CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỷ Ngạn Quân!

Văn Thanh đứng hình, hô hấp như muốn ngừng lại, ký ức đời trước ùn ùn kéo về.

Lời nói của Kỷ Ninh Chi, Lương Văn Hoa, Chương Phương Phương lần lượt kéo đến.

"Anh, là Văn Thanh, là cô ta mắng em trước."

"Ngạn Quân, Văn Thanh là một đứa con nhà nghèo, không tri thức, quê mùa, không xứng với nhà chúng ta, con sớm ly hôn mới tốt."

" Ngạn Quân, đều là em không đúng, em không nên trêu vào Văn Thanh, Văn Thanh hướng em phát hỏa không sai, là em sai."

"......"

Còn thái độ khi đó của Kỷ Ngạn Quân:

"Văn Thanh, đừng náo loạn, Ninh Chi nó còn nhỏ."

"Mẹ chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, tâm bà không nghĩ vậy đâu."

"Văn Thanh, đừng hướng người ngoài phát hỏa."

"......"

Mãi cho đến khi cô bị bệnh qua đời, hắn mới ôm cô vào lòng: " Văn Thanh, Văn Thanh, thực xin lỗi, ..."

Văn Thanh nhắm mắt lại kiềm chế lại cảm xúc, bên tai vẫn vang lên những tiếng khóc ủy khuất của Kỷ Ninh Chi cùng với lời nói lên án kiếp trước. Cố gắng áp chế lại các loại cảm xúc lẫn lộn, cô nói với chính mình rằng cô đã không phải Văn Thanh đời trước.

"Anh, anh phải làm chủ cho em." Kỷ Ninh Chi nức nở nói.

Làm chủ?

Văn Thanh cười một tiếng, xoay người lại, nhìn về phía cửa, nhìn Kỷ Ngạn Quân. Kỷ Ngạn Quân vẫn như đời trước, vẫn anh tuấn như vậy, khuôn mặt góc cạnh vẫn trầm ổn, nội liễm như vậy, vẫn khí chất như vậy, cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một điểm không tốt đó là không yêu cô.

Bất quá, Văn Thanh cũng đã nhận ra rằng đời này, thứ quan trọng nhất với cô đấy là không làm người nhà thất vọng, như vậy là đủ rồi. Mặc kệ đời trước hay đời này, cô đều không nợ Kỷ Ngạn Quân một xu, một hào nào.

"Văn Thanh." Lúc này, Kỷ Ngạn Quân mở miệng.

Văn Thanh sắc mặt đạm nhiên: "Chuyện gì?"

"Ninh Chi nói chính là sự thật?" Kỷ Ngạn Quân hỏi.

Văn Thanh không giống đời trước nữa, không cùng Kỷ Ninh Chi nháo gà bay cho sủa nữa mà lại là bình tĩnh mà trả lời: "Không sai."

Kỷ Ngạn Quân hạ mi mắt, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Văn Thanh vẫn như cũ mà nói: "25 đồng."

"Cô ta nói dối." Kỷ Ninh Chi la lên: " Vừa rồi cô ta rõ ràng nói là 20 đồng. Anh, cô ta lừa chúng ta."

"Không sai, tôi lừa cô, cô có thể lựa chọn không mua, tôi sẽ tìm Trương Ngọc Linh để bán." Văn Thanh bây giờ lại không phải Văn Thanh trước kia, thắn thắn mà thừa nhận.

Một điểm này làm cho Chương Phương Phương lau mắt mà nhìn, Văn Thanh thật sự đã thay đổi.

Kỷ Ninh Chi không dám nghĩ tới Văn Thanh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời chán nản, mặt thoáng chốc đỏ lên.

Khách hàng có mặt trong tiệm hít một ngụm khí lạnh, quần áo này quá đắt đu, nhưng đồng thời lại nghĩ lại là do Kỷ Ninh Chi vừa rồi gây rối, các cô ấy tức khắc cảm thấy hả giận. Dì Tiếu hay Văn Thanh làm người như thế nào thì mọi người đều biết đến, cũng chưa từng thấy các nàng lừa gạt ai bao giờ. Lần này là do Kỷ Ninh Chi gây sự trước nên bị Văn Thanh đáp trả một cách xứng đáng.

Cũng không biết là Kỷ Ngạn Quân có thể chấp nhận trả tiền hay không?

Đúng lúc này, trong số khách nhân có một người kinh hô một tiếng.

Nhưng người khác vội hỏi: "Sao thế?"

"Tôi nhớ ra rồi."

"Nhớ tới gì vậy?"

"Tôi nhớ ra vì sao thấy Văn Thanh lại quen mắt như vậy rồi"

"Vì sao?"

Tiếp theo người nọ liền nhỏ giọng mà nói ra: "Văn Thanh là vị hôn thê của Kỷ Ngạn Quân!"

"Cái gì cơ?" Mọi người kinh hách.

" Đúng rồi, là vị hôn thê của Kỷ Ngạn Quân. Hình như là năm trước, Kỷ Ngạn Quân chạy xe gây ra tai nạn xe cộ, người đi cùng với hắn đã cứu hắn một mạng, người nọ hình như là chú hai của Văn Thanh. Chú hai của Văn Thanh trước khi chết đã đem Văn Thanh phó thác cho Kỷ Ngạn Quân, hắn đã đáp ứng, chờ đến khi Văn Thanh 18 tuổi thì liền kết hôn.

Mọi người lần nữa lại bị kinh hách: "Vậy hiện tại là tình huống như thế nào?"

"Người Kỷ gia không hài lòng về Văn Thanh, họ nói Văn Thanh là đồ nhà quê. Nhưng mà mấy hôm trước hình như nghe nói nhà gái muốn hủy bỏ hôn sự, người Kỷ gia cao hứng lắm nha."

"Hoan hô, trách không được Kỷ Ninh Chị lại đối xử như vậy với Văn Thanh, thấy Văn Thanh chướng mắt."

" Đúng vậy, Kỷ gia sao có thể coi trọng được Văn Thanh, Kỷ gia là phú hào nha."

"......"

Mấy người phụ nữ chụm đầu, ghé tai rồi đem chuyện của Kỷ Ngạn Quân và Văn Thanh kể ra.

" Tôi nhớ rõ là trước kia đã gặp Văn Thanh đứng ở ngã tư chờ xe của Kỷ Ngạn Quân. Khi đó, tôi còn không biết cô ấy là Văn Thanh, chỉ cảm thấy cô bé này lớn lên xinh đẹp, không nghĩ lại chính là Văn Thanh."

"Bà nói vậy lại làm tôi nghĩ đến hình như tôi cũng thấy Kỷ Ngạn Quân cùng cô ấy ăn cơm."

"Cùng nhau đi xem phim."

"Chính là bọn họ đúng không?"

" Ừ, đúng là bọn họ đó."

"Vậy đây là tình huống như thế nào?"

"Tôi cũng không hiểu nữa."

"......"

Một đám người mồm năm miệng mười, người này đưa ra một chút tin, người kia lại đưa thêm một chút nữa, cơ bản liền đem chuyện tình giữa Kỷ Ngạn Quân và Văn Thanh kể ra, nhưng lại không biết tình trạng hiện tại của cả hai người.

"Quần áo là do em làm?" Một lát sau, Kỷ Ngạn Quân mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, em làm." Văn Thanh đáp.

"Đây." Kỷ Ngạn Quân rút ra hai tờ tiền giấy 10 đồng màu lam và một tờ tiền giấy 5 đồng màu vàng.

"Anh, không thể đưa cho cô ta." Kỷ Ninh Chi ở một bên la hét.

Văn Thanh thấy Kỷ Ngạn Quân đưa tiền, liền xoay người bắt đầu đóng gói cái váy hoa cùng đôi xăng đan lại, đi lên trước, giao nó cho Kỷ Ngạn Quân, rồi duỗi tay lấy 25 đồng.

"Còn có tiền đặt cọc 4 đồng nữa." Đúng lúc này, Kỷ Ninh Chi kêu lên một tiếng.

Văn Thanh mặt không biểu tình, nhìn về phía Kỷ Ninh chi, hỏi lại: "Trương Ngọc Linh giao cho chúng tôi tiền đặt cọc, sao giờ lại trả lại cho cô?" Tất nhiên là phải trả lại cho Trương Ngọc Linh.

Kỷ Ninh Chi lại lần nữa bị Văn Thanh nhục nhã, cô ta sợ nhất người khác nói cô ta không có tiền, không xinh đẹp, đang định phản bác lại Văn Thanh.

Kỷ Ngạn Quân mở miệng hỏi: "Có đi về không?"

Văn luôn giữ im lặng, Chương Phương Phương tiến lên giữ chặt Kỷ Ninh Chi, nhẹ nhàng nói: "Ninh Chi, đi thôi, nếu không anh trai cậu lại tức giận bây giờ."

Kỷ Ninh Chi liếc trộm Kỷ Ngạn Quân một cái, quản nhiên thấy hắn đang trầm mặt, lập tức không dám tiếp tục quậy phá nữa.

Kỷ Ngạn Quân là người đầu tiên rời khỏi tiệm của dì Tiếu.

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương cố gắng đuổi theo cho đến khi ra đến ngoài cửa thì Kỷ Ninh Chi lại quay lại làm mặt quỷ với Văn Thanh, dường như muốn nói rằng: "Nhìn đi, anh trai tôi không thèm để ý đến cô." Tiếp đó thì đắc ý xoay người rời đi.

Những khách hàng vốn muốn xem kịch vui, giờ phút này đều mang vẻ mặt ngốc nghếch.

"Ơ, cứ thế rồi đi ư?"

"Vị hôn thê ở đây, như thế nào mà nói đi là đi rồi?"

"Đúng vậy nha."

"......"

Mọi người đem ánh mắt đặt ở trên người Văn Thanh. Cùng lúc đó, dì Tiếu cũng nhìn về phía Văn Thanh. Dì Tiếu đứng gần mấy bà khách nên những truyện các bà ấy kể, bà đều nghe được hết. Bà thật không nghĩ tới Văn Thanh cùng Kỷ Ngạn Quân còn có tầng quan hệ này, nhưng nghĩ đến em gái của hắn, thật ra không có tầng quan hệ này còn tốt hơn. Văn Thanh lớn lên xinh đẹp, lại có thể kiếm được tiền, có điểm nào không xứng với Kỷ Ngạn Quân chứ?

Dì Tiếu âm thầm vì Văn Thanh bất bình, nhưng nhìn Văn Thanh đang cười, dì Tiếu hỏi: "Văn Thanh, con cười cái gì?"

"Con mới kiếm cho dì được 25 đồng nha." Văn Thanh đem tiền đưa cho dì Tiếu, nói: " Dì Tiếu, dì cất đi này, con đi làm quần áo tiếp đây, dì mang kích thước của khách cho con nhé."

"Được, được nha." Dì Tiếu gật đầu, lại kinh ngạc, Văn Thanh đối Kỷ Ngạn Quân không có cảm giác gì sao? Dì Tiếu thật nghĩ không ra, nhưng bà là người từng trải, với biểu hiện vừa rồi của Kỷ Ngạn Quân, làm sao có thể để yên được chứ?

"Dì Tiếu, máy khâu hết chỉ hồng rồi ạ." Văn Thanh lớn tiếng gọi dì Tiếu, làm cho bà hoàn hồn, vội vàng nói :" Ừ, để dì lấy cho."

Sau khi bị Kỷ Ninh Chi gây nháo, công việc buổi sáng còn đọng lại rất nhiều việc, vì vậy, hai giờ tiếp theo, dì Tiếu không có nghỉ qua, Văn Thanh cũng không có nghỉ qua và thế là cái máy khâu cũng không được nghỉ luôn.

Trong tiệm may dì Tiếu, toàn bộ chỉ nghe tiếng máy khâu cùng với tiếng khách hàng nói chuyện, cứ thế mà qua buổi sáng.

Thẳng đến lúc ăn cơm trưa, cửa hàng dì Tiếu mới yên tĩnh trở lại.

Mặc kệ việc Diêu Thế Linh làm cơm cho Văn Thanh mang theo, dì Tiếu vẫn làm một bàn thức ăn có thịt gà bắt Văn Thanh phải ăn cùng, mặc kệ cô từ chối như thế nào cũng không được.

Hộp cơm của Văn Thanh được gắp đầy mấy miếng thịt gà do dì Tiếu gắp. Văn Thanh nhớ tới bộ dạng thèm ăn của em trai, cô không gắp bỏ ra nữa mà cất lại mang về cho hai đứa nó.

Văn Thanh mới cất hộp cơm thì dì Tiếu lại đi từ trong ra, đưa tiền cho cô.

Văn Thanh hoảng sợ: "Dì Tiếu, đây là ..."

"Thì con chẳng bảo là mỗi đôi giày con sẽ đưa cho dì 3 hào sao? Còn lại là tiền của con."

Văn Thanh đơn giản mà liếc về số tiền trong tay dì Tiếu, ước chừng có 7 - 8 đồng: "Dì Tiếu, như này thì nhiều quá ạ."

" Không nhiều, không nhiều." Dì Tiếu cười: " Nếu không có con, khả năng dì còn bị lỗ vốn ấy chứ, dì tính cái váy 16 đồng, còn 9 đồng cho đôi giày của con, dì lấy 3 hào, còn có 8 đồng 7 hào là của con."

"Dì Tiếu, như thế này thì thật sự nhiều lắm ạ."

"Không nhiều lắm, không nhiều lắm, mau cầm đi. Con gái vẫn nên có nhiều tiền, có nhiều tiền mới không bị người khác coi thường, có nhiều tiền lời nói mới có trọng lượng." Dì Tiếu cường ngành nhét tiền vào trong tay Văn Thanh: " Về sau, máy khâu chỗ dì, con tùy tiện dùng, không cần phải khâu giày bằng tay nữa, rất cực nhọc."

Văn Thanh nghe ra ý tại lời nói của dì Tiếu, trong lòng cảm động không thôi, lập tức gật đầu: " Vâng ạ, con cảm ơn dì." Cũng nhận lấy số tiền mà dì Tiếu đưa.

Dì Tiếu lúc này mới cười rộ lên: " Về sau, chúng ta cố gắng làm thật tốt, kiếm thật nhiều tiền."

" Vâng ạ, chúng ta sẽ kiếm được thật nhiều tiền." Văn Thanh cũng cười.

Hai người đang nói chuyện thì cửa tiệm đi tới một người phụ nữ trung niên, nhìn ngõ kỹ càng khắp nơi, nói: "Tiếu Vân, Tiếu Vân ở chỗ này sao? Ai nha, tôi lại không biết chứ, cửa hàng này tên gọi là gì nhỉ?"

"Tiếu Vân, Tiếu Vân ở đây sao?" Người phụ nữ lại kêu lên.

"Là tôi." Dì Tiếu vội vàng đi tới của, cười tiếp đốn: " Chị Tôn, sao chị lại tới đây? Mâu vào đây ngồi đi."

"Tiếu Vân, thật sự là cô, nhưng không phải tôi có việc tìm cô mà là mẹ chồng cô nhờ tôi đi tìm cô, chuyển lời giúp bà ấy là con trai cô bị bệnh, cô mau về trong thôn xem nó như thế nào đi."

"Sao lại bị bệnh? Bệnh gì vậy ạ?" Dì Tiếu giật mình hỏi: " Không phải mọi khi đều rất tốt sao?"

Văn Thanh nghe thấy vậy cũng đứng lên đi tới trước cửa.

Chị Tôn nói: "Tôi cũng không biết là bệnh gì, dù sao bây giờ cũng nằm trên giường, mẹ chồng cô đang ở nhà khóc kìa."

Dì Tiếu chao đảo một cái, tí nữa thì té ngã.

Văn Thanh vội vàng đỡ lấy: "Dì Tiếu, dì Tiếu, người trước tiên đừng hoảng hốt, trước tiên mang thằng bé đi bệnh viện kiểm tra một lượt xem nó bị bệnh gì thì mới có thể mua đúng thuốc được."

"Đúng, đúng vậy, dì không thể hoảng được, dì phải bình tĩnh." Dì Tiếu nói liên thanh, nhưng thực tế là đã mất lý trí. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro