Chương 78: Ngoại Truyện 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một ngày xác của phu nhân một tài phiệt nổi tiếng được phát hiện trong một bãi rác, nguyên nhân bị giết là do người chồng tỷ phú của cô ta từ chối giao cho bọn bắt cóc một cây đèn cổ – vốn được thân chủ cho biết là món đồ giá trị nhất của đời mình. Vụ việc đã dấy lên phẫn nộ từ công chúng nước Ý, trong đó, dĩ nhiên có cả Signora Da Costa của chúng ta.

Thế nên, về đêm lại có người dụi đầu váo lòng chồng hỏi nhỏ.

" Anh, giả dụ có một ngày em bị bắt cóc, kẻ kia không lấy tiền mà đòi thứ quý giá nhất của anh, thì anh xử thế nào?"

Người nào đó đang buồn ngủ lại bị hỏi một câu cắc cớ, nhíu mày đáp liền không thèm suy nghĩ. "Gửi tên đó vào khu người thiểu năng."

"Là sao?"
vợ ai kia cong môi. "Em đang hỏi giữa em và thứ quý giá nhất đời, anh chọn thứ nào mà?"

"Cho em vào khu thiểu năng cùng hắn."

"Hả??!" ="=

Thở dài, chồng người nọ vươn tay cuộn vợ vào lòng, lười biếng khàn giọng.

"Cùng là một thứ mà kêu anh chọn cái gì. Ngủ đi, thiểu năng."

) Happy Moon Fes nha mọi người. Iu iu xxx

———————-

Ngoại truyện siêu ngắn 2.

Người qua đường rảnh rỗi này nhớ trước đây đi ngang qua một cái bàn nhỏ náo đó của nhà hàng ngoài trời nào đó ở Rome, có một đôi vợ chồng trẻ nào đó được vài tờ báo nổi tiếng vây quanh hỏi han râm ran, một kẻ quá phấn khích lớn tiếng hỏi dồn, đại loại câu hỏi như sau: "Nghe nói đêm giáng sinh năm trước có phải ngài dùng phi cơ riêng đưa vợ sang tận Monte Carlos chỉ để thưởng thức một bản nhạc rồi lại bay về? "

Người qua đường này lại nhớ đương sự lúc đó nghĩ ngợi một lúc rồi thản nhiên nói: "Không, chỉ nằm nhà mở TV làm nhạc nền thôi."

Không biết là nhạc nền cho thể loại film gì, nhưng dựa trên biểu hiện như mắc xương cá của nữ đương sự ngồi cạnh, người qua đường này chắc chắn một việc:

Đấy tuyệt đối không phải film thiếu nhi. ))))))

———————————————-

Ngoại truyện siêu ngắn 3

Vợ ai kia tuy bị chồng nhiều phen làm cho bối rối đến phát tội, lâu lâu cũng quyết chí tu lại nội công hồ ly năm nào. Vậy nên , sẵn sắp đến sinh nhật của chồng, nàng ta quyết định bức phá cái lệ thường rào-trước-đón-sau mà hỏi thẳng.

"Em biết mình cần tặng anh thứ gì vào ngày sinh nhật rồi."

Người nọ ngước lên, mép khẽ nhếch. "Biết anh thích nhất gì sao?"

Hăng hái gật đầu.

"Hộp quà thiệt to có

em nằm trong đó!" (mợ tự tin động trời ))

"Chi vậy?"


Hồ ly mắc nghẹn, thầm nghĩ chết giẫm! Lẽ nào tự tin hớ hênh rồi?

"Không lẽ đến lúc đó anh lại phải vào đó nằm chung với em?"

"Kh...ông, quà gói lại vốn là để mở ra..."
cáo nhỏ khổ sở ra dáng hồ ly tinh "từ từ tận hưởng mà."

Đương sự nghiêm mặt suy nghĩ vài giây, sau đó lại dùng sự bình thản bán-mạng của mình vớ lấy thứ gì đó trên giường ném về phía vợ.

"Thế gói bằng thứ này đi."

Giũ ra, là tấm khăn lông.

=.,=

Khăn lông lau mặt.

__________________

Ngoại truyện siêu ngắn 4 (18+)

Buổi sáng thức dậy, điều gì khiến con người ta sảng khoái nhất?

Là cái vươn vai làm toàn thân thư giãn?
Là cái ngáp dài khiến não bộ khoái hoạt?

Không. Chưa hẳn.

Chính là cái cảm giác tê rần nơi bắp tay, nhồn nhột nơi mũi, ẩm rít nơi thân người.
Gây ra bởi sức nặng của đầu ai kia đè nặng lên tay quá lâu, tóc đen rối bời gí sát vào mũi, toàn thân nóng ẩm lại cứ dính vào mình mà xoay, mà cọ...

Một thằng đàn ông bình thường có thể cho rằng đó là kiểu sáng sớm tệ hại nhất thế gian. Kẻ bất thường khác, lại cứ khăng khăng, không có điều gì tệ hại bằng thức dậy mà thiếu đi điều đó.

Võ Gia Chính Luận, lại là con người bất thường nhất trong những tên đàn ông bất thường.

Gập duỗi những ngón tay thon dài gần hơn một phút để lưu thông mạch máu, anh co tay, kéo sát hơn thân hình bé nhỏ về phía mình, đoạn vòng tay kia qua ôm chặt.

Ấp ủ, âu yếm như đứa trẻ cưng nựng con gấu bông yêu chiều nhất trên đời.

Dù đã qua ba tháng kể từ ngày vợ quay về, gã đàn ông vẫn chưa dám tin vào hạnh phúc mình đang sở hữu. Từ buổi đêm đến khi trời rạng nắng, anh gắng gượng thức giấc nhiều lần, đơn giản chỉ để trấn an bản thân rằng: người đàn bà trong vòng tay mình vẫn còn ngay đây. Và lại vô cùng thật.

Rất thật là đằng khác.

Bởi chẳng bao lâu sau, người nào đó bị chôn vùi trong vòng tay rắn chắc bắt đầu ngọ nguậy liên hồi vì... bí thở. (^^") Lúc vùng ra được, chưa kịp lấy lại hơi thì đã bị môi miệng ai kia tiếp tục ức hiếp, toàn thân vài giây sau bị lún sâu xuống chiếc nệm dày. Chuyện xảy ra sau đó có đất biết, trời biết, hai người họ biết. Thế nhưng, chiếc giường ngày đêm kêu lên kèn kẹt có lẽ là rõ hơn tất cả.

Thân thể sẵn đã trần trụi, anh phủ sát lên người cô, tỳ mạnh phân thân vào nơi nhạy cảm mà ma sát theo nhịp điệu hỗn loạn của từng nụ hôn gấp rút. Tốc độ càng lúc càng nhanh, hơi thở ngày càng hổn hển. Không biết cử động ra sao, luồn lách thế nào, trong lúc lôi kéo dây dưa anh đã ngập sâu vào cô từ lúc nào chẳng rõ. Khoái cảm của người nằm trên dâng lên theo từng tiếng rên rỉ như mèo kêu từ kẻ bên dưới. Càng chìm sâu vào lạc cảm, anh càng trở nên mạnh bạo, song cũng gắng gượng kiềm chế nhiều lần, để có thể lưu lại trong người đàn bà của mình được lâu hơn.

Anh thích cái cảm giác này, thể như cả hai tan hòa làm một, thuộc về nhau một cách tuyệt đối, vì thế mãi không muốn rời khỏi...

"Luận à... nhanh lên..." một lúc nào đó, cô sẽ mệt nhọc rỉ nhẹ vào tai anh.

Vậy là, bao nhiêu kiểm soát của kẻ phía trên xem như đổ sông đổ biển.

Đôi tay đưa xuống bấu chặt vào da thịt mềm mại kéo ghì lên, anh di chuyển thân một cách điên cuồng giữa đôi chân trắng ngần, tay bám ngay hông để giữ cho cô thôi không lún sâu xuống giường nữa, để mỗi lần xâm nhập đều xoáy vào chỗ sâu nhất.

Sâu đến tận vào tim.

"Anh yêu em."

Luôn là ba chữ đó – mỗi lần họ đạt đến cực hạn. Khiến cô cả về thể xác lẫn tinh thần, đều bị khuấy động đến đỉnh điểm.

"Em cũng vậy."

Lại là ba từ này – mỗi lúc họ mệt nhoài sau hoan ái. Khiến anh cả về tinh thần lẫn thể xác, đều đã vượt xa cái gọi là đỉnh điểm thông thường.

Nói chung là, một khởi đầu rất thường trong ngày của hai kẻ yêu nhau phi thường.

Nếu cảm xúc có thể đem ra khai thác, nếu hai con người này có thể dễ dàng lộ bày ý nghĩ, chúng ta đã có đoạn hội thoại như sau:

"Vì sao bạn lại thích hoan ái cùng đối phương như vậy?"

Nam nhướn mày, lộ chút khó chịu. "Vì chỉ những khi ấy, tôi mới có thể dễ dàng mở miệng nói yêu cô ấy."

Nữ mỉm cười ngây ngô. "Vì tôi thích nghe anh ấy nói yêu tôi."

Vậy đấy, thưa các bạn. Bên cạnh cái gọi là bản năng con người, còn có thứ gọi là cảm xúc cơ bản. Đối với hai kẻ vốn bản tính thẳng thừng, suy nghĩ thấu đáo, vì sao lại có thể dễ dàng bỏ qua vế đầu mà tôn thờ vế sau?

Đơn giản, bởi vì họ yêu nhau.

Đâu phải ngẫu nhiên mà, trong ngôn từ nước Việt chúng ta, chữ "dục" lại mãi mãi đứng sau chữ "tình", có đúng không ạ?

^w^

(Và các bạn mới yêu ơi, phải luôn nhớ lấy câu đó nha! ^w^)

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro