Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cải


Văn Thanh đưa cho ông chủ hộp cơm của mình.

Ông chủ quán tiếp nhận hộp cơm, động tác nhanh nhẹn mà đóng gói.

Bánh bột ngô 5 hào một cái, trứng luộc nước trà 6 hào một quả, sữa đậu ngọt 5 hào một cốc, Văn thanh lấy mỗi loại hai phần nên tổng cộng hết 3 xu 2 hào.

Văn Thanh đưa tiền cho ông chủ, cầm hộp cơm của mình quay đầu đi.

Để lại Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương đứng tại chỗ, xung quanh là quần chúng vây xem, chỉ trỏ.

"Có thấy không? Là cô gái có tiền nha, cũng không phải người nghèo, mua hai phần ăn sáng mà mắt đều không chớp."

"Ỷ vào mình là người ở huyện thành mà khi dễ người bên ngoài, nhìn xem, người ta căn bản không hiếm lạ, vênh váo cái gì chứ? Thật Không biết e lệ.

"......"

Mọi người vây xem ngươi một lời ta một lời không chút khách khí nói về Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương khiến cho cả hai không nhịn được nữa phải che mặt đỏ bừng chạy trở về, đến đồ ăn sáng cũng không mua nữa.

Cùng lúc đó, Văn Thanh đi đến cửa kho thóc.

Nhân viên làm việc ở kho đã đến, bắt đầu mở cửa kho, đẩy bàn cân ra, xung quanh có chút ầm ĩ lên.

"Tới, người tới rồi."

"Bàn cân đều được đẩy ra rồi."

"Kiểm tra lúa mạch có cẩn thận không nhỉ?"

"Bàn cân có chuẩn không nhỉ? Có thể hay không đem lúa mạch nhà chúng ta cân thiếu, rồi lại bắt chúng ta bổ sung."

"Hôm kia trời mưa, lúa mạch bị ẩm, không biết lát nữa kiểm tra có bị gạt ra không nhỉ?"

"......"

Theo tiếng rì rầm nói chuyện của mọi người, Diêu Thế Linh đứng lên, ra sức kéo xe hướng lại gần cửa kho thóc.

"Mẹ, mẹ." Văn Thanh ở phía xa nhìn thấy kêu lên, vội chạy lên trước mặt Diêu Thế Linh.

"Mẹ, người đừng có vội, con thấy mọi người xếp hàng mà, theo thứ tự mà kiểm tra, không cần phải gấp gáp đâu ạ." Văn Thanh đỡ xe rồi nói.

"Mày thì biết cái gì? Nếu chúng ta không kéo lên, người ta sẽ chen ngang chiếm chỗ ngay, chúng ta lại mất công chờ thêm. Hôm nay Văn Lượng và Văn Bằng đi học, ở nhà trâu không ai cắt cỏ cho, nó đói nó phá chuồng chạy đi thì sao? Còn có hai đứa nó đi học về cũng còn phải ăn cơm, mẹ phải đi về nấu cơm nữa nên là không thể chậm trễ được." Diêu Thế Linh nói.

Văn Thanh lâm vào trầm mặc, càng cùng mẹ ở chung nhiều, càng thấy mẹ nuông chiều mình, yêu thương Văn Bằng và Văn lượng. Có lẽ còn do cái chết của cha nên cô càng thêm hận mình đời trước, vừa ngốc nghếch vừa ngu xuẩn.

Còn may, ông trời cho cô trọng sinh, được sống lại một lần nữa.

"Mẹ, vậy trước ăn sáng đi ạ." Văn Thanh đưa hộp cơm qua, thuận tiện tiếp nhận càng xe.

Diêu Thế Linh vô tri vô giác tiếp nhận hộp cơm, lập tức nhíu mày trách cứ: "Văn Thanh, sao mày mua nhiều như vậy? Này phải tốn hết bao nhiêu tiền a!"

Văn Thanh cười: "Mẹ, chỉ lần này thôi, lần sau con bảo đảm không tiêu loạn nữa."

Lúc này, Diêu Thế Linh mới không dài dòng.

Trong lúc hai mẹ con ăn sáng, nhân viên công tác bắt đầu kiểm tra lúa mạch, nhân viên công tác có ba người, đều mặc đồ lao động màu xanh xám sợi poly.

Nhân viên công tác thứ nhất tay cầm một thanh kim loại rỗng, hướng bao lúa mạch cắm vào, lấy ra một ít lúa mạch bắt đầu kiểm tra. Hắn ta kiểm tra xem lúa mạch có mẩy không, có hát sỏi không, có phải hàng kém chất lượng không, ...

Sau đó, lại lấy mấy hạt lúa mạch bỏ vào trong miệng, kiểm tra độ ẩm của lúa mạch.

Đủ loại kiểm tra, một cái không qua liền phải kéo về, sàng sảy cho sạch sẽ, phơi cho khô, không được thương lượng gì gết.

Không ít người rất lo lắng, sợ kiểm tra không qua, lại phải kéo về, mất công sức và thời gian. Nhưng có những người thật sự đầu cơ trục lợi, trộn lẫn cát, sỏi bên trong để giảm mấy cân lương thực.

"Nhà mình lúa mạch khẳng định một lần qua." Diêu Thế Linh nói.

Văn Thanh gật đầu: "Vâng, một lần liền qua."

Nhưng là Diêu Thế Linh lại lo lắng: "Mẹ cân 420 cân, nếu là không đủ còn phải bổ thêm."

Văn Thanh lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên công tác thứ hai. Hắn đứng ở trước bàn cân, cân đo lương thực, xác định con số rồi báo cho nhân viên công tác số ba.

Nhân viên công tác số ba ngồi ở bên cạnh bàn, trước mặt là cái máy tính, một cái bút máy, mực bút máy, con dấu, quyển hóa đơn thu thuế và những người nộp thuế xếp hàng lên ký giấy và cầm hóa đơn về.

Hắn ta chính là người điền hóa đơn đóng thuế của mọi người, tính toán xem thừa thiếu lương thực ra sao. Nếu thiếu thì hắn đề nghị đi đóng tiếp, còn nếu đủ thì có thể đi về.

"Mẹ, yên tâm đi. Nếu thật sự không đủ, con sẽ quay lại nộp sau ạ, mẹ không cần lại phải đi nữa đâu." Văn Thanh vừa nói vừa cố sức kéo xe theo đuôi đội ngũ đi đến.

Diêu Thế Linh vài lần bảo cô đi tiệm may nhưng cô bảo không vội, vẫn luôn giữ xe, nhìn chằm chằm về phía cửa kho.

Điều này là cho một đám người đến nộp thuế trong thôn Thủy Loan thập phần kinh ngạc.

" Người kéo xe kia là Văn Thanh sao?"

"Văn Thanh lại đi nộp thuế sao?"

"......"

Hàng xóm được mở rộng tầm mắt. Phải biết rằng những người đi nộp thuế không phải là nam nhân thì cũng là các bậc cha chú, nào có con gái nhỏ nhà ai tới nộp chứ?

Đặc biệt, Văn Thanh còn kéo xe, từng bước tiến về phía trước, hướng gần lại kho lương thực. Nhóm hàng xóm một mặt cảm thấy Văn Thanh không có bộ dáng cô gái nhỏ, một mặt lại cảm thấy có một cô con gái nhỏ tri kỷ thật tốt, chỉ là lời nói ra miệng liền thành:

"Ôi, biết thương mẹ nó như vậy, về sau gả cho nhà ai, mẹ chồng nó cần phải để ý, lo lắng hơn rồi."

"Ừ, ai mà làm mẹ chồng nó thì thật xui xẻo mà."

"......"

Một đám người chờ đợi, nhàn rỗi không có việc gì làm liền đem chuyện của Diêu Thế Linh và Văn Thanh từ tám trăm năm trước ra nói.

"Diêu Thế Linh là người nơi khác, chạy nạn đến thôn chúng ta. Nếu không có cha Văn Thanh giúp đỡ thì không biết bây giờ thế nào đâu."

"Cũng chỉ có cha Văn Thanh mới chịu giúp bởi vì ông ấy nhà nghèo, không có tiền cưới vợ, vừa lúc gặp được Diêu Thế Linh không biết đằng xấu hổ."

"Nếu không sao Văn Thanh lại trở nên không biết tốt xấu thế chứ? Vẫn là giống mẹ nó đi."

"Văn Thanh mấy hôm nay có vẻ ngoan ngoãn hơn rồi."

"Như nào mà lại bảo ngoan ngoãn hơn? Nhà thì nghèo mà suốt ngày đi lên huyện thành làm cái gì?"

"......"

Mấy người đang nghị luận thì Văn Thanh và Diêu Thế Linh tươi cười trên mặt mà đi tới. Mấy người hàng xóm lập tức tươi cười, hỏi: "Mẹ Văn Thanh, các ngươi kiểm tra qua sao?"

Diêu Thế Linh cười: "Kiềm tra qua, chúng ta tới sớm lắm."

Văn Thanh ở bên cạnh kéo xe, đối với mấy người không có hảo cảm cũng lễ phép mà cười cười.

"Xong rồi mẹ liền đi về nhà ạ?"

"Ừ, đi về nhà, trong nhà còn còn bao nhiêu việc cần làm." Diêu Thế Linh nói, liền cùng Văn Thanh rời đi.

Sau khi cùng Diêu Thế Linh nói mấy câu, Văn Thanh đưa xe cho bà, rồi quay người đi theo hướng ngược lại.

"Này, các bà xem, Văn Thanh không có trở về thôn Thủy Loan nha." Có cô hàng xóm nói.

Những người khác cũng quay đầu lại xem, quả nhiên Văn Thanh không quay lại thôn Thủy Loan.

"Văn Thanh đi chỗ nào nhỉ?"

"Không phải là đến nhà Kỷ Ngạn Quân, tìm Kỷ Ngạn Quân đi?"

"Tám phần là vậy, thật không biết xấu hổ, đó không phải là hướng nhà của Kỷ Ngạn Quân sao. Có cái nhà chống tốt như vậy, khẳng định là muốn hàng ngày nịnh bợ."

"......"

Đoàn người nhìn hướng văn Thanh đi đều đã qua Kỷ gia, nhưng dừng cũng chưa từng dừng, trực tiếp đi qua.

Nhóm hàng xóm kinh ngạc.

"Không phải đi đến nhà chồng sao?"

"Đó là đi chỗ nào?"

"......"

Mọi người tò mò nhìn nhau, xúi nhau đi gặp Văn Thanh hỏi rốt cuộc là cô đi đâu? Như thế nào là lại không đi Kỷ gia, chẳng lẽ ước định với Kỷ Ngạn Quân ở chỗ khác?

Thôn Thủy Loan ở thập niên 80, giao thông không tiện, không có TV, không có cái gì để giải trí. Trừ bỏ ngày mùa thì còn lại là những ngày nông nhàn, vì vậy chỉ cần có một chút chuyện là người ta bàn tán cả năm. Huống chi, Văn gia trừ bỏ Văn Lượng và Văn Bằng là hai đứa nhỏ thanh thanh bạch bạch ra thì tùy ý chọn 1 người Văn gia cũng là một người có quá khứ đen tối. Đặc biệt là Văn Thanh, đối với những câu chuyện về Văn Thanh, bọn họ có thể kể 365 ngày không bị lặp lại.

Trong lúc hàng xóm xúi nhau thì Văn Thanh đã đi đến tiệm may dì Tiếu, đứng trước cửa bình ổn hơi thở.

Lúc này trong tiệm có hai khách nữ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nhìn sạch sẽ chỉnh tề, tóc tai không loạn, đang cùng dì Tiếu nói chuyện.

"Dì Tiếu." Văn Thanh cười, chào hỏi.

"Dì Tiếu lập túc tươi cười chào đón: "Tới rồi hả?"

" Vâng ạ, dì đi sớm vậy. Con vừa phụ mẹ đi nộp thuế cho nên đến muộn hơn so với hôm qua một chút ạ."

"Không sao, không sao, cũng không đến muộn mà." Dì Tiếu cười nói, sau đó hỏi: "Văn Thanh, hôm qua, cái váy hoa con làm như thế nào?"

" Hôm qua con đã cắt rồi, hôm nay vắt sổ, rồi may lại, không sai biệt lắm thì ngày mai có thể lấy rồi ạ." Văn Thanh nói.

"Thế giày thì sao?" Dì Tiếu quan tâm hỏi. Váy và giày Văn Thanh làm mang tới bán, bà mua 10 đồng, bán ra 18 đồng, đó là một khoản lợi nhuận cao cho nên bà cũng rất coi trọng.

"Giày con đã cắt xong, buổi tối về khâu lại là xong ạ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Dì Tiếu yên tâm.

Văn Thanh nhìn thoáng qua hai người phụ nữ mặc quần áo khéo léo, từ trong túi lấy ra một đôi giày vải thêu hoa, đặt trước mảnh vải, lại đem giấy nhét vào trong giày để nhìn rõ hình dáng của đôi giày.

Giày vừa để lên, hai người phụ nữ mặc áo Tôn Trung Sơn đó liền rất thích.

Người có vóc dáng cao hơn cầm lên, sờ sờ vải dệt cùng đế giày. Đế giày chắc chắn, đường kim mũi chỉ đều đều, lót giày được dùng vải bông, bên trái và bên phải đối xứng một đoá mẫu đơn nhìn sinh động như thật, thủ công tinh tế, màu sắc trang nhã. Ban đầu, người phụ nữ cao chỉ muốn xem một chút, nhưng giờ phút này càng xem càng thích, hỏi: "Đôi giày này có bán không ạ?"

Dì Tiếu sửng sốt, người phụ nữ này luôn luôn bắt bẻ, mặc kệ là quần áo bà làm hay bà bán, cô ta luôn kén cá chọn canh.

Không nghĩ tới Văn Thanh tuỳ ý lấy ra một đôi giày vải mà cô ta liền muốn mua.

Văn Thanh nghe vậy mỉm cười, liền biết rằng người phụ nữ này coi trọng đôi giày đó.

Không đợi cô trả lời, dì Tiếu đã trả lời: " Bán, đương nhiên bán chứ."

"Giày này size bao nhiêu vậy?" Cô ta hỏi.

"Size 38 ạ." Văn Thanh nói.

Người phụ nữ thầm nghĩ vừa vặn mình cũng size 38, lại hỏi: " Bao nhiêu tiền một đôi?"

"6 đồng ạ." Văn Thanh nói.

6 đồng?

Dì Tiếu hoảng sợ, một đôi giày vải mà Văn Thanh dám bán 6 đồng. Phải biết rằng bên ngoài, một đôi giày vải chỉ bán 4-5 đồng thôi mà nhiều người còn luyến tiếc mua, tự về nhà làm kìa.

Người mà mua giày chủ yếu là mấy người buôn bán, gia đình có điều kiện.

Văn Thanh cư nhiên dám bán 6 đồng, dì Tiếu đang định nói sẽ giảm giá một chút. Ai ngờ người phụ nữ kia liền mở miệng nói: " Vậy gói lại cho chị đôi này đi."

Văn Thanh không chút hoang mang gật đầu, nói: " Vâng ạ."

Cô ta không nói hai lời, móc từ trong ví ra một tờ 5 đồng màu vàng và một tờ 1 đồng màu đỏ đưa cho Văn Thanh, Văn Thanh đạm nhiên tiếp nhận.

Lúc này người phụ nữ thấp hơn cũng đi qua, đưa tay sờ thử đôi giày, hỏi: " Đế giày này do em làm? Thật sự chắc chắn."

Văn Thanh nói: " Vâng, do chính em làm ạ, bên trong có một ít bông, vải bông, còn có huân hương để ngăn mùi, hơn nữa có bông đi trên mặt đất có sỏi lớn cũng không đau chân."

Cô ta nhìn về người phụ nữ cao hơn nói: " Bảo sao chị ấy không chút do dự trả tiền. Cô gái, em còn không? Chị cũng muốn một đôi, chị muốn size 37 nha."

Dì Tiếu trợn mắt há mồm, này, này, liền bán 6 đồng?

Cô ta lấy ra 6 đồng đưa cho Văn Thanh.

Đúng lúc này, cửa văng lên "bụp" một tiếng.

Ba người đồng thời nhìn qua, liền thấy một người phụ nữ béo, tay cố gắng vịn vào khung cửa đứng vững.

Dì Tiếu cho là khách hàng, nên vội vàng tiếp đón: " Chào chị, chị muốn mua vải dệt sao? Muốn loại nào? Mau tiến vào nhìn xem."

Bà ta nhìn về phía Văn Thanh.

Văn Thanh lúc này mới nhận ra, đây không phải thím Vương ở thôn Thuỷ Loan sao, liền hỏi: " Thím Vương, thím đến mua vải dệt sao?"

"Không, không, không." Thím Vương trên mặt xấu hổ. Vốn là bà chuẩn bị đi tới bắt gian, xem lúc Văn Thanh làm việc không biết xấu hổ. Đều tại do lão chồng bà ta nói là Diêu Thế Linh và Văn Thanh lớn lên đều xinh đẹp, lại giỏi giang.

Kết quả, bà không những không tìm được khuyết điểm của Văn Thanh mà lại thấy Văn Thanh đang kiếm tiền. Bất quá chỉ trong chốc lát đã kiếm được 12 đồng, là 12 đồng đó nha. Không cần đổ mồ hôi, không tốn quá nhiều công sức, một ngày liền kiếm được 12 đồng, đây cũng không phải số lượng nhỏ nha.

Thím Vương bị doạ không nhẹ, Văn Thanh này căn bản không phải là người mà bà ta biết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro