[2] Sử dụng dây rối đúng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó hai người cùng nhau xuống núi để mua sắm quanh thành phố.

Cả hai ban đầu là không nắm tay, cho đến khi có một cô gái chạy lại xin Wechat của Trần Bất Đáo.

Văn Thời nhìn Trần Bất Đáo, thấy anh vẫn chăm chú lắng nghe cô gái kia nói liền có chút chán nản, đôi mắt rũ xuống.

"Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi." Sau khi cô gái nói xong, Trần Bất Đáo liền nắm tay người kế bên đưa lên, ý muốn lịch sự ra hiệu với cô gái kia.
Ánh mắt cô gái lập tức thay đổi. Nếu phải hình dung kĩ một chút thì anh cảm thấy cô ấy còn trở nên phấn khích hơn ban nãy.

Đợi khi cô gái rời đi, Trần Bất Đáo cười cười và đưa hai bàn tay đang nắm nhau của họ lên: "Vẫn nắm chứ?"

Thấy Văn Thời không nói gì, Trần Bất Đáo liền muốn giở tính trêu hắn: "Nếu người tuyết không muốn nắm nữa thì thôi vậy."

Nói xong anh vừa định trêu chọc hắn liền buông tay rồi đi về phía trước, được vài bước thì nhìn thấy người-không muốn nắm tay-tuyết lặng lẽ thả sợi dây rối quấn lấy bàn tay anh. Mặc dù nhìn không thấy nhưng lại mang đến cảm giác ngưa ngứa, cứ như có chiếc lông vũ cọ vào bàn tay anh vậy.
Văn Thời đi tới, vẫn giữa nguyên tư thế này nắm lấy tay anh, cau có nói: "Đi thôi."

"Hửm? Sao em lại trói tôi đây?" Trần Bất Đáo dùng ngón tay móc lấy sợi dây rối. Dây rối có mối liên hệ mật thiết với chủ rối, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến ngứa ngáy cả lòng bàn tay, lan vào tận tim phổi.
"Đây là có ý gì?" Trần Bất Đáo lại tiếp tục trêu hắn.

"......Muốn." Văn Thời không quay đầu, nhỏ giọng nói.


.
.
.
Đính chính cho cụ Văn, muốn ở đây là trả lời câu hỏi trước đó của cụ Trần :)) không phải muốn cái đó đâu nha nha.😳

https://penglaike88037.lofter.com/post/4c47f759_2b4a7f5b9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro