Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Sâm bề ngoài dịu dàng nhã nhặn, là một quý công tử khiêm tốn, đối với ai cũng chỉ dùng một sắc mặt, chỉ khi nhìn Hạ Tử Thịnh, người ngưỡng mộ trong lòng, hắn mới lộ ra một chút mềm mại.

Cố Sâm giấu rất kỹ, Hạ Tử Minh vị hoàng tử tàn nhẫn ban đầu không biết rằng Cố Sâm cũng là một kẻ đoạm tụ, chỉ nghĩ rằng tình cảm của Cố Sâm dành cho Hạ Tử Thịnh là tình bạn và tình huynh đên sâu đậm.

Nhưng Hạ Tử Mimh, người đã trở thành thái tử độc ác sau khi xuyên không, đã nắm được âm mưu của cả thế giới, nhưng cậu ấy biết rằng chuyện không phải là như vậy...

Cố Sâm, người trong lòng thầm ngưỡng mộ Hạ Tử Thịnh, rất dịu dàng và bề ngoài lễ độ với mọi người, thậm chí đối mặt với toàn bộ Đại Hưng. , nhưng hắn lại vô cùng căm ghét Hạ Tử Minh, người thường xuyên làm nhục Hạ Tử Thịnh, và hận cậu đến mức sởn gai ốc.

Sau khi Hạ Tử Mịn tiết lộ rằng mình thích nam và vẫn ngưỡng mộ hắn, lòng căm thù của Cố Sâm dành cho thái tử độc ác ngày càng trở nên gay gắt, nhưng đồng thời, để giúp đỡ người bạn và người yêu Hạ Tử Thịnh của mình, Cố Sâm đã sinh ra một loại ý tưởng mới - đó là sử dụng Hạ Tử Minh.

Trước sự theo đuổi của Hạ Tử Minh, Cố Sâm lúc đầu không chịu mà nặng lời, từ chối người cách xa hàng nghìn cây số, nhưng dần dần hắn đã thể hiện ra sự rung động trước thái tử, bắt đầu đáp lại thái tử bằng những phương pháp khôn khéo. Chưa kể đến việc thành công thu phục chân tình thái tử, hắn còn thành công thâm nhập vào lực lượng của thái tử, chiếm được lòng tin của thái tử Duệ và đám quan viên của cậu ... Để sau này có thể cùng Hoàng Tử Thịnh hãm hại thái tử, hắn sẽ được cất nhắc lên cao. Kéo thái tử  xuống vũng lầy và đặt nền móng vững chắc.

Về quan hệ thể xác, vì Cố Sâm được thái tử ngưỡng mộ nên quyết tâm sinh bản thân vì Hạ Tử Thịnh, vốn định một lần cùng với thái tử.

Nhưng hắn không ngờ, vị thái tử anh tuấn và tàn nhẫn này lại là người ở dưới, đã chủ động hiến thân cho Cố Sâm  và để Cố Sâm lên.

Trong khi Cố Sâm thở phào nhẹ nhõm thì trong lòng lại càng khinh bỉ vị thái tử tầm thường và bất tài.

Sau đó, hắn ta đã mắc sai lầm lớn, khiến thái tử mất lòng, và để hoàng tử thứ tư Hạ Tử Thịnh, người vốn là một cái bóng đi theo sau thái tử, lên sân khấu và bắt đầu thể hiện khả năng của mình. Khiến Hạ Tử Mịm không kịp trở tay, thậm chí còn bày kế vạch trần vụ bê bối của thái tử và một nam kĩ thấp kém được cậu khen ngợi, liền bị mọi người ở Bắc Kinh bắt gặp ngay tại chỗ. .. Để mọi người cùng xem. Thái tử danh giá thực sự là người núp dưới nam tử hèn mọn khiến thiên hạ chấn động, hoàng đế vô cùng tức giận, cuối cùng hạ quyết tâm phế bỏ thái tử.

Và kể từ đó, người trong thiên hạ nhắc đến vị thái tử tàn nhẫn này với vẻ khinh bỉ, có thể nói là thực sự khiến người ta đã bước chân vào lòng đất thì không bao giờ có thể lật lại được nữa.

“Đồ cặn bã, Cố Sâm này thật là cặn bã…” Hạ Tử Minh giật giật khóe miệng, không khỏi thở dài: “Cố Sâm này thật cặn bã, Hạ Tử Minh không muốn báo thù, cậu ấy chỉ muốn Cố Sâm vĩnh viễn không quên hắn ... Thật sự là ..."

Cậu không biết phải nói sao: "Thật sự là rẻ mạt."

Tuy rằng thái tử là đọan tụ, cậu cũng không phải là một người bình thường, mà là một thái tử, cậu ấy có niềm kiêu hãnh riêng, trở thành người dưới quyền hắn, xả thân và phụ bạc người khác.

Sau đó, cũng vì sự phản bội của Cố Sâm mà cậu mất tất cả và rơi vào trạng thái điên loạn.

Không ngờ, cuối cùng ngay cả điều này cũng trở thành bằng chứng và xét xử để Cố Sâm tấn công và giẫm lên cậu ta.

Điều mà Cố Sâm tỏ ra không khoan nhượng là đã khiến vị lệ thái tử này trở nên tai tiếng, trở thành thứ hèn hạ trong lòng người dân Bắc Kinh, thật sự là cặn bã đến cực điểm.

Người ta nói rằng một ngày là phu trăm ngày ân ái -

Nhưng Cố Sâm này dường như không hề có chút tình cảm nào với Hạ Tử Minh, tất cả chỉ là lợi dụng.

Hệ thống thở dài: "Hỏi thế gian, tình ái là chi, khiến lứa đôi tử sinh nguyện thề."

"Này, nhiệm vụ này đem lại cho chúng ta bao nhiêu thù lao? Ngươi thật sự muốn ta giở trò cặn bã như vậy sỉ nhục chính mình?" Hạ Tử Minh sau khi thở dài về sự cặn bã của Cố Sâm và sự rẻ rúng của Hạ Tử Minh, cậu ngay lập tức quan tâm đến những lợi ích mà cậu có thể nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ này.

Hệ thống công thức hóa đưa ra một câu trả lời : "Người đưa ra nhiệm vụ là Hạ Tử Minh, thái tử bị phế truất. Cậu ta đã đưa ra nhiệm vụ với cái giá phải trả là hồn phi phách tán. Phần thưởng cho nhiệm vụ cậu ta đưa ra, là mười phần công đức và mệnh cách chân long thiên tử."

“Công đức mười phần cùng mệnh cách chân long thiên tử, hắn cũng nguyện ý đưa ra, xem ra vị Thái tử tàn khốc này thật sự rất yêu Cố Sâm.” Hạ Tử Minh thở dài.

Hệ thống lập tức vang lên: “Ai nói không phải?”

Hạ Tử Minh làm việc chăm chỉ vì phần thưởng bằng cách lấy thù lao của mọi người để làm việc cho họ.

Vị thái tử độc ác ban đầu, Hạ Tử Minh, ngưỡng mộ Cố Sâm, và đương nhiên cậu ta không muốn để người yêu của mình chờ đợi quá lâu.

Không lâu sau khi Hạ Tử Minh hoàn thành việc tổng hợp thông tin, cậu ấy đã mời Cố Sâm đến.

Cố Sâm lo lắng rằng Hạ Tử Minh đang vội, vì vậy hắn đã bước tới và chào Hạ Tử Minh: “vi thần bái kiến thái tử điện hạ!”

Là một người nam nhân đã khiến cho thái tử Hạ Tử Minh vô cùng say mê, Cố Sâm lớn lên đặc biệt xuất chúng, chung linh dục tú, chi lan ngọc thụ, ngươi có thể đặt tất cả những lời khen ngợi mà ngươi có thể nghĩ về hắn.

Không có gì ngạc nhiên khi thái tử Hạ Tử Minh say mê hắn ta đến vậy.

“Cố đại nhân thực sự là một vị khách hiếm thấy.” Hạ Tử Minh rất bình tĩnh đón nhận lời chào của hắn ta, nhìn hắn ta một cách ngạo mạn, nhưng lời nói của cậu lại có chút chua ngoa và châm biếm.

Thái độ của Cố Sâm rất khiêm tốn và lễ độ, hoàn toàn không nhìn ra được nội tâm của cậu: "vi thầnkhông dám nhận, lần này vi thần muốn cầu xin một chuyện."

"Chuyện gì? Tử Thanh tới đề tiến cử chung chắn gối với ta sao? ”Hạ Tử Minh lười biếng dựa vào trên giường, nhưng lời nói của cậu mang ý trêu đùa.

Tử Khanh là tự của Cố Sâm.

Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Sâm thoáng hiện lên một tia khinh thường, nhưng nhanh chóng bị hắn che lấp, ôn nhu nói: “Điện hạ nói đùa.”

“Vi thần đến đây là vì Tứ điện hạ.” Hắn nói.

Hạ Tử Minh hơi nhướng mày, làm bộ như không biết: "Ồ, Tiểu Thịnh Tử, hắn bị sao vậy? Còn muốn Tử Thanh cầu tình cho hắn?

Thái tử chưa từng xem Hạ Tử Thịnh là người, luôn coi thường y, ngay cả khi gọi tên cậu cũng không muốn , luôn gọi là Tiểu Thịnh Tử, liền cùng thái giám trước mặt giống nhau, giọng điệu hèn hạ rõ ràng.

"Vi thần nghe nói Tứ điện hạ đã mạo phạm thái tử điện hạ, thái tử điện hạ phạt Tứ điện hạ phải sao chép 10.000 cuộn giấy trong vòng một ngày, nếu không sẽ phạt Tứ điện hạ năm mươi gậy với lý do không tôn trọng Thái tử." Cố Sâm ngập ngừng nói, giữ tư thế rất thấp

Hạ Tử Minh co giật khóe miệng và liếc nhìn Cố Sâm một cách mỉa mai: “Tử Khanh cảm thấy ta quá khó khăn và vô nhân đạo sao?”

Cậu hùng hổ doạ người.

"Vi thần không có ý này. Vi thần biết Điện hạ là người văn võ song toàn, mọi quyết định của người đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Chỉ là, tứ điện hạ là bạn thân của vi thần, hắn từ nhỏ thân thể đã yếu đuối rồi... Thần e rằng hắn không thể chịu nổi năm mươi trượng này. Thần biết rằng điện hạ nhân từ, thần cũng xin điện hạ khoan hồng vì tình huynh đệ. "Đối mặt với tâm trạng ủ rũ của mình, Cố Sâm khiêm tốn không kiêu ngạo, và thái độ của hắn cũng rất cung kính.

Hắn có thái độ tốt, chẳng trách Hạ Tử Minh nguyên bản thích hắn.

Hạ Tử Minh trong lòng khen ngợi hắn, nhưng lại đập bàn giả vờ tức giận: "Ngươi đang buộc tội ta lòng dạ hẹp hòi, không nghĩ đến tình huynh đệ sao?"

“Vi thần  không dám, vi thần sợ hãi!” Cố Sâm không ngờ rằng Hạ Tử Minh sẽ đột ngột gây khó dễ, hắn ta nhanh chóng lùi lại một bước, và làm ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng hắn đã hướng tới chuyện này từ lâu, thái tứ tâm tình bất định, kiêu ngạo bạo ngược là chuyện bình thường.

Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Cố Sâm một lúc lâu, sau đó cố nén lửa giận trong lòng nói: "Thật ra, việc Tử Thanh muốn ta tha cho Tiểu Thịnh Tử không phải là không thể."

"Điện hạ?" Cố Sâm ngay lập tức ra cử vẻ lễ độ.

Hạ Tử Minh nhìn hắn một lúc lâu mới nói: “Tối nay, ngươi có thể cùng ta ăn tối.”

Lệ thái tử thực sự rất thích Cố Sâm, cậu làm khó dễ Hạ Tử Thịnh, ngay từ đầu không phải vì muốn làm khó dễ Hạ Tử Thịnh, mà là muốn Cố Sâm đến tìm mình.

Và mục đích cuối cùng là ép buộc Cố Sâm là bồi hắn ăn tối.

“Vi thần được cùng Điện hạ dùng bữa là vinh hạnh, vi thần làm theo lệnh của ngài.” Chỉ là một bữa ăn nhẹ, cho nên Cố Sâm đương nhiên cảm thấy không có việc gì.

Bữa tối được chuẩn bị nhanh chóng và các đầu bếp của thái tử khá lành nghề và các món ăn được trình bày đều rất ngon. Hạ Tử Minh đang nhìn các myc nữ và thức ăn ngon, cảm thấy mình đã hoàn toàn nhập vai và ăn uống rất vui vẻ.

Mặt khác, bởi vì Cố Sâm nghĩ đến Hạ Tử Thịnh  cho dù nếm được món ăn ngon như vậy, hắn vẫn ăn một cách lơ đễnh, giống như đang nhai sáp.

Ăn xong.

"Điện hạ ..." Cố Sâm lập tức lại lên tiếng.

Giọng Hạ Tử Minh đều đều: “Sao?”

“Chuyện của tứ điện hạ…” Cố Sâm sợ Hạ Tử Minh tâm tình bất định, về sau sẽ đổi ý.

Hạ Tử Minh nhìn hắn, nở một nụ cười châm biếm : “Ngươi lúc nào cũng không quên Tiểu Thịnh Tử.”

Nụ cười trắng trợn như thể đối phương đã biết tình cảm của hắn dành cho Hạ Tử Minh, Cố Sâm sững sờ, trong một lúc, nhìn Hạ Tử Minh đôi mắt như chỉ có thể nhìn thấy chính mình, nhịp tim của hắn cũng nhảy lên vài lần.

Hắn ta mở miệng, trong tiềm thức đang cố gắng giải thích điều gì đó với Hạ Tử Minh: "Điện hạ, vi thần và tứ điện hạ là bạn tốt ..."

"Đừng lo lắng, ta là một người giữ lời, ta đã nói rằng ngươi đi cùng ta ăn bữa ăn, ta sẽ tha cho Hạ Tử Thịnh, mà thả hắn đi. ”Hắn chưa kịp nói hết lời, Hạ Tử Minh đã thu hồi tầm mắt, cô đơn và lạnh lùng nói.

Cố Sâm thấy vị thái tử luôn kiêu căng ngạo mạn đang vì mình mà cảm thấy cô đơn, không hiểu sao trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn an ủi đối phương.

Nhưng ngay sau khi tỉnh táo lại, Cố Sâm đã thu hồi ý tưởng đó lại, xua tan suy nghĩ nhất thời này ...

Đối phương là hoàng thái tử, vận mệnh của hắn và Hạ Tử Thịnh nằm trong tay đối phương, cho nên đối phương sao cần hắn an ủi?

Lúc đó, có lẽ chỉ là ảo giác.

"Nào, mời tứhoàng tử lại đây.” Hạ Tử Minh nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân và nhẹ nhàng phân phó.

Tiểu thái giám đáp ứng ngay lập tức: “Vâng!”

Người trong phủ thái tử làm việc nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát, nhân vật chính của thế giới này, Tứ Hoàng Tử Hạ Tử Thịnh, đã được đưa tới trước mặt Hạ Tử Minh và Cố Sâm.

Cố Sâm vừa nhìn thấy hắn đi tới, lập tức đứng lên, hắn mới yên tâm không nhìn ra thống khổ: "Tứ điện hạ!"

" Đại hoàng huynh, Cố đại nhân ..." giờ phút này Hạ Tử Thịnh không phải là một người trị thiêng hạ, một vị hoàng đế  uy nghiêm, mà là một cậu bé tội nghiệp có cha không thương mẹ không yêu, còn bị một đám huynh đệ cùng cha khác mẹ bắt nạt.

Y ta giấu kín những tham vọng của mình, y nhát gan như một con cừu non, và y thực sự là một đứa trẻ của số mệnh khiến không ai nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra với y sau này.

Hạ Tử Minh nhìn ra quan hệ giữa hai người mà tức giận, nghiêm giọng đe dọa Hạ Tử Thịnh: "Làm càn, mẹ ruột của ta chính là nguyên Hoàng hậu, đại hoàng huynh có thể là do một đứa con hoang do nô tỳ thấp kém sinh ra gọi sao? "

Không biết cậu thật sự là coi thường Hạ Tử Thịnh, không muốn nghe hắn gọi là hoàng huynh, hay là cậu ghen tỵ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro