Chương 191.5 + 191.6: Lãng mạn xưa nay chưa từng có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

"Bảo bảo, anh sắp điên rồi!" Câu nói sau cùng của Tiếu Bảo Bối đã kéo anh lại ngay khi anh đang mất khống chế.

Chỉ là lúc này tóc anh có chút rối.

"Em biết anh khó chịu, nhưng vì đứa bé..." Tiếu Bảo Bối duỗi tay, đem đầu Kiều Trác Phàm kéo vào trong ngực của mình.

Mặc dù động tác này có khả năng khiến Kiều Trác Phàm lâm vào bờ biên giới sụp đổ lần nữa, nhưng cô là bí quá hoá liều, cô muốn an ủi anh một chút...

Tóc Kiều Trác Phàm cứng hơn so với cô nên đâm Tiểu Bảo Bối có chút đau.

Kiều Trác Phàm mạnh mẽ gặm cắn hai cái trên người cô, tỏ vẻ trừng phạt. Cuối cùng, anh nhanh chóng đẩy cô ra rồi đi vào toilet.

Trong phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy rào rào...

Đợi đến khi anh bước ra từ phòng tắm lần nữa, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện anh đã thay bộ quần áo mới, chỉ có tóc vẫn còn hơi ướt...

"Còn chưa mặc quần áo?"

Vừa ra ngoài anh đã thấy cô vẫn duy trì tư thế lúc trước, ngay cả đồ trong cũng chưa mặc. Đôi mắt anh liền tối sầm lại.

Tiếu Bảo Bối thầm kêu không ổn, vừa rồi cô chỉ tập trung nghe lén âm thanh trong phòng tắm nên đã quên mất chuyện quan trọng nhất phải làm rồi.

"Xem ra anh phải tự mình ra tay thôi!" Anh vừa nói vừa bước lên trước.

"Đừng mà Kiều Trác Phàm..."

Tiếu Bảo Bối muốn bỏ chạy nhưng chẳng bao lâu liền bị Kiều Trác Phàm bắt lại.

"Em an phận một chút cho anh!" Sau khi vỗ mông nhỏ của cô một cái, Kiều Trác Phàm lại một lần nữa bắt đầu mặc quần áo cho cô.

Chỉ là lần này, Kiều Trác Phàm quy củ hơn rất nhiều vì anh biết hiện tại là thời kỳ đặc biệt, nếu tiếp tục trêu chọc Tiếu Bảo Bối thì người khổ chỉ có anh mà thôi.

Thay xong quần áo cho cô, Kiều Trác Phàm giống như vừa chạy một vòng quanh lò lửa, cả cái trán đều là mồ hôi.

Chỉ có trời mới biết, anh phải có bao nhiêu định lực mới có thể dời tầm mắt khỏi người Tiếu Bảo Bối...

"Kiều Trác Phàm, chúng ta sẽ đi đâu vậy?"

Tiếu Bảo Bối đã thay quần áo xong, Kiều Trác Phàm để cô chỉnh lại tóc. Tiếu Bảo Bối vừa búi tóc vừa quan sát hình ảnh của cô và Kiều Trác Phàm ở trong gương.

Hai bộ quần áo này thật quá trang trọng. Kiều Trác Phàm một thân màu đen, còn anh chuẩn bị cho Tiếu Bảo Bối là bộ váy màu trắng viền tơ.

Vừa nhìn cô còn tưởng Kiều Trác Phàm muốn cùng cô tham gia hôn lễ.

"Đợi lát nữa em sẽ biết thôi!" Đối với nghi vấn của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm chỉ cho cô một nụ cười thần bí.

Rốt cuộc là đi nơi nào đây?

Sau khi Tiếu Bảo Bối thấy nụ cười kia của Kiều Trác Phàm không tự chủ bắt đầu suy nghĩ lan man.

Không phải hôn lễ, vậy chắc cũng là một buổi tiệc quan trọng. Chắc sẽ có những chùm đèn thủy tinh treo xinh đẹp, sàn đá cẩm thạch xa hoa, có lẽ còn có cả thảm đỏ nữa.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Tiếu Bảo Bối có chút kích động.

Nói thật thì cô đã kết hôn với Kiều Trác Phàm được một thời gian rồi nhưng vẫn chưa cùng anh bước trên thảm đỏ lần nào.

Vì không để cho Kiều Trác Phàm quá mức kiêu ngạo, Tiếu Bảo Bối cố gắng không thể hiện vẻ mặt háo hức của mình nhưng không biết thật ra Kiều Trác Phàm đã sớm thấy cảnh cô ngồi cười lộ cả răng cửa.

Có vẻ như bảo bảo cũng rất mong đợi tối nay.

Yên tâm đi, tối nay nhất định sẽ làm cho Tiếu Bảo Bối cảm nhận được sự lãng mạn xưa nay chưa từng có...

Nhìn dáng vẻ Tiếu Bảo Bối cúi đầu cười trộm, Kiều Trác Phàm âm thầm thề ở trong lòng.

—— tuyến phân cách ——

Thấy Kiều Trác Phàm cố ý để cho cô mặc quần áo như vậy, Tiếu Bảo Bối rất mong đợi lần ra ngoài này nhưng đến khi cô được Kiều Trác Phàm đưa đến địa phương "thần bí" kia thì kinh ngạc đến mức không khép cằm lại được.

Đèn thủy tinh cao cấp, sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng đâu?

Nếu không thì có một cái thảm đỏ thôi cũng được!

Nhưng nơi này, cái gì cũng không có!

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc nhìn Kiều Trác Phàm đứng bên cạnh mình, hi vọng lấy được đáp án mình muốn từ miệng của anh.

Nhưng sao cô lại thấy Kiều Trác Phàm kinh ngạc cũng không kém cô là thế nào?

Hiển nhiên, anh cũng bị cảnh tượng quái dị trước mắt này dọa sợ.

Chương 191.6: Lãng mạn xưa nay chưa từng có

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Kiều Trác Phàm cũng cho rằng chỗ chụp hình dán là một nơi sang trọng.

Vì để cho Tiếu Bảo Bối lưu lại kỷ niệm suốt đời khó quên, anh còn tỉ mỉ chọn trang phục cho cả hai. Nhưng ai có thể nói cho anh biết tại sao nơi này lại tồi tàn như vậy?

Đây là một gian hàng mười mấy mét vuông. Nhìn bóng đèn trên đầu là loại tiết kiệm năng lượng, trước cửa còn treo một tấm vải bố bẩn làm màn cửa.

Bên trong nhìn thật u ám nhưng tổng thể lại hài hòa với khu phố này.

"Kiều Trác Phàm, đây rốt cuộc là nơi nào?" Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu quan sát bốn phía một hồi sau, nhỏ giọng thì thầm.

Hơn nữa, quần áo hai người bọn họ mặc rất không phù hợp với nơi này.

Khi hai người bọn họ xuất hiện, cửa hàng bên cạnh còn có vài người ra ngoài vây xem.

Nhìn nhóm người xung quanh ngày càng nhiều, trán Kiều Trác Phàm nhăn lại. Mặc dù anh đã quen được mọi người sùng bái nhưng vẫn chưa bị nhìn ngó một cách thô lỗ như vậy.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt anh liền không tốt.

"Anh..." Kiều Trác Phàm cũng muốn nói anh không biết địa phương quỷ quái này nhưng vấn đề là anh tự mình lái xe chở Tiếu Bảo Bối đến đây. Nếu bây giờ anh nói anh cũng không biết thì hợp lý sao?

"Kiều Trác Phàm, có phải anh nhầm chỗ rồi không?" Tiếu Bảo Bối lại lặng lẽ quan sát vẻ mặt Kiều Trác Phàm, phát hiện sắc mặt anh không tốt, cẩn thận hỏi một câu.

Tiếu Bảo Bối hiểu Kiều Trác Phàm rất rõ, anh tùy tiện tìm một chỗ để giải trí khẳng định đều rất sang trọng. Cửa tiệm giống như vậy thật không giống phong cách của anh chút nào.

"..." Nghe được thắc mắc của Tiếu Bảo Bối, mi tâm của Kiều Trác Phàm càng nhíu lại. Giờ phút này anh cũng có chút hoài nghi có phải mình tìm nhầm địa chỉ rồi hay không, nếu không sao Lăng Công Chúa lại giới thiệu địa phương như vậy?

Nhưng khi Kiều Trác Phàm đang hoài nghi điểm này thì anh lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ trong cửa hàng cũ nát truyền đến: "Tiểu Chủ, không phải em nói bọn Kiều cũng muốn đến đây sao? Sao bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng đâu?"

Kiều Trác Phàm rất quen thuộc với giọng nói này. Đặc biệt là kiểu xưng hô "Tiểu Chủ", "Kiều" như thế lại càng quen thuộc hơn.

Lần này, dù anh cho rằng mình tìm nhầm chỗ cũng không được. Nói vậy, nơi chụp hình dán trong truyền thuyết chính là địa phương quỷ quái này rồi!

Thật đáng chết!

Sớm biết thế anh đã không cùng Tiếu Bảo Bối thay quần áo long trọng như vậy. Nếu bị bọn Lăng Công Chúa bắt gặp, nhất định sẽ chê cười đến chết mất.

Nghĩ đến đây Kiều Trác Phàm vội vàng kéo tay Tiếu Bảo Bối tay, định rời khỏi nơi đầy thị phi này.

Tiếu Bảo Bối cũng không đắn đo gì, dù sao nơi này quá nhiều người, lo lắng sẽ xảy ra nguy hiểm. Dù sao, hiện tại trong bụng cô còn có một sinh mệnh nhỏ...

Nhưng bất đắc dĩ là vì bọn họ mặc trang phục quá đặc biệt nên người vây xem càng ngày càng nhiều hơn, không ít người còn bắt đầu nghị luận.

"Bọn họ ăn mặc như vậy có phải đang quay phim hay không?"

"Đầu óc anh có phải bị úng nước hay không? Nếu địa phương tồi tàn này cũng có thể quay phim thì em đã sớm thành minh tinh rồi!"

"Nhưng bọn họ không quay phim, vậy tại sao lại ăn mặc như vậy?"

"..."

Đang lúc mọi người nghị luận ầm ĩ, Kiều Trác Phàm nắm tay Tiếu Bảo Bối đi về phía trước.

Nhưng ngay lúc này, phía sau lại truyền tới một giọng nói.

"Ah, đó không phải là Kiều cùng Tiếu Bảo Bối sao?" Người lên tiếng chính là Lăng Công Chúa vừa ở bên trong cửa tiệm nhỏ chụp xong một mớ hình dán, mà người bên cạnh cô là Đàm Duật vừa rồi còn thắc mắc vì sao Kiều Trác Phàm còn chưa tới.

Nghe thấy Lăng Công Chúa nói, Đàm Duật vừa ngẩng đầu liền thấy hai bóng dáng quen thuộc: "Kiều, hai người đã đến rồi sao lại đi ra vậy?"

Hết chương 191!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro