Chương 21 + 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21: Gặp gỡ! Hoắc Vũ Hạo vs Thiên Mộng Băng Tầm! (1)

Lúc Hoắc Vũ Hạo nướng xong lần thứ hai thì Đường Nhã ở bên cạnh đã sớm lộ rõ vẻ tha thiết mong chờ, nàng lại tiếp tục dưới vẻ mặt bất đắc dĩ của Bối Bối mà lấy tiếp một con.

Bất quá, lần này Bối Bối nhất quyết không chịu ăn nữa, lắc đầu nói:

- Cảm tạ, tiểu huynh đệ ngươi cũng ăn đi.

Vũ Hạo nghe thế cũng gật đầu mà bắt đầu ăn cá nướng, đói bụng quá rồi a.

Hơn mười con cá nướng nhanh chóng bị 3 người ăn hết, Đường Nhã thoải mái nằm xuống bãi cỏ, thỏa mãn xoa cái bụng nhô lên vì quá no, khiến cho Bối Bối ngồi kế bên chỉ có thể thở dài.

Với vẻ mặt hạnh phúc nàng, nghĩ tới một điều nàng quay sang Vũ Hạo nói:

- Ăn ngon quá. Từ trước đến nay chưa từng ăn món cá nướng nào ngon đến vậy. Hoắc Vũ Hạo tiểu đệ đệ, ngươi làm đầu bếp cho ta, được không?

Bối Bối dội một bát nước lạnh vào tâm trạng vui sướng của nàng:

- Cô có tiền sao? Tiểu Nhã lão sư?

Đường Nhã có chút xấu hổ ngồi dậy, liếc Bối Bối một cái ra vẻ như nàng rất bực mình khi bị hắn phá đám.


- Ách... sau này sẽ có.

Hoắc Vũ Hạo đứng lên nói :


- Bối đại ca, Đường tỷ tỷ, ta phải đi trước.

Bối Bối nói :

- Hoắc tiểu đệ, nơi này là hoang vắng, hơn nữa rất gần nơi ở của Hồn Thú, Đấu La Sâm Lâm, ngươi muốn đi đâu a?

Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu, lấy quần áo từ trên nhánh cây xuống rồi cẩn thận cất vào túi, quay người vẫy tay chào hai người rồi bước đi dưới mắt ánh kinh ngạc của bọn họ.

Đường Nhã nhìn thấy bóng lưng Hoắc Vũ Hạo rời đi, nói.


- Không phải cậu ấy muốn đi Tinh Đấu Sâm Lâm đấy chứ?

Bối Bối lắc lắc đầu đáp:


- Cũng khó nói, ta mơ hồ cảm giác được cậu ta đó có Hồn Lực nhưng rất yếu (tất nhiên rồi, ai bảo người ta bị phong ấn làm chi bây giờ chỉ có thực lực của một hồn sư cấp 10 mà thôi chứ sau này đi cho các người cảm thấy một trận kinh ngạc một phen ~), cậu ấy lại còn đi một mình nữa, quả thật là có chút kỳ quái.

Đường Nhã thè lưỡi, nói :


- Có Hồn Lực a, thế thì chúng ta thu cậu ấy vào Đường Môn đi?

Bối Bối tức giận nói :

- Không phải vì người ta nướng cá ngon nên cô muốn cho cậu ta gia nhập vào Đường Môn đấy chứ?

Đường Nhã bị nói trúng tim đen, đỏ mặt quay sang Bối Bối thè lưỡi.

Bối Bối nói :


- Vị Hoắc huynh đệ này nhất định đã từng trải qua chuyện gì đó, ta thấy ánh mắt hắn thành thục hơn những thiếu niên bình thường. Chỉ là không biết thiên phú của hắn như thế nào thôi!

Trên mặt Đường Nhã lộ ra vẻ vui mừng, nói:


- Nói vậy là ngươi đồng ý rồi sao?

Bối Bối cười khổ nói:

- Môn chủ Đường Nhã tiểu thư vĩ đại của Đường Môn ơi, lúc trước người thu ta làm đồ đệ thì Đường Môn chỉ có một mình cô, một vị tướng không quân. Ước mơ của cô là làm cho Đường Môn trở nên lớn mạnh, người thích hợp thì đương nhiên cần phải nhận vào. Thoạt nhìn vị Hoắc huynh đệ này có vẻ trầm ổn, nếu thiên phú hắn tốt thì cũng là một sự lựa chọn tốt.Người Đường Môn chúng ta hiện giờ có thể nhận, cũng chỉ là người như vậy.

Đường Nhã có chút tò mò nhìn Bối Bối, nói:


- Không ngờ ngươi cũng rất giảo hoạt nha.

Bối Bối đứng lên, phủi phủi quần áo, nói :

- Cái này gọi là thông minh, hoặc là nói ta cơ trí cũng được. Đi thôi, cô ăn nhiều cá nướng của người ta như vậy, bất kể là có muốn thu nhận hắn vào Đường Môn hay không cũng cần phải bảo vệ hắn một đoạn, giúp hắn tránh những nguy hiểm do Hồn Thú gây nên.

Đường Nhã cũng đứng lên, hì hì cười, nói :

- Lần này công nhận là ngươi thông minh, bởi vì ý nghĩ của ngươi cũng giống ta, vậy chúng ta đi thôi.

Hoắc Vũ Hạo tất nhiên sẽ không biết cuộc nói chuyện giữa Đường Nhã và Bối Bối.

Lúc đầu cậu vốn định nướng một ít cá rồi mang theo ăn dần, hiện giờ lại không thể rồi.

Cậu không muốn bại lộ thân phận Hồn Sư của mình cho nên mới không cầm cá đem theo.

Mẫu thân từng dạy, gặp người mới quen chỉ nên nói ba phần không nên nói toàn bộ.

Tuy rằng cậu có ấn tượng tốt với Bối Bối và Đường Nhã nhưng cuối cùng vẫn phải lựa chọn sau khi ăn xong thì sẽ ra đi.

Ngoài ra, sau khi qua cuộc huấn luyện tàn khốc của sư phụ Tiểu Hàn giờ nghĩ lại còn thấy sợ đó đã giúp cho Vũ Hạo một thân kinh nghiệm lão luyện và giác quan thứ 6 đầy sắc bén.

Cậu cảm thấy sau này sẽ còn gặp lại họ, có lẽ họ là những người có quan hệ với vận mệnh sau này của mình.

Bây giờ không phải lúc, chờ sau khi cậu có hồn hoàn đi và chắc hẵn cuộc tái ngộ sau này sẽ có nhiều chuyện thú vị sẽ xảy ra đây.

Nghĩ thế Vũ Hạo mang theo tâm trạng phấn khởi đi đến {Tinh Đấu Sâm Lâm}.

Đi được một lúc thì xuất hiện một cột gỗ có một bảng nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo.


"Phía trước là Tinh Đấu Sâm Lâm, trong này có Hồn Thú, chú ý an toàn".

Quả nhiên đã đến nơi cần đến. Vũ Hạo nắm chặt Bạch Hổ chủy ở sau lưng , quyết tâm đi vào.

Trở thành Hồn Sư đó là con đường duy nhất, đây là chính là chấp niệm trong lòng của cậu.

Cậu quyết không hối hận về quyết định của mình.

Không khí trong {Đấu La Sâm Lâm} hoàn toàn khác, khiến cho Vũ Hạo cảm thấy có chút khẩn trương.

Ở đây rồi điều gì sẽ xảy ra, là kỳ ngộ hay... là thôn phệ. (tất nhiên là kỳ ngộ rồi, em là nhân vật chính mà lỵ ~)

(còn tiếp)

Ps: Bởi vì vào trong chính truyện rồi cho nên ta cũng cố gắng đẩy nhanh tiến độ. Với lại bởi vì có một số chi tiết ta quên nên đành phải mở truyện ra tham khảo nên chương này có hơn 50% giống hệt với một số bn đăng thì cho ta xin lỗi nha. Nếu có khiếu nại xin nói với mình để có thể chỉnh sửa kịp thời. Đồng thời mình xin gửi lời cảm ơn đến mọi người đã ủng hộ cho truyện của mình ^v^.


Chương 22:Gặp gỡ! Hoắc Vũ Hạo vs Thiên Mộng Băng Tầm! (2)

Sau một hồi ác chiến (có lẽ vậy) với hồn thú Khỉ Đầu Chó Hoắc Vũ Hạo không khỏi lại một lần nữa thay đổi nhận định của bản thân về hồn thú.

Một con hồn thú 10 năm đã mạnh như thế này rồi thì 100 năm, 1000 năm thì sao, tuy rằng năng lực bị phong ấn nhưng xem ra bản thân không thích ứng kịp cứ cái đà này làm sao đối mặt với cái thế giới "Nhược nhục cường cường" này đây.

Hoắc Vũ Hạo cảm thấy mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.

Trong lúc Vũ Hạo đồng học đang quyết tâm cố gắng để mai sau phấn đấu thì bỗng trong đầu cậu có một giọng nói của ai đó vang lên:

- Cuối cùng thì ta cũng gặp một nhân loại thuộc tính tinh thần, đáng tiếc ca không rơi lệ được, bằng không nhất định là rơi lệ đầy mặt a!

Hoắc Vũ Hạo bị dọa nhảy dựng lên, hắn hoàn toàn không rõ vì sao trong đầu mình lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạ lẫm.

Cùng lúc đó, mặt đất cũng run lên. Mặt đất cách nơi hắn đang đứng chừng hai thước đất dần xuất hiện từng vết rách, những vết rách dần mở rộng ra tạo thành một cái khe, mơ hồ có thể chứng kiến quang mang kim bạch lóe lên từ dưới khe.

Đây, đây là gì? Hồn Thú?

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng nắm chặt Bạch Hổ chùy, cảnh giác nhìn chằm chằm.

Một tia hàn ý lạnh như băng phát ra từ cái khe, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống rõ rệt, cái khe giờ đã biến thành một hố sâu đường kính hơn năm thước, mà quang mang kim bạch sắc cũng lộ ra hình dáng.

Đó là một cái đầu tròn vo, béo ú, đường kính chừng hơn một thước, nó mấp máy chậm rãi bò ra khỏi hố, chiều cao ước chừng hơn bảy thước.

Theo sự xuất hiện của nó, hơi thở Hoắc Vũ Hạo dần mang theo sương mờ, hàn ý lạnh như băng làm cậu liên tục rùng mình.

Đây nhất định là Hồn Thú, nhìn qua như một con tằm đáng yêu vậy, chẳng qua thân thể nó lớn hơn không biết bao nhiêu lần những con tằm bình thường.

Cả người nó trong suốt như bạch ngọc, mặc dù từ đất bùn chui ra, nhưng trên làn da nó không có chút dơ bẩn nào.

Vầng sáng không ngừng lưu chuyển quanh người nó, đôi mắt tỏa sáng kim quang lóng lánh, kỳ lạ nhất là bắt đầu từ nửa thước sau đầu nó, cách một khoảng là một kim văn vòng quanh thân, từ đầu tới đuôi tổng cộng có mười kim văn.

Nhìn vào thân thể khổng lồ của đối phương Hoắc Vũ Hạo không khỏi cảm thấy kì lạ.

Theo như cậu biết hồn thú Băng Tầm chỉ sống ở phía bắc mà sao lại xuất hiện trong Đấu Tinh Đại Sâm Lâm.

Còn nữa nếu nhớ không nhầm thì hồn thú này cứ đến 10 vạn năm thì sẽ xuất hiện một kim hoa văn nhưng con Băng Tầm trước mắt này lại có tới 10 kim văn vậy là sao? Không lẽ...

Vẫn không từ bỏ cảnh giác nhưng Hoắc Vũ Hạo cảm thấy con hồn thú này không có ác ý với mình, cậu hỏi:

- Ngươi muốn gì?

Con hồn thú kia nói:


- Trước tiên ta tự giới thiệu, ta là hóa thân của anh hùng hiệp nghĩa, trí tuệ cùng mỹ mạo song hành, là Vương trong Vương Hồn Thú, tuyệt đại cường giả, tu luyện được trăm vạn năm, là một Thiên Mộng băng tằm sống lâu nhất trong lịch sử Đấu La Đại Lục, ngươi có thể gọi ta là Thiên Mộng ca!

Ánh mắt Vũ Hạo ngay lập tức lóe lên một tia hiểu rõ, nhưng để chắc chắn cậu hỏi:

- Ngươi là Bách vạn niên hồn thú?

Thiên Mộng băng tằm đầy đắc ý nói:

- Có phải rất ngạc nhiên không? Có phải rất hưng phấn không, nhân loại có thể nhìn thấy ta... ngươi là người đầu tiên.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, bình tĩnh nói:

- Vậy ngươi muốn làm gì?

Thiên Mộng Băng Tầm không khỏi ngạc nhiên với nhân loại trước mắt này, một con người có thể bình tĩnh trước sự xuất hiện của nó thật không tầm thường chút nào. Điều này khiến nó càng thêm hưng phấn, Thiên Mộng Băng Tầm trịnh trọng nói:

- Ca muốn trở thành Hồn Hoàn của ngươi, Hồn Hoàn có trí tuệ đầu tiên trên Đấu La đại lục.

Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:

- Một bữa cơm không bao giờ miễn phí đâu phải không?

Thiên Mộng Băng Tầm lúng túng lắc cái lầu tròn của nó:

- Không, không bởi vì vũ hồn của ngươi là thuộc tính tinh thần mà ta lại là hồn thú hệ tinh thần ngươi phải biết để kiếm tìm 1 hồn thú hệ tinh thần khó đến cỡ nào không những thế ta con có thể cho ngươi vũ hồn thứ hai với thuộc tính hệ băng thứ hai nữa.

Lời đề nghị rất hấp dẫn thế nhưng...

Ngay lúc Hoắc Vũ Hạo đang do dự bỗng xung quanh cậu và Thiên Mộng Băng Tầm xuất hiện 1 vòng tròn màu vàng, cùng với sự xuất hiện của nó là những sợi dây xích màu đen.

Những dây xích đó lấy Hoắc Vũ Hạo và Thiên Mộng Băng Tầm làm trung tâm hình thành nên một trận đồ kỳ lạ.

Không biết vì sao, sau khi trận đồ đó xuất hiện phong ấn của cậu hoàn toàn cởi bỏ, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy cơ thể tràn ngập hồn lực.

Dưới ánh nhìn không thể tin của Thiên Mộng Băng Tầm, nó dường như cũng bị ảnh hưởng bởi trận đồ mà dần dần kết tinh biến hóa thành một viên đá có hoa văn và màu sắc giống nó, bên trong viên đá có hoa văn tựa như vũ hồn của nó.

Không dừng ở đó, viên đá Thiên Mộng Băng Tầm lơ lửng hướng về phía Vũ Hạo, xuyên qua trán xuất hiện hoa văn giống hệt cái hoa văn bên trong viên đá của cậu.

Sau khi viên đá Thiên Mộng Băng Tầm xuyên qua thì một viên đá màu xám cũng đột ngột bay vào.

Khi viên đá kì lạ ấy bay vào Hoắc Vũ Hạo cảm thấy có chút thống khổ khi phải nhận áp lực của cả hai viên đá cùng một lúc.

Nhưng chỉ là một chút thoáng qua mà thôi, cậu nhanh chóng cảm nhận được sự thăng hoa của cơ thể và đặc biệt là tinh thần thức hải.

Trong lúc cảm nhận sự thoải mái của cơ thể Vũ Hạo không hề phát hiện phía sau lưng cậu xuất hiện một hồn hoàn màu xám vàng.

Nó hoàn toàn khác với các màu sắc hoàn hoàn bình thường, phải hay chăng là do Bách vạn niên hồn thú và viên đá màu xám kì lạ kia?

Sau khi có được hồn hoàn kì lạ đầu tiên Vũ Hạo cảm thấy cả cơ thể và tinh thần đề kiệt sức nhưng cậu lại cảm thấy vui mừng bởi vì đây là hồn hoàn đầu tiên trong đời của mình.

Hoắc Vũ Hạo từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng cậu lại không hế hay biết về việc vì mình mà có 2 người lo lắng.

(còn tiếp)

Ps: Phải hay chăng vì chương trước của ta không tốt hay vì sao mà ít người đọc quá à, ta cảm thấy thật buồn a. Nhưng không sao ta vẫn có gắng up chương dù rằng rất bận. Mong mọi người ủng hộ . Ngoài ra, có thể để lại lời nhắn để tiếp thêm động lực cho ta nha.

Ps2: Xin mọi người đừng nghĩ là truyện bây giờ sẽ giống với chính truyện nhé như thế là hoàn toàn sai rồi bởi vì có một "hồ điệp" Chung Tiểu Hàn nên định mệnh của Hoắc Vũ Hạo sẽ hoàn toàn thay đổi

Ps3: Ngoài ra, trong truyện sẽ không có sự xuất hiện của Vương Đông ở Đấu La Đại Lục đâu nha, chính vì thế nên ta xin gửi lời xin lỗi đến các fan của Vương Đông nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro