phan 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hương Xuân đưa tay dẹp gọn mớ giấy trên bàn cho gọn gang rồi đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ. Hơn mười một giờ, có lẽ Lãng Du cũng sắp về rồi. Không hiểu sao nàng lại mở bóp tìm cây lược, gỡ cho suôn mái tóc.

Buổi tối hôm đó, tuyệt vọng với mối tình đơn phương suốt mười năm dài đằng đẳng. Nàng cứ ngỡ mình vĩnh viễn rời xa căn nhà quen thuộc của chàng. Thế nhưng chỉ mới một ngày nghỉ việc, nàng đã nghe ruột gan cồn cào không chịu được. Nỗi nhớ như cào cấu thịt da. Thế mới biết con người ta khôn gthể tất cả dễ dàng theo ý muốn.

Nàng nhớ biết bao nhiêu, tiếng lóc cóc quen thuộc trên bàn máy chữ. Mười nam rồi, nàng là người phụ tá đác lực nhất của chàng. Dù Lãng Du vẫn vô tình không biết, mỗi sáng chàng đem đến cho nàng một xấp giấy viết tay rồi chiều chiều lấy từ tay nàng bản đánh máy. Lạnh lùng, xa vắng.

Mười năm rồi nàng được vinh dự đọc trước mọi người tác phẫm của chàng. Từng chữ từng lời như thấm vào da thịt, để đôi luc nàng mơ thấy những lời đối thoại trong tiểu thuyết, là của chàng âu yếm dâng tặng cho nàng.

Vắng nàng rồi, Lãng Du sẽ gặp khó khăn. Chàng sẽ không tìm được một cô thư ký trung thành tận tụy. Bao lầnrồi nàng giấu kín địa chỉ của chàng với các phóng viên. Biết nàng là thư ký của Lãng Du, bao người đã vây lấy nàng, tìm hỏi từng sở thích của chàng. Mong tìm ra một ít ánh sáng về đời tư nhà văn nổi tiếng, nhằm làm vui lòng độc giả. Nhưng nàng vẫn lặng yên, mặc cho họ tức giận bảo mình là kiêu ngạo, phách lối.

Hương Xuân cảm thấy mình có lỗi với Lãng Du biết bao, khi nàng làm xáo trộn cuộc sống bình lặng của chàng từ trước đến nay. Và nàng sẵn sàng dẹp bỏ tự ái đến làm với chàng một cách tự nhiên. Phần Lãng Du, hình như chàng đã quên mất chuyện hôm nào, nên gần một tuần nay, cả hai nối lại mối quan hệ bình thường như mười năm trước, không có gì đổi thay, ngượng ngập.

− Chị, chị làm ơn cho em hỏi thăm một chút. Đang mải mê suy nghĩ, nàng chợt giật mình ngẩng dậy vì một tiếng nói thanh thanh vang lên ở bên tai.

− Ủa! Hương Xuân kêu lên một tiếng ngạc nhiên khi nhận ra người đang đứng trước mặt mình là một cô gái ăn vận rất model. Cô là ai? Sao lại vào đây được?

Cô gái cười ngượng nghịu:

− Dạ, em tên là Anh Đào. Chị đừng la, em phải dùng mọi mưu kế mới gạt được ông lão gác cửa đó.

Hương Xuân làm mặt lạnh lùng:

− Cô muốn gì?

Anh Đào cười bẽn lẽn:

− Em muốn xin chị cho em được xem mặt nhà văn Lãng Du một chút Hương Xuân giật mình:

− Gặp Lãng Du? Nhưng đây đâu phải là nhà của Lãng Du − Chị Ơi! Anh Đào nắm lấy tay Hương Xuân năn nỉ - Chị đừng giấu em làm gì. Em theo dõi mấy ngày mới biết đây là nhà của Lãng Du.

Hương Xuân đưa mắt nhìn người con gái xa lạ với một vẻ e dè. Nàng ta không đẹp lắm, nhưng trẻ trung sôi nỗi la.

− Đi nghe chị! Em chỉ xin chị cho em đứng núp sau tấm rèm nhìn mặt người một lần thôi.

Hương Xuân lắc đầu:

− Không được. Lãng Du khó tính lắm.

Anh Đào nằn nì:

− Em xin hứa với chị là em sẽ lặng yên. Nhìn thấy mặt người một cái là em đi liền. Lãng Du không biết đâu mà chị sợ.

Hương Xuân nhìn Anh Đào hỏi lạ lùng:

− Nhìn một cái rồi đi liền, thế thì cô gặp để làm gì?

Anh Đào ngồi xuống ghê thở dài:

− Chị biết không, nhà em ở tuốt dưới Vĩnh Long. Hôm đó nghe tin LÃng Du ra mắt công chúng ở Câu lạc bộ làm quen, em vội lên ngay. Vậy mà không kịp. Hôm đó, em chỉ trông thấy chiếc xe của người thoáng qua t hật nhanh. Em chạy hỏi khắp cả mọi người, cuối cùng mới biết nhà của người ở đây. Nghe chị! Chị cho em nhìn mặt một lần đi.

Hương Xuân thở dài thương hại cho một cô bé cuồng si − Lãng Du cũng chỉ là một con người bình thường. Không có gì đặc biệt đâu.

Anh Đào cãi lại:

− Tại chị được gặp người hoài nên mới nói vậy. Chứ tụi em từ nào đến giờ chỉ được đọ văn mà tưởng tượng ra người. Chị Ơi, em xin chị! Chị cho em được nhìn mặt người một lần nghe chị.

Hương Xuân lặng yên không nói. Tội nghiệp cho cô bé quá si mê cuồng nghiệt, không hay mình đang đuỗi theo một bóng mờ hư ảo. Lãng Du không giống người thường. Ở chàng không có tình yêu, không địa vị, chẳng giàu sang. Mà có lẽ vì vậy mà chàng trở thành thần tượng của mọi người chăng?

− Thôi được rồi! Hương Xuân dịu giọng bảo Anh Đào - Tôi sẽ cho cô được nép mình sau bức rèm nhìn Lãng Du! Nhưng cô phải hứa là không được lên tiếng, cũng không được kể cho mọi người nghe chuyện này nhé!

Anh Đào tươi ngay nét mặt:

− Vâng, em hứa! Mà chị Ơi, chị kể cho em nghe vài mẫu chuyện về đời tư của Lãng Du đi, người có yêu ai thời trẻ không vậy?

Hương Xuân cười buồn:

− Cái đó tôi cũng như cô! Bù trất!

Anh Đào lắc đầu:

− Chị giấu em ư?

− Không! Hương Xuân mơ màng. Nàng đã nói thật. Mười năm làm việc với chàng. Nàng có khác gì hơn mọi người, không biết gì về chàng cả. Ngoài cái tính trầm lặng, ít nói còn chàng như thế nào Hương Xuân không tài gì hiểu nổi.

Có tiếng kè xe. Hương Xuân giật mình đẩy Anh Đào nói nhanh:

− Chết! Lãng Du về đến, vô trốn nhanh đi Anh Đào cũng lính quýnh không kém:

− Trời ơi! Em trốn ở đâu bây giờ?

Hương Xuân đưa mắt nhìn quanh. Phòng làm việc trống rỗng, không thể trốn vào đâu được. Tiếng còi xe mỗi lúc một gần hơn. Hương Xuân nắm tay Anh Đào chạy lên lầu, chỉ vào đống thùng củ bỏ phế nàng nói nhanh:

− Cô trốn đây! Đợi Lãng Du vào phòng khóa cửa lại là cô chạy xuống liền nghe chưa? Tôi xuống dưới kẻo chàng nghi ngờ.

Nói xong Hương Xuân chạy nhanh xuống cầu thang. Anh Đào cúi nhìn bộ quần áo xinh đẹp của mình, rồi tặc lưỡi ngồi đại xuống đống thùng đầy bụi bặm. Trống ngực đập liên hồi.

Lãng Du đang từ dưới cầu thang đi lên. Đôi mắt ngó xa vời, chàng không hay mình đang bị người nhìn trọn. Thờ ơ, chàng đưa tay mở cửa bước vào phòng một cách mỏi mệt chán chường. Bật một điếu ciga đắt tiền, Lãng Du ngồi mơ màng qua khói thuốc. Ôi, nhữn glúc này sao chàng đẹp trai, phong trần và thu hút lạ! Anh Đào quên mất lời hứa với Hương Xuân, rón rén rời chỗ nầp tiến đến gần cánh cửa.

Lãng Du chợt nhỏm người dậy. Anh Đào dừng lại đứng tim. Hú hồn! Chàng chỉ đi lấy một bức thư.

Vầng trán của chàn gnhíu lại như chẳng hài lòng, miệng lẩm bẩm:

− Quái! Sao lại có người gởi thư cho mình thế này?

Ủa? Anh Đào lạ lùng, nàn gcứ ngỡ hằng ngày chàng phải nhận thật nhiều thư của người ngượng mộ gởi đến chứ. À! Anh Đào chợt nhớ: Lãng Du giấu kín địa chỉ của mình, nàng gần như muốn nín thở khi nghe chàng tặc lưỡi:

− Rắc rối quá, lại Hoài Thương với Hoài Yêu gì nữa chứ?

Xoẹt...

Chiếc quẹt trên tay chàng nháng lửa. Lãng Du từ từ đưa bức thư vào toan đốt bỏ đi mà không buồn nhìn qua nội dung của nó.

− Ui da! Một con kiến cắn vào chân đau điếng. Anh Đào không chịu nổi buột miệng kêu to. Lãng Du giật mình để phong thư rơi ngay xuống đất.

− Ai đó! Chàng hét lớn. Anh Đào run run rời chỗ nấp:

− Dạ em!

Chàng cất hộp quẹt vào túi nhìn nàng ngơ ngác:

− Cô là ai? Sao lại có mặt ở đây?

− Dạ! Anh Đào bỗng nghe chân tay thừa thãi, lưỡi líu lại nàng nói một cách lung tung − Dạ cái này khôn gphải lỗi của chỉ đâu, nhà văn đừng nổi giận, cái này là tại em, em năn nỉ chỉ cho em được nhìn mặt nhà văn một cái thôi nhưng vì bị kiến cắn, em chịu hổng nổi, mới kêu lên! xin nhà văn đừng la chỉ tội nghiệp.

Lãng Du thầm hiểu sự v iệc, anh cố làm mặt nghiêm nhưng vẫn không giấu được nụ cười qua vành môi mỏng.

− Thế à! Gặp rồi, cô thấy tôi có gì khác lạ không?

Anh Đào lắc đầu:

− Không! Nhà văn không khác lạ, chỉ quá đẹp trai thôi.

Nàng như chợt lỡ lời, nín bặt giữa chừng. Đôi má hồng e thẹn. Lãng Du vẫn thản nhiên:

− Thế à?

Anh Đào chớp chớp mắt nhìn chàng, đột nhiên nàng nói thật nhanh:

− Lãng Du biết không? Tất cả tụi nó đứa nào cũng mơ ước được làm người yêu của anh ca?

Chàng giật mình:

− Cô nói gì?

Anh Đào không bối rối:

− Em nói nếu Lãng Du bằng lòn ghtì sẽ có rất nhiều người đến đây xin làm người yêu nhỏ của anh.

Lãng Du trố mắt lạ lùng. Anh Đào bước lại gần chàng:

− Em nói thiệt đó! Nàng chợt dừng lời cười khúc khích. Tụi nó còn nói giá mà được anh hôn một cái ...

− Hả! Lãng Du chợ kêu lên chưng hửng. Cô nói cái gì?

Biết mình đã lỡ lời, đôi má đỏ gay, nàng đưa tay lên bụm miệng, thân thể cứng đờ vì hổ thẹn.

Hương Xuân cũng vừa đi lên, nàng lại gần Lãng Du nói như biết lỗi:

− Tôi xin lỗi ông, không ngờ cô ấy lại khôn giữ tròn lời hứa.

Lãng Du lặng yên không đáp, chàng thẫn thờ nhìn bóng hai cô gái thoáng qua rồi mất hẳn.

Đóng chặt cửa phòng, Lãng Du thả mình ngồi xuống ghế salon mệt mỏi. Bỗng dưng chàng mỉm cười ngớ ngẩn nhớ đến lời Anh Đào vừa mới nói. Nàng ấy nhắc đến nụ hôn, có lẽ nàng nghĩ rằng một người viết truyện tình như chàng, hẳn phải sành điệu về điều ấy lắm. Chứ làm sao nàng biết được sự thật là đã mười lăm năm rồi, chàng quên mất hương vị của nụ hôn. Ôi, những cảm giác nôn nao kỳ lạ như chạy dập dồn trong cơ thể. Bốn mươi ba tuổi rồi, mà sao chàng vẫn không quên được cái cảm giác run run của bờ môi đặt vào bờ môi, một cách đam mê, vụng dại? Vừa lạ lùng vừa thích thú và cũng cảm thấy nao nao. Cứ sợ mọi người bắt gặp. Cái nụ hôn đó đến với chàng bao giờ nhỉ? Lâu lắm rồi, những hai mươi mươi ba năm về trước...

...

− Hoài ơi! Em đố anh nghe, vậy chứ em có giống đức vua không? Thủy Tiên vừa thò đôi chân xuống suối, vừa cất giọng hỏi chàng Hoài loay hoay kê lại giá vẽ lắc đầu nói:

− Không − Ư! Thủy Tiên lắc mình nũng nịu - Thế thì em giống cái gì?

Hoài đã kê xong giá vẽ, chàng đến bên nàng nắm lấy hai chân nàng bỏ lên bờ nói:

− Đã bảo đừng vọc nước cảm lạnh bây giờ.

Thủy Tiên chồm lên nắm lấy áo chàng; − Thế thì em giống như cái gì hả?

Hoài phì cười hôn phớt qua đôi má hồng của nàng, rồi nói:

− Em ấy hả? Em giống y như một nàng tiên. Một nàng tiên của Hoàng hôn tím.

Đôi mắt nàng tròn xoe, ngơ ngác:

− Thế nàng tiên đó có đẹp không?

Hoài lắc đầu:

− Không đẹp chút nào ca?

− Á! Nàng đánh nhẹ lên vai chàng - Em hổng chịu đâu. Chàng vụt ghì lấy vai nàng cười hăng hắc − Lêu lêu, người ta chưa nói hết. Chưa chấm câu, chỉ mới phẩy thôi mà.

Đôi mắt nàng chớp chớp:

− Thì anh nói tiếp đi Hoài cấi giọng trầm lắng:

− Nàng tiên đó không đẹp một chút nào cả, nhưng làm anh đắm, anh say, anh quên ăn mất ngủ bởi tấm lòng nhân hậu, cao thượng khôn lường.

− Anh! Thủy Tiên nép sát vào ngực chàng trong vòng tay Hoài nàng bỗng dưng nhỏ bé vô cùng. Hoài cởi chiếc áo gió khoác lên ngực nàng yêu thưong hỏi:

− Lạnh hả em?

Thủy Tiên gật đầu mơ màng. Mau thật! Mới đó mà đã gần một năm! Phút ban đầu e ấp đã đi qua, tình yêu đến nhanh thật nồng nàn, say đắm. Càng gần Hoài, nàng càng thêm yêu mến. Chàng khác hẳn với những chàng trai lượn vòng xum xoe quanh nàng như lũ trẻ ngắm cái đuôi công.

Ngay lần gặp gỡ đầu tiên, nàng đã chú ý đến thái độ khác lạ của Hoài. Chàng trầm lắng, ít cười, ít nói. Và luôn luôn né tránh mặt nàng. Thủy Tiên nhớ là mình đã khó khi nghe thầy Cường kể về chàng. Nàng đã bỏ công theo dõi, thầm phục người thanh niên có chí hiéu học nhưng gặp hoàn cảnh khó khăn.

Và nàng âm thầm làm bà tiên với chiếc đũa thần kỳ diệu, kịp thời bỏ vào tập chàng những món tiền nho nhỏ. Rồi cũng khôn hiểu tự lúc nào nàng thầm yêu chàng trai ấy.

− Thủy Tiên! Em đang nghĩ gì đó? Hoài khẽ lay người nàng. Thủy Tiên ngẩng dậy mỉm cười:

− Anh Hoài! Hôm ấy em tha tội anh trước mặt quần thần. Bây giờ chỉ có hai ta, anh hát cho em nghe đi Hoài gật đầu:

− Ừ! Anh sẽ hát ru em ngủ, nhắm mắt lại đi em Nàng nhắm mắt lại ngay, môi mỉm nụ cười hạnh phúc giữa tiếng hát ngọt ngào, nồng ấm hương yêu.

− Này người tình nhỏ, nếu em là mây thì anh không để may bay một mình ....

Này người tình nhỏ, ước mơ gì không! ước mơ gì không...

Nàng đã ngủ say trong vòng tay ấm ước mơ. Hoài cúi xuống nhìn nàng lòng bỗng thấy nao nao kỳ lạ.

Ôi! Đẹp biết bao bờ mi cong thanh tú, tóc buông dài ủ trọn giấc mơ hoa, phút giây này lòng anh mơ thành bướm, em làm hoa đắm đuối giữa hương tình.

Thủy Tiên ơi! Em là vị cứu tinh giữa đời anh khốn khổ, là ánh hồng soi muôn vạn nẻo tối tăm. Em tạo cho anh niềm tin yêu cuộc sống mặc cảm nghèo hèn đã biến mất nhờ em. Thủy Tiên ơi, em là nàng tiên nhân hậu, anh đã hiểu lòng em qua những số tiền nhỏ ép giữa tập anh. Thủy Tiên ơi! Tình yêu của em thật cao thượng, tuyệt vời! Anh hứa sẽ không bao giờ để em buồn khổ.

Làn gió chiều se se thổi lạnh, Hoài siết chặt tay quanh thân thể người tình. Một chút đam mê dâng lên ánh mắt. Chàng đặt môi mình lên má người yêu. Lòng chàng bỗng lâng lâng một ước muốn được gắn môi mình lên đôi môi xinh xinh nhỏ bé! Đôi môi từng nói bao lời nũng nịu, chắc ngọt ngào chẳng thua mật của đài hoa. Lâu lắm rồi, Hoài muốn là con bướm uống trọn dòn gmật đó, nhưng vẫn e dè chưa dám. Chàng muốn giữ nguyên hương vị ngọt ngào, để tuổi hồn nhiên đừng mất đi như hoa tàn héo úa. Nhưng hôm nay lòng chàng bỗng bồi hồi, muốn thử một lần như A đam thèm trái cấm Nụ hôn là biểu hiện của tình yêu, sao lâu rồi chàng vẫn e dè ngượng ngập? Lần đầu tiên trong đời, Hoài run run đặt đôi môi mình lên đôi môi nóng bỏng của người yêu. Rụt rè, lo sợ, háo hức, đam mê tạo một cảm giác đê mê chưa từng có. Hoài như c on bướm lạc giữa rừng hoa ngào ngạt đắm đuối ngấ ngây giữa suối mật ngọt ngào.

Nụ hôn là như thế ư? Tuyệt diệu đến khôn cùng. Hoài đưa tay lên môi thèm muốn. Như đứa bé một lần được ăn quả táo ngon, cứ nghe thèm đòi ăn mãi. Thật là uổng phí biết bao nhiêu! Tại sao chàng không biết đến nụ hôn sớm hơn một chút nữa? Tại sao chàng lại ngại ngùng lo sợ? Có gì xấu đâu, nếu đấy là tình yêu thật sự? Hoài lại một lần nữa cuối xuống môi nàng, nhưng chàng chợt dừng lại nửa chừng, môi nở nụ cười rạng rỡ chàng lay gọi Thủy Tiên − Thủy Tiên! Dậy đi em Thủy Tiên mở mắt bàng hoàng:

− Tối rồi hả anh?

Hoài nâng nàng ngồi dậy − Không, nhưng anh có chuyện này muốn nói cùng em hay lắm Nàng dịu mắt ngỡ ngàng; − Chuyện chi hở anh?

Hoài thì thầm − Anh muốn chia sẻ cùng em một cảm giác tuyệt vời Thủy Tiên chưa kịp hiểu, Hoài đã đặt nhanh nụ hôn xuống giữa đôi môi hé mơ của nàng. Thủy Tiên chới với, hốt hoảng nhưng rồi cũng buông người trôi theo chàng vào cảm giác đê mê.

− Thủy Tiên! Em thấy thế nào? Hoài hỏi nàng âu yếm. Nàng quay đi giấu khuôn mặt đỏ nhừ vì hổ thẹn. Cũng như chàng, lần đầu tiên nàng biết được hương vị của nụ hôn yêu.

− Thủy Tiên, em giận anh à?

Thủy Tiên từ từ quay lại bờ môi đỏ còn đọng ướt nụ hôn. Đưa lưỡi lên liếm vòng quanh mọi nàng chợt ngã nhào vào giữa ngực chàng trả lời lí nhí:

− Thật là tuyệt diệu phải không anh?

Để trả lời anh lại cúi xuống môi hồng lần nữa...!

Phải! Chàng đã cúi xuống môi nàng một lần nữa. Lãng Du bỗng giật mình vì chàng vừa cúi xuống khoảng không. Nụ hôn ấy đâu rồi. Thủy Tiên ơi! Bây giờ em ở đâu?

Lãng Du bàng hoàng đưa tay tìm gói thuốc. Nàng ở đâu thì có lẽ chàng đã biết. Muốn gặp nàng, đến với nàng, chàng chỉ còn một cách. Đến bàn ngồi và tìm cây viết. Suốt hai mươi mấy năm dài có ngày nào chàng không gặp lại nàng qua từng trang tiểu thuyết? Có một quyển truyện nào mà chàng không gởi gắm bóng hình nàng trong đó, Thủy Tiên ơi, muôn đời muôn kiếp không một ai có thể thay em ngự trị trái tim này.

Những trang cuối cùng của cuốn tiểu thuyết Hoàng Hôn tím vườn trinh dần hiện ra. Lãng Du buông cây viết mệt nhoài, hơn một giờ đêm rồi đó. Thủy Tiên ơi! Hôm nay anh em mình trò chuyện với nhau bấy nhiêu đó cũng tạm đủ rồi. Ngày mai, ngày mai anh sẽ đến thăm em. Đừng gai65n anh nhé hỡi người tình nhỏ.

Lãng Du đi luôn vào giấc ngủ yêu thương quên cả cài cửa sổ. Một cơn gió ùa vào thổi tung mái tóc bồng bềnh của chàng rồi lùa xuống chân ghế cuốn bức thư của Hoài Thương mà lúc nãy Lãng Du đã đánh rơi, vào sâu hơn chút nữa dưới đáy bàn làm việc của chàng.

Một bóng đỏ vọt nhanh qua trước đầu xe.

Két!

Lãng Du đạp thắng vội vàng. Hú vía! May mà chàng thắng lại kịp thời. Đưa tay lau mồ hôi trán, chàng rồ ga định cho xe chạy tới chợt Lãng Du giật mình đưa tay dụi mắt.

Cái bóng đỏ vừa mới thoát chết vẫn đứng lù lù trước đầu xe. Gì thế này? Lãng Du nhấn kèn nhắc nhở nhưng cái bóng vẫn đứng trơ trơ. Điên tiết, chàng phải mở cửa xe bước ra ngoài.

− Ủa! Lại là cô! Giọng chàng vang lên gay gắt.

Bóng đỏ quay lại cười toe toét:

− Phải! Em đây, Anh Đào đây!

Lãng Du nhíu mày:

− Cô vừa làm cái trò gì vậy? Cô có biết là chỉ cần tôi khôn gkịp thắng một chút thôi là mạng cô kể như đi đời rồi không?

Anh Đào vẫn tỉnh bơ:

− Em biết chứ! Nhưng nếu em không làm như vậy thì làm sao buộc anh dừng xe lại chứ?

Lãng Du thở dài, lại một nạn nhân cuồng tính. Hai mươi năm dài nổi tiếng, chàng đã chứng kiến nhiều cảnh cuồng nhiệt do người hâm mộ đem đến cho mình. Nhưng chàng chưa gặp cô gái nào liều lĩnh như nàng cả. Để làm vừa ý nàng chàng nói:

− Tôi sẽ tặng cho cô một quyển sách có chữ ký của tôi nhé.

Rất hiếm khi Lãng Du tặng sách cho người. Đây là lần đầu tiên chàng phá lệ, nhưng cô nàng vẫn bướng bỉnh lắc đầu:

− Sách của anh, em có cả một tủ ở nhà. Em chỉ cần anh hiểu cho em. Lãng Du! Em yêu người biết mấy.

− Cô ơi! Cô đừng nuôi một tình yêu mù quáng như vậy. Tôi không phải như cô tưởng đâu. Cô nhìn đây tôi cũng hai mắt hai tay như mọi người thường, lại già nữa, đâu còn xứng với một cô gái trẻ đẹp như cô.

− Hông! Anh Đào nắm lấy áo chàng: Sao anh viết trong truyện tình yêu không phân ranh giới tuổi tác, giàu nghèo?

Lãng Du lặng thinh, nàng đã nói đúng, tình yêu không phân biệt tuổi tác, giàu nghèo. Thấy chàng im lặng cô gái tấn công luôn:

− Lãng Du! Em biết nhà văn các anh thường lãng mạn đa tình, không bao giờ chung thủy với ai cả, nhưng em không cần biết điều đó, em chỉ cần được anh đáp lại tình em. Một lấn thôi cũng được LÃng Du à, anh đừng từ chối.

Lãng Du như kẻ mất hồn. Tại sao nàng lại nghĩ như vậy? Chàng có lãng mạn không? Có! Có da tình không? Co! Chàng rất đa tình nhưng chỉ đa tình với mỗi Thủy Tiên. Trái tim chàng chỉ biết có một mình nàng sao Anh Đào lại bảo là chàng không bao giờ chung thủy?

Mà nếu như cháng là hạng người như vậy thì tại sao nàng lại muốn dấn thân? Không đối với nàng đó chưa phải là tình yêu, chỉ mới là nỗi đam mê cuồng dại. Chỉ vì chàng quá nổi tiếng nên nàng muốn thử xem chàng có giống như lời mọi người đồn đãi. Còn tình yêu! Chỉ có Thủy Tiên mới yêu chàng thật sự mà thôi, lúc đó chàng thấp nàng cao, nàng như vì tiên còn chàng như gã mục đồng. Vậy mà nàng vẫn đến với chàng. Đến một cách vô tư, tất cả trái tim nhân hậu, Thủy Tiên ơi, làm sao có người con gái nào sánh với em được chứ?

− Đi anh! Anh Đào lại kéo tay áo chàng khẽ giục - Bây giờ anhhảy chở em đi chơi! Chụp với em vài tấm hình Lãng Du thờ hắt ra, chàng đưa tay xem đồng hồ:

− Cảm ơn cô nhưng tôi bận lám.

Nàng vẫn bám lấy áo chàng:

− Vậy thì hôm khác vậy.

Chàng gỡ tay Anh Đào, đẩy nàng vào trong lể đường, lạnh lùng nói:

− Kể cả hôm khác cũng vậy cô đừng nuôi hy vọng hoài công Nói xong chàng đóng mạnh cửa xe, rồi lao vút đi, bỏ mặc Anh Đào giậm chân tức bên đường − Ông Lãng Du! Hương Xuân trao cho chàng một gói giấy vuông vuông khi chàng vừa mới bước vào - Đây là tiền nhuận bút mà nhà xuất bản mới gởi đến cho ông. Ngưng một chút nàng nói tiếp - Nghe đâu quyển Hoàng Hôn Tím Vườn Trinh của ông bán rất đắt và gây xôn xao dư luận nhiều lắm đó.

− Thế à? Lãng Du hờ hững cầm lấy gói tiền đi về phòng riêng. Tiền tài, danh vọng mà chi, khi bên cạnh chàng vắng bóng Thủy Tiên. Trời ơi, phải chi lúc này có nàng bên cạnh cùng sớt chia hạnh phúc thì sung sướng biết bao.

Thảy mạnh cọc tiền lên bàn, Lãng Du đưa tay cởi áo ngoài quăng xuống ghế sa-lon. Dùng tay làm lược chải cho suôn mái tóc rối bời. Bao lâu rồi, viện mồ côi ở thành phố này nhận được tiền trợ cấp từ một bàn tay bí mật. Họ sẽ không bao giờ biết được người khác hảo tâm, cũng như chàng ngày xưa không biết mình nhận từ đâu những món tiền nhỏ thật bất ngờ.

Tia mắt chàng vô tình lia trên một phong thơ màu trắng. Tại sao nó lại nằm ở đấy nhỉ? Lãng Du lạ lùng tự hỏi, chàng quên mất hôm này. Nếu Anh Đào không bị kiến cắn la lên kịp lúc, thì chàng đã đốt mảnh giấy vô tình đó cháy thành tro, không màng dọc tên người gởi.

Lãng Du cúi mình xuống. Lượm phong thư nằm cô đơn trong kẹt bàn lên, phủi sạch lớp bụi bám bên ngoài. Chàng lơ đãng đưa mắt nhìn qua tên người gởi.

Bỗng chàng giật nảy mình, đưa tay lên dụi mắt, cứ tưởng mình mơ ngủ. Hai mươi mấy năm rồi chàng mới nhìn thấy lại nét chữ của nàng.

− Thủy Tiên! Lãng Du kêu lên đau đớn.

Ôm phong thư vào lòng nghe tim mình nức nở. Ồ không! chàng chợt kêu lên, ta điên mất rồi, Thủy Tiên còn đâu nữa? Ta đã mất nàng, mất nàng vĩnh viễn từ buổi chiều hôm ấy còn đâu...

Hoài đã chuyển sang năm thứ hai của quãng đời sinh viên đầy hoa mộng.

Chiều hôm ấy như mọi buổi chiều. Hoài đến bên suối hẹn đợi người yêu. Đã trở thành thông lệ, cứ mỗi buổi hoàng hôn lịm tắt. Củi bó lại gọn bàng. Chàng thanh thản ngồi đợi nàng.

Thật lạ lùng! Sáng nào đến trường cũng hẹn hò bên suối vắng. Hai năm rồi mà đôi bạn trẻ không bao giờ hết đế tài để nói. Vẫn náo nức, đợi chờ như thưở mới vào yêu. Hai năm dài đủ để kiểm nghiệm lòng nhau, hiểu lòng nhau đắm đuối đến dường nào. Giờ đây, họ khác nào chim liền cánh, cây liền cành. Nhớ nhớ, thương thương, lưu luyến, mặn mà.

Đã đến lúc Hoài cảm thấy mình không thể thiếu nàng trong cuộc sống, chàng đã quá quen rồi tiếng nàng ríu rít bên tai. Những âu yếm ngọt ngào, mà không một người con gái nào có thể đem đến cho chàng. Nàng chính là nguồn hy vọng, là suối mát giữa đời anh. Là tất cả hương hoa, mật ngọt, mà cuộc đời ban thưởng cho một người con trai có quá nhiều đau khổ. Thủy Tiên ơi, sao hôm nay em trễ hẹn? Em có hay ánh tà dương đã lặn hẳn sau đồi? Chàng bỗng dưng linh cảm một điều chẳng lành sắp xảy ra. Vì từ nào đến giở, có bao giờ nàng để chàng phải nôn nóng trông chờ?

− Anh Hoài ơi! Giọng một người con gái vang lên hốt hoảng ở sau lưng. Chàng quay lại báng hoàng khi nhận ra người mới đến là Ngọc Hồng. Chị họ của Thủy Tiên và cũng là người yêu của Tuấn bạn chàng.

− Kìa Ngọc Hồng! Thủy Tiên đâu?

NHồng lắc đầu hổn hển:

− Chuyện dài dòng lắm, anh chạy theo em mau.

Nói xong nàng co chân chạy nhanh xuống núi, Hoài thất kinh vội vã chạy theo − Ngọc Hồng! chuyện gì vậy?

Hồng không quay đầu lại nói nhanh:

− Ba con Tiên biết chuyện anh và nó yêu nhau rồi.

Tim thót lại trong lồng ngực. Nhưng Hoài cũng thở ra nhanh. Anh nói:

− Cũng chẳng sao! Vì anh và Thủy Tiên yêu nhau thật sự, bác biết càng tốt.

NHồng dừng lại, nhìn chàng như thương hại:

− Chuyện không đơn giản như anh nghĩ. Thủy Tiên thuộc dòng quý tộc ngày xưa, dù yêu anh nhưng nàng cũng không dám vược qua lễ giáo gia đình.

Tất cả như quay cuồng đảo lộn, Hoài đưa tay nắm lấy bụi cỏ dại bên đường − Thủy Tiên đâu?

Hồng đưa tay quẹt mắt:

− Nó đang bị dượng em trừng phạt − Hả? Hoài lùi lại xót xa:

− Trời ơi, Thủy Tiên,chàng nắm tay Hồng lôi đi thật nhanh - Lẹ lên Ngọc Hồng Chưa tới nhà nàng, Hoài và Hồng đã nghe thấy tiếng khóc đớn đau, nghẹn ngào của người con gái. Tim muốn vở tung trong lồng ngực. Hoài toan tung mạnh cửa lao vào. Nhưng Hồng đã kịp thời nắm tay chàng lại:

− Đừng anh. Rồi nàng dắt chàng, vạch rào, đến sát bên ngôi nhà lớn.

Hoài áp sát mắt vào khe cửa kính, như không tin vào đôi mắt mình. Trời ơi! Lẽ nào cảnh tượng chàng đang trông thấy kia lại là sự thật?

Trên nền gạch bông bóng loáng. Tiên bị cha trói chặt vào thành ghế, sợi dây lưng trên tay ông bay vùn vụt trong không khí để trên làn da trắnc của nàng những vết tích đau thương. Nàng oằn oại như cỏ non trước bão.

− Thủy Tiên! Từ ngày mai cha bắt con phải nghỉ học.

Nàng mở mắt nghẹn ngào:

− Con sẵn sàng nghỉ học, nhưng cha đừng bao giờ bắt con hết yêu anh ấy!

− Con khốn... Ngọn roi của cha lại vút chan chát trêen tấm thân nàng. Chiếc áo bắt đầu rách ra từng mảnh để Hoài nhìn thấy những vết tím đau thương trên thân thể ngươời tình. Chàng đã cắn chặt đến mức môi mình chảy máu. Tiếng kêu không thốt được thành lời, hóa thành những giọt nước mắt long lanh nóng hồi chảy xuống tim chàng.

− Thủy Tiên! Con phải nghe lời cha, phải cắt đứt mối quan hệ với cái thằng áo rách khố rơm kia. Nếu con còn cãi lời cha, cha giết con chết.

Tiếng của nàng nghẹn ngào yếu ớt:

− Không! Cha ơi con yêu Hoài − Này thì yêu! Ngọn roi trong tay ông chẳng chút nương tình - Tao quyết định rồi, ngày mốt là ngày đám cưới của mày với...

− Cha- Thủy Tiên hét đớn đau − Trởi! Hoài gục xuống nghẹn ngào Lời ông nói khác nào nhát búa chặt đứt đôi tim đang tha thiết mặn nồng.

− Anh Hoài! Anh Hoài! Hồng lay người chàng, thì thầm gọi, chúng ta rời khỏi nơi này nhanh lên kẻo bị Ông ấy bắt gặp Hoài như kẻ mất hồn, mặc cho Hồng lôi đi đâu cũng được. Thuyền tình đã bắt đầu gặp phải phong ba. Liệu chàng với Thủy Tiên có vững tay chèo qua cơn nước lũ? Hay mảnh ván tả tơi, cột rơi buồm gãy? Đành xuôi cho số phận xoay dần?

Đêm hôm đó, Hoài đã lang thang một mình trong rừng vắng. Đi nhặt từng kỷ niệm ép tim. Phải chăng trước khi giãy chết người thường mơ về dĩ vãng êm đềm? Phải chăng chàng đã tuyệt vọng rồi? Lời cha nàng nói ra là bức tường thành chia cắt vĩnh viễn tình yêu đôi lứa.

Thủy Tiên ơi! Giờ này em ở đâu? Phải chăng em đang âm thầm nức nở khóc đau thương? Anh có lỗi với em biết bao nhiêu. Tình yêu cuồng nhiệt của anh đã đưa em vào bể khổ. Trời hỡi! Nước mắt chàng như hiện ẩn cả một bầu trời đầy máu đỏ, thân xác nàng oằn oại giữa đòn roi. Hoài gục đầu bên bờ suối nghe bão lòng dâng phũ Bấy lâu nay quá say sưa trong tình yêu lãng mạn, ngất ngây trong hươngnồng tình ái, chàng quên mất đi hiện tại. Quên thân phận mình nghèo hèn khố khổ mà toan với lấy quả đào tiên. Để giờ đây gây khổ hận cho biết bao người. Tủy Tiên, hãy tha lỗi cho anh.

Sương khuya xuống lạnh, ướt đẫm cả vai chàng. Cái lạnh cắt da không còn làm chàng bận dạ. Chàng biết phải làm sao trong cảnh trạng này? Sự học còn dang dở, mẹ nghèo đang hoài vọng ở dưới quê. Chàng không thể liều lĩnh. Mà có liều cũng chưa chắc nàng dám bỏ cham ẹ theo chàng về quê chấp nhận một cuộc đời đạm bạc.

Đầu nhức như búa bổ, Hoài gục xuống giữa rừng hoang, mê mang, bất tỉnh.

Phải, chàng đã mê man suốt hai ngày đêm ròng rã. Giữa cơn mê chàng chỉ gọi mãi một cái tên yêu nhất cuộc đời mình: Thủy Tiên! Và chàng cũng thấy nàng chạy đến bên mình với chùm hoa trắng tinh khôi. Đầu đội vương miện, mắc áo cô dâu nhìn chàng nhoẻn nụ cười hạnh phúc. Vậy mà chàng lại nỡ đành đoạn quay mặt bỏ đi, kệ nàng gục khóc dưới chân:

− Về đi, về đi Thủy Tiên, về mà chung hưởng hạnh phúc với người ta. Về mà sống giàu sang, cho tròn câu hiếu đạo.

− Anh Hoài! Không, em yêu anh, yêu anh suốt đời trọn kiếp.

Giọt nước mắt rơi trên môi chàng mằn mặn. Hoài giật mình trở giấc, thoát khỏi cơn mê bất tận. Chàng quay người cho đỡ mỏi. Chợt tay chàng chạm phải một bàn atay ai nong nóng. Hoài kêu lên hốt hoảng trong bóng tối:

− Ai? Ai mà chui vào mùng tôi giờ này?

Bàn tay ai bịt lên miệng chàng. Một giọng nói rưng rưng kèm theo mùi hương quen thuộc.

− Đừng nói lớn Hoài ơi! Em đây mà, Thủy Tiên đây mà!

− Thủy Tiên! Cơn choáng váng như biến mất. Hoài bật người ngồi nhanh dậy:

− Thuỷ Tiên! Em đến từ bao giờ vậy? Nàng gục đầu vào vai chàng nức nở:

− Em đến với anh hai đêm rồi, nhưng anh cứ mê man không tỉnh. Hoài! Tại sao trong giấc mơ, anh cứ gọi tên em mà đay nghiến vậy?

Chàng kéo nàng vàosát lòng mình:

− Thủy Tiên! Em đừng giận anh nhé! Đó là lúc lòng anh ghen tức, vì anh quá yêu em. Anh sợ mất em Thủy Tiên à Bàn tay nàng mân mê lên mặt chàng; − Đừng thắp đèn lên anh nhé! Em muốn ngồi bên anh thế này trong bóng tối. Em muốn tất cả hãy biến đi, chỉ tồn tại lại có chúng mình. Để em với anh được vĩnh viễn yêu nhau.

Bàn tay Hoài rờ trúng những vết roi hằn trên da thịt người yêu, chàng kêu lên thảng t hốt:

− Thủy Tiên! Em đau nhiều lắm phải không?

Nàng gật đầu nhẹ. Trong lòng nàng tự hỏi: Mình có nên cho chàng hay quyết định khắc nghiệt của cha già. Thật lâu nàng lên tiếng rụt rè:

− Hoài ơi!

− Gì em? Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc của nàng. Thủy Tiên tấm tức khóc − Hoài ơi, ngày mai này em phải... Hoài vụt ôm lấy nàng hỏi nhanh − Thuỷ Tiên! ngày mai này em phải làm sao?

− Em phải lấy chồng.

− Hả, Hoài sững sỡ chết điếng. Em lấy chồng? Ba ngày rồi ư? Không! Chàng siết chặt vòn gtay. Thủy Tiên! Em không phụ anh để đi làm vợ người ta chứ? Em nói đi. Thủy Tiên tại sao em không nói?

− Em không... lời nói nghẹn trong tiếng nấc đau đớn - Em không thể cãi lời cha em được.

− Trời ơi, Hoài buôn gnàng, ôm đầu kêu lên đau đớn - Em không thể cãi lời cha. Vậy thì em còn tìm đến đây để làm gì nữa? Nhỏ vài giọt nước mắt xót thương chăng?

− Hoài, anh đừn gla lớn! Thủy Tiên nói nghẹn ngào - Ngày mai này đám cưới của em rồi. Em không phụ anh mà.

Hoài choàng tay qua người nàng, khẽ lau khô những dòng lệ long lanh:

− Anh xin lỗi em, anh nóng vô lý quá. Lỗi t5i anh, tại anh bất lực, anh nghèo khổ nên anh đành phải mất em.

− Hoài - nàng nắm tay chàng áp lên má mình - Hoài thương! Anh hãy nghe đây. Em yêu anh, yêu đời đời kiếp kiếp, yêu đến chết không thôi. Anh phải học, họ cho thành tài đừng vì khổ đau mà đánh rơi nghị lực Chàng cúi đầu xuống ngực nàng:

− Anh sẽ nghe lời em, Thủy Tiên. Ngày mai em lấy chồng rồi ư? Người diễm phúc ấy là ai vậy?

Thủy Tiên lắc đầu, nước mắt nàng rơi đẫm tay chàng:

− Em không biết! Hoài ơi, anh đừng giận đừng quên em nghe anh.

Hoài không nói, từ bao giờ chàng đã mềm lòng để rơi giọt lệ. Thủy Tiên chạm tay vào mặt chàng kêu lên thảng thốt:

=Anh khóc đấy hả Hoài? Trời ơi! Em có lỗi với anh biết mấy.

Hoài nâng mặt nàng lên, uống trôn dòng lệ thảm:

− Em không có lỗi! Thủy Tiên ơi, em nói gì với anh đi − Hoài! Bàn tay nàng bấu lấy cổ chàng - Từ lâu rồi, tâm hồn này trọn về anh. Giờ đây, em muốn dâng cho anh cả xác thân này.

− Hả? Hoài chợt ngẩng dậy bàng hoàng - Em nói gì vậy Thủy Tiên? Ngày mai là đám cưới của em rồi!

Giọng nàng nhẹ như van vỉ:

− Bởi thế, em mới bảo anh hái đi nụ hoa đầu! Hoài ơi, hãy nhận lời em, em muốn thuộc về anh vĩnh viễn.

− Không! Chàn gkêu lên sợ hãi: Anh không thể làm như vậy được. Thủy Tiên anh hiểu em, anh muốn em hạnh phúc vẹn toàn Nàng ghì chàng vào sát ngực mình:

− Không! Vắng anh rồi, em không bao giờ có hạnh phúc cả. Hoài! Em van cầu anh, anh đừng từ chối. Hãy hái hoa đi anh!

Không kìm nỗi Hoài cúi xuống người nàng nhưng chỉ để đặt một nụ hôn.

− Không Thủy Tiên! Em đừng bắt anh làm điều đó. Tàn nhẫn lắm.

Giọng Thủy Tiên dỗi hờn:

− Anh tiếc với em ư? Anh muốn dành để tặng cho người con gái khác, cho vợ anh có phải không?

Hoài ôm cứng lấy nàng:

− Không! Thủy Tiên, em nghe đây, anh sẽ chung tình với em trọn kiếp, sẽ không bao giờ lấy vợ, nhưng anh không thể làm điều đó với em. Thủy Tiên ơi, em có biết là anh yêu em nhiều lắm hay không?

Hàm răng nàng cắn nhẹ xuống vai chàng:

− Hoài, anh nỡ từ chối em thật ư? Anh không còn chìu em như mọi lần ư? Anh dám cãi lại lịnh của đức vua ư?

Hoài lại đặt nụ hôn xuống môi nàng:

− Kể cả án lịnh bên đầu, anh cũng từ chối không làm điều đó.

Tiếng chuông nhà thờ thoang thoảng vọng ngan xa. Thủy Tiên giật mình hốt hoảng:

− sáng rồi ư? Trời ơi thời gian sao mà trôi nhanh lạ lùng. Chỉ mới một cái chớp mắt mà đã hết đêm rồi.

− Thủy Tiên! Vậy là mình sắp phải xa nhau vĩnh viễn sao em? Hoài vuốt tóc nàng nói như hối tiếc.

− Thủy Tiên quẹt nước mắt đứng dậy nhanh:

− Thôi, em phải về đây, kẻo cha em tìm đến nơi này lại liên lụy đến anh.

− Thủy Tiên! Hoài nắm chặt tay nàng không nỡ rời xa. Nàng áo vào vai chàng nức nở, anh sẽ không quên em chứ?

Hoài gật đầu, nước mắt ràn rụa trên môi.

− Không bao giờ anh có thể quên em.

− Vĩnh viễn! Hàm răng Thủy Tiên nghiến chặt bờ vai chàng đau điếng. Lần cuối cùng nàng muốn mang theo hương thân thể người yêu khi cất bước sang ngang.

Nàng đã đi xa rồi mà Hoài vẫn ngồi yên bên giường bất động. Trên vai trái, cảm giác nóng bừng bừng, đau nhói do hàm răng nàng cắn vào vẫn còn kia. Thủy Tiên! Vậy là em đã đi rồi, vĩnh viễn không quay trở lại với anh thậrt rồi sao? Em thật là cao quý, thật liều lĩnh khi toan dâng tặng cho anh cả một đời con gái. Đừng giận, đừng trách anh vô tình. Đó chẳng qua là anh muốn bảo vệ hạnh phúc cho em mà thôi.

Tiếng pháo nổ dập dồn, Hoài nhắm mắt hình dung ra từng xác pháo đỏ rơi nát tan trên nền đất, như trái tim chàng củng vừ tan ra hàng ngàn mảnh. Trời ơi! Giờ này nàng và người ta đang cùng sánh vai nhau quỳ trước bàn thờ, sợidây vô hình nào thắt nát trái tim cuộn: Tình yêu! Người là hạnh phúc, là ước mơ cho tất cả loài người, trong đó cả cả anh và em. Thủy Tiên ơi!

Hai mươi mấy năm rồi, tóc anh đã bắt đầu điểm bạc, mà nỗi nhớ không ngừng câu xé hồn anh, lời văn anh viết ra vẫn tràn đầy mơ mộng. Tình yêu không già theo năm tháng. Hình bóng em vẫn mãi là thần tượng của đời anh. Anh mất em trong cuộc sống nhưng anh không thể mất em trong tâm tưởng. Em là nguồn hy vọng là sự thành công rực rỡ của anh trên chốn văn đàn. Vinh dự này là của em tặng cho anh. Làm sao anh nguôi thương nhớ.

Tia mắt chàng lướt trên phong thơ trắng, Lãng Du lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Đúng là nét chữ của nàng rồi. Nhưng... nàng đâu còn nữa. Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp lạ lùng. Lãng Du cố định thần nhìn kỹ tên người gởi − Hoài Thương. Đà Lạt. Hoài Thương! Chủ nhân của nét chữ đó tên gọi HOài Thương. Sao người lại có một cái tên giống như tiếng nàng gọi chàng ngọt ngào lắm vậy? Người ở Đà Lạt, mảnh đất đầy kỷ niệm. Liệu người có liên quan gì đến bi kịch của đời chàng không vẫy? Không đâu. Lãng Du lắc đầu thầm nghĩ, mười lăm năm rồi chàng đoạn tuyệt với suối mộng rừng mơ. Cái dĩ vãng đau buồn kia đã theo nàng vùi sâu trong đất lạnh. Thế thì ai? Ai có thể biết mà giở trò chọc ghẹo chàng được chứ? Chàng tự cười mình lẫn thẫn, lúc nào cũng bị cuộc tình xưa ám ảnh, nhìn đâu cũng tưởng tượng ra nàng. Sự tình cờ nào cũng cho là hữu ý. Chắc hẳn đây la thư của một người hâm mộ nào đó thôi. Lãng Du chớp mắt nhìn xuống tên người nhận − Lãng Du - Người bốn phương trời. Thật không sai, ai đó sao mà khéo ví von lắm vậy? Từ lâu rồi ta là người của bốn phương. Không tình yêu, không mái ấm, chẳng có nơi đâu là quán trọ lin hồn. Lần đầu tiên sau hơn hai mươi mấy năm trời nổi tiếng, chàng đọc bức thư của một người hâm mộ gửi cho mình − Kính gởi chú Lãng Du Người tađã gọi mình là chú. Chàng đưa tay sờ cằm rồi đọc tiếp:

"Khi chú nhận được lá thư này, cháu mong chú đừng n gạc nhiên mà cũng đừng trách chú Tư Giám đốc Nhà Văn Hóa làm gì. Chú Tư quyết giữ lời hứa với chú, không cho cháu biết địa chỉ. Nhưng tại cháu cứ nằn nì, năn nỉ mãi, thậm chí cả khóc nữa. Chú ấy mới chịu cho cháu biết địa chỉ đó.

Trời ơi, sao mà run quá chú ơi! Khi chưa viết thì cháu cứ ngỡ mình sẽ viết thật nhiều cho chú. Đến khi đặt viết vào cháu mới thấy mình ngẩn ngơ, ngớ ngẩn. Chú ơi, chú đừng chê cháu trẻ con bỏ thư không đọc nữa nghe chú. Tội nghiệp cháu lắm." Lãng Du điểm một nụ cười khi hình dung ra gương mặt cô bé. Hẳn là trẻ con và xinh đẹp vô cùng "Chú biết khkông, sách của chú cháu đọc từ lâu lắm rồi. Từ thưở mới biết mộng mơ kia, thật là lạ chú à. Có bao nhiêu tác giả viết về chuyện tình yêu. Văn của họ cũng hay, cốt truyện của họ cũn glâu li bi đát. Đầy kịch tính, cũng bán chạy như chú. Nhưng không hiểu sao, cháu chỉ thích đọc sách của chú thôi, cháu có cảm giác là sách đó chú viết ra để dành tặng riêng cho cháu" Không! Lãng Du chợt kêu lên, sách đó tôi chỉ dành tặng riêng nàng. Cho Thủy Tiên thôi.

"Chú ơi, nãy giờ chú đọc thơ, chú chưa biết cháu là ai chứ gì. Để cháu nói cho chú nghe nhé: Cháu tên là Hoài Thương. Tên thật đàng hoàng trong khai sinh đấy nhé! Chú thấy lạ lùng không? Tên chú và chữ lót của cháu trùng nhau đấy. Năm nay cháu được mười tám tuổi, bằng tuổi với những nhân vật chính của chú. Thích thú thật, chú Lãng Du nè. Có những buổi chiều, một mình cháu lang thang trên đồi vắng, cháu bỗng thấy mình thật giống như ánh hoànghôn. Một ánh hoàng hôn tím, trầm lặng u buồn" Lãng Du rùng mình không thể được. Danh từ Hoàn hôn tím , chỉ có chàng và Thủy Tiên biết với nhau thôi. Chỉ có nàng là hoàng hôn tím của lòng anh. Chàng lật nhanh bức thư tìm dấu bưu điện. Đúng thật rồi. Bức thư này Hoài Thương gởi cho chàng trước khi quyển Hoàn Hôn Tím Vườn Trinh được phát hành.

Thế này là thế nào? Tại sao lại có sự trùng hợp giống nhau này. Hoài Thương! Hoài Thương! Nàng là ai?

"Gần đây cháu có một người bạn thân, anh ấy tên gọi Phan Thanh, có thể nói là tương đối hiểu cháu. Anh ấy bảo rằng cháu giống như ánh hoàng hôn cuối cùng còn le lói giữ chiều tà, và lo sợ cho cháu phải tắt hẳn giữa cuộc đời. Cháu bỗng cảm thấy hoang mang vì nhận ra anh ấy đã nói đúng với điều mình lo sợ. Chú biết kh6ong? Cháu tường có những cảm giác mông lung. Thấy mình tan biến thành hư ảo, lặn mất giữa hư voô. Chú ơi! Chú có thể giải thích được hiện tượng ấy giúp cháu không?

Lãng Du dừng lại thở dài, chàng rút khăn lau mồ hôi trán rồi lật trang thư ra sau, đọc ngấu nghiến:

"Chú Lãng Du ơi! Cháu chưa biết tình yêu là gì cả. Nó như thế nào hả chú. Chú viết về tình yêu tuyệt quá. Hẳn chú là người hiểu biết về tình yêu nhiều lắm phải không? Cháu nghĩ tình yêu như thế này chú xem thử đúng không nghe:

"Tình yêu là hương hoa, là mật ngọt, là nỗi đam mê, ngọt ngào quyến rũ, khi yêu nhau người ta sẵn sàng dâng hiến cho nhau tất cả mà không nghĩ suy, hối tiếc"Nàng nghĩ về tình yêu, sao mà giống như ta và Thủy Tiên ngày xưa vậy. Lãng Du cắn môi thầm nghĩ. Ngày xưa, ta và Thủy Tiên đã đến với nhau bằng một tình yêu như vậy đấy.

"Nhưng Phan Thanh anh bạn của cháu lại nói rằng: Tình yêu còn là con dao hai lưỡi. Đến với tình yêu không phải giản đơn mà cũng có lúc phải đổi bằng máu, nước mắt và bằng cả sinh mạng của mình nữa" Chàng trai đó nói đúng Hoài Thương à! Cũng có đôi lúc tình yêu được đổi bằng máu, nước mắt cả sinh mạng của mình. Lãng Du thả một hơi thuốc trầm ngâm nghĩ: Ngày xưa tôi và Thủy Tiên đã từng có một mối tình như thế và nàng cũng đã đổi bằng sinh mệnh của mình. Hoài Thương viết tiếp:

"Cháu không tin lời anh ta nói. Với cháu, bản thân tình yêu vô tội, tình yêu đẹp lắm. Nếu có phải buồn đau, sầu khổ, đó khôn phải do lỗi tình yêu. Đó là lỗi của con người, chính con người đã làm cho tình yêu xấu đi, con người muốn giết chết tình yêu song không bao giờ làm được. Tình yêu bất diệt." Đúng rồi, Lãng Du chợt kêu lên như tìm ra chân lý: Điều đơn giản đó, sao mãi đến bây giờ chàng mới nhận ra. Tình yêu bất diệt. Tình yêu trường tồn vĩnh cửa với thời gian. Núi có thể cách, sông có thể ngăn, nhưng tình yêu không một trở lực gì ngăn cản được. Thư của Hoài Thương còn dài nhưng Lãng Du không cần xem hết.

Chàng cúi xuống trang đầu tiên của chồng bảng thảo còn trắng nguyên. Cây viết chạy nhanh và dòng chữ đầu của pho tiểu thuyết mới lại là Hoài Thương mến!

Lãng Du viết thư? Một sự kiện giật gân đáng được đăng lên tít đầu của trang báo. Nhưng tiếc thay, khôngmột phóng viên nào biết được điều này.

"Chú ơi, lẽ ra thì cháu không dám làm phiền chú nữa đâu, nhưng hiênệtại cháu bế tắt vô cùng. Hôm đó nếu bức thư c ủa chú không đến kịp thời thì giờ đây có lẽ mồ cháu đã xanh màu cỏ.

Chung quanh cháu đầy người nhưng sao cháu vẫn không tìm thấy tri âm? Chẳng ai có thể giúp cháu trong cảnh trạng này. Chú Lãng Du ơi! Chú giúp cháu nghe? Nhanh lên đi chú! Cháu trong tin chú từng giây, từng khắc. Cháu biết rằng thời gian đối với chú là vàng là ngọc, nhưng ngoài chú ra cháu chẳng biết phải tâm sự cùng ai cả"...

Một giọt nước mắt rơi độp trên tờ giấy làm cho nó vốn đã hoen ố vì đẫm lệ càng thêm hoen ố. Lãng Du đã khóc. Giọt nước mắt đầu tiên kể từ ngày đưa Thủy Tiên về nơi an nghỉ cuối cùng. Chàng đã thề trước vong linh người tình nhỏ sẽ không bao giờ nhu nhược yếu hèn, sẽ không khóc như phường nhi nữa. Chàng đã làm đúng lời hứa đó. Vậy mà giờ đây, Lãng Du lại để lệ trào thông cảm nỗi khổ của Hoài Thương. Nhà văn vốn nhạy cảm nhưng câu nói đó dành cho những nhà văn khác kìa. Còn Lãng Du, hai mươi mấy năm nay. Tình cảm trong người chàng đã chết. TẤt cả tình cảm còn đọng lại trong chàng chỉ là một bóng hình cô gái Thủy Tiên.

Thế mà hôm nay chàng lại khóc. Khóc thương cho một cảnh đời éo le ngang trái. Một mối tình đồng cảm mơ hồ vang lên trong tâm tưởng. Bỗng dưng Lãng Du cảm thấy mình coótrách nhiệm với cô gái có cái tên gọi Hoài Thương. một tâm hồn trong sáng, một mảnh đời nên thơ không, ta phải cưúu lấy nàng trước khi tờ giấy trắng tinh kia bị dòng đời xô đẩy, nhận chìm dưới đáy bùn đen.

Không nghĩ ngợi gì thêm, chàng với tay tìm cây viết những dòng chữ lại trào tuôn, một thú nét chữ nghiêng nghiêng quyến rũ.

...

Hoài Thương dễ mến!

Đọc thư cháu, ch ú cứ nghỡ chúng minh là bạn thân của nhau từ lâu lắm rổi, như từ muôn kiếp trước vậy.

Phải! Như từ muôn kiếp trước. Có một thời xa xưa chú quen được một cô bạn thân cũng ngây thơ như cháu. Tâm hồn sáng trong, trái tim nhân hậu. Và cũng như cháu, chú và cô bạn ấy gặp một hoàn cảnh bế tắt, khon cùng lúc đó vì thiếu nghị lực và kiên quyết, chú và người ấy đã xuôi tay mặc cho cuộc đời xô đẩy mà ngẩn ngơ nhìn hạnh phúc thoáng qua nhanh.

Hoài Thương! Vì sao chú viết cho cháu điều này, vì chú muốn cháu phải có nhiều nghị lực, quyết tâm cuộc đời với cháu còn nguyên một bài thơ dài hoa mộng. Đừng vì một phút yếu lòng rồi ân hận mãi về sau. Câu chuyện của cháu, chú đã hiểu và thông cảm với cháu thật nhiều, chú hiểu cháu đừng đắn đo suy nghĩ làm gì? Tình yêu đẹp lắm nó sẽ đến một cách bất ngờ, êm dịu, len nhẹ vào tận cùng ngõ ngách của trái tim. Đến khi nhận ra được tình yêu chân chính, cháu sẽ thấy vô cùng tuyệt diệu.

Còn bây giờ, chú khuyên cháu hãy tìm cách hoãn binh. Nhận lời cha đi học. Chú hy vọng một ngày gần đây cha cháu sẽh iểu được cháu. Hãy vững tâm chú hứa sẽ không bỏ cháu một mình cô độc trong cuộc đấu tranh này... " Ôi chú! Hoài Thương áp bức thư của Lãng Du vào ngực như nâng niu một báu vật thiêng liêng. Lãng Du ơi! Chú thật sự là cứu tinh của cháu. Bây giờ thì cháu kh6ong còn sợ gì nữa cả. Có chú trong cuộc đấu tranh này, cháu thấy mình mạnh hẳn lên. Nhất định, cháu phải thắng! Phải tự mình quyết định lấy hạnh phúc của cuộc đời minh. Chú biết không? Cháu cũng sẽ không còn băn khoăn thắc mắc, cho mình khác thường hơn thiên hạ. Cháu chưa yêu vì chưa gặp tình yêu chớ không phải là kẻ lạnh lùng như mọi người đã nói. Chú hiểu cháu thật nhiều Lãng Du chú ở xa vậy mà chú hiểu cháu tận tưoơng hơn cả những người xunh quanh cháu gấp một triệu lần giá mà cháu được ở gần bên chú thì thích nhỉ?

Hoài Thương mở cửa phòng rón rén bước ra ngoài. Ông Thịnh đang ngồi trên ghế salon xem báo.

− Cha! Nàng quàng tay quanh cổ ông âu yếm. Ông THịnh ngẩn dậy tỏ vẻ ngạc nhiên:

− Ờ! Con đi đâu mà chân đất đầu trần thế này?

Hoài Thương nũng nịu nép vào ngực cha − Con ra thăm cha chứ đi đâu Ông buông tờ báo nhìn con chăm chú như không tin ở sự biến đổi lạ thường của con.

− Cha! nàng thủ thỉ - Cha! Con suy nghĩ rồi, con có lỗi với cha nhiều, con xin lỗi cha, cha tha lỗi cho con nghe!

Ông Thịnh rưng rưng xúc động vụng về vuốt tóc con:

− Ờ! Cha không giận gì con cả! Hôm đó chỉ tại vì cha nóng quá mà thôi. Nhưng con phải biết cha làm những điều đó chỉ vì cha quá thương con.

Hoài Thương gật đầu:

− Con biết! Cha, con quyết định rồi, con sẽ học để thi bác sĩ.

Ông Thịnh tươi ngay nét mặt:

− Ừ! Vậy có phải dễ thương hôn! Ngoan như vậy thì làm sao bị đòn được chứ?

Hoài Thương phụng phịu:

− CHa, nhưng mà cha không được ép gả con cho Quốc Dũng Ông Thịnh dễ dãi:

− Ờ, cha có ép con đâu. Hôm đó chẳng qua vì cha muốn con đi học nên phải ra điều kiện như vậy. Chứ thời đại văn minh rồi, cha đâu còn ép duyên con chi.

Hoài Thương chớp mắt kêu lên mừng rỡ:

− Cha! Như vậy có nghĩa là con ưng đâu cha gả đó phải không?

Ông Thịnh phì cười:

− Phải, phải, nhưng con đã thương rồi hả?

Hoài Thương đỏ mặt, nàng đấm vai cha:

− Cha, con còn nhỏ, chưa biết yêu mà, nhưng quân tử bất hý ngôn nghe cha. Nghe con ví mình với quân tử ông Thịnh thích quá, nhắm tít cả hai mắt lại mà cười − Được mà, được mà, quân tử nhất ngôn. Hoài Thương đứng dậy:

− Thôi! Con vào học đây Ông Thịnh hài lòng:

− Ờ! Ráng học đi con, mà nè Hoài Thương. Ông chợt kêu to, Hoài Thương giật mình quay lại − Cha kêu con chi vậy?

Ông bước đến, đặt vào tay con một xấp tiền dày − Cha cho con tiền đi học thêm, có thèm gì thì ăn cho nó mập − Ôi cha! Hoài Thương sung sướng nhón chân hôn mạnh lên mặt cha - Cha của con hôm nay thật tuyệt vời!

Ông Thịnh đưa tay xoa má cười cười:

− Cha cô, đừng có nịnh. À mà để cha bàn với dì mướn thêm người làm cho con rảnh tay học tập.

Hoài Thương tròn mắt sững sờ. Ông lại nói luôn:

− Và cha cũng cấm dì con nặng nhẹ hành tội với con nữa. Con chịu không?

− Ôi! Hoài Thương nhảy lên mừng rỡ. Cha! con cám ơn cha nhiều lắm.

Ông Thịnh chợt nghiêm nét mặt xỉ tay vào trán nàng:

− Nhưng cô phải đậu y khoa đó!

Hoài Thương hơi chựng lại một chút rồi nhoẻn miệng cười ngay − Rồi chịu luôn, nhưng cha phải để cho con được tự do, muốn đi đâu cũng được, có thoải mái thì con mới học giỏi được chứ Ông Thịnh gật đầu:

− Chìu ý cô luôn!

Nàng mỉm cười:

− Con xin phép cha ra chợ mua ít cuốn tập Ông trở lại với tờ báo − Ờ! Đi mau rồi về ăn cơm − Vâng! Hoài Thương hét to rồi nhảy chân sáo ra đường. Trời hôm nay thật tuyệt, không gian ấm áp lạ thường. Khách du lịch tấp nập ngược xuôi. Tất cả n hư muốn chia vui với cô bạn nhỏ. Thật không ngờ! Hoài Thương thích thú khi nghĩ đến việc mình đã lưùa cha một cách dễ dàng. Từ đây cứ việc đi chơi thoải mái, tâm trí thảnh thơi lại còn được yêu ai lấy đó đó, hạnh phúc nào hơn.

Thế lỡ thi trượt thì sao? Hoài Thương bặm môi lo lắng. Trượt là cái chắc! Lúc đó mình sẽ ăn làm sao? Nói làm sao với cha đây? Nàng tặc lưỡi phớt lờ, chuyện đó tính sau. Còn những một năm nữa kia mà. Bây giờ hãy gởi thư cho Lãng Du đã.

Nàng ghé vào bưu điện bỏ thư xong. Vừa quay ra Hoài Thương chợt nghe tiếng Khánh Dung kêu vồn vã sau lưng:

− Hoài Thương! Đi đâu mà thong thả vầy nè?

Hoài Thương quay lại mừng rỡ:

− Em đi chơi! CÒn chi., bao giờ mới lên Sài Gòn học lận?

Khánh Dung mỉm cười sung sướng:

− Ngày mai này chị đi rồi Hoài Thương buồn bã:

− Vậy là ngày mai này, em hết được đi chơi với chị nữa rồi.

Khánh Dung vuốt tóc em.

− Lên trên đó, chị sẽ viết thư về cho em. Hoài Thương chợt nắm tay chị kêu lên vui − Chị Dung, mình kiếm cái gì ăn đi, hôm nay em bao chi.

Khánh Dung dắt xe theo em − Cha, cô em của tôi bữa nay xịn quá. Ăn cái gì? Ở đâu? Có bao nhiêu tiền?

Hoài Thương cầm xấp tiền đưa qua trước mặt chị:

− Cho chị ăn mệt xỉu luôn. Chọn đi, thích ăn gì bây giờ?

Khánh Dung chớp mắt:

− Bún bò Huế đi nhe! Và một cà phê sữa nóng thật to.

Hoài Thương gật đầu hào phóng:

− Chìu luôn Cả hai ghé vào một tiệm bún bò, gọi hai tô đặc biệt. Vừa ăn Khánh Dung vừa điều tra:

− Tiền ở đâu mà em có nhiều vậy?

Hoài Thương tinh nghịch:

− Tiền trong két sắt của cha em đây!

Khánh Dung hốt hoảng:

− Hoài Thương! Sao em làm như vậy?

Hoài Thương buông đũa cười ngặt nghẽo:

− Em đùa một chút thôi, chứ tiền này của cha em cho thật mà!

Khánh Dung thở phào:

− Em là chúa tinh nghịch. Làm chị hết hồn. Bây giờ em định lẽ nào?

Hoài Thương bó gối, mắt ngó xa xăm:

− Còn định lẽ nào nữa, em đành phải đi học làm bà bác sĩ Khánh Dung vỗ tay reo vui:

− Hoan hô em HThươgn thở dài:

− Chị chẳng bao giờ hiểu được em đâu. À, nàng chợt nhớ kêu lên. Chị với anh Tuấn Kha như thế nào?

Khánh Dung ửng hồng đôi má:

− Đang tiến triển tốt. Còn em, sao lại cho anh Thanh buồn hả?

Hoài Thương kéo tay lên, luồn vào trong tóc nàng nói một cách thản nhiên:

− Em đâu biết nè! Em có bắt anh ấy phải buồn đâu.

Khánh Dung nhìn em lắc đầu:

− Chị thấy Thanh là một người tốt. Thanh niên thời nay hiếm người được như anh ấy.

Hoài Thương gật đầu xác nhận:

− Chị nói đúng! Thanh là một người tốt.

Khánh Dung lạ lùng:

− Thế sao em lại từ chối người ta?

Hoài Thương phì cười:

− Chị buồn cười quá đi thôi. Bộ ai tốt em cũng phải yêu hết hay sao? Với anh Thanh, anh ấy chỉ là một người bạn tốt của em thôi.

Khánh Dung cắn môi:

− Em lạ lùng qúa! Chị e rằng rồi đây em sẽ khổ vì cái tính mơ màng, lãng mạn đó.

Hoài Thương nhướn mắt đứng dậy:

− Có thể. À, bao giờ chị viết thư cho anh Tuấn Kha, chị cho em kèm theo lời gởi thăm anh ấy và anh Thanh với nhé!

Khánh Dung bước theo em ra khỏi quán:

− Sao em không viết?

Hoài Thương nhún vai:

− em không rảnh Khánh Dung thở dài:

− Thôi được, lên Sài Gòn gặp hai anh ấy, chị sẽ nói. Nhưng chị khuyên em, Thanh là một nguười tốt, nếu em bằng lòng, em sẽ hạnh phúc Hoài Thương xẵng giọng:

− Em biết rồi, xin chị hãy để cho em tự quyết định lấy cuộc đời mình.

Nói xong, nàng ngúng nguẩy bỏ đi. Khánh Dung nhìn theo em, hồi lâu nàng tặc lưỡi bất lực rồi cũng lặng lẽ quay lưng Hoài Thương đọc lại bức thư một lần nữa cho thuộc làu. Áp phong thư vào ngực, mồm hát một bài tình ca nho nhỏ, nàng mở nắp chiếc hộp nhỏ đựng đầy mơ ước của nàng và để thư vào đấy.

Bức thư này là bức thư thứ mười lăm Lãng Du gởi cho nàng. Hoài Thương dùng viết chì đánh lên phong thư trắng một con số mờ mờ rồi cất vào hộp đúng theo thức tự ngày tháng năm..

Mặc dù nàng có thể nhắm mắt lại mà đọc làu làu từng bức thư một, không sai một dấu chấm câu. Vậy mà nàng vẫn thích đọc lại những bức thư kia. Đọc một cách say mê, không nhàm chán. Mỗi chữ trong thư của Lãng Du là một viên thuốc hồi sinh tuyệt diệu, nó giúp nàng bớt những cơn phiền muộn, thấy cuộc sống đáng yêu hơn và đâu đâu cũng bừng nở hoa tình.

Ôi! Chú thân yêu, giờ này chú đang làm gì một mình trong căn phòng vắng. Nghe kỷ niệm buồn gặm nát con tim, hay thả hồn đến đây cùng cháu dệt những mộng đời hoa mỹ. Chú biết không, dù cháu chỉ được gặp chú một lần, nhưng hình bóng chú lúc nào cũng in đậm trong lòng cháu. Cháu hình dung ra mọi cử động chú làm. Nè nhé, từ cái dáng buồn buồn chú ngồi hút thuốc bên khung cửa, điếu thuốc trên tay, đôi mắt chú xa vời nhìn về miền vô định. Đến cái cảnh giữa khuya chú thức giấc một mình. Tay cầm viết chú thả hồn mình trên trang giấy.

Ôi! Sao cháu bỗng dưng thèm được mọc đôi cánh, lướt trời mây để được ở cảnh bên ai? Cháu sẽ biết cách làm cho chú không bao giờ buồn nữa. Cháu sẻ chăm lo cho chú mọi thứ vẹn toàn. Nhưng cháu biết tất cả chỉ là mộng ảo. Bởi vì chú là Lãng Du, người của bốn phương trời vô định. Chú bồng bềnh lơ lửng giữa trời mây. Còn cháu, cháu chỉ là một hơi khói mơ hồ, đâu đủ sức trói chân người lãng tử?

− Cô Hoài Thương! Cô có thư. Tiếng chị bếp cắt ngang luồng suy tưởng. Hoài Thương giật mình chạy ra nhoẻn cười tay đón phong t hư − Em cám ơn chị. Rồi đi vào vội vã. Thư không đề tên người gởi, mà tên người nhận lại được ghi bằng nét chữ in hoa Thư của ai thế này? Hoài Thương tò mò xé vội phong thư của Phan Thanh, nàng nhăn mặt chẳng hài lòng. Từ lúc chàng nói lời yêu, Hoài Thương bỗng dưng mất cảm tình với chàng trai vui vẻ đó. Và đây là lần đầu tiên chàng gởi thư cho nàng sau hai tháng về trở lại Sài Gòn.

Thời gian, khoảng cách nó sẽ là phương thuốc kỳ diệu, làm lãng quên những chuyện tình buồn. Như Diễm Châu đã dễ dàng quên bỏ Phan Thanh. Giờ đây nàng đã có một chàng trai khác thế nào. Tình yêu của họ là như thế đấy! Hoài Thương bĩu môi kinh bỉ những mối tình chớp nhoáng. Như ánh sét loé lên rối tắt ngấm giữa bầu trời. chắc chắn rồi đây Phan Thanh sẽ quên nàng. Đất Sài Gòn dập dìu xe ngựa, đâu thiếu những bóng sắc khuynh thành để làm mềm lòng trang nam tử.

Chẳng muốn để lòng bận dạ đến những chuyện không đâu, Hoài Thương với tay tìm hộp quẹt trong chớp mắt phogn thư tình nàng đốt cháy thành tro. Tội nhiệp cho ai kia cứ nuỗi mãi một mối tình nhẹ hơn khói mỏng. Hoài Thương không giấu lòng mình. Trước đây, nàng cũng dành nhiều cho Phan Thanh mối cảm tình đặc biệt. Có lẽ tình yêu sẽ đến nếu như chàng không quá vội vàng tỏ tình đột ngột. Hoài Thương vốn sợ những cảm giác bất thường và nếu đừng có LÃng Du. Phải, chính Lãng Du là kẻ đã vô tình đứng giữa nàng với Phan Thanh. Chiếc bóng thần tượng của người quá ư rộng lớn. Đã phủ che lên tất cả tâm trí của nàng. Bên cạnh Lãng Du, Phan Thanh chỉ là chiếc bóng mờ không hơn không kém. Để mơ ước bay cao. Nàng cần có một đôi cánh đại bàng, chứ không phải là chiếc cúp đời mới tiện nghi, hiện đại − Hoài Thương! Em đang nghĩ vẩn vơ gì đó? Quốc Dũng đột ngột bước vào làm Hoài Thương giật mình đánh rơi cả phogn thư xuống đất − Anh Dũng... Nàng tái mặt kêu lên sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng hôm nào. Từ hôm đó đến nay chàng đi biệt, đến nay mới trở về.

Dũng ngồi xuống ghế thản nhiên:

− Hoài Thương! Em đừng sợ. Anh đến đây để xin lỗi em về sự việc đêm hôm đó.

Nỗi giận bừng lên như ngọn lửa. Hoài Thương chỉ ta ra cửa hét lớn.

− Anh, anh ra khỏi phòng tôi ngay.

Dũng thản nhiên lấy hộp quẹt châm thuốc hút:

− Hoài Thương, em đừng la lớn. Anh thật sựkhông phải hung tàn, man rợ như em đã nghĩ. Anh yêu em, qua yêu em Hoài Thương à.

− Không. Hoài Thương lắc đầu. Anh là tên đốn mạt. Một thằng khốn nạn. Từ hôm đó đến nay anh trốn đi đâu?

Dũng hơi có sắc giận:

− Tôi không trốn đi đâu cả. Chỉ tại vì một công tác đột xuất mà thôi. Hoài Thương! Cô không trốn khỏi tay tôi đâu.

Hoài Thương cười gằn:

− Anh lầm rồi! Cha tôi đã đồng ý cho tôi được tụ do lựa chọn duyên tình. Đừng hy vọng mất công. Và tôi nói trước. Nếu lần này anh dám chạm đến người tôi, tôi sẽ nói với ba tôi, ba tôi không tha anh đâu.

Dũng tái mặt, hắn không ngờ nàng có thái độ kiên quyết như vậy nên dịu giọng:

− Kìa! Hoài Thương em làm gì mà ghê vậy? Anh yêu em, anh muốn đem lại cho em một cuộc sống êm đềm hạnh phúc mà Hoài Thương quay mặt đi − Tôi cám ơn anh, nhưng tôi không yêu anh được. Mong anh hiểu và để cho tôi được yên thân, anh ra khỏi nơi này lập tức − Cái gì, cái gì mà ồn ào thế này? Ông Thịnh bước vào ngạc nhiên khi thấy Dũng ngồi ủ rũ ở đầu ghế, Hoài Thương vừa trông thấy cha vờ chuyển sang vẻ mặt phụng phịu − Cha, anh Dũng phá không cho con học kìa.

Ông Thịnh quay sang nhìn Dũng − Dũng, con phá gì em vậy?

Dũng ấp úng:

− Dạ, con không...

Hoài Thương ranh mãnh mét thêm:

− Cha, anh Dũng nói yêu đương lộn xộn làm con bị phân tâm không học được Ông Thịnh nghiêm nét mặt:

− Dũng! Em Thương bận học, con không được phép đến quấy rầy Dũng thở hắt ra nhìn nàng, hầm hầm:

− Vâng, con biết rồi Hoài Thương kêu lên:

− Cha, ảnh nói vậy chứ hổng có cha ở nhà ảnh lại đến quấy rầy con nữa Dũng la lên:

− Cô đừng có vu oan Hoài Thương cũng không vừa − Oan hả? Anh có muốn tôi mét cha là anh đã làm gì với tôi trong bóng tối không?

− Thôi thôi. Ông Thịnh cắt ngang: Thằng Dũng để con Thương học tốt, cha cấm con từ nay đến ngày nó thi không được léo hánh sang đây Dũng bất bình:

− Cha! Cha không cho con sang thăm mẹ luôn ư?

Ông Thịnh gõ gõ tẩu thuốc xuống tay:

− Cha sẽ kêu mẹ con sang thăm con ở nhà riêng. Thôi con về đi để em học.

Dũng đứng dậy bực mình:

− Cha thật là bất công Rồi bỏ đi nhanh. Hoài Thương quay lại nhìn cha cười thích thú − Cha! Cha thật là oai Ông Thịnh gật đầu:

− Ừ! Nhưng cô học được đến đâu rồi?

Hoài Thương thoáng giật mình, nhưng vội mỉm cười nói ngay:

− Con học đến tích phân rồi. Có có muốn xem không?

Ông Thịnh xua tay:

− Thôi, thôi, cha tin con. Nè, tiền con xài đã hết chưa?

Hoài Thương bẽn lẽn:

− Dạ chưa, nhưng mà...

Ông nhìn con trìu mến:

− Nhưng mà sao?

Hoài Thương nở nụ cười tươi:

− Nhưng mà nếu cha cho nữa thì...

− Thì sao?

− Thì con sẽ không từ chối Ông Thịnh cười giòn xỏ trán con − Cha cô! Cô cũng vừa vừa thôi chứ Hoài Thương chợt nghiêm nét mặt − Cha, cha cho con hỏi một điều ông Thịnh ngạc nhiên:

− Con muốn hỏi điều chi?

Nàng cắn môi, trầm ngâm hỏi:

− Con muốn hỏi là cha có thương conkhông?

Ông Thịnh ngớ người ra lạ lùng.

− Con hỏi gì kỳ vậy Hoài Thương? CHa hổng thương con thì cha thương ai chứ?

Hoài Thương lắc đầu nũng nịu:

− Nhưng co thấy cha lạ lắm! Mỗi lúc gần con, con thấy cha có vẻ gì như ngượng ngập lúng túng làm sao á!

Ông Thịnh chợt buồn − Con nhận thấy như thế thật ư?

Hoài Thương gật đầu:

− Thật! Bởi vậy con thấy cha luôn luôn lạnh lùng xa cách, như muốn né tránh sợ gặp mặt con Ông Thịnh ngó sững con:

− Hoài Thương! Con tinh tế đến mức như vậy ư?

Hoài Thương hơi mỉm cười:

− Sao nãy giờ, cha cứ hỏi con không vậy?

Ông Thịnh thở dài:

− Vì con đã nói đúng tâm trạng cũa cha. Và có phải vì như vậy mà con nghĩ rằng cha chẳng thương con. Rồi con buồn, con tủi, con bi quan trước cuộc sống không?

Hoài Thương rưng rưng ngấn lệ, lẳng lặng gật đầu. Ông Thịnh kéo ocn vào lòng:

− Con đã sai lầm, cha rất thương con. Càng thươgn con cha càng có mặc cảm trước con Hoài Thương ngước mắt lên nhìn cha ngơ ngác:

− Ủa, sao lạ vậy cha?

Mặt o 6ng hằn lên vẻ khổ đau:

− Vì cha đã cướp mất của con tình mẫu tử thiêng liêng Hoài Thương giật mình hỏi nhanh:

− Cha, cha nói sao? Cha mà cướp mất mẹ của con. Con chẳng hiểu gì cả? Cha, cha kể đi Ông Thịnh thở hắt ra, buồn bã:

− Thôi con à, chuyện đã xa xưa, hãy cho tất cả vùi chôn theo dĩ vãng. Từ lâu cha không ngó ngàng đến con, để cho con có mặc cảm bị bỏ rơi cô độc. Đó là nỗi lo của cha. Từ nay cha hứa sẽ chăm sóc con cu đáo hơn. Hoài Thương càng cảm thấy hoang mang − Lời cha nói làm con gnỡ ngàng quá. Sao cha nói là cha cướp mất mẹ của con? Bộ cha giết mẹ con hả?

Ông Thịnh giật mình ôm cứng lấy con − Kìa! Hoài Thương, con nói gì vậy? Cha mà đi giết vợ, đi giết người mình yêu mến nhất đời sao?

Nàng vẫn tò mò:

− Thế sao mẹ con lại chết? Cha nói cho con biết đi. Vì sao mẹ con lại chết khi mới tròn hăm ba tuổi. Cha nói đi! Mẹ con bệnh gì?

Mặt ông Thịnh tái nhợt, hai tay ôm lấy đầu, ông kêu lên đau đớn:

− Hoài Thương, cha đau đầu quá, cha van con đừng hỏi nữa.

Hoài Thương hốt hoảng ôm lấy cha − Cha, cha ơi, cha tỉnh dây đi. Trời ơi, dì ơi, cha con làm sao vầy nè?

Dì Hoa hốt hoảng chạy lên. Thấy ông Thịnh nằm ngã đầu trên ghế salon, mắt nhắm nghiền, mặt mày nhợt nhạt. Bà nóng lòng quay sang mắng nàng:

− Vừa lòng cô chưa hả? Tối ngày cứ học tâm học tể, cô muốn giết ổng có phải không?

Ông THịnh mở mắt thều thào:

− Bà! Bà đừng la con nữa. Nó không có lỗi, bà làm ơn đưa tôi về phòng nghỉ, tôi mệt quá.

Hứ! Bà Hoa lườm nàng một cái, rồi cúi xuống, xốc nách ông đứng dậy dìu đi. Vừa đi bà vừa ca cẩm:

− Khổ quá! Đã bảo già rồi, ráng tịnh tâm mà sống thêm vài tuổi. Vậy mà...

Hoài Thương ngẩn người nhìn cha khuất hẳn dãy cầu thang mà cõi lòng hoang mang chới với. Tại sao cha nàng lại tỏ ra hốt hoảng khi nghe nàng nhắc đến cái chết của mẹ?

Hẳn là cái chết kia còn nhiều điều mờ ám. Nhưng nàng biết hỏi ai để tìm ra sự thật? Mẹ Khánh Dung chăng? Không! Hoài Thương biết bà cũng như nàng, hoang mang về cái chết của em mình. Chỉ có cha. Phải! Chỉ cha mới biết được thôi. Nhưng, nàng không thể hỏi cha nếu muốn người sống thêm vài năm nữa.

Khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào gốc thông to, Lãng Du đư amắt nhìn về cuối trời xa, mà nghe lòng sôi lên bao nhiềm xúc cảm.

Lâu lắm rồi, chàng mới có dịp nhìn lại một buổi chiều ảm đạm. Một buổi chiều có mây trôi bảng lảng, nghe tiếng thông reo hồn rưng rức niềm đau. Mười lăm năm đoạn tuyệt với Đà Lạt với rừng thông. Ngỡ muôn đời nói lời vĩnh biệt., nào ngờ, lại còn có ngày trợ lại thăm vùng đất đau thương đầy kỷ niệm.

Ôi, số mệnh sao khéo đặt bày? Để cánh chim xưa một lần về thăam tổ cũ. Chính Hoài Thương! Cô bé lạ kỳ, đã cuốn chàng vào trò chơi mới lạ,và Lãng Du cũng không hiểu vì sao mình lại nhận lời một cách dễ dàng.

Như có ma lực vô tình thu hút, Lãng Du khôn gthể kìm được tính tò mò, muốn một lần gặp mặt cô bé dễ thương kia.

Cô ta như thế nào nhỉ? Lãng Du cố hình dung ra một bóng hình xa lạ, nhưng không hiểu sao trưóc mặt chàng lại chập chờn hình bóng Thủy Tiên. Thủy Tiên ơi! Anh lại đến thăm em đây. Em đừng giận anh nhé, anh đến đây không có phải vì phản bội em đâu,. Hẳn em cũng hài lòng cho anh giải thoát một mảnh đời buồn khổ?

Gió bỗng xạc xào, trái thông rơi lộp độp dưới chân. Lãng Du kéo lại chiếc áo gió,khụy chân xuống nhặt từng tráithông nhỏ lên tay. Ngàyxưa, biết bao lần rồi, chàng đi nhặt thông về cho nàng xây lâu đài tình ái. Chợt có tiếng người khúc khích bên tai, Lãng Du giật mình bànghoàng. Rừng vẫn vắng lặng khôngmột bóng người, ta vừa mới mơ chăng? Lãng Du đưa tay dụi mắt, rõ ràng chàng vừa mới nghe tiếng cười của Thủy Tiên vang lên trong vắt. Không đâu, chỉ tại ta quá nhớ nàng mà tưởng tượng ra thôi.

Lãng Du quay mình, nhặt trái thông nhỏ lên tay, âu yếm, nâng niu như nâng trái tim người tình nhỏ. Thủy Tiên, Thủy Tiên ơi, có phải một lần em đã ví trái eim anh như quả thông này, sần sùi xấu xí.

Tiếng cười lại vang lên. Lãng Du lạnh toát cả người. Đúng rồi, không lầm vào đâu được. Đúng là tiếng cười của nàng rồi. Thủy Tiên! Em về bên anh đấy sao? Lãng Du ngồi yên chờ đợi. Quả nhiên tiếng cười lại vang lên trong vắt. Chàng quay lại thật nhanh.

Một bóng trắng nép nhanh vào sau gốc thông, nhưng Lãng Du đã kịp thời trông thấy, chàng hét to:

− Ai đó? Muốn gì sao lấp ló thế kia?

Vẫn yên lặng, Lãng Du tiếp lên một bước vờ hăm dọa:

− Ai đó? Sao không lên tiếng? Ra chưa? Không nói tôi bắn − Ý đừng bắn! Bóng trắng kêu lên cuống quýt - Cháu đây mà! Hoài Thương đây mà!

Lãng Du lùi lại sau một bước, quả thông trên tay rơi xuống đất. Hoài Thương cúi xuống nhặt quả hông. Lãng Du nhìn thấy chiếc áo trắng tươi, được chia đều bởi hai bím tóc − Chú làm sao vậy? Cháu làm cho chú thất vọng lắm phải không? Chú không ngờ là cháu xấu như vậy chứ gì?

Giọng Hoài Thương phụng phịu. Lãng Du chớp mắt giật mình − Không! Hoài Thương! Không phải đâu!

Chiếc môi nhỏ trề ra:

− Hổng phải đâu mà vừa mới trông thấy người ta đã giật thót mình, làm rơi cả trái tim xuống đất Lãng Du lại giật mình − Hoài Thương! Cháu vừa nói gì?

Nàng cười khúc khích:

− Cháu nói là chú đánh rơi cả trái tim xuống đất. Thôi cháu trả trái tim lại cho chú nè.

Lãng Du như kẻ mất hồn, chàng đưa tay ra nhận lấy quả thông từ tay nàng bần thần nói:

− Trái tim của tôi!

Hoài Thương lại cười khúc khích:

− Thì của chú, cháu có đòi lấy đâu mà chú sơ.

Lãng Du lại ngẩng đầu dậy:

− Hoài Thương! Cháu có giọng cười giống y như người bạn của chú năm xưa Nàng lè lưỡi rụt vai:

− Thật thế à? Ôi, thế mà mọi người bảo cháu có giọng cười vô dhuyên nhất trên đời Lãng Du lắc đầu:

− Không đâu! Ch1u có nụ cười trong như sương sớm, giòn tan như pha lê, rộn ràng như tiếng chuỗi ngọc chạm vào nhau lách tách.

Hoài Thương vỗ hai tay vào nhau thích thú:

− Ôi! Nếu như vậy thì có lẽ cháu phải cười đến suốt ngày đêm mất Lãng Du cũng cười theo:

− Cháu cười đi, chú thích nghe lắm đấy.

Hoài Thương lại bật cười khúc khích:

− Chú thật là buồn cười. Vậy mà mọi người cứ bảo là chú khô khan, khó tính. Ngay cả chú tư giám đốc nhà Văn hóa, lúc cháu đến xin địa chỉ, ông ấy cứ lắc đầu, một bảo sợ chú la, hai sợ chú lạ.. Lạ thật Lãng Du ngồi xuống một gốc cây. HThươgn cũng ngồi xuống cạnh chàng, thái độ thật tự nhiên, chàng quay lại nhìn nàng − Thế, cháu thấy chú có lạnh lùng khô khan không?

− Chú mà lạnh lùng khô khan ư? HThươgn tròn mắt cãi lại - chú đa tình lãng mạn thì co! Giống cha Ran vô cùng Lãng Du lại giật mình, Hoài Thương kêu lên lạ lẫm:

− Chú Lãng Du! Sao chú hay giật mình thế? Bộ chú có tật à?

Lãng Du cười xòa:

− Không! Nhưng theo cháu thì như thế tốt hay xấu vậy?

HThươgn chống hai tay lên cằm ngó xa xăm:

− Dĩ nhiên là xấu rồi. Một con người trọng quyền lực hơn tình yêu làm sao ma tốt được chứ?

Lãng Du thảy thảy quả thông trong lòng bàn tay:

− Thế sao cháu bảo chú giống cha Ran − Chú này! Hoài Thương đấm nhẹ vai chàng - Cháu có bảo chú giống cha Ran tính tình đâu, chú chỉ giống ông ấy về phong cách bên ngoài thôi Lãng Du đột nhiên ngó sững Hoài Thương, con bé nói chuyện giống Thủy Tiên một cách lạ lùng. Chàng chợt thở dài:

− Lạ lùng thật!

Hoài Thương ngơ ngác:

− Chú nói cái gì lạ lùng. Cháu ấy à?

Ldu lắc đầu:

− Không! Mà Hoài Thương nè, chuyện buồn của cháu đến đâu rồi?

Hoài Thương hếch hếch chiếc mũi:

− Êm xuôi và trót lọt. Nhưng chú Lãng Du nè! Nếu thi rớt cháu biết ăn làm sao ói làm sao với cha cháu chứ?

Lãng Du mỉm cười:

− Cháu cứ nói thật là tốt nhất Nàng lè lưỡi rụt vai:

− Eo ơi! Cha cháu đánh chết Một chiếc lá thông vương trên mái tóc nàng. Lòng Lãng Du bỗng dưng lay động. Cô bé con đang ngồi bên cạnh chàng ngây thơ như một thiên thần. Xinh đẹp như một nàng tiên kiều diễm, và trao cho chàng tất cả niềm tin yêu, hy vọng, không hiểu sao, Lãng Du lại đưa tay lên gỡ dùm nàng chiếc lá vương trên suối tóc huyền Không hiểu ý định của chàng, kèm theo phản xạ tự nhiên, nàng nghiêng đầu né tránh. Lập tức một tiếng "ngheo" vang lên. Lãng Du giật vội tay lại sững sờ, trong lúc Hoài Thương cúi đầu xuống chiếc túi tủm tỉm một nụ cười − Hoài Thương, cháu làm sao vậy?

Nàng cố nén cười, làm đôi lúm đồng tiền thêm lúm sâu hơn − Cháu có làm gì đâu, mà chú định làm gì vậy, đánh cháu ư?

Lãng Du thật thà:

− Làm sao mà chú dám đánh cháu? Chú chỉ định gỡ khỏi tóc cháu một chiếc lá rơi.

Hoài Thương đưa tay lên tóc rồi mỉm cười, chiếc đầu nhỏ lắc lư:

− Đừng lấy xuống làm gì chú ạ.! Cháu thích cỏ cây vương đầy đầu tóc. Bộ chú không thấy như vậy sẽ đẹp hơn sao?

Lãng Du mỉm cười gật đầu:

− Thấy chư! Hoài Thương, cháu là một cô bé thật lạ lùng, ngồ ngộ.

Hoài Thương nghiêm nét mặt:

− Chỉ có chú là nói vậy thôi, chứ ở đây ai cũng bảo cháu khùng, cháu mát cả. Chú biết không, trong cuộc sống cháu luôn luôn mặc cảm mình thua kém hơn người. Ngay cả lúc viết thư cho chú, cháu vẫn không tin là chú chịu trả lời.

Lãng Du nhìn nàng thương hại:

− Thế bây giờ chú ở đây cháu nghĩ sao?

Nàng chớp chớp đôi mắt sáng:

− Cháu nghĩ chú đúng thật là Lãng Du như lòng cháu nghĩ Lãng Du cảm động:

− Cám ơn cháu. Thật ra không phải chú làm cao, tách biệt mọi người để tạo cho mình một phong cách nhà văn. Tại sao chú làm vậy ,chỉ mỗi mình chú biết Hoài Thương gật đầu:

− Cháu nhật ra điều đó. Tất cả mọi người chẳng ai chịu tin là chú sống độc thân, kể cả chị Khánh Dung. Mọi người đều cho chú là một tay phogn nguyệt đa tình. Chỉ có cháu, cháu tin chú là người tốt Lãng Du gật gật cái đầu:

− Tại sao cháu lại tin?

Hoài Thương đáp không suy nghĩ:

− Vì c háu đọc văn chú. Cháu hiểu văn là người. Người mà tâm địa xấu xa, văn không bao giờ mượt mà, nhân hậu. Cháu còn biết, chú đang mải để tang cho một kỷ niệm đau buồn − Ôi! Hoài Thương! Lãng Du chợt ôm chầm lấy nàng kêu lên - Tri âm, tri kỷ, cháu đúng là người chú hoài vọng lâu nay HThươgn cũng xúc động không kém:

− Cháu cũng nhận thấy như vậy đấy Lãng Du chợt buông tay bàng hoàng:

− Xin lỗi Hoài Thương, chú không cố ý Hoài Thương ngạc nhiên:

− Chú không cố ý việc gì?

Nàng quá đỗi thánh thiện thật thà. Lãng Du tự nhủ rồi chuyển sang chuyện khác − Lúc nãy chú nghe trong túi cháu có một tiếng "ngheo", đó là cái gì vậy?

Đôi má hồng chợt hây hây đỏ:

− Nhưng cháu nói ra, chú không được cười cháu cơ Lãng Du gật đầu:

− Rồi hứa Nàng để tay lên mọ làm ra vẻ bí mật − Một con mèo Lãng Du ngớ người không hiểu − Sao lại là một con mèo?

Hoài Thương mở túi ôm ra một con mèo tam thể nhỏ xíu − Sao không? Nó là bạn của cháu, nỗi buồn nào cháu cũng kể cho nó nghe thì sao bữa nay cháu lại không cho nó đi xem mặt nhà văn nổi tiếng chứ.

Lãng Du bật cười. Trời ơi, một huyền thoại mới trong cuộc đời viết văn. Đưa mèo đi xem mặt nhà văn, có lẽ trên đời này ngoài Hoài Thương không còn một ai nghĩ đến Thấy chàng cười. Hoài Thương kêu lên hờn dỗi:

− Đã hứa là không cười, sao chú cười mãi thế kia?

Lãng Du cố nín nhưng vẫn ôm bụng mãi không thôi − Hoài Thương ơi! Chú chết mất. Cho chú cười một chút nữa thôi HThươgn quay xuống nói chuyện với con mèo − Miu cưng! Người ta là nhà văn nổi tiếng, người ta cười chị em mình là phải rồi − Không! Lãng Du chợt nói nghiêm trang - Chú không bao giờ cười cháu đâu. Nào cho nhà văn xem mặt chú mèo ngưỡng mộ mình một chút đi Nói xong, chàng bế lấy con mèo nhỏ lên tay, vừa vuốt lên bộ lông óng mượt của nó. Lãng Du vừa hỏi yêu thương:

− Nào mèo ngoan, hẳn là chị Hoài Thương đọc cho mèo nhge những tác phẩm của chú rồi phải không? Miu thấy sao? Hay không mà đòi chị đưa đi xem mặt nhà văn vậy?

Meo! Meo! Con mèo liếm nhẹ bàn tay chàng. Hoài Thương quay đi gai61u nụ cười. Lãng Du cũng cảm thấy lâng lâng, chàng áp con mèo vào sát ngực mình. Ánh nắng chiều đã tắt hẳn sau đồi.

Lãng Du trao chiếc chìa khóa cho người quản lý khách sạn và dặn:

− Trưa nay tôi không dùng cơm Viên quản lý ngạc nhiên:

− Hôm nay ông đi nguyên ngày à?

Lãng Du nhướn mắt, hơi mỉm cười − Có thê?

Rồi bước đi nhanh. Ra đến đường chàng đưa tay lên nhìn đồng hồ. Còn lâu mới đến giờ hẹ với Hoài Thương, nhưng c hẳng hiểu sao chàng vẫn vội vàng. Có lẽ, bao giờ cũng vậy, chàng muốn được một mình lang thang trong rừng vắng. Trò chuyện cùng cây cỏ như thưở xa xưa, nghe hồn lâng lâng trong nỗi nhớ ngậm ngùi.

Một tháng rồi, chàng ở lại với Đà Lạt đồi thông. Lãng Du khônghiểu sao mình lại ở đây lâu hơn dự định. Nhận lời mời của Hoài Thương, chàng chỉ định thăm nàng một vài ngày rồi sẽ đi ngay. Thế mà, một tháng rồi, Lãng Du vẫn chần chờ, chưa muốn nói tiếng biệt ly Một tháng êm đềm, Lãng Du ngỡ hồn mình trẻ lại, như thưở nào mới gặp Thủy Tiên. Hoài Thương là một cô bé lạ lùng. Có sức thu hút mãnh liệt. Nàng làm cho Lãng Du phải say mê, náo nức luyến lưu không nỡ dời chân. Đôi lúc chàng có cảm giác nàng thật giống Thủy Tiên. Với những cử chỉ hồn nhiên nghịch ngợm. Với tiếng cười trong vắt tợ pha lê.

Không! Lãng Du thầm kêu lên sợ hãi. Chàng đã biết cái cảm giác đang đến với mình là cái cảm giác gì rồi. Hai mươi ba năm về trước, chàng đã từng có cái cảm giác là lạ êm ái này rồi. Đó chính là sứ giả của vị thần cánh trắng tình yêu.

Không, phải dừn glại khi còn chưa muộn. Chàng không có quyên2. Không phải chỉ đắc tội với Thủy Tiên người đã mất, mà còn đắc tội với Hoài Thương. Nếu tình yêu đến, chàng sẽ làm tan vỡ giấc mơ đầu đời thần tiên của cô bé mười chín tuổi. Nàng sẽ đau đớn bao nhiêu khi nghe chàng tỏ lời yêu. Thần tượng trong lòng nàng sẽ sụp đổ tan tành. Khi bị một ông già bốn mươi ba tuổi tỏ tình. Không, đó là chuyện không thể nào có được. Dù xa Hoài Thương, lòng ta sẽ phải đớn đau, dù biết rằng mất mát này không gì bù đắp được.

Không cưới được Hoài Thương, là từ đây nguồn thi hứng trong lòng chàng lịm tắt. Tại sao ta lại yêu nàng mà không là ai khác? Lãng Du tự nguyền rủa lương tâm mình. Tại sao trái tim chàng lại đập lên nhịp đập yêu đươgn rộn rã, sau hơn hai mươi ba năm dài nằm yên, lạnh lùng đau khổ?

Tại sao nhỉ? Những đêm dài nàm gác tay lên trán, Lãng Du tự hỏi mình sao lại có thể yêu? Mà lại yêu một người con gái chỉ đáng tuổi con mình? Lẽ nào lời nói đùa của các bạn đã thành sự thật? Chàng mà là cha Ran ư? Không! Hàng trăm câu hỏi đặt ra nhưng chàng không thể trả lời được câu nào cả? Chỉ biết là trái tim chàng đang hướng về Hoài Thương một cách mãnh liệt. Dường như hình bóng Thủy Tiên và Hoài Thương đã hòa nhập vào nhau thành một.

Thủy Tiên! Em sẽ không giận anh phải không? Em đã từng bảo anh cưới vợ, chấm dứt cuộc đời lãng du trôi nổi bồng bềnh. Em có thấy là Hoài Thương xứng đáng thay thế em không?

Ánh mắt Thủy Tiên lại hiện ra lung linh ngời sáng. Từ trên cao nàng như đang nhìn chàng rạng rỡ, hài lòng, nhưng không. Lãng Du lại lắc đầu: chàng không có quyền lợi dụngniềm tin của một cô gái ngây thơ. Chàng không có quyền làm Hoài Thương thất vọng. Thần tượng trong tim nàng không thể bị sụp đổ một cách dễ dàng. Liệu chàng có đem hạnh phúc đến cho nàng không?

Không. Lãng Du đã quyết định rồi, dù quyết định đó có làm tim chàng tê dại,và đau đớn vô cùng. Lần gặp này là lần gặp chót. Chàng sẽ giấu kín niềm riêng, âm thầm trở lại Sài Gòn. Sống cho trọn đời lãng du phiêu bạt.

Mãi suy nghĩ miên man, Lãng Du không nhìn thấy một người đi ngược về phía mình. Người kia dường như cũng đang nghĩ ngợi mông lung như chàng. Đến khi chợt nhận ra thì quá muộn, cả hai đâm sầm vào nhau loạng choạng. NGười kia tức quá hét lớn:

− Trời ơi! Mắt mũi đi đâu vậy hả?

Biết lỗi về mình, Lãng Du cúi đầu bối rối:

− Dại, tôi vô ý, xin lỗi anh Nguười kia ngẩng đầu lên nhìn Lãng Du rồi "A" lên một tiếng như gặp chuyện lạ lùng. Lãng Du ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn. Chợt chàng cũng "A" lên một tiếng còn to hơn người ta nữa và lùi lại lắp bắp:

− Trời ơi, mày là thằng Tuấn phải không?

Người kia đua tay chỉ vào mặt Lãng Du lắp bắp:

− Còn mày, mày là thằng Hoài phải không?

− Phải rồi. Lãng Du reo to rồi nhào lên ôm chầm lấy bạn - Tuấn ơi! Vậy mà tao ngỡ không còn gặp được mày nữa chứ.

− Hoài ơi! Tuấn cảm động quá khôngnói đưọc nên lời. Anh cứ đập tay mãi lên vai bạn. Thật lâu cả hai mới rời nhau ra. Tuấn nhìn Lãng Du tặc lưỡi:

− Mày trẻ quá, không khác hồi đi học mấy Lãng Du phì cười đập vai bạn:

− Mày thì chỉ có vậy thôi. Bốn mươi ba tuổi rồi, râu tóc hoa râm mà bảo là không khác hồi đi học mấy. Đúng là ba xạo.

Tuấn đưa mắt nhìn quanh tìm một quán càphê. Lãng Du hiểu ý bạn ngồi xuống một phiến đá bên đường:

− Ngồi xuống đây, mày làm gì mà láo liên như ăn trộm vây?

Tuấn ngồi xuống theo bạn:

− NGồi thì ngồi. Nhưng mày cho tao hỏi, từ ngày đó đến nay mày đi đâu mất biệt? Sao không hồi âm cho tao hả?

Lãng Du bùi ngùi đưa tay móc gói thuốc. Chàng lấy một điếu cho mình rồi đưa cho bạn không trả lời. Bao kỷ niệm ngày xưa bỗng trở về đầy ắp. Nhanh thật, mới đó đã hai mươi mấy năm trồi. Thằng bạn thân nhất của chàng năm nào, giờ đây đã trở thành một trung niên với mái đầu điểm bạc.

− Hoài! Mày có nghe tao hỏi không? Sao không nói hả? Tuấn lay vai bạn. Lãng Du nhả một hơi thuốc, cố nén tiếng thở dài:

− Tuấn! Tao kh6ong bao giờ quên mày, thằng bạn thân nhất đời tao. Ngày ấy, không có mày với thầy Cường có lẽ tao đã không học nổi đến năm thứ hai đâu.

Tuấn cúi nhổ một bụi cỏ dưới chân:

− Thầy Cường mất rồi.

Điếu thuốc trên tay Lãng Du rơi xuống sững sờ:

− Mày nói sao?

Tuấn cất giọng buồn buồn − Tao nói là thầy đã mất rồi. Cách đây hai năm.

Lãng Du buông tay buồn bã:

− Tao có lỗi với thấy nhiều quá Tuấn an ủi bạn:

− Con người ta có sinh thì có tử. Thầy đã già làm sao tránh đưọc cái quy luật muôn đời chứ. Mày đừng buồn, hôm đó, lớp mình về đưa thầy đông lắm.

Lãng Du tự trách mình − Chỉ có tao là vắng mặt Tuấn nhìn bạn một chút như thông cảm rồi hỏi tiếp:

− Sao mày không trả lời tao, ngần ấy năm qua mày sống ra sao? Vợ con như thế nào rồi?

Lãng Du lắc đầu chua chát:

− Tất cả là con số không to tướng. Từ ngày ấy đến nay tao quyết tâm đoạn tuyệt với cuộc đời.

− Hoài! Tuấn bóp chặt tay bạn - Tao hiểu, nhưng tao cũng khuyên mày: Con người ta ai cũng cần có kỷ niệm để không thành kẻ vô tình, nhưng cũng không nên sống bằng quá khứ. Mày nên nhớ, chúng ta có đến ba thì: ngoài quá khứ ra còn có tương lai và hiện tại nữa.

Lãng Du lẩm bẩm theo bạn:

− Tương lai và hiện tại. Liệu còn kịp không?

Tuấn phì cười vỗ vai bạn:

− Còn kịp chán. Để xem nào: vẫn còn y nguyên vẻ hào hoa thưở nào. Tuy có hơi điểm pha sương, nhưng dày dạn phong trần. Cỡ này dư sức kiếm một cô vợ để làm lại cuộc đời Lãng Du mỉm cười:

− Còn mày. Dạo này ra sao rồi, mà nãy giờ chỉ toàn truy hỏi người ta không vậy?

Tuấn nhướng mắt:

− Tao ấy à? Bình thường như mọi người bình thường. Một vợ, một con và hiện tại là phóng viên của nhà báo Ngày Nay.

Phóng viên. Lãng Du thoáng giật mình theo phản xạ. Thôi chết rồi, nếu hắn mà biết ta là Lãng Du thì... Ái chà. Hỏng bét biết bao là bí mật sẽ được lôi ra ánh sáng. Báo Ngày Nay trong phút chốc sẽ chiếm lĩnh thị trường với tít đề thật lớn: Đời tư của Lãng Du − Hoài! Tuấn lay người bạn - Mày làm sao vậy? Sao mà bỗng tái mặt thế kia?

Lãng Du sự tỉnh, chớp mắt cười gượng rồi chuyển sang chuyện khác:

− Vợ mày là ai vậy?

Tuấn rít hơi thuốc dài khoan khoái:

− Còn ai vô đây nữa. Ngọc Hồng đó.

Ngọc Hồng! Lãng Du lại kêu lên bàng hoàng. Đôi mắt ngó về phía xa rồi lặng lẽ. Hiểu tâm sự của bạn, Tuấn cất giọng buồn buồn:

− Nghĩ ra thì cuộc đời có số thật mày à. Thôi đừng buồn nữa, về nhà với tao đi, Ngọc Hồng vẫn nhắc mày luôn đó.

hình bóng năm nào lại hiện ra. NHồng, Thủy Tiên. Hai chị em bạn dì, và cũng là người yêu của hai người bạn thân nhất trường. Thế mà giờ đây kẻ dương gian, người âm cảnh. NHồng đây mà Thủy Tiên ở phương nào?

− Hoài! Đừng buồn nữa. Cho tao biết về cuộc sống của mày đi. Một lần nữa Tuấn lôi bạn về thực tại. Thấy Lãng Du cứ mãi lặng yên, chàng đưa mẩu thuốc lên cười nói - Cha, dạo này sộp quá ta, hút ciga thượng hảo hạng thế này. Đâu phải dân xoàng.

Lãng Du mím môi dối bạn:

− Của một người bạn ở nước ngoài về cho thôi. Chứ mày biết đấy, tao làm gì có được tiền để hút ba cái xa xí này.

Tuấn vẫn tò mò:

− Nhưng mày làm nghề gì? Sao còn lang thang như kẻ thất tình vậy? Đến nhà tao ở đi Lãng Du lắc đầu:

− Không được. Có lẽ gặp mày xong là tao phải đi liền. Mày đừng giận tao. Có lẽ sao này, mày sẽ biết. Còn bây giờ... Lãng Du xem đồng hồ rồi kêu lên hốt hoảng - Tao phải đến chỗ hẹn với một người bạn đây.

Tuấn năn nỉ:

− Mày không đến thăm Ngọc Hồng ư ?

Lãng Du thở ra:

− Tao không thể đến thăm vợ mày, dù lòng rất muốn Tuấn đứng dậy ngạc nhiên:

− Sao vậy?

Nét mặt chàng thoáng vẻ đăm chiêu − Vì một chuyện xa xưa. Thôi chào mày, tao đi đây Nói xong, Lãng Du bỏ đi nhanh như bị ma đuổi. Tuấn nhìn theo hồi lâu rồi tặc lưỡi lắc đầu, quay lưng về hướng ngược lại. Thế đấy, bạn của chàng là như vậy đấy. Lúc nào cũng là một dấu chấm hỏi lững lờ, thâm trầm, khó hiểu.

Chia tay Tuấn, Lãng Du bước vội vã vào khu rừng thông quen thuộc. Hẳn là Hoài Thương đang nóng lòng chờ đợi.

Cuộc gặp gỡ với Tuấn quá bất ngờ. Nó khơi dậy ở lòng Lãng Du bao kỷ niẹm xa xưa. Lòng chàng như nhũn mềm trước cái chết của thầy. Trời ơi! Người thầy chủ nhiệm, người đã giúp chàng tìm raviệc làm trogn những ngày đói khổ. Hoài ơi! Mày quá vô tình , cuộc đời còn biết bao ân sâu nghĩa trọng, sao mày chỉ mù quáng với mối tình si của Thủy Tiên mà quay lưng tất cả.

Lòng Lãng Du ray rứt không yên, khi nhớ đến ánh mắt như trách hờn của Tuấn. Quả thật trong suốt hai mươi mấy nam dài, chàng không dành ra một phút giây để nhớ về người bạn thân nhất đời mình. Kẻ đã cùng chàng chia biết bao buồn vui trong cuộc sống hàn vi nghèo khổ. Chàng quá đỗi vô tình cùng NGọc Hồng, người chị em thân thiết của Thủy Tiên. Hoài ơi! Mày không xứng làm người. Mày ích kỷ, từ bấy lâu mày chỉ biết sống cho b3n thân mày, chỉ đắm chìm trong cái quá khứ đau thương. Tại sao mày hèn nhát? Mày không dám phơi bày cái quá khứ đau thương của mày cho mọi người hiểu rõ?

− Chú Lãng Du! Chú để cháu chờ lâu, cháu phải phạt chú đó. Hoài Thương reo lên khi thấy bóng chàng thấp thoáng Ôi! Gì thế này. Ta có hoa mắtkhông? Đây đâu phải Hoài Thương mà chính nàng là Thủy Tiên. Em đến với ta bằng hư vô hay bằng xương bằng thịt?

− Chú Lãng Du! Sao chúnhìn cháu ghê quá vậy? Có gì đâu, cháu nói chơi thôi.

Lãng Du chớp mắt, định thần, không phải, Hoài Thương đấy mà, chàng cười buồn bã:

− Chú xin lỗi cháu! Chú gặp một người bạn nên đến chỗ hẹn có trễ hơn mấy phút − Hông! Hoài Thương giậm chân nũng nịu - Cháu chẳng tha đâu, chú phải đền cho cháu Lòng Lãng Du dịu lại, chàng cất giọng ôn tồn − Thôi được, chú chịu phát. Cháu phạt chú cái gì nào?

Hoài Thương nghiêng nghiêng đầu, môi thoáng nở nụ cười tinh nghịch:

− Cháu phạt chú phải béo tay năm cái Lãng Du chìu nàng:

− Này thì năm cái!

− Một HThưong nắm lấy tai chàng kéo mạnh. Thấy Lãng Du nhăn mặt vì đau, nàng vội ngưung lại, dừng đôi tay mát lạnh xoa xoa lên tai chàng nói như biết lỗi:

− Đau không chú? Cháu không cố ý.

Lãng Du gật đầu:

− Phải rồi cháu không cố ý. Không cố ý tha cho chú chứ gì?

− Chú này. Hoài Thương quay lưng hờn dỗi. Nhìn mái tóc buông dài óng mượt. Lãng Du chợt thấy nàng thật giống Thủy Tiên. Trong phút c hốc, chàng muốn kéo cái thân thể kia vào lòng mà yêu thương âu yếm. Bàn tay đã đưa lên nhưng lại rơi nhanh xuống cỏ. Một tiếng thở dài không nén đưọc tuôn ra từ ... gngực rộng Hoài Thương quay lại lo lắng hỏi:

− Chú! CHú giận cháu thật à? Thôi - Bàn tay nàng vuốt nhẹ lên ngực chàng - Cho cháu xin lỗi đi mà, hơi sức nào mà giận con nít chứ Lãng Du chợt nắm lấy tay nàng, bồi hồi xao xuyến. Hoài Thương cũng mở to đôi mắt nhìn chàng ngơ ngác. Lãng Du lại buông tiếng thở dài,nhẹ buông tay nàng:

− Hoài Thương! Chú có chuyện muốn nói với cháu Hoài Thương mỉm cười:

− Cháu cũng có chuyện muốn nói với chú. Nhưng để một tí nữa kìa. Còn bây giờ, cháu sẽ dắt chú vào khu rừng cấm, cháu sẽ cho chú nhìn thấy giang sơn riêng của cháu.

Lãng Du lười biếng:

− Khoan đã cháu, nghe chú nói đã. Rồi một lát, chú cũng sẽ dẫn cháu đến nơi mà ngày xưa, chú và người ấy dùng làm nơi hẹn hò.

Hoài Thương có vẻ không vui:

− Không. HÔm nay cháu không cho chú nói gì cả, chú phải biết hôm nay là ngày sinh nhật của cháu, cháu có toàn quyền.

Lãng Du giật mình:

− Sinh nhật của cháu ư? Vậy mà cháu thật tệ, chẳng cho chú biết gì cả, làm sao chú có quà để chúc mừng cháu đây?

Hoài Thương mỉm cười ý nhị:

− Có chứ. CHú có đầy những quà nữa là khác.

Lãng Du ngơ ngác nhìn quanh:

− Đâu nào. Qùa của chú là gì đâu?

Hoài Thương cúi nhặt quả thông đặt vào tay chàng:

− Đây này, chú tặng quả tim của chú cho cháu đi.

Nói xong, đôi má nàng bỗng đỏ bừng. Lãng Du chưa kịp hiểu gì, nàng đã quay người bỏ chạy. Phải một giây sau chàng mới bừng tỉnh, vùng chạy theo nàng gọi lớn:

− Hoài Thương, Hoài Thương, cháu chạy đi đâu vậy?

Nhưng nàng không trả lời, mỗi lúc chạy sâu hơn vào khu rừng rậm. Sợ nàng bị lạc mất. Lãng Du tăng tốc độ đuổi theo mỗi lúc một sâu dần.

Bóng nàng khuất hẳn giữa rừng cây. Lãng Du dừng lại bàng hoàng. Cái gì đây? Chàng có mơ ngủ không thế này? Trước mắt chàng là khung cảnh quen thuộc của hai mươi ba năm về trước. Vô tình hay hữu ý, Hoài Thương đưa chàng lạc bước đến nơi này Thủy Tiên! Lãng Du kêu lên thổn thức quỵ người xuống bên một gốc cổ thụ to. Trời ơi! Kỷ niệm còn đây, vết dao hai đứa khắc lên hôm nào còn đó, mà giờ đây chỉ còn lại có mình anh. Cuộc đời ơi! Sao mà nghiệt ngã thế này? Ai! Ai cướp mất Thủy Tiên ra khỏi đời tôi? Hãy trả nàng lại cho tôi. Vòng tay nàng như vẫn còn ấm nồng thân thể người yêu. Hương tóc nàng vẫn còn bay trong gió lộng, phủ xuống hồn anh bóng mát tâm tình.

− Chú Lãng Du! Sao hôm nay chú lạ lùng như vậy hả? Hoài Thương đến gần chàng hơi. Lãng Du ngẩng dậy nhìn nàng lại thêm một lần đau đớn. Trời ơi! Suốt bao nhiêu năm dài mịt mờ trong bóng tối. Vừa gặp được tri ân lại phải lìa xa. Hoài Thương ơi một lát nữa thôi ta lại phải chia tay. Chao ôi! Sao mà anh sợ phút giây cùng em nói lời ly biệt.

Hoài Thương ngồi xuống bên chàng. Bàn tay nhỏ đặt lên trán Lãng Du, ân cần lo lắng − Chú! Chú làm sao vậy? Chú bệnh rồi phải không?

Lãng Du từ từ ngẩng dậy, chàng cúi xuống ôm hết lá khô vào hai bàn tay rộng rồi buông cho nó rơi lả tả trên tóc nàng, cười nói:

− Hoài Thương! Có phải cháu từng nói là cháu thích cái cảm giác lá cây vương đầy tóc không?

Hoài Thương sung sướng gật đầu, đôi mắt nàng mở to, long lanh rực rỡ. Lãng Du nói tiếp:

− Vì cháu hãy còn là đứa bé thơ, nên thích mơ màng tưởng chuyện thần tiên. Đây, cháu hãy nhắm mắt lại mà hình dung mình đang là nữ chúa của cây rừng Hoài Thương nhắm mắt lại ngay. Đôi má ứng hồng trong giấc mơ hoa. Lãng Du ôm lấy khuôn mặt nàng bằng cả hai tay. Chàng kề môi mình sát với môi nàng thì thầm nói:

− Hoài Thương! Chú cầu mong cho cháu luôn gặp những giấc mơ tiên xinh đẹp. Đây trái tim của chú. Chú tặng cho cháu đó Chàng đặt tay nàng quả thông non ngùi ngùi nói. Hoài Thương chợt nở nụ cười, mắt nhắm nghiền, nàng nói như cô bé mộng du:

− Cháu cám ơn chú! Chú Lãng Du ơi, chú có biết cháu đang thấy gì không? Ôi một rừng hoa, cả một rừng hoa rực rỡ. Chú cháu mình đang nắm tay nhau đi vào trong ấy. Không chú à! Phải nói là mình đang bay mới đúng. Và chú nhìn kìa. Nàng chợt reo to, trái tim của chú đang tỏa hoà quang sáng ngời trong lòng tay cháu.

Lãng Du quay mặt nhìn đi nơi khác. Chàng không còn đủ can đảm để nhìn nàng. Giữa những kỷ niệm xưa, chàng cứ để mình hoa mắt, cứ lẫn lộn giữa hình bóng Thủy Tiên với Hoài Thương, và chàng sợ mình trongmột phút giây yếu đuối phủ xuống môi nàng những nụ hôn ngọt ngào quyến rũ thì..

− Chú ơi! Hoài Thương lại kêu lên trong cơn mộng tưởng. Chú cháu mình lại đi và cháu thấy mình chợt té, rồi chú đến đỡ cháu đứng lên, chú mỉm cười và cháu ngả vào lòng tay của chú − Hoài Thương! Lãng Du chợt kêu lên, hơi thở không được bình thường - Cháu đừng nói nữa − Sao thế? Hoài Thương kêu lên ngơ ngác: chú phải để cháu tròn giấc mơ đầu đời xinh đẹp chứ - Không! Lãng Du lay mạnh người nàng - Cháu phải tỉnh dậy để nhìn vào thực tế. Chú sắp nói lời từ biệt để trở lại Sài Gòn đây − Hả? Đôi mắt Hoài Thương mở lớn lạ lẫm - Chúnói sao? Chú về Sài Gòn ư? Không! Bàn tay nàng níu chặt vai chàng - Cháu không cho chú về đâu. Cháu đã làm điều gì cho chú giận?

− Không! Lãng Du nhẹ gỡ tay nàng - Chú không giận cháu. Chú.. chú phải về Sài Gòn để hoàn thành pho tiểu thuyết cuối đời mình. Kìa! Hoài chợt kêu lên khi thấy mắt nàng long lanh nước - Hoài Thương! Tại sao cháu không?

Nàng đưa tay lên quẹt nước mắt:

− Cháu biết rồi. Cháu đã tỉnh mộng rồi.

Lãng Du cất tiếng ngạc nhiên:

− Kìa cháu, cháu nói gì?

Hoài Thương sụt sịt khóc:

− Cháu biết mình là một con bé tầm thường dám mơ chuyện xa xôi. Chú là Lãng Du, là một nhà văn lớn đương thời, thế mà cháu lại mơ màng lầm tưởng mình là bạn thân của chú.

− Ồ! Lãng Du bàng hoàng móc túi lấy khăn lau lệ cho nàng - Hoài Thương cháu đừng khóc nữa. Cháu không bao giờ có ý nghĩ như cháu nói, chú trở lại Sài Gòn chỉ vì.. giọng chàng chợt nhẹ đi - Chỉ vì chú muốn giữ cho cháu tròn tuổi mộng thần tiên.

− Không! Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng tha thiết. Từng giọt lệ nóng tuôn tràn mãi không thôi. Vắng chú rồi! Cháu sẽ không còn gì để mộng mơ suy tưởng. Cháu sẽ đau buồn sầu khổ, vì mỗi buổi chiều khi hoàng hôn tím buông màn nhung nhớ. Cháu đâu còn ai đi nhặt những ước mơ. Lãng Du ơi! Cháu van xin chú, đừng để cháu u buồn héo hắt với chờ mong Lãng Du nhẹ vuốt tóc nàng:

− Rồi thời gian sẽ giúp cháu dần quên.

Hoài Thương lắc đầu:

− Không, cháu sẽ không bao giờ quên được chú. Chẳng hiểu vì sao, giờ đây cháu cảm thấy mình không thể thiếu chú giữa cuộc đời. Chú đã là hơi thở, là ánh nắng so ilên đời cháu. Lãng Du! Chú nói đi, cái cảm giác vào nhớ ra mong, ngớ ngẩn gởi hồn theo từng bước chân của chú đó là cảm giác gì?

Lãng Du thở dài quay đầu đi không nói. Hoài Thương, ch áu còn khéo hỏi thì thôi, ai lại không biết đó là cảm giác tình yêu. Nhưng, chàng chợt giật mình ngó sững Hoài Thương: nàng đã yêu chàng rồi ư? Trời ơi! Ta đã phạm tội mất rồi, ta đã làm cho cô bé con kia phải ngất ngây say đắm. Tội nghiẹp cho nàng, đã yêu mà vẫn còn chưa hiểu con tim.

− Chú Lãng Du! Chú nói đi đó là cảm giác gì? Hoài Thương lại bám lấy cổ chàng: cái cảm giác gì mà cháu thấy là mình không sống nổi khi thiếu chú? Chú nói đi, đó có phải là tình yêu không?

Như lỡ lời Hoài Thương tái mặt đưa tay che miệng. Trời ơi! Gì thế này? Nàng dã tự miệng mình thú nhận một tình cảm thiêng liêng mà lòng dặn lòng giữ kín. Trời ơi, nhục nhã nào bằng, rồi đây chú ấy sẽ khinh bỉ rẻ rúng mình. Không... nàng chợt vùng mình bỏ chạy. Không, không.

− Hoài Thương! Lãng Du kịp thời nắm lấy tay nàng kéo lại, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng nói thiết tha:

− Cháu nói đúng! Cái cảm giác của cháu đang nhận thấy đấy chính là cảm giác của một tình yêu chân thật. Nó thiêng liêng cao quý lắm, cháu có quyền tự hào, không có gì sợ hãi.

Hoài Thương mở mắt nhìn chàng trân trối. Lãng Du thở dài nói tiếp:

− Chỉ có chú! Chú không xứng đáng, không đủ tư cách để nhận một tình yêu tuyệt vời thánh thiện kia.

− Vì sao? Mí mắt nàng chớp nhẹ và giọng nói chợt run. Lãng Du cất giọng trầm buồn:

− Vì chú đã già rồi. Chú lại có một mối tình chất chứa trong tim. Chú sẽ làm cho cháu phải khổ đau.

− Không! Hoài Thương kêu lên tha thiết - tình yêu không phân ranh giới, tuổi tác, sang hàn. Chú từng viết ra điều ấy, chú quên rồi sao?

Lãng Du cười mai mỉa:

− Những gì chú viết ra phải đâu là sự thật? Đó chỉ là những ước mơ xa vời khi người ta không với tới.

− Không! Hoài Thương lại quàng tay quanh cổ chàng - Con người ai cũng phải có ước mơ, những ước mơ đẹp phải thành sự thật. Cháu yêu chú, cháu không sợ gì cả. Chỉ sợ chú khinh khi và ghét cháu thôi. Sống mũi chợt cay và mí mắt nghe nằng nặng. Lãng Du chớp thật nhanh để ngăn dòng lệ sắp tuôn trào − Chú không bao giờ ghét cháu, nhưng chú hãy còn kỷ niệm phải chung tình. CHú không xứng đáng với trái tim ngây thơ của cháu.

− Không! Hoài Thương lại kêu lên nức nở - Chú không quên kỷ niệm? Cháu không bắt chú đoạn lìa quá khứ. Cháu chỉ biết mình yêu chú thật nhiều. Lãng Du, cháu chỉ cần biết một điều, chú có yêu cháu hay không?

Đôi mắt to nhìn chàng chờ đợi, lòng chợt nhũn mềm. Lãng Du không còn đủ sức giấu che sự thật. Chàng nhè nhẹ gật đầu:

− Ôi! Hoài Thương kêu lên sung sướng - Tình yêu thật là tuyệt diệu. Lãng Du, chú có thấy khu rừng cổ tích của cháu tuyệt vời không?

− Tuyệt diệu HThương nghe không rõ, nàng kéo chàng dậy, hai tay ôm lấy mặt chàng tha thiết hỏi:

− Chú Lãng Du, chú vừa nói điều gì vậy?

Lãng Du nhắm mắt mơ màng:

− Chú nói là chú yêu hoài kỷ niệm ngày xưa Tiếng của chàng đã làm HThươgn sững sờ − Hoài Thương! Đây là cánh rừng ngày xưa chú đã từng hẹn hò với nàng.

Gió thổi mạnh, lá thông reo vi vút ngàn cân. Những quả thông rơi lộp độp trên đồi cỏ. Rừng chiều mỗi lúc một lạnh hơn. Nhưng với họ giờ đây tất cả đều vô nghĩa. Chỉ có tình yêu là vĩnh cửu, là bất tận giữa nơi này.

Ra mở cửa cho chàng là một cô gái xinh xinh mặc chiếc đầu màu đo?

− Xin lỗi chú là...

Lãng Du nghiêng mình giới thiệu:

− Tôi là Lãng Du − Ôi! Đôi mắt cô bé mở to kinh ngạc, rồi bỏ mặc chàng đứng đó, nàng chạy thật nhanh vào nhà hét lớn − Ôi mẹ Ơi! Lãng Du đến nhà mình. Ông ấy đẹp trai dễ sợ.

Lãng Du thoáng mỉm cười khi nghe người con gái ấy khen mình đẹp. Bốn mưoi ba tuổi rồi mà còn được người khen đẹp. Ắt hẳn mình cũng không đến đỗi nào, Lãng Du đưa tay lên vuốt chiếc mũi cao thầm nhủ. SAo mà lâu thế này? Chàng nhóng cổ qua cửa rào nóng ruột, tim bỗng đập nhanh trong lồng ngực âu lo Không lo làm sao được. KHi lần đầu đến ra mắt cha mẹ người yêu. Biết người ta tiếp nhận mình với thái độ như thế nào đây.

Ngày xưa, đã hơn một lần chàng bị cha Thủy Tiên đuổi ra khỏi cửa, người ta ghê tởm chàng hơn một thứ vi trùng truyền nhiễm.

Còn lần này, chàng đủ tư cách để hỏi cưới đàng hoàng bất cứ cô gái nào. Độc thân, giàu có, còn uy tính, đạo đức ư? Cái tên Lãng Du đủ để khẳng định một cách hùng hồn. Thế nhưng, lòng chàng vẫn bâng khuâng lo sợ, liệu cái tuổi bốn mươi ba quá lứa của mình có làm chướng mắt một ông cha nghiêm khắc.

− Đấy mẹ xem, Lãng Du đó. Cô gái ban nãy lại trở lại, bước sau nàng là một người đàn bàn đứng tuổi. Đoán đây là dì Hoa, Lãng Du nghiêng mình chào lịch sư.

− Dạ thưa bác.

Dì hoa hơi chựng lại vì bất ngờ, nhưng bà lại chợt nở nụ cười toe toét:

− Ờ, vào nhà chơi đi cậu. Hoài Thương nó đi chợ, một tí nữa là về tới nhà ngay.

− Dạ, LD cúi đầu bước theo chân dì Hoa vào nhà, lòng thầm lo không biết người đàn bàn này muốn giở trò gì. Nhưng dì ta vẫn vui vẻ rót nước ra tách, miệng đon đả:

− Uống nước đi cậu, hổm rày nghe cháu Thương nhắc cậu nhiều. Không ngờ cậu còn trẻ lại đẹp trai thế này.

Tách nước đã bưng lên, Ldu đặt vội xuống bàn:

− Dạ, cám ơn bác.

Dì Hoa vẫn không rời mắt khỏi chàng, tươi tỉnh nói:

− Nghe cháu nó bảo cậu là nhà văn nổi tiếng, giàu có lắm phải không?

Lãng Du đưa tay lên miệng vờ ho một tiếng để giấu một nụ cười. Hoài Thương thật thông minh, nàng biết đánh vào nhưược điểm ham tiền của dì mình:

− Dạ, cũng thường thôi bác à.

Bà Hoa gác tréo hai chân lên nói một cách kiêu sa:

− Cậu đừng khiêm tốn! Ai mà không biết câu giàu nức tiếng ở Sài Gòn. Nói theiẹt với cậu, con Thương nó có nhiều chỗ giàu sang đến dạm hỏi hoài, mà tôi với ổng đâu có chịu. Dù không sanh nhưng nuôi riết cũng mến tay mến chân.

Lãng Du gật đầu:

− Dạ bác nói phải, nhưng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phần