Chương 1: Hệ thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng đợt rung chuyển mạnh mẽ xé toạc con tàu chiến khổng lồ giữa không gian đen kịt. Ánh sáng xanh lục chớp tắt từ các khối năng lượng giữa không gian, phản chiếu lên khuôn mặt sắc bén và lạnh lùng của Lâm Trác.

Một mảnh vỡ tàu vũ trụ từ bay qua, để lại những vết cháy đen trên lớp vỏ cơ giáp kim loại. Những động cơ nổ tung thành từng mảnh, chấn động mạnh khiến toàn bộ cơ thể Lâm Trác rung chuyển. Trên màn hình chính trước mặt, hình ảnh của trùng tộc khổng lồ đang lao tới, hàng trăm con cùng lúc, mỗi con đều lớn gấp mười lần cơ giáp liên bang.

“Chỉ huy, năng lượng phòng thủ hao tổn 8%!” Từ tàu mẹ, một sĩ quan cấp dưới hoảng loạn báo cáo, nhưng giọng nói của cậu chỉ là tiếng vang mờ nhạt bên tai Lâm Trác.

Anh không đáp lại, ánh mắt sắc lạnh như băng. Lâm Vũ không phải là kẻ dễ bị đẩy vào chân tường, anh đã chinh chiến trên vô số chiến trường  đối mặt với những tình huống còn tệ hơn thế này. Nhưng lần này có gì đó khác lạ. Một cảm giác bất an ngấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể anh.

Tình thế ngày càng xấu đi. Bên ngoài, trùng tộc không ngừng tiến công, còn bên trong, cơ giáp của anh đang dần mất kiểm soát.

Cơ giáp rung lắc mạnh hơn, tiếng nổ lớn vang vọng khắp chiến trường. Hệ thống cảnh báo cháy nổ kêu inh ỏi. Màn hình chính chập chờn trước khi tắt ngúm.

"Nhanh chóng rút lui." Lâm Vũ ra lệnh hướng dẫn binh lính sơ tán, nhưng không kịp nữa. Một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau, tàu mẹ và hàng loạt cơ giáp phát nổ. Mọi thứ chìm trong màu đỏ của lửa và máu.

Trong khoảnh khắc cơ giáp của Lâm Trác nổ tung, mọi thứ dường như dừng lại. Thời gian và không gian như ngưng đọng. Lâm Trác cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng anh không sợ hãi. Thay vào đó, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong tâm trí anh, rồi bóng tối bao trùm tất cả.

-------

Khi Lâm Trác mở mắt, anh không còn ở trong không gian vũ trụ nữa. Trước mắt anh là một không gian trắng xóa, vô tận. Không có âm thanh, không có trọng lực, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Anh nhíu mày, cảm giác thân thể vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tâm trí lại mơ hồ.

Đột nhiên, một đốm đen nhỏ xíu xuất hiện giữa không gian trắng xóa, bắt đầu di chuyển trước mặt anh. Giọng nói của nó vang lên, trầm đục và khó phân biệt: “Chào mừng ngài, Thượng tướng Lâm Trác. Tôi là Hệ thống 155.”

Lâm Trác cau mày, giọng nói đầy nghi ngờ: “Đây là đâu?”

“Ngài đang ở trong không gian hệ thống. Nhiệm vụ của ngài là thực hiện các nhiệm vụ trong các thế giới khác nhau để cứu vãn cốt truyện khỏi bị sụp đổ. Nếu ngài hoàn thành đủ số nhiệm vụ, ngài sẽ có cơ hội được sống lại, hoặc thậm chí có thể gia nhập tổ chức Xuyên Nhanh của chúng tôi.”

Lâm Trác đứng lặng, mắt nheo lại khi nghe thấy lời của hệ thống. Anh không quan tâm đến việc gia nhập tổ chức nào đó, nhưng cơ hội được sống lại thì khác. Anh không thể bỏ mặc cuộc chiến của mình. Liên bang vẫn đang bị đe dọa bởi trùng tộc, và anh biết rõ trong quân đội liên bang có nội gián. Vụ nổ tàu vừa rồi chỉ càng củng cố thêm nghi ngờ của anh. Anh cần quay trở lại để tìm ra sự thật.

“Ta chấp nhận nhiệm vụ.” Lâm Trác nói lạnh lùng, ánh mắt kiên quyết.

Đốm đen hệ thống giọng nói vẫn đều đều: “Rất tốt. Hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ bắt đầu ngay.”

Ngay sau đó, mọi thứ xung quanh anh trở nên mờ nhạt, không gian trắng xóa tan biến. Cảm giác cơ thể rơi tự do tràn ngập trong anh, trước khi Lâm Trác cảm nhận được mặt đất dưới chân mình biến mất.

----------
Anh từ từ mở mắt, nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc ghế da cao cấp. Ánh sáng từ cửa sổ phía sau chiếu vào, soi sáng căn phòng rộng lớn, trang nhã. Trước mặt anh là một bàn làm việc lớn, xung quanh chất đầy tài liệu. Lâm Trác chớp mắt, đầu óc vẫn còn hơi lơ mơ khi cố gắng định hình tình huống.

“Giám đốc, ngài không sao chứ?”

Giọng nói lo lắng vang lên khiến Lâm Trác ngẩng đầu lên. Trước mặt anh là một thanh niên trẻ, tóc màu hạt dẻ, làn da tái nhợt. Anh ta nhìn Lâm Trác với ánh mắt lo lắng, giọng nói run rẩy.

Lâm Trác nhíu mày, nhưng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Anh biết mình đã xuyên vào một thế giới mới, nhưng vai trò của anh là gì? "Giám đốc" sao?

“Tôi không sao,” anh đáp gọn, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy.

Người thanh niên trẻ thở phào nhẹ nhõm, đôi kính mỏng trên sống mũi càng làm tăng vẻ tri thức. "Họp hằng tháng sắp bắt đầu..."

Cậu ngập ngừng, giám đốc chưa từng mất tập trung khi nghe báo cáo.

"...Nhưng nếu anh không khỏe, lần này tôi có thể thay anh tham dự."

Lâm Trác không trả lời, ánh mắt quét một lượt quanh căn phòng. Mọi thứ trong thế giới này còn quá mới mẻ với anh, nhưng một điều chắc chắn: anh phải hoàn thành nhiệm vụ để trở về.

"Hệ thống." Anh gọi thầm trong đầu.

"Ký chủ Lâm Trác, thông tin về cốt truyện sẽ được tải xuống, Xin hãy tiếp nhận." Hệ thống 155 đáp lại, kéo theo sau đó là cơn đau ập đến trong đầu Lâm Trác.

"30%... 50%... 100%. Cốt truyện tiếp nhận thành công. Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cứu vớt thế giới."

Lâm Trác đau đến gập người, thanh niên đối diện hoảng hốt chạy qua bàn làm việc đỡ lấy anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro