20/03/2020

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Càng văn Hạ Mạt ( Anh quốc hành )

"Mạt Mạt, đằng sau váy dạ hội của cậu còn nút buộc chưa có cởi ra kìa, cẩn thận bị hỏng." Ảnh Tử tiến lên giúp đỡ ta, biểu diễn xong chúng ta quay lại hậu trường, đoàn người chụp ảnh cùng nói chuyện phiếm, chỉ có ta bắt đầu cởi lễ phục xuống.

"Nga cảm ơn!" Ta cởi giày cao gót.

"Thấy cậu thật gấp gáp, tỷ tỷ cậu... yen ở bên ngoài chờ cậu sao?" Nàng sửa lại xưng hô hỏi.

"Ừm, tớ lo nàng một mình." Xoay người mỉm cười nhìn nàng.

"Vậy cậu mau thay quần áo đi, lễ phục với mấy cái khác của cậu tớ sắp xếp lại rồi đem về khách sạn cho cậu." Nàng vừa nói vừa đưa quần áo cho ta.

"A vậy tớ không khách khí với cậu, cảm ơn! Vậy chút nữa gặp ở khách sạn." Tiến lên ôm nàng cảm ơn.

"Hạ Mạt, sao thay quần áo nhanh như vậy? Chúng ta còn muốn cùng chụp ảnh." Lúc này đoàn trưởng đi tới vội vã nói.

"Đoàn trưởng mọi người chụp đi, Ngữ Yên ở bên ngoài nhà hát chờ em, em lo lắng nàng một mình." Ta mặc vào áo khoác sau ngượng ngùng nhìn nàng.

"Chị nói làm sao không tìm thấy nàng, sao em lại không giữ nàng lại? Vừa rồi chị với mấy giáo sư còn muốn chụp mấy tấm trên sân khấu với nàng."

"A em..." Đúng vậy, sao ta lại không kéo nàng cùng nhau chụp ảnh? Lúc ấy nàng lên sân khấu tặng hoa cho ta ta quá khẩn trưởng, nàng nói chờ ta ở bên ngoài ta chỉ muốn nhanh tìm nàng.

"Em bây giờ đi tìm nàng, sau đó nhất định phải dẫn nàng đến tiệc ăn mừng, giáo sư ở trong hiệp hội âm nhạc cũng muốn gặp nàng, bọn họ tối nay nhìn thấy Yen rất kinh ngạc sao nàng tới đây, bất quá bọn họ ngồi ở trên lầu nàng nhìn không thấy bọn họ, cách lần trước dàn nhạc các nàng đi qua Anh biểu diễn cũng đã một thời gian không có gặp mặt rồi, cho nên em phải truyền lời giúp chị để cho nàng đi tới ăn tiệc, rồi đi tới đây chụp hình." Nàng nắm lấy cánh tay ta kích động nói, không nghĩ tới nàng ở đây còn có nhiều người trong nghề nhận biết như vậy, có thể thấy được không tầm thường, nhìn đoàn trưởng coi trọng, trong lòng kiêu ngạo một phen, điên cuồng gật đầu đáp ứng.

Cầm lấy hoa nàng tặng, đeo ba lô đi ra phòng hóa trang. Một mình đi ở trên hành lang dài dằng dặc, nhà hát này từ xa lạ cho đến quen thuộc, trên lưng ba lô bước nhanh đi ra phòng hóa trang. Một người hành tẩu ở thật dài trên hành lang, cái này rạp hát từ xa lạ đến quen thuộc, tối nay là lần ở lại cuối cùng chúng ta sẽ phải nói tạm biệt. Chuẩn bị lâu như vậy, tối nay kết thúc mỹ mãn, thời gian trôi nhanh, giống như nằm mơ, cảm ơn người nơi này, cảm ơn nàng đi đến bên cạnh ta, Lúc nàng cầm hoa hồng xanh xuất hiện ở dưới sân khấu, ngoại trừ kinh hỉ và cảm động, càng muốn chính là ôm nàng khóc rống một hồi, muốn hôn môi nàng, muốn nói cho nàng nếu không có nàng, ta sẽ không trưởng thành nhanh như vậy, nhìn ánh mắt của nàng nước mắt không thể khống chế được, nàng ôm chặt lấy ta bảo ta đừng khóc, không được khóc, ta cố gắng nghe lời, đóng chặt mắt lại để cho nước mắt quay trở về.

Chia sẻ MT1990 《 陪我长大钢琴版 》. 163. com/song/1302910002/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

[19:58:53]

-=-=-=-=-

Chia sẻ Toulouse 《I Will Follow You》. 163. com/song/431811455/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

https://youtu.be/b6HonlIF2B4

Bước chân nhanh hơn, thấy đại sảnh âm nhạc trống rỗng không có nàng, trong lòng khẩn trương chãy ra ngoài cửa lớn, thấy bông tuyết đầy trởi chậm rãi rơi xuống, nàng một mình đứng ở dưới tuyết nâng tay hứng lấy bông tuyết, mũ đỏ của nàng đã bị tuyết phủ lên một lớp màu trắng, áo khoác dày màu đỏ của nàng trở nên khác biệt dưới những bông tuyết, mặc dù mặc đồ vừa dày vừa nặng như vậy nhưng vẫn hiện ra dáng người thon dài của nàng, hình ảnh nàng và tuyết, rất đẹp, rất đẹp...

"Bảo!!!" Hưng phấn kêu nàng, liều lĩnh chạy về phía nàng.

Nàng xoay người thấy ta nở nụ cười, giống như thường ngày, ta chạy về phía nàng thì nàng sẽ ăn ý mở ra hai tay chờ ta vọt vào trong lòng nàng.

Có lẽ là cảm xúc của ta lây qua nàng, nàng đặc biệt vui vẻ nở nụ cười, bế ta lên xoay vòng, ta kêu sợ hãi cười ( ta sẽ thường xuyên nghĩ đến một màn này ở nước Anh, rất khó quên, nghĩ đến nàng bế ta lên vui vẻ cười, ta sẽ không tự giác nâng lên khóe miệng ).

Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, khát vọng hôn nàng từ lúc biểu diễn cho đến bây giờ, cảm giác như trôi qua một thế kỷ, cuối cùng có thể thỏa thích ôm hôn, một lần không đủ, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần... Nói cho nàng biết ta rất nhớ nàng rất nhớ nàng.

"Mạt, nếu như tớ là Doraemon thì tốt biết bao nhiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể mở cánh cửa thần kỳ đi tìm cậu." Trán nàng để lên trán ta thở hồn hển.

"Nhưng mà Doraemon cũng có lúc sai lầm, cánh cửa thần kỳ có đôi khi sẽ đi sai chỗ, tớ lo lắng cậu sẽ bị đưa tới địa phương xa lạ, tớ tìm cậu không được thì nên làm gì bây giờ?" Ngón cái vuốt mặt nàng cười nói, nàng bị ta chọc cười.

"Cậu nói chúng ta kiếp sau gặp nhau thì sẽ như thế nào?" Nàng đột nhiên đưa vấn đề làm ta cảm thấy nàng rất đáng yêu.

"Ừm... Kiếp sau bộ dáng của chúng ta nhất định sẽ thay đổi, tớ nghĩ chúng ta sẽ có ám hiệu để nhận ra nhau."

"Là cái gì?"

"Chính là tớ nói ái lao ngư, cậu nói mễ thỏ a!"

"Ha ha ha..." Hai người cười.

Gắt gao dựa vào nắm tay dẫm lên tuyết đi về phía khách sạn, có nàng ở bên, cũng không cảm thấy lạnh, bông tuyết đầy trời rất đẹp, cũng rất lãng mạn, thời gian tuy rằng ngắn ngủi, nhưng rất hạnh phúc.

"Cùng tớ đi tham gia tiệc tối nay đi, đoàn trưởng mời cậu, tối nay cậu sẽ nhìn thấy người cậu muốn gặp."

"Hửm? Là ai?"

"Thấy cậu sẽ biết."

[20:04:13]

-=-=-=-=-

Phục vụ nhà hàng đang bận rộn, vì chuẩn bị cho tiệc tối nay, đại đội ngũ còn chưa tới đủ chúng ta về phòng trước nghỉ ngơi.

"Mũ với quần áo thành tuyết rồi." Nàng cởi mũ và áo khoác xếp lại, cổ áo lông và quần bó sát người lộ ra dáng người của nàng rất đẹp.

"Eo cậu vẫn là nhỏ như vậy..." Nhịn không được ôm nàng từ phía sau, tham lam ngửi mùi thơm trên người nàng.

"Ân? Cậu không cảm thấy tớ rắn chắc rất nhiều sao?" Nàng xoay người để ta vuốt hai bên eo nàng.

"Xác thật rắn chắc rất nhiều, tớ không nghĩ tới cậu cũng có ham thích tập gym, ngày hôm đó nhìn cậu tắm, đường cong cơ thể cậu càng đẹp hơn trước đây, nhìn lại tớ, cũng chỉ có ở đây mới có thể so sánh với cậu." Ta nói duỗi tay ấn lên ngực nàng.

"Cậu! Đáng ghét, của tớ tốt hơn cậu một chút." Nàng cắn môi dưới xấu hổ cười sau đó đẩy tay ta ra.

"Cũng như nhau thôi, có điều tớ thích ngực nhỏ, cho nên cậu không cần lo lắng tớ ghét bộ ngực nho nhỏ của cậu ha." Ta hướng nàng cười hì hì.

"Cậu thật là xấu, tớ còn không có ghét bỏ cậu." Nàng ôm ta bắt đầu cào ta.

"A cậu đừng chạm vào xương sườn tớ, tớ kích thích đó." Ta cười muốn né tránh nàng, nàng biết nhược điểm của ta, mỗi lần trừng phạt ta đều cào hai bên sương sườn của ta, ta sẽ đặc biệt sợ mỏi*.

[ 酸: Từ này mình không biết phải dịch sao cho nó đúng nữa]

"Nếu không chúng ta tắm trước rồi lại đi xuống ha?" Nàng đột nhiên đề nghị.

"Tán thành, trở về rửa mặt rồi có thể đi ngủ."

"Vậy nhanh lên đi!" Nàng nói cởi áo trên người ta, ta cũng giúp nàng cởi ra áo lông, bởi vì nàng cổ áo của nàng rất chặt, siết đầu của nàng ra không được, ta nhìn ánh mắt của nàng bị ta siết lên trên nhịn không được cười ra tiếng.

"Hạ Mạt ậu thật ngốc, đau chết mất." Nàng lập tức giúp chính mình cởi áo lông, khảy tóc ghét bỏ ta.

"Cậu phải trách áo lông không thể trách tớ nha." Nói xong ta ôm chặt eo nàng thẳng tắp bế nàng lên đi tới phòng tắm.

"A cậu thả tớ xuống, đừng làm mình bị thương." Nàng sợ ta không đủ sức làm bị thương thắt lưng.

"Tớ có yếu đuối như vậy sao? Cậu thấy tớ có nhiều sức không? Có phải cảm thấy rất có cảm giác an toàn không?" Ta không biết xấu hổ khen bản thân, thể hiện ôm nàng đi đến phòng tắm.

"..." Nàng nằm ở trên vai ta cười đến hoàn toàn không để ý cảm nhận của ta, hai chân dẫm lên mu bàn chân ta.

"Cậu có nghĩ tới tớ không thể bế ngang cậu lên mà thất vọng không?" Ta thử hỏi nàng.

"Chưa từng có, tớ có thể bế cậu lên là được." Nàng tới gần ta tự tin không lộ răng cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền khả khả ái ái, ta nhất thời không nhịn xuống duỗi đầu lưỡi liếm lên, nàng phản kích, cũng liếm khóe miệng ta, hai ta từng người xoa mặt vui vẻ cười.

"Mạt nhi..."

"Hửm?"

"Cậu thay đổi."

"Ai?" Nghe nàng vừa nói như vậy, trong lòng ta khẩn trương một chút.

"Chủ động hơn trước đây, tớ rất vui cậu có thể như vậy, có điều cậu càng như vậy tớ càng không bỏ được cậu..." Hai tay nàng ôm lấy cổ ta, mỉm cười.

"Tớ không chủ động thời gian cứ như vậy lặng lẽ chạy trốn, chỉ cần nhìn cậu một cái, tớ liền rất muốn có được cậu, chạm vào cậu, có phải tớ không rụt rè quá không?" Đỏ mặt cúi đầu nói.

"Ngược lại, cậu làm tớ kinh hỉ, tớ thích cậu như vậy, làm tớ cảm nhận được cậu nhiệt tình với tớ, tớ giống như cậu, chỉ cần nhìn cậu một cái, liền muốn ăn cậu, quá thèm người." Nàng nâng cằm ta lên, nhìn mặt của nàng ửng đỏ, bắt đầu ngượng ngùng đến câu cuối cùng nghịch ngợm.

"Vậy... Bây giờ tớ sẽ ăn cậu trước!!!" Nói xong ta dúi đầu vào cổ nàng bắt đầu "Khi dễ" nàng.

[21:42:22]

-=-=-=-=-

Chia sẻ Justin Rutledge 《One Winter's Day》. 163. com/song/1349840731/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

Ngủ ngon, buổi tối lên lớp xong tiếp tục viết một đoạn, ngày mai gặp...

[21:51:53]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro