Chương 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa dung hợp trái tim cùng yêu đan, Tấn Ly phải hao tốn hết trăm ngày.

Hắn chậm rãi khôi phục thực lực, sau đó chuyện đầu tiên không phải trở lại Long Đảo, mà là đi tới Ma Vực, tìm kiếm người kia.

Thế nhưng khi Tấn Ly tới Ma Vực, phát hiện Ma Thiên Thu đã đóng tử quan.

Đóng tử quan thường là hành động bất đắc dĩ của những đại năng sắp hết tuổi thọ, giống như những trưởng bối của Tấn Ly. Bởi đại nạn sắp tới, họ nhanh chóng đóng tử quan, chỉ để lại thần thức không có ý niệm, trừ khi yêu tộc diệt vong, bằng không họ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Ma Thiên Thu là tu vi Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, tuy nói y đã mấy trăm năm không có tinh tiến thêm một bước, nhưng y còn một ngàn năm thọ mệnh, không đến nổi phải đóng tử quan.

Lần này, Tấn Ly cảm thấy một tia mờ mịt.

Hắn không thể liên hệ được với Ma Thiên Thu, đối phương hoàn toàn che giấu hết thảy khả năng gặp lại, trừ phi đột phá Hóa Thần kỳ thành công, nếu không y sẽ không xuất hiện. Nếu như là đột phá Hóa Thần kỳ thất bại.... hậu quả không thể tưởng tượng được.

Tấn Ly ở Ma Đạo cung đợi mười năm, đám người Thích Lạc vững vàng quản lý tòa cung điện này, năm thứ mười một, Tấn Ly rốt cuộc rời đi. Lần đi này, không phải bởi vì không chờ được, mà vì nhân tộc cùng yêu tộc bắt đầu một trận đại chiến.

Hai tộc đã mấy ngàn năm chưa từng xảy ra đại chiến, nguyên nhân là tại cánh đồng hoang vu phát hiện một tòa di tích tiên nhân, hai tộc đều muốn đạt lấy di tích. Ngày xưa hai tộc phân tranh không ngừng, lần này động một cái liền bùng nổ.

Những người đã từng bắt nạt Tấn Ly, kể cả Thiên Giai yêu tôn Hào Minh, đều chết khi trận chiến vừa mới bắt đầu. Dường như bọn họ bị nhân tộc đại năng giết chết, không tìm ra kẻ khả nghi, số ít thuộc hạ tiểu yêu cũng lần lượt chết ở chiến trường, rốt cuộc khiến một ít người nhạy bén phát giác được việc khác thường.

Trên chiến trường, một thân yên tôn áo lam giống như thần linh, dùng tư thế áp chế rất nhiều Đại Thừa kỳ tu sĩ, thậm chí có một vị Hóa Thần kỳ đại năng chết dưới tay hắn.

Ma Đạo cung vẫn chưa tham dự cuộc chiến này.

Ma Thiên Thu bế quan khiến Ma Đạo cung không có cách nào đi tham dự chiến sự, đối với chuyện này, Tần Quy Hạc suốt ngày than thở. Mỗi khi hắn nghe nói có vị nhân tu đại năng cùng yêu tộc xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, hắn liền hưng phấn muốn đi tham chiến, nhưng lần lượt đều bị Thích Lạc ngăn cản.

Tần Quy Hạc trở tay đem đại đao đánh xuống, khiến vô số gạch đá đều vỡ vụn, giận dữ nói: "Coi như Ma Đạo cung chúng ta không đi tranh giành, nhưng lão tử muốn đi đánh nhau, chẳng lẽ còn không được? Mấy trăm năm qua ta không có giết yêu tôn, ta ngứa tay."

Thích Lạc mặt vô biểu tình liếc hắn một cái, không để ý đến hắn, nhìn về phía Tần Tư Di, nói: "Đây là Thiên Huyền ngọc mà cung chủ thích nhất, trước khi cung chủ xuất quan cần tân trang lần nữa, bằng không cung chủ sẽ sinh khí."

Tần Tư Di gật đầu đáp ứng.

Tần Quy Hạc: "..."

Tần Quy Hạc lớn tiếng nói: "Ta tự đi cũng không được?"

Thích Lạc thở dài: "Ngươi là Tả hộ pháp Ma Đạo cung, chỉ cần ngươi đi, chính là đại diện cho Ma Đạo cung. Chúng ta nói Ma Đạo cung không tham dự việc này, tu sĩ chính đạo sẽ không tin, yêu tộc lại càng không tin. Cho nên Tần Quy Hạc, không cho đi!"

Tấn Quy Hạc lại oán trách vào câu, cuối cùng không nhắc lại nữa. Một lát sau, ma tu Xuất Khiếu kỳ nhanh chóng bay vào. Tần Quy Hạc nhìn thấy, hai mắt liền sáng ngời, nhanh chóng hỏi: "Thế nào, một năm này có phát sinh chuyện gì?"

Mỗi năm, Tần Quy Hạc đều ra lệnh một ít tán tu ma tu đến thông báo cho hắn tình huống của hai tộc trên chiến trường.

Ma tu kia lập tức nói: "Trong vòng một năm, đã xảy ra một lần đại chiến cùng ba lần chiến tranh nho nhỏ. Tộc chúng ta vẫn chưa có tổn thương quá lớn, Độ Kiếp kỳ tôn giả ngã xuống ba vị, Đại Thừa kỳ tu sĩ trở lên may mắn còn sống sót. Bất quá yêu tộc ngã xuống một vị tôn giả."

Tần Quy Hạc nhíu mày nói: "Chỉ có một? Bên chúng ta lại ngã xuống ba vị Độ Kiếp kỳ tôn giả." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Thích Lạc: "Chúng ta chỉ giết một người, nhưng đám yêu thú kia lại giết ba người. Ngươi nói xem, ta có thể nhịn sao?"

Thích Lạ không để ý tới hắn, trực tiếp nhìn về phía ma tu kia: "Yêu tộc ngã xuống một người? Là ai?"

Ma tu lau mồ hôi trên trán: "...Là yêu tôn Tấn Ly."

Trong đại điện tức khắc yên tĩnh.

Thích Lạc cùng Tần Tư Duy sắc mặt đều trầm lại, ngưng mi suy nghĩ, Tần Quy Hạc càng khoa trương hơn, môi hắn mấp máy, trợn mắt trừng ma tu kia, lớn tiếng hỏi: "Ngươi...ngươi lặp lại lần nữa, ai bỏ mình?"

"Ba tháng trước, yêu tôn Tấn Ly đã bỏ mình." Dừng một chút, ma tu kia bổ sung: "Chính là thần thú cuối cùng của yêu tộc, Long tộc duy nhất còn sót lại, yêu tôn Tấn Ly."

Tần Quy Hạc giận dữ nói: "Không có khả năng? Ngươi có biết hắn rất khó giết không? Hắn là rồng, lúc trước lão già Thái Hoa sơn cùng cung chủ chúng ta liên thủ, cũng không thể giết được hắn, là ai có thể giết hắn? Lần này lão già kia cũng đã đến chiến trường, nhưng ông ta không có khả năng giết chết con rồng kia!"

Ma tu khẳng định nói: "Yêu đan của yêu tôn Tấn Ly đã nát, nghe nói thi thể bị đem trở về yêu cảnh. Hắn là rồng, cho nên mỗi một chỗ trên người đều là bảo vật, rất nhiều yêu tôn nghe được tin hắn ngã xuống, đều chuẩn bị chia cắt thi thể hắn, bọn họ còn đánh nhau một trận. Tả hộ pháp đại nhân, chuyện như vậy, ngài tùy tiện hỏi bất kỳ tu sĩ nào về từ chiến trường, đều có thể biết, ta sẽ không lừa gạt ngài."

Đến đây, Tần Quy Hạc mới chịu tin chuyện này. Hắn thở dài, cảm khái nói: "Yêu tộc thật đúng là súc sinh, nói thế nào thì cũng là đồng bọn nắm tay kháng địch, vừa chết liền muốn chia cắt thi thể."

Thích Lạc lại nghĩ tới chuyện khác: "Đã có yêu tộc Địa Giai trở lên ngã xuống, ta phải đi bẩm báo cung chủ."

Ma Thiên Thu trước khi bế quan đã để lại một đạo thần niệm, đồng thời yêu cầu Thích Lạc đem đại sự phát sinh trên Huyền Thiên đại lục bẩm báo cho y. Ma Địa Giai yêu tôn trở lên, đặc biệt là thần thú ngã xuống, tuyệt đối là đại sự, Thích Lạc không dám không bẩm báo.

Cung kính đứng trước thần niệm, Thích Lạc nhẹ nhàng nói chuyện.

Thần niệm này cùng Ma Thiên Thu giống nhau như đúc, cũng một thân hồng y, suốt ngày ngồi ở trước bàn cờ, tự đánh cờ với mình. Tài nghê đánh cờ của Ma Thiên Thu quả thật rất dở, đời trước Lạc Tiệm Thanh mới có mấy chục tuổi đã có thể đánh bại y. Không ai biết vì sao Ma Thiên Thu lại có thú vui tao nhã như vậy, y thích đánh cờ, đánh dở cũng phải đánh.

Thích Lạc bình tĩnh nói: "Chiến tranh hai tộc đã đến giai đoạn gay cấn, gần nhất một năm qua, nhân tộc ngã xuống ba vị Độ Kiếp kỳ tôn giả, yêu tộc cũng ngã xuống một vị Địa Giai yêu tôn."

Khi Thích Lạc nói chuyện, thần niệm Ma Thiên Thu không phản ứng với nàng. Thật giống như không nhìn thấy, không nghe thấy nàng, y chỉ có thể đánh cờ. Nhưng Thích Lạc vẫn muốn đem lời nên nói, nói xong một lượt.

Thích Lạc nhẹ giọng nói: "Người ngã xuống là yêu tôn Tấn Ly."

Lạch cạch.

Một quân cờ màu trắng từ trong tay Ma Thiên Thu rơi xuống, đem nguyên ván cờ sắp hạ xong đánh tan.

Không nghỉ tới đối phương sẽ có phản ứng lớn như vậy, Thích Lạc hơi choáng váng, chưa kịp mở miệng, liền nghe một đạo âm thanh run rẩy vang lên: "Yêu tôn Tấn Ly ngã xuống.... làm sao có khả năng? Hắn là rồng, cho dù lấy đi tim cũng không có cách nào đánh chết rồng. Ngô Tiêu Tử đã nửa bước tiên cảnh cũng không có biện pháp giết chết hắn, hắn làm sao có khả năng ngã xuống!"

Thần niệm một chưởng vỗ nát bàn cờ, nhìn chằm chằm Thích Lạc. Phảng ứng của Ma Thiên Thu cùng Tần Quy Hạc giống nhau như đúc, lại có chỗ bất đồng, y không chịu tin lời Thích Lạc nói là sự thật, trong ánh mắt của y toàn bộ là trách cứ cùng phẫn nộ, tựa như vì Thích Lạc nói dối mình mà cảm thấy tức giận.

Nhưng mà Thích Lạc trấn định hồi đáp: "Việc này là thật, yêu tộc đã vì tranh đoạt thi thể thần thú mà làm lớn chuyện. Cung chủ, yêu tôn Tấn Ly không phải chết trong tay nhân tộc hay yêu tộc, mà là do tiên nhân di tích kia."

Nửa bước tiên cảnh Ngô Tiêu Tử không giết được hắn, trên Huyền Thiên đại lục không có nhân tu cùng yêu tôn nào có thể giết được thần thú.

Thế nhưng nếu là tiên nhân di tích?

Có lẽ tiên nhân có thể giết chết rồng.

Ma Thiên Thu ngã về sau nửa bước, ầm một tiếng, thần niệm liền đổ nát. Trong ánh mắt khiếp sợ của Thích Lạc, một trận nổ lớn vang lên ở ma sơn. Phía sau tòa cung điện trong chớp mắt hóa thành hư ảo, đá vụn gỗ vụn văng đầy đất, một thân hồng y lảo đảo từ trong đống đổ nát đi ra.

Thích Lạc thấy thế liền kinh hãi: "Cung chủ."

Ma Thiên Thu lau đi máu trên môi, không có thời gian để ý tới thuộc hạ của mình, liền bay khỏi Ma Đạo cung.

Một đường xuyên qua Vân Châu, Nghi Châu, Bàng Châu, đi vào cánh đồng hoang vu. Cưỡng chế phá quan khiến hô hấp của Ma Thiên Thu có chút bất ổn, sắc mặt cũng thập phần trắng bệch, má y lại tiêu hao hết linh lực của mình, dùng tốc độ nhanh nhất tới chiến trường.

Y vừa tới, hai tộc đại năng liền phát hiện. Ngô Tiêu Tử hết sức kinh ngạc khi thấy Ma Thiên Thu, toàn bộ chính đạo tu sĩ đều nâng cao cảnh giác. Trên vạt áo Ma Thiên Thu toàn là máu, y trực tiếp tiến lên kéo cổ áo Ngô Tiêu Tử, mắt trừng lão già tóc trắng xóa, nói : "Hắn.... đã chết sao?"

Trong lúc nhất thời, Ngô Tiêu Tử vẫn chưa hiểu được ý của Ma Thiên Thu.

Chờ thêm một lát, Ngô Tiêu Tử tôn giả hơi nhíu mày, thở dài nói: "Hai trăm năm trước chúng ta không thể giết được yêu tôn Tấn Ly, giờ khắc này hắn lại vì tiên nhân di tích mà ngã xuống, có lẽ cũng là nhân quả tuần hoàn." Dứt lời, Ngô Tiêu Tử nhẹ nhàng phất tay, Ma Thiên Thu liền lui về sau mấy bước, còn lâu mới là đối thủ của hắn.

Thấy thế, tu sĩ chính đao cũng dồn dập răn dạy, chỉ trích Ma Thiên Thu không đúng lúc

Nếu là ngày xưa, Ma Thiên Thu sẽ cùng tu sĩ chính đạo đánh nhau một trận, nhưng giờ phút này, y lại phi thân rời đi về hướng yêu cảnh. Những yêu tộc đó nếu muốn chia cắt thi thể người kia, bọn chúng đều sẽ e ngại thể diện mà đem thi thể về Long Đảo trước, giải quyết trong âm thầm.

Ma Thiên Thu dùng tốc độ nhanh nhất bay tới, khi linh lực khô cạn, y liền nuốt đan dược. Kinh mạch cùng đan điền chịu đựng đan dược đến sắp hỏng, nhưng y chỉ lau đi máu trên khóe môi, đi về hướng Tây, cuối cùng gặp được đội ngũ yêu tộc đang hộ tống thi thể.

Dẫn đầu là hai Thiên Giai yêu tôn, còn có năm Địa Giai yêu tôn.

Bây giờ Ma Thiên Thu là nỏ mạnh hết đà, y tuy là tu ma, dựa vào Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn  có thể cùng Hóa Thần kỳ trung kỳ đánh một trận, nhưng y không có khả năng cùng lúc đối đầu nhiều yêu tôn như vậy. Ma Thiên Thu nhìn một vị Thiên Giai yêu tôn chạm tay vào một hộp vuông màu đen, hai mắt y trợn to, cả người run rẩy, khóe mắt muốn nứt ra.

Ở trong đó, là một trái tim.

Không gặp thi thể thần thú, lại nhìn thấy trái tim.

Tim này chỉ có thể là của người kia.

Cho nên... hắn thật sự đã chết.

Ma Thiên Thu hộc ra một ngụm máu. Những yêu tôn thừa dịp Ma Thiên Thu bị thương, liền tấn công y, một đường đánh thẳng tới Long Đảo.  Một vị yêu tôn hóa ra một vùng biển rộng, đại dương này đem Ma Thiên Thu vỗ xuống, tàn nhẫn đập xuống Long Đảo.

"Nếu ngươi dám chạy vào bên trong yêu tộc, vậy nên chuẩn bị nhận lấy cái chết!"

Ầm Ầm Ầm!

Sấm chớp màu tím che kín toàn bộ bầu trời, máu tươi làm ướt đôi mắt Ma Thiên Thu, y cố gắng nhìn rõ tình cảnh bên ngoài, chỉ lờ mờ thấy được từng mảnh điện xà màu tím, nghe từng tiếng sấm đinh tai nhức óc.

"Mau chết cho bản tôn!"

Điện xà hội tụ thành một lôi đỉnh to nhất, bổ tới Ma Thiên Thu. Y muốn đứng dậy, lại phát hiện xương cốt đều nát, đan điền bị hai vị Thiên Giai yêu tôn liên thủ đánh nứt, kinh mạch cũng chỉ dư lại một chút linh lực.

Y không động đậy được nữa, im lặng nhìn lôi đỉnh đánh xuống. Y gắt gao ôm chặt một trái tim, đó là thứ mà y mạo hiểm đoạt lại từ trong tay đối phương, thiếu chút nữa đã bị chém đứt cánh tay.

Cánh tay trái của y chỉ còn dính lại một chút da thịt, chẳng màng thân thể đau đớn, chỉ biết nội tâm bị nỗi đau cắn xé ăn mòn.

Hắn là Tấn Ly sao? Là người y thích sao?

Cho dù là không phải, đời trước Tấn Ly đã không còn tồn tại nữa, đời này Tấn Ly cũng đã chết.

Y thua thiệt người kia nhiều như vậy, nhưng từ đầu tới cuối, cũng chưa kịp bồi thường.

Sau đó người kia liền chết.

Thần long làm sao mà chết? Nhưng hắn vẫn chết.

Ma Thiên Thu chậm rãi nhắm chặt mắt lại, y nghe thấy tim mình đập. Không biết có phải ảo giác hay không, y cảm nhận được quả tim mình ôm chặt cũng đang đập. Hai tim cùng đập sưởi ấm tâm tình lạnh lẽo của Ma Thiên Thu.

Nếu người kia đã chết, kỳ thực y chết theo cũng không có gì.

Lôi đỉnh màu tím sắp bổ lên người Ma Thiên Thu, hai vị Thiên Giai yêu tôn hơi mỉm cười, chờ giết chết ma tôn xong, công lao liền thuộc về họ. Thời điểm khi bọn họ đều đang ở trên Long Đảo. Đột nhiên, một trận pháp khổng lồ chậm rãi dâng lên, đem bọn họ nhốt ở bên trong.

Đạo lôi đình kia đánh trên một thân ảnh áo lam, người nó đứng trước người Ma Thiên Thu, gắt gao đem y bảo hộ ở phía sau.

Ma Thiên Thu dường như đã nhận ra được điều gì, chậm rãi mở hai mắt, liền thấy một tòa trận pháp thật lớn, thấy những yêu tôn kia đều bị nhốt bên trong trận pháp mà giãy dụa, thấy đc người che chở trước mình.

Sắc mặt Ma Thiên Thu trắng bệch, lặng lẽ nhìn người này.

Kia là quá sơ diệt thần trận, từ Long tộc, Phương tộc cùng Kỳ Lân bản mệnh bày xuống, chính là tiên nhân chi trận. Ma Thiên Thu đã từng thấy trận pháp này, đời trước Lạc Tiệm Thanh dùng trận pháp chống lại thiên uy.

Trận pháp này bày xuống, sức mạnh bên trong Long Đảo mơ hồ hiện lên. Đó là bốn tuyệt thế yêu tôn, bọn họ tuổi thọ sắp hết, dĩ nhiên là từ trong tử quab đi ra, tới Long Đảo này, bày ra đại trận, đem thế lực yêu tôn đối địch, một lưới bắt hết.

Trái tim trong lòng Ma Thiên Thu đập liên hồi, bởi vì nó nhận ra được chủ nhân đang ở xung quanh. Ma Thiên Thu lạnh nhạt nhìn đối phương, nghe đối phương sốt ruột gọi tên y: "Thiên Thu!"

Thì ra... là ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ