Chương II: "Thế thân?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wphương(Pyci):" m.n trước khi đọc thì m.n đọc phần mô tả truyện giùm tui với nha". Ok vô tiếp truyện của phần I thôi nào!
Nói rồi Thằng Cò chạy biến đi,đôi chân trần nhỏ nhắn mà chạy nhanh không tưởng. Mới đó mà đã khuất sau con ngõ trước nhà.
Cậu nhìn theo bóng dáng Thằng Cò rồi quay lại thì bất chợt giật mình.
Tiêu Chiến:"Trời ạ! Bà khom người xuống gần quá làm cháu giật cả mình."
Bà lão lại lúi húi dở cái gói vải màu đỏ trong tay xuống rồi nói.
Bà thầy bói:"Đây là bảo vật của ta, ta già rồi cho nên ta tặng lại cho cháu. Cháu không chê thì cầm lấy."
Tiêu Chiến:"Thôi bà cầm lấy đi,có gì đâu"//xua tay//
Bà bóc ra rồi xòe tay,cậu không lấy nhưng cũng tò mò. Vừa cúi người xuống đã thấy một lớp bụi đen bay vào mắt cậu. Bà thổi bụi đó bay vào mắt của cậu rồi lại nói.
Bà thầy bói:"Đây coi như lời cảm ơn của ta. Ta sẽ cho cậu đôi mắt này của ta. Sau này mong rằng nó sẽ giúp cậu thoát nạn. Nhớ kĩ lời của ta, không ra ngoài trong 7 ngày tới,đặc biệt là những nơi có sông hay suối, nơi đó có nhiều nước. Hạn của cậu rất lớn,có thể sẽ c.h.ế.t nhưng mà đến lúc đó ta sẽ thay cậu. Nếu có lòng tốt hãy gọi ta về trong mỗi bữa cơm, cứ gọi là "Bà bói điên".
Nói rồi bà đi đâu mất. Cậu thì quằn quại trong cơn đau. Mắt của cậu lợn cợn đau nhức,cứ tưởng rằng sẽ bị mù luôn rồi chứ. Cậu bò ra sau nhà rửa nước mà vẫn không thể nào làm cho nó bớt đau đi phần nào mà ngược lại cậu cảm thấy đau đớn như chết đi sống lại.
Tiêu Chiến:*không hiểu bà gì kia tại sao lại làm như vậy*..
Cậu ấm ức rồi bắt đầu tức giận. Lỡ cậu mù luôn thì phải làm sao. Đang gào khóc trong nhà thì bất chợt có 1 tiếng sét như muốn xé tan bầu trời vang lên ở ngoài đồng. Cậu ngớ người ra mấy giây thì đúng lúc Mẹ và Thằng Cò về tới nhà. Cậu ngước mắt rồi nhìn ra. Lúc ấy  cậu không thấy gì cả,mẹ phải mời thầy thuốc đến khám cho mà vẫn không khỏi. Đến nỗi cậu nằm trên giường,Mẹ và Cò đã ngủ từ lâu. Cậu oán trách bà cụ, vừa khóc vừa tức.
Tiêu Chiến:* biết vậy đã không dắt bà ta về nhà mình. Biết bà ấy bị điên nhưng vẫn ngồi nghe bà ấy nói*.
Cậu khóc xong thì ngủ quên. Sáng ra mẹ đã lay cậu dậy
Mẹ(kế TC):"Tiêu Chiến!Tiêu Chiến ơi!".
Cậu mở mắt,mắt đã sáng bình thường. Cậu nhìn quanh.
Tiêu Chiến:"Mẹ ơi, mắt con trở lại bình thường rồi này!".
Rồi bất chợt cậu nhìn ra ngoài cửa,thấy 1 đám người đứng đó chỉ chỏ tay vào nhà.
Người dân:" bà nói đứa này sao?"
Mẹ(TC):" đúng vậy!"
Mẹ cậu cúi đầu rồi nói,bên cạnh có thêm 1 người con trai trẻ và 1 người phụ nữ
Người phụ nữ:" mày sẽ gả thay cho con trai của tao về nhà họ Vương."
Cậu ngẩn người rồi nhìn mẹ cậu.
Tiêu Chiến:"là sao mẹ?bà ấy nói gì con không hiểu."
Cậu quay qua hỏi mẹ. Chỉ thấy mẹ cậu im lặng,chưa kịp nói thì bị người phụ nữ bên kia cướp lời.
Người phụ nữ:" Là sao hả? Để tao nói cho mày nghe:Mẹ mày thiếu tao đúng ngót nghét 10 cây vàng,bây giờ không trả nổi nên lấy mày ra thế thân cho con trai tao vào nhà họ Vương."
Tiêu Chiến:"Thế thân?"
Người phụ nữ:"Mấy hôm nữa nhà họ Vương sẽ qua rước con trai của tao,nhưng mà mày biết mà,con trai của họ đã ch.ết cách đây 7 năm rồi. Tao đâu có thể để con của mình vào làm vợ của 1 người đã ch.ết. Mày gả thay cho nó đồng nghĩa với việc tao sẽ gạt nợ cho mẹ mày. Mà bên họ còn cho thêm 100 cây vàng nữa. Mày gả đi thì chỉ có lợi mà thôi. Cái thân mày cả đời chưa kiếm nổi 5 cây huống chi là cả trăm cây. Mày chuẩn bị đi tao đã nói rồi đó."
Nói rồi 2 mẹ con đó rời đi. Cậu quay sang mẹ rồi nói
Tiêu Chiến:" Bà làm sao vậy? Bao nhiêu nay tôi đối xử với bà như thế nào, cho dù bà có là mẹ kế tôi thì tôi vẫn gọi bà là mẹ. Bà lại đem tôi bán cho người ta. Bà điên rồi!".
Mẹ(TC):"Tiêu Chiến! Mẹ xin lỗi!mẹ không phải là sợ chết! Họ nói sẽ đem Thằng Cò đi nhận nước nếu con không đồng ý. Mẹ xin con đấy! Con có thương em thì gả vào nhà họ! Coi như mẹ chỉ xin con 1 điều cuối cùng này nữa thôi//khóc lóc//"
Tiêu Chiến:"Bà thương nó tại sao lại cứ cắm đầu vào cờ bạc, không chịu làm ăn!!".
Mẹ(kế TC):"Tiêu Chiến à! Mẹ chỉ muốn thắng lớn để 2 anh em con được cuộc sống 1 no đầy đủ. Mẹ chỉ muốn con bớt khổ mà thôi".
Cậu nhìn gương mặt khắc khổ của bà,thấy bà quỳ xuống chân của mình khóc lóc. Tự nhiên nước mắt của cậu chảy rồi nhìn lên bài vị của Cha. Cậu thương bà nhưng cũng giận bà. Sở dĩ năm đó nhà chỉ có 2 ba con,nhà nghèo mẹ lại mất sớm,ba đón mẹ kế về để chăm cậu,ba đi làm xa mới yên tâm. Lúc dắt bà về cậu hay nghe mấy người hàng xóm dọa nạt
Hàng xóm:" Bà ấy sẽ đánh cậu,nhốt cậu,bà ấy sẽ không bao giờ yêu thương cậu cả."
Cậu vừa sợ vừa ghét. Lúc ấy là còn nhỏ cho nên phải nghe theo ba. Ở nhà với dì có cái gì ngon dì cũng cho cậu. Tối lại quạt cho cậu ngủ,dần dần cậu cảm thấy quý dì hơn,Về sau này có Thằng Cò vẫn đối xử tốt với cậu.
Lớn lên một chút thì ba mất. Cậu gọi bà là mẹ,đến bây giờ thương bà quá cho nên cậu cắn răng gật đầu.
Tiêu Chiến:"Cái mạng của tôi dù cho mất thì ráng mà nuôi Thằng Cò cho nó tử tế,100cây vàng đó để dành mà làm ăn. Bà còn đánh bài nữa tôi c.h.ế.t cũng không yên lòng."
Bà trốn trong góc nhà rồi khóc.Cậu cũng cúi đầu xuống gối mà khóc nức nở.
Tiêu Chiến:*Tuổi 18 chưa có mối tình nào,con trai ở làng đều đã có phu quân đều có con cả rồi. Cậu cũng chỉ lo làm lụng kiếm ăn. Đùng ra một cái bây giờ phải đi lấy chồng đã vậy còn lấy người c.h.ế.t *
Cậu vừa khóc vừa tủi. Nghe bảo chàng trai được chọn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cậu. Mẹ của hắn phải van xin nhà họ Vương lắm họ mới cho đổi dâu.
Hôm người ta đến thay đồ cho cậu và trang trí nhà cho cậu rất đông. Người khiêng kiệu cũng hơn chục người. Người trang điển cũng tận 2 người. Toàn mặc quần áo đỏ. Cậu ngồi thất thần đợi giờ đẹp để lên kiệu khiêng về. Sáng nay kiệu đi ngang qua thôn Vĩnh Hà thì chợt nghe thấy tiếng kèn trống đám ma,cậu mở màn ra vừa rải tiền vừa nhìn qua cái tấm ảnh của người chết. Cậu giật mình vì tấm ảnh đó là người con trai đứng kế người phụ nữ hôm nọ đứng trước cửa nhà mình. Nói đúng hơn là chàng trai đã được tráo với cậu, người bắt cậu đi gả thay. Tiêu Chiến :*Mới đây thôi tại sao cậu ấu lại chết*.
Cậu nhìn kĩ rồi bắt đầu lạnh người
Tiêu Chiến:"trời ơi sao cậu ta lại c.h.ế.t? Ngày cậu gả đi lại là ngày cậu ta ch.ết. Nếu cậu ta chịu gả đi thì có phải c.h.ế.t không".
Cậu ớn lạnh rồi vừa rải tiền vừa lẩm bẩm
Tiêu Chiến:"Nam mô! Mong cậu ra đi thanh thản"
Nói rồi chợt cậu nghe mấy người bên tai có tiếng người bàn tán.
Người khiêng kiệu 1:"Nãy là thiếu gia con nhà bà phú hộ bên thôn Vĩnh Hà,nghe nói mới bị chết đuối sáng hôm nay,đúng hơn là lúc sáng tinh mơ. Người làng họ dậy đi đánh cá thì nghe đâu họ nói là đầu cắm xuống bùn,miệng ngậm toàn bùn non. Mà tôi còn nghe nói là tình trạng này phải đem hỏa táng gấp nên bây giờ mới khiêng đi đó."
Cậu nghe loáng thoáng người nhà họ Vương nói vậy
Chợt câu nói của bà thầy bói văng vẳng trong đầu cậu
Bà thầy bói :" Đây coi như lời cảm ơn của ta,ta sẽ cho cậu đôi mắt này của ta. Sau này mong rằng nó giúp cậu thoát nạn. Nhớ kĩ lời của ta đừng ra ngoài trong 7 ngày tới,đừng ra sông hay suối chỗ đó có nước. Hạn của cậu rất lớn có thể sẽ chết nhưng mà không cần phải lo,ta sẽ thay cậu. Tạm biệt nhé!nếu có lòng hãy gọi ta về trong nỗi bữa ăn. Cứ gọi  Bà bói điên!".
Cậu rùng mình rồi chợt suy nghĩ.
Tiêu Chiến:* có khi nào. Đúng rồi! Có khi nào mình được gả đi thò cậu ta thay mình đi c.h.ế.t*.
Cậu trợn mắt lên rồi chân chợt lạnh toát.
Ánh Hoàng(hồn ma):" Đúng rồi đó."
Giọng nói từ ai đó thổi vào tai của cậu. Sự lạnh toát sáng nay lại khiến cho mặt cậu đổ mồ hôi lạnh. Cậu nuốt nước bọt. Tự dưng tiền vàng mã không được rải nữa mà lại bị cuộn lên thành 1 cái lốc xoáy. Và kể từ giây phút cậu nhận ra chuyện này cậu đã biết. Lời của bà lão nói hôn trước có ý nghĩa là gì. Và cũng từ giây phút bà lão ấy nói tặng cho cậu đôi mắt ấy là có ý gì.
Tiêu Chiến:*CẬU THẤY ĐƯỢC MA*.
Lúc ấy cậu còn chưa tin. Mắt lướt nhanh 1 lượt.
Tiêu Chiến:*Chàng trai lúc nãy rõ ràng là đã c.h.ết. Thế nhưng mà người đứng giữa đường lúc nãy kia là ai. Không phải là ma thì là cái gì*
Cậu ấy mặc 1 bộ trang phục bằng lụa bóng loáng trắng toát từ trên người xuống. Dân nhà giàu mới có thể mặc được. Cậu nhìn chàng trai ấy trừng trừng. Chàng trai nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu,đôi mắt đầy sự căm thù, đôi môi xanh xao tái nhợt, Mắt có 1 quầng đỏ hằn lên. Kiệu càng sến gần cậu càng nổi gai ốc. Cậu nuốt nước bọt. Rồi cuối cùng kiện cũng đi xuyên qua người chàng trai ấy.
Nghe thấy tiếng *rột rột* phát ra bên ngoài kiệu giống như tiếng móng tay cào cào
Tiêu Chiến:* là ma thật rồi*.
Cậu quay lại nhìn thêm 1 lần nữa. Thấy chàng trai kia quay đi bước theo cái quan tài đang tiến xa dần. Cậu ta còn quay lại nhìn cậu,mỉm cười lạnh lẽo. Cậu quay ngược lại rồi tát vào mặt của mình.
Tiêu Chiến:"Tại sao mình lại nhìn cậu ta? Mình thấy ma? Tại sao mình lại thấy ma chứ?. Bà già ấy làm mình thấy ma? Tại sao lại nhìn thấy ma?. Ảo giác! Chỉ là ảo giác mà thôi!"
Ánh Hoàng(hồn ma):" không phải đâu!là tao đó"
Cậu đứng hình rồi liếc qua cái rèm treo bên cửa. 1 ánh mắt ló nhìn vào còn liếc qua liếc lại. Cậu nín thở mà muốn run rẩy.
                            _WPhương(Pyci)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro