giới này cũng gặp được một người như thế. Lúc đó ta mới từ trong hỗn độn đi ra. Hỗn độn không ngừng tìm kiếm tung tích của ta để bắt ta về. Nhưng khi ta ở bên cạnh người đó thì hỗn độn sẽ bỏ qua hắn. Sau khi ta phát hiện ra điều đó, ta đã ở bên cạnh hắn để tránh sự truy tìm của hỗn độn."

"Người đó là Hillary à?" Không ai biết lai lịch quyền trượng của Hillary, lúc hắn nổi danh thì quyền trượng đã ở trong tay rồi. Nếu quyền trượng tự mình tìm tới cửa thì có thể lý giải được điều đó.

Quyền trượng có vẻ đắc ý: "Ta đưa hắn ngồi lên vị trí tối cao, khiến con người phải sùng bái, tôn kính hắn."

1739

"Vậy Hillary đã đi đâu?" Nếu quyền trượng cần ở bên Hillary để tránh sự truy tìm thì nó sẽ không dễ dàng giết chết ông ta như thế mới đúng.

"Hắn..." Quyền trượng hơi dừng một chút, tựa hồ tiếc hận vì rèn sắt không thành thép, "Vì một con kiến ngu xuẩn mà vứt bỏ ta, cho nên ta đã khiến cả hắn và con kiến ngu xuẩn đó táng thân nơi đáy biển."

Quyền trượng hoàn toàn không sợ Thời Sênh biết những việc này, ngược lại cực kỳ vui, thậm chí còn tiếp tục khoe khoang với Thời Sênh:

"Sau khi mất hắn, hỗn độn liền lập tức tìm tới. Vì để không bị bắt về nên ta đã ẩn mình xuống đáy biển, nhưng hỗn độn quá khó chơi nên cuối cùng ta tạm thời tự phong ấn mình lại, chờ đợi hỗn độn rời đi."

Hỗn độn tới đây bắt nó, không bắt được sẽ không rời đi, vì thế quyền trượng phong ấn mình rất nhiều năm. Nó chờ nhàm chán quá nên ngủ quên mất rất nhiều năm.

Đến khi nó tỉnh lại thì lực lượng của hỗn độn đã biến mất, nhưng nó cũng nhận ra rằng sau khi liên hệ giữa nó và hỗn độn yếu đi thì lực lượng của nó cũng yếu đi.

Nó tự phong ấn mình vào thời kỳ đỉnh phong, với lực lượng hiện tại thì nó không có cách nào cởi bỏ phong ấn được. Năng lực của nó là có thể tùy ý du tẩu tới các thế giới mà còn có thể đả thông hai thế giới với nhau. Vì thế, nó liền nghĩ ra cách dung hợp thế giới, lợi dụng lúc hai thế giới dung hợp để phá hủy phong ấn, hấp thu lực lượng của các thế giới đó cho mình sử dụng.

Vì lo lắng hỗn độn sẽ quay lại bắt mình nên lúc đầu nó rất cẩn thận, nhưng cuối cùng nó phát hiện hình như hỗn độn đã quên mất nó rồi.

Vì thế nó lập tức cởi bỏ phong ấn, nhưng đúng lúc đó thì có người tiến vào. Nó biết con người tham lam muốn có được nó. Vì không muốn cho nhiều người tới nên nó đã tạo ra gió lốc trên biển, ngăn cản con người tới tìm mình.

Lúc trước, đại lục kia cũng không có kết giới gì, nhưng sau khi con người tìm tới thì nó liền thiết hạ để ngăn cản họ.

Cốt truyện sau đó thì Thời Sênh cũng biết rồi.

Sau khi vượt qua vô tận gió lốc, cô và đám người nữ chính cùng tới được đại lục kia. Nữ chính tìm được quyền trượng trước. Có lẽ lúc đầu quyền trượng coi trọng vòng sáng của nữ chính nhưng sau đó lại phát hiện ra trong cơ thể nữ chính còn một linh hồn phù thủy nữa, vì thế nó mới không lập tức đưa ra lựa chọn được.

Sau đó, Thời Sênh tóm được nó. Thời Sênh thực sự chưa làm gì nhưng mà nó đã nổi điên trước rồi.

"Biết tại sao không?" Quyền trượng trôi nổi trong không trung, "Bởi vì ngươi là người cá. Ta ghét nhất bọn người cá."

"Ngươi kỳ thị cá à?" Người cá trêu ngươi hay chọc ngươi gì sao?

Quyền trượng đột nhiên cắm thẳng xuống boong tàu phát ra một tiếng vang thật lớn, toàn bộ thân tàu cũng rung động theo, "Hillary phản bội ta vì một người cá, đương nhiên ta ghét bọn người cá nhất rồi. Ta hạ nguyền rủa cho tộc người cá của các ngươi đó là các ngươi vĩnh viễn không thể lên bờ đi lại, cũng vĩnh viễn không thể yêu con người."

Thời Sênh: "..."

Ngươi còn có thể đần độn hơn một tí được không hả?

"Ta sắp được tự do rồi!" Quanh thân quyền trượng phát ra ánh sáng, lúc trước chỉ lập lòe như đom đóm thì giờ đã sáng như ngọn nến, lực lượng vận chuyển và chống đỡ của thế giới đang bị nó rút dần ra.

Không có hỗn độn làm phiền, cũng không cần sợ không có sức mạnh.

"Tanh tách tanh tách..."

Quyền trượng: "..."

Nó đột nhiên tới gần Thời Sênh hơn: "Ngươi không sợ hãi sao?"

Thời Sênh chớp mắt, ánh sáng của nó phản chiếu trong mắt cô như lửa cháy lan trên đồng cỏ, một đường lan tràn tiến sâu vào bên trong. Cô hỏi lại: "Tại sao phải sợ?"

"Tại sao lại không sợ?" Các ngươi sắp chết rồi, thế giới này sắp xong đời rồi chứ sao!

"Nhìn ngươi có gì đáng sợ đâu chứ, tanh tách tanh tách..."

Quyền trượng giận tới mức xoay vòng vòng. Ai dám nói là nhìn nó không có gì đáng sợ. Nó vừa nói là thế giới này sắp xong đời rồi cơ mà!!!

Quyền trượng lại đánh vào mạn thuyền một lần nữa làm cho thân thuyền lắc lư.

"Lão đại!" Tiếng kinh hô của Thần Dương truyền ra từ dưới boong tàu.

Thời Sênh khựng lại, nhìn về phía khoang thuyền thì thấy Thần Tường đang xách đèn lồng đi ở trước, Tuân Lệnh đang ôm đầu được Thần Dương dìu ra.

Hắn đi rất chậm, đôi mắt cũng chưa mở. Ra khỏi khoang thuyền, hắn không cho Thần Dương đỡ nữa mà đi tới trước mặt quyền trượng, duỗi tay cầm lấy.

Những động tác sau của Tuân Lệnh không thong thả như trước nữa nên khi Thời Sênh chỉ kịp vươn tay ra giữ lấy tay hắn đang nắm chặt quyền trượng.

"Phàm nhân to gan." Quyền trượng giận dữ, "Không được ta cho phép, ai cho ngươi chạm vào ta?"

Tuân Lệnh ngáp một cái rồi kéo quyền trượng về phía mình.

"Huynh làm gì thế hả?" Thời Sênh không hiểu hắn muốn làm gì.

Tuân Lệnh nhìn cô bằng ánh mắt ngái ngủ, trên hàng lông mi dài dường như vẫn còn treo một vệt nước lấp lánh, giọng hắn rất khẽ: "Có thể buông ta ra không?"

Thời Sênh cầm chặt hơn, "Huynh định làm gì?"

Tuân Lệnh nhìn tay cô, trong đầu bỗng dưng hiện lên một suy nghĩ. Hắn cúi người hôn lên mặt cô.

Đằng sau vang lên tiếng hít hà.

Quân họ Thần trợn mắt há mồm, trong đầu đều có chung một câu hỏi: Lão đại của bọn họ đang làm gì thế?

Người và yêu ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt đâu lão đại à. Huynh đừng để bị yêu tinh kia dụ dỗ thế chứ!!!

Tuân Lệnh không hề cảm giác được Thời Sênh lỏng tay ra nên đành phải di chuyển vị trí, tìm được cánh môi cô. Lực trên tay vẫn rất chặt, Tuân Lệnh lập tức học cô, dùng đầu lưỡi cạy môi và răng cô ra.

Hô hấp của người đối diện dừng lại, bàn tay đang giữ hắn cũng khẽ nơi lỏng. Tuân Lệnh không ngừng cố gắng. Đến khi Thời Sênh hoàn toàn buông ra, hắn liền nhanh chóng rời khỏi phạm vi của cô.

Ôi...

Buồn ngủ quá!

Lần nào tới gần nàng ấy cũng sẽ thấy buồn ngủ!

"Phàm nhân ngu xuẩn, mau buông ta ra, nếu không ta sẽ không khách khí!" Quyền trượng vẫn đang kêu gào.

Tuân Lệnh tay chống mạn thuyền, thân mình lung lay như lúc nào cũng có thể rơi ra ngoài. Hắn không thèm quan tâm tới quyền trượng đang kêu gào mà nhìn về phía Thời Sênh đang bay tới gần mình: "Đừng tới đây, nàng mà tới là ta sẽ nhảy xuống đấy."

"Huynh nhảy đi." Thời Sênh nghiến răng, "Dù sao ta cũng sẽ đón được huynh."

Tuân Lệnh: "..."

Thiết kiếm dừng lại trước mặt Tuân Lệnh. Thời Sênh nhảy từ trên thiết kiếm xuống, bước từng bước một tới trước mặt hắn, ánh mắt trói chặt lấy ánh mắt hắn: "Huynh định làm gì?"

Tuân Lệnh nhìn hai chân của cô sau đó cúi người bế cô ngồi lên mạn thuyền: "Ta muốn hoàn thành khế ước với nó."

"Cái gì?" Quyền trượng nổi giận trước, "Một phàm nhân ngu xuẩn như ngươi mà dám ký khế ước với ta. Ngươi tưởng ngươi là ai? Ta không đồng ý, mau thả ta ra."

Thời Sênh nhìn quyền trượng. Nó chỉ gào khan thế thôi chứ không hề tránh thoát ra. Lúc trước nó nói nhảm với cô nhiều như thế, cô biết là nó đang kéo dài thời gian, tuy rằng lực lượng của nó vẫn chưa khôi phục nhưng cũng không tới mức hoàn toàn không có sức phản kháng như thế này...

Nó đang đợi gì? Hay là người đàn ông này có điểm nào đó đặc biệt?

Tuân Lệnh dựa vào Thời Sênh, tiếp tục ngáp dài, giọng nói đầy ngái ngủ: "Ta đồng ý là được, không cần ngươi đồng ý."

"Ta là vua bóng tối, một con kiến nho nhỏ như ngươi dựa vào cái gì mà dám khế ước ta?"

1740

"Dựa vào..." Tuân Lệnh ngáo một cái, mắt hơi híp lại, nước mắt trong suốt chảy ra khóe mắt rồi treo ở trên hàng mi dài. Hắn hơi dừng một chút, "Dựa vào cái này."

Quyền trượng hoàn toàn không hiểu Tuân Lệnh nói là dựa vào cái gì nên nhất thời câm miệng. Nếu có thể nhân cách hóa nó thì có lẽ hiện tại nó đang quan sát hắn với ánh mắt kỳ quái.

Chắc Tuân Lệnh buồn ngủ sắp không chịu được rồi nên động tác của hắn cũng như bị tua chậm lại vậy.

Hắn vẫn một tay nắm quyền trượng, trên đầu ngón tay của tay kia đột nhiên xuất hiện một vết thương, máu từ vết thương đó chảy ra. Hắn bèn nhỏ máu đó lên quyền trượng.

"Ngây thơ, ta đây có thể dễ dàng bị ngươi khế ước vậy sao?" Quyền trượng hoàn toàn không sợ hãi mà còn tỏ ra đắc ý. Nó không phải Thần Khí bình thường, lấy máu nhận chủ không có tác dụng gì với nó hết.

Tưởng đâu con kiến này có át chủ bài gì mà nó không biết, hóa ra quá tầm thường.

Tuân Lệnh hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với quyền trượng, chuyên tâm làm việc của mình. Sau khi máu thấm vào trong quyền trượng, Tuân Lệnh liền thả nó ra.

Quyền trượng được tự do liền lập tức bay ra xa, "Ta đã nói loại kiến con như ngươi không thể khế ước nổi ta, giờ biết ta lợi hại rồi chứ gì?"

Tuân Lệnh híp mắt nhìn thẳng vào quyền trượng. Đôi mắt hắn hoàn toàn tỉnh táo, không hề có chút mê man buồn ngủ nào. Hắn vươn ngón tay vừa mới lấy máu ra phía trước, một sợi tơ ánh sáng thoát ra khỏi đầu ngón tay hắn và kéo dài sang phía quyền trượng.

Toàn bộ không gian đều được sợi tơ ánh sáng này làm sáng bừng lên.

Quyền trượng kinh hãi lùi lại, đây là cái gì?

"Nhân loại ngu xuẩn, ngươi muốn làm gì?"

Ánh sáng ban đầu còn rất chậm, càng tới gần quyền trượng thì càng nhanh hơn. Quyền trượng muốn lùi về sau nhưng lại cảm thấy ánh sáng đó cực kỳ hấp dẫn làm nó muốn tới gần hơn.

Không chỉ có quyền trượng, ngay cả Thời Sênh cũng cảm giác được lực lượng tương tác kỳ quái của ánh sáng đó. Nó làm người ta không tự chủ được mà muốn tới gần hơn.

Mặt biển yên tĩnh lại nổi sóng, sinh vật trong biển lại một lần nữa ngóc đầu lên, vây xung quanh con thuyền. Chúng không có hành vi tấn công nào mà chỉ ngẩng đầu nhìn ánh sáng lấp lánh như ánh mặt trời kia.

Đám người Thần Dương đã sớm di dời tầm mắt, lùi đến tận lối vào khoang thuyền. Tư thế như thể chỉ cần xảy ra chuyện là họ sẽ lập tức chạy trốn.

Thời Sênh xoay người nhìn mặt biển, càng ngày càng có nhiều động vật tụ lại, có con bình thường, có con rất quái dị, điểm giống nhau duy nhất giữa bọn chúng là đều ngẩng đầu nhìn về phía này như thiêu thân lao vào lửa đỏ.

Tuân Lệnh lại như không phát hiện ra, ánh sáng dần quấn lấy quyền trượng, quyền trượng đột nhiên bừng tỉnh rồi không ngừng giãy giụa.

"Ngươi là thứ gì? Buông ta ra, phàm nhân ngu xuẩn này, mau buông ta ra. Ngươi không có tư cách chạm vào ta, càng không có tư cách khế ước ta."

Ánh sáng kia kéo quyền trượng đang giãy giụa tới gần Tuân Lệnh. Quyền trượng hoàn toàn không có sức phản kháng. Lúc trước nó đã bị Thời Sênh làm cho chật vật, sau đó tuy rằng được linh hồn nữ chính chữa thương nhưng giờ nó vẫn còn rất suy yếu, nếu không cũng sẽ không ở đây kéo dài thời gian làm gì.

"Không được!"

Ánh sáng thẩm thấu vào trong quyền trượng. Mỗi một lần thẩm thấu làm nó thấy vừa thoải mái, lại vừa có cảm giác nguy hiểm. Nó vừa muốn kháng cự lại vừa muốn tới gần.

Đây là quái vật gì vậy...

Sao lại có con kiến như thế này...

Cuối cùng, Tuân Lệnh dùng sức một cái, quyền trượng bắn thẳng về phía hắn. Hắn dùng hai tay túm lấy quyền trượng rồi cắm nó xuống sàn thuyền. Ánh sáng nhanh chóng bao bọc lấy hắn, trên mặt đất hình thành một trận pháp kỳ quái.

Đáy lòng Thời Sênh có dự cảm không lành, muốn vươn tay ra kéo hắn nhưng ánh sáng lóe lên, toàn bộ boong thuyền liền tối lại, sau đó cả Tuân Lệnh và quyền trượng đều biến mất.

Biến mất...

Sao lại không thấy rồi? Đi đâu vậy?

"Người đâu?" Thời Sênh nhìn về phía đám người Thần Dương đang đứng ở lối vào khoang thuyền.

Sắc mặt đám người Thần Dương đều rất kém nhưng cũng không phải là quá tuyệt vọng. Thời Sênh lo lắng nên giọng cũng to hơn: "Người đâu rồi?"

Rì rào...

Mặt biển không ngừng vang lên âm thanh, lúc đầu còn nhỏ, sau đó liền rất lớn. Toàn bộ động vật trên biển đều đang giết hại lẫn nhau, trong không khí lập tức lan tràn mùi máu tanh.

Đám người Thần Dương đi lên boong thuyền, giọng nói cũng bị tiếng sóng biển ồn ào cắt ngang: "Lão đại sẽ ra thôi, huynh ấy sẽ không sao."

Lời này không biết là đang nói cho Thời Sênh nghe hay nói cho chính bọn họ nghe nữa."

"Thứ vừa rồi là gì?"

"Đó là thiên phú của lão đại." Thần Dương nhìn mặt biển đang đầy cảnh cắn xé: "Chỉ cần là thứ có linh trí đều sẽ bị ánh sáng đó hấp dẫn, linh trí càng thấp thì sẽ càng dễ trầm mê."

Mẹ!

"Hiện giờ hắn đã đi tới đâu?"

Thần Dương lắc đầu: "Trước kia ta chỉ thấy lão đại dùng nó để mê hoặc người khác, chưa thấy tình cảnh như hôm nay bao giờ. Khó trách tông chủ chỉ nói cho một mình lão đại cách tiêu diệt quyền trượng..."

Thiên phú này chỉ mình hắn có, ngoài ra sẽ chẳng còn ai có thể nữa. Nếu đã cần tới thiên phú của hắn thì nói cho đám người Thần Dương cũng chẳng có ích lợi gì. Ngây thơ nhất là trước đây bọn họ còn muốn để lão đại ở lại trên thuyền.

Có lẽ bọn họ cảm thấy phiền khi mang lão đại theo, rốt cuộc thì lúc nào hắn cũng ngủ, nhưng trong lòng mọi người cũng là không muốn hắn đi chịu chết.

"Ầm ầm ầm..."

Trên trời vang lên âm thanh đì đùng, từ phía chân trời phía xa có ánh sáng hiện lên, sáng tới mức bọn họ cơ hồ không mở nổi mắt ra.

Đến khi bọn họ thích ứng được với ánh sáng thì thấy ở phía chân trời nổi lên vô số công trình bê tông cốt thép, nhà cao tầng đứng sừng sững, dường như còn có thể nghe thấy cả tiếng người la hét và tiếng còi ô tô.

Không chỉ bên kia, từ một hướng khác, bóng đêm cũng đang dần bị ánh sáng thay thế, rừng rậm nguyên thủy xuất hiện ra ở phía chân trời.

Thế giới này của họ giờ như trung tâm của quả cầu, xung quanh quả cầu đó đang giao với các quả cầu khác, dần dần bị bao trùm. Khi các thế giới hoàn toàn chạm vào nhau thì sẽ bộc phát ra năng lượng như thế nào đây?

Mà có lẽ quyền trượng đang chờ đợi hấp thu năng lượng khi các thế giới này va vào nhau.

"Là núi Lôi Minh!" Quân họ Thần chỉ về thế giới thứ ba xuất hiện ở phía chân trời.

Trên đỉnh ngọn núi đó đầy rẫy những tia sét. Đó là đỉnh núi cao nhất ở đại lục Đông Lai, quanh năm bị sét bủa vây, cũng vì vậy nó mới có cái tên Lôi Minh.

"Thần Dương, giờ chúng ta phải làm sao?" Lão đại không biết sống chết thế nào, bọn họ phải làm gì đây?

Trên trán Thần Dương đầy mồ hôi lạnh. Hắn vuốt mồ hôi rồi nhìn về phía Thời Sênh. Cô đang ngửa đầu nhìn lên trời, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn ra có cảm xúc gì.

"Phải tin tưởng lão đại." Thần Dương cắn răng.

Bọn họ có thể làm sao chứ? Nơi mà bọn họ tới cách đây rất xa, dù có trở về thì cũng chẳng đuổi kịp tốc độ của mấy thứ đang di động trên trời kia.

Hơn nữa lão đại không ở đây, chưa chắc bọn họ có thể xuyên qua khu vực kia.

Người cá kia còn chưa hoảng hốt thì bọn họ hoảng cái gì chứ?

Nhất định lão đại sẽ không sao!

1741

Trước kia toàn là Thời Sênh làm thế giới sụp đổ, đây là lần đầu tiên cô đứng nhìn người khác làm sụp đổ thế giới, thật sự muốn lấy hạt dưa ra cắn và xem diễn.

[Ký chủ, cô không lo lắng sao?] Hệ thống kỳ quái, bộ dáng vừa rồi của cô như muốn giết người mà giờ lại có tâm tình muốn cắn hạt dưa nhìn người khác phá hỏng thế giới.

"Vì ta lo lắng nên ta mới không cắn hạt dưa còn gì!"

[...] Giờ cô trả lời tôi thì được cái gì chứ?

Gặp được người như cô đúng là tai nạn!

Đau lòng cho nữ chính Từ.

Thời Sênh dựa vào mạn thuyền, con ngươi nhìn về phía thành thị ở chân trời xa xa, "Ta không biết hắn đã tới đâu. Ta không thể nào mạnh mẽ kéo hắn về. Nếu đã biết như thế thì tại sao ta phải phí công phí sức chứ? Dù sao, cùng lắm thì đổi sang một thế giới khác."

[...] Hệ thống muốn đập máy, [Ký chủ, cô không thể tư duy như một người bình thường sao? Cô có biết giờ cô giống cái gì không?]

"Giống cái gì?" Thời Sênh thờ ơ hỏi lại.

[Quái vật máu lạnh vô tình.]

Thời Sênh trầm mặc một chút rồi đáp với giọng điệu trào phúng: "Ta vốn dĩ là người như thế còn gì."

[...] Nothing to say.

Trước giờ cô chưa từng che giấu sự máu lạnh vô tình của mình. Dù ở trước mặt Phượng Từ, cô cũng chưa từng thu liễm lại.

Cô chính là người như thế, trước giờ đều vậy, chưa từng thay đổi.

Thời Sênh nhìn ra xa, trong con ngươi tĩnh lặng dần nổi lên gợn sóng nhẹ. Những ngón tay cô hơi siết chặt lấy mạn thuyền, đầu ngón tay trắng bệch rồi chuyển thành xanh ngắt.

Trước giờ anh luôn không cần em bảo vệ, chẳng qua là vì em nên anh mới không thể không thu liễm sự sắc bén của mình mà thôi. A Từ, không có em bên cạnh, anh nhất định phải còn sống đấy.

...

Rầm...

Trên mặt biển xuất hiện ba thế giới và đến hôm sau thì bắt đầu va chạm vào nhau, vô số khói lửa nở nộ trên bầu trời. Khói lửa cuộn lên như có người đang vẽ một bước tranh làm thế nhân kinh hãi ở nơi chân trời.

Các thế giới va chạm vào nhau, thế giới này của bọn họ cũng gặp tai nạn. Mặt biển xuất hiện vô số lốc xoáy, sinh vật biển bị văng lên cao, sóng thần cao mấy chục mét không ngừng hoành hành.

Con thuyền nhỏ bé như một chiếc lá khô dập dềnh trên mặt biển thật sự làm cho người ta kinh hãi.

Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, thiết kiếm ghé sát sàn thuyền. Nó có thể khống chế theo sự lay động của con thuyền nên không xảy ra va chạm gì, cũng sẽ không làm Thời Sênh cách boong thuyền quá xa.

Thời Sênh đang bày mấy cục đá trên boong tàu, Thần Dương tay bám vào đồ vật cho khỏi ngã, ngồi xổm bên cạnh cô hỏi: "Tiểu thư Daisy, cô đang làm gì thế?"

"Bày trận pháp, chưa học à?"

Đương nhiên là hắn từng học rồi. Hắn chỉ kỳ quái là sao người của thế giới này, à không phải, cá của thế giới này lại biết bày trận pháp. Theo như hắn biết thì thế giới này không có người tu chân. Nếu không có người tu chân, sao một người cá như nàng ta lại biết bày trận pháp chứ?

"Giờ bày trận thì có ích gì?" Thần Dương lại hỏi tiếp, một khi thế giới này hủy diệt thì bọn họ còn có thể sống được ư?

"Đương nhiên là có chỗ dùng." Thời Sênh đặt các cục đá theo đúng thứ tự.

"Dùng thế nào?"

Thời Sênh không trả lời mà vẫn chậm rãi bày trận pháp. Dù Thần Dương có hỏi gì cô cũng như lão tăng nhập định không nghe thấy vậy.

Ngày thứ ba, toàn bộ mặt biển rừng rực lửa cháy, mặt biển sôi sùng sục. Thời Sênh rời khỏi thiết kiếm quay về trong thùng sắt.

Nhiệt độ quá cao nên cô không chịu được, nhất định phải ngâm mình trong nước.

Ngày thứ tư, mọi thứ ở ba thế giới kia bắt đầu rơi xuống biển, thỉnh thoảng trên mặt biển sẽ xuất hiện những thứ kỳ quái, ví dụ như nửa con thuyền, máy bay vẫn còn đầy hành khách, thành thị trên không, sinh vật khổng lồ thời nguyên thủy, phi thuyền có hình dạng kỳ quái.

Cũng có con người đột nhiên rơi xuống, có người rơi thẳng xuống biển nên bị thủy quái há miệng đớp luôn. Cũng có những tu luyện giả hoặc dị năng giả như đám người Thần Dương, những người này sống được lâu hơn một chút.

Toàn bộ thế giới đều lâm vào rối loạn, quần ma nhảy múa.

Giờ Thần Dương đã biết tác dụng của trận pháp kia là bảo vệ con thuyền này.

Lúc trận pháp vận chuyển thì con thuyền cũng được bảo hộ, bất cứ thứ gì rơi xuống biển đều không thể tạo thành thương tổn cho nó. Điều duy nhất không ổn là những cục đá tiêu hao quá nhanh.

Ngày thứ mười.

Trên mặt biển ngoại trừ đủ loại rác trôi nổi thì ngẫu nhiên sẽ thấy con người bay qua, tương lai và viễn cổ đan xen vào nhau, đánh mạnh vào thị giác của người ta.

Nhiều ngày trôi qua, những người đó cũng đã tiếp thu xong mọi chuyện xảy ra. Cũng có nhiều người có chủ ý tấn công con thuyền này nhưng sau đó lại phát hiện ra chẳng thể nào tấn công được, vì thế họ liền bỏ đi suy nghĩ này.

Ngày thứ mười hai, sau khi mặt biển chấn động mạnh một hồi thì có nhiều khe rãnh xuất hiện.

"Tiểu thư Daisy?" Thần Dương nhìn những khe rãnh xa xa, nước biển đang tràn xuống những cái khe đó, không biết nó thông tới đâu nhưng chẳng khác nào động không đáy cả.

"Chuẩn bị chết đi." Thời Sênh cắn hạt dưa, giọng đầy ẩn ý nhưng lại không nghe ra một chút cảm xúc nào.

"Rầm!" Một bóng người đột nhiên bắn thẳng tới trước mặt cô, cả người nện lên kết giới, "Cứu với, cứu với!"

Người nọ không ngừng đập lên kết giới, gương mặt ngập tràn kinh hãi.

Thời Sênh hờ hững nhìn người đó bị đám xúc tu của động vật dưới biển kéo xuống, miệng vẫn bình thản cắn hạt dưa.

Thần Dương bị sự đột ngột đó dọa nhảy dựng lên. Mấy ngày nay, người tới chỗ bọn họ càng lúc càng nhiều nhưng mà mọi người tự thân còn chưa bảo vệ được mình, ai còn có lòng tốt đi quản người khác nữa chứ.

"Tiểu thư Daisy, cô thật sự không có cách nào sao?"

"Ta có phải là Thần Biển đâu, có thể có cách nào chứ?" Thời Sênh trợn mắt.

Thần Dương nghĩ thấy cũng đúng, sức một người khó có thể khống chế được cục diện hiện tại, có lẽ chính cái quyền trượng kia cũng không dự đoán được cục diện cuối cùng là cái dạng này.

Thần Dương thở dài: "Cũng không biết lão đại thế nào nữa."

Ánh mắt Thời Sênh hơi ngưng đọng nhưng cũng không đáp lời.

Ngày thứ 15.

Khe rãnh dưới biển càng lúc càng mở rộng hơn, phía chân trời toàn là lửa đỏ như được nhuộm bằng máu, trong không khí vẫn luôn ngập tràn mùi tanh, dùng câu "trăm họ lầm than" để miêu tả cảnh này cũng không hề quá đáng.

Ngày thứ hai mươi, Tuân Lệnh vẫn không xuất hiện, thế giới bắt đầu sụp đổ.

Quân họ Thần đứng trên boong tàu quan sát cảnh thế giới sụp xuống, mọi thứ đều bị một lực lượng vô hình phá hủy, không có tiếng nổ kinh thiên động địa, âm thanh của cả thế giới như bị cắn nuốt hết.

Thời Sênh nhảy khỏi thiết kiếm, đứng ở bên cạnh trận pháp: "Các ngươi màu vào trong trận đi."

"Tiểu thư Daisy?"

"Ta cũng không chắc nó sẽ truyền tống các ngươi tới đâu, có lẽ là thế giới khác, cũng có thể là hư không, có thể sống sót được không thì phải dựa vào chính các ngươi rồi." Giọng của Thời Sênh vẫn thản nhiên như cũ. Cô đã từng đánh sụp thế giới nên cũng chẳng thấy tràng cảnh này có gì đáng sợ cả.

Quân họ Thần nhìn nhau.

Hóa ra thứ này là Truyền tống trận ư?

Trong bọn họ cũng sẽ có người biết bày Truyền tống trận, nhưng loại Truyền tống trận đó chỉ có thể sử dụng trong cùng một thế giới, không thể sang thế giới khác được.

Cho nên ở trong một thế giới sắp sụp đổ, bọn họ bày Truyền tống trận cũng chẳng có ích lợi gì.

Thần Dương nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch: "Tiểu thư Daisy, thế còn cô?"

"Ta... ở đây chờ huynh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro