1980-1984

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1980

Mở màn kết thúc bằng một trận cãi vã, quả thực giống hệt với hội nghị Thập Nhị Phong, những người này căn bản chẳng ai phục ai cả.

Thượng Quan Phổ mệt mỏi rời khỏi hội trường. Hắn khẽ hỏi người bên cạnh mình, "Sức khỏe của Phụ hoàng thế nào rồi?"

"Hai ngày nay tinh thần của Bệ hạ không tồi, cứ theo tình hình này thì chắc không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn." Thuộc hạ đáp lời.

"Anh Cả đâu?"

"Mấy hôm trước đến chỗ Bệ hạ làm ầm ĩ một trận, khiến Bệ hạ tức giận đến mức suýt ngất đi. Không biết gần đây đang làm gì. Người bên cạnh hắn cũng thần thần bí bí. Điện hạ, chúng ta có nên đề phòng một chút hay không?"

Thượng Quan Phổ day ấn đường, "Các người chú ý kỹ một chút là được."

"Điện hạ, Bệ hạ bây giờ..." Tên thuộc hạ muốn nói lại thôi, "Ngài vẫn nên suy xét cho bản thân đi thì hơn. Đến bây giờ Bệ hạ vẫn chưa chịu lập trữ quân, Đại hoàng tử lúc nào cũng nhìn vị trí đó như hổ rình mồi. Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn bất hòa với ngài, nếu hắn... sợ là ngài sẽ gặp phải nguy hiểm."

Thượng Quan Phổ lắc đầu: "Hết thảy cứ chờ Phụ hoàng an bài đi."

"Tam hoàng tử Điện hạ."

Giọng nói thanh thúy vang lên từ sau lưng, lưng Thượng Quan Phổ cứng đờ, nháy mắt cho người bên cạnh một cái sau đó xoay người, trên mặt treo một nụ cười đầy khéo léo: "Thời gia chủ, có chuyện gì thế?"

Thời Sênh chậm rãi bước tới, "Điện hạ, chuyện lần trước ở phố Sương Nguyệt, anh có gì muốn nói với tôi không?"

Thượng Quan Phổ hơi sửng sốt một chút, chuyện đã xảy ra từ bao giờ rồi mà giờ cô mới tới hỏi sao?

Đây rõ ràng là kiếm cớ sinh sự còn gì?

Biết ngay là cô ta tới không có ý tốt gì mà.

"Thời gia chủ, kết quả điều tra lúc đó tôi đã gửi tin tóm tắt qua cho ngài rồi mà, ngài chưa thấy sao?"

Thời Sênh nhếch miệng cười, "Hiệu suất làm việc của Hoàng thất các người kém quá, lâu như vậy rồi mà còn chưa có kết luận cụ thể."

"Thời gia chủ..."

Thượng Quan Phổ còn chưa nói xong, Thời Sênh đã xoay người rời đi.

Thượng Quan Phổ: "..."

"Điện hạ, cô ta tới làm gì thế?"

Thượng Quan Phổ: "..." Trào phúng hiệu quả làm việc của Hoàng thất thấp à?

...

Khách sạn mà lần này Hoàng thất sắp xếp vẫn là khách sạn lần trước. Lúc Thời Sênh vừa tiến vào Sảnh lớn thì nhìn thấy Cơ Dạ và Cơ Huyên đang đứng chung một chỗ với nhau. Hình như hai người định đi ra ngoài, nhưng Cơ Huyên lại có vẻ không vui, Cơ Dạ đang dỗ dành cô ta.

Lúc này mà Cơ Dạ còn dẫn Cơ Huyên theo, xem ra là thực sự yêu người này.

Có lẽ Cơ Huyên nhìn thấy Thời Sênh nên cô ta vội vàng núp về phía sau Cơ Dạ, túm chặt lấy quần áo của hắn, chỉ ló mỗi đôi mắt ra nhìn cô.

Lúc Cơ Dạ nhìn qua thì một bóng người đã chặn đứng tầm mắt của hắn.

"Tiểu Sênh." Chàng trai mặc một cái áo đơn giản, quần rộng thùng thình chít ống, kết hợp với một đôi giày thể thao, càng nhìn càng giống một cậu thiếu niên.

"Sao lại xuống dưới này?"

Thần Hành từ sau lưng hắn tung tăng nhảy nhót chạy tới: "Anh Phượng Từ muốn đi tìm chủ nhân."

Lúc nên lấy lòng thì phải lấy lòng, giống như vừa rồi cô nhóc nói với Phượng Từ rằng chủ nhân đã về tới dưới sảnh, Phượng Từ lập tức cho cô nhóc sắc mặt tốt ngay.

Thời Sênh chọc chóp mũi cô nhóc một cái: "Không được dẫn anh ấy ra ngoài, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm hả?"

Thần Hành bĩu môi, sao lấy được lòng Phượng Từ thì lại bị chủ nhân mắng rồi.

Tủi thân quá!

"Được rồi, đi lên thôi." Thời Sênh cũng không có ý trách cứ Thần Hành. Trảm Long Vệ cô mang tới đây đều dùng để bảo vệ cho hắn. Trên người hắn còn có đồ mà cô để lại, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì được.

Thời Sênh dẫn Phượng Từ đi lên. Cơ Dạ và Cơ Huyên vẫn còn đứng ở đại sảnh.

Lúc lên lầu hai, Diêm gia chủ dẫn theo người tiến vào thang máy.

Mặt Diêm gia chủ bạnh ra, chỉ liếc nhìn Thời Sênh một cái rồi lại nhìn đi chỗ khác. Người nào không biết còn tưởng hai người không quen nhau.

Thời Sênh vẫn nhìn thẳng, dù sao ông không chào hỏi tôi thì tôi cũng chẳng việc gì phải chào ông cả.

Đinh...

Cửa thang máy mở ra, Diêm gia chủ đứng yên không nhúc nhích, người sau lưng ông ta cũng không dám động đậy.

Hồi lâu mà chẳng có ai đi ra ngoài, cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Diêm gia chủ duỗi tay cản. Đến khi thang máy mở hẳn ra lần nữa, ông ta liền khoanh tay bước ra ngoài.

"Đồ thần kinh."

Thần Hành nhỏ giọng nói thầm một câu.

Bên ngoài hành lang cực kỳ yên ắng, Diêm gia chủ không muốn nghe thấy cũng khó. Nhưng ông ta không quay đầu lại mà tiếp tục rời đi với tốc độ nhanh nhất.

...

Linh vật Bệ hạ của Hoàng thất vẫn luôn không gặp ai. Ngay từ đầu bọn họ còn tưởng linh vật Bệ hạ giả vờ, nhưng sau đó có người lấy cớ tới thăm Bệ hạ, thấy ông ta thật sự không giống như đang giả vờ bị bệnh.

Linh vật Bệ hạ thật sự sắp không chống đỡ được rồi.

Lúc này nếu Bệ hạ xảy ra chuyện gì thì mọi chuyện lại càng trở nên khó khăn hơn. Ai sẽ là người ngồi lên ngôi vị hoàng đế này đây?

Đại hoàng tử là con trưởng, theo lý thuyết thì hắn sẽ là người kế thừa ngôi vị. Nhưng tất cả mọi người đều biết Đại hoàng tử là người cực kỳ cuồng vọng và tự đại, không thích hợp làm hoàng đế.

Mà Tam hoàng tử... Mấy năm nay, Tam hoàng tử vẫn luôn làm việc giúp Bệ hạ, dường như Bệ hạ cũng có ý muốn bồi dưỡng hắn, nhưng đến bây giờ vị trí trữ quân vẫn chưa được định ra.

Còn về Nhị hoàng tử, nhiều năm rồi chẳng ai gặp được người này. Cả ngày hắn đều chìm đắm trong đam mê cơ giáp. Tinh Tế xảy ra chuyện lớn như thế mà cũng chẳng thấy hắn ra mặt.

Chẳng ai biết được ý định của Bệ hạ là gì.

Hiện tại ai cũng bận bịu, chỉ muốn mau chóng thảo luận ra một cái kết luận xem làm thế nào để tinh hệ U Minh khôi phục lại trong thời gian sớm nhất, nhưng với biến đổi bất ngờ này thì có lẽ không dễ dàng như thế nữa.

Mọi người còn đang bận suy đoán lung tung thì đột nhiên nhận được tin Bệ hạ mời mọi người tham gia yến tiệc. Trong yến tiệc, Bệ hạ cũng sẽ tuyên bố trữ quân kế thừa ngôi vị của mình.

Thời Sênh cầm thiệp đi tới đi lui, tầm mắt Phượng Từ di động theo từng bước đi của cô.

"Tiểu Sênh, em đang nghĩ gì thế?"

Thời Sênh dừng lại, quơ quơ cái thiệp mời trong tay: "Em đang nghĩ xem Bệ hạ bị bệnh thật hay giả."

"Quan trọng lắm sao?" Ông ta có bị bệnh hay không thì liên quan gì tới cô đâu?

"Không quan trọng lắm." Thời Sênh ném cái thiệp xuống, một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm: "Em chỉ hơi tò mò."

"Vậy sao em phải nghĩ nhiều như thế?"

"Nhàm chán mà, nên ngồi cân nhắc một tí thôi."

"Nhàm chán á?" Trong đáy mắt Phượng Từ hiện lên một tia sáng tối tăm. Hắn đứng lên, ghé sát vào Thời Sênh, ái muội nói: "Anh có thể giải sầu cho Tiểu Sênh. Tiểu Sênh cân nhắc anh có được không?"

Đối mặt với sự ghé sát lại của Phượng Từ, Thời Sênh vẫn không dao động, nghiêm túc nói: "Thời gian em đã cân nhắc anh quá nhiều rồi."

Cô là một cô gái có định lực, không thể bại trận trước sắc đẹp được.

"Nhưng mà nó rất nhớ em."

"Ai?"

"Nó." Phượng Từ kéo tay Thời Sênh xuống, trên mặt hơi đỏ lên, "Tiểu Sênh, em sờ xem này, nó rất nhớ em."

Trên người Phượng Từ mặc một cái áo tắm dài, vừa rồi hắn mới tắm xong, rõ ràng là có âm mưu từ trước. Hắn cầm tay Thời Sênh thò vào bên trong, đặt thứ gì đó nóng rực vào tay cô.

Thời Sênh: "..."

Phượng Từ ngây thơ đáng yêu của tôi đi đâu rồi?

Cái tên một lời không hợp liền dụ dỗ người ta này ở đâu ra thế?

Nhất định là đã bị đánh tráo!

Thời Sênh rút tay về, kéo kín áo tắm dài của hắn lại, nở một nụ cười: "Không có việc gì thì đừng có trêu chọc em, cẩn thận em làm anh không xuống nổi giường đấy."

"Đó chẳng phải là vì anh nhường em sao..." Phượng Từ nhỏ giọng nói thầm.

"Anh nói gì cơ?" Nhưng mà Thời Sênh vẫn nghe thấy.

"Anh nói là vì anh nhường em thôi." Phượng Từ liền cất cao giọng nói.

Nhường em?

Giỏi thật!

Thời Sênh liền bày ra sắc mặt dữ tợn, kéo Phượng Từ về phía giường lớn, một tay ném hắn lên giường, "Hôm nay em muốn nhìn xem có thật là vì anh nhường em không."

Cả người Phượng Từ ngã dúi dụi lên chiếc giường êm ái. Hắn rụt người về sau, áo tắm dài chảy xuống lộ ra nửa vai, phối hợp với vẻ mặt thấp thỏm, quả thực đúng là tuyệt sắc nhân gian.

Tuyệt sắc nhân gian...

Còn từ chối nữa thì đếch phải là ông rồi.

Không thể thua ở dưới sắc đẹp, nhưng có thể thua ở trong tay Phượng Từ.

1981

Bên này, Thời Sênh và Phượng Từ đang giao lưu sâu sắc, bên kia, Mộ Bạch nhàn nhã tiến bước vào trong khách sạn.

Hắn mặc rất lịch sự, lại thêm khí chất ưu nhã của người tri thức nên người hầu ở đại sảnh lập tức tiến lên: "Chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?"

Hiện tại Tinh Võng không thể sử dụng, khách sạn của bọn họ trên thực tế đã không thể buôn bán, nhưng bên phía Hoàng thất lại hạ mệnh lệnh, bọn họ không thể không mở cửa. Vì thế hiện tại ở trong khách sạn này toàn là người tới tham dự hội nghị mà thôi.

Mộ Bạch là một người lạ, tất nhiên bọn họ phải cản lại rồi.

Mộ Bạch hơi mỉm cười, đáp lại bằng giọng nho nhã: "Tôi tới tìm Thời gia chủ một chút."

Người hầu nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Xin hỏi ngài là?"

"Mộ Bạch."

Mộ?

Người của Mộ gia ư?

Nhưng sao chưa từng thấy bao giờ nhỉ?

Lại còn tới tìm vị kia nữa chứ...

"Xin ngài Mộ chờ một lát, chúng tôi lên báo giúp ngài một tiếng. Nhưng Thời gia chủ có đồng ý gặp ngài hay không thì chúng tôi cũng không biết được. Xin mời ngài tới khu nghỉ ngơi để chờ." Người hầu chỉ về khu vực nghỉ ngơi ở một bên.

"Được."

Người hầu không ngờ Mộ Bạch lại dễ nói chuyện như thế, thái độ cũng rất hữu hảo, vì thế lòng hảo cảm với hắn cũng tăng thêm mấy phần, bảo người đi lên truyền tin.

Gần đây người muốn gặp Thời Sênh rất nhiều nhưng đều bị từ chối. Vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ bị từ chối y như vậy, ai ngờ cô nhóc hay đi theo cô gái đó đột nhiên xuất hiện, còn hỏi người đang ở đâu.

Người hầu liền dẫn Thần Hành tới khu nghỉ ngơi.

Trong khu nghỉ ngơi hiện tại có vài người, có giọng cãi nhau truyền ra.

Xuyên qua đám người, có thể nhìn thấy người đàn ông ưu nhã ban nãy đang ngồi trên ghế sofa. Đối diện với hắn có một người đàn ông đang đứng, không phải ai khác, chính là gia chủ đương nhiệm của Mộ gia - Mộ Ý.

"Mộ Bạch, mày về đây làm gì? Ai cho mày trở về?" Mộ Ý nhìn thấy Mộ Bạch thì chẳng khác nào như thấy kẻ thù cả.

Trước đây rất lâu, Thời Sênh nói cho hắn biết Mộ Bạch đã trở lại. Hắn tra xét mãi mà không tìm được tung tích của Mộ Bạch. Hắn còn tưởng Thời Sênh lừa mình. Ai ngờ hôm nay lại đụng độ bất ngờ ở đây.

Nhiều năm qua đi như thế, tuy gương mặt tên kia có hơi thay đổi nhưng hắn vẫn nhận ra ngay.

Lại nhìn Mộ Bạch, toàn thân vẫn mang dáng vẻ thư thái, trên mặt luôn mang theo nụ cười mỉm ưu nhã và khéo léo, tạo thành sự đối lập rõ rệt với Mộ Ý.

Người xung quanh thì đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn. Nơi này có một vài người cao tuổi, đều biết Mộ gia từng có một vị tiểu thiếu gia bị cướp đoạt tên họ, trục xuất tới tinh cầu hoang vắng. Ai mà ngờ được, người đàn ông lịch thiệp ưu nhã trước mặt mình đây lại là vị tiểu thiếu gia năm đó.

Mộ Bạch chẳng thèm quan tâm tới tầm mắt xung quanh, vẫn mỉm cười đáp: "Mộ gia chủ, tôi và Mộ gia của các anh không có liên quan gì tới nhau. Tôi có về hay không cũng chẳng cần phải báo cho anh."

"Mày đã bị trục xuất, ai cho phép mày quay về?" Mộ Ý nghiến răng, hận ý trong đáy mắt như muốn băm vằm Mộ Bạch ra thành trăm mảnh.

"Hiện giờ Đế Đô Tinh này còn cần ai cho phép mới được vào sao?" Nụ cười của Mộ Bạch càng càn rỡ hơn.

Lời này tuyệt đối là không sai, không có Tinh Võng, lệnh Mộ Bạch không được nhập cảnh cũng đã mất đi tác dụng. Hiện tại là thời điểm Tinh Tế đang loạn lạc nhất. Bọn họ nên may mắn vì trước đó Thời Sênh đã phá tan hang ổ của đám Hải tặc Tinh Tế rồi.

Nếu không, còn chưa chờ bọn họ khôi phục lại thì đã bị đám hải tặc Tinh Tế đánh cho hoa rơi nước chảy rồi.

Thần Hành chen vào, mở miệng nói: "Mộ Bạch? Chủ nhân bảo anh đi lên đấy."

Mộ Bạch cũng chẳng biết Thần Hành nhưng hắn có thể đoán được, vì thế liền đứng lên vuốt quần áo vốn chẳng có tí nếp nhăn nào, sửa sang lại cổ áo rồi gật đầu với Thần Hành: "Mời dẫn đường."

Thân là một người tri thức, lúc nào cũng phải duy trì phong độ và sự ưu nhã của bản thân mới được.

Thần Hành bĩu môi, đi trước dẫn đường. Có người chưa từng gặp cô nhóc này nhưng cũng có người từng thấy cô nhóc xuất hiện bên cạnh Thời Sênh, một thân trang sức leng ca leng keng làm người ta có ấn tượng rất sâu sắc.

"Mà này, sao không nhìn thấy Thập Phương nhỉ?"

"Tôi cứ nghĩ có gì đó không ổn, hóa ra là Thập Phương không tới. Cẳng phải Thời Sênh mang theo Trảm Long Vệ sao, sao lại không mang theo Thập Phương nhỉ?"

Đại đa số người ở Tinh Tế đều biết, Thời Sênh hoặc đi một mình độc lai độc vãng, chỉ cần cô dẫn người theo thì Quan chấp hành của Trảm Long Vệ là Thập Phương nhất định sẽ đi theo. Nhưng lần này bọn họ lại không nhìn thấy Thập Phương đâu cả.

"Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì ở tinh hệ Xích Nguyệt rồi chứ?"

"Không phải đâu..."

"Có khi đúng ấy chứ, Trảm Long Vệ thì không phải con người chắc? Lúc trước rõ ràng cô ta chỉ cần làm Linh khuất phục là được, nhưng cô ta lại khiến nó nổ tung, nhìn cuộc sống của chúng ta bây giờ đi."

Lúc trước chẳng ai nhắc tới đề tài này, hiện tại có người nói ra, vì thế một đám người vốn ôm đầy lửa giận trong bụng lập tức phát tác.

Đại khái ý tứ là Thời Sênh không nên làm Linh nổ tung, dù sao đến giờ vẫn là cô sai.

Bởi vì không còn Linh nữa, đám người này không tìm được đối tượng để phát giận nên chỉ có thể phát tiết hết mọi tức tối trong lòng lên người Thời Sênh mà thôi.

Nếu Thời Sênh ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ được cô ném cho một đường kiếm xa hoa.

Mộ Ý thấy không ai thèm để ý tới chuyện vừa rồi của mình thì lửa giận càng tăng thêm, nổi giận đùng đùng rời khỏi khách sạn.

...

Mộ Bạch theo Thần Hành vào thang máy, đầu nhỏ của Thần Hành quay ngược quay xuôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mộ Bạch.

Bởi vì là thang máy lên thẳng nên thời gian chờ cũng rất ngắn. Lúc ra khỏi thang máy, Mộ Bạch hơi mỉm cười với Thần Hành, đầy vẻ lịch sự: "Mời bé gái đáng yêu đi trước."

Thần Hành nở một nụ cười mềm mại với Mộ Bạch nhưng lời nói lại đầy không khách khí: "Lấy lòng tôi cũng vô dụng thôi, chủ nhân nói, chút nữa sẽ đánh cho anh thành bộ dạng đến mẹ đẻ anh cũng chẳng nhận ra."

"..." Còn chưa gặp đã đòi đánh đòi giết, thật quá đủ rồi! Bình tĩnh, không thể tức giận, Mộ Bạch à, mày chính là người có học! Mỉm cười, duy trì mỉm cười nào. "Chút nữa có lẽ cô ấy sẽ không nỡ giết tôi thì sao?"

"Nằm mơ à?" Thần Hành liếc nhìn Mộ Bạch.

Mộ Bạch: "..." Nằm mơ một tí cũng không được à?

Hành lang rất dài, Thần Hành vẫn luôn đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Trảm Long Vệ đứng gác ở dọc đường. Mộ Bạch vẫn duy trì nụ cười mỉm, hơi tò mò hỏi thăm Thần Hành: "Cô bé là ai thế? Trí thông minh nhân tạo à?"

"Tôi là gì thì có liên quan gì tới anh đâu? Anh nhiều lời như thế thì cứ để dành tí nữa nói với chủ nhân đi." Thần Hành hừ giọng vẻ không vui. Thập Phương không ở đây nên giờ cô nhóc phải làm những việc này, thật nhớ Thập Phương quá đi mất.

Mộ Bạch: "..." Thứ gì bên người Thời Sênh cũng đều đáng ghét y chang như nhau.

Cũng may rất nhanh đã tới nơi, Trảm Long Vệ đứng ngoài cửa liền đẩy cửa ra. Thần Hành không có ý sẽ đi vào. Mộ Bạch đứng bên ngoài ngó vào trong.

Phòng rất lớn, đứng ở ngoài chỉ có thể nhìn thấy thảm trải sàn và một ít đồ trang trí mà thôi.

"Có vào hay không hả?" Thần Hành tức giận dùng chân nhỏ đá hắn một cái, tức giận nói: "Tôi còn phải chơi game, anh đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa đi."

Lực của Thần Hành chẳng khác nào mèo cào, nhưng bị một cô bé đối xử như thế, gân xanh trên trán Mộ Bạch không khỏi nổi lên. Nếu không phải hắn không thèm chấp với trẻ con thì có khi đã quay ra đánh người rồi.

Bản thân sĩ không thèm chấp với trẻ ranh.

Bản thân sĩ không thèm chấp với trẻ ranh.

Mộ Bạch nhắc đi nhắc lại trong lòng mấy lần rồi mới tiến vào phòng. Cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, trong đầu Mộ Bạch tự nhiên hiện lên cốt truyện nữ chính vì tiền mà làm giao dịch không thể miêu tả được với tổng giám đốc, bị bắt vào phòng của tổng giám đốc và sắp xảy ra tình huống trẻ con không nên nhìn.

Mộ Bạch: "..." Hắn nghĩ cái quỷ gì thế này?

1982

Nữ chính Mộ Bạch tiến vào trong phòng, lập tức một trận đánh tơi bời xốc tới, sự tình xảy ra nhanh chẳng khác nào giông tố khiến hắn hoàn toàn không phản ứng lại kịp.

Quả nhiên là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đây con mẹ nó đâu phải văn tổng tài, rõ ràng là văn xã hội đen.

Mà hắn chính là kẻ bị chà đạp.

Mộ Bạch bị đánh một trận, sau đó bị trói lại. Trảm Long Vệ mạnh mẽ ấn hắn xuống sofa, còn đứng ở hai bên canh phòng nữa.

Cực kỳ giống phong cách của xã hội đen.

Toàn thân đau quá...

Sắp không duy trì được nụ cười rồi, phải làm sao đây?

Nhưng hắn lại không thể đánh lại được, vì thế vẫn cứ nên duy trì nụ cười thôi.

Mộ Bạch uốn éo thân thể một chút. Hắn bị trói rất chặt, càng động lại càng thấy chặt hơn. Mộ Bạch chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ giãy giụa, nhìn về phía vị đại ca ngồi ở đối diện, nở nụ cười mỉm: "Thời Sênh, đây là đạo đãi khách của cô đấy à?"

Đại ca rung chân, nụ cười tràn đầy ác ý.

Nếu có một điếu thuốc, bên cạnh thêm hai người đẹp nữa thì có thể biểu diễn "Tinh Tế phong vân 3" trong vòng một nốt nhạc.

Đại ca nói từng chữ một rất rõ ràng: "Đương nhiên không phải."

"Vậy cô làm thế này là có ý gì?" Mộ Bạch hơi nhích vai lên, con mẹ nó, trói gô người lại thế này là có ý gì hả?

"Không mời mà tới thì không tính là khách."

"Người tới là khách." Mộ Bạch trả lời rất lưu loát.

Thời Sênh nhìn hắn vài giây, đột nhiên xổ ra một câu: "Anh là người hả?"

"Thời Sênh, cô đang xâm phạm quyền con người đấy nhé!" Mộ Bạch không vui.

Thời Sênh bắt chước hắn cười, nụ cười cực kỳ giả tạo: "Chẳng phải tôi đang hỏi anh sao? Anh nói thế là thừa nhận rồi à?"

Mộ Bạch: "..."

Thân sĩ không thèm chấp với đàn bà.

Bình tĩnh.

Hắn phải bình tĩnh lại.

Mộ Bạch điều chỉnh lại cảm xúc của mình, "Tôi có lời muốn nói với cô."

"Tôi có bịt miệng anh đâu?"

Mộ Bạch nghe được lời này thật sự chỉ muốn đánh người.

"Nói với riêng mình cô thôi." Mộ Bạch cắn răng nhấn mạnh, kệ con mẹ nó thân sĩ đi, ở trước mặt kẻ biến thái này, sao hắn có thể làm thân sĩ nổi chứ, tức đến muốn khóc rồi.

"Anh đừng coi bọn họ là người là được mà."

Mộ Bạch: "..."

Cô nói thế có nghĩ tới cảm xúc của người ta không hả?

Mộ Bạch quay đầu nhìn hai Trảm Long Vệ vẫn bình thản như thường. Thôi được rồi, có lẽ Thời Sênh nói bọn họ là lợn chắc bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì đâu.

Thế nên hắn phải làm sao bây giờ?

Tuyệt vọng tới mức muốn tự sát.

"Cô thả tôi ra trước đã." Mộ Bạch thu ánh mắt lại, liếc nhìn về phía cánh tay của mình, "Cô làm thế này bảo tôi phải nói sao hả?"

Thời Sênh khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Mộ Bạch: "Có muốn tôi mời anh một ly cà phê, rồi tìm thêm cả người hầu hạ cho anh luôn không?"

"Nếu cô bằng lòng thì tôi cũng không có ý kiến gì." Mộ Bạch mỉm cười, ghê tởm chết cô đi!

Thời Sênh cười như không cười, hừ lạnh một tiếng, "Được thôi!"

Cô ngẩng đầu nhìn Trảm Long Vệ, Trảm Long Vệ hiểu ý, lập tức đi ra khỏi phòng.

Mộ Bạch: "..."

Có dự cảm không lành.

...

Mộ Bạch uống xong một ly cà phê có hương vị không thể nói thành lời, sau khi bị một người "hầu hạ" tới mức cả người toàn là vết thương thì cuối cùng hắn cũng chẳng dám ý kiến nữa.

Hắn không làm gì được người phụ nữ này.

Giá trị vũ lực không được, chỉ số thông minh cũng chẳng xong, thế nên hiện giờ hắn ở đây để làm gì chứ?

Lúc này Mộ Bạch đang lâm vào trạng thái mê man tự hỏi ta là ai, ta đang ở đâu, ta phải làm gì...

"Xem như cô lợi hại." Mộ Bạch xụi lơ trên ghế sofa, chờ một lúc mới có thể nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, "Thứ mà lần trước tôi đưa cho cô, tôi muốn dùng tin tức để trao đổi với cô."

Thời Sênh hỏi lại: "Lần trước anh đưa cho tôi cái gì?"

"Khối ngọc bội kia!"

Ngọc bội?

Thời Sênh nghĩ một chút sau đó lập tức nhớ ra: "Anh nói tới cái ngọc bội mà anh đưa tôi lúc ở thế giới vong linh ấy hả?"

Mộ Bạch gật đầu, chính là nó!

"Tôi ném rồi."

Mộ Bạch: "..." Có giỏi thì cô nhắc lại lần nữa xem nào!

Sự thật chứng minh, đúng là Thời Sênh đã ném nó đi.

Mộ Bạch chất vấn Thời Sênh tại sao lại ném, rõ ràng hắn đã nói rất rõ ràng là bảo cô phải giữ nó lại, lúc rời đi thì nghĩ cách mang nó theo, thứ đó rất quan trọng.

Lúc đó hắn nghĩ, nếu hắn nói như thế thì cho dù nó được coi là nhược điểm bị cô ta nắm trong tay thì cô ta cũng nhất định sẽ mang nó ra cùng.

Thế mà cô ta lại ném...

Ném...

...

"Tôi không thấy gì cả." Thời Sênh nhún vai vô tội, "Tôi chỉ nhìn thấy năm chữ "đã hết hạn sử dụng" mà thôi."

Mộ Bạch: "..." Con mẹ cô xem nó lúc nào thế hả?

Hắn phí bao nhiêu sức lực mới giao được nó cho cô ta, thế mà cô ta lại ném nó đi!

Không xem thì thôi đi, lại còn ném nữa chứ!

Hắn muốn chém chết cô ta đi!

A a a, hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh nữa.

"Trách tôi được à? Là chính anh đặt ra giả thiết phải rót linh lực vào mới có thể đọc được, nhưng mà thật không khéo là mấy thế giới đó cũng chẳng có linh khí." Thế nên đây đều là ý trời, trách cô được chắc.

Sắc mặt Mộ Bạch cực kỳ khó nhìn, lúc này không thèm duy trì phong độ thân sĩ gì gì đó nữa mà nằm ườn ra trên sofa với bộ dáng chết không còn gì luyến tiếc.

Để tôi yên tĩnh đi.

"Trong đó có gì à?" Thời Sênh vắt chéo chân, "Bùa hộ mệnh của anh à?"

Lúc trước Mộ Bạch ở bên ngoài tiêu dao, bộ dáng hoàn toàn không hề sợ hãi gì, rõ ràng là trong tay hắn phải có thứ gì đó tương đương với bùa hộ mệnh. Tuy rằng hắn tránh né sự truy tra của Linh nhưng hắn không hề sợ hãi nó.

Sau khi cô tiến vào đó, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn làm hắn không thể không đưa đồ cho cô cầm.

Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, cô không những không nhìn thấy lời nhắn của hắn, còn ném luôn nó đi nữa.

Mộ Bạch ngồi bật dậy khỏi sofa, mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn: "Cô biết ai là người sắp đặt ra hết những chuyện này không?"

Phong cách tự nhiên trở nên đứng đắn, Thời Sênh cũng thu lại vẻ cợt nhả của mình, "Biết."

Mộ Bạch có vẻ không bất ngờ lắm, "Lấy năng lực của cô thì chắc phát hiện ra cũng không khó, vậy cô có biết lúc trước hắn làm thế nào để khống chế Linh không?"

Thời Sênh đổi tư thế, một tay đặt lên tay vịn sofa, một tay chống cằm: "Ước nguyện ban đầu khi xây dựng Tinh Võng là phục vụ cho nhân loại. Linh xuất hiện cũng là để phục vụ con người càng tốt hơn. Tất cả những hành vi phản nhân loại đều không được phép xuất hiện trong bộ não của Linh."

Lúc trước nhóm chuyên gia xây dựng Tinh Võng đã mất thời gian cả đời từ lúc gia nhập đến cuối cùng khi đưa vào dùng thử nghiệm và tuyên bố.

Bọn họ mất bao nhiêu tời gian như thế mới xây dựng xong Tinh Võng không phải để một ngày nó biến tất cả thành máy móc.

Thế nên, để phòng ngừa sự kiện đó phát sinh, bọn họ đã cài đặt số hiệu đặc thù, một khi Linh phát sinh dị thường thì con người có thể khống chế được nó.

Vấn đề này lại làm nảy sinh một chuyện khác.

Nếu có người có được số hiệu đặc thù đó rồi lợi dụng Linh thì sao đây?

Vì thế, số hiệu đặc thù có thể khống chế Linh được chia làm ba phần, được ba vị lãnh đạo của ba đội nghiên cứu khoa học bảo quản. Người biết chuyện này đều phải ký vào một bản mật thư, cam đoan có chết cũng không được tiết lộ ra ngoài.

Sau khi ba vị lãnh tụ kia chết liền truyền lại số hiệu cho đời sau bảo quản, cũng chỉ truyền cho người cầm quyền đời tiếp theo của gia tộc, coi nó như là bí mật của gia tộc mình.

Nếu không phải tới thời điểm Tinh Tế gặp phải tai ương ngập đầu thì không được tiết lộ bí mật ấy ra ngoài.

Theo thời gian, ba gia tộc của ba vị lãnh tụ kia đã sớm xuống dốc, tên của họ chỉ còn xuất hiện trên sách giáo khoa, không ai biết ở một nơi nào đó tại Tinh Tế còn tồn tại số hiệu có thể khống chế được Linh.

Mộ Bạch thực kinh ngạc khi Thời Sênh lại biết rõ chuyện này. Bản thân hắn phải mất rất nhiều thời gian mới tra ra được.

Đúng là người so với người càng làm người tức chết.

1983

Cần phải có đầy đủ số hiệu mới có thể khống chế Linh. Nhưng những biểu hiện của Linh lúc trước cho thấy người kia mới có được một phần, tuy rằng cải biến Linh, đưa thêm vào một phần mệnh lệnh nhưng đáng tiếc là chỉ số thông minh của Linh cũng không quá cao.

Môi đỏ của Thời Sênh nhếch lên: "Thế nên át chủ bài trong tay anh chính là một phần số hiệu đó à?"

Nếu có một phần số hiệu như thế thì đúng là có thể làm át chủ bài thật.

Có điều giờ Linh chẳng còn nữa, Mộ Bạch vẫn cứ nóng nảy vì cái thứ kia, chứng tỏ nó còn tác dụng gì khác nữa ư?

"Giờ cô biết thứ đó quan trọng thế nào rồi chứ gì?" Đều tại cô ta cả, giờ đã chẳng còn nữa, tức giận thật, tức đến mức không thể khống chế nổi bản thân nữa.

"Quan trọng đối với anh thôi, chứ đối với tôi thì chẳng là gì hết." Thời Sênh nhún vai.

Mộ Bạch suýt chút nữa nổi điên, chỉ hận không thể chém chết người ngồi ở đối diện kia.

"Nói xong rồi chứ?"

Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Mộ Bạch, cô ta muốn làm gì chứ!

Cô định làm gì hả?

Thời Sênh lấy thiết kiếm ra. Thiết kiếm vừa xuất hiện, Mộ Bạch liền biến sắc mặt. Thanh kiếm này... hình như lại thay đổi rồi.

Càng làm cho người ta thấy sợ hãi hơn, chỉ cần liếc mắt một cái là đã lạnh hết cả sống lưng.

Chạy mau!!!

Trong đầu Mộ Bạch lập tức xuất hiện hai chữ này, dây thừng trói buộc trên người hắn tự nhiên đứt rời, cả người hắn nhảy ra khỏi sofa, bắn thẳng về phía cửa sổ sát đất. Mộ Bạch dùng thân thể đâm vỡ cửa kính. Kính vỡ vụn, cả người hắn bay thẳng ra ngoài.

"Thời Sênh, cô là đồ biến thái!"

Giọng hắn truyền vào từ bên ngoài như có như không.

Thời Sênh: "..."

Tên thiểu năng trí tuệ Mộ Bạch này lại đổi phương thức tự sát nữa rồi.

Thời Sênh cho người xuống bắt Mộ Bạch, nhưng Trảm Long Vệ xuống tìm hết một vòng cũng không tìm được người.

Mẹ kiếp, lại để hắn chạy rồi.

...

Mộ Bạch chạy đi được một đoạn rồi liền vừa thở hồng hộc vừa ngoái đầu nhìn lại, thấy ngõ nhỏ sau lưng không có ai. Xác định không có ai đuổi theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là dọa chết người mất.

Mộ Bạch dừng lại để lấy sức một chút rồi mới chuẩn bị rời đi, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở phía đối diện đã có vài người đang đứng. Hắn vội vã xoay người chạy, nhưng sau lưng cũng lại có người chắn mất đường đi của hắn.

Nhóm người này đều mặc đồ tây, đeo kính râm, mỗi người đều rất to con, đúng là tuýp người của sức mạnh.

"Ngài Mộ, chủ nhân cho mời." Giọng điệu của đối phương không được tốt cho lắm.

Mộ Bạch âm thầm chửi rủa trong lòng, hôm nay thật quá xui xẻo.

Hắn bình tĩnh ngẩng đầu lên, đi về phía đám người đối diện, "Dẫn đường đi."

...

Yến hội được tổ chức trong hoàng cung, bởi vì thế cục hiện tại nên yến hội cũng không được long trọng cho lắm, những người tham gia đều có vẻ mặt rất nghiêm túc như thể không phải đang đi dự yến hội mà là dự đám tang vậy.

Thượng Quan Phổ đứng tiếp đãi người ở cửa, nụ cười trên mặt đã sắp đông cứng lại rồi, thế nhưng lúc này lại chẳng có bao nhiêu người cho hắn thái độ tốt cả.

Hoàng thất bây giờ...

Thật sự chẳng khác nào linh vật.

"Điện hạ, ngài mau đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi ở đây trông cho." Thuộc hạ lo lắng cho Thượng Quan Phổ nên bảo hắn mau đi nghỉ ngơi.

Thượng Quan Phổ lắc đầu: "Những người tới sau mới là những người quan trọng."

Người của sáu đại gia tộc và hành chính tinh còn chưa tới.

"Điện hạ, Diêm gia chủ và Tấn gia chủ, Cơ gia chủ đã tới." Một người vội vàng chạy tới.

Sắc mặt Thượng Quan Phổ khẽ biến, lập tức đi ra ngoài, tự mình nghênh đón.

Nhìn ba vị gia chủ tới cùng nhau là có thể hiểu bọn họ đã đứng chung trên một chiến tuyến. Bọn họ không mang theo nhiều người, chỉ có hai cận vệ mà thôi.

"Ba vị gia chủ, hoan nghênh, hoan nghênh, mời vào trong." Thượng Quan Phổ vội vàng mời bọn họ vào.

"Tam điện hạ vất vả rồi." Diêm gia chủ đại diện ba người nói lời cảm ơn Thượng Quan Phổ, thái độ lịch thiệp.

"Chuyện nên làm, chuyện nên làm thôi." Thượng Quan Phổ khiêm tốn, "Mời vào trong."

Vừa mời ba người Diêm gia chủ vào xong thì Mộ Ý và người của Tông gia cũng tới ngay phía sau.

"Người của Thời gia đâu?" Nghênh đón xong những người này, Thượng Quan Phổ vẫn chưa nhìn thấy Thời Sênh thì buột miệng hỏi một câu.

"Đã tới từ sớm rồi mà."

"Cái gì cơ?" Thượng Quan Phổ vô cùng kinh ngạc, "Tới từ lúc nào thế?"

Sao hắn không nhìn thấy người nhỉ?

"Vừa rồi lúc ngài đi nghênh đón Mộ gia chủ, Thời gia chủ dẫn theo một chàng trai đi vào rồi." Thuộc hạ cẩn thận đáp lời. Bởi vì cô xuất hiện quá đột ngột, Thượng Quan Phổ lại không có mặt, Thời Sênh căn bản không có ý định dừng lại, đi thẳng vào trong luôn nên hắn sao dám ngăn cản chứ.

Chờ đến khi Thượng Quan Phổ quay về, hắn còn chưa kịp hội báo thì lại có người tới, vì thế...

Thượng Quan Phổ lấy đầu ngón tay chọc vào gáy cấp dưới, "Cậu nói xem tôi nên nói cậu thế nào đây hả?"

Thượng Quan Phổ vội vàng tiến vào hội trường. Trong hội trường đã có rất nhiều người, muốn tìm một người trong số bao nhiêu người như thế cũng chẳng dễ dàng gì. Thượng Quan Phổ đi vòng một vòng cũng chẳng nhìn thấy người đâu, trong lòng thấy hơi phiền muộn.

"Tam điện hạ, không biết thân thể của Bệ hạ đã khá hơn chút nào chưa?" Có người tiến lên hỏi.

Thượng Quan Phổ thấp giọng phân phó cho thuộc hạ: "Nhìn thấy cô ta thì mau báo cho ta biết."

"Vâng, Điện hạ."

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía người vừa hỏi chuyện, "Sức khỏe của Phụ hoàng đã khá hơn rồi, hai ngày nay đã có thể xuống giường đi lại. Chút nữa Phụ hoàng sẽ ra ngoài gặp mặt mọi người."

"Thế thì yên tâm rồi..."

Cho dù Thượng Quan Phổ không muốn xã giao nhưng lúc này, hắn không thể không nói chuyện phiếm với đám người này được.

...

Thời Sênh dẫn theo Phượng Từ đứng ở trong góc, nơi này hơi tối, tuy có thể nhìn thấy người nhưng lại không nhìn rõ mặt.

Phượng Từ dựa lưng vào tường, tay đút trong túi quần, nghiêng đầu nhìn về sân khấu trung tâm của yến hội. Hắn không biết Thời Sênh tới đây làm gì, nhưng cô không muốn hắn nhúng tay, thế nên hắn cũng chỉ biết nhìn mà thôi.

"Tiểu bảo bối."

Mu bàn tay Phượng Từ chợt nổi lên một tầng da gà, "Tiểu Sênh... Có chuyện gì cứ từ từ nói."

Phượng Từ lập tức nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, hình như hôm nay hắn không làm gì chọc tới cô mà.

Thời Sênh bĩu môi, cũng may mắn là ánh sáng yếu nên không ai nhìn thấy hành vi bất nhã đó của cô. Thời Sênh lùi ra sau một bước, vươn tay ra với Phượng Từ: "Có vinh hạnh mời anh nhảy một điệu không?"

Phượng Từ chớp mắt, không làm sai gì mà.

"Tiểu Sênh, anh không biết nhảy." Hắn chưa từng nhảy kiểu này bao giờ.

Tuy rằng trong trí nhớ của hắn cũng có những hành động đó, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy xa lạ, Phượng Từ không muốn lắm.

Thời Sênh không nói hai lời liền kéo Phượng Từ đi về phía sân nhảy, "Chẳng phải còn có em sao, sợ gì chứ."

Tới giữa sân nhảy, kỳ thật cũng chẳng cần Thời Sênh dạy, Phượng Từ bước vài bước liền có thể vận dụng thuần thục ngay được, dù gì cũng đã từng làm tổng tài ở vài thế giới, bản lĩnh này mà còn không có thì đúng là đã làm vô ích rồi.

"Nhảy đẹp lắm."

"Đều nhờ Tiểu Sênh dạy tốt." Giọng Phượng Từ hơi khàn khàn.

Có lẽ vì ánh sáng quá yếu nên vừa rồi Thời Sênh cảm thấy Phượng Từ hơi u tối. Cô xiết chặt tay hắn. Phượng Từ nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn trong sáng, không hề có bất kỳ cảm giác âm u nào.

Phượng Từ nhấp môi mỉm cười, nhân lúc ánh sáng di chuyển đi nơi khác, hắn cúi đầu hôn lên môi Thời Sênh, nhẹ nhàng gặm cắn một hồi, khi ánh sáng quay lại thì đã lập tức nhả ra.

Thời Sênh áp xuống cảm giác kỳ quái vừa mới lóe lên kia.

Phượng Từ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không thể lộ ra một chút tâm tư nào trước mặt cô được.

Người điều chỉnh ánh sáng ở bên trên không biết bị chập dây thần kinh nào mà đột nhiên lại chiếu ánh sáng đúng vào người Phượng Từ.

Quanh thân chàng trai như phủ đầy ánh hào quang.

1984

Bị người ta nhìn chằm chằm vào nên Phượng Từ nhíu mày, sau đó kéo Thời Sênh rời khỏi sàn nhảy. Mọi người còn chưa hoàn hồn thì chàng trai như thiên sứ đã biến mất chỉ trong chớp mắt.

Thời Sênh cũng rất ghét việc bị người ta nhìn chằm chằm, vì thế tùy ý để Phượng Từ kéo mình đi.

Thời Sênh và Phượng Từ tìm một chỗ ngồi xuống, vừa mới đặt mông chưa được bao lâu thì thấy Diêm gia chủ đi tới.

"Thời gia chủ, có thể xin cô một chút thời gian được không?" Lời của Diêm gia chủ cực kỳ khách khí, lấy thân phận của ông ta, cần gì phải hỏi ý kiến ai như thế chứ.

"Không thể." Thời Sênh từ chối không hề khách khí, "Thời gian của tôi quý lắm."

Diêm gia chủ: "..." Quý ư?

Quý cái quỷ gì mà quý chứ?

Cô ngồi ở đây thì quý cái quái gì nào?

Diêm gia chủ liếc nhìn chàng trai bên cạnh cô. Chàng trai cúi đầu rủ mi, dường như chẳng có hứng thú gì với cuộc nói chuyện của bọn họ, nhìn thì tưởng là kẻ trói gà không chặt, vậy mà...

Diêm gia chủ âm thầm cảm thán, hai tên biến thái.

Vốn định hỏi chuyện hôm nay, nhưng Diêm gia chủ nghĩ đi nghĩ lại, cô ta đã tới đây rồi, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, rốt cuộc trong các trường hợp nguy hiểm thì cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện.

Diêm gia chủ bị Tấn gia chủ gọi đi, hai người chụm đầu lại thì thầm to nhỏ với nhau, sau đó Cơ Dạ cũng gia nhập vào, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Thời Sênh một cái, nhưng lần nào nhìn cũng bị nhét cho một đống thức ăn chó.

Cô ta tới đây để khoe chuyện tình yêu đấy à?

Vất vả lắm mới chịu đựng được tới lúc yến hội bắt đầu, quả thực Bệ hạ cũng tỉnh táo không ít, tiến ra giữa một đám người vây, đầu tiên là cảm ơn mọi người quan tâm thăm hỏi vân vân, sau một đống lời nói vô nghĩa mới tiến vào chủ đề chính ngày hôm nay.

Tuyên bố ai là trữ quân.

Hiện giờ, người trong Hoàng thất có thể chọn có tới ba vị.

Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử.

Lúc này, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều có mặt. Đại hoàng tử nhìn tràn đầy cuồng vọng và dã tâm, nhất định phải có bằng được ngôi vị Hoàng đế, còn không ngừng dùng ánh mắt công kích về phía Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử không để ý tới Đại hoàng tử, chủ động đứng ở bên kia, dùng những người khác để ngăn cản tầm mắt của anh trai mình khiến cho Đại hoàng tử không khỏi tức giận hừ lạnh.

Còn Nhị hoàng tử thì vẫn bặt tăm bặt tích. Mọi người không khỏi nhỏ giọng bàn tán, Nhị hoàng tử này thực sự không thèm để tâm tới ngôi vị Hoàng đế. Tràng cảnh hôm nay quan trọng như thế mà hắn cũng không tới.

Có điều, có lẽ Bệ hạ cũng sẽ không chọn Nhị hoàng tử, đặt đế quốc vào trong tay một kẻ say mê cơ giáp thì đế quốc liệu còn có tương lai gì không?

"Hôm nay gọi mọi người tới đây, mục đích quan trọng nhất là tuyên bố trữ quân. Nói vậy thì mọi người cũng đang nóng lòng muốn biết." Âm thanh của linh vật bệ hạ khiến những người khác lập tức im bặt, "Tôi có tổng cộng bốn đứa con trai, lão Tứ đã mất từ lâu, lão Nhị thì không nên thân, ngôi vị trữ quân này..."

Tầm mắt của linh vật Bệ hạ đảo qua đảo lại giữa Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, cuối cùng dừng lại trên người Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt đã lộ ra vẻ đắc ý. Hắn là con trưởng, ngôi vị Hoàng đế này đã định là của hắn từ trước rồi.

"Ngôi vị trữ quân này..." Linh vật Bệ hạ thở dài một tiếng, "Là Tam hoàng tử Thượng Quan Phổ."

Vẻ đắc ý trên mặt Đại hoàng tử lập tức cứng đờ. Hắn trợn trừng mắt, nhìn người bên trên với vẻ không thể tin nổi.

Tại sao lại là lão Tam?

"Chúc mừng Tam hoàng tử..."

"Chúc mừng Tam hoàng tử, chúc mừng, chúc mừng."

Người bên cạnh lập tức vây chặt Tam hoàng tử như nêm cối. Phía bên Đại hoàng tử chỉ còn có mấy người. Lúc này bọn họ đều tỏ ra xấu hổ, không biết nên tiếp tục đứng hay nên qua chúc mừng Tam hoàng tử nữa.

Rốt cuộc ngôi vị trữ quân cũng đã định ra rồi, sau này người cầm quyền đế quốc chính là Tam hoàng tử...

Đại hoàng tử đầu tiên là khiếp sợ, sau đó liền tỏ vẻ dữ tợn.

"Phụ hoàng." Đại hoàng tử bước về phía đài cao, thậm chí còn quên cả lễ nghi, "Phụ hoàng, nhi thần mới là con trưởng, tại sao lại để lão Tam làm trữ quân chứ?"

Đối mặt với sự tức giận và nghi ngờ của con trai cả, mặt linh vật Bệ hạ cũng trầm xuống: "Lập ai làm trữ quân là trải qua sự đồng ý của nghị viện chứ không phải một mình ta đưa ra quyết định. Lão Tam được nhiều người ở nghị viện tán thành như thế là do nó có bản lĩnh. Con cũng nên ngẫm nghĩ lại xem những chuyện mình làm bao nhiêu năm nay đi."

"Chuyện con làm ư?" Đại hoàng tử bước từng bước tới gần Bệ hạ, hai mắt đỏ ngầu chất vấn: "Con vẫn luôn nỗ lực, nhưng trong mắt Phụ hoàng căn bản đâu có con. Trước kia trong mắt người chỉ có lão Tứ, lão Tứ chết rồi thì trong mắt người lại chỉ có lão Tam, có bao giờ người nhìn tới sự tồn tại của con đâu?"

"Con muốn làm gì hả, mau lui xuống." Linh vật Bệ hạ quát lên.

Nhưng Đại hoàng tử vẫn không đi xuống mà từng bước ép sát hơn, "Phụ hoàng, đây là người ép con."

Sắc mặt linh vật Bệ hạ lập tức biến đổi: "Người đâu, người đâu!"

Đại hoàng tử đột nhiên bóp chặt cổ linh vật Bệ hạ, kéo ông ta tới trước người, quát lên giận dữ với đám người đang định xông lên cứu giá: "Để ta nhìn xem ai dám động!"

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho người của mình. Kẻ đó lập tức đi ra ngoài, sau đó dẫn quân đội tiến vào, bao vây lấy đại sảnh. Xem ra hôm nay hắn đã có chuẩn bị rất kỹ càng.

Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người, vì thế trong lúc nhất thời, không ai nhúc nhích cả.

Mấy người Diêm gia chủ đứng trong đám người, thấy có biến cố xảy ra cũng không có ý định sẽ đi ra ngoài.

"Anh Cả, anh mau buông Phụ hoàng ra, có chuyện gì cũng từ từ rồi nói." Lúc này Thượng Quan Phổ không thể không đứng ra, "Người là cha của chúng ta, anh không thể đối xử với người như thế được."

"Từ từ rồi nói ư?" Đại hoàng tử bóp chặt cổ linh vật Bệ hạ và lùi về sau, "Nếu tao buông ông ta ra, các người sẽ cho tao từ từ rồi nói ư? Mày nghĩ tao là trẻ con ba tuổi đấy à?"

"Anh Cả, anh muốn ngôi vị trữ quân này thì tôi cho anh là được. Anh thả Phụ hoàng ra đi đã." Vẻ mặt Thượng Quan Phổ cực kỳ kiên định.

Trong đáy mắt Đại hoàng tử vừa tức giận lại vừa nổi lên đầy sự ghen ghét: "Lão Tam, mày đừng có bày ra vẻ mặt bố thí đó nữa, tao không thèm sự bố thí của mày đâu."

Lão Tam nói như thể nó không cần ngôi vị trữ quân này nên ném cho hắn vậy.

Thượng Quan Phổ: "..."


"Đại hoàng tử, ngài định soán ngôi sao?"

"Soán ngôi ư? Bản hoàng tử đâu có ngu như thế chứ?" Đại hoàng tử cười lạnh, "Đương nhiên ta sẽ không soán ngôi, vì ta sẽ khiến phụ hoàng chính miệng thừa nhận ta mới là trữ quân kế vị."

"Ta đã quá thất vọng về con rồi." Linh vật Bệ hạ nói chuyện khá khó khăn, sắc mặt ông ta xanh mét, "Mấy năm nay con luôn làm việc bừa bãi, không nghe theo ý kiến của ai, một mình một đường. Với tính cách này của con sao có thể hợp với ngôi vị hoàng đế chứ."

"Làm việc bừa bãi thì sao chứ hả, chẳng phải Thời Sênh cũng như vậy sao. Cô ta có thể khiến nhiều người sợ hãi mình như thế, tại sao con lại không thể chứ?" Nếu nói là kiêu ngạo cuồng vọng, rõ ràng cô ta còn kiêu ngạo cuồng vọng hơn hắn. Hắn thân là hoàng tử, kiêu ngạo cuồng vọng một tí thì có sao đâu. Chẳng phải hắn có tư cách làm thế sao?

Thời Sênh đang đứng trong góc xem diễn đột nhiên bị gọi tên.

Ông đây nằm cũng trúng đạn đấy à?

Liên quan chó gì tới ông!

"Con mà có thể so với cô ta à?" Linh vật Bệ hạ nổi giận.

Người ta có thực lực gì chứ, có bối cảnh gì chứ, còn hắn thì có thực lực thế nào? Có thể khiến cho cả một tinh hệ đều sợ hãi hay có thể tay không phá tan một đài siêu năng cơ giáp đây hả?

Còn tưởng Hoàng thất vẫn là Hoàng thất trước kia à?

Đừng nói là Thời gia, ngay cả các gia tộc khác bọn họ cũng không thể trêu vào rồi, gặp mặt lúc nào cũng phải tỏ ra khách khí, vậy mà thằng con ngỗ nghịch này của ông ta còn dám học vị kia sao.

"Con là hoàng tử, tại sao không thể so?" Đại hoàng tử cực kỳ không phục. Hắn còn cười lạnh, "Phụ hoàng, người vốn dĩ bất công, người đừng tưởng con không biết người từng nói gì với lão Tam, người tưởng giao đế quốc cho nó là có thể ngủ yên lành được sao? Nếu nó mà kế thừa ngôi vị hoàng đế thì đế quốc này sẽ xong đời sớm thôi."

"Chỉ mỗi việc anh không đẹp bằng tôi thì đã không thể so với tôi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro