Ngoại truyện: Trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ann ngồi lặng một lúc, ánh mắt chị tập trung vào Cheer, nhưng đầu óc lại chạy đua với những suy nghĩ. Trong khoảnh khắc đó, chị hiểu rằng mình cần phải lập ra một kế hoạch cụ thể để đối phó với Christopher. Chị không thể để bản thân bị lấn át bởi cảm xúc, mà cần phải hành động khéo léo và quyết đoán. Ann nhớ lại những lần Christopher biểu hiện sự kiểm soát, những lần hắn ép buộc chị và Cheer vào những tình huống không thể trốn thoát. Nhưng trong ký ức đó, Ann cũng nhớ ra một điều quan trọng: Christopher có một điểm yếu. Hắn luôn tự tin rằng mình nắm quyền kiểm soát, và sự kiêu ngạo đó đã nhiều lần khiến hắn mất cảnh giác.

Ann quay lại nhìn Cheer, đôi mắt chị lóe lên một tia sáng. Chị cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai Cheer, giọng nói chứa đầy sự kiên định và bí ẩn: "Cheer, em phải tin tôi. Chúng ta sẽ ra khỏi đây, nhưng em cần phải giữ bình tĩnh và làm theo kế hoạch của tôi. Được chứ?"

Cheer khẽ gật đầu, dù yếu ớt nhưng rõ ràng, như thể cô sẵn sàng giao toàn bộ niềm tin vào Ann.

Christopher bước tới gần hơn, hắn đã đứng đủ gần để nghe thấy giọng thì thầm của Ann. "Em lại đang âm mưu gì đó sao, Ann?" Hắn hỏi, giọng điệu đầy nghi hoặc và đe dọa.

Ann ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt không hề lộ vẻ sợ hãi mà thay vào đó là sự bình tĩnh khó tin. "Chúng ta cần nói chuyện, Christopher," Ann nói, giọng điệu cứng rắn và không khoan nhượng. "Anh muốn gì ở chúng tôi? Và anh định kéo dài chuyện này đến bao giờ?"

Christopher cười nhạt, hắn nghiêng đầu như để tìm hiểu xem Ann đang định giở trò gì. "Ann, em biết rõ anh muốn gì mà. Anh muốn em thuộc về anh, hoàn toàn. Còn Cheer, cô ta chỉ là một trở ngại. Nếu cô ta không còn, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."

Ann cảm thấy tim mình như thắt lại, nhưng chị vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh. "Vậy nếu tôi đồng ý theo anh, anh sẽ để Cheer ra đi?"

Christopher nhướn mày, rõ ràng không ngờ đến câu hỏi này. "Em đang nói thật chứ, Ann? Em sẽ bỏ cô ta để ở bên anh sao?"

Ann cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không hề chứa đựng niềm vui. "Nếu đó là cách duy nhất để bảo vệ Cheer, tôi sẽ làm. Nhưng tôi muốn sự đảm bảo. Anh phải thả cô ấy đi trước khi tôi đồng ý."

Christopher bước thêm một bước về phía Ann, hắn nhìn sâu vào mắt chị như muốn đọc ra sự thật ẩn sau lời nói. "Em nghĩ anh sẽ dễ dàng thả cô ta sao? Em đang đánh giá thấp anh, Ann."

Ann đứng dậy, đối diện với Christopher mà không hề chùn bước. "Anh có thể không tin tôi, nhưng nếu anh thật sự muốn tôi, thì đây là cơ hội duy nhất anh có. Nếu Cheer bị tổn thương thêm nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, và anh sẽ mất tôi mãi mãi."

Christopher đứng lặng một lúc, hắn nhìn Ann với đôi mắt đầy tính toán. Rõ ràng, hắn không ngờ đến sự thách thức này từ chị. Hắn luôn nghĩ rằng Ann là người yếu đuối, dễ bị kiểm soát. Nhưng giờ đây, hắn nhận ra rằng Ann không là con mồi dễ dàng.

"Được thôi," Christopher nói sau một hồi im lặng, giọng điệu hắn trở nên sắc lạnh. "Anh sẽ để cô ta đi, nhưng không phải bây giờ. Khi nào em thuộc về anh, cô ta sẽ được tự do. Nhưng nhớ rằng, Ann, một khi đã đưa ra quyết định, em sẽ không thể quay đầu lại."

Ann gật đầu, dù trong lòng biết rằng mình đang đi trên một con đường vô cùng nguy hiểm. Nhưng chị cũng biết rằng đây là cơ hội duy nhất để cứu Cheer. Chị cần phải giữ cho Christopher tin tưởng rằng chị đang chơi theo luật của hắn, trong khi âm thầm chuẩn bị kế hoạch để lật ngược tình thế.

Sau khi Christopher rời khỏi phòng, Ann quay lại nhìn Cheer. "Chúng ta phải hành động nhanh," Ann thì thầm. "Christopher sẽ không giữ lời hứa, nhưng nếu tôi có thể khiến hắn tin rằng chúng ta đang theo kế hoạch của hắn, chúng ta có thể tìm cơ hội để trốn thoát."

Cheer nhìn Ann với ánh mắt tràn đầy niềm tin, dù cơ thể vẫn đau đớn và kiệt sức. "Em tin chị."

Ann siết chặt tay Cheer, lòng chị tràn ngập quyết tâm.

Khi Ann ngồi xuống để bắt đầu nghĩ về bước đi tiếp theo, chị biết rằng thời gian đang cạn kiệt. Nhưng chị cũng hiểu rằng tình yêu và lòng kiên trì sẽ là sức mạnh để họ vượt qua tất cả.

Ann vẫn giữ chặt tay Cheer, cảm nhận sự mong manh của người cô yêu thương nhất. Chị cúi xuống, ghé sát bên tai Cheer, thì thầm một cách dịu dàng, đầy yêu thương: "Em biết không... Tôi nhớ những ngày chúng ta còn bình yên bên nhau. Chỉ cần nhìn thấy em cười, tôi cảm thấy mọi khó khăn đều tan biến."

Cheer nhắm mắt, cố gắng mỉm cười nhưng chỉ khẽ rùng mình, cảm nhận sự an ủi từ lời nói của Ann. Cô không cần phải nói gì thêm, vì đôi tay lạnh ngắt đang siết chặt lấy Ann đã nói lên tất cả.

Ann nói, giọng chị dịu lại khi tiếp tục trò chuyện với Cheer. "Chúng ta đã trải qua quá nhiều, và tôi sẽ không để bất cứ ai—kể cả chính tôi—làm tổn thương em thêm lần nào nữa."

Cheer khẽ thở ra, hơi thở cô yếu ớt nhưng rõ ràng vẫn giữ một chút gì đó kiên cường, như một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy âm ỉ giữa cơn bão tố.

"Tôi biết em đang đau đớn," Ann nói với Cheer, giọng chị nhẹ nhàng và chân thành. "Nhưng hãy tin rằng chúng ta có thể tìm cách để thay đổi tình hình này."

Cheer mở mắt, ánh mắt vẫn lờ đờ nhưng ánh lên một tia sáng yếu ớt. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, như thể muốn khích lệ Ann.

Christopher đứng gần đó, Ann có thể cảm nhận sự căng thẳng trong không khí. Chị phải thận trọng, vì bất kỳ hành động nào cũng có thể khiến hắn phát hiện ra kế hoạch của mình. Hắn không chỉ muốn thấy Ann thất bại mà còn tìm cách làm tổn thương Cheer.

Cheer siết chặt tay Ann, dù sức mạnh của cô yếu ớt. Nhưng trong ánh mắt của cô, Ann cảm nhận được sự tin tưởng và tình yêu sâu sắc.

Lúc này, Christopher bắt đầu nói, âm thanh của hắn lạnh lùng và đầy vẻ nghi ngờ. "Em đang cố gắng làm gì vậy, Ann? Em nghĩ rằng có thể lừa dối anh sao?" Christopher nhướng mày, "Em đừng quên, Ann, em không có nhiều thời gian. Cô ta sẽ không chịu đựng được lâu đâu."

Ann nắm chặt tay Cheer hơn, lòng chị đầy lo lắng nhưng vẫn giữ vững niềm tin. Chị biết mình cần phải hành động một cách thông minh. Trong tâm trí chị, kế hoạch đang được hình thành từng bước một.

"Em hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút," Ann thì thầm với Cheer, lòng tràn đầy sự kiên định. "Tôi sẽ tìm cách giải quyết tình hình này và đưa em ra khỏi đây."

Cheer mỉm cười yếu ớt, ánh mắt cô hiện lên sự cảm kích và yêu thương.

Ann quay lại nhìn Christopher, tâm trạng chị đã không còn sợ hãi như trước. Chị bắt đầu thảo luận với hắn, cố gắng kéo dài thời gian và giữ hắn tập trung vào cuộc trò chuyện.

"Christopher," Ann bắt đầu, giọng chị bình tĩnh nhưng có phần thách thức. "Anh có thể nói cho tôi biết điều gì mà anh thực sự mong muốn từ chúng tôi? Tại sao phải kéo dài tình trạng này?"

Christopher cười nhạt, ánh mắt hắn có chút lạnh lùng. "Em đang cố kéo dài thời gian sao? Anh không cần phải giải thích cho em đâu. Anh chỉ cần em phải lựa chọn, và sự lựa chọn đó sẽ không dễ chịu."

Ann cố gắng phân tích tâm lý của hắn, tận dụng sự nghi ngờ và sự tự mãn của hắn. "Tôi không nghĩ rằng anh muốn kết thúc tất cả chỉ bằng sự đau đớn. Anh có thể có những động thái khác để đạt được mục tiêu của mình."

Christopher nhướng mày, có vẻ như lời nói của Ann đã làm hắn phải suy nghĩ. "Có thể em đã hiểu được một phần nào đó. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng em sẽ phải đối mặt với hậu quả."

Ann nhìn vào mắt hắn, giọng chị trở nên mạnh mẽ hơn. "Tôi không sợ hãi những gì sẽ đến. Bởi vì tôi có lý do để chiến đấu."

Christopher nhìn Ann với sự thách thức, rồi dừng lại một lúc trước khi quay lưng rời đi. "Em sẽ sớm biết được ý nghĩa của những lời đó."

Khi Christopher đã rời khỏi phòng, Ann quay lại nhìn Cheer. Chị biết thời gian không còn nhiều, và hành động của mình phải thật chính xác để cứu Cheer.

"Tôi đã có một kế hoạch," Ann thì thầm với Cheer, cảm xúc chị đang dâng trào. "Em cần phải tiếp tục kiên trì."

Cheer nhắm mắt, gương mặt cô hiện lên vẻ yên bình. "Chị... em tin rằng chúng ta có thể làm được."

Ann đã có một chiến lược, và chị sẽ sử dụng tất cả những gì mình có để biến điều đó thành hiện thực. Trong khi đó, với lòng dũng cảm và sự kiên định, chị sẽ phải tiếp tục đấu tranh để bảo vệ người mình yêu thương và lật ngược tình thế.

"Tôi cần chút thời gian một mình với Cheer," Ann nói, giọng chị trở lại bình thản nhưng không kém phần kiên quyết.

Christopher chằm chằm vào Ann, như đang cân nhắc lời đề nghị của chị. Nhưng rồi hắn gật đầu, dù không rời khỏi ánh mắt cảnh giác. "Được, nhưng em biết điều gì sẽ xảy ra nếu em cố gắng làm gì đó ngu ngốc, phải không?"

Ann gật đầu, dù trong lòng chị vẫn giữ nguyên quyết tâm. Chị biết mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng, và mọi thứ sẽ phụ thuộc vào quyết định của chị ngay lúc này.

Khi Christopher rời đi, Ann cúi xuống bên cạnh Cheer, thì thầm vào tai cô với giọng dịu dàng nhất có thể: "Em hãy nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ tìm cách đưa chúng ta ra khỏi đây. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi..."

Ann biết rằng chị không thể để lộ kế hoạch của mình quá sớm, nhưng điều chị cần bây giờ là một cơ hội—chỉ một cơ hội nhỏ nhoi để xoay chuyển tình thế. Ann ngồi bên Cheer, lòng tràn đầy lo lắng nhưng không thể để cảm xúc ấy chi phối hành động của mình. Trong khi Cheer đang nằm bất động, Ann nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm sự bình tĩnh và sáng suốt để phát triển một kế hoạch hiệu quả. Chị biết rằng Christopher không chỉ là một kẻ thù tàn nhẫn mà còn là một đối thủ rất thông minh. Hắn đã tạo ra một tình thế đầy nguy hiểm, nhưng Ann cũng nhận ra rằng hắn có điểm yếu. Sự kiêu ngạo và sự tự mãn của Christopher có thể là cơ hội để chị xoay chuyển tình thế.

Ann từ từ đứng dậy, cố gắng giữ chân thật nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động. Chị nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm bất kỳ yếu tố nào có thể giúp chị thực hiện kế hoạch của mình. Trong phòng có vài món đồ, từ chiếc bàn nhỏ đến những chiếc đèn lờ mờ, và Ann bắt đầu tính toán cách sử dụng chúng.

Chị quay lại nhìn Cheer, đôi mắt đầy thương cảm. "Em hãy ngủ một chút. Tôi sẽ trở lại ngay. Đừng rời bỏ tôi, em nhé."

Cheer không thể đáp lại, nhưng đôi tay cô vẫn siết chặt tay Ann như thể cố gắng gửi gắm niềm tin và tình yêu của mình vào đó. Ann khẽ hôn lên trán Cheer, rồi quay người ra khỏi phòng, bước ra hành lang. Chị cần phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình trước khi Christopher quay lại.

Lòng Ann đầy quyết tâm, chị di chuyển một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, từng bước chân đều được tính toán kỹ lưỡng. Hắn đã không cho phép chị có nhiều tự do, vì vậy chị phải tận dụng từng cơ hội nhỏ nhất để lừa dối hắn.

Ann tìm thấy một phòng phụ, nơi có một số dụng cụ và vật dụng nhỏ. Chị lục lọi xung quanh, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể sử dụng để tạo ra sự phân tâm hoặc phá vỡ hệ thống của Christopher. Trong lúc đang tìm kiếm, Ann tình cờ phát hiện một chiếc khóa nhỏ, cùng một vài dây thừng. Điều này khiến chị nảy ra một ý tưởng.

Chị nhanh chóng quay lại phòng chính, nơi Cheer vẫn đang nằm. Ann bắt đầu âm thầm làm việc, sử dụng chiếc khóa và dây thừng để cố gắng tạo ra một cơ chế mà chị hy vọng sẽ làm rối loạn kế hoạch của Christopher. Chị âm thầm gắn dây vào một số vật dụng trong phòng, tạo thành một cái bẫy nhỏ mà nếu Christopher không chú ý, có thể sẽ gây ra sự bất ngờ.

Khi tất cả đã sẵn sàng, Ann quay lại bên Cheer, ngồi xuống và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. "Em đã sẵn sàng để thấy một chút ánh sáng trong tình cảnh này chưa?" chị thì thầm. "Tôi không thể để mọi thứ diễn ra như vậy. Chúng ta phải có hy vọng, phải không?"

Cheer, dù vẫn yếu ớt, cũng cảm nhận được sự quyết tâm và yêu thương từ Ann. Một tia hy vọng nhỏ nhoi le lói trong mắt cô, như một nguồn động lực để chị tiếp tục chiến đấu.

Một lúc sau, tiếng bước chân của Christopher vang lên trong hành lang. Ann vội vã đứng dậy, giấu mình trong góc khuất để không bị phát hiện. Christopher bước vào phòng, ánh mắt hắn quét qua mọi thứ với sự nghi ngờ. Ann thấy rõ sự cẩn thận trong hành động của hắn, và điều đó chỉ làm tăng thêm quyết tâm của chị.

"Ann," Christopher nói, giọng hắn đầy ngạo mạn. "Em đã làm gì ở đây vậy? Đừng tưởng rằng mình có thể lừa dối được tôi."

Ann giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt chị ngẩng lên gặp ánh mắt của hắn. "Tôi chỉ làm những gì cần thiết để giữ cho Cheer được yên ổn."

Christopher không nói gì thêm, mà bước lại gần hơn, đôi mắt hắn dõi theo từng cử chỉ của Ann với sự nghi ngờ. Ann biết rằng mình cần phải giữ bình tĩnh và không để lộ kế hoạch của mình. Chị cần phải chờ đúng thời điểm để thực hiện bước tiếp theo.

Hắn bỗng dừng lại, ánh mắt hắn dừng lại ở cái bẫy nhỏ mà Ann đã tạo ra. Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên môi hắn khi hắn nhận ra những gì Ann đã làm. "Ann, em thật sự nghĩ rằng những trò nhỏ nhặt này sẽ làm tôi bị phân tâm sao? Em không hiểu rằng mọi thứ đều nằm trong tầm tay tôi sao?"

Christopher cười nhạt, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. "Em có vẻ như đang chuẩn bị cho một trò chơi lớn. Tiếc thật bị tôi phát hiện mất rồi!"

Ann không trả lời ngay, thay vào đó, chị quay lại với Cheer. Chị nhẹ nhàng vỗ về bàn tay lạnh lẽo của cô. "Em có cảm thấy đỡ hơn một chút không?"

Cheer mở mắt một cách yếu ớt, ánh mắt cô ngập tràn tình cảm và lòng tin. "Chị... em biết rằng dù có thế nào, chị sẽ luôn ở bên cạnh em." Giọng cô nhẹ như hơi thở, nhưng chứa đựng sự ấm áp và yêu thương.

Ann mỉm cười, cảm nhận một chút yên lòng từ những lời của Cheer. "Tôi sẽ luôn ở đây. Em chỉ cần cố gắng vì tôi, không cần phải lo lắng về những điều khác."

Christopher bước tới gần, đôi mắt sắc lạnh của hắn vẫn không rời khỏi Ann. "Sớm muộn gì em cũng phải trả giá cho sự bất tuân của mình."

Ann không đáp lại, chỉ tiếp tục chăm sóc cho Cheer, nhẹ nhàng chỉnh lại lớp chăn để cô được ấm áp. Trong lòng chị, những kế hoạch bắt đầu hình thành. Chị biết rằng mình cần phải hành động khôn ngoan, không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn phải sử dụng trí tuệ và sự khéo léo.

Ann cảm nhận được sự lo lắng trong mắt Cheer, nhưng chị cũng biết rằng lúc này không phải là thời điểm để trì hoãn. Chị cần phải hành động, và sự lo lắng của Cheer không thể làm chị chùn bước.

"Cheer," Ann bắt đầu, cố gắng giữ giọng mình vững vàng. "Em không cần phải lo lắng quá. Tôi đang nghĩ ra cách để chúng ta có thể thoát khỏi đây. Mọi chuyện sẽ ổn."

Cheer cố gắng nở một nụ cười mệt mỏi. "Nhưng sức khỏe của chị cũng rất quan trọng."

Ann vỗ về tay Cheer, nỗi lo lắng của cô không làm chị phân tâm. "Em yên tâm. Tôi sẽ không để bản thân mình kiệt sức."

Christopher, đứng gần đó, theo dõi cuộc trò chuyện với ánh mắt đầy nghi ngờ. "Ann, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Em đang âm thầm chuẩn bị cho điều gì?"

Ann quay sang, ánh mắt chị lạnh lùng nhưng đầy sự quyết tâm. "Tôi không có gì phải che giấu. Tôi chỉ đang tìm cách bảo vệ Cheer và đưa chúng ta ra khỏi đây."

Cheer siết chặt tay Ann, ánh mắt đầy sự lo âu. "Chị làm ơn hãy cẩn thận. Em không muốn thấy chị gặp nguy hiểm."

Ann đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ. "Em đừng lo lắng quá. Tôi sẽ không để em phải chịu thêm đau đớn."

Christopher bước lên, vẻ mặt hắn không còn sự kiên nhẫn. "Thời gian không đứng yên, Ann. Nếu em không có kế hoạch cụ thể, thì sẽ không còn cơ hội nào khác."

Ann biết rằng mình phải hành động nhanh chóng. "Tôi hiểu. Và tôi sẽ làm mọi thứ để đạt được điều đó."

Cheer nhìn Ann với ánh mắt do dự. "Chị phải chắc chắn rằng mọi kế hoạch đều hoàn hảo. Em không thể chỉ đứng nhìn khi chị phải đối mặt với nguy hiểm."

Ann mỉm cười, cố gắng trấn an Cheer. "Em đừng lo. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì làm hại chúng ta."

Christopher khịt mũi, thể hiện sự không hài lòng nhưng vẫn giữ khoảng cách. "Hãy nhớ, Ann, mọi quyết định của em đều có hậu quả."

Ann siết chặt tay Cheer, bình tĩnh trấn an cô. "Tôi sẽ không sao đâu. Tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em và tìm cách thoát khỏi đây."

Cheer gật đầu nhẹ, ánh mắt lấp lánh niềm tin. "Chị luôn có cách giải quyết mọi vấn đề. Em tin rằng chị sẽ tìm ra giải pháp."

Dưới ánh sáng yếu ớt của căn phòng, Ann cảm thấy lòng mình thêm phần vững vàng. Chị biết rằng, dù cho bất kỳ điều gì xảy ra, chị sẽ làm hết sức để bảo vệ Cheer và không để Christopher đạt được mục tiêu của hắn.

HẾT.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro