Chương 162-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại thời khắc hóa rồng, Lạc Tiệm Thanh từng nghe Thương Nhược yêu tôn nói qua, trái tim của hắn cùng yêu đan không biết đã bị người nào lấy đi mất, hắn chỉ là một tia tàn hồn, vô luận cố gắng thế nào, đã định trước kết cục diệt vong.

Thời điểm nói lời này, Thương Nhược yêu tôn hào hiệp chấn định, không có một tia bi thương sợ hãi, phảng phất đã chờ đợi một sự kết thúc rất lâu.

Lạc Tiệm Thanh không biết ai lấy đi yêu đan của Thương Nhược yêu tôn, Ma Thiên Thu lại càng không biết.

Thời điểm Ma Thiên Thu vẫn là Mặc Thu, đã từng dùng lời nói ngụy biện lừa Tấn Ly rời khỏi, đối phương cho y một đòn trí mạng, từ đây Mặc Thu không còn tồn tại trên thế gian, y cũng đem đối phương lừa vào nơi nguy hiểm nhất cực bắc chi địa, để ở nơi đó chiếm lấy trái tim cùng yêu đan.

Thần thú chi gian cảm ứng làm Tấn Ly đánh mất tâm trí mới tới gần Khô Sơn, liền cảm nhận được một loại huyết mạch rung động sâu bên trong. Tòa núi lớn kia ôn nhu tiếp nhận hắn, làm hắn an toàn tiến sâu vào trong ngọn núi, đem ra yêu đan cùng trái tim còn ấm...sau đó...

Từng miếng từng miếng nuốt vào bụng.

Hắn cắn xé trái tim, huyết nhục làm gương mặt thanh quý của hắn có chút dữ tợn. Hắn không biết bản thân đang làm cái gì, chỉ biết hắn cần thứ này, hắn cần phải làm như vậy, sau đó hắn liền dùng phương thức thô lỗ nhất đem trái tim xé ra, cắn nuốt, uống huyết dịch, nhai thịt, ăn vào trong bụng.

Kế đến là yêu đan, hắn nhai nát nó, hấp thu trong đó vô số sức sống.

Từ đầu đến cuối, quả tim này cùng yêu đan không hề đề phòng phản kháng.

Trước mặt Tấn Ly, uy thế thần thú của hai thứ trên không còn sót lại chút gì, giống như người thân, huyết mạch nồng đậm làm chúng nó tự nguyện đem chính mình đi ra ngoài dâng hiến. Sau khi quả tim bị ăn, Khô Sơn hơi chấn động; đến khi yêu đan bị nhai nát, vô số cấm chế trên Khô Sơn hóa thành hư vô, phảng phất bị đả kích nặng nề.

Một khắc kia, sâu trong đỉnh núi, gió thét gào, như thấp giọng thở dài, mơn trớn gương mặt Tấn Ly.

Từ đó, Tấn Ly khôi phục tám phần sức mạnh, một cái liếc mắt cũng không để lại cho ngọn núi xa lạ này, quay người liền đi. Khôi phục tám phần sức mạnh thần thú, dùng tốc độ ngắn nhất, tìm lại trái tim cùng yêu đan của mình ở sâu trong Mộng Sát chi địa, đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là ăn yêu đan cùng trái tim của đồng tộc xa lạ đã chết đi, hắn cảm thấy hổ thẹn, cũng không làm được gì.

Mất đi tâm trí, hắn chỉ có thể hành động theo bản năng, sự cám dỗ của trái tim cùng yêu đan kia đối với hắn thật sự quá lớn, cho dù chật vật như một con dã thú, hắn cũng không cách nào khống chế chính mình, chỉ có thể đem chúng nuốt ăn.

Thiên đạo đối thần thú hậu đãi, thể hiện ở mọi phương diện.

Thần thú sinh ra thất giai, thần thú có thể thành tiên, thân thể thần thú giống như huyền thiết, thần thú đối với quy luật phải có tình cảm nhất định.

Sáu mươi bốn yêu tôn bên trong, còn lại  sáu mươi ba người thì một tia tàn hồn cũng không thể hiện thế, chỉ có thể đổ nát. Nhưng Khô Sơn lại không có đổ nát, mãi đến khi trái tim và yêu đan của Thương Nhược yêu tôn bị biến mất, hắn vẫn còn giữ lại một tia tàn hồn tỉnh tỉnh mê mê, cuối cùng mới biến thành tro bụi.

Nếu trái tim và yêu đan còn, Thương Nhược yêu tôn có thể sống!

Sáu mươi ba vị yêu tôn không sống được, trên trăm vị nhân tộc đại năng không sống được, Cửu Liên hao hết tâm trí muốn cứu Mặc Thanh cũng không sống được, duy nhất Thương Nhược yêu tôn, có thể sống sót.

Thế nhưng, hắn lại không sống được.

Con đường của hắn bị chính nhi tử mình chặt đứt, một chút tâm tư phảng kháng cũng không có, trái lại dang rộng hai cánh tay mình, tùy ý đối phương thô lỗ cắn nát trái tim cùng yêu đan.

Bởi vì ba vạn năm trôi qua, thân thể ngã xuống tạo thành tổn thương cực lớn, Thương Nhược thậm chí không biết tại sao hắn đối với Long tộc trẻ tuổi này không hề phản kháng, mãi đến tận lúc sắp chết hắn mới biết, nguyên lai người này là con của hắn, gọi là Tấn Ly.

Ma Thiên Thu cùng Ngô Tiêu Tử bố trí cạm bẫy,  khiến Tấn Ly bị nhốt trong bóng tối một trăm tám mươi năm, mất đi tim cùng yêu đan, tâm trí đánh mất, nhận hết khuất nhục. Điều đó, Tấn Ly nguyện ý tha thứ.

Nhưng việc hắn không thể tha thứ chính là, hắn tự tay gặm cắn trái tim phụ thân, chặt đứt con đường sống cuối cùng của phụ thân.

Thậm chí, hắn căn bản không nhớ tới tình cảnh lúc ấy, khi hắn tỉnh lại, máu me đầy mặt, khôi phục tám phần thực lực, sau đó hắn cảm ứng được trái tim cùng yêu đan của mình, liền chạy nhanh đi tìm.

Cái đó, Tấn Ly không có nói cho Ma Thiên Thu.

Khi vầng mặt trời sắp chạm tới sợi tóc của bọn họ, hắn gao gắt ôm chặt người này, hôn lên đôi mắt. Lời nói của hắn ở trong bóng tối( trong tiểu không gian) dường như giống nhau, con mắt xanh thẳm tựa bảo thạch, do người này sở hữu làm say lòng người.

Tấn Ly cúi đầu, ghé vào bên tai Ma Thiên Thu, nhẹ giọng nói: "Qua nhiên rất đẹp."

Ma Thiên Thu ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Bản tôn tự biết mình đẹp. Bất quá như lời ngươi nói, rốt cuộc là như thế nào...."

Nụ hôn bỏng rơi xuống ngăn không cho Ma Thiên Thu nói, hơi thở lành lạnh thổi quét qua mũi y, chậm rãi, y đắm chìm trong nụ hôn này rồi. Y ôm chặt eo đối phương, gắt gao ôm chặt nhau, thẳng đến khi vầng mặt trời thật sự muốn đem họ cắn nuốt, y bỗng nhiên dùng sức cắn môi Tấn Ly.

Mà cho dù như vậy, Tấn Ly cũng không buông y ra, vẫn cứ dùng hết khí lực toàn thân mà hôn.

Đến cuối, là cùng thế giới đồng quy vu tận( chết chung(^_^;) ), biến mất thành một mảnh trắng xóa.

Chờ khi Ma Thiên Thu tỉnh lại lần nữa, y trợn mắt liền thấy được một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Ngọc cực quang ngàn năm được điêu khắc vàng, khung đỉnh trên cung điện khắc ra một tòa sao trời khổng lồ. Nơi này xa hoa lãng phí đến cực điểm, giá trị của khung đỉnh là thứ mà đa số tu sĩ cả đời với không tới.

Ma tôn từ trước tới nay vô cùng xa xỉ, vì thế bị rất nhiều chính đạo nhân sĩ phỉ nhổ.

Nơi này là Ma Đạo cung!

Ma Thiên Thu vừa tỉnh lại liền nhanh chóng tra xét bốn phía, sau đó y không nhìn thấy Vân Hương, lại thấy được Đại Thừa trung kỳ tu vi Thích Lạc cùng Tần Thị huynh đệ. Y trấn định làm bọn người Thích Lạc lần nữa rời đi, ba người đều biết tính cách Ma Thiên Thu hỉ nộ bất thường, đối với việc này không quá để ý, nhưng Ma Thiên Thu lại biết, y về lại tám trăm năm trước!

Không, không giống tám trăm năm trước.

Lúc này, hai tộc tuy có chiến tranh, lại không giống đời trước không chết không ngừng.

Trong thế giới này không có Độc Tuyệt Thiên Lão, sáu mươi bốn yêu tôn cũng không chết ở ba vạn năm trước. Trong ba vạn năm, rất nhiều nhân tộc cùng yêu thú thành công phi thăng__Yêu thú cũng có thể phi thăng!

Hết thảy đều có chỗ bất đồng, ngoại trừ hai trăm năm trước, y như trước cùng Ngô Tiêu Tử liên thủ, đem người kia đánh vào tiểu không gian.

Ma Thiên Thu sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên, chính là đi Mộng Sát chi địa, lấy ra trái tim cùng yêu đan bị chính tay mình phong ấn.

Khoảng thời gian này, chính là thời khắc hai tộc ngưng chiến. Hai mươi năm trước, Tấn Ly từ trong bóng tối trở lại yêu cảnh, mà hiện tại, Ma Thiên Thu giữ trái tim cùng yêu đan, lặng lẽ đi Long Đảo trước. Y không biết giờ khắc này tâm tình mình thế nào, lần đầu tiên bàng hoàng luống cuống, chỉ có thể cậy mạnh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó âm thầm đi vào.

Tới Long Đảo rồi, Tấn Ly lại không ở đây!

Ma Thiên Thu kinh hãi, y ẩn nấp ở yêu cảnh, điều tra tin tức khắp nơi, rốt cuộc biết được, Tấn Ly vẫn luôn ở sâu trong yêu cảnh.

Hồng y ma tôn hơi híp con mắt, kinh ngapc nói: "...Hắn không phải vẫn luôn không thích tứ đại yêu tôn sao?" Dứt tiếng, Ma Thiên Thu lại lắc đầu: "Cũng không thể nói như vậy, Độc Tuyệt Thiên Lão không còn tồn tại nữa, chỉ còn dư lại ba người kia. Chúng nó cũng không được xưng là tam đại yêu tôn."

Trừ một ít phi thăng thành công, ba vạn năm sau, sáu mươi bốn vị yêu tôn chỉ còn lại không tới mười vị còn sống. Thiên đạo đại nạn của họ sắp đến, thậm chí không còn mấy năm sinh mệnh, vì thế sớm đã đóng tử quan. Trừ phi yêu tộc diệt vong, nếu không bọn họ vĩnh viễn ngủ say, tìm kiếm cơ hội đột phá, cho đến khi cái chết giáng xuống.

Ma Thiên Thu tự ý đi sâu vào bên trong yêu cảnh, y là tu vi Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, đi nơi đó có chút nguy hiểm, nhưng nếu dùng hết toàn lực vẫn có cơ hội chạy ra. Chỉ là ở sâu trong yêu cảnh, Ma Thiên Thu tìm suốt một năm, cũng không tìm được bóng dáng của Tấn Ly.

Này không bình thường!

Tấn Ly sao có thể mất tích như vậy?

Coi như không có tim cùng yêu đan, hắn vẫn là một bậc tu vi đỉnh cao, làm sao có khả năng liền như vậy......

" Nếu như các vị đại nhân yêu tôn Lâm gia từ trong bế quan tỉnh lại, biết được đại nhân( Hào Minh) đối với Tấn Ly đại nhân như vậy, bọn họ sẽ giận tím mặt."

"Việc này cùng chúng ta không có quan hệ gì, chúng ta chỉ phụng dưỡng ngũ giai tiểu yêu của Hào Minh đại nhân thôi, chúng ta cái gì cũng không biết."

Vâng, chúng ta cái gì cũng không biết."

Thân thể Ma Thiên Thu chấn động, nhìn về phía bóng lưng của hai tiểu yêu kia. Y lặng lẽ đi theo, sau đó thấy được cảnh tượng cả đời khó quên.

Người kia đã từng kiêu ngạo lên tới chín tầng mây, lại hóa thành nguyên hình, nô đùa trong vũng bùn. Hai tiểu yêu đem tới một ít yêu xà tứ giai để vào trong vũng bùn, con rồng kia liền vui mừng chạy lại, cùng chúng nó chơi đùa.

Nó bắt chước xà kêu tê tê, trên một cái sừng rồng của nó đều là máu tươi, cái còn lại gần như bẻ gãy.

Nó cũng sẽ đau, nó yếu ớt hướng về phía các yêu xà nói mình đau đớn, nhưng đám xà đó đều tránh né nó. Nó lại chạy tới, đám xà lại tránh nó. Nơi này nhiều xà lắm, chúng nó vĩnh viễn không thể tránh khỏi, nó liền học bộ dáng xà, dùng thân thể rồng, làm động tác của xà.

Vảy rồng màu trắng bị nước bùn dơ bẩn nhuộm dần, nó bắt chước như xà thè lưỡi kêu. Nó thực mê man, nhìn bộ dáng của xà, cảm thấy chính mình hoàn toàn không hợp.

Sau đó Ma Thiên Thu trơ mắt nhìn nó cuốn đuôi rồng lên, đi bẻ gãy sừng rồng, hi vọng mình cùng xà giống nhau.

"Không được!!!"

Ma Thiên Thu không cách nào nhìn tiếp, trái tim giống như bị xé rách, ào ạt đổ máu. Nước mắt trực tiếp từ mi tràn ra, y giơ roi liền đem hai tiểu yêu ngũ giai đánh chết, trong đó một người tay cầm bình ngọc cũng ngã xuống vũng bùn. Chất lỏng màu tím lẫn vào trong bùn, từ từ hòa tan.

Ma Thiên Thu dùng tốc độ nhanh nhất bay qua, ôm lấy đối phương.

Y ôm chặt cổ rồng, không để ý đến nước bùn dính trên y phục, tay cùng mặt mình. Y xưa nay sợ dơ, nhưng hiện tại, y lại ôm con rồng dơ nhất thế giới mà khóc. Lần đầu tiên khóc dĩ nhiên là chuyện rất lâu về trước, khi đó y chủ động ngồi trên người Tấn Ly, bởi vì đau đớn cùng xấu hổ không nhịn được mà rơi lệ, nhưng mà y ngửa đầu tránh né, không cho Tấn Ly biết mình khóc.

Nhưng hiện tại, y lại khóc lớn tiếng.

Bạch long bẩn thỉu không hiểu tại sao nhân loại này lại muốn ôm mình, nó điên cuồng dùng đuôi mình đập trên người Ma Thiên Thu, đuôi rồng gần như đem xương cốt của y đập nát, y bất lực rơi xuống vũng bùn, vẫn cứ gắt gao ôm chặt con rồng, cả hai cùng rơi.

Đầm lầy lớn như vậy, rất nhiều xà tò mò muốn tới xem một chút, đồng tử Ma Thiên Thu co rụt lại, dùng ngọn lửa vô tận đem đám xà nuốt chửng.

Bạch long còn đang không ngừng giãy dụa, Ma Thiên Thu không cho nó đi. Y cẩn thận lấy ra trong nạp giới trái tim cùng yêu đan, bạch long lập tức liền an tĩnh, nó ngơ ngác nhìn chằm chằm hai thứ này, thật lâu không có động đậy

Ma Thiên duỗi tay vuốt ve gương mặt nó, bạch long không có chống cự.

Ma Thiên Thu nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt nó, bạch long liền hơi rũ mắt, giống như mèo nhỏ hiền lành, mặc cho y sờ. Đôi mắt màu xanh giống như bị thứ gì đó bao phủ, si ngốc đến không có ánh sáng.

Nhân loại vút ve làm bạch long thập phần sung sướng, thế là nó kêu lên hai tiếng, chính mình khổ sở vì không phun ra lưỡi rắn, nó không ngừng kêu, cố gắng thử nghiệm thêm lần nữa, muốn để cho mình phun ra lưỡi rắn.

Nhìn tình cảnh này, Ma Thiên Thu nhẹ nhàng hôn lên miệng thần thú.

Đôi mắt màu huyết sắc chậm rãi nhắm lại, nước mắt lã chả rơi xuống, theo khóe môi chảy vào trong miệng.

Lúc này, bạch long rốt cuộc an tĩnh lại. Giống như nhận thức Ma Thiên Thu, lẳng lặng nhìn y đem tim đánh vào lồng ngực mình, sau đó cả người bạch long chấn động, khôi phục bảy phần thực lực, ánh mắt cũng dần có ánh sáng. Chờ đến khi yêu đan tiến vào người, bạch long triệt để điên cuồng, bay loạn lên xuống, có thể cảm nhận vết thương của sừng rồng bị chính nó bẻ gãy.

"Tấn Ly!"

Ma Thiên Thu lớn tiếng gọi, sau đó ôm chặt lấy hắn.

Khi yêu đan dung nhập khiến bạch long nổi điên, Ma Thiên Thu lại trầm mặc ngăn cản tất cả những thứ này.

Trên người bạch long bỗng lóe lên một ánh sáng liền biến thành nam tử áo lam thân dính đầy bùn. Trên mặt của hắn, tóc của hắn đều là bùn, hắn liếc nhìn Ma Thiên Thu một cái, liền ngất đi, mà cái nhìn này, đã làm Ma Thiên Thu hít thở không thông.

Trong cái liếc mắt kia là nỗi hận ngập trời, hận không thể cắn nứt xương, uống máu, ăn thịt, đem y chém thành ngàn mảnh, làm cho y chết không được tử tế.

Nước mắt trên mặt đã khô cạn, Ma Thiên Thu hơi rũ mắt, đem yêu tôn đã ngất đi ôm trong ngực. Y cảm giác được, Tấn Ly muốn dung hợp trái tim cùng yêu đan, quá trình này cần thiết một ngày, hoặc là mười ngày, thậm chí là một năm.

Ma Thiên Thu chậm rãi nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười bất lực, âm thanh quật cường, thong dong: "...Ngươi hận bản tôn? Vậy cứ tới giết bản tôn. Đời này, bản tôn sẽ chờ ngươi đến giết, ngươi muốn làm cái gì.... cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ