Chương Một (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tôi cũng đã từng nghe một cô bé a hoàn, mặt mũi đỏ lựng, ấp a ấp úng kể  về câu chuyện tình yêu chưa có mở đầu đã đến hồi kết thúc của nó. Sau khi nghe xong, tôi bèn cười giễu cợt nó bằng một ánh mắt hết sức ranh mãnh, cười đến nổi cô bé a hoàn đó cũng cảm thấy rằng phụ nữ dính dáng tới tình yêu thì thật đáng xấu hổ, không có lòng tự trọng. Cuối cùng, cô bé che mặt bỏ chạy. Từ đó, cô ấy cũng không bao giờ nhắc lại chuyện đó với tôi nữa.

 Tôi cũng có những thú vui riêng của mình: Tôi thích thả cho diều giấy bay thật cao, cao tới nổi dường như có thể chạm đến bầu trời. Sáng sớm, tôi thường dạo chơi trong vườn hoa, đẻ váy áo được nhuốm đẫm mùi hương hoa nhài. Tôi còn dùng chiếc vợt tự tay đan lấy để bắt những chú bướm cánh tím, nhưng bắt xong, thấy thương xót, tôi lại mở long từ bi, thả chúng bay đi. Thả chúng đi rồi, tôi còn vẫy vẫy tay áo, ra vẻ không màng đến sự biết ơn của chúng. Những lúc ấy, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, giống như mình vừa làm được một việc thiện vậy. Sau bữa cơm tối, tôi thường ngồi trên gác lửng, khe khẽ gảy khúc Tứ Trương Cơ... Cuộc sống dường như không biết tới u sầu, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ. Ngày tháng trôi đi một cách êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, thong dong tự tại.

 Phía sau nhà tôi là một khu vườn đào khá rộng. Những cây hoa đào sừng sững, bao bọc bờ hồ nước và những hòn giả sơn. Ánh ban mai đàu mùa hạ còn vương vấn nhưng giọt sương đêm, mây mù khi tỏ khi mờ, cảnh sắc như chốn bồng lại lai luôn khiến lòng nhười say đắm.

 Hôm đó, tôi vô tư dạo bước trong vườn đào, chốc chốc lại dừng bước ngắm những bống nắng xuyên qua kẽ lá.

 Khi đó, tôi đã nhìn thấy chàng, nhìn thấy người đàn ông mà tôi vương vấn suốt cả cuộc đời.

 Năm đó, tôi tròn mười lăm tuổi, lần đầu tiên dược nhìn thấy một người khác giới trạc độ tuổi hai mươi. Tôi chăm chăm nhìn chàng một cách hiếu kì, chàng cũng quan sát tôi một cách không hề khách khí. Tôi nghi ngờ, phải chăng chú chim đang đậu trên cành kia đã thay tôi chuyển đi thông điệp từ trái tim, bởi vì, chàng bất ngờ tiến về phía tôi.

 Tôi vội vã cúi đầu xuống, nhưng sâu tận đấy lòng, tôi đã yêu thích cái nhìn chăm chú ấy của chàng mất rồi! Suy nghĩ đó khiến tôi vô cùng hổ thẹn.

 Dù bộ quần áo trắng muốt chàng đang mặc trên người hay là những bước chân mạnh mẽ mà dứt khoát, dù là ánh mắt tự nhiên phóng khoáng hay đôi môi nhìn như đang cười mà không phải cười kia, trong mắt tôi, đó đều là sự lịch thiệp và khoáng đạt vô bờ bến!

 Tôi đang đứng trước một cây anh đào, cành cây như những sợi dây tình cảm vấn vương, lá cây tựa như những đôi mắt đẹp. Khuôn mặt tôi được những cánh hoa nhuộm thành một màu hồng rực. Trước khi cụp mắt xuống, tôi còn kịp nhìn thấy chàng đưa tay lên.

 Chàng hái một cành đào, cài lên mái tóc của tôi, tay áo chàng khẽ lướt qua tôi, tôi ngửi thấy một mùi hương vô cùng mạnh mẽ, hấp dẫn. Chàng là người đầu tiên khiến tôi cảm nhận được cảm giác ấm áp khi tiếp xúc giữa một chàng trai và một cô gái.

 Khi tay chàng chạm vào mái tóc của tôi, trống ngực tôi đập liên hồi, tôi bắt an, tôi lo lắng, tôi xấu hổ, tôi hoảng loạn, tôi không biết mình nên làm gì... nhưng cảm giác mơ hồ đó lại đem tới cho tôi một chút lưu luyến và chờ đợi.

 Chờ đợi? Tôi không biết rằng tôi đang chờ đợi điều gì. Tôi chỉ cảm thấy mặt mũi mình đang đỏ lửng lên vì ý nghĩ táo bạo đó.

 Cuối cùng, tôi cũng ngẩng đầu lên, khoảng cách gần gủi giữa chàng và tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

  Chàng mỉm cười, nụ cười của chàng thật đẹp, đôi mắt của chàng trong trẻo và hiền hậu.

  Thế là, tôi chỉ dám cúi đầu, nhìn xuống bàn chân chàng.

   Chàng có đôi bàn chân rất lớn. Tôi đã tưởng tượng được sự vững chắc và mạnh mẽ trong mỗi bước đi của chàng.

  Đứng đối diện với nhau hồi lâu mà không nói một lời nào, tôi muốn trốn chạy, muốn xua tan cảm giác bất an mà chàng mang đến cho tôi. Nhưng tôi lại không hề nhúc nhích, chân tây tôi như đang bị một sợi dây vô hình nào đó trói chặt lại. Đó là cảm giác mà tôi không hề chế cự nổi. 

 "Tiểu thư..."

   Vừa hay, con bé a hoàn thân cận chạy tới tìm tôi. Tôi quay người lại trả lời theo bản năng, hồn vía cuối cùng cũng trở về với thân xác tôi.

   Tôi quay lại nhìn chàng xa lạ rồi che mặt, vội vàng rồi khổi nơi đó.

   Tôi thề rằng, ánh nhìn lần cuối đó, là ánh nhìn dào dạt ý xuân về một tình yêu mơ hồ mới chớm nở.

  Tôi thấy mình rất không tự trọng, giống như cô bé a hoàn ấp ủ tình xuân dạo đó, nhưng lại không thể tự dằn lòng mình được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro