CHƯƠNG 5: TRÔI DẠT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5: TRÔI DẠT

Đó hoàn toàn là một hiểu lầm. Hiểu lầm

này dẫn đến sai lầm nghiêm trọng khác.

Của Ghi.

Duy không hề bị kẻ nào dẫn dụ lôi kéo

bước xuống hồ nước. Cũng không phải

trạng thái mất cân bằng bên trong kiến

cậu hành động nông nổi. Đơn giản là Duy

làm theo quyết định của chính mình. Lúc

ngồi đơn độc trên mỏm đá nhìn ra hồ

nước, bất chợt cậu nhìn thấy sự chuyển

động của một tia sáng vàng nhạt. Vệt

sáng mỗi lúc thêm nở to, khoanh thành

một vùng sáng âm u, luêng loang dưới

bề mặt làn nước sẫm tối. Duy kinh ngạc

mở căng mắt cho đến lúc cậu nhận rõ đó

là một cánh cửa, với hình chạm nổi

những con bò và sư tử có cánh, cùng

một gương mặt các vị thần người At-xy-

ri của Ai Cập cổ đại.

Hết thảy những hình thù mê hoặc ấy

nhúng trong quầng sáng màu hổ phách

lung linh. Cánh cửa đẹp đến mức chỉ có

kẻ nào quá khờ khạo mới từ chối bước

xuyên qua nó. "không phải ảo ảnh. Nó ở

đây, đợi mình, người đặt biệt được lựa

chọn!" - Ý nghĩ khiến Duy run nhẹ trong

niềm khiêu hãnh. Đây là sự giao tiếp thần

bí mà hơn một lần cậu đã trải nghiệm.

Không chút lưỡng lự, Duy bước xuống mí

hồ. Nước lạnh dâng lên cao dần. Không

thể bước được nữa vì chân đã hẫng, cậu

phải khóat tay bơi. Chẳng có gì đáng phải

e ngại. Chỉ thêm vài bước nữa thôi, sẽ

chạm tới cánh cửa huyền hoăc. Nước

dâng ngang tầm, đôi mắt Duy thao láo

mở to. Giọng nói thì thầm của sứ giả

bóng tối biến thành sóng âm, truyền qua

làn nước đen tối, thấm thẳng vào Duy:

-Một tuần đã trôi qua. Sinh lực ta đang

cạn kiệt. Hứa đi, ngươi sẽ sớm tìm ra

nguồn năng lượng mới cho ta, ngay

trong hôm nay!

Nhoai đầu lên khỏi mặt nước, Duy nói vội

vã:

-Bây giờ thì không thể. Tôi đang ở một

nơi xa...

-Nhưng mi đâu có ở một mình. Có khá

nhiều người đang ở xung quanh mi đấy

chứ! - Tiếng cười rì rầm như những con

rắn đen trườn về phía Duy - Mi vốn rất

thông minh, Tương xứng với những gì mi

nhận được từ ta, hẳn mi biết cần phải

làm gì. Đâu cần ta phải nói ra.

-Chẳng có ai ở đây là đối thủ của tôi cả! -

Nước hồ ộc vào miệng Duy. Cậu bắt đầu

thấy lạnh, không hẳn vì thân hình dìm

sâu trong nước.

-Nếu trước kia, mi chỉ lựa chọn những kẻ

đối đầu để làm con mồi, lấy sự căm ghét

giận dữ làm sự khơi nguồn hành động thì

bây giờ, đã đến lúc mi cần nghĩ đến sự

thay đổi. Đôi khi, tàn nhẫn đồng nghĩa với

sự mạnh mẽ và can đảm. Làm được điều

đó, là mi đã bước lên thêm một bậc

thang chạm đến quyền lực huyền bí!

Hai gò má xanh xao và phần đỉnh sọ sứ

giả bắt đầu trở nên trong suốt, nhuốm

màu khói, dấu hiệu của năng lượng tích

trữ đang cạn kiệt. Nhưng, xuyên qua làn

nước, đôi mắt đỏ thẫm vẫn hướng về

phía cậu, lóe sáng. Duy hiểu rõ, cậu

không thể lẫn tránh một khi sứ giả đầy

quyền lực đã lên tiếng yêu cầu.

-Vậy nói thẳng luôn đi. Sứ giả muốn

chiếm hữu năng lượng của ai?

Vào khoảnh khắc cái tên người vang lên

từ miệng sứ giả, Ghi chạy đến hồ tìm

Duy. Âm thanh lo âu và khẩn thiết trong

tiếng gọi của cô át hết mọi âm thanh

khác. Quầng sáng âm u tức khắc tan

biến, như thể nó chưa từng tồn tại. Một

lực hút thình lình xuất hiện. Những vệt

nước nhuốm ánh chiều đỏ sẫm cuộn

xoáy, loang loáng như máu. Vùng vẫy với

lực hút kinh hoàng đêt ngoi đầu lên, Duy

lờ mờ nghĩ trong cơn điên dại vì kiệt quệ,

phải chăng sứ giả bóng tối muốn lôi cậu

xưống đáy hồ, chiếm đọat năng lượng

của chính cậu? Mỗi giây trôi qua, cậu

càng thêm đuối, trôi dạt. Lúc Duy đấm

mạnh vào mặt và kéo Duy vào bờ, cậu

bắt đầu chìm vào cơn mê tối tăm....

Ghi đã kéo cậu lên khỏi hồ nước lạnh

cóng. Ngay lúc nhận biết mình còn hiện

diện trong thế giới người sống, trong

Duy diễn ra cuộc giằng co dữ dội. Cậu

những muốn phát điên. Không, chẳng

phải cái chết vừa sượt qua khiến cậu

kinh hoàng. Một sự thật khác, sâu xa hơn

nhiều. Giá như ngay lúc ấy, cậu có thể

dốc hết những bí mật, kể hết với bạn

thân. Đột ngột, một bàn tay vô hình

chặn ngang họng, khiến Duy ngạt thở

mà không thể vẫy vùng. Cậu đưa mắt

nhìn Ghi cầu cứu nhưng cô bạn chỉ ngỡ

cậu tái xám vì sợ và lạnh mà thôi. Cậu lịm

dần, buông xuôi ý định chống cự. Bàn

tay túm chặt cổ Duy thình lình buông ra.

Cậu không oằn người cắm móng tay vào

mặt đất nữa. Làn không khí nóng ẩm lại

tràn vào phổi. Giây phút then chốt có

thể mở lòng đã qua đi. Duy hiểu, chẳng

có gì thay đổi. Cậu vẫn sẽ hành động

theo những mệnh lệnh nghe thấy từ

bên trong, không ai đựơc phép can

thiệp.

Kèm Duy về khu vực cắm trại, Ghi lại gợi

chuyện về bột ma thuật đen. Cô bạn

đưa ra một số phỏng đoán khá gần sự

thật. Duy đành thừa nhận vài chi tiết. Sự

thật nửa vời tuy không là sự thật đúng

nghĩa, nhưng nó cũng đủ khiến Ghi khiếp

đảm nín lặng. "Không ai hiểu được ta cả.

Tốt nhất là hành động một mình. Cũng

không thể tin tưởng ai được nữa. Ta đủ

thông minh và tỉnh táo để biết làm gì là

tốt nhất!" - Duy tự nhủ.

Phía trước có bóng người. Viễn - anh

hướng dẫn viên phụ trách đoàn du lịch

của lớp 11A1 - đang hốt hoảng chạy,

đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm gì đó. Nhìn

thấy Duy và Ghi, anh khựng lại. Nét căng

thẳng biến mất, thay vào đó là vẻ bực

bội và giận dữ tột độ. Duy hiểu ngay,

anh Viễn phát hiện họ, hay chính xác

hơn là Ghi biến mất, nên lặng lẽ đi tìm

trước khi gây hoang mang trong nhóm

người cắm trại.

Đúng như cậu đóan, anh hướng dẫn viên

hất cằm, cao giọng hỏi vì sao hai thành

viên này tách đi riêng. Mắt Viễn dừng lâu

trên bộ quần áo sướt mướt của hai đứa.

Ghi run nhẹ, lúng búng giải thích về ý

muốn đi bơi nảy ra tình cờ. Đứng lùi về

sau, Duy im lặng, tỏ rõ vẻ bất chấp. Thời

gian gần đây, cậu tập được thói quen

mặc kệ những người và việc không trực

tiếp liên quan đến mình. Ngay cả việc

anh hướng dẫn viên giành chú ý đặt biệt

đến cô bạn nổi tiếng cũng khonog khiến

Duy quá lo lắng hay ghen tức như trứơc

kia. Chẳng có gì cậu không thể kiểm

sóat. Thái độ của cậu chừng khiến anh

hướng dẫn viên thêm khó chịu. Âm sắc

giọng Viễn nâng lên cao hơn, khiển trách

họ không tuân thủ các nguyên tắc mà

chuyến đi đề ra. Anh kết thúc gay

gắt :"Hai bạn một nam một nữ đi bơi

riêng với nhau, nếu không sợ nguy hiểm

thì cũng phải biết mắc cỡ chứ?" . Ghi cúi

gằm mặt, khổ sở. Không thể phân bua

nhiều, cô ấp úng sinh lỗi, chùi vội giọt

nước mắt ứa trên khóe mắt.

Suốt mấy phút căng thẳng đó, Duy vẫn

không rời mắt khỏi anh Viễn. Mọi đường

nét như nhìn qua kính phóng đại, trở

nên xấu xí, khơi lên trong cậu cảm giác

giận dữ và căm ghét. Đôi môi mấp máy

liên hồi. Cơ mặt nhăn nhúm tựa chiếc

găng cao su đầy nếp gấp. Cánh tay liên

tục vung lên...Chợt, cậu nhếch môi cười.

Viễn nghĩ, anh ta là người có quyền lớn

nhất ở đây sao? Anh ta là ai mà dám lăng

mạ cậu và Ghi?

Anh hướng dẫn viên chừng như đã nguôi

giận. Anh nhắc cả hai về thay quần áo

khô, rồi ra ngay với lớp chuẩn bị đốt lửa

trại. Chỉ còn hai đứa, Duy nói khẽ:

-Ghi cứ chơi với mấy người cho vui. Duy

hơi mệt, sẽ lên nhà trên cây nằm nghỉ.

-Duy có muốn mình trèo lên nhà trên

cây, ngồi canh khi Duy ngủ không?

-Sao? Trên đó toàn con trai mà! - Lảng

tránh cái nhìn của Ghi, Duy thầm nghĩ cô

bạn thông minh này lại đang lập mưu, tìm

cách lấy đi hộp phấn đen - Mình cũng đỡ

mệt rồi, không cần bị canh chừng như

con nít đâu!

-Mình không muốn Duy phạm sai lầm nào

nữa! - Ghi thành thật - Rõ ràng, thế lực

đen đang điều khiển Duy. Ý nghĩ Duy sắp

có hành động không kiểm sóat, tự gây

nguy hiểm như nhảy xuống hồ nước vừa

mới xong làm mình ghê sợ lắm, Duy ạ!

-Tự Duy quyết định hết. Ngay cả việc hồi

nãy nhảy xuống nước cũng vậy! Ghi

đừng lo lắng. Mình sẽ tìm cách thay đổi

tình trạng mệt mỏi trống rỗng đang gặp

phải...

-Nếu có gì không ổn, Ghi muốn Duy đến

tìm Ghi trước tiên. Trong bất kì hoàn

cảnh nào, tụi mình luôn là bạn thân nhất

của nhau. Đừng quên điều ấy, nhé!

-Ừ, nhớ rồi! - Cậu gật nhẹ.

Một nhóm các cô gái áo váy in hoa sặc sỡ

cùng quần legging túa ra từ một căn lều

căng phồng ánh sáng, cười đùa lao xao.

Sau khi thay nhanh quần áo khô, Ghi lẫn

vào đám bạn. Họ chia nhau khệ nệ ôm

những cây gỗ mục mà cánh con trai lúc

chiều đã dọn sạch lá khô, chuẩn bị đốt

lửa trại.

Duy đứng yên bên cạnh cái thang dây

thêm một lúc. Chiếc mũ lưỡi trai trong

tay cậu vẫn nhỏ nước từng giọt. Từ nhà

trên cây trên bên cạnh, Hoàng đang lần

mò tuột xuống. Các dải cây căng ra dưới

sức nặng cậu ta. Sau lần bị tai nạn giao

thông, tác dụng phụ của một loại thuốc

điều trị xương khớp khiến cậu ta mắc

chứng thèm ăn vô độ. Hoàng bắt đầu

trở nên béo mập. Trên xe, trong khi mọi

người chơi đùa hoặc chợt mắt ngủ, cậu

ta luôn miệng nhấm nháp một món bánh

kẹo gì đó. Hoàng ăn nhiều kinh khủng,

đến mức quanh cậu ta luôn tỏa ra mùi

thức ăn thiu chua không thể trộn lẫn.

Tuy ngoại hình trở nên thô kệch, cậu ta

vẫn không bỏ thói quen ăn mặc bảnh

chọe. Duy đưa mắt liếc nhìn cái khăn

vuông bịt đầu, cái áo pull màu cam tươi

nổi lên trong bóng tối. Chúng bắt mắt,

nhưng không thể che đi các vết sẹo xấu

xí và cái dáng đi tập tễnh. Hết thảy mọi

người, trừ Ghi, đều xem tai nạn xảy ra

với Hoàng là một sự ngẫu nhiên, Ngay cả

Hoàng cũng nghĩ như vậy. Mỗi khi quan

sát cậu ta, trong Duy dâng lên cảm giác

khoan khóai khó tả. Cảm giác khi nhớ lại

kỉ niệm bắn trúng con mồi đầu tiên.

Vung vẫy hai cánh tay to béo, lạch bạch

bước về phía Duy, Hoàng oang oang:

-Ở trên nhà treo, nãy giờ tớ rình hai

người ôm nhau sát rạt. Lãng mạn ghê!

Về tới đây mới buông tay ra nghen!

Đúng là một cặp đôi hoàn hảo. Chàng là

lãng tử trầm tư. Nàng là celeb nổi tiếng

và che mắt xung quanh rất tài...

-Ngậm miệng lại đi! Đừng phun ra mấy ý

nghĩa tồi tệ kiểu đó nữa!

-Nếu không phải làm "gì kia", vậy mấy

người vừa rúc từ đâu ra mà có bộ dạng

gớm ghiếc vầy? - Không hề nao núng,

Hoàng phẩy ngón tay qua vai áo Duy,

nhe răng cười, đôi má bầu bĩnh căng

tròn.

Duynhăn mặt. Chợt, nảy ra ý nghĩ bất

ngờ, cậu dịu giọng, hết sức điềm đạm:

- Hồi nãy, khi mọi người ăn chiều, mình

và Ghi chạy vào mé rừng bên phải. Hơi

sâu một chút. Tụi mình phát hiện ra một

bãi đất lạ lắm, phía những bụi tre mới bị

ai đó vạt gốc. Hình như có một cái nắp

hầm hay kho báu gì đó. Bọn mình bới

thử, nhưng mệt quá, lại sụp tối, nên phải

ra hồ tắm rửa rồi chạy lẹ về đây!

-Nếu là kho báu, cậu tiết lộ với tớ dễ

dàng thế sao? - Mắt Hoàng sáng rực lên,

nhưng cậu ta vẫn không khỏi ngờ vực.

-Mai bọn tớ dậy thiệt sớm, mang đèn và

dụng cụ ra đào tiếp. Cậu biết điều đó

vào lúc này thì cũng chẳng ảnh hưởng

gì! - Duy nói thản nhiên.

Hoàng đứng im, thẫn ra. Gương mặt cậu

ta phơi bày cuộc chiến dữ dội giữa lòng

tham, trí tò mò với sự lo ngại mắc bẫy.

Một cách thong thả, Duy leo lên thang

dây, chui tọt vào bên trong căn nhà gỗ.

Mấy tên bạn ở cùng đã xuống đất, ra bãi

đất trống sửa soạn cho đống củi trại. Cái

đèn sạc điện treo trên ô vuống thông

gió. Ánh sáng của nó khá mạnh, tạo

thành quầng sáng tròn và rộng bao

quanh thân cây. Thật kín đáo, Duy gỡ cái

đèn ra khỏi móc, vặn ánh sáng ở mức

nhỏ nhất. Đồ chừng cái đèn không soi

bóng mình nữa, cậu rón rén quay xuống

thang, mau lẹ guồng chân bám theo

lưng áo màu cam tươi của Hoàng đang

lúp xúp chạy về hướng cánh phải khu

rừng.

Một lần nữa, cậu lại sắp sửa nhúng tay

vào tội ác. Nếu cậu không tuân theo

lệnh, các quyền năng sứ giả bóng tối

trao cho cậu sẽ lụi tàn. Nó mới vừa nhú

lên chút ít thôi, nhưng đủ giúp cậu

thành một người khác hẳn. Mạnh mẽ.

Thấu suốt. Lạnh lùng. Và đầy vững tin.

Đó là cái phẩm chất kết chuỗi, chuyển

hóa thành năng lượng phi thường, có

nằm mơ Duy cũng không dám nghĩ mình

có thể chiếm hữu mau chóng như vậy.

Những rào cản bấy lâu nay vậy quanh

cậu đều biến mất. Chừng như cậu muốn

gì, cần gì, đều có thể đạt đựơc, chẳng

mấy khó khăn. Trong khi đám bạn cùng

lớp loay hoay thể hiện bản thân bằng tóc

tai quần áo, bằng những màn thi đấu

mệt nhoài, lùng kiếm những giá trị cần

thiết của tuổi 17, thì cậu đã thấy rõ điều

cần làm, thấy cả tương lai - đảm trách

một sứ mệnh lớn - của riêng cậu. Miễn

cậu đủ cứng rắn hất cẳng những ai cản

đường. Điều này càng tuyệt hơn khi một

công đôi việc, máu tươi của đối thủ đó

cũng là thứ sứ giả bóng tối thèm khát,

để khôi phục nguồn năng lượng khô cạn

do bị kiềm hãm trong hầm mộ mấy ngàn

năm qua. Những gì ta được học trước

đây hình như đều sai. Óc thông minh và

khôn ngoan phải cộng với sự tàn nhẫn thì

mới đi đến mục đích cuối cùng. Khám

phá kì dị và mơ hồ này mỗi ngày một sắc

nét hơn trong đầu Duy. Điều này đúng

hay sai? Mình có bị lệch lạc không? Ai

giúp mình phân định? Đôi khi cậu nghĩ

đến Ghi. Như lúc này đây, bám sát gót

Hoàng, lừa tên bạn ngốc nghếch giao

cho sứ giả, thì ánh mắt buồn lo lắng

khoắc khỏai của Ghi vẫn ám ảnh cậu. Duy

nhắm mắt, chân vẫn lứơt trên thảm lá

không một tiếng động. Đừng nghĩ lan

man nữa, Rõ ràng là mình đang trở nên

ủy mị!

" Thế giới mới sẽ tái sinh từ tro tàn của

chính nó. Rất nhiều kẻ tồi tệ và sẽ còn

tồi tệ hơn muốn tranh giành thế giới này.

Chúng ta là những kẻ được trao quyền

năng phi thường. Cần phải thiêu trụi tất

cả để những gì tốt đẹp hơn được bắt

đầu..." . Lời sứ giả bóng tối âm vang

trong tai Duy. Cậu thì thầm nhắc lại từng

từ, cho đến khi nhận ra bóng Hoàng phía

trước đột nhiên sững lại.

Nhanh như sóc, Duy nép ngay vào sau

cây cẩm lai lớn ba vòng tay người ôm.

Giữa các cổ thụ cách nhau vài bước

ngắn, có một khoảng đất hình ellipse.

Ánh trăng hạ tuần nhợt nhạt hắt xuống,

chiếu rõ vài chiếc lá mục. Lớp vỏ cây khô

lạnh như da rắn không khiến cậu rùng

mình. Mùi sương đên ẩm ướt xộc vào mũi

không khiến cậu ngạt thở. Không, tất cả

đều vô nghĩa so với những gì cậu sắp

chứng kiến, một cách lén lút.

Đã vài lần Duy tìm con mồi đưa đến cho

sứ giả. Nhưng chưa bao giờ cậu tận mắt

nhìn thấy cách sứ giả thu nạp năng

lượng từ nguồn máu tươi của nạn nhân.

Giờ đây, điều đó đang xảy ra. Duy nín

thở. Từ trạng thái đờ dại tê liệt khi đứng

ngay mí khoảng đất trống, đột nhiên

Hoàng chuyển động. Chân cậu ta như

hai súc gỗ, thẳng băng. Đầu mũi giày đắt

tiền của Hoàng lướt là là, không chạm

đất. Có một tích tắc, ánh trăng soi rọi

ngay đúng gương mặt to béo bất động

của Hoàng. Ngật đầu sang một bên, da

cậu ta trắng bệch như sáp. Cổ họng Duy

khô cong, muốn vỡ vụn ra khi gương

mặt sắp tan thành khói của sứ giả kề sát

cổ Hoàng, ngay chỗ động mạch chủ.

Nhưng, ngay giây phút đó, thân thể to

béo đông cứng trong nỗi khiếp sợ của

Hoàng bỗng bay vọt lên. Mang hình dáng

của một cô gái nhỏ, nhưng sức mạnh

ghê gớm của sứ giả đã quẳng mạnh

Hoàng về phía những gốc tre bị vát

nhọn. Cú rơi thịch của thân hình to béo

vang lên rõ mồn một. Hoàng úp sấp, với

cái đầu bẻ ngoặt sang bên. Tiếng hét rú

lên, xé toạc bóng tối. Tiếng hét của

Duy. Khi nhận ra tới lượt mình, cậu cũng

bị một lực nâng vô hình nhất bổng lên,

lôi ra khỏi chỗ nấp, đối diện sứ giả.

- Ta không cần tên này. Mi đừng quên,

ta không sử dụng năng lượng bất kì kẻ

nào lần hai. Chưa kể tên này chưa tinh

sạch. Mùi cơ thể nó thật kinh tởm! - Sứ

giả nói nhỏ, từng từ phát ra như gió rít.

- Không còn ai khác nữa đâu! - Duy thều

thào. Một lần nữa, bàn tay vô hình đang

túm cổ, nhấc cậu lơ lửng trong không

gian, khiến cậu ngạt thở.

- Tìm kẻ khác. Ngay trong đêm nay! - Mùi

các phân tử hữu cơ phân hủy hàng năm

phả thẳng vào hốc mũi Duy. Sứ giả

không buồn che giấu sự điên cuồng -

Nếu không ta tự ra tay, không quan tâm

đến mi nữa đâu!

Ở một vài chỗ trong rừng nguyên sinh,

ánh sáng không thể xuyên qua quầng lá

cổ thụ dày ken. Những đỉnh cây nối tiếp,

tựa như các vòm nhà cao vút uốn cong,

tối sẫm, cất giấu tiếng vọng mơ hồ. Lá

cây rụng xuống, phủ rợp nóc ngôi nhà

ván lơ lửng trên mấy chạc cây. Thỉnh

thoảng, có đợt gió mùa mạnh lùa qua.

Những phiến lá lại khua lên xào xạc trước

khi lả tả chạm xuống mặt đất sâu hút

bên dưới. Những âm thanh lặp đi lặp lại.

Ngỡ như cả thế giớ đang bị chôn vùi

trong đám màu nâu xám duy nhất của

thứ lá cây đã bị rút kiệt chất sống. "Cũng

may mình ở chỗ trên cao này. Nếu nằm

trong mấy cái lều bạt dưới kia, chắc chắc

mình bị ám ảnh biến thành xác ướp, bắt

đầu mục ruỗng vì bị chôn vùi dưới lớp lá

khô!" - Duy lẩm bẩm một mình...

Mái lán không một bóng người. Các bạn

đã chạy xuống khu vực làm vệ sinh cá

nhân, rồi chui vào một căn lều ăn điểm

tâm cháo trắng với cá muối. Duy không

đói. Cậu chẳng cần ăn gì. Duy nằm im,

mắt mở thao láo. Đêm qua, những sự

việc nối tiếp xảy ra. Gần nữa đêm cậu

mới về khu trại, dìu theo Hoàng. Cậu bạn

to béo đã nhận biết trở lại sau cú nén

gây bất tỉnh. "Hừ hừ... Tớ gặp ma đấy,

tin nổi không? Nó dụ dỗ tớ rúc vào bụi

tre. Giống như bà nội tớ vẫn kể ấy! - Nạn

nhân hụt chân lên bước, không ngớt rên

rỉ - Không tớ bị mộng du thì đúng hơn.

Tớ ngủ quên ngoài đó, hả Duy. Tớ còn

nằm mơ thấy đủ thứ. Bị ma quỷ túm cổ,

nhấc lên lơ lửng mới kinh chớ!". Duy im

lặng, dìu tên bạn về trại. Sau khi giúp

Hoàng trèo lên thang dây, Duy quay về

nhà trên cây. Tay cậu nhâm nhấp một

thứ chất lỏng nóng hổi. Cậu đưa bàn tay

lên ngang tầm mắt. Nó gần như biến

thành màu đen. Một vết rách trên lưng

Hoàng chảy nhiều máu, dính đầy tay mà

Duy không biết.

Duy ngồi dậy, mở nắp bình thủy

mini,nhấp nháp cacao sữa nóng rồi ngồi

gác cằm lên ô cửa vuông. Nếu những gì

cậu đang trải qua là từng nấc thang thử

thách tinh thần, nếu cậu đủ can đảm

lướt qua nỗi bất hạnh của kẻ khác , nếu

cậu đi qua được những thương tích và

kiệt sức của chính mình, thì rốt cuộc, sở

hữu sức mạnh và quyền năng phi

thường để làm gì? Các câu hỏi đeo bám

khiến Duy rùng mình. Cậu nhắm mắt để

đôi mắt nhạy cảm tránh ánh nắng mặt

trời. Nếu không có tiếng nói cười thảng

khi vọng đến hay tiếng vỗ cánh của mấy

con chim vút ngang qua, rừng buổi sáng

hoàn toàn yên tĩnh.

Đột nhiên tiếng nói cười im bặt. Thời

khắc mà cậu hình dung suốt đêm, giờ đã

điểm. "Duy! Xuống ngay!". Tiếng Ghi gọi

lạc giọng. Duy vươn người qua ô cửa,

nhìn xuống. Ghi đang ngước lên, chờ

cậu. Trong cái tích tắc mà mắt họ gặp

nhau, cả hai người bạn thấu suốt ý nghĩ

đang diễn ra trong đầu người kia. Phía

sau những điều kinh hoàng liên tiếp xảy

ra là gì, sự thật chỉ có họ biết rõ.

Gọi di đônọg, bắc loa gọi to mà vẫn

không nhận được hồi âm của anh Viễn,

các thành viên trong nhóm chia thành

từng nhóm túa vào rừng tìm kiếm. Ghi và

Duy đi về phía phải khu rừng, bắt đầu từ

dải đường hẹp mọc ken thân tre già.

Thật may mắn vì Ghi đã cầm theo chiếc

đèn pin đặc dụng để đi rừng. Họ im lặng

bước, chẳng hé môi nói gì. Mỗi khi Duy

chậm bước, từ phía sau, Ghi lại đẩy cậu

về phía trước. Nhẹ nhưng kiên quyết.

Không gian nhuốm màu diệp lục, gần

như biến thành bóng tối. Càng vào sâu,

cây rừng càng dày đặc. Ánh sáng ban

ngày như bị nhiễm độc. Vệt đèn pin trên

tay Ghi quét qua những bụi rậm, các

thân cây bám đầy dây leo. Thỉnh thoảng,

hệt như có một gương mặt trắng bệch

nhô lên bụi rậm đang nhìn họ. Nhưng chỉ

là một bông hoa dại to tướng, bất động

trong không gian không một làn gió. Họ

đi như vậy đã hơn nửa giờ. Bất chợt,

nguồn sáng chiếc đèn pin chúc xuống.

Ghi buông lõng tay. Cảnh tượng trước

mắt khiến máu trong người cô gái nhỏ

đông đặc.

Cổ bị siết lơ lửng trong sợi dây mây,

khuôn đầu của người dẫn viên có màu

tro xám của một khúc củi cháy hết, chỉ

cần thổi mạnh, nó sẽ tan thành đám bụi

mờ. Nhưng, một chân anh ta không

buông thẳng, mà lại vắt vào búi dây mây

gần đó, khiến thân thể anh Viễn gấp lại

trong một tư thế kì dị. Chắc chắn, anh

ta đã vùng vẫy cật lực, níu bám vào mọi

vật xung quanh để không bị nghẹt thở

hay đứt đầu.

Ghi tiến đến gần hơn. Vang lên tiếng rên

khẽ khàng. Cô giật mình lùi lại. Mạch đập

ở cổ Viễn vẫn thoi thóp. "Anh ấy còn

sống!" - Tiếng nói Ghi bật ra từ cổ họng

tắc nghẹn. Duy lảo đảo bước tới, cùng

cô bạn gỡ các vòng dây mây, đỡ nạn

nhân xuống đất. Một đốm thâm đen ở

mé cổ Viễn, lớn bằng đồng xu. Duy lật cổ

áo Polo của Viễn, che vội vết dấu đó.

"Chúng ta phải đưa anh ấy về trại ngay!"

- Ghi giành lấy vai trò điều động. Trong

rừng, sóng rất yếu, nhưng vẫn có thể

gọi điện thoại. Ghi chỉ đường, yêu cầu vài

người bạn sớm đến giúp sức. Sau đó, cô

đỡ anh Viễn lên, để Duy cõng.

Hai người bạn vẫn không nói gì với nhau.

Mùi hương hủy hoại của sứ giả bóng tối

vẫn phản phất quanh Viễn. Duy chuệch

choạng bước, như một kẻ mù lòa trôi

dạt trong làn nứơc vô định. Mình đang

trở thành ai? Có phải Ghi nói đúng, mình

đang đánh mất mình, để trở thành một

phần của kẻ khác - cái kẻ mà chính mình

cũng chưa thấu hiểu không? Chưa bao

giờ Duy mệt mỏi đến vậy. Và buồn. Cậu

chỉ muốn hét lên, muốn khóc to, đập vỡ

tình trạng ủ đặc trong não bộ. Thình lình

Ghi lên tiếng:

- Tại sao cậu nỡ làm điều này với anh

Viễn?

Ngoảnh lại, Duy thả rơi người bất tỉnh

trên lưng xuống đất. Cậu gập người lại,

mặc kệ nước mắt ràn rụa, cậu gào lên:

- Nếu mình không làm, thì nạn nhân hôm

nay chính là Ghi đó, hiểu không? Ghi

chính là người mà sứ giả thèm muốn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro