phan 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả lũ đứng chờ xe bus, thỉnh thoảng tôi ngó sang Linh, nó nãy h hình nhý chả thèm nhìn tôi lấy 1 cái, cứ mải nói chuyện với thằng Hiếu, lòng tôi trùng xuống, xem ra vui vẻ thật đó, rồi thì chuyến xe bus ra biển cũng tới, mới sáng sớm nên ít ngýời ði, chúng tôi thoải mái lên xe, tôi cũng ðịnh býớc lên, thì 1 bàn tay kéo áo tôi lại, tôi quay lại, đó là Linh, nó nhìn tôi, đôi môi cong lên, vai nó đã không còn thấy cái balo nữa, nó đang sách trên tay còn lại, tôi nhìn nó nghi ngờ hỏi : - sao lại kéo tớ, ko muốn cho tớ đi ah. Nó nhìn tôi , giõ cái balo về phía tôi : - này, ðịnh ðể tớ vác cái balo này suốt trên xe ðó hả, cầm cho tớ ði, gãy cả lýng rồi ðó, chuyện hôm qua cậu bỏ về, tớ chýa thèm nói ðâu ðó, cứ ðợi ðó, ðừng hòng mong mà thoát đc.

Tôi nhìn nó mỉm cýời nhìn nó, ừ thì đc thôi, tôi cũng ko đành lòng nhìn nó sách cái balo to đùng đó, tôi cầm lấy, nó liếc nhìn tôi, rồi hình nhý, ðôi môi khẽ thoáng 1 nụ cýời, nó leo lên xe, cái nhau om củ tỏi với thằng Tuân, mãi rồi nó cũng giành đc cái ghế ngồi gần Hương, tôi nghĩ mà buồn cýời, thằng Tuân mà gặp Linh là tắt ðiện, ko dám ðấu khẩu luôn, tôi cýời cýời, thằng Tuân ko cam chịu lắm, nó ðứng bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm cái j ðó, tôi cýời cýời, kéo nó xuống cuối ngồi, cái balo nặng khiếp thật, chuyến ði biển bắt ðầu. Tôi ngồi cuối cùng, mỉm cýời nhìn Linh, nó hình nhý ðang rất vui và hào hứng với chuyến ði, ðang say sýa tám chuyện với Hýõng, mọi suy nghĩ buồn gần nhý tan biến, thấy nó tự nhiên lòng tôi cảm thấy vui vẻ, khẽ thở 1 hõi dài, trút ði hết gánh nặng, có lẽ chuyến ði biển này sẽ làm tôi või ði ðc nhiều thứ, lúc trở về sẽ là 1 tôi khác, 1 tôi vui vẻ hõn, 1 tôi không còn suy nghĩ nhiều nữa và 1 tôi biết chấp nhận sự thật.

Trích dẫn:

tôi biết là chap này c

ý mãi quanh quẩn ở tâm trạng, ko tiến xa về đc nội dung, nhưng đó là những j tôi đấu tranh tư tưởng, về sau cả tối ở biển tôi cũng suy nghĩ rất nhiều vể tình cảm của Linh dành cho tôi và tôi dành cho Linh, để rồi sau này, tôi đã biết mình phải làm j để không hối hận và có lỗi với mọi ngýời xung quanh

Xe

đã đi đc 1 lúc khá lâu, hơi biển đã có 1 chút nào đó trong không khí, nhìn ngoài đường, là những cánh đồng trải dài tít tắp, cảnh làng quê, thật là đẹp, thật làm cho con ngýời ta cảm thấy mát mẻ và dễ chịu, từ ðầu chí cuối, gần nhý tôi chỉ thò đầu ra ngắm cảnh 2 bên đường, rồi thêm 1 lúc nữa, chúng tôi xuống xe, bến cuối, sau gần 1 tiếng đi xe, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến với biển, tôi bước xuống, tay vẫn sách cái balo to đùng của Linh, tôi nhìn xung quanh, 1 dải bờ biển dầy cát trắng xóa dài tít tắp nhý vô tận,mặt biển xanh lấp ló phía xa xa, từng làn hõi nýớc mang theo vị mằm mặn của biển khẽ thổi qua cánh mũi, từng cõn gió của buổi sớm vuốt ve lên từng sợi tóc, không khí rất là mát mẻ và trong lành, tôi lắng nghe, cố lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, đã lâu rồi, chýa có dịp ra biển chõi, cảm giác thật là nhớ quá ði, tiếng thằng Tâm xồn xồn lên : - ai da, mọi ngýời trật tự, h ðến ðất của tớ rồi, phải theo tớ chỉ huy nhá.

Cả lũ đang tâm trạng rất thoải mái, cười ồ lên, ờ thì nhà bác nó ở đây, coi như nó là dân thổ cý ði, thằng Tâm thích lắm, nó dẫn mọi ngýời ði trên bờ biển, mọi ngýời ai cũng nhý tôi, và ai ai cũng thế, hễ thấy biển, dù có mọi tâm sự,mọi nỗi buồn thì tất cả sẽ biến thành 1 khoảng lặng, chỉ còn lại 1 cảm giác bình yên, 1 cảm giác vô cùng vui vẻ và thích thú, chúng tôi ngýời nắm tay nhau, kẻ quàng vai, tíu tít cýời nói ði dọc trên bờ biển, biển của buổi sớm ðẹp quá, tuy là ðã trễ mất cảnh hoàng hôn, nhýng không gian vẫn thật là ðẹp, nhiều khi tôi bé, tôi ðã từng rất khao khát rằng, giá mà nhà tôi ở đây, để chiều nào cũng đc đi tắm biển.

Thằng Hiếu nãy h đi sau tôi, chắc nó để ý thấy tôi đang cầm balo của Linh, nó chạy lên ngang tôi nói : - này này, nãy h sách có nặng không, đưa anh sách dùm cho .

"ôi trời mẹ õi, ðang ðéo biết ném của nợ này ði ðâu, chả biết mang cái j mà nặng khiếp, tự nhiên có thằng trời õi ðất hỡi ðến rýớc ði” tôi mừng còn ko kịp nữa là, uh thì đưa luôn cho nó sách, ko quên dặn nó đó là balo của Linh, đừng có mà làm rớt, chẹp, nói cho có thế thôi, ko phải của linh mà nó lại vác chắc, rồi thằng bé rất là thích nổ, vừa cầm cái balo đã chạy tót lên đầu, bắt chuyện với Linh và Hýõng ðang ở trên, h thì thằng Tuân đã kè kè bên kia con Hýõng rồi, 3 ðứa nó ðang cãi nhau trên top đầu, xem ra Tuân vẫn đang ức vụ mất ghế, làm nó ko đc ôm người đẹp suốt chuyến đi, thằng Hiếu nhập hội, nói nói cười cười, cố để lộ ra là tay nó đnag cầm cái balo thì phải, nhýng hình nhý Linh ko chú ý lắm, nó đang say xưa cãi nhau với thằng Tuân, con Hýõng thì đang cố giảng hòa, trông cái đám đầu 3 đứa nó là ồn ào nhất hội, tôi nhìn Linh mà buồn cýời, không biết là ai tý vấn cho nó cách ãn mặc, nhìn lòe lọe và sặc sỡ vô cùng,áo thì toàn là dừa xanh dừa đỏ, quần thì hết bờ biển lại bãi cái, ô dù các cái, chýa kể ðến là ko biết từ khi nào, ðầu nó ðã đội 1 cái nón rơm, tôi lắc đầu, đúng là lần đầu tiên tôi thấy nó ăn mặc thế này, tự nhiên tiếng thằng Tuân cýời phá lên, Linh tự nhiên cầm cái túi ðen ném vào ngýời nó, thằng này tránh ðc, co giò chạy, Linh chả thèm nhặt cái túi, la hét om xòm lùa theo, tiếng con Hýõng vẫy vẫy gọi : - anh õi, cận thận ðấy, nó mà cào rách da ðừng có mà kêu em nhá. Rồi chạy ra nhặt cái túi cái Linh ném, vội chạy theo.

- Ê ê, chạy quá ngõ vào nhà bác tớ rồi nè, ê ê ê – giọng thằng Tâm yếu ới, không biết là 3 cái bóng quỷ sứ đã chạy đi tận đâu rồi, mấy đứa còn lại cả tôi đang đi cuối chỉ biết nhìn nhau cýời, tiếng nói cýời cũng rộn hẳn lên, cả ðám nhý hòa vào dòng khách du lịch, một sự khởi đầu khá là vui vẻ.

Chờ mãi không thấy 3 đứa kia quay lại, báo hại chúng tôi đứng chờ, 1 lúc sau mới thấy thằng Tuân dẫn đầu đang chạy về, mồm ngoác ra tận mang tai, đầu tóc thì đầy mồ hôi, 2 đứa kia đang đi lững thừng về, thằng Tâm gọi to : - nhanh lên mọi ngýời õi, ðến nhà bác tớ rồi nè.

Chúng tôi rẽ vào 1 cái ngõ, đập vào mắt là tấm biển to đùng " Nhà nghỉ " của 1 ngôi nhà 5 tầng khá lớn, thằng Tâm nhanh nhảu chạy vào trong, chắc nó vào kêu bác nó ra đón chúng tôi, may mà bác thằng Tâm kinh doanh nhà nghỉ nên koi nhý chuyến ði biển này khá trôi chảy, chúng tôi ðứng ở ngoài, chờ bác nó ra, Linh ði ðến gần gần tôi, nó nhìn tôi, cánh tay đang lau mồ hôi trên má, cái lýỡi nhỏ nhắn ðang liếm mồ hôi trên môi : - ủa, cái balo của tớ ðâu, ðừng có mà nói là ðể quên trên xe ðó.

- để quên thế nào đc mà để quên, ông Hiếu cầm hộ rồi, ông ấy thấy tớ sách nặng quá nên lúc nãy sách hộ 1 đoạn – tôi nói - trõi ạ, cậu ðýa cho anh Hiếu làm j không biết, cậu ðúng thật là, sao lại ðýa ðồ của tớ ði linh tinh thế, càng ngày càng bực mình với cậu thôi – nó býớc nhanh qua tôi, vẻ hậm hực, nó ðến bên Hiếu, tôi lân la lại gần, thấy tiếng nó : - anh Hiếu, sao anh sách balo của em làm j, nặng lắm ðó, phiền anh quá, anh ðýa cho em sách cho, nãy h anh sách chắc nặng lắm hả.

Tiếng Hiếu cýời cýời : - không sao ðâu mà em, anh thấy cũng không nặng lắm ðâu, ðể chút nữa anh mang lên phòng luôn cho, ko là em ko sách đc đâu. - thôi, thế thì em ngại lắm, có j em bảo cái Hýõng sách cùng, em với nó sẽ ở cùng phòng rồi – Linh cýời cýời, výõn tay ðịnh cầm lại cái balo

- không sao mà, sao em lại cứ ngại này nọ với anh thế nhỉ, anh bảo anh sách đc là anh làm đc, cứ để anh – giọng thằng này nổ kinh, chắc muốn ra oai đây mà, tôi bĩu môi, phải tôi, cho nó sách lên tầng 5, rồi bảo là nhầm, lại bắt vác xuống tầng 2, mje, tôi sách cái balo nên tôi biết, ko biết là Linh nó mang đồ ăn thức uống, hay là buôn lậu sắt hay sao mà nặng thế ko biết, trút đc cục nợ là tôi thấy mừng lắm rồi.

- Oh, vậy cám õn anh nhé, anh tốt với em quá – tiếng Linh cýời cýời. - hi', có j đâu mà cảm õn, giúp ðc j cho em là anh thấy rất vui, chỉ cần thấy em cýời là anh làm j cũng ðc hết – giọng nó lại cất lên, công nhận nó khéo là dẻo mồm, nhýng mà nghe sến thật, bài này cũ quá rồi, h cái j cũng phải thực dụng , h nói mấy câu này có khi lại bị chê nhàm, nhýng cũng ko thể phủ nhận tài ãn nói của nó, có dọc chuyến ði và 1 chút ði bộ trên bờ biển, thế mà nó pha trò, rồi làm quen, h bọn tôi cũng đã coi nó nhý 1 thành viên của lớp, ko còn cảm thấy lạ lùng và gò bó vì có thêm ngýời lạ nữa.

Thằng Tâm dắt bác nó ra, chúng tôi chào hỏi, bác nó trôg khá hiền, làn da xạm đen đi vì nằng miền biển, bác rất niểm nở khi thấy chúng tôi, dắt cả lũ vào nhà, cũng may là chúng tôi đi vào ngày thýờng và cũng gần cuối kỳ nghỉ mát nên còn khá nhiều phòng trống, Linh Hýõng 1 phòng, Hồng Ánh 1 phòng, Tôi Toàn Tuân 1 phòng, Hiếu Hoài Tâm 1 phòng, chúng tôi đã nói rõ cho bác biết, có lẽ sẽ nghỉ đến cuối chiều ngày mai, bác tỏ ra rất vui, bác còn tuyên bố rất dõng dạc rằng, giảm 1 nửa tiền thuê phòng cho chúng tôi ( sau khi đã x2 ^^ đùa tý thôi ), cả lũ reo lên vui sýớng, tranh nhau xí phòng, vẫn là bọn con gái, ỉ mình "liễu yếu đào tõ” tranh luôn 2 phòng còn sót ở tầng 2, bọn thằng Tâm, Hoài , Hiếu thì ở ngay trên tầng 3, còn nhóm tôi, ko cần nói cũng biết, nhý kiểu luật bất thành vãn, do tôi quyết ðịnh ^^, kiểu nhý là team leader ^^, và ko cần suy nghĩ, tầng cao nhất luôn, tầng 5 cho nó máu, không ở gần mấy ðứa con gái, lại nhờ vả linh tinh, rách việc lắm.

Trýớc khi lên nhận phòng, bác Huân còn dặn cố mà sở nhanh nhanh lên, còn xuống tắm kịp buổi nắng sớm, tốt nhất là 10p nữa tập chung, bác kêu thằng Tâm dẫn cả lũ ra bãi đẹp mà tắm, cả lũ lại đc dịp hò reo, chạy nhanh lên phòng, tôi đi qua Linh, khuôn mặt nó vẫn hồng lên vì mệt, mồ hôi vẫn đang lấm tấm, nãy h cũng hò hét gớm lắm, tôi cýời cýời, ghé vào vành tai trắng hồng của nó nói nhỏ : - Linh này, nhớ mặc ðồ tắm ðó, ờ, cái loại mà 2 mảnh ý, màu trắng hoặc hồng ý.

- muốn chết hả, cậu cứ nhớ đấy, tý tớ mới xử cậu – nghe xong mà nó nhý nhảy bắn lên, nhíu cái mày lại, nhìn tôi nói, rồi hứ 1 cái, đi lên tầng 2, lon ton cầm phụ 1 tay khuân cái balo lên với Hiếu, còn cýời cýời nữa chứ, trông thấy mà bực, tôi vẫy tay, 2 thằng kia cũng lên theo, nhìn chùm chìa khóa, phòng của tôi là 505.

Mở toang cánh cửa ban công, 1 căn phòng thật tuyệt, đúng là mình chọn có khác, ban công hýớng thẳng ra biển, h ðây tôi mới ðc thực sự ngắm biển, thật xanh, thật rộng, rộng nhý kéo dài mãi mãi, một màu xanh trải dài nhý vô tận, từng làn gió biển cuồn cuộn thổi tới, hõi nýớc hòa trong gió thổi tới mát lạnh, mang theo mùi nắng, mùi cát, mùi muối và có cả mùi của hải sản nữa,xa xa có vài cành buồm, du lịch cũng có mà ngý dân cũng có, cũng ðã hõn 7h rồi, khắp bờ biển, ngýời ðông nhý nêm cối.

Tôi trở vào phòng, bắt đầu lục lọi quần áo, lôi ra cái quần shok mà tôi thích, cả cái áo nữa, cởi luôn cái quần dài, mắc lên mấu, nhanh chóng mặc bộ đồ nghỉ mát vào, đi nghỉ mát thì phải lòe loẹt, thế mới hay chứ, đứng trước gương, soi lại xem cơ sơ suất j không, ơ mà h tôi mới để ý, cái quần sock đi nghỉ mát của mình, cũng hình bờ biển, có cả ô xanh ô đỏ nữa, cái áo thun rộng thùng thình cũng có dừa xanh dừa đỏ các cái đủ kiểu luôn, tôi tặc lưỡi, nãy h cứ chê cái Linh, hóa ra lại đâm ra chê chính mình rồi, chắc đi Đh , lớn rồi nên cách nhìn khác, nhýng ko sao, tôi vẫn thích thế, ðập cửa phòng vệ sinh : - ê, thằng Rồng bé, mày có nhanh lên không, ỉa rồi dọn luôn trong đó hay sao mà lâu thế, thằn Toàn xuống trc rồi kìa (chắc các bạn ko quên là bố thằng Tuân là Long chứ ^^)

- Rồng cái tiên sý mày, tao ra luôn ðấy – tiếng nó lẩm bẩm Tôi cýời cýời, ði xuống dýới nhà, vì bọn tôi ở tít tầng 5 nên là xuống chậm nhất, cả lũ đang chờ chúng tôi, lúc tôi xuống, cả lũ tròn mắt cả lên, rồi nhìn tôi lại quay sang nhìn Linh, quần áo 2 đứa tôi mặc trông chả khác j nhau hết, từ cái quần sock đến cái áo, trông cứ như 1 bộ đôi vậy, tôi tất nhiên là nhận ra đc điều đó, cũng chỉ biết cười cười, tôi nhìn sang Linh, xem nó phản ứng thế nào,thì ra nó mặc thế từ đầu là vì nó vốn biết là tôi sẽ mặc thế này đây mà, nó nhìn tôi, đôi môi hồng khẽ nở 1 nụ cười rất nhẹ, rất thoảng qua, rồi quay đầu đi ra bên ngoài, dẫn đầu cả nhóm đi ra biển.

Hôm đó là 1 ngày đẹp trời, 1 ngày mà cả đời này tôi sẽ không bao h quên đc, 1 ngày cuối hè, bầu trời xanh ngắt không 1 gợn mây, chỉ có cát, nắng và gió biển, cùng với tiếng sóng vỗ bờ, 9 đứa tôi nô đùa trên bờ biển, nõi có những bãi cát trắng trải dài, nóng bỏng chân nhýng lại rất mềm mại, rồi cùng nhau lao xuống, hòa mình vào biển, từng đợt sóng mang theo vị mặn của biển, tất cả những ký ức khi đó là tràn ngập niềm vui, nhý quên ði mọi thứ xung quanh, chỉ còn tiếng cýời, tiếng mọi ngýời hò hét, tiếng chọc ghẹo của bọn con trai, tiếng la hét của bọn con gái, những nụ cýời duyên, những cái nhìu mày, lùa nhau huỳnh huỵch trên bờ biển, mặc cho quần áo ýớt sũng, bọn con trai thì cởi trần, chỉ có bọn con gái là chịu trận, quần áo ýớt bó sát ngýời, dính lên làn da làm ðứa nào ðứa nấy không thể che ði ðc những ðýờng cong quyến rũ, những nhấp nhô tuyệt mỹ trên cõ thể, những vết hằn lên của bồ ðồ chíp bên trong, làm cho bọn con trai chúng tôi ðc bữa no mắt.

Khi mặt trời đã lên cao, chúng tôi đàn đúm nhau lên mấy nõi cảnh ðẹp, leo trèo, ði lại khiến cả lũ mệt nhýng mà rất vui, suối chặng ðýờng ðó, Hiếu luôn luôn ði bên cạnh Linh, 2 ngýời nói chuyện rất hợp, Hiếu làm Linh cýời suốt buổi, ðôi khi chúng tôi cũng ðc hýởng lây từ các câu chuyện cýời, những câu nói vu võ nhýng hài hýớc, tôi cũng chỉ biết cýời rồi lặng lẽ ði theo, lúc này trong tôi thanh thản hõn bao h hết, ðôi khi Linh cũng dừng lại ðợi tôi, nói mấy câu, những hình nhý niềm vui ðã làm nó quên đi tất cả, ko còn đoái hoài j về vụ Sinh nhật đêm qua nữa, tôi cũng ko tiện nhắc lại, và cũng chả có j để nhắc, từ tối hôm qua, tôi đã xác định sẵn tư tưởng, tôi phải biết chấp nhận rằng Linh đã có Hiếu, nó đã có ngýời yêu, nó ðã có ngýời quân tâm ðến nó hõn tôi và ngýời ðó xứng ðáng ðc nó quan tâm lại, với tôi, chuyến ði này dù chýa ðc lâu, nhýng tôi cũng ðã có cảm giác khác về Hiếu, tôi ko còn phản cảm j với nó nữa, nó quá là 1 ngýời rất hòa đồng, làm ngýời khác vui và nhý là 1 thứ keo kết dính mọi ngýời vậy, tự nhiên tôi cảm thấy mừng cho Linh, nhýng sao vẫn có 1 thứ tý vị j ðó ðãng ðắng nõi cuống họng, ko sao mà nuốt trôi ðc, có những lúc, tôi thèm ðc trở về nhý ngày xýa, ðc quàng vai Linh, ðc nhìn thấy cái môi nó cong cong chu lên với tôi, muốn đc đùa ghẹo nó, muốn chọc cho nó hét lên, rồi lùa tôi chạy lòng vòng, rồi khi đi qua những cảnh đẹp, tôi muốn đc lũ bạn hò reo, kêu tôi và Linh ra chụp cùng nhau, rồi tha hồ làm dáng, chọc ghẹo, nhýng h ðây mọi thứ ðã khác, lòng tự trọng của 1 thằng con trai ko cho phép tôi làm điều đó, dù sao, h Linh đã có ngýời ấy của riêng mình, tôi mặt dày cũng ko đến nỗi dày nhý thế, chòng ghẹo bạn gái ngýời ta ngay trc mặt họ, và h ðây, liệu Linh có còn vô tý ðc với tôi nhý vậy ðc ko, dĩ nhiên là không rồi, lặng lẽ nhìn lũ bạn đua nhau chụp ảnh, thằng Tuân con Hương thì khỏi nói, chúng nó mới đc công khai, chụp không tiếc ảnh luôn, mấy đứa kia cũng kéo nhau chụp, tôi cũng chụp chung với tụi nó vào pô, tôi đảo mắt, không biết là Hiếu đã dẫn Linh đi đâu mất hút, 1 cảm giác buồn lại ùa đến, trống trải, như tâm hồn bị thiếu đi 1 cái j đó, chỉ còn lại 1 khoảng trống không tên, 1 khoảng trống nhý mang cả 1 tâm tý khó tả, 1 cảm giác không quen, chýa từng có bao h “Linh – không còn lẽo đẽo bên tôi nhý ngày nào nữa”.

Liệu có phải đây là dấu hiệu báo trýớc rằng, sẽ từ từ chúng tôi sẽ càng dần dần xa rời nhau, rồi ðến 1 ngày nào ðó, tất cả chỉ còn là trong quá khứ, chỉ còn là kỷ niệm, 2 đứa sẽ chỉ còn là bạn bè bình thýờng, lúc ðó tôi nghĩ j ý, có hối hận khí mất mối quan hệ này ko,” CÓ”, có muốn dành lại Linh ko,” CÓ”, nhýng dành lại thế nào ðây , “TÔI KHÔNG BIẾT”, Linh ở bên tôi vui hõn hay bên Hiếu vui hõn, “TÔI KHÔNG BIẾT”, Linh thích tôi hay thích Hiếu , “hiện tại theo tôi biết là Hiếu” , tôi chống tay trên lan can của 1 ngôi chùa quay ra biển, ngắm nhìn những con sóng xô vào đá, bọt bắt tung tóe mà suy nghĩ miên man, sao tôi lại thế này, có phải là tôi ích kỷ chỉ muốn Linh mãi mãi ở bên tôi, hay là, hay là tôi đang ghen, có phải là tôi đang ghen không, nhưng giả dụ tôi ghen thì làm sao, tình yêu đâu phải từ 1 phía, trước h tôi cũng nào có biết tình cảm mà Linh dành cho tôi là j, tôi cố tìm 1 câu trả lời, 1 thứ j đó trong tôi cuồn cuộn, như đã bị kìm nén bấy lâu nay bục phát, những hình ảnh, những kỷ niệm hiện về rõ hõn bao h hết, những cử chỉ, lời nói, tiếng cýời của những nãm cấp 3 nhý vẫn còn vang đâu đây,liệu rằng có phải như người ta nói, khi đã mất đi rồi, con người ta mới cảm thấy rõ ràng sự đáng quý mà trýớc kia mình đã có nhýng vô tình không để ý không, nhưng mà tất cả nhý ðã muộn, quá muộn rồi ngýời ta lại mới nhận ra ðc ðiều ðó, âu ðó có phải là lẽ tất yếu của cái sự ðời. Muộn – là không thể sửa chữa, là không thể kịp ðc nữa, chỉ còn cách học cách thích nghi và làm quen mà thôi, cuộc sống là cố phải biết chấp nhận những sự việc đắng cay nhất, những sự việc mà ko ai trong đời này mong muốn sảy ra với mình, mà tất cả chỉ vì chữ "MUỘN" đem lại mà thôi. 

------------------------ Liệu h đây có phải đã quá muộn để tôi nhận ra rằng tôi đã yêu Linh không ? 

Tiếng thằng Tuân gọi tôi ra chụp ảnh, đã kéo tôi trở về, lýợn lờ 1 lúc thì mới thấy Linh và Hiếu quay lại, tay Linh đang cầm 1 cái túi j đó, trông Linh rất vui, đôi mắt khẽ liếc qua tôi, đôi mắt vẫn long lanh, như đang mỉm cười, nhưng đôi mắt đó h đây đã mang theo 1 bóng hình khác chứ không phải tôi, tôi cảm thấy nhý nó xa lạ, vô cảm quá .

Gần 10h tối, tôi chống tay trên lan can tầng 5, tay lại đang cầm 1 lon bò húc, thứ nýớc mà tôi thích uống, gần ðêm rồi, cả ngày hôm nay, chỉ toàn ãn qua loa rồi ði lýợn là chủ yếu, hết lýợn rồi lại tắm, bọn tôi cũng mới từ bờ biển về, mệt nên ðứa nào về phòng đứa đó. Màn đêm, màn đêm yên tĩnh, mang lại cho con ngýời ta nhiều cảm xúc, nó nhý kiểu là không gian lý týởng nhất cho con ngýời ta có thể suy ngẫm lại những sự việc, cầm lon bo húc lên tu 1 ngụm, lần này thi tôi khác, tôi chỉ lặng im ngắm biển ðêm, ngắm phố xá từ trên cao mà thôi, rồi tự nhiên tôi nhớ ra, tôi vẫn ðang còn cầm bông qua trắng bằng vải trên váy của Linh, tôi vẫn chýa ðýa cho nó, cả ngày nay nó không nhắc j nên tôi cũng ko nhớ, ði vào nhà, lục túi quần dài, cầm bông hoa trắng bằng vải lụa ðó,khẽ vuốt ve cho phẳng lại, lặng lẽ nhìn những viên đã lấp lánh, tôi mỉm cýời mà lòng nặng trĩu, những hình ảnh về buổi sinh nhật buồn lại ùa về, hình ảnh chiếc váy mà bao công tôi tìm kiếm nhý khắc sâu vào tâm trí, liệu tôi có dịp nào ðc thấy Linh mặc chiếc váy ðó không, tôi muốn hoàn thành cho xong món quà, không thể tặng 1 món quà khiếm khuyết ðc, dù sao tôi vẫn phải làm cho tròn trách nhiệm 1 ngýời bạn thân chứ.

Tay cầm bông hoa trắng, tôi đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn Toàn đang xem tivi mà thôi, tôi đi xuống tầng 2, thằng hướng phòng Linh và Hýõng, tôi cá là thằng Tuân không có nhà thì Hýõng cũng ko, dám cá là 2 ðứa nó ði ðánh quả lẻ lắm, ðến gần phòng Linh, tự nhiên tôi cảm thấy hồi hộp, có 1 cái j đó như sóng lòng tới tấp xô đến, hít 1 hơi dài, tôi đứng trước cửa phòng, đang tính gõ cửa, tự nhiên thấy cửa phòng hõi hé, tôi tò mò, lặng lẽ đẩy cửa nhìn vào, trong phòng không có ai cả, không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng quạt tản nhiệt của cái laptop trong phòng đang kêu nho nhỏ báo là vẫn đang hoạt động, tôi ngó sung quanh, cất tiếng goi : - Linh ơi, Hương ơi, có ai ở nhà không.

Không có tiếng ai trả lời, Hýõng thì tôi còn lý giải đc, thế còn Linh đi đâu thế không biết, lẽ ra nó phải đang ở trong phòng chứ, phải chăng là Hiếu cũng rủ nó đi chơi luôn rồi sao, chỉ còn lý do đó thôi, cảnh 2 người nắm tay nhau đi trong đêm hiện ra trong tâm trí tôi, dù tôi đã cố dằn lòng,phải biết chấp nhận sự thật rồi nhýng vẫn thấy nặng nề, tôi ðặt bông hoa xuống chiếc bàn nhỏ, ðang tính quay ði, thì tôi chú ý đến cái Lap trên giýờng, nhìn là biết nó là của linh rồi, đi vội đến nỗi không thèm tắt Lap sao, tôi ngồi lên giýờng, tò mò cầm cái lap xoay về phía mình, đập vào mắt tôi, chính là những tấm ảnh của tôi, rất nhiều, rất nhiều những tấm ảnh có hình của tôi trong đó, từ những năm lớp 8 9 đến những năm cấp 3, cả những tấm hiếm hoi lúc lên ĐH, những chuyến du lịch, những buổi sinh nhật, có cả những tấm mà chính tôi cũng không biết là mình bị chụp, hình nhý Linh ðang xem dở chúng thì bị gọi đi, Linh lưu hình của tôi nhiều nhý vậy sao, tôi kéo thêm 1 ðoạn nữa mới hết, cuối cùng là 1 bản word, 1 bản word nhý lạc lõng trong 1 đống ảnh vậy, nó có ý nghĩa j, tôi kích vào, nội dung trong bản word hiện ra, chỉ là 1 dòng ngắn ngủi : "Bạn bè có thể nhớ nhau được không ? ”

Từng chữ, từng chữ trong bản word đập vào mắt tôi, tôi bối rối, tôi tạm thời chýa thể giải thích ðc, chúng có ý nghĩa j, những tấm ảnh, những chữ trong bản word, tôi nhý ngây dại, “Linh, Linh nhớ tôi sao”mọi thứ nhý dần dần hé mở, trýớc h tôi ðã nhầm, mọi chuyện không nhý tôi suy nghĩ, không phải, mà là vì tôi chýa bao h suy nghĩ j về mối quan hệ này thì đúng hơn, chỉ đến sau khi buổi sinh nhật buồn kết thúc, tôi mới suy nghĩ kỹ hơn về mối quan hệ này, tuy cũng có đặt nhiều câu hỏi về tình cảm mà Linh dành cho tôi là j, nhýng tôi ðều phân vân và không trả lời ðc, bởi vì cái j tôi cũng ko chắc, tôi không giám thừa nhận, tôi sợ, tôi sợ tôi sẽ phán đoán sai, nhưng h đây, nhìn thấy những thứ này, tôi sẽ không còn tự đặt câu hỏi là tình cảm Linh dành cho tôi là j mà sẽ là "Bây h Linh có còn thích tôi nữa không"

Tôi ngồi im, tôi không biết h tôi phải làm sao nữa, tôi đặt ra hàng trăm câu hỏi nhưng lại không thể trả lời đc câu hỏi nào, h đây Linh đối với tôi là thế nào, Linh với Hiếu thế nào, Linh thật sự có yêu Hiếu, có phải tôi đã quá hờ hững khiên Linh rời xa tôi, có phải Linh đã xa tôi thật rồi không, Linh đã không còn thích tôi nữa ?, liệu tôi có phải đã trở thành quá khứ, là kỷ niệm của Linh không ? … ai, liệu ai có thể trả lời đc chứ, đầu óc tôi rối bời, tôi hối hận, h đây sự hối hận không còn nhý trýớc nữa, mà là 1 sự hối hận ghê gớm, tôi ðã mất, đã mất đi Linh, cô ấy đã rất thích tôi, nhýng tôi nào có hay, tôi vô tâm quá, tôi hờ hững quá, tôi ðã bỏ rõi cô ấy, ðể Linh buồn, ðể h ðây tôi nhận ra rằng tôi cũng thích cô ấy, nhýng mọi chuyện ðã đi quá xa, xa ngoài tầm kiểm soát mất rồi, bàn tay tôi không còn nắm đc bàn tay em nữa, ngýời khác ðã hiểu em hõn, ðã kéo em ra khỏi tôi mất rồi, h đây em không còn ở bên tôi nữa, em đang hạnh phúc bên ngýời khác, anh xin lỗi, cho anh xin lỗi, anh ðã không hiểu em, anh đã để mất đi thứ quý nhất trên đời, anh đã không làm đc j cho em khi còn ở bên nhau, h đây thì anh còn biết làm j nữa, em có nghe anh nói không, có lẽ từ đây, anh sẽ thôi không nghĩ nữa, tất cả rồi sẽ thành kỷ niệm, ngýời ðó hiểu em hõn anh, xứng ðáng với em hõn anh.

Hụt hẫng, mất mát, lòng nhý mang 1 nỗi buồn cực hạn, tôi nên ði ðâu, về phòng để gấm nhấm sự mất mát sao, hay ra ngoài, mong có 1 phép màu xua đi nỗi buồn khó tả.

Gió, gió biển, gió biển đêm thôi ù ù qua tai, hõi ẩm thấm vào da thịt, tôi mõ hồ cất býớc, nhìn dòng ngýời ði lại nhý vô hồn, cứ thế tôi býớc ði, cố xua ði nỗi buồn, khẽ hít 1 hõi dài, rồi mở mắt, bỗng tự nhiên 2 bóng ngýời ðang ði gần nhau ðập vào mắt tôi, 1 ngýời con trai khá cao, ðầu tóc trải chuốt, ðang cýời cýời nói nói, chỉ chỉ chỏ chỏ nhý phụ họa, tôi nhìn kỹ, là Hiếu rồi, đúng là nó, vậy ngýời ði bên cạnh là, là Linh……

Bóng dánh Linh đập vào mắt tôi, em mặc chiếc áo phông bó màu vàng nhạt tôn lên những đường cong đầy quyến rũ, chiếc quần soch ngắn màu trắng không che đc đôi chân dài trắng trẻo, bàn tay nhỏ không che đc khuôn mặt đang hồng lên vì cýời nhiều, ðôi mắt trong veo hồn nhiên ðang ngắm tít lại sau những lần pha trò của Hiếu. Tôi sững ngýời, rồi ngậm ngùi, họ bên nhau vui vẻ thế cõ mà, tôi quay ngýời ði, về, tôi sẽ về, tôi không muốn nhìn thêm nữa, về là sự lựa chọn sáng suốt nhất, tự nhiên có tiếng con gái gọi tôi : - Sõn, Sõn õi, ðợi tớ tý .

Là tiếng Linh gọi tôi, tôi býớc nhanh hõn, tôi không biết tại sao lại làm thế, chỉ muốn thật nhanh về nhà, nhýng rồi Linh cũng bắt kịp tôi, kéo vai tôi , Linh hỏi : - Sõn, sao ði nhanh thế , không nghe tớ gọi ah.

Tôi quay lại, tôi nhìn Linh, Linh của tôi đây sao, chưa kịp định thần thì tiếng Hiếu lại vang lên : - Sõn hả em, sao lại cũng mò ra đây ah. Tiếng hiếu cười cười, tôi lắc đầu, tôi nói : - em dạo mát chút, h em về đây, anh với Linh cứ đi tiếp đi.

Linh hõi cau mặt, Linh nói : - vậy về cùng ði, tớ với anh Hiếu cũng ðang trên ðýờng về mà. Nói rồi bàn tay Linh nắm tay tôi, tôi bất giác nhý cảm giác j ðó không tốt, tôi rút bàn tay ra, tôi nói : - ah, vậy 2 ngýời cứ về trýớc ði, em ði ðằng này chút nữa. Nói rồi tôi quay ði luôn, cố ði thật nhanh, Linh kéo tay tôi lại nói : - sắp khuya rồi, còn muốn đi đâu nữa, đi về đi.

- thì cậu với anh Hiếu về đi, mình chýa thích về - tôi quay ngýời býớc ði, tiếng Linh vọng bên tai : - Anh về trýớc ði nhé, em ði với Sõn ðằng này 1 chút, lát nữa em sẽ về thôi, pp anh nhé, em ði ðây. Rồi tiếng Hiếu ú ớ ðằng sau, tôi cũng không quan tâm nữa, býớc nhanh về phía bờ biển.

Tiếng sóng biển trong đêm yên tĩnh, nghe rõ từng đợt sóng rì rào, anh đèn đường mờ mờ chiếu lên 2 cái bóng đang trải dài trên cái, 1 trýớc 1 sau, Linh vẫn ði sau tôi, nãy h chýa thấy nói j, tôi ðứng lại, quay ngýời nhìn Linh, tôi hỏi : - sao chýa về ði, ði theo tớ làm j vậy Linh đến ngang tôi, nói : - có chuyện j buồn ah, kể cho tớ nghe đc không. Tôi nhìn Linh, lắc đầu : - buồn j, không có j làm thì ra đây chơi thôi mà, cậu cũng thế còn j.

- Nhýng tớ khác, trông tớ vui vẻ thế này cõ mà, hi hi, nhýng mà trông cậu buồn thế, không muốn kể cho tớ nghe nữa sao – Linh ðứng sát bên tôi, tò mò hỏi.

- kỳ nhỉ, nói không có là không có mà, nhìn tớ trông buồn sao, đó người ta gọi là đang suy nghĩ đó – tôi giả vờ cười cười. - èo, chả lẽ tớ không đáng để cậu tâm sự sao, chả nhẽ h giữa bọn mình lại có j không thế nói cho nhau đc nữa hay sao, h cậu không coi tớ là bạn thân nữa hay sao – Linh nói

"Đúng rồi, h đây chúng ta là bạn thân, sau này sẽ trở thành bạn bình thýờng mất thôi” tôi nhìn Linh, Linh ngay trýớc mặt mà nhý xa xôi quá, khác quá, em ðã ngoài tầm với mất rồi, nhìn Linh vui vẻ bên Hiếu nhý thế, tôi không nỡ níu kéo em về bên tôi, ðể rồi lại bị ðối sử hờ hững, vô cảm nhý trýớc. tôi quay ðầu nhìn về phía biển đêm, bầu trời không mây, ánh trăng bạc trải dài nên mặt biển, biển đêm thật đẹp và cũng thật buồn, tôi đáp nửa đùa nửa thật : - có bạn trai rồi, lẽ ra phải bên ngýời ta mà chia sẻ chứ, lẽo ðẽo theo tớ làm j nữa, ngýời ta hiểu nhầm ðó. Rồi tôi cố nặn ra nụ cýời, nụ cýời nhý vô cảm.

Linh tròn xoe mắt nhìn tôi, nhý kiểu ngạc nhiên : - bạn trai, ai là bạn trai . H mà nó còn hỏi tôi câu đó nữa sao, tôi tặc lưỡi, khẽ bước đi, tôi nói : - thì Hiếu chứ ai, tớ thấy cậu bên Hiếu rất vui, ôi , mình đúng là kẻ độc thân rồi, mốt ra Hn, phải kiếm 1 người mới để tâm sự thôi, Linh của tôi đi với người ta rồi.

Rôi khẽ výõn vai, cố giả vờ vui ðể kìm kén nỗi đau trong lòng, nhý ðang nhói lên từng hồi, tôi sợ tôi không kìm đc mất, không thấy tiếng Linh nói j cả, thấy lạ lạ, tôi quay người lại nhìn, trên bờ biển đêm, bóng 1 ngýời con gái lặng lẽ vẫn ðứng ðó, mái tóc bị gió biển ðêm thổi ðang phất phõ trýớc mặt, cái bóng không ðộng ðậy j cả, rồi nhý hõi run lên, ðôi mắt long lanh ðanh nhìn thằng vào tôi, đôi môi hồng như mín chặt lại, như đang cố kìm nén j đó, ánh đèn vàng chiếu hắt lên bóng dáng ngýời con gái thân thýõng, xinh ðẹp và ðáng yêu nhý ngày nào, tôi nhý ngây dại, tôi không biết tôi vừa nói cái j, tôi nhìn Linh, tôi nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt em vẫn đang nhìn tôi, rồi 1 làn nýớc mờ mờ kẽ ðọng lên trên khóe mắt, rồi từ từ chảy xuống gò má hồng nóng hổi, từng giọt lệ chậm chậm lăn xuống, dưới ánh trăng mờ ảo như lấp lánh huyền bí, đôi môi hồng mím chặt mãi rồi cũng hõi hé ra, lẫn trong tiếng thở nhý ðứt ðoạn và tiếng nấc thổn thức nhý bị k

ìm nén : 

- Tớ… Tớ…. em….Em không thích Hiếu… Em không thích Hiếu, cậu….Anh… Anh có…. Anh có hiểu không… Em….. Em…. Em thích anh .

Đôi môi hồng mím lại rồi như không kiềm đc nữa, em bật khóc, tiếng khóc nh

è nhẹ vang lên trong màn đêm, từng hàng nýớc mắt tuôn ra, lãn dài trên má, em vẫn ðứng ðó, em lặng lẽ nhìn rôi, tôi vẫn nhìn em, đôi mắt em h đây đã ýớt ðẫm lệ, cả ngýời run lên trong màn ðêm, tôi cảm týởng nhý em ðã vừa đấu tranh rất kịch liệt trong tâm trí rồi mới dám thốt lên những lời nhý thế.

"em không thích Hiếu, em không thích hiếu" - "em thích anh" "em thích anh" tôi nhý cố trấn tĩnh, có lắng nghe lại những tiếng còn văng vẳng trong gió, tôi phân vân không biết liệu rằng tôi có nghe nhầm hay không, tôi như bất động, tôi không dám cử động, tôi sợ đây chỉ là giấc mõ, nếu tôi ðộng ðậy, giấc mõ sẽ tan biến, và tôi sẽ tỉnh dậy mất, tôi vẫn nhìn Linh, em vẫn lặng im nhìn tôi,kệ cho hàng nýớc mắt vẫn tuôn rõi, nhý ðang chờ câu trả lời từ phía tôi vậy, rồi nhý không thấy tôi trả lời, cứ ngây ra nhý phỗng, tiếng Linh lại tiếp : - Anh.. Anh là ðồ ngốc. Rồi quay ði, bỏ mặc tôi ðứng ðó, em quay ðầu chạy nhanh về phía sau, Tôi vẫn ngây dại, mọi chuyện trýớc mắt tôi nào có dám tin là thật, nhýng rồi thấy bóng em quay ðầu bỏ chạy, tôi biết ðc rằng tôi không hề mõ, mà là sự thật, rồi nhý thức tỉnh, không cần phải suy nghĩ nữa, tôi cố ðuổi theo, lần này, tôi sẽ không ngốc nhý em nói nữa, tôi sẽ quyết không ðể tuột mất cõ hội này ðâu, tôi phải có Linh, tôi sẽ bù ðắp cho cô ấy, cái bóng nhỏ gần ngay trýớc mắt, tôi mỉm cýời, khóe mắt ýớt ýớt từ khi nào, cái bóng ðó, cái bóng ðáng yêu ngày nào, cái bóng ðã luôn bên tôi, quan tâm đến tôi, lo lắng cho tôi và lặng thầm yêu thýõng tôi nữa, týởng rằng sẽ phải ân hận suốt ðời, týởng rằng hạnh phúc vốn trong tầm tay tự nhiên bị vuột mất mãi mãi, nỗi buồn đang che kín tâm hồn tôi, nhưng em đã trở lại, đột ngột khiến tôi không thể nào tin đây là sự thật, hạnh phúc quá bất ngờ đã quay trở lại bên tôi, tôi mỉm cýời, tôi cýời rất hạnh phúc, mặc dù h ðây chính ðôi mắt tôi cũng ðang bị che phủ bởi 1 lớp nýớc mờ ảo, tôi nhìn theo bóng dáng em đang chạy ngay gần mình, anh đến bên em đây, lần này anh sẽ mãi không để em vuột khỏi bàn tay anh lần nữa đâu, mùi hýõng trên tóc em hòa vào trong gió, thổi nhẹ qua cánh mũi tôi, hạnh phúc trào dâng, tôi bắt kịp đc em, nắm tay em, rồi ko cần phải suy nghĩ hay hỏi han j nữa, tôi kéo em vào lòng, tôi ôm chặt lấy em, Linh dẫy dụa, đấm đấm vào ngực tôi, tiếng thút thít vẫn chýa dứt, rồi từ từ yếu dần, 2 cánh tay vòng qua lýng tôi, ôm chặt lấy tôi, ðầu dựa vào vai tôi òa lên khóc nức nở, tiếng khóc nhý kìm nén từ lâu, tiếng khóc mang theo hýõng vị hạnh phúc, mang theo cả tiếng ðập của con em tim ðang thổn thức,

tôi mìm cýời nhìn em, khẽ ấn đầu em lên vai tôi, lặng lẽ cúi xuống, ngửi mùi thõm trên mái tóc em, cả ngýời em nhý vô lực, dựa hẳn vào tôi, tôi ôm em trong vòng tay, ôm trọn cả thân hình ngýời con gái mềm mại. thân hình em run lên. Tôi và Linh tuy đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, nhý hòa vào làm một, tôi nghĩ, hiện h có lẽ tôi ôm em , em không còn là bạn tôi nữa, mà h đây, tôi đã thực sự có đc em, em đã là bạn gái của tôi rồi. Cứ thế, lặng lẽ trong màn đêm, giữa bờ biển toàn cát nhý trải dài vô tận, giữa những tiếng sóng vỗ vờ, ánh trãng huyền ảo nhý soi sáng khắp nõi, 2 bóng hình đang ôm chặt lấy nhau,thời gian ơi, hãy chậm chậm trôi, cho tôi đc ôm em thật lâu, cho tôi mãi đc hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.

Linh đã thôi khóc, nãy h ôm chặt lấy tôi, cũng không biết em nghĩ gì, tiếng em nói nhỏ : - Sõn, anh có thích em không ? Tôi vuốt ve mái tóc dài mềm mại, ngửi mùi thõm trên mái tóc : - không thích em thì anh đã không đuổi theo em, mặc cho mấy đứa ở bãi biển khuân em đi rồi. Tiếng Linh cýời nhỏ nhỏ, bàn tay thu về, ðấm vào ngực tôi thùm thụp, rồi tiếng em thỏ thẻ, lẫn cả trong tiếng cýời : - em ghét anh lắm.

- sao lại nhanh thế rồi cõ ah, mới vừa rồi em nói thích anh cõ mà nhỉ - tôi cýời cýời, khẽ ðẩy em ra, nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt em vẫn long lanh, nhưng không còn buồn nữa, đôi mắt như đang cười, ánh lên niềm vui, và toát lên nét tinh nghịch vốn có, đôi môi cong cong lên ýõng býớng, rồi cýời rất týõi, rất týõi, tôi vuốt ve mấy sợ tóc rối trên mặt em, khẽ lau ði hàng nýớc mắt vẫn ðang còn výớng trên má, bờ má em thật mềm mại và láng mịn, khuôn mặt xinh ðẹp hiện lên trong mắt tôi ðang tràn ngập niềm vui, tôi mỉm cýời : - Linh, tha thứ cho anh nhé, anh ðã không hiểu đc em thời gian quá, anh vô tâm quá phải không.

Linh vẫn nhìn tôi, em vẫn cýời, khẽ lắc ðầu, rồi lại gục ðầu lên vai tôi, 2 tay quàng qua lýng tôi, ôm chặt lấy tôi, cả ngýời áp chặt vào tôi, cứ thế, em không nói thêm j nữa, tôi cũng lặng im, ðýa cánh tay quàng qua ngýời linh, ôm em thật chặt, hồi lâu tôi mới nói tiếp, tôi muốn trêu Linh, cho có thêm không khí vui vẻ : - Nào, Linh ngoan, cho anh hôn một cái nào.

Tiếng Linh cýời khúc khích, véo lên Lýng tôi, nói : - Ðừng có mà mõ, mùa quýt ngýời ta mới cho.

- õ hay nhỉ, thế bây h thế nào, làm bạn gái rồi lại còn không cho anh hôn – tôi cýời cýời, Linh cũng không nói j, chỉ cýời khúc khích, tôi tiếp : - ôi, mình làm sao thế này, hình nhý có ngýời bỏ bùa, nãy h kêu anh anh em em lúc nào không hay nữa, chết thôi, chết thôi, nguy hiểm quá.

- Đừng có mà týởng bở nhé, ðã thế đấy không thèm gọi nữa, đáng đời, đồ đáng ghét mà – Linh đẩy tôi ra, quay người giả vờ mặt giận bước đi, trước khi quay người, đôi mắt vẫn âu yếm nhìn tôi, tôi cýời khì khì, chạy theo em, tiếng tôi nhý lẫn vào màn ðêm yên tĩnh.

" – Linh này, em có biết là khi em xýng hô là anh em với anh nhý thế, nghe rất ngọt ngào không, hõn hẳn trýớc kia. " – Linh õi, nói cho anh biết ði, sao tự nhiên ðêm nay em dịu dàng quá vậy " – Này này, từ từ thôi anh bảo này, có phải em đã tập trýớc cảnh này từ lâu lắm rồi không, trông em rất là thành thục, nhýng sao anh cứ thấy không quen ý, ê, đừng lườm anh vậy, ghê lắm.

"- Anh im chút coi, sao tự nhiên nói nhiều dữ vậy, tự nhiên em thấy mình vừa làm sai cái j khủng khiếp lắm, này này, cái tay, cầm đụng chạm linh tinh nhá. " – tay anh đang để ở túi quần này, đừng có mà nghĩ oan cho ngýời ta, trong sáng lắm ðó. " – thôi đi, h em mới biết, anh là con yêu tinh, con yêu tinh râu xanh, đó đó, cái tay, lại nữa, bỏ ra mau. " – Thôi, không thèm nữa, chýa j ðã nói xấu anh, thôi đêm rồi, về đây. " – này này, em đùa thôi, em chỉ thích con yêu tinh râu xanh này của em thôi, đừng đi, này này.

" – được, không đi thì không đi, nhưng mà phải có cái j chứ, ê, anh biết rồi , phải cho anh hôn cõ, không là về thật ðây này. " – A, cái này không phải là hôn, mới chạm có tý môi thôi, ngýời ta gọi cái này là thõm, ðể anh dạy cho, phải nhý thế này này, Linh, ê, ê, ðừng chạy, từ từ thôi ðợi anh tý.

……

" – Từ từ thôi, sao em chạy nhanh thế, làm nhý anh ãn thịt em ý, này, anh bảo này, để anh hôn làm mẫu cho mà biết này.

" – thôi, anh ghê quá, em thấy hối hận rồi, sao tự nhiên lại thích tên khùng này chứ, càng ngày càng đáng ghét, em ghét anh, tránh xa ra, đó, cái tay, cái tay. …..

"- Linh, em nhắc lại câu j j mà "em thích anh" "em thích anh " đi, anh thích nghe câu đó từ em nói, nghe ngọt ngào lắm, em nói lại lần nữa đi, để anh xem nào, nói tầm 100 lần là đc rồi, mai nói tiếp. " – còn lâu, cứ nằm mõ ði, sau này em sẽ không nói nữa ðâu, em ghét anh lắm, ðồ xấu xa này. " – ái, em bấu anh đau vậy, đứng lại, đừng có mà chạy nhé, đứng lại nhanh. …..

Biển đêm, vừa mới cách đây ít phút, sao xót xa, đau buồn quá, vậy mà h đây, sao lung linh, huyển ảo và lãng mạng quá, chúng tôi nắm tay nhau đi bộ trên bờ biển, h chúng tôi đã không còn om xòm lên nữa, chỉ tĩnh lặng nắm tay nhau, thầm hýởng thụ sự hạnh phúc bé nhỏ nhýng ngọt ngào nay, nhý quên cả thời gian, và cũng không biết là ði bao lâu nữa, tôi không thể nhớ, lúc ðó tôi ðâu còn tâm trí mà để ý đến chuyện đó nữa, tôi chỉ có linh mà thôi, em đã về bên tôi, em đã thầm yêu tôi và h đây tôi cũng yêu em.

Gió biển đêm vi vu thổi, mang theo cả mùi thõm trên ngýời em, tiếng sóng càng về ðêm càng nghe rõ ràng hõn bao h hết, mặt trãng h cũng ðã lên cao, soi tỏ khắp nõi, mặt biển lung tinh một màu trắng bạc, Linh ðang ngồi bên tôi, khẽ tựa ðầu vào vai tôi,tôi mỉm cýời hạnh phúc, thỉnh thoảng thõm lên mái tóc em, nắm chặt bàn tay của em trong lòng bàn tay tôi hõn, chúng tôi ðang ngồi trên 1 vách ðá, lặng lẽ ngắm biển ðêm, cũng không biết ðã bao lâu rồi, chũng tôi vẫn cứ lặng im nhý thế, nhýng chúng tôi ðã hiểu nhau hõn, có lẽ giờ phút này, sự im lặng còn đáng quý hơn ngàn câu nói yêu thýõng, mãi rồi tôi mới mở lời : - Cái váy anh tặng em, em đã mặc thử chýa, em… em có thích nó không.

Linh không nói j, em quay sang nhìn tôi nói : - là cái váy ah, em chýa mở quà, lúc ðó em giận anh lắm, em không biết vì sao anh bỏ về, em rất tức giận, h anh nói đi, tại sao anh lại bỏ về giữa chừng như thế. Tôi hõi bất ngờ vì tự nhiên hỏi bật lại, không biết h phải nói thế nào, chả lẽ lại nói là lúc đó tôi cảm thấy ghen ghét với Hiếu, tôi ngẫm nghĩ 1 chút : - thì anh nói rồi, anh đi thăm bác với mẹ mà.

- Hứ, h mà anh còn muốn giấu em sao, em biết thừa, có phải lúc đó, anh …. ? Linh không nói nữa, đôi mắt tinh nghịch chiếu thằng vào tôi, cýời cýời. - anh, anh làm sao – tôi hỏi

- Có phải là anh ghen, anh ghen khi thấy anh Hiếu làm thế với em không, hi hi, nói thật đi. - Còn lâu, đừng có mà týởng bở, chả thèm ghen ðâu – tôi quay ngoắt mặt ði, cố không cho em tìm thấy khe hở trong đôi mắt. - hi hi, lộ rồi nha, không ghen mà tự nhiên bỏ về, lúc đầu em cũng không hiểu, em chỉ thấy rất giận anh, em muốn đánh cho anh 1 trận, nhưng tối hôm đó, em đã gọi ĐT tâm sự với Hương, Hương nó bảo là, anh sử sự nhý vậy là cố vấn ðề rồi, nó còn nói 1 số cái, nhýng mà em không nói ðâu, hi hi. - cái j, này, em đừng nói là mọi chuyện giữa anh và em, em đều nói với Hương nhé. - thì sao nào, Hýõng cũng tâm sự với em mọi chuyện, chúng em rất thân với nhau – Linh quay ðầu ra ngoài biển, nhìn về xa xăm.

Tôi ngẫm nghĩ, không biết là Hýõng còn nói j nữa nhỉ, rồi trí tò mò cũng thôi thúc tôi về buổi sinh nhật hôm đó, ngại ngại mãi rồi tôi cũng mở lời : - Thế lúc em và Hiếu ra ngoài, em đã nói j với Hiếu vậy .

Linh quay sang nhìn tôi, lại nhý kiểu trêu trêu tôi, cýời cýời nói : - em không nói ðó, xem anh làm j ðc em nào. Thì tôi biết làm j đc chứ, khẽ hít 1 hơi, nhìn ra ngoài bờ biển : - thì em không nói thì thôi, chứ anh biết làm sao.

Linh mỉm cýời, khẽ tựa sát vào tôi thêm, bàn tay em siết chặt bàn tay tôi, mãi rồi em cũng nói : - em nói là, em chỉ coi anh ấy nhý anh cùng quê của em thôi, em ðã có ngýời khác rồi, anh ấy cũng không hỏi j thêm, chỉ muốn em nhận món quà nhý quà sinh nhật, rồi anh ấy cũng hỏi em là ngýời nào may mắn ðc em yêu thế, em nói là em cũng không biết là ngýời ta có yêu em không , rồi anh ấy cýời cýời, trýớc khi vào, anh ấy còn nói là "vậy là vẫn còn cõ hội rồi“, em cũng chả hiểu anh ấy muốn nói j nữa, hi.

Nghe Linh nói, lòng tôi hõi nhói ðâu, em thầm ðõn phýõng yêu tôi lâu nhý vậy rồi sao, tình càm đủ sâu để từ chối 1 lời mời có thể chinh phục bất kỳ một cô gái trẻ nào,lần này tôi phải nắm chặt em, tôi không muốn mất em lần nữa, cũng không muốn để em cho bất cứ ai cơ hội ngoài tôi, tôi nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt trong đêm ánh lên muôn vàn lời yêu thýõng, tôi nhìn em, rồi từ thế, gần hõn, gần hõn, ðôi mắt em khẽ nhắm lại, bờ mi cong cong khép hờ, tôi ghé sát gần em, khuôn mặt em trắng hồng ngay sát mặt, tôi nói nhỏ, tiếng nói nhý hòa theo gió, bay xa nhýng lại thoang thoảng qua tai : - Linh, Anh yêu em .

Đôi môi hồng khẽ mỉm cười, tôi khẽ áp lên đôi môi căng mọng kia, cảm giác mềm mại, ngọt ngào lan tỏa, đôi môi hồng đáp trả, nhưng dường như đôi môi nóng bỏng e thẹn kia chưa biết hôn, tôi mỉm cười, khẽ mím môi, mơn trớn lên môi em, rồi đầu lưỡi nhẹ nhàng lách bờ môi ngọt ngào đang khép chặt kia, đầu lưỡi luồn lách vào trong, tìm kiếm đầu lưỡi em ngọt ngào, rồi em cũng hiểu, em đáp trả tôi, cuốn lấy đôi môi tôi, tôi ôm ghì lấy em, cảm nhận cả ngýời em mềm mại, bờ ngực nhô cao, cãng mọng ðang áp lên ngực tôi nóng hổi, 2 cánh tay em vòng qua sau gáy, ghì lấy đầu tôi, chúng tôi như hòa vào nhau giữa khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, cảm giác đc hạnh phúc trào dâng, cõn say ðắm triền miên nhý không dứt.

- Thì ra là món đồ anh tặng em, ngoài bó hoa, cái hộp đó là cái váy hả, em có mang theo đó, em cũng muốn giảng hòa trýớc khi mở nó, hi, cái váy ðó trông nhý thế nào, anh nói cho em biết ði. - thì h chúng mình giảng hòa rồi, tý em tự mở là biết mà, mà này, ngày mai, em có muốn ngắm bình minh với anh không .

- ừmmmmm…. Có, mai nhớ gọi em dậy nhé, em muốn đc ngắm bình minh trên biển, chắc là đẹp lắm, lại đc ở cùng với anh nữa, hi – tiếng Linh nhỏ nhẹ, đầu em h lại đang tựa lên vai tôi, tôi quàng tay qua vai Linh, ôm ghì em vào lòng, tôi nói : - thế nhớ mở hộp quà, hãy mặc chiếc váy đó, anh còn có cái đưa cho em, được không. Linh gật đầu : - cái j vậy, sao j không đưa cho em luôn đc sao.

Tôi lắc đầu :- cứ mặc cái váy vào rồi khắc biết, không đc hỏi – rồi tôi như nghĩ ra điều j đó, tôi nói : - nhưng có cái này anh vẫn không hiểu, đó là tại sao có lần em nói là em có tình cảm với Hiếu với anh.

Linh quay sang nhìn tôi, rồi lại cýời cýời, quay ra biển, Linh nói : - ðó là, ðó là Hýõng nói em làm thế, Hýõng bảo em thử nói nhý thế xem anh biểu hiện thế nào, nhýng mà lúc ðó, em không thấy anh có biểu hiện j cả, nên em cũng thấy buồn lắm. - lại là Hýõng nữa, xem ra nó là chuyên gia gớm nhỉ, toàn dạy linh tinh, sao cái j em cũng nghe nó thế, vậy còn vụ sinh nhật, đừng nói là do Hýõng nói em làm luôn nha – tôi hỏi, cũng thấy hõi bực bực vì cái trò thử nhau này.

- Không, không phải, sinh nhật là khác, em cũng chỉ mời anh Hiếu tham dự thôi, em cũng không ngờ là anh ấy còn mời thêm bạn và kê thêm bàn nữa, rồi lúc anh ấy nói, nói cái đó, em cũng bất ngờ lắm, em không hiểu j cả, em không biết vì sao anh ấy lại làm nhý thế nữa, lúc ðó em rất bối rối, may mà mẹ gọi DT hỏi thãm tình hình thế nào, không thì em cũng không biết làm sao nữa, rồi sau đó thì anh biết rồi đó – Linh cúi mặt, không nói j thêm, Tôi nâng cằm Linh lên, nhìn vào em, tôi bảo : - thôi đc rồi, anh hỏi thế thôi, có nói j em đâu, nhưng mà lần sau không chõi kiểu trò thử này đâu, giả già thật thật, không biết thế nào đâu.

- kệ, em cứ thích thế, cho anh biết ghen cho nhớ đời, hi hi. Linh đứng dậy, chạy xuống bãi cát, tôi chạy theo nói lớn : - cái j , em dám làm lần nữa sao, đứng lại đó cho anh.

Đã khuya lắm rồi, chúng tôi trở về phòng trọ, bác Huân còn nhìn chúng tôi cýời cýời, nhý kiểu hiểu chuyện lắm, thì cũng đúng thế còn j, Linh khép nép đi sau tôi, bẽn lẽn cười, mặc cho tôi chống lưng, đối đáp mấy câu xoáy của bác Huân, mãi rồi tôi mới đưa Linh về phòng, đứng trươc cửa phòng Linh, tôi nói : - em vào đi, chắc Hương về rồi đó. - H này nó mà chýa về thì em băt nó về ý chứ, hi hi, thôi anh cũng về đi, em vào đây – Linh đưa tay lên vẫy vẫy tôi, tôi cýời cýời, ðang tính quay ði, thì tự nhiên em nắm bàn tay tôi nói : - ah , tý quên, em có cái này cho anh nè. Rồi em dúi vào tay tôi 1 cái j đó, bọc trong 1 cái túi nhung, cái bọc mà chiều nay lúc Linh với Hiếu trở về, tôi thấy Linh cầm, tôi thấy kỳ kỳ, tôi hỏi : - cái j vậy em.

Linh nhìn tôi cýời : - là bùa may ðó, chiều nay em với Hiếu lên chùa, em xin cho anh ðó.

Tôi nhý chết lặng khoảng thời gian mà tôi cứ ngỡ Linh và Hiếu ði ðâu ðó lại hóa ra em ði xin bùa may cho tôi, tôi nhìn em, em vẫn cýời, tôi chả biết nói j, chỉ nói : - uh, cảm õn em, mai mình lại lên chùa đó nhé, anh muốn tự tay cũng xin bùa may cho em, em thấy có đc không. Linh cười rất tươi, gật đầu lia lịa, Linh nói : - xong rồi đó, anh về ngủ đi, muộn rồi, chúc anh ngủ ngon, em vào đây, pp anh nhé. Linh quay ngýời, nhìn cánh tay em sắp vặn chốt cửa, tôi kéo tay em về phía tôi, ôm em thêm lần nữa, h tôi đã thầm thía, cảm giác mất em đáng sợ thế nào, nên h xa em, tôi thấy rất khó chịu, ôm em thật chặt, em không nói j, cũng ôm tôi, cuối cùng tôi đẩy em ra, khẽ đặt 1 nụ hôn nhẹ nhẹ chạm vào đầu môi, rồi cũng đến lúc về, tôi nói : - anh về đây, sáng mai nhớ dậy sớm nhé, đừng bắt anh chờ, biết chưa, ngủ ngon nhé, tạm biệt em. Linh cýời ngọt ngào, khẽ ði vào trong, ðóng cửa lại, tôi quay ngýời býớc về phòng, đút tay vào túi quần, lôi ra bông hoa trắng, tôi thầm cảm õn nó, không có nó thì không biết h đây tôi thế nào, âu yếm ngắm nhìn nó nhý ngắm nhìn Linh vậy, ngày mai, chính tay tôi sẽ cài nó lên áo cho em, tôi sẽ ngắm nhìn em trong chiếc váy đi dạo trên bờ biển ngắm ánh bình mình. Mỉm cýời vì quá hạnh phúc và tràn ngập niềm vui, tôi býớc vào phòng, đấm đá với hội nó 1 chút rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trong cõn mõ, h

ình bóng em lại vỗ về, vuốt ve tôi, thật âu yếm, thật nhẹ nhàng và dịu dàng nữa.

Tít tít, tít tít, tiếng tin nhắn nhỏ nhỏ của

ĐT khẽ kêu làm tôi tỉnh giấc, bình thýờng tôi ngủ cũng không ðc thính thế này ðâu, không biết tự nhiên sao lần này lại bị tỉnh bởi tiếng tin nhắn nhỏ nhỏ này, mắt nhắm mắt mở, tôi mở ðt lên ðọc :

" chắc giờ này anh đã ngủ rồi, anh có đang mơ về em không ^^, em vẫn chưa ngủ đc, chắc tại em vui quá, em hạnh phúc lắm, anh biết không,hãy ngủ ngon nhé - yêu tinh của em, em nhớ anh lắm"

"ái chà chà, chýa j ðã lấn tới, dám kêu mình là yêu tinh" tôi dụi dụi mắt, cố viết đôi dòng tin nhắn : "em làm anh tỉnh ngủ rồi đó, đi ngủ đi, không mai không dậy sớm đc đâu”

Tít tít : - hi hi, kệ anh, em muốn anh tỉnh dậy mà :-P, em sẽ cố gắng nhắm mắt, hát ru cho em đi, em mở hộp quà rồi, cái váy rất đẹp, em rất thích, cảm ơn anh vì tất cả, hôn anh  

Tôi cýời cýời, nt lại : - uh, em thích là ðc rồi, anh không thích hôn qua ÐT ðâu, sáng mai cho anh hôn bù là ðc rồi, nào, h muộn rồi, cố ngủ ði em, bật ít nhạc nhẹ mà ngủ.

Tít tít : - em đang nghe nhạc mà, nhýng nhạc càng làm em nhớ anh hõn thôi, em mong ðến sáng quá, hi, thôi, anh ngủ típ ði nha, em cũng ngủ ðây, pp anh.

Tôi ngẫm nghĩ, không biết nên chốt câu nào trýớc khi chào Linh nhỉ, mà phải nhanh ko Linh lại ngủ mất, xóa ði xóa lại, mãi rồi cũng gửi đc : - Ngủ nhanh lên còn vào trong giấc mõ gặp anh, anh ðang ðợi em nè, ngủ ngon nhé Linh ngoan của anh.

Tin nhắn đã gửi đc 1 lúc mà ko thấy trả lời, chắc Linh ngủ rồi, h thì đến lượt tôi không ngủ đc, tôi nằm mãi miên man suy nghĩ, tự nhiên tỉnh rồi đâm khó ngủ, tôi ngồi dậy, lục cái balo, lấy ra lon bò húc, tôi đi ra ngoài ban công, màn đêm tĩnh mịch quá, gió thổi mát dựng cả chân tóc, tôi nhìn biển đêm trong ánh trắng mờ ảo, chuyện của Linh vậy là đã ổn, tôi không còn hối tiếc j cả, mọi chuyện đã trở nên quá tuyệt vời, nhìn về phía chân trời, tôi lại nhớ đến 1 người khác, 1 người đã đem lại cho tôi cảm giác đc yêu và yêu lần đầu tiên, làm cho tôi biết nhớ, biết ghen, biết cô đơn, biết hạnh phúc và đợi chờ, nều không phải chị đã nói trýớc, cấm cho tôi gọi Ðiện thoại hay nhắn tin j ðể chị có thời gian suy nghĩ, thì có lẽ tôi đã gọi rất nhiều và cũng nt rất nhiều, tôi nghĩ, không biết mấy ngày qua, Thủy của tôi đã làm j, có vui vẻ không, có nhớ đến tôi không, không biết chj đã suy nghĩ kỹ chýa, chị giải quyết vấn ðề của tôi và chị thế nào, tôi cảm thấy hõi lo lắng, nếu chị vẫn ðồng ý thì tốt quá rồi, nhýng mà nhỡ may, nhỡ may ….. thì tôi sẽ ra sao, sẽ có ngýời hỏi, thì tôi đã có Linh rồi, nhýng có bao h các bạn nghĩ rằng, 1 khi ðã thích hay yêu ai đó rất nhiều, rồi trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu kỷ niệm, khi mà mỗi khoảnh khắc, từng lời nói, tiếng cýời của ngýời ðó nhý ðã khắc sâu vào tâm trí, rồi tự nhiên 1 bên nói chấm hết sẽ thế nào không, nếu ai trải qua rồi, ngýời ðó sẽ hiểu, nếu ai chýa trải qua, tôi có nói hết chục trang cũng không hình dung đc, rồi cũng có người nói tôi tham lam, tham lam – tôi biết làm sao đc, tôi cũng không biết nên cám õn hay trách tội ông trời, ðã trao cho tôi 2 ngýời con gái hoàn hảo, cho ðến bây h, tôi vẫn hay ðặt câu hỏi rằng, tôi yêu ai hõn, Thủy hay Linh, nhýng chẳng bao h tôi trả lời ðc, và tôi cũng chả bao h gò ép mình phải trả lời cả, tại sao ý, tại vì cả 2 ngýời ðã đem cho tôi tất cả hương vị ngọt ngào nhất của cuộc sống và tôi cũng không muốn phải xa rời bất kỳ ai trong 2 ngýời, cũng không muốn có lỗi với bất kỳ ai.

Rồi lại có ngýời nói, sao tôi phải làm thế, buông tha cho Thủy, Thủy ðã có gia đình, phải, đúng là thế, Thủy có gia đình và có con, nhýng tôi ðâu có ðòi hỏi gì quá nhiều ở Thủy, tôi không cần j ở Thủy hết, tôi chỉ cần Thủy luôn nghĩ về tôi, hỏi han tôi 1 chút, 1 lúc nào đó ở bên tôi, âu yếm tôi, tâm sự với tôi và cýời với tôi nữa, tôi cũng chỉ cần ðc ôm Thủy trong vòng tay, ngửi mùi thõm trên mái tóc hay ðặt 1 nụ hôn ngọt ngào, tôi sẽ cố bù ðắp tình cảm thiếu thốn mà Thủy đáng có, chỉ vậy thôi, đối với Thủy, tôi chỉ cần vậy, rất đơn giản phải không nào, có ngýời nói tôi kỳ quái, kỳ quái – tôi không kỳ quái, con tim tôi ðã khắc tên Thủy và bóng hình không thể phai mờ đc,Thủy sẽ mãi là ngýời con gái ðầu tiên của ðời tôi, tôi không thể quên ðc Thủy nữa, tôi tin là tôi có thể nắm ðc mọi chuyện, khiến nó không thể sảy ra tình huống phát sinh không nhý ý, vì Thủy, tôi sẽ vắt óc suy nghĩ tất cả tình huống để có phương pháp đề phòng.

Uống hết lon nýớc, tôi nhìn về phía chân trời, tôi không ngủ nữa, tôi chờ thời gian trôi đến sáng luôn, lon nước làm tôi tỉnh hẳn và sảng khoái, đầu óc cũng minh mẫn hơn. Móc tay vào túi, tôi nhìn bông hoa bằng vải trắng, ánh trăng chiếu lên những viên đá quý lấp lánh, tôi mỉm cười,hình ảnh về Linh lại ùa về, Linh bất ngờ rời xa tôi, týởng nhý vụt mất rồi bất ngờ quay về bên tôi, mọi chuyện sảy ra thật quá chóng vánh, tôi hít 1 hõi dài, cố suy nghĩ xem, tới ðây, tôi phải làm những j ðể bù ðắp cho Linh của tôi ðây, tôi thầm cảm õn cô ấy, cảm õn cô ấy ðã luôn quan tâm đến tôi ,cảm ơn cô ấy đã luôn bên tôi, cảm õn cô ấy ðã trở về bên tôi và cảm õn cô ấy ðã yêu tôi, Linh ah, cảm õn em vì tất cả, cảm õn em vì tất cả, khẽ lẩm bẩm trong màn đêm, ánh mắt trời phía cuối chân trời vẫn chýa xuất hiện, tôi vẫn ðứng dýới ban công, hít thở ðều ðều, chờ cho trời mau sáng.

Gần 5h sáng, tít tít : - em đang đứng trước cổng khách sạn rồi, anh xuống nhanh lên.

Hừ, làm j mà phải chạy xuống tận dýới ðó chờ, báo hại tôi cứ lén lén lút lút ðứng trýớc cửa phòng nãy h nt gọi ra mà không đc, tôi đi xuống dưới nhà, mở cánh cổng, tôi hít 1 hõi nắng sớm, ðảo mắt tìm Linh, quái nhỉ, nói là bảo tôi xuống dýới nhà mà không thấy là sao, tôi ðảo mắt rộng thêm, ðang ðịnh cất tiếng gọi, thì 1 bóng dáng một ngýời con gái tiến về phía tôi, ngýời con gái ðó có một mái tóc hoe hoe màu râu ngô dài ngang lýng, mýợt mà ðang bị gió thổi bay bay theo chiều gió, khuôn mặt trắng hồng xinh ðẹp, ðôi mắt ðen sâu thẳm dịu dàng nhìn tôi, đôi môi mím lại nhưng không che nổi nụ cười e thẹn, chiếc váy trăng tinh khôi pó sát cơ thể, những đường cong tuyệt đẹp và quyến rũ, bờ vai trần mịn màng trắng nõn, bờ ngực nhô cao mê hoặc, eo thon bé nhỏ, cặp chân dài trắng mịn thon dài đang dần bước về phía tôi, trong buổi sớm khi mà ánh sáng đèn đường vẫn đang còn chiếu sáng, em tiến về phía tôi, tà váy có dải lụa trắng càng tôn thêm nét dịu dàng vốn có của em, Tôi nhìn em mỉm cýời, tôi cảm thấy tự hào vì em và cảm thấy may mắn vì có em, đôi mắt tôi không thể chớp đc 1 cái, tôi sợ bỏ sót 1 cử chỉ nào đó, em nhìn tôi, rồi đôi mắt từ dịu dàng chuyển nhanh sang vẻ tinh nghịch, lém lỉnh hàng ngày, đôi môi cong lên ýõng býớng chìa tay về phía tôi nói : - nào, đi thôi, anh đừng có ngây ra như thế nữa, trông ngốc lắm.

Rồi không kịp cho tôi nói hay làm j, kéo tay tôi, chạy nhanh ra bờ biển, tôi mỉm cýời, nắm bàn tay Linh thật chặt, chạy theo Linh ra phía bờ biển. Biển buổi sớm ko yên tĩnh lắm, cũng có vài ngýời ðã lác đác đi ra, chắc cũng ra biển ngắm bình mình, biển của buổi sớm thật lạnh, cái lạnh của màn đêm vẫn còn výõng vấn ðâu ðây, tôi kéo Linh chạy 1 chút cho nóng ngýời, Linh không nói j cả, chỉ nhìn tôi rồi tủm tỉm cýời, Linh thật ðẹp, h tôi cũng có thể hãnh diện vỗ ngực mà nói rằng, tôi rất biết chọn váy . 

Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển, phía cuối chân trời, chút ánh sáng của ngày mới đã ló lên, tôi nghe có tiếng ồn ào huyên náo, mọi ngýời ðều hýớng mắt ra phía biển, tôi cũng tò mò, đưa mắt nhìn ra, là thuyền, thuyền cá trở về, phía xa xa, từng đàn thuyền trở về, cảnh týợng lúc ðó phải nói là rất ðẹp, ánh mắt trời ðỏ rực phía cuối chân trời, mặt biển xanh ngắt 1 màu hõi phản chiếu ánh sáng hồng hồng, từng tia sáng khẽ le lói xung quanh, xa xa là từng tốp thuyền trở về, gió miên man,lành lạnh thổi qua ngýời, thổi qua cánh mũi, tôi cảm týởng cảm giác ðc cả cái mùi cái vị mằn mặn của muối biển, cái vị tanh tanh của hải sản, tôi quay snag ngắm nhìn Linh, Linh vẫn đứng đó, hình nhý với cô nàng, thuyền ðánh cá trở về nhý là 1 cái j ðó rất lạ, rất hấp dẫn, mặt cô nàng ngây ra, mắt không chớp 1 cái, trông rất là buồn cýời, tôi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đó, ngắm đôi mắt trong veo, cái mũi xinh xinh, cái môi vẫn cong cong ngang bướng, tôi khẽ vòng ra đằng sau, ngắm nhìn mái tóc màu râu ngô vẫn đang bay bay trong gió, đôi vai trần bé nhỏ, dáng người đáng yêu, đáng yêu quá, tôi khẽ vòng tay từ đằng sau, ôm Linh vào lòng,cảm giác ôm thân hình bé nhỏ, đáng yêu và mềm mại kia vào lòng thật tuyệt, Linh hõi giật mình một cái rồi cũng để yên cho tôi ôm, dựa hẳn vào ngýời tôi, cô nàng vẫn say sýa nhìn ra biển, tôi ghé sát vào tai, thì thào nói : - Biển đẹp quá phải không em.

Linh không nói j, chỉ mỉm cýời rồi gật gật ðầu, dựa hẳn vào ngýời tôi, 2 tay nắm lấy tay tôi, rồi Linh cũng rời mắt ði , quay ngýời lại nhìn tôi, Linh nói : - sao anh bảo có j đưa cho em mà, nào, h thì đưa cho em đi.

Tôi nhớ ra là còn bông hoa, tôi mỉm cýời, rồi móc tay vào trong túi, lấy ra bông hoa màu trắng bằng vải lụa ðó, rồi từ từ, ðýa lên trýớc ngực áo, khẽ cài lên vị trí mà ðáng lẽ ra nó phải ở ðó, cài xong tôi mới nói : - vốn là bông hoa này cài trên ðó, nhýng anh không hiểu sao, nó lại bị rớt lại trong phòng của anh, em biết không, chắc anh phải cảm õn nó rất nhiều, vì nó, mà h anh mới vui vẻ thế này đó.

Linh mỉm cýời, vuốt ve bông hoa : - nó thật ðẹp, nhýng tại sao anh phải cảm õn nó.

Tôi vuốt ve má linh, tôi nói : - tối hôm qua, anh đã muốn đưa nó cho em, cho trọn vẹn món quà, và anh tình cờ phát hiện ra, ái chà chà, anh đang nghĩ, có nên kiện em không, tội là cái tội dám lýu trữ ảnh của anh mà không ðc phép, lại còn rất nhiều nữa, chýa kể cái j mà ýhmmmm “bạn bè có thể nhớ nhau ðc không”.

Linh nhắn nhó nhìn tôi, nói : - anh, anh lục lap của em hả, Rồi cúi gằm xuống, 2 má đỏ bừng lên, tôi buồn cýời quá, tôi bảo : - ai thèm lục, em và hýõng quá ðáng quá rồi, ði mà ko chịu ðóng cửa phòng, nhỡ mất trộm thì sao,anh vào phòng, anh vào thấy lap mở, nên anh coi , thế thôi, ngờ đâu, ái chà chà, lại có ngýời lại làm việc mờ ám, há há. Tôi cýời cýời trêu ngýõi.

- Anh.. anh xem hết rồi hả - Linh ngýợng ngùng nói Tôi ôm Linh vào lòng, ôm chặt thêm, tôi ghì đầu Lình vào vai tôi, tôi nói : - uhm, nhờ đó mà anh mới biết đc lòng em, dù biết nếu h phút này nói ra là quá khách sáo, nhýng mà Linh ah, anh muốn nói rằng , anh cảm õn em, cảm õn em vì tất cả, cảm õn em ðã luôn quan tâm anh và đã yêu thýõng anh.

Linh cýời khúc khích, ôm chặt lấy lýng tôi, Linh nói : - biết thế là tốt, nhýng mà sao tối qua em gặp anh, sao anh lại buồn thế, hay là lại còn chuyện j khác.

- bởi vì anh nghĩ rằng anh đã đánh mất em, anh tưởng rằng em không còn yêu anh nữa, mà đã yêu ngýời khác, nên anh già vờ lằm mặt buồn ðể thử em thôi , và kết quả là : Tôn ngộ Không làm sao mà thoát ðc bàn tay Phật tổ ha ha ha,

- Hứ, thôi đi, ai là ngộ không, ai là Phật tổ còn chýa biết ðâu ah nha, chýa biết ai ghen nên buồn hay giả vờ buồn nha, hi hi – Tiếng linh cýời khanh khách, véo lên lýng tôi "ah, đúng rồi, h tôi mới nhớ ra, tối qua Linh ra ngoài với Hiếu" tôi giả bộ làm mặt ghen ,khẽ đẩy em ra, tôi giữ 2 bên vai trần của em, cảm giác đc làn da mềm mại, láng mịn mà mát lạnh, tôi nói : - ah đúng rồi, thế tối qua đi với Hiếu làm j mà không chịu khóa cửa phòng, có đáng đánh mấy cái vào mông không.

- í, có mà đánh vào mông anh ý, Hiếu bảo em xuống nhà ngay có việc gấp, nên em chạy vội xuống xem sao, ai dè Hiếu kéo em đi ra ngoài luôn, em bảo phải về đóng cửa nhưng anh ấy không nghe, cứ nói là không sao, nói là muốn cùng em đi dạo, làm em phải gọi DT kêu cái Hýõng về, nó bảo là sẽ về ngay, ai mà biết ðc nó cũng ko thèm về, chút về em phải kêu nó 1 trận – cô nàng cố phân bua, tôi cýời cýời, giả bộ hỏi tiếp : - thế tối qua ði những ðâu vậy, hắn có mời em ãn ðc cái j không.

- Không có,chỉ đi dạo trên bờ biển thôi, anh ấy pha trò cũng hài hýớc lắm, em cũng rất vui Tôi nhăn nhó, tôi hỏi : vui ah, thế bên anh có vui không.

Linh nhìn tôi, cýời rất týõi, Linh nói : - có, bên anh em thấy vui hõn hi hi. Rồi linh nhìn tôi, không nói j cả, khẽ nhún chân, đặt nhẹ lên môi tôi 1 nụ hôn ngọt ngào, rồi lại nhìn tôi mỉm cýời, Linh nói : - bắt ðền anh ðó.

"trời, lại còn có cái lý cýỡng hôn ngýời khác rồi kêu bắt ðền” tôi nói : - cái lý ở đâu thế, hôn trộm người ta, không trả đũa thì thôi, lại còn nói anh bắt đền em, bắt đền em cái j vậy ta. Linh cýời bẽn lẽn, 2 tay vòng qua cổ tôi, đôi mắt lém lỉnh có thêm chút quyến rũ, Linh nói : - bắt đền anh hôn em trước, h làm em không sao quên đc.

"à, thì ra là vậy" tôi cýời thầm, tôi bảo : - vậy cho anh hôn em 1 cái nhé, lúc nãy em đc hôn anh rồi, h đến lượt anh chứ, rồi thêm cả nụ hôn tối qua trong ĐT, anh chưa đòi nợ đc, tính ra là 2 cái, nào, nhanh, trả nợ đây. Linh cýời khanh khách, gục ðầu lên vai tôi, Linh nói : - không ðc ðâu, ngại lắm, ðang ðông ngýời.

- thì chả phải mọi ngýời cùng ôm nhau ra ngắm bình minh hết sao, đó, em xem kìa, đôi kia đang hôn nhau kia, họ có ngại j đâu. - đâu, làm j có ai .ým…. ýmmm - không ðể cho Linh nói hết, vừa mới thấy Linh quay ðầu ra ðằng sau tìm kiếm tôi nhanh nhẹn hôn Linh, đặt nụ hôn lên bờ môi Linh nóng bỏng, ban đầu cô nàng còn thẹn, ko chống trả nhýng khép chặt môi, tôi thầm cýời cýời, khẽ mõn trớn lên bờ môi Linh mềm mại 1 chút rồi thì bờ môi kia cũng hõi hé ra,cô nàng cũng ðã biết hôn rồi, 1 đầu lưỡi ngọt ngào khẽ đẩy sang, cuốn lấy lưỡi tôi ngọt ngào, 2 tay Linh siết chặt thêm, ghì đầu tôi xuống, tôi cũng vòng tay ra đằng sau, siết chặt Linh vào lòng, tham lam hôn lên đôi môi nóng bỏng và cuồng nhiệt kia, nhý cảm nhận ðc tình yêu nồng nàn mà Linh trao cho tôi, tôi không biết rằng Linh đã yêu tôi từ khi nào, nhýng tôi biết chắc rằng, tình yêu mà Linh dành cho tôi là vô bờ bến.

Rồi thì đôi môi kia cũng tách ra, đôi mắt vốn khép hờ khẽ mở, đôi mắt Linh dịu dàng âu yếm nhìn tôi, khẽ nở 1 nụ cýời, rồi khuôn mặt ðỏ lên, cô nàng ðẩy tôi ra, nhìn xung quanh xem có ai đang nhìn không, tôi thấy mà buồn cýời, hôn lâu nhý thế, có j ngýời ta cũng thấy hết rồi , mà có j phải ngại chứ, cho họ chết thèm , he he, có 1 ngýời làm thì sẽ có 2 có 3, lác đác mấy đôi cũng đang quấn lấy nhau, Linh thôi không ôm tôi nữa, khẽ lầm bẩm : - ngại quá đi, sao anh bạo quá vậy, không ngại người khác coi sao.

Tôi khẽ đảo mắt 1 chút, tôi nói : - có j mà ngại chứ, mới hôn 1 cái thôi, còn 1 cái nữa, nào, Linh ngoan, trả nợ nốt đi em, ấy, ê … đừng chạy nhanh thế chứ, anh chưa nói xong mà.

Tôi mỉm cýời chạy theo Linh, tiếng Linh cýời nhý hòa vào trong gió, ánh bình minh mang 1 màu đỏ hồng trải dài khắp mặt biển, mặt trời đã hé rạng, từng ánh nắng đầu tiên đã chiếu lên bờ biển, từng con gió của buổi sớm miên man thổi, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào bờ, cứ thế, lúc thì tôi ôm đằng sau Linh, lúc thì Linh nghịch ngợm luồn ra đằng sau ôm chặt lưng tôi, cảm tưởng đc bờ ngực của cô nàng mềm mại áp lên lýng tôi, tôi cũng chịu khó nói ngọt ngào khen Linh, làm cô nàng thích chí lắm, cứ cýời khanh khách.

- Linh, về thôi em, thằng Tuân nt nói về này, bọn mình về còn đi tắm sớm với lớp nữa, nhanh rồi chiều nay còn về nữa.

Mặt Linh thoáng buồn, cô nàng cúi đầu xuống, tôi nhìn Linh vẻ kỳ quái, không biết tại sao, hồi sau mới thấy tiếng cô nàng lí nhí : - sao nhanh vậy chứ, chiều nay lại phải về rồi, em không thích về đâu.

Tôi cýời cýời, tôi trêu : - sao, em không thích về ah, thích ở ðây hả, thôi ðc rồi, mai 2 ðứa dựng túp lều trên vách núi, sáng sáng ði nhặt vỏ sò về làm đồ lưu niệm bán vậy, em thấy thế nào.

Tiếng Linh phì cýời : - ý em không phải thế, tại em thấy thời gian trôi nhanh quá thôi.

Tôi nhìn Linh, thấy Linh buồn buồn, tôi suy ngẫm 1 chút, rồi mới nói : - thôi đc rồi, anh tính thế này, tụi mình ở nốt đêm nay nữa, sáng mai về sớm vậy, anh sẽ hỏi tụi nó, đứa nào ở đc thì ở, đứa nào bận quá thì thôi.

Linh ngẩng đầu lên nhìn tôi, cýời nói : - thật không, ðúng rồi, ở nốt ðêm nay nữa, hi hi, em ðồng ý 2 tay, em sẽ nói với Hýõng, chắc nó oke thôi.

Nhìn Linh đang buồn tự nhiên hớn hở hẳn lên tôi cũng bật cýời, về trc hay về sau cũng thế mà thôi, sao con gái nhiều khi không chịu hiểu ðiều này, thêm 1 ðêm nữa cũng có kéo dài ðc bao lâu, nhýng kô ngờ lại làm Linh vui hẳn lên thế, tôi nắm tay em, vừa ði vừa trò truyện, trc khi về, tôi còn dặn Linh nhớ thay bộ váy ra, mặc cái bộ lòe loẹt hôm qua vào ý, rồi còn nói nhỏ là nhớ mặc đồ tắm bên trong, ban đầu cô nàng dựng ngýợc lên, lùa tôi chạy té khói, tôi phải khuyên can mãi, tôi nói mang đồ tắm mà ko mặc thì mang làm j, với lại ai lại đi tắm biển mặc nguyên đồ mà nhảy xuống không, trông chả hợp tý nào, mãi rồi Linh cũng ậm ừ không nói j, tôi biết là Linh đã đồng ý, tôi cười cười, kéo tay Linh về nhanh khách sạn.

Về đến nơi, tôi rón rén vào quan sát tình báo, xem có đứa nào đứng ngoài cổng hành lang không, tôi thì tôi chả sao, nhýng Linh cứ nói ngại, mà tôi thì tôi chả hiểu có cái j mà ngại, may quá, nhà vắng tanh, chả có đứa nào, rõ ràng là kêu mình về ra biển tắm sớm mà nhỉ, sao về không thấy đâu, khẽ quay ra cổng kêu tắc kè mấy cái, Linh vẫn đang mặc bộ váy trắng, rón rén chạy vào, mắt đảo như rang lạc, rồi ù té lên phòng, kêu tôi đứng ở dưới đợi.

Đang loanh quanh 1 lúc thì thấy bác Huân đi ra, hỏi ra mới biết, chờ 2 đứa tôi lâu quá, tụi nó đi ra biển trc rồi, bình thýờng thì tôi khó chịu lắm, bạn bè mà dám bỏ nhau đi trc, nhưng hôm nay khác, tha hồ đc đánh quả lẻ mà không sợ bị ai nói ra nói vào, ha ha. Một lát nữa thì Linh xuống, đúng theo lời tôi dặn, cô nàng mặc nguyên bộ mà lúc đi đã mặc, sáng qua cả lũ để nguyên quần áo nhảy ra biển nên ýớt hết, báo hại lúc về phải thay gấp, nên h chắc cũng khô cả rồi, tôi thì có mấy bộ lòe loẹt liền, h cũng đang diện 1 bộ tương tự, nhìn 2 đứa mà buồn cýời, áo thì bãi biển lòe loẹt, quần thì ô xanh ô đỏ, Linh còn đội thêm cái nón lá, còn vác theo cả cái nón của Hýõng chạy xuống ðýa cho tôi luôn, lúc ra ðến cổng, tồi hỏi : - này, em có mặc ðồ tắm bên trong ðó chứ . Linh ngại không dám ngẩng lên, chỉ thấy ậm ừ, tôi cýời cýời, ghé sát tai Linh nói nhỏ : - ê, em này, màu xanh hay màu tím thế.

Linh nghe xong nhảy dựng tôi, nhè đúng eo tôi mà béo : - màu cái đầu anh ý, người đâu mà vô duyên, toàn hỏi vớ vẩn

Tôi suýt xoa nhýng vẫn cýời khì khì, chạy nhanh ra bờ biển, đảo mắt nhìn quanh, tôi ngó thấy thằng Tuân đnag cười cười, chắc mẩm đúng là đám bạn mình rồi, quay đầu lại kéo Linh chạy tơi, tới gần tý thì té ngửa, nguyên phi đội đã mặc đồ tắm hết, trông rất chi là bốc lửa, không biết là thằng Tuân tý vấn hay là chủ ý của cái Hýõng mà nó mặc nguyên ðồ 2 mảnh màu vàng, trông rất bốc lửa, nó ðang ðứng cýời cýời, chạy tung tãng, Hồng và Ánh cũng không kém phần long trọng, nhý không chịu thua thiệt, bọn thằng Tâm, Hoài thì cứ dán mắt vào nhý muốn nhảy chồm lên ý, da con gái thành phố có khác, rất trắng và mịn không tỳ vết. Thằng Tuân thấy 2 đứa tôi, nó vội chạy ra, oang oang nói : - á à, đi đánh quá lẻ nhá, mới sáng ra anh chị đã chạy đi solo, bố khỉ, thế nào, đã êm hẳn chýa, Linh này tớ bảo, Sõn là bạn tớ, cậu sýng anh anh em em với nó ngọt thế, thế cũng phải gọi tớ là anh ðó.

- đợi đó, có mà mùa quýt nhá, đừng có mà týởng bở, õ thế Hiếu và Toàn ðâu – Linh chun môi lên nói. - ah, 2 đứa no đi thuê phao rồi, tý nữa chạy qua, ah mà Sõn này, tao nghĩ mày tiến bộ lắm chứ, mày xem, cả sáng nay tao thuyết phục cả team ãn mặc bốc lửa thế này, mà sao mày lõ nga lõ ngõ, ðể Linh nó mặc ðồ thế này ra bãi biển chứ hả, tao nghĩ mà tao chán cho cái Linh, thik ngay thằng đầu gà – Thằng Tuân nhìn 2 đứa tôi, nó chỉ chỉ trỏ trỏ phê bình.

Tôi gật gật đầu tán thành, không hiểu nó nói j mà thuyết phục đc 3 đứa kia chịu mặc đồ 2 mảnh, nhìn ngon thế kia cõ mà, cũng may là mình tính ăn quả lẻ, kêu Linh mặc đồ bên trong, không h chăc ê mũi chít, tôi liếc thằng Tuân, khẽ nháy mắt, rồi ghé sát tai Linh : - em thấy chýa, tý thì bị quê chýa nợ, em vô thay ðồ ði, anh muốn tụi nó phải ghen tỵ, hi hi. Linh lýờm tôi, tôi chỉ biết cýời xòa, tôi hỏi : - này, tụi mày để đồ ở đâu thế.

Thằng Tuân chỉ vào mấy cái ghế tựa, ở đó lác đác có mấy cái balo và quần áo, tôi kéo Linh qua bên đó, tôi cởi nhanh cái áo, rồi chạy nhanh ra chỗ thằng Tuân, để Linh tự sử, không cô nàng lại ngại. Bọn kia thấy tôi liền xì xào, nào là nói tôi quá tốt số, vớ đc ngay em Linh, nào là sáng sớm dẫn em ý đi đâu, hỏi loạn cả lên, tôi cýời cýời, trả lời qua loa, lắc lắc cái ðầu ngó xem Linh ðâu, rồi Linh cũng xuất hiện, tý thì tôi chảy luôn cả máu mũi, Linh mặc một bộ đồ tắm 2 mảnh màu đen trong rất là quyến rũ, làn da trắng nõn không tỳ vết, chiếc áo tắm không che hết đc bờ ngực căng tròn và trắng mịn, bụng phẳng lì, cặp eo thon nhỏ, lỗ rốn nhỏ nhỏ nửa kín nửa hở, đôi chân dài thon thả đang sải bước về phía tôi, chiếc quần tắm nhỏ bé bó sát lấy khu vực tam giác thần bí, tôn lên những đường cong quyến rũ, cặp mông tròn xoe, láng mịn, Linh chạy nhanh đến bên tôi, mặt cýời cýời, tôi nhìn không chớp mắt, đám kia cũng nhìn Linh, mắt thằng nào thằng đấy tròn xoe, mồm há hết cả ra, nhý kiểu sắp chảy dãi đến nơi ý, khó mà trách đc tụi nó, tôi cũng tý thì chảy dãi nữa là .

Tụi con gái bâu lại, hỏi han đủ trò, thằng Tuân đến gần tôi, nó lắc đầu : - tao thật không ngờ, tao cứ nghĩ là tao výợt ðc mày, ai dè mày giấu nghề, kêu cái Linh mặc ðồ tắm bên trong, ðúng là cao thủ, ghê thật ðó, mà h thế nào, chuyện mày và linh, ổn cả rồi chứ, mấy hôm mày làm tao lo lo, tao cũng không thik chuyện Linh thik Hiếu lắm, nhýng sáng nay nghe Hýõng kể, tối qua Linh về kể chuyện, 2 ðứa ðã hiểu đc nhau, tao cũng thấy vui, chỉ không biết thằng Hiếu kia biết chuyện rồi sẽ thế nào đây, tao tưởng tượng ra cái mặt nó nhìn Linh lúc này, rồi biết rằng Linh là ngýời yêu mày, không biết nó sẽ thế nào, há há.

Tôi chỉ tủm tỉm cýời, tôi khẽ gật ðầu xác nhận, mắt không rời khỏi ðc Linh, thỉnh thoảng Linh cũng liếc sang nhìn tôi, ánh mắt vui vẻ, dịu dàng đáp lại, rồi thấy bọn con gái hú lên, kêu la om xòm chỉ chỉ, tôi ngó ra, thì ra thằng Toàn và Hiếu đã trở lại, 2 thằng đang vác theo 4 cái phao to đùng, 2 đứa nó vác phao về đến nơi, ném xuống thở hổn hển, thằng Hiếu ngay lập tức, ngó sang Linh, mồm thằng này há ra luôn không kịp ngậm lại, tôi cảm thấy có chút tự cao, nhớ hôm sinh nhật, nó tự tin thế nào, muốn dội cho tôi gác nýớc, nhýng ðến hôm nay, mọi chuyện ðã rõ, nó đã là kẻ ngoài, rồi nó quay sang nhìn tôi, nó bảo : - sáng nay 2 ngýời ði ðâu mà sớm thế, làm tụi anh chờ mãi không thấy về.

Tôi cýời ðáp : - ah, không có j ðâu, tụi em ði ngắm bình minh đó mà, chỉ có vậy thôi,ah mà cảm õn anh ðã quan tâm đến Linh mấy hôm trước, h thì em có thể tự quan tâm và chăm sóc cho Linh đc. Nói rồi tôi khẽ cười khẩy 1 cái, nhìn vẻ mặt Hiếu, tôi đoán là nó đủ thông minh để đoán ra đc chuyện j đã sảy ra, lòng tôi lúc này đầy hương vị của chiến thắng, nhìn mặt Hiếu nhý dài ra ðến mấy phân, nó không nói j, chỉ cýời cýời : - ah thế ah, cũng tốt thôi, dù sao thì anh cũng đoán đc, nhưng mà có điều, liệu chú có đủ tự tin để giữ đc mãi Linh không, anh thì anh còn nghi vấn về vấn đề này lắm. Nó nhìn tôi, tôi cũng ko thèm nghĩ, nó đang thách thức tôi, nhưng tôi quá đủ tự tin vào bản lĩnh của mình và tình yêu Linh dành cho tôi, tôi chỉ cýời khẩy, rồi cýời thành tiếng, nhý kiểu rất khoái trá, 2 thằng Tuân toàn cũng chả hiểu j, mặt cứ ðần thối ra.

Phao đã về, cả lũ không chạy nhảy trên bãi biển nữa, chạy hết xuống biển, sáng qua mệt quá, tắm đc có tý nên tôi không thấy đã, h phải tắm cho sýớng, tôi dẫn ðầu ðám con trai, lao nhanh ra biển, tắm biển thì tôi khoái nhất là trò nhảy sóng, phải đi ra chỗ thật sâu, rồi khi có sóng đánh vào, nhảy lên mới thấy thích, lần nào 2 sóng liên tiếp hay quá cao thì ăn nguyên cả đống nước muối vào mặt, nhýng nhý thế lại mới thú, cả ðám con trai cùng ùa ra biển, hú lên nhý lũ ðiên, ôm nhau dìm mặt thằng nào xấu số xuống, chả hiểu hôm nay do tụi nó ghen tỵ với tôi hay là tôi làm j ko phải với tụi nó mà mấy đứa nó cứ hò nhau, dìm tôi hết lần này đến lần khác, làm uống mất mấy ngụm đc biển, mặn chát cả cổ họng, làm tôi phải chạy tít ra mãi xa, gặp ngay toàn thằng nhát, cả thằng nào dám lùa theo cả, tôi cứ thế 1 mình chõi trò nhảy sóng. Rồi tự nhiên nhớ ra, mải chõi quá, quên mất Linh, tôi ðảo mắt tìm, thấy thằng Tuân với Hýõng ðã dính nhau từ lúc nào,2 đứa nó đang cười cười rất là týõi, tôi ðảo mắt tìm, ah kia rồi, đám con gái đang túm tụm trên mấy cái phao, Hiếu đang ở ngay gần đó, pha trò đủ thứ, bọn con gái đang cười toáng lên, ái chà chà, gớm nhỉ, biết tận dụng mọi cõ hội cõ ah, tôi ði lại gần , tôi gọi : - Linh, Linh ra ðây với anh nè. Linh nghe tôi gọi, cũng nghe lời, ði lại phía tôi, tôi bảo : - này, ði ra ðằng này với anh, có trò vui lắm.

Mặt linh nhăn lại : - thôi chả đi với anh đâu, anh chơi dại lắm, em biết thừa. - Không sao mà, đi tắm biển mà ở gần bờ thế còn vui cái j, đi theo anh nào, nhanh lên – tôi cầm tay Linh, kéo ra ngoài xa.

- ấy ấy, thế để em lấy phao đã, em sợ lắm – Linh kéo tay về, cố chạy đi, nhưng tôi không cho, chưa thử thì thấy sợ, nhýng thử rồi mới vui chứ, tôi nói : - không cần phao, anh là phao rồi, anh bõi giỏi lắm, yên tâm ðê, nào bám chắc vào anh, ði ra ðây.

Linh không nói j nữa, ngoan ngoãn đi theo tôi, càng lúc nýớc càng sâu, từ ngang hông ðến ngang bụng rồi dần dân ngang ngực, Linh ôm chặt lấy lýng tôi, ðên chỗ hợp lý rồi, tôi mới nói : - đc rồi, nhớ nè, có sóng là phải nhảy lên ngay, biết chýa, ðó ðó kìa kìa, sóng đến, chuẩn bị này, 1 2 3 nhảy ọc ọc ọc…. Tự nhiên bị 2 bàn tay Linh ấn lên vai, làm tôi không nhảy đc, tiếng hét của Linh văng vẳng bên tai, sóng đập luôn vào mặt tôi, làm tôi không kịp chuẩn bị, vốn định nhảy lên thì bị linh dè xuống, tôi uống luôn 2 3 ngụm nýớc muối, sóng rút, tôi ho sù sụ, tôi vuốt mặt nói : - em muốn dìm chết anh hả, làm anh uống nýớc muối nè.

Tiếng Linh cýời khanh khách, Linh ôm lấy éo tôi, linh nói : - cho ðáng ðời anh, dám kéo em ra chỗ sâu chõi trò này, làm thế cho anh chừa, trò này hay đấy, em thích rồi.

Mình mới bị uống no nýớc, nhìn cái mặt hớn hở kia sao mà muốn trả đũa quá, chả lẽ lại cho uống nước mà biết mùi đời, chơi ác thật, hóa ra cũng biết chơi trò này, chẳng qua là muốn dìm mình trả đũa đây mà, nhýng thấy cô nàng cũng ngoan, vừa trả ðũa tôi xong, ðã ôm ngang eo tôi, cýời nói, tôi cũng ko chấp nhất nữa, tôi cũng vòng tay qua, ôm ngang eo linh, qua làn nýớc biển, cảm giác nhý làn da Linh thật mịn màng, thật mềm mại, Linh cýời, ôm ghì lấy tôi, áp chặt bờ ngực nhô cao nóng bỏng vào ngực tôi, cứ thế, giữa làn nýớc biển, chúng tôi ôm ghì lấy nhau, sự đụng chạm thân thể cũng làm cho tôi có chút thích thú, chõi mãi trò nhảy sóng rồi cũng mệt, tôi kéo Linh, đi vào gần bờ, cứ týởng ðc 1 phen tỏ rõ bản lĩnh đàn ông, ai dè, cô nàng cứ thế đc thể, ôm ghì lấy tôi, mặc cho tôi nhảy sóng đến là mệt, còn cô nàng chỉ biết cýời khanh khách và la hét om xòm, vào gần bờ 1 chút, tôi ngâm mình trong làn nýớc biển, cũng chả biết bọn trong lớp chia rẽ ði ðến tận nõi nào rồi, nhìn mãi chả thấy đứa nào, mặt trời đã lên đc 1 lúc, người ra tắm biển cũng nhiều lên, lố nhố đầu người là đầu người, chả biết ai mà lần, tự nhiên có 2 cánh tay trần từ dýới nýớc nhô lên, vòng qua cổ tôi, kéo tôi xuống nýớc, tôi giật mình, đứng thằng lên, túm chặt lấy luôn 2 cánh tay chần kia, kéo lên mặt nýớc, khuôn mặt và thân hình quyến rũ qua lớp ao bikini của Linh nhô lên khỏi mặt nýớc, Linh cýời cýời nói : - khiếp, khỏe thế, ðang tính kéo anh xuống nýớc cho vui, hi hi.

Tôi nhìn nhìn, sức thế này mà đòi kéo tôi xuống nýớc mới ghê chứ, rồi tự nhiên thấy 2 cánh tay Linh quàng qua cổ tôi, khuôn mặt Linh ýớt át, mái tóc ýớt sũng, thân thể trắng mịn áp sát vào tôi, tiếng thở của linh nhý dồn dập, thổi nhè nhẹ qua má, tứng giọt nýớc biển lấm tấm chảy dài trên khuôn mặt Linh, Linh nhìn tôi,

đôi mắt long lanh không chớp, rồi Linh khẽ nói : - Sơn, hôn em đi.

……

" Uh, tớ thích m

ýa” " Chào cậu, tớ lên là Linh"

" Sõn, hãy luôn cố gắng nhé, tớ sẽ luôn cầu mong cho cậu, cố lên"

" Sõn, tớ với cậu lại cùng lớp nữa này, hay quá phải không” " Sõn, sao ðạp xe nhanh thế, không nghe tiếng tớ gọi ah, ðèo tớ về với” " Sõn, chúc mừng sinh nhật, sinh nhật vui vẻ nhé " Liệu lên Đh rồi, còn nhớ đến tớ không” " Lớn rồi, hãy biết cách sống cho tốt nhé, đừng bao h buông xuôi, biết chưa” " Em không thích Hiếu, em thích anh"

……

" Sõn, hôn em ði “

Từng đoạn băng trong quá khứ dần dần chạy trong đầu tôi, lần đầu tiên gặp Linh, mọi chuyện sảy ra nhý mới ngày hôm qua, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, luôn bên nhau, an ủi và tâm sự, cùng bên nhau những nãm tháng tuyệt ðẹp của tuổi thõ, thời gian sao trôi nhanh quá, vậy là h ðây chúng tôi ðều ðã lớn rồi,Linh đã trở thành 1 cô nàng xinh đẹp, cô nàng đó đã lớn lên cùng tôi, trao cho tôi không biết bao nhiêu là tình cảm, đứng giữa mặt biển đầy sóng, giữa dòng ngýời ðang hòa mình vào biển, giữa cái nắng của buổi sớm dịu nhẹ, Linh vẫn nhìn tôi, đôi mắt long lanh, vẫn khuôn mặt đó, khuôn mặt đã luôn luôn mỉm cýời nhìn tôi, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với tôi, khuôn mặt Linh nhý áp sát gần thêm, bờ mi cong cong khép hờ, từng giọt nýớc biển vẫn ðang chảy dài trên má, ðôi môi hồng chín mọng, tiếng thở nhý càng gần thêm, nhẹ thoảng qua trên mặt tôi, tôi nhìn Linh, em đáng quý biết bao, tình cảm trong tôi trào lên, tôi cảm thấy yêu Linh hõn bao h hết, tôi vòng tay sau lýng, ôm Linh chặt vào lòng, rồi từ từ, mặc cho dòng ngýời bên cạnh, tôi cúi xuống, hôn lên bờ môi khát khao kia, cảm týởng nhý ðôi môi Linh run lên vì hạnh phúc, toàn thân em dựa hẳn vào ngýời tôi, thân hình em mềm mại, nóng bỏng, hõi run lên nhè nhẹ, cảm nhý thấy ðc cả tiếng ðập của con tim em ðang thổn thức, hõi thở gấp gáp của Linh, tôi siết chặt vòng tay, vòng tay Linh ghì lấy trên cổ tôi, tôi tham lam tận hýởng bờ môi cãng mọng mà Linh dành riêng cho tôi, nhý là 1 thứ hạnh phúc quý giá nhất trên đời, đôi môi đó, thật là mềm mại, thật là ngọt ngào pha thêm 1 chút mằn mặn của nýớc biển, một cảm giác thực sự khác biệt, hýõng vị mặt ngọt nhý hòa vào nhau, không thể nào tìm đc ở bất kỳ chỗ nào khác, rồi nhý tiếng ai thì thầm trong gió,tiếng nói nhý rất xa mà gần, dịu dàng và bay bổng, tuy xung quanh ồn ào, náo nhiệt, nhýng nó giýờng nhý ngay sát bên tai, rõ ràng hõn bất cứ thứ j khác: - em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm.

Hạnh phúc, đó chính là hýõng vị của hạnh phúc, tôi thầm cảm õn ông trời, ðã cho tôi đc nếm trải niềm hạnh phúc trong thế gian này, thử hỏi trên đời, có mấy ai đc hưởng hạnh phúc thực sự chứ, ôm người con gái bé bỏng trong lòng đang khẽ run run lên theo nhịp của hõi thở và tiếng ðập của con tim, tôi thấy sao mà cuộc ðời ðã tốt với tôi nhý vậy, liệu có phải 100 kiếp trýớc tôi ðã tích đức không nhỉ, thời gian chầm chậm trôi, rồi thì 2 bờ môi cũng tách đc nhau ra, Linh không nói thêm j cả, chỉ gục đầu trên vai tôi, tôi lặng im đi trong hạnh phúc, rồi tôi ghé sát tai Linh nói nhỏ : - mệt chưa, mình lên bờ nhé.

Hình nhý cô nàng h mới ý thức đc việc mình làm khi nãy, nên ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, chỉ khẽ gật đầu với tiếng uhm nho nhỏ, tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay Linh trong nýớc, khẽ xoa xoa, rồi kéo Linh ði theo, linh ngoan ngoãn đi sát ngay sau tôi, tôi cũng không nói j, chỉ thỉnh thoảng quay lại nhìn, Linh vẫn đang nhìn tôi, gặp ánh mắt tôi, cô nàng khẽ đỏ mặt rồi mỉm cười, 1 nụ cười rất duyên, nýớc biển h chỉ còn ngập đến mắt cá chân, tôi xoay người lại, khẽ lau bớt đi những giọt nước biển đọng trên khuôn mặt Linh, bờ má em thật mịn màng và mềm mại, Linh để yên cho tôi lau, rồi tôi khẽ vòng tay qua sau gáy Linh, vuốt vuốt lại mớ tóc dối, tôi nói : - em có mệt không, đói chưa, hay là tụi mình đi ăn đi, có đc không .

- Thôi, tý nữa đi với tụi nó luôn đi anh, h lên nghỉ 1 chút đã.

- uhm, vậy cũng đc, để xem coi, chỗ để đồ lúc nãy là chỗ nào nhỉ, đi xa quá, h hok bik là ở đâu nữa. Tôi đảo mắt tìm mãi, rồi cùng linh đi dọc bờ biển, mãi mới quay về đc lại chỗ cũ, cả 2 đứa đều thấy mệt mệt, nằm luôn trên chiếc ghế bày trên bãi biển, vẫn chýa có ðứa nào về, mấy chai nýớc ngọt cùng 2 quả dừa ðang vứt chỏng chõ, không bik là ðứa nào về nạp nhiên liệu rồi lại xuống tiếp ko biết, Linh quay sang tôi hỏi : - Anh, áo của anh ðâu, ðýa cho em,

Tôi ngần ngừ hiểu ý, rồi cầm cái áo, đưa cho Linh : - này, mà mặc vào chút là phải giặt đó nha. - đc rồi, chút em vò luôn cho – nói rồi Linh đứng lên, cầm cái áo của tôi mặc vào, áo dài nên che luôn đc cả chiếc quần bikini nóng bỏng, tôi liếc sang mà tặc lýỡi, nhìn vào cặp đùi thon dài, trắng nõn của Linh, Linh vuốt vuốt lại tà áo, rồi cũng ngồi xuống, ngó ngó ra ngoài bờ biển, tìm xem đám bạn ở đâu.

Mặt trời cũng đã lên cao, cái nắng của mùa hè cũng đã quay trở lại, tôi bắt đầu thấy chói mắt và hõi nóng, ngẫm bụng chắc mà tụi nó không lên thì tôi với Linh về trýớc quá, sáng chýa ãn j, ðói quá trời, bọn kia sao khỏe thế ko biết, mãi chýa lên, ðang tính kêu Linh về trýớc, chờ tụi nó biết ðên bao h, bụng réo ầm ầm rồi, thì chợt thấy có thằng choai choai cỡ tầm 16 17 tuổi cầm 1 đống kính dâm đi bán dạo ngang qua, đỡ quá, đang tính kiếm cái j đeo cho đỡ chói mắt, không tý nắng lên, đi chơi khó chịu lắm, tôi gọi : - này, kính õi, ê, ra ðây anh xem nào. - đây đây, kính đây anh, toàn cái đẹp thôi, em mới nhập cả đó anh ah. - Rồi, kính này sài tốt, 1-2 năm vẫn gọi là hàng mới về đc, cái đó anh biết, để anh xem nào.

- Anh cứ đùa, em nói thật đó, anh xem này, gọng em bẻ cong đc này, hàng tốt mà anh.

- mày đưa anh cái thước mêka 20cm anh bẻ cong cho mày xem, để anh xem có cái nào đẹp đẹp ko đã. Tôi ngó ngó, tuy là hàng dạo, đồ cùi, nhýng ðể ðeo chõi chõi 1 2 ngày chống nắng thì không vấn đề, hôm bữa ở nhà, thế đéo nào mà lại quên mang kính dâm đi, làm hôm qua đi chơi, nhìn đâu cũng thấy nắng chói chang, tôi nhìn qua Linh, mắt cô nàng cũng đang xăm soi đống kính, tôi gọi : - qua đây đi em, chọn lấy 1 cái, chút nữa đi nắng cho mát.Tôi cười cười vẫy vẫy, Linh cũng đứng dậy, qua ngó ngó đống kính, tôi quay lại, đã thấy thằng bán kính mắt nó nhý dán lên ðùi Linh từ khi nào, nhìn không thèm chớp 1 cái luôn, tôi tặc lýỡi nói : - này, mày cho anh hỏi, mày có cần anh ðýa kính lúp cho mà nhìn cho rõ không, gớm, bán kính mà cứ ngó linh ta linh tinh, sắp rớt tròng mắt ra ngoài rồi kia.

Nó quay sang nhìn tôi, cýời cýời, gãi gãi đầu, hình nhý Linh không chú ý lắm, đang cầm đc 1 cái kính, đeo lên rồi tháo xuống, ngó ngó ra xa, rôi quay sang nói : 

- Oke, em ýng cái này, trông cũng ðẹp.

Nói rồi cô nàng đeo kính lên, quay sang nhìn tôi, mặt cýời cýời, trông Linh ðeo cái kính ðó, nhìn cũng hài hài, nhýng mà nét xinh ðẹp vẫn không thể nào che dấu ðc, tôi cũng nhìn linh rồi cýời cýời gật ðầu, chọn ðc 1 lát cũng cố ýng ý lấy 1 cái cho xong, nhanh còn về, tôi đeo kính lên, chỉ thấy Linh nhìn tôi rồi cýời khanh khách, không hiểu có ý j, nhìn kính cũng đẹp mà, tôi gật đầu nói : - đc đó, anh lấy 2 cái này, hết bao nhiêu vậy.

- Anh chị chọn khéo thế, 2 cái kính này hõi bị chuẩn luôn, nhiều ngýời muốn mua mà trả thấp quá nên em chýa bán ðâu ðó, thôi , em lấy anh chị 110k 2 cái – thằng choai choai nói rất hồn nhiên, tôi bĩu môi nói : - õ, bao nhiêu, nhắc lại anh nghe cái. - Dạ, vậy thôi, sáng sớm coi nhý mở hàng, em lấy rẻ 90k, ðồng ý anh chị cứ lấy luôn.

- ồ, 90k cõ ah, thế ko mang ðủ tiền rồi, thôi cầm kính rồi ði ði nhé. Tôi gỡ gỡ giả vờ cài lên cái giá kính của nó, nó vội nói : - thế anh trả ðc nhiêu, thôi em nói giá chót này, 2 cái 60k, hết lời luôn, coi nhý em lấy may sáng nay vậy. - Thôi, đùa đủ chưa hả, 35k 2 cái, đc thì bán không thì treo lại lên luôn đây này – tôi cầm cái kinh ve vẩy, giả bộ nghiêm mặt nhìn nó.

- Trời õi, anh nói thế nào chứ, 60k là vốn của em rồi, bán thế thì em lấy j mà đi buôn, anh trả thế thì em bán làm sao – mặt thằng bé hốt hoảng.

- thế sợ lỗ chứ j, thế thôi, không mua nữa, anh chỉ trả đc thế thôi, bán thì bán – tôi quay mặt đi, gài cái kính lên cái giá của nó, nó nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Linh, nó nói : - bạn gái xinh thế mà trả ki bo vậy anh, mới sáng sớm mà anh.

- ôi, mày đừng có mong chờ j, thêm chút sĩ diện với mày cũng chả làm j thêm đc đâu, thôi có bán ko , anh còn biết đường. - Vậy thôi, bán mở hàng cho anh chị vậy, sáng ra mà xui quá.

- xui cái j mà xui, gặp vía anh là tốt lắm, mày cứ yên tâm đê – tôi trêu nó, rồi móc tiền ra trả, nó cầm tiền xong rồi cũng chào đc 1 câu rồi té, Linh cầm cái kính rồi nhìn tôi nói : - không ngờ là anh ép giá kinh nhý thế, thế mà nó cũng bán ðc.

Tôi đeo kính lên , lắc đầu nói : - không phải, anh trêu nó vậy thôi, chứ anh biết thừa giá của cặp kính dạo này, 15k 1 cái là đúng giá rồi,anh thêm 1 chút cho nó lấy may, anh không nói ngoa đâu, tụi nó hét vậy đó, không biết giá là bị chém ngay. Tôi đeo kính lên, rồi vuốt vuốt ngýợc mái tóc về sau, tôi cýời cýời quay sang nhìn Linh nói : - chẹp, nói không ngoa chứ nhìn mình cũng giống Kwon Sang Woo phết nhỉ.

Tiếng Linh cýời khanh khách, cô nàng cũng ðeo kính lên nói : - anh mà giống Kwon Sang-woo thì chắc em giống Choi ji woo quá, ha ha.

Đang tính nói thêm mấy câu tự nhiên thấy thằng Tuân với con Hýõng ði lại, tôi nhìn nó nói : - ê, thằng kia, mày có biết Kwon Sang-woo với Choi Ji Woo đang ở đây không thế. Mặt thằng này đực ra, nó bảo : - mày lảm nhảm cái j thế, Kwon Sang-woo ở đây á, đâu ?

Tôi vuốt vuốt tóc,chỉ tay vào mình, ýỡn ngực lên nói : - Ðây, không thấy ah, ngay trýớc mặt mày ðây. Thằng mặt đần ra, rồi cười phá lên, con Hýõng ðằng sau cũng cýời gập cả ngýời xuống, rồi con Hýõng cũng thôi cýời, nó thở hổn hển nói : - thế Choi Ji Woo ðâu.

Tôi quay sang chỉ Linh nói : - đang ngồi kia kìa. Linh cũng bắt chýớc tôi, ðeo cái kính lên rồi cũng ðứng dậy,bật cýời khanh khách. Lần này thì thằng Tuân bò lăn ra đất cười, mãi mới thấy nó nói : - mje, 2 đứa mày mà đòi làm Kwon Sang-woo với Choi Ji Woo ahs, mày ý, muốn làm Kwon Sang-woo thì đợi 10 kiếp nữa rồi may ra đc sinh bên hàn quốc, còn con Linh, muốn làm Choi Ji Woo ý, đeo cái guốc 10 phân rồi hãy mõ nhé, Choi Ji Woo 1m73 liền ðó ah nha, gắn ngủn mà cũng ðòi làm Ji Woo á.

- Hứ, ngắn cái j mà ngắn, nhìn chân này, hõi bị dài luôn – Linh cũng không vừa, cô nàng vén cao cái áo lên, chìa cái chân trắng nõn ra nói – ngýời ta cao 1m62 ðó ah nha, hõi bị chuẩn luôn Thằng Tuân lại trêu, nó bĩu môi : - lại tâng bốc rồi, làm j mà đc 62, đc có 60 là quá lắm rồi, cứ thích ăn lận chiều cao, Hương, em 1m60 đúng không nhỉ, ra đứng đo với nó, anh xem hình nhý nó còn thấp hõn cả em hay sao ý.

Linh chun môi nói : - còn lâu, mõ ah, Hýõng thấp hõn tớ 1 chút, không tin hỏi Hýõng xem, mới ðo ðc mấy tháng thôi, anh, anh nói xem, em mà phải nói phét chiều cao á.

Tôi vội can : - đc rồi, thằng Tuân mày thôi ko trêu Linh nữa, Linh cao 1m62 thật đó – tôi nhìn Linh cýời cýời, cô nàng vẫn ðang ấm ức lắm, chắc là tự nhiên bị ng khác nói xén ði mất 2 phân, 60 với 62 thì khác j mấy, bị trêu thế mà cũng tức, còn thằng Tuân vẫn cýời cýời, nó còn làm trò để tay lên ngang đầu Hương, gióng sang Linh, thấy rõ cái tay nó lệch chéo lên, Hýõng thì chả biết phải làm j, chỉ biết đứng đó cười cười, rồi mút mút chai nước ngọt trên bàn, tôi nói : - thôi, tụi mày tính bõi ðến trýa ah, không lên mà ði ãn ah, tao với linh ðói lắm rồi.

- õ, thế tụi mày chýa ãn j ah, lúc nãy bọn tao ra biển, gặp hàng bánh mỳ kẹp, con Hồng với Ánh đòi ăn, thế là cả lũ ăn cùng luôn, ăn xong mới ra, tụi mày ra chậm quá, thế tụi mày đi ăn đi, bọn tao chắc chốc nữa mới về, đồ cứ để đây, không sao đâu, có người nhìn mà, mà tụi mày kiếm đc ở đâu 2 cái kính nhìn hay thế.

- Kiếm cái j mà kiếm, mới mua đó, 35k 2 cái, tý bọn bán dạo đi qua, có mà đầy, mua lấy 1 đôi mà tý còn lýợn, không chói mắt lắm, thế thôi, tao với Linh ði ãn trc ðây, tụi tao về khách sạn trc nhá. - Uh, về mà đi ăn đi, thế chút có đi chơi đâu không, h tao chả biết đi đâu nữa, hôm qua lượn hết rồi còn j – thằng Tuân hỏi

- kệ, tý nữa về gặp mặt nói tiếp, h tao ko nghĩ đc j đâu, tao về trc đây, thê nhé, pp – tôi quay ngýời, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Linh theo sau.

Cả ngày hôm đó, trời nắng rất to và bầu trời không một gợn mây, cả ngày hôm qua, có chỗ nào cần đến thì cả lũ đi cả rồi, thế nên cả bọn nhất trí mua đồ ăn về liên hoan trong phòng, hết ca hát lại hội bàn tròn, rồi thì sau buổi tắm lúc sáng sớm, Hiếu tạm biệt mọi ngýời trở về trýớc tiên, cả lũ ngồi bàn bạc kế hoạch, ða phần tên nào cũng tiếc vì trời hôm nay nắng to quá, ko ra tắm đc, chính vì thế khi tôi đưa ra ý kiến là ở lại nốt đêm nay, sáng mai anh em trả phòng về sớm, cả lũ lúc đầu còn lăn tăn, sau đều tán thành đồng ý, bắt đầu lũ lượt kéo nhau ra ngoài gọi Đt về xin phép, có đứa thì đơn giản, bố mẹ gật đầu luôn, có đứa thì hõi lằng nhằng, phải ðýa máy cho thằng Tâm, vốn trc là lớp trýởng lại có tài ãn nói xin phép hộ, rồi thì tất cả cũng ổn thỏa hết, cả lũ đều rất vui mừng vì chýa muốn kết thúc cuộc chõi sớm.

Chiều mát, chúng tôi đc 1 phen đàn đúm ngoài bãi biển, tiếng nói, tiếng cýời mãi nhý không dứt, cùng nhau chạy nhảy trong cái gió chiều mát mẻ của biển, mấy thằng con trai ðú ðởn, khoe trình chõi diều, ðứa nào cũng mua 1 con, rồi cùng chạy chạy dọc trên bãi biển, gió khá to, nên diều lên rất cao, Linh rất thích thú, với cô nàng, diều là cái j đó rất xa lạ, ban đầu chính là thằng Toàn đầu têu, mua 1 con diều to đùng, nó thả cao tít tắp, mấy đứa con gái thấy thế la hét om xòm, kêu thằng Toàn chõi giỏi, diều bay cao, làm mấy thằng khác tức chí, anh nào cũng móc ví ra mua cho ðc 1 con ðẹp thả chõi, Linh khoái lắm, bắt tôi mua cho bằng ðc, ðã thế cô nàng còn chính tay chọn, 1 cái diều con Býớm ðầy màu sắc, tôi bảo ai chọn thì ngýời ðó tự ði mà thả, ðây thích diều khác, con trai lại thả diều hình býớm, cô nàng chun môi lại, bắt tôi thả bằng ðc mới nghe, nói thả ðc cho cô nàng bay cao nhý diều của Toàn, thì thích mua diều nào thì mua, tôi nguýt môi, thả diều mà cũng ko biết, gió biển thì to, tung 1 cái rồi giật giật dây là bay, lâu không chõi, h tự nhiên chõi cũng có cảm giác thú thú, tôi nói : - Linh, nhanh, ra mua thêm cuộn dây nữa ði, dây ngắn tý ah, chýa j ðã hết rồi.

Cô nàng đang tròn xoe mắt, mồm há ra vẻ rất khoái trí khi thấy tôi đang mồi gió cho diều, nghe tôi nói cái không thèm suy nghĩ, ù té đi mua thêm dây.

- Anh, dây nè, để em nối cho, - Hứ, thôi, đụng vào lại đâm đầu xuống h, đưa đây anh nối cho. ……

- Anh , anh, tụi thằng Tuân cũng nối thêm dây kìa, hay để em ra mua thêm, em thích bay cao hõn tụi nó. - thôi, thế này là cao lắm rồi,nãy anh cũng mua sẵn 1 cuộn rồi, thêm cuộn em mới mua là cao lắm rồi, cao quá gió thổi đứt dây đó. - thế có cao bằng diều Toàn không, em thích cao nhý thê. - sao không, có khi hõn ý chứ, cứ chờ mà xem.

- anh, đưa cho em, cho em kéo dây 1 chút đi, nãy h anh cầm hoài thế, em chýa ðc cầm này. - có biết thả không mà cứ đòi cầm, diều rớt thì biết làm sao – tôi cýời cýời, ðang chõi hay, ðể cho Linh thèm,cô nàng thích lắm, nhýng ðuối lý, không biết làm thế nào, mấy thằng kia cũng máu lắm, đang rất là chăm chú, anh nào cũng muốn kiếm điểm với mấy cô, thằng Tuân thì cýời tít cả mắt lại, nó ðang tranh nhau với con Hýõng, 2 ðứa cứ giằng co, làm con diều chao ðảo mãi không thôi.

Tiếng Linh lại nói : - anh, đưa cho em đi, bay cao rồi, Hương đc thả rồi kìa, nãy h em vẫn chýa ðc cầm, diều của em mà. - ế, diều của anh chứ, em chỉ là ngýời chọn thôi, ha ha ha, ðợi tý, đang chơi hay, chút anh đưa cho – tôi cười cười trêu Linh.

Cô nàng dậm dậm chân, hâm hực nói : - không biết, đưa diều em đây, đưa đây, đưa cho em cầm. - thì đó, cẩn thận rớt diều nha, em phải thỉnh thoảng giật giật thế này này.

- đc đc, em biết rồi – mắt Linh sáng lên, hí ha hí hửng, cầm nhanh lấy dây diều, ra vẻ thích thú lắm, cầm giật giật nhý thật, miệng cýời ngoắc cả ra, ý a ý ới gọi con Hýõng với 2 ðứa kia ầm ĩ cả lên, tôi mỉm cýời, 2 bàn tay h thừa thãi, chả biết để đâu, từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo Linh, cô nàng vẫn chăm chăm với cánh diều, ngửa mặt lên trời rất chăm chú, dựa hẳn lưng vào ngýời tôi, tôi cýời cýời, ðặt cằm lên vai Linh, khẽ ngửi lên mái tóc thõm thoảng thoảng, cũng ngửa mặt lên trời ngắm nhìn, mặt trời dần dần khuất sau những ngôi nhà cao tầng, gió biển cuối chiều thổi ***g lộng mát lạnh, trên bầu trời j chỉ còn những vệt nắng chiều nhàn nhạt, cùng những cánh diều nhý tô ðiểm thêm cho bầu trời, trên ðó, có 1 con diều, 1 con diều hình con Býớm rất lòe loẹt đang chao đảo trong gió vì ngýời cầm dây phía dýới ðang giật loạn cả lên, la hét om xòm, đuổi theo 1 người con trai, kêu đứng lại giật dây diều giúp cô ta, dáng người đó, mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, mặc 1 cái áo thun màu vàng nhạt ôm sát cõ thể, hằn lên những ðýờng cong tuyệt mỹ, 1 cái quần shock ngắn không che nổi ðôi chân dài thon nhỏ, bóng hình đó, bóng hình ngýời con gái suốt ðời tôi yêu dấu.

………..

- Có thấy ai dở hõi nhý em không, tối rồi còn bắt anh ra đây thả diều với em – tôi làu bàu.

- em thích mà, lần đầu tiên em đc chơi diều đó, cảm giác giật dây diều rất hay và đc ngắm nhìn cánh diều mà mình thả đc bay cao tít trên trời,xung quanh là biển, cảm giác rất yên tĩnh và êm ả, em rất thích cảm giác này, lại còn đc ở bên anh nữa, em thực sự rất vui – Linh vừa nói vừa cýời.

Chúng tôi đang ngồi trên 1 bãi cát vắng, Linh vẫn đang dựa đầu vào vai tôi, 1 tay giật giật dây diều, 1 tay nắm lấy tay tôi, tay tôi quàng qua vai Linh, tôi mỉm cýời, khẽ kéo Linh về gần mình hõn, cảm nhận ðc mùi thõm thoang thoảng thõm ngát trên ngýời Linh, cảm giác ðc em thật là gần, thỉnh thoảng ðc ðà, thõm trộm lên cái má láng mịn của Linh, cảm giác biển ðêm yên tĩnh bên ngýời mình yêu thật tuyệt, thật hạnh phúc.

- ở bên em, anh có thấy vui không ? – tiếng Linh nhỏ nhẹ.

Tôi cýời vì câu hỏi quá khờ của cô nàng, tôi nói : - không vui thì anh đi với em ra đây làm j, sao em hỏi khờ quá vậy, ở bên em, thực sự là anh cảm thấy rất rất vui và hạnh phúc nữa.

Tiếng linh cýời nhỏ nhẹ, cô nàng quay ngýời, rúc ðầu vào lòng tôi, quàng cả 2 tay qua cổ tôi, ôm ghì lấy tôi, tôi cýời cýời, vuốt ve mái tóc Linh mềm mại, tự nhiên thấy cái j không ðúng, 2 tay Linh ðang ôm chặt lấy cổ tôi, tôi hỏi : - õ hay, diều của anh ðâu rồi. Tiếng Linh cýời, Linh nói : - em thả nó ði rồi, cho nó bay lên cao. Linh nói rồi nâng cằm lên nhìn tôi, tôi nhìn Linh, khuôn mặt em sát dần, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn tôi, gò má thoáng chút hồng, đôi môi khẽ chúm chím lại, rồi dần dần, hơi thở của em thoảng qua mặt tôi, em đặt lên tôi nụ hôn ngọt ngào mà quyến rũ, nụ hôn nóng bỏng, tràn đầy tình yêu, đầu lưỡi em mềm mại cuốn lấy đầu lưỡi tôi, tôi ôm ghì em vào lòng thêm, ôm em chặt thêm, nhý muốn em mãi mãi chỉ là của tôi mà thôi, mùi thõm trên ngýời em lại thoảng qua lần nữa, Linh khẽ rời ðôi môi khỏi môi tôi, tiếng Linh nói nhỏ trong tiếng thở dồn dập : - bắt ðền anh ðó, làm em nghiện rồi, hi hi.

Tôi cýời cýời, lại khẽ ðặt lên ðôi môi hồng cháy bỏng kia thêm một nụ hôn ngọt ngào nữa, tôi tham lam muốn thýởng thức trọn vẹn ðc ðôi môi kia,rồi tôi tự hứa với chính mình, không để cho bất cứ ai khác đc thưởng thức bờ môi Linh quá tuyệt vời này, tôi nhý muốn em hòa vào tôi, cứ thế, thời gian lại nhý chầm chậm trôi, hết lần này ðến lần khác, chúng tôi trao cho nhau những nụ hôn tuyệt vời nhất, tiếng gió vẫn thổi, tiếng sóng vẫn rì rào, mặt biển đêm lấp lánh huyền ảo, và trên bầu trời không 1 vết mây kia, ánh trăng cùng những vì sao vẫn đang chiếu những ánh sáng đêm nhàn nhạt.

……….

- Về thôi em, tự nhiên thằng Tuân nt kêu về, nó bảo 2 đứa nó mới về, tụi kia đang chơi bài, nên rủ 2 đứa mình về, lên phòng anh luôn, thằng Toàn chắc chõi bài rồi ngủ luôn phòng thằng Tâm rồi.

Linh khẽ gật đầu, tôi cầm tay Linh, cảm giác bàn tay Linh, thật mềm, thật mát, Linh cũng nắm lấy tay tôi, mỉm cýời, rồi tiến sát, ôm ghì lấy cánh tay tôi, lẽo đẽo theo tôi về nhà, trên đường về tôi còn chọc cho Linh cýời nữa, trong ðêm ðen, tiếng cô nàng thỉnh thoảng lại cýời lên khanh khách.

Tôi mở cửa phòng mình, bên trong vọng ra tiếng nhạc nhè nhẹ, trên bàn là hoa quả linh tinh và mấy lon nc ngọt, cái laptop của linh cũng đc tận dụng, đang đc nối vào 2 cái loa bé bé, phát ra những tiếng nhạc đều đều. Tuân và Hýõng ðang ngồi ngoài hành lanh, 2 ðứa nó cũng ðang nói chuyện rất vui, tôi với Linh býớc vào, 2 ðứa nó thấy thế quay vào niềm nở với chúng tôi, Hýõng tắt hết ðèn ðiện ði, trong phòng chỉ còn lại anh nến vàng nhè nhẹ, cùng bài hát The Power Of Love của Celine Dion ngân cao, không khí tràn ngập ấm cúng của 2 đôi tình nhân là bạn thân của nhau, chúng tôi nói chuyện rất hợp, tiếng nói tiếng cýời dýờng nhý không dứt, Tuân luôn luôn muốn kiếm chuyện trêu cái Linh, tôi thì chỉ biết đứng ra can 2 đứa, chúng tôi cũng chia sẻ rất nhiều chuyện riêng, cùng nhau tâm sự, hàn thuyên, tôi không biết phải nói thế nào, căn phòng đó, thời điểm đó, nơi mà tình bạn thân, tình yêu nhý hòa vào nhau, tràn ngập khắp căn phòng.

Đang vui thì tôi nhận đc cuộc ĐT của bố, hình nhý tối nay bố tôi có việc nên h mới về, bố gọi ÐT giáo huấn tôi 1 hồi về vụ ði qua 2 ðêm, rồi hỏi han dặn dò một lýợt, rồi lại ðến lýợt mẹ tôi chen vào, mẹ có tâm sự trên cõ quan, nên khi bố tôi nói xong, mẹ nc với tôi khá lâu, tôi cýời cýời và an ủi mẹ, không quên chúc mẹ ngủ ngon trc khi cúp máy, tôi liếc nhìn đồng hồ, mới thế đã hõn 11h rồi, tính ra nấu cháo dt mất hõn 30p liền, tôi mở cửa phòng býớc vào, cãn phòng vẫn chýa bật ðiện, chỉ có anh nến vàng vàng, giọng hát ấm áp của Celine Dion vẫn ngân lên trong ðêm, tôi nhìn quanh, đã không còn Hýõng và Tuân ðâu cả, không biết là 2 ðứa nó trốn ði ðâu rồi, tôi ðoán chỉ có thể là lại ði ðánh quả lẻ rồi, gớm thật. Tôi nhìn quanh 1 chập, dừng lại trên cái ghế sofa to, Linh đang tựa trên cái ghế đó, đang say sưa ngủ ngon lành, tôi mỉm cýời, tiến lại gần, khẽ quỳ xuống bên cạnh, trong ánh nến vàng hắt ra, khuôn mặt Linh hiện ra thật ðẹp, thật dịu dàng, hàng mi cong khép chặt, cái mũi bé nhỏ cao cao, ðôi môi cong lên ýõng býớng h ðây nhý thật tĩnh lặng, tôi nâng tay lên, vuốt ve gò má Linh mềm mại, véo lên cái mũi đáng ghét kia, tôi mỉm cười, khẽ đặt ngón tay lên bờ môi căng mộng mềm mại kia, cảm giác về nụ hôn em dành cho tôi vẫn còn thoang thoảng đâu đây, vị ngọt như vẫn còn výõng vấn trên bờ môi, tôi ngắm nhìn em thêm lúc nữa, em ngủ sao trông bình yên, dịu dàng quá, tôi khẽ ghé sát vào tai em nói nhỏ : - Linh khìn, Linh khìn – không thấy động tĩnh j cả, tôi cươi cười, nói tiếp : - em đẹp lắm có biết không.

Mỉm cýời, vuốt ve sợi tóc rối trên khuôn mặt em bình yên và xinh đẹp, tôi khẽ lay em dậy, Linh hơi cựa quậy, mở mắt nhìn tôi, Linh nói : - anh vào rồi ah, Hýõng với Tuân chiếm phòng em rồi, tối nay em phải ngủ ở đây rồi, anh có cho em ngủ với không – rồi 1 nụ cười lém lỉnh hiện lên trên khuôn mặt đang ngái ngủ kia, tôi cười, kéo đầu Linh lên vai tôi, tôi nói : - uh, cũng đc, chả lẽ lại đuổi em ra sao, buồn ngủ lắm phải không, để anh dìu em ra giýờng.

Linh khẽ gật đầu, vẫn gục trên vai tôi, tôi đỡ linh đứng dậy, dìu dần ra giýờng, rồi nhẹ nhàng ðặt Linh nằm xuống, tôi ðảo mắt nhìn quanh, Hýõng rất có ý, nó đã thu dọn rất gọn gàng rồi mới đi, tôi liếc ra ngoài ban công, thấy cửa vẫn mở, tôi tính đứng lên đóng cổng lại thì 1 bàn tay kéo lấy tay tôi nằm xuống, tôi cýời cýời, thôi kệ, không ðóng cửa ban công nữa, tôi nằm xuống bên cạnh Linh, Linh khẽ mở mắt nhìn tôi rồi khẽ mỉm cýời, tôi hiểu ý, khẽ dang 1 cánh tay ra, linh liền gối lên cánh tay tôi, gục đầu vào ngực tôi, quàng tay ôm ghì lấy tôi, lại còn gác chân lên nữa chứ, tôi khẽ luồn tay, vuốt ve lên đùi Linh,làn da con gái, mềm mại và mát lạnh, bàn tay Linh khẽ nắm lấy bàn tay tôi, rồi đặt lên eo cô nàng, tiếng Linh ngái ngủ : - đừng có mà nghích ngợm nhá, đánh đòn đó. Rồi khẽ bấu lên lýng tôi.

Tôi cýời cýời, tôi tôn trọng Linh, tôi không làm bậy nữa, ngoan ngoãn xoa lên tấm lýng linh, cảm nhận ðc tiếng thở của Linh, thân hình Linh đang ôm lấy tôi, cả cái chân đang gác lên chân tôi nữa, tiếng Linh nhỏ nhỏ : - giá mà tối nào cũng có cái gối ôm này mà ôm thì thật là tốt.

Tôi nói : - tham vừa thôi chứ, đầu gác lên tay ngýời ta, chân gác lên chân ngýời ta, nặng muốn chết này. Tiếng Linh cýời, lại càng ôm tôi thêm, ðầu khẽ dụi dụi vào ngực tôi, tôi lại trêu : - Linh của anh có xinh đẹp không này

Tiếng Linh nhỏ nhẹ : - có

- Linh của anh có ngoan không

- có

- linh ngoan của anh có yêu anh nhiều không này ?

Tiếng Linh cýời khúc khích, rồi cũng ðáp : - Có ạ.

- Vậy lại cho anh thõm 1 cái ði nào, Linh ngoan, Linh nghe lời anh mà – tôi trêu trêu, khẽ vuốt ve mái tóc Linh. Tiếng Linh cýời khì khì : - anh tham vậy, từ tối đến h chưa đủ ah, không cho anh nữa đâu. - đó, chưa j đã không nghe lời rồi, đủ làm sao đc mà đủ chứ. Lại nghe thấy tiếng Linh cýời, không thấy Linh nói j cả, rồi tự nhiên Linh khẽ nâng cằm lên, hôn nhẹ lên má tôi, rồi nhìn tôi mỉm cýời, lại rúc ðầu vào ngực tôi, tôi thì hết cách rồi, thế thì chịu, đành thôi không đòi hỏi nữa, tôi nghĩ tối nay thế là đủ rồi, tôi bắt chuyện với Linh, đc 1 lúc thì cái tiếng ngái ngủ đáng yêu kia không thấy trả lời, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ và đôi mắt đã nhắm chặt, tôi lặng im, khẽ xoay ngýời ôm lấy em, rồi khẽ ngửi lên mái tóc em, tôi cũng nhắm mắt lại, tôi cũng muốn ði ngủ, ngày mai chắc phải dậy sớm ðể về rồi, một vào anh nến ðã tắt, không gian cũng dần tối dần dần, chỉ còn tiếng nhạc là vẫn còn ngân nga cùng tiếng thở nhè nhẹ của ngýời con gái yêu tôi say ðắm ðang ngoan ngoãn ngủ yên trong lòng tôi, tôi hạnh phúc, khẽ ngắm nhìn khuôn mặt em đang ngủ say lần nữa, rồi mời từ từ đi hẳn v

ào giấc ngủ, 1 giấc ngủ thật hạnh phúc.

**** Khi tôi viết những dòng

đầu tiên của câu truyện, đó là vào một ngày đầu tháng 3, lúc đó Linh đã xa tôi đc gần nửa tháng, tôi biết cũng có nhiều người hỏi tôi là quan hệ hiện tại giữa tôi và Linh là j, tôi cũng muốn nói luôn: Hiện tại chúng tôi vẫn yêu nhau, tôi yêu cô ấy rất nhiều và Linh cũng thế, cô ấy rất yêu tôi, cô ấy đã tha thứ cho tôi rất nhiều lỗi lầm, vui có, buồn có, cũng không ít lần tôi đã chứng kiến Linh khóc, xót xa lau đi những giọt nước mắt, cũng có vài lần bị ăn những cú bạt tai nhớ đời, trong truyện thì mọi ngýời thấy Linh rất dịu dàng và hoàn mỹ phải ko, dĩ nhiên rồi, bởi vì Linh là ngýời tôi yêu mà tôi lại kiêm luôn ngýời viết ^^, chứ Linh ở ngoài ðanh ðá lắm, tôi còn phải kiêng dè 3 phần cõ mà ^^, nhýng tôi sắp sếp ổn thỏa cả,thuần phục thành gái ngoan là sở trýởng của tôi mà, nên mọi chuyện ðến thời ðiểm này vẫn rất tốt ðẹp, còn nói tại sao tôi xa cô ấy đc 1 tháng, là vì từ giữa tháng 2, ăn tết xong cái, Linh vào công ty của bác ruột thực tập,tít trong Huế, mỗi ngày tôi luôn nhớ đến Linh, rất nhiều cảm xúc và kỷ niệm làm tôi nhớ Linh thêm, những cuộc gọi điện hay nt không xoa dịu đc nhiều, thế là tự nhiên tôi nghĩ rằng tôi muốn viết ra 1 cái j đó, để quên đi nỗi nhớ, ban đầu tôi phân vân, không biết nên viết từ đâu, nhưng rồi thì cái mùa hè đáng nhớ đó cũng là thời gian đc tôi lựa chọn, thời gian mà mối tình đầu của tôi đc bắt đầu, đó là với Thủy, Thủy, tôi xin đc nói thế này, trong chuyện duy nhất chỉ có 1 ngýời ko bị tôi ðổi tên, với tôi, nếu mà tôi ðổi tên ngýời này, tôi không thể nào có cảm xúc ðc, phải, ðó chính là Thủy, Thủy nhý là một vị ngọt ngào nhất trong cuộc sống, ðến thời ðiểm này, ngay lúc này, Tôi vẫn luôn bãn khoãn và luôn ðau ðầu về 2 mối quan hệ song song này, bởi câu chuyện này ko phải là tiểu thuyết, nó là cuộc ðời tôi, nó vẫn chýa có ðc cái kết hoàn hảo mà mọi thứ vẫn ðang tiếp diễn, tất nhiên, không ít ngýời hoài nghi về ðộ thật của câu chuyện, ðứng vào góc ðộ ngýời viết, tôi nói thẳng luôn, mọi thứ không hoàn toàn ðẹp nhý thế, nó ðc tôi chau chuốt và thêm vài phần týởng týợng mà ra, nhýng cãn bản cái sýờn là nhý thế, tôi nói ở ðây ko phải là muốn giải thích mà muốn nói với mọi ngýời rằng : - ðừng bao h cố tìm kiếm 1 cái kết trong câu truyện , vì nó vẫn đang tiếp diễn, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Ban đầu sau khi viết xong, tôi cũng đã băn khoăn về khoản se.x trong câu truyện, nhất là với Thủy, đúng là tôi có hõi 1 chút hối hận, nhýng tôi nghĩ tôi muốn chia sẻ hết cảm xúc, với lại kể thế, cũng chả ai biết ai với ai, rồi lại nói sao ko post ở các diễn ðàn khác trong sạch hõn, các bạn nghĩ thế nào về lx - 1 trang web ðen và tất cả thành viên ðêu là những kẻ dâm, tôi ko nghĩ thế , tôi coi LX nhý 1 trang giải trí, se.x là 1 cái j ðó tất yếu của cuộc sống, chỉ những thằng ðạo ðức giả mới phủ nhận ðiều này, se.x chả có j là quá xấu cả, ðặc biệt là trong box Truyện ngýời lớn này, nhất là vào mấy chuyện ðc chia sẻ trc ðó, ðọc thấy nhiều cm rất tình cảm và chia sẻ của anh em, hõn nhiều mấy cái 4rum khác, lập ra chỉ ðể chửi nhau.

Quay lại về chuyện của tôi, không dấu j các bạn, mấy hôm trýớc,sau hõn 2 tháng, Linh ðã trở về bên tôi, nói ra các bạn đừng nói Linh dại trai, mà tôi hiểu cô ấy nhớ tôi rất nhiều, cô nàng phi thằng từ Huế ra HN luôn với tôi mà ko về qua nhà, làm lúc tôi ra đón là lúc gần 5h30 sáng, tàu thống nhất về đến Hn, cô nàng cũng khỏe vác thật, hết túi mẹ đến túi con, lại còn rất ranh mãnh, tôi nói là để 1 cái túi vào giữa 2 ngýời, cho khỏi rõi, nhất quyết ko chịu, nhét hết vào balo, ðeo ở sau, còn 1 nửa đặt lên trên cái túi to đùng ở trc xe, bắt tôi cứ thế mà kẹp đi, bảo nhiều đồ, nên phải đi chậm thôi, tôi chả hiểu ra làm sao, nhýng cảm thấy cân ðc, nên ðành nghe theo, ngồi trên xe ðc tầm 5p, tay cô nàng quàng qua, ôm chặt lấy lýng tôi, áp má lên vai tôi, lúc này cô nàng mới thủ thỉ rằng cô nàng rất nhớ tôi, lúc nào cũng muốn ðc ôm tôi thật chặt, tôi chỉ biết im lặng, tôi thấy rất xúc ðộng và càng thêm yêu Linh hõn.

Mấy ngày qua, Linh luôn ở bên tôi, tôi có hỏi sao ko về nhà, cô nàng kiếm cớ là tổng kết bài luận rồi chỉnh sửa xong về cũng chýa muộn, nói tầm 1-2 hôm nữa chắc về nhà, mà cũng ðúng thế thật, mấy hôm nay tôi phải lai ði lai về suốt, gặp GV chỉnh sửa cái j ðó, tôi cũng ko rõ lắm, mà nhớ lại mấy món đồ,Linh cũng giỏi khuân ra Hn và trong đó, rất nhiều đồ cho tôi nữa, và mọi ngýời biết ðó, h linh ðã trở về, cô ấy vẫn thế, luôn hỏi han và ở bên tôi, tôi luôn luôn muốn đc đền đáp cho cô ấy và quan tâm nhiều hõn, h tôi hết luôn cả time viết truyện, với lại Linh ðã trở về, bao nhiêu thời gian suy nghĩ tôi dành hết cho cô ấy, tôi chả còn tâm trạng và cảm xúc để viết tiếp nữa,.

Còn về Thủy, chắc mọi ngýời tò mò kô biết h thế nào phải ko, Thủy và Hùng vẫn thế, đã gần 3 năm nhưng không có j biến chuyển cả,cu Bi năm nay sắp vào lớp 3,không đc như Linh, luôn ở bên tôi, nhýng Thủy vẫn rất quan tâm tôi, tôi cũng thế, trc kia hễ cách 2 tuần là tôi cố về nhà 1 lần gặp Thủy, ðc hỏi han, ðc Thủy chãm sóc và ði chõi nữa, về phía Hùng, tôi nói rằng tôi với Thủy nhận làm chị em kết nghĩa, Hùng chả nghi ngờ j, vì Hùng biết tôi với Linh yêu nhau, phải, Hùng biết thì Thủy cũng biết, tôi đã phải giải thích với Thủy rất nhiều về chuyện này, ban đầu Thủy không nghe, muốn tôi nên quan tâm đến Linh nhiều hơn, đừng làm tổn thýõng Linh, nhýng tôi ðã cố nói rằng sẽ chẳng có chuyện j sảy ra hết, rồi là 2 ngýời ðều không thể thiếu ðc trong tôi, v.v. những vẫn không nghe, tôi ko thể giải thích ðc, ðến ngày lại phải lên Hn, lần về sau Thủy nhất quyết ko gặp tôi nữa,mặc cho tôi cố nt nói ngọt và làm ðủ trò, nhýng bẵng ði tầm 1 tháng ko nt j với tôi, tự nhiên 1 hôm Thủy nt : - bữa nào em lại về nhà, liệu em có thể thu xếp mọi chuyện ổn chứ . Mọi ngýời biết không, tôi nhý phát ðiên, hôm ðó là tối thứ 5, sang thứ 6 tôi bùng luôn, phi xe về nhà, và h ðây, tuy Thủy biết chuyện của tôi và Linh, những ðã chấp nhận, tôi rất vui, đến tận bây h thì mọi chuyện vẫn tốt, nhýng mấy tháng này tôi ở trên Hn riết, ðc 1 lần về mấy ngày thì Thủy lại đi công tác, nên không đc gặp.

Thời điểm hiện tại coi như là 1 cái kết tạm thời cho câu chuyện, có lẽ, câu chuyện sẽ dừng lại ở đây, rất mong đc mọi người hiểu và thông cảm, xin đc cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã lắng nghe và chia sẻ cùng tôi.

Có thể vào 1 ngày nào đó, tôi sẽ lại viết tiếp về những j đ

ã qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro