Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đương Giản Tinh Tuế vừa dứt lời, hai người bên kia điện thoại không biết vì cái gì lại trầm mặc một cách quỷ dị, mà yên lặng như vậy làm sự nghi ngờ trong lòng Giản Tinh Tuế chậm rãi nổi lên, hô hấp cũng bắt đầu thả chậm.

Khi tất cả đang chìm vào hoang mang, liền nghe được tiếng của Trương mẫu chen vào: "Ha ha ha, đừng hiểu lầm, ta là nhóm máu A, cha ngươi là B."

Giản Tinh Tuế có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, nhưng cũng đành phải gật đầu: "Hóa ra là vậy."

Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn tồn tại điểm kỳ quái, bởi vì lần trước nhờ An Nhiễm điền vào bản báo cáo, hắn đã điền cả hai người đều là nhóm máu A. Nếu là vậy, giữa An Nhiễm và vợ chồng Trương thị, có một bên đang nói dối, hoặc là tất cả mấy người này đều đang nói dối. Có phải là bởi vì ở nơi này khó có biện pháp liên lạc ra ngoài, cho nên hai bên mới mỗi người nói một kiểu hay không? Giản Tinh Tuế cũng không thể hiểu hết, nhưng hiện tại còn đang quay dở chương trình, không thể làm rõ trắng đen ngay được.

Sau khi dập điện thoại, Giản Tinh Tuế liền đưa điện thoại di động trở về giao cho nhân viên phụ trách, trong lòng trăm mối tơ vò, không biết nên làm thế nào.

Thẩm Tinh Thần đi tới dò hỏi hắn: "Lần hoạt động này, người nhà ngươi có tới không?"

"A? Không nhất định." Giản Tinh Tuế nói: "Hẳn là sẽ không tới, công việc của họ hình như khá bận."

Thẩm Tinh Thần cười nhạo một tiếng: "Tiết mục thu hình cũng chỉ diễn ra có một ngày, chẳng lẽ không thể thu xếp công việc rồi bỏ ra mấy tiếng ngồi ở đây, bộ bận rộn giải cứu thế giới chắc?"

Giản Tinh Tuế bỗng nhiên á khẩu không trả lời được.

Thẩm Tinh Thần chỉ là nghĩ sao nói vậy, nhưng điều hắn nói cũng có nguyên nhân, người khác là tổng tài một giây cũng có thể kiếm ra mấy trăm vạn còn có thể sắp xếp thời gian để tới, ngươi như thế nào liền bận như vậy đến cũng không đến được.

Quan tâm hay không, thật ra trước nay đều rất rõ ràng.

Bây giờ Giản Tinh Tuế đối với chuyện này cũng đã không còn mấy phần khổ sở, hắn chỉ cười cười, rồi nhẹ nhàng cảm khái một câu: "Đúng vậy...... Ngươi nói rất đúng."

......

Hôm sau

Hôm nay là một ngày náo nhiệt.

Để phục vụ cho sự xuất hiện của gia đình các tuyển thủ nên cổng lớn luôn được mở ra 24/24, rất nhiều học viên đều rất phấn khích, bọn họ đã hơn một tháng không được gặp mặt người nhà, thật vất vả mới có cơ hội, hiển nhiên một đám đều có chút hân hoan.

Vào buổi sáng, nhóm lão sư tập hợp toàn thể các học viên ở sân tập lớn, Phó Kim Tiêu đứng ở đằng trước, nam nhân anh tuấn nho nhã vì không muốn đoạt nổi bật của các tuyển thủ, nên chỉ mặc một bộ đồ vận động hưu nhàn đơn giản, nhưng cho dù là vậy, Phó ảnh đế vẫn quá khác biệt so với nhóm thanh thiếu niên đứng đằng kia, cỗ mị lực của nam nhân trưởng thành đúng là không thể khiến người khác dời đi tầm mắt.

"Chiều nay, cha mẹ người thân của mọi người sẽ đến đây, bọn họ đã rất quan tâm lo lắng cho mọi người, cho nên ít nhất cũng nên làm gì đó để đáp lại tình yêu thương của họ." Phó Kim Tiêu chỉ vào giấy bút trên bàn nói: "Viết xuống tâm tư tình cảm hoặc là nguyên vọng của mọi người với tương lai sau này, niêm phong để lại đó, sau khi người nhà đến thì giao cho bọn họ."

Mỗi người đều tiến lên nhận giấy bút.

Giản Tinh Tuế cầm giấy, không biết nên viết gì, đại bộ phận học viên đều đã đặt bút, chỉ có hắn đối mặt với tờ giấy trắng mà phát ngốc, nhưng nếu thật sự cái gì cũng không làm thì không tốt lắm, vì thế hắn bắt đầu đặt bút, vẽ lên đó mấy bức hình.

Cho đến khi bên cạnh truyền đến thanh âm: "Đang vẽ cái gì đó?"

Giản Tinh Tuế sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Kim Tiêu đang đứng ngay bên cạnh, hắn có chút hoảng hốt.

"Hỏi ngươi đấy." Phó Kim Tiêu cúi đầu: "Vẽ cái gì."

Ở trên trang giấy của Giản Tinh Tuế, không hề có chữ, chỉ có mấy hình vẽ đen trắng được phác họa đơn giản: đó là một căn phòng, có một thanh niên đang đứng đó, chung quanh người này còn có một ít đồ vật rải rác, thoạt nhìn như là đĩa CD. Căn phòng này rất lớn, nhưng không biết vì cái gì lại như rất trống trải, còn thiếu niên kia, rõ ràng bên người chất đầy bao nhiêu đồ vật, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy nỗi cô độc tịch liêu.

Giản Tinh Tuế khẽ mở môi: "Vẽ nhà."

Nhà?

Nhà chỉ có một người?

Phó Kim Tiêu nhớ tới chủ đề tiết mục sáng nay, nguyện vọng cho tương lai, vậy điều mà Giản Tinh Tuế mong ước là tương lai.... chỉ có một người?

Hai ngày trước trong sự kiện gọi điện hình như phần quay chụp của hắn có vấn đề, nghe nói lúc đó toàn bộ mọi người trong sảnh đều kết nối thành công, chỉ có điện thoại của đứa nhỏ này vẫn không có ai bắt máy, chỉ biết ngồi bần thần tại chỗ.

"Đây là ngươi đang tưởng tượng về nhà trong tương lai sao?" Phó Kim Tiêu cúi người xuống, con ngươi đen nhánh nhìn nhìn. Hắn không dò hỏi Giản Tinh Tuế vì cái gì vẽ nhà lại không vẽ người thân, cũng không tò mò hắn vì cái gì không viết thư, chỉ nhẹ nhàng nói: "Người này đang làm gì ở đây?"

Giản Tinh Tuế thành thật trả lời: "Xem TV."

Ở trong tưởng tượng của hắn, sinh hoạt trong tương lai chính là có một phòng ở của riêng mình, có công việc thuận lợi, có một tủ chứa đầy album yêu thích, vào cuối tuần có thể ngủ nướng trong chăn. Cuộc sống lúc này đã có thể đi vào quỹ đạo, lúc rảnh rỗi nhàn hạ rất vẫn sẽ lựa chọn yên lặng dõi theo thần tượng, từ màn ảnh để ý cuộc sống của hắn như thế nào, từng ngày từng ngày bình đạm an nhiên, không còn gì có thể hạnh phúc hơn. Nhưng kết cục đời trước còn rõ ràng ngay trước mắt, nên đối với hắn mà nói, nếu có thể sống được một ngày như vậy, cũng là quá xa xỉ.

Phó Kim Tiêu thấp giọng: "Đây là TV sao?"

Giản Tinh Tuế gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Đưa bút cho ta." Phó Kim Tiêu lấy bút trong tay hắn, ở trên giấy vẽ đơn giản vài nét, phác họa ra hình dáng của một ngời.

Giản Tinh Tuế dò hỏi: "Đây là?"

Phó Kim Tiêu nhướng mày: "Không nhìn ra sao?"

Giản Tinh Tuế "phụt" một tiếng bật cười, thời điểm hắn cười đôi mắt liền cong thành hình trăng non, kỳ thật rất đẹp: "Sao ngài lại biết ta đang xem ngài?"

"À?"

Thanh âm của Phó Kim Tiêu mang nét gợi cảm từ tính, nơi đáy mắt xẹt qua một mạt ý cười, dò hỏi: "Chẳng lẽ là người khác?"

"......"

Là ngươi.

Tim Giản Tinh Tuế tại một khắc này hung hăng mà nhảy lên, hắn cúi đầu nhìn bức tranh trên bàn, nguyên bản chỉ có một thanh niên đơn độc đứng trong phòng, bây giờ đã không còn như vậy nữa. Chẳng sợ người kia vẫn giống như cũ chỉ có thể nhìn thấy qua màn ảnh, nhưng bây giờ ít nhất bọn họ cũng đã xuất hiện trên cùng một bức hình. Hơn nữa lần này không phải là hắn đơn phương tình nguyện, mà chính Phó Kim Tiêu tự tay thêm vào.

Đối với việc này thực ra Phó Kim Tiêu có thể có vô số cách phản ứng lại, thậm chí cũng có thể trực tiếp hỏi vì sao hắn không viết thư, nhưng Phó ảnh đế lại không làm vậy. Hắn như thấu hiểu được nỗi khó xử cùng sự xót xa trong lòng Giản Tinh Tuế, để rồi dùng cách riêng của bản thân để an ủi vỗ về. Chỉ là một sự quan tâm bé nhỏ nhưng đã chiếu rọi cả khoảng trời tối tăm trong lòng cậu thiếu niên kia.

"Sao lại không nói lời nào rồi." Phó Kim Tiêu đứng lên: "Ta vẽ thêm vào nên ngươi tức giận?"

Giản Tinh Tuế vội vàng lắc đầu: "Không có!"

Hốc mắt hắn có điểm ướt át.

Có lẽ chỉ là thuận tay vẽ một chút, nhưng đối với người đã cô độc quá lâu là ấm áp đến mức nào, làm sao bây giờ, thật sự, thật sự rất thích.

"Ta không tức giận." Hắn có chút vụng về cầm bức tranh, thậm chí vì sợ bị hiểu lầm, còn cuống quít giải thích: "Ta sẽ quý trọng cất giữ bức họa này, thật đấy ạ."

Phó Kim Tiêu câu môi: "Cất giữ như thế nào, trở về bọc khung treo lên, làm vật gia truyền?"

Giản Tinh Tuế bị nói cho xấu hổ, nhẹ giọng: "Cũng đâu đến mức đó."

Phó Kim Tiêu không đùa hắn nữa: "Vậy đưa về bảo quản cho kỹ, sau này ta sẽ kiểm tra."

Nói xong mấy lời này ảnh đế đại nhân liền rời đi, nâng bước đến bàn tiếp theo, nhưng Giản Tinh Tuế đang lưu lại thì không bình tĩnh được như vậy, hắn ngốc lăng, thậm chí có chút phản ứng không kịp, cái gì là...... sau này kiểm tra?

Sau khi kết thúc chương trình tuyển chọn này, bọn họ còn có sau này sao.

......

Buổi chiều

Người nhà các học viên sẽ chính thức tiến vào thăm hỏi, đạo diễn thông báo các nhóm thực tập sinh đều tập trung ở sảnh lớn, trải thảm đó để người đến thăm từ từ tiến vào. Cái này cũng tương đối trang trọng, vì để đạt được hiểu quả tốt nhất khi xuất hiện trên máy quay, rất nhiều người còn đặc biệt trang điểm một phen.

Nhóm người bắt đầu thay phiên đi vào, nhìn khung cảnh thân mật hòa hợp vui sướng của học viên khi nhìn thấy cha mẹ, phải nói là thập phần ấm áp cảm động.

Giản Tinh Tuế tĩnh lặng ngồi đó nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh, dường như náo nhiệt đến mấy cũng không có bao nhiêu quan hệ với hắn.

Thẩm Tinh Thần nói: "Cũng không biết lần này trong nhà ai sẽ đến thăm ta."

Giản Tinh Tuế sau khi nghe được liền hỏi: "Bá mẫu không tới sao?"

"Không nhất định, nàng hình như đang cùng với cha ta đi nước ngoài công tác thì phải." Thẩm Tinh Thần dựa người vào ghế: "Ai cũng được, chỉ cần không phải là đại ca ta."

Giản Tinh Tuế rất tò mò: "Đại ca ngươi làm sao vậy, rất đáng sợ sao?"

Thẩm Tinh Thần sau khi nghe được liền lộ ra biểu tình sợ hãi, dựng thẳng ngón tay: "Trên thế giới này, người có thể làm ta sợ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi, nhưng cơ bản là, mấy người này kiểu gì cũng phải gặp."

Phó Kim Tiêu, tên này nhân mô cẩu dạng khẩu phật tâm xà, không thể chọc.

Từ Ân Chân, thoạt nhìn thì ôn nhu nhưng trên thực tế có thể lấy chày cán bột đuổi theo hắn vài con phố, càng không thể chọc.

Và còn một người, chính là đại ca hắn Thẩm Minh Lãng. Điều khiến nam nhân này đáng sợ chính là, hắn không giống như Phó Kim Tiêu mang thù trước xử tội sau, mà là hắn cực kỳ cực kỳ thích thuyết giáo, hơn nữa lại còn chú trọng quy củ, coi trọng ích lợi cùng tiền tài. Mà bản thân Thẩm Tinh Thần lại chưa từng là người quy củ, cứ như vậy, mỗi lần hai bên xảy ra mâu thuẫn, có thể nói là rất kịch liệt, nhưng ông trời đúng là không công bằng, dân đen lúc nào cũng thảm bại trước thực quyền, Thẩm Tinh Thần chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác chiến thắng Thẩm Minh Lãng, cho nên chỉ có thể cam chịu chấp nhận thống khổ.

Thẩm Tinh Thần bắt đầu cầu nguyện: "Hy vọng không phải đại ca, hy vọng không phải đại ca, hy vọng....."

Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng cười cười: "Ngươi càng niệm, cẩn thận sợ cái gì cái đó liền tới."

Lời vừa dứt, Thẩm Tinh Thần vừa định phản bác một chút, kết quả mấy câu muốn nói nghẹn ngào bên miệng, không vì cái gì khác, đơn giản là ở cách đó không xa, đoàn người gia trưởng đang tiến vào, nam nhân mặc tây trang đang rảo bước trên thảm đỏ kia chính là anh trai của hắn.

Khuôn mặt Thẩm Minh Lãng thực nghiêm túc, tây trang nhã nhặn thập phần khéo léo, thậm chí mỗi bước đi đều chỉnh tề quy củ, giống như là mỗi một cm trên đất đều phải đo đạc qua.

Ngay lúc màn hình bắt đầu phát sóng, Thẩm Minh Lãng như nhận ra điều gì đó liền nhíu nhíu mày, làm cho khuôn mặt tuấn tú kia thêm phần nghiêm khắc, khán giả trong phòng phát sóng vừa nhìn đã sợ ngây người:

"Đây là gia trưởng nhà ai a!"

"Đây là ca ca của Thẩm Tinh Thần!"

"wowo~ ta nháy mắt muốn từ bạn gái Tinh Thần trở thành tẩu tử hắn."

"Ha ha ha ha......"

Thẩm Minh Lãng đi đến chỗ trống bên cạnh Thẩm Tinh Thần ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua đệ đệ, mở miệng: "Ngồi có tướng ngồi, eo ngươi bị ai đánh gãy hả?"

Thẩm Tinh Thần nguyên bản cà là phất phơ, nghe được mấy lời này, vội vàng thẳng lưng lại.

Giản Tinh Tuế vốn dĩ cho rằng, Thẩm Minh Lãng giáo dục Tinh Thần là vì sợ dáng ngồi của hắn không ăn ảnh, ai biết ngay sau khi camera quay sang chỗ khác, Thẩm Minh Lãng chậm rì rì nói: "Đập nhiều tiền như thế vào người, không làm ăn cho tốt, muốn ta bị lỗ vốn hay gì?"

Thẩm Tinh Thần oa oa: "Ca à, một chút tiền đó có là gì, cảm thụ của ta chẳng phải mới là thứ quan trọng hay sao."

"Ta tiêu tiền nâng ngươi lên chính là đã quan tâm đến ngươi lắm rồi." Thẩm Minh Lãng mặt đeo mắt kính, nghiễm nhiên một bộ dáng khôn khéo của thương nhân, hắn hừ lạnh một tiếng: "Nên phiền toái ngươi cũng để ý tới cảm nhận của số tiền đó chút."

Thẩm Tinh Thần thở phì phò: "Ta mà còn cần tiền để nâng? Ngươi đi hỏi hỏi fans của ta, ai mà không bởi vì thực lực cùng nhan sắc của ta chinh phục?"

Thẩm Minh Lãng đẩy đẩy mắt kính: "Vậy ngươi phải càng phải nỗ lực, gắng sức nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn cho ta, đừng làm ta bị thiệt."

Thẩm Tinh Thần ôm một bụng tức.

Giản Tinh Tuế ngồi bên có chút đồng tình nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Thần, có một anh trai vừa khôn khéo lại có bản lĩnh, tiểu thiếu gia không đủ công lực, chỉ có thể cúi đầu chịu thua.

Phía trước có người tiến đến phát thẻ tên cùng vòng tay, Giản Tinh Tuế tự nhiên cầm giúp Thẩm Tinh Thần, thời điểm nhân viên công tác lại đây đưa bảng tổng kết, Giản Tinh Tuế cũng nhân tiện giúp Thẩm Tinh Thần báo cáo tình hình bên ký túc xá, cùng tình hình phân công trực nhật, có thể nói là thập phần săn sóc.

Tuy rằng đây chỉ là mấy chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng Thẩm Tinh Thần lại cảm giác được ánh mắt đại ca dừng trên người mình càng thêm nghiêm khắc, giống như đang ngồi trên lò nướng vậy, cực kỳ gian nan.

Thẩm Tinh Thần quay đầu nhìn về phía anh trai, khoác vai Giản Tinh Tuế giới thiệu: "Ca, đây là bằng hữu tốt ta quen biết ở chỗ này, Giản Tinh Tuế."

Thẩm Minh Lãng nhìn về phía Giản Tinh Tuế

Giản Tinh Tuế đối với vị đại ca trọng quy củ này có mấy phần sợ hãi, hắn do dự không biết nên mở miệng thế nào mới lễ phép, Thẩm Minh Lãng đã duỗi tay: "Xin chào, ta là Thẩm Minh Lãng."

Giản Tinh Tuế vội vàng bắt lấy tay: "Ta là Giản Tinh Tuế."

"Đã nghe nói qua." Thẩm Minh Lãng trầm giọng: "Đệ đệ ta chắc chắn đã khiến ngươi thêm phiền toái rồi."

Giản Tinh Tuế không nghĩ người này lại lịch sự như vậy, ngay lập tức có chút thụ sủng nhược kinh: "Không phiền toái không phiền toái."

Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh nghe liền trợn mắt há mồm, bất mãn kêu lên: "Ca, ta sao có thể gây phiền phức cho người ta được, phải ngược lại mời đúng, Tinh Tuế là tiểu đệ của ta, vẫn luôn là ta che chở hắn đó!"

Thẩm Minh Lãng không lạ gì tính tình của hắn, tiếp tục nói chuyện với Giản Tinh Tuế: "Nếu hắn ngày thường có cái gì quá đáng, người không cần nhường nhịn, xem hắn là bạn cùng phòng bình thường mà đối đãi, có vấn đề gì có thể tìm ta, hoặc trực tiếp nói với các lão sư, đây là danh thiếp."

Giản Tinh Tuế nhận lấy danh thiếp mạ viền vàng, trong lòng không ngừng cảm thán, không hổ là đại tổng tài của Thẩm thị, chỉ là danh thiếp cũng ngập tràn hơi thở thổ hào.

Giản Tinh Tuế nhìn bộ dáng bạn tốt bực mình, trong lòng liền có chút hâm mộ, bởi vì Thẩm Minh Lãng cho dù mặt ngoài đối với em trai khá nghiêm khắc, đôi khi còn ra vẻ ghét bỏ, nhưng từ lời nói, thậm chí là hành động, đã nói lên hắn là một người anh tốt, cũng là một người rất yêu quý em trai.

Hắn đã từng, từng có giống vậy.

Nhưng bây giờ, điều mà hắn có thể nhận được từ người thân của mình, chỉ là lạnh nhạt cùng chán ghét, kể cả là cha mẹ ruột, cũng không ngoại lệ.

"Được rồi, tất cả phụ huynh cũng đã đến đông đủ!" Lý lão sư ở trên bục bắt đầu nói: "Hiện tại mọi người sẽ cùng người nhà của mình bắt cặp, bước lên phía trước để chuẩn bị cho trò chơi!"

Tuyển thủ không có người nhà đến, tự nhiên không thể tham gia tiết mục này.

Giản Tinh Tuế cho dù đã sớm dự đoán được khả năng sẽ như vậy, nhưng đến lúc này cũng không biết nên cảm thấy thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, liền đứng dậy rời đi. Ai ngờ mới bước được vài bước liền có nhân viên công tác lại thông báo.

Nhân viên công tác nói: "Hôm nay nếu ngươi không tham gia thu hình, có thể đi đến thư viện, hôm nay mọi người đều có thể ở nơi đó tự do đọc sách, coi như là hưởng thụ một hôm nghỉ phép."

Có lẽ cũng có chút đau lòng với mấy người không có cha mẹ tới dự, tổ tiết mục rốt cuộc cũng châm chước một hồi.

Giản Tinh Tuế đương nhiên cũng đi qua.

Thư viện rất yên tĩnh, người đến đây nghỉ ngơi thư giãn cũng rất ít, chỉ có tầm mười mấy người, khả năng không phải tâm tình ai cũng tốt, nên cho dù trong cùng một phòng cũng không thấy nói gì với nhau, đều mỗi người một góc mà ngồi.

Ngồi tầm hai tiếng, Giản Tinh Tuế đang lật mấy quyển sách ra xem, liền nghe thấy âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài truyền đến.

"Hình như có người lại đây." Học viên ngồi bên kia bàn nhẹ nhàng mở miệng.

Giản Tinh Tuế ngoảnh đầu ra phía ngoài, qua cửa sổ thấy được một đám người đang tụ thành đoàn tiến gần đến đây, hắn bước thêm mấy bước về phía cửa để xem rõ hơn, liền nhìn thấy An Nhiễm dẫn đầu đoàn người, tay còn cầm theo một cái túi lớn, trong đó hình như là mấy gói bánh. Hắn cầm lấy mấy cái chia cho những học viên hôm nay không đến tham gia tiết mục:

"Mọi người không cần phải khách khí."

"Đây đều là đồ người nhà làm cho ta."

"Mong mọi người đừng ghét bỏ."

An Nhiễm ở trong chương trình này nhân duyên khá tốt, đối người khác luôn tự nhiên hào phóng, nên lúc này mấy thực tập sinh đều cao hứng phấn chấn mà qua.

Giản Tinh Tuế thấy Giản Cố cùng Giản Khoát đứng phía sau An Nhiễm, thái độ đối xử với hắn so với tâm tình lạnh băng lúc nói chuyện với mình như là hai người khác nhau. Lúc này Giản Khoát thật sự là một người cha tuyệt vời, hắn vẫn luôn đối với các học viên khác thân thiết quan tâm: "Mọi người ăn nhiều một chút không cần khách khí, Nhiễm Nhiễm ngày thường ở chỗ này còn phiền mọi người quan tâm."

Mấy học viên xung quanh đều sôi nổi tỏ vẻ bá phụ khách khí.

Giản Tinh Tuế lúc này mới biết được, hóa ra không phải ông ấy không biết quan tâm đến người khác, chỉ là không nghĩ tới chuyện quan tâm hắn mà thôi.

Chỗ hắn ngồi là ở phía sau kệ sách, vốn tưởng rằng nơi này an tĩnh sẽ không có người quấy rầy, nhưng hắn có chút không ngờ tới, cho dù đã tận lực không muốn xuất hiện, có người vẫn cố tình phải tìm đến đây.

"Tinh Tuế, hóa ra ngươi ở chỗ." An Nhiễm xách theo đồ vật tiến lại gần: "Ngươi cũng ăn một chút gì đi, là cha với các anh tự tay làm."

Giản Tinh Tuế buông sách xuống, nhìn thoáng qua đồ trong tay hắn, là món bánh mì rong biển* trông khá tinh xảo, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn chán ghét rong biển, thậm chí còn có chút dị ứng, cho nên liền lắc lắc đầu: "Cảm ơn, ta không đói bụng."

"Ngươi ăn một chút đi, đừng khách khí." An Nhiễm thực lòng nhiệt tình lại đây: "Thật sự ăn rất ngon."

Động tĩnh của bọn họ ngay lập tức hấp dẫn chú ý của mấy người khác.

Giản Cố cùng Giản Khoát cách đó không xa tự nhiên cũng phát hiện, vì thế xoải bước đi tới, dò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

An Nhiễm có chút ủy khuất nhẹ giọng nói: "Ta chỉ muốn đưa cho Tuế Tuế ít bánh thôi."

Giản Cố lập tức nhìn về phía Giản Tinh Tuế, rõ ràng đã từng là người một nhà, nhưng ánh mắt hắn lại bình đạm lạnh nhạt đến đáng sợ, thậm chí có chút trách cứ: "Tuế Tuế, Nhiễm Nhiễm cũng chỉ là có ý tốt, ngươi ăn một chút thì có sao chứ."

Giản Tinh Tuế thật sự không muốn nghe thêm bất kì điều gì, tim của hắn đã hoàn toàn rét lạnh.

Là người từng sống chung dưới một mái nhà, hắn dị ứng với cái gì, là cha là người thân chẳng lẽ không thể nhớ rõ, thậm chí hiện tại còn nói những lời như vậy.

Giản Tinh Tuế cầm chặt quyển sách trong tay, dứt khoát nói thẳng: "Ta nói ta không đói bụng, nên không muốn ăn."

Giản Khoát lấy bộ dạng huynh trưởng chỉ trích: "Các ngươi đều là thực tập sinh cùng nhau sinh hoạt ở chỗ này, Nhiễm Nhiễm cũng chỉ là muốn chia sẻ một ít đò, cho dù không đói bụng, ngươi cũng không nên......"

"Ta đã nói cảm ơn rồi." Giản Tinh Tuế rốt cuộc nhịn không nổi, ngẩng đầu nhìn về phía Giản Khoát: "Hơn nữa ta dị ứng rong biển, không có phúc hưởng dụng."

Nói xong, sắc mặt Giản Cố cùng Giản Khoát đều biến đổi.

Thời khắc này, có lẽ trong lòng bọn họ cũng có chút xấu hổ hoặc chột dạ, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, bọn họ đều không nói thêm gì, chỉ có An Nhiễm đứng ra hư tình giả ý xin lỗi vài câu, sau đó lôi kéo cha cùng anh trai rời đi.

Mấy học viên khác sôi nổi đi theo họ chào tạm biệt.

Có người cầm bánh vừa ăn vừa hỏi Giản Tinh Tuế: "Tuế Tuế, ngươi không đi theo tạm biệt thúc thúc với Giản tiên sinh một tiếng sao?"

"Không cần." Giản Tinh Tuế cúi đầu nhìn sách, thanh âm không nhẹ không nặng, nhưng lại dị thường kiên định rõ ràng: "Ta với bọn họ không thân."

Nghe được những lời này, Giản Cố và Giản Khoát đã đi tới trước cửa bỗng chốc sững người, có chút không dám tin tưởng. Giản Khoát thậm chí không tự giác quay đầu lại nhìn Giản Tinh Tuế đang ngồi đằng kia, nhưng đứa bé đó không hề ngẩng đầu lên dù chỉ một cái, an tĩnh thản nhiên, thật giống như không chỉ là hiện tại, mà cho dù về sau trong ánh mắt cũng sẽ không còn một chút lưu luyến nào.

......

Lúc trời đã bắt đầu hơi tối, Giản Tinh Tuế ở thư viện nhận được thông báo, nói bên ngoài có người tìm.

Hắn có chút nghi hoặc ra khỏi thư viện, vậy mà ở chỗ phòng tiếp khách ở đại sảnh nhìn thấy vợ chồng Trương thị, này hai người ngồi trên sô pha, trong tầm tay còn giữ một cái hộp giữ ấm.

Giản Tinh Tuế không biết nên hình dung tâm tình mình bấy giờ như thế nào, thậm chí mỗi bước chân lúc đi lên bệ cửa cũng hơi chần chờ.

"Tuế Tuế!" Trương Hà đứng lên, nhìn hắn có chút cao hứng: "Con tới rồi?"

Giản Tinh Tuế rảo bước tiến lên, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trương Hà lại đây chủ động nắm lấy tay hắn, có vẻ thân mật hơn rất nhiều: "Ta và cha con vội vàng tới đây, không nghĩ tới vẫn đến muộn, thực xin lỗi, làm con chịu khổ rồi."

Giản Tinh Tuế trong lòng dâng lên ấm áp.

Nguyên lai không phải là không tới, chỉ là không đến kịp thôi......

Trương Hướng Dương cũng lại đây, hắn đưa cho Giản Tinh Tuế một cái bình giữ nhiệt, nhẹ giọng nói: "Đây là một ít sủi cảo ta và mẹ con cùng gói, nhưng trên đường đi bị xóc nảy, nên có vỡ ra một chút, con đừng để ý."

Còn mang theo đồ cho mình.

Bình giữ nhiệt còn đang tỏa ra hơi ấm, Giản Tinh Tuế ôm vào lòng, cảm giác trong lòng cũng nóng hầm hập.

Thực ra đối với vợ chồng Trương thị, hắn gần như đã không còn bất kỳ mong đợi nào, nhưng không ngờ hôm nay bọn họ vẫn xuất hiện, thậm chí còn cố ý mang đồ theo cho mình, lòng Giản Tinh Tuế có chút buông lỏng, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Không sao hết, ta không ngại."

"Hai người......" Giản Tinh Tuế gỡ xuống bộ dáng xa cách, ôn hòa hỏi: "Một đường đến đây chắc cũng rất mệt mỏi, hai người có tìm được khách sạn không, sắp xếp ổn thỏa cả chưa?"

Trương Hướng Dương cười cười: "Tất nhiên, con đừng lo lắng."

Trương Hà cũng lôi kéo Giản Tinh Tuế: "Đúng vậy, con không cần phải lo quá đâu, bọn ta đều khỏe cả, con ở chỗ này cũng phải tự chiếu cố tốt cho mình, ăn ngon uống tốt."

Chưa có người nào quan tâm hắn như vậy.

Trong lòng nổi lên ấm áp kỳ lạ, hóa ra hắn cũng giống như những người khác, đều được cha mẹ quan tâm dặn dò.

Chút hoài nghi trước đó đối bọn họ chậm rãi phai nhạt, cho dù sau khi ra ngoài hắn sẽ tự mình kiểm chứng một số vấn đề, nhưng hiện tại hắn vẫn cực kỳ cảm động trước hành động của hai người trước mặt.

Giản Tinh Tuế rất vui, mặt mày không tự giác nhiễm ý cười, hắn nói: "Hai người đừng lo lắng, con rất ổn, con...... con ở chỗ này thể hiện cũng tốt nữa, nhóm lão sư cũng thường xuyên chiếu cố quan tâm, sau này con sẽ nỗ lực hơn."

Vợ chồng Trương thị cũng cười theo, sau đó đơn giản hàn huyên một chút, sau đó bởi vì vấn đề thời gian nên mới rời đi.

Giản Tinh Tuế ôm bình giữ nhiệt trở về ký túc xá, trong lòng hân hoan nhảy nhót, lại bắt gặp được Phó Kim Tiêu đứng nơi hành lang. Phó ảnh đang ở đó nói chuyện với anh trai của Thẩm Tinh Thần, Thẩm Minh Lãng.

Giản Tinh Tuế ngừng một chút, vội vàng khom lưng: "Phó ca hảo, Thẩm đại ca hảo!"

Thanh âm trung khí mười phần, nghe ra được tâm trạng vui vẻ của hắn.

Phó Kim Tiêu cảm giác tiểu tử này hôm nay giống như đặc biệt cao hứng, nhìn bình giữ nhiệt trong tay hắn liền đoán được vài phần, tươi cười trêu chọc: "Nha, hóa ra là người trong nhà đưa bữa cơm tình yêu đến."

Giản Tinh Tuế nghe được thanh âm trầm thấp của hắn, trong lòng càng thêm ngọt ngào, hôm nay thật sự liên tiếp gặp chuyện vui, đúng là quá may mắn. Hắn trả lời: "Dạ, là sủi cảo trong nhà đưa đến, là nhân chay, nhà của chúng ta mở cửa hàng bánh gạo, nên rất hay thường xuyên làm mấy món này, chỉ là hơi xóc nảy nên hình dáng chút khó coi, nếu ngài không ngại có thể nếm thử."

Phó Kim Tiêu khác với vẻ ổn trọng nghiêm khắc như lúc thu hình, nói chuyện có chút tùy ý: "Không cần đâu, đây là người nhà ngươi từ xa đưa đến, tự mình đưa về ký túc xá trộm mà ăn, bất quá phải chú ý nếu không ăn nhiều lại béo lên, đến lúc đó bị fans nói đừng có mà khóc."

Giản Tinh Tuế nhấp môi cười cười: "Biết rồi, vậy Thẩm ca ngươi......?"

Thẩm Minh Lãng không nghĩ tới hắn còn chú ý đến mình, hảo cảm lập tức tăng lên không ít, gật đầu: "Cảm ơn, nhưng ta vừa mới ăn cơm xong."

Giản Tinh Tuế cũng không thất vọng, hướng bọn họ vẫy vẫy tay: "Vậy ta đi trước."

Tiểu hài tử chạy như bay, nhanh như chớp liền biến mất.

Phó Kim Tiêu chỉ vừa mới thu hồi ánh mắt, liền đối diện với đôi mắt ý vị thâm trường của Thẩm Minh Lãng : "Nhìn ta như vậy làm gì?"

Thẩm Minh Lãng mở miệng: "Ngươi rất thích thực tập sinh này."

Nụ cười nhạt trên khóe miệng Phó Kim Tiêu không đổi: "Vậy sao? Ta hình như đâu có chán ghét bất kỳ học viên nào."

"Nhưng cũng không thích bất kì ai."

Thẩm Minh Lãng tự nhận bản thân xem như cũng có chút hiểu Phó Kim Tiêu, tuy chính mình đúng chuẩn một tên thương nhân với tư tưởng ích kỷ khôn khéo điển hình, nhưng hắn không che giấu điểm này, còn Phó Kim Tiêu thì lại khác. Người này từ trong xương cốt chính là kẻ bạc tình, thoạt nhìn với ai cũng không tồi, nhưng bản chất lại không hề xem bọn họ là người thân thiết, chẳng qua trời sinh có cái túi da xinh đẹp, ngụy trang đến thiên y vô phùng*, kỳ thật từ đầu đến đuôi đều một bộ tư tưởng ích kỷ hỗn đản, nếu không có lợi ích trói buộc thì đừng mơ hắn sẽ giang tay giúp đỡ. Trước đây cũng chưa từng thiếu trường hợp hắn chứng kiến Phó Kim Tiêu một giây trước còn cùng người ta trò chuyện vui vui vẻ vẻ, giây tiếp theo bởi vì kết thúc hợp đồng, xoay người liền trở mặt, chỉ còn bộ dáng lạnh băng.

( Thiên y vô phùng: cực kỳ nghiêm ngặt, không hè có bất kì sai sót nào)

Phó Kim Tiêu nhướng mày: "Từ đâu mà nói vậy?"

"Ngươi nói quá nhiều."

"......"

"Hắn đi rồi ngươi vẫn còn cười."

"......"

Phó Kim Tiêu "chậc" một tiếng, ảnh đế đại nhân thong thả ung dung: "Chỉ là nhìn đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, liền nhiều chú ý thêm vài phần, không có gì đặc biệt, đổi lại nếu là người khác thì cũng vậy thôi."

Thẩm Minh Lãng không nói gì.

Hắn lựa chọn tin tưởng trực giác của bản thân, chứ không phải mấy lời treo bên miệng của Phó Kim Tiêu.

...

Bên kia

Giản Tinh Tuế ôm bình giữ nhiệt trở về, trên đường cũng đã nghĩ kỹ, sẽ đem chia cho mấy người trong ký túc xá cùng ăn, đến lúc ăn không hết liền nghĩ cách đặt trong tủ lạnh canteen......

"Oa! Nhiễm Nhiễm, sủi cảo nhà ngươi ngon quá!"

Thời điểm đi ngang qua một gian phòng, bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, làm bước chân của Giản Tinh Tuế không tự chủ được mà dừng lại.

Cả người như bị nhấn nút tạm dừng, cứng đờ ngồi xổm xuống tại chỗ, một ly cũng không nhích lên nổi, chỉ nghe bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa của An Nhiễm : "Các ngươi ăn nhiều một chút a, vừa được đưa tới, còn nóng hổi đấy."

"Mấy cái này nhìn đẹp thật đấy."

"Sủi cảo nhân thịt này cũng ngon quá."

"Nhiễm Nhiễm, cha mẹ ngươi thật sự đối với ngươi quá tốt rồi, đã muộn rồi còn đến đây đưa đồ!"

An Nhiễm cười khẽ: "Bọn họ rất thương ta, sợ ta huấn luyện mệt mỏi, nhất định phải lại đây một chuyến."

Cách một bức tường, bên trong náo nhiệt ấm áp, thanh âm vui vẻ hoan hỉ, mà ngoài tường lại lạnh lẽo như hầm băng.

Sủi cảo và điểm tâm của hắn đều hoàn hảo, còn mình lại là tàn thứ phẩm.

Sủi cảo bên kia là nhân thịt, bên này lại là nhân chay.

Bọn họ đi trước thăm hỏi An Nhiễm, mới đến lượt mình.

Âm thanh cười đùa lọt vào tai, Giản Tinh Tuế cảm thấy bản thân đúng là buồn cười, mới vừa rồi còn vui mừng cảm động, giờ phút này lại chẳng khác gì vai hề nhảy nhót làm trò. Ngón tay trắng bệch siết chặt lấy quai đeo của bình giữ nhiệt, cả người không khống chế được mà phát run. Rõ ràng đã gần tới mùa thu, bên trong hành lang cũng bật máy sưởi, nhưng lòng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ.

Trong phòng tiếp tục truyền đến tiếng cười của An Nhiễm: "Các ngươi ăn đi, ta không ăn nổi nữa, ban ngày ăn bánh nhiều quá no căng bụng rồi."

Giản Tinh Tuế từ sáng đến giờ chưa ăn gì, nhịn đến bây giờ đã khiến dạ dày ẩn ẩn đau đớn. Hắn đứng dậy, bước từng bước đến trước cửa ký túc xá trước mặt, nhẹ nhàng cúi người đặt bình giữ nhiệt trong tay xuống bệ cửa, hơi ngừng lại một lát, sau đó chậm rãi dùng mu bàn tay xoa xoa mặt, xoay người rời đi.

......

Nửa giờ sau

Phó Kim Tiêu cùng Thẩm Minh Lãng bạn bè tốt gặp mặt, hàn huyên hồi lâu mới kết thúc, Phó ảnh đế tự mình đưa bằng hữu rời đi. Hai người đang nói chuyện, lại ngẫu nhiên gặp lại Giản Tinh Tuế mới từ nhà ăn trở về. Trạng thái đứa nhỏ này khác hẳn so với lần gặp mặt vừa nãy, đi đường mà giống như đi vào cõi thần tiên, không có chút tinh thần nào.

Thậm chí thiếu chút nữa còn đụng phải bọn họ.

Phó Kim Tiêu nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay hắn, có chút buồn cười: "Tiểu bằng hữu, đi mà không nhìn đường à?"

Giản Tinh Tuế hoàn hồn, hắn vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Phó Kim Tiêu, lập tức có chút hoảng loạn: "Thực xin lỗi, ta không để ý lắm."

Phó Kim Tiêu vừa nhìn liền nhíu nhíu mày, không vì cái gì khác, chỉ vì một đôi mắt mới lúc nãy còn hàm chứa ý cười vậy mà bây giờ đã đỏ bừng ngân ngấn nước.

Phó Kim Tiêu: "Ngươi......"

Giản Tinh Tuế vội vàng cúi đầu nói: "Ta bảo đảm lần sau sẽ không như thế nữa, sẽ để ý đường hơn. Ký túc xá cũng sắp tắt đèn rồi, ta đi trước, tạm biệt Phó ca, Thẩm đại ca."

Nói xong liền xoay người chạy đi.

Phó Kim Tiêu nhìn theo hắn, trên mặt mang theo chút suy tư.

Thẩm Minh Lãng kỳ thật cũng khá tò mò, rốt cuộc cũng là bằng hữu tốt của em trai, hai người lúc nãy còn ở phụ cận nhà ăn, lúc nhân viên công tác kết thúc công việc trở về liền tùy tiện ngăn lại một người hỏi thăm tình huống, mới biết được Giản Tinh Tuế buổi tối không ăn cơm. Nhưng mới vừa rồi hắn lại từ trong nhà ăn đi ra, cái này liền kỳ quái, không phải người nhà có đưa đồ đến hay sao?

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng chỉ cần Phó Kim Tiêu muốn tra thì cũng rất dễ dàng. Thẩm Minh Lãng nhìn về phía hắn, Phó ảnh đế chỉ nói: "Đi nào, ta đưa ngươi trở về."

Thẩm Minh Lãng: "Không phải ngươi để ý sao, không tính tra thử?"

Phó Kim Tiêu nhớ lại đôi mắt đầy hoang mang kia, trong lòng liền dâng lên một trận phiền lòng, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm liếc mắt nhìn bạn tốt: "Có liên quan gì tới ta hay sao?"

Thẩm Minh Lãng nhún nhún vai, không nói gì.

Lúc hai người sắp rời đi khu vực này thì lại vừa lúc gặp được An Nhiễm đang bước xuống lầu, thấy được bọn họ hắn lập tức liền chạy chậm lại đây, thiếu niên diện mạo thanh tú, bộ dáng hiền lành dễ thương, cười rộ lên thì rực rỡ như ánh mặt trời, ngọt ngào kêu: "Chào Phó ca, chào Thẩm tiên sinh!"

Phó Kim Tiêu ngoái đầu nhìn lại, vốn chỉ muốn tùy tiện ứng phó một chút rồi rời đi, nhưng ánh mắt lại liếc thấy bình giữ nhiệt trong tay An Nhiễm, ngay lập tức liền dừng lại.

An Nhiễm thấy Phó ảnh đế vậy mà lại cảm thấy hứng thú với đồ trong tay mình, vì thế khẽ cười: "Phó ca, ngài muốn nếm thử không?"

Phó ảnh đế nguy hiểm híp híp mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười: "Người trong nhà đưa cho ngươi?"

"Vâng, đúng vậy." An Nhiễm cũng thực ân cần: "Nơi này còn có bánh gạo, là đặc sản, ngài muốn thử một chút chứ?"

"Không được rồi." Phó ảnh đế ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn không ra vui buồn: "Ta bị dị ứng bánh gạo."

An Nhiễm xấu hổ chớp mắt một cái: "Như vậy à."

Thẩm Minh Lãng bên cạnh che môi cười khẽ, An Nhiễm phát hiện ra, liền dò hỏi: "Thẩm tiên sinh, ngài thì sao?"

Thẩm Minh Lãng không biết vì cái gì, cùng là một vấn đề, thời điểm đứa bé đầu tiên dò hỏi hắn, hắn cảm thấy lễ phép, rất có hảo cảm, nhưng đến khi đứa nhỏ này cũng cầm một thứ đồ tương tự tiến lại, tâm tư xoay chuyển liền phát giác ra chút kỳ quái, nghĩ tới khả năng sẽ cùng bạn tốt của em trai mình có quan hệ nên cũng chỉ cười cười: "Không được rồi, ta cũng bị dị ứng."

An Nhiễm không nghĩ tới kết quả sẽ là như này, hắn thấy rất xấu hổ, cảm thấy Phó ảnh đế cùng Thẩm công tử hình như không thích mình cho lắm, nhưng hắn lại không nghĩ ra rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Mấy lần mặt nóng dán mông lạnh làm hắn có chút khuất nhục, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Phó ảnh đế ghé mắt nhìn thoáng qua Thẩm Minh Lãng, nhướng mày: "Ngươi bị dị ứng bánh gạo?"

"Ngươi không phải cũng vậy sao?" Thẩm Minh Lãng trêu chọc hắn: "Không phải nói không chán ghét bất kì một học viên nào sao, thế ngươi nhằm vào người ta làm gì?"

Bộ dạng bao che này, đúng là chưa từng thấy bao giờ.

Phó ảnh đế nói: "Ta đến thời kì mẫn cảm, không được à?"

Thẩm Minh Lãng nhấp môi cười cười: "Thật trùng hợp, ta cũng vậy."

"......"

Hôm sau

Vì để tăng tính sáng tạo cho chương trình, tổ tiết mục quyết định tổ chức một cuộc thi đấu giữa các nhóm với nhau, cá nhân vs cá nhân, nhóm thắng cuộc sẽ nhận được một cơ hội ra ngoài thích đi đâu ăn thì đi.

Các học viên nghe vậy liền tích cực hưởng ứng, nhóm lão sư đương nhiên là ban giám khảo, hiện trường vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Lần này không phải phát sóng trực tiếp, chỉ là so tài bình thường, cho nên đại bộ phận học viên cực kì phấn khích. Trò chơi sẽ áp dụng hình thức phân nhóm, mỗi phòng ký túc xá sẽ là một tổ đội, đội trưởng sẽ đại diện mỗi nhóm tiến lên phía trước rút thăm, sau đó chỉ định từng thành viên ký túc xá xuất chiến.

Thời điểm Thẩm Tinh Thần đi lên rút thăm, những người khác ở dưới thực lo lắng:

"Đừng bốc phải đội mạnh quá."

"Cầu cho may mắn một chút."

"Ký túc xá trưởng cố lên."

Thẩm Tinh Thần cấp cho mọi người một ánh mắt kiên định, cất bước đi lên đài, hắn tự tin đem tay tiến vào trong rương, cuối cùng lấy ra một quả cầu nhỏ màu đỏ.

Lý lão sư nói: "Là ký túc xá nào vậy?"

Trong nhóm người phía dưới, một cánh tay thon dài nhấc lên, là ký túc xá của An Nhiễm.

Thẩm Tinh Thần cười cười: "Đúng là duyên phận."

Chu Tầm cũng đứng dậy nói: "Vậy thử trước một lần?"

"Được a." Thẩm Tinh Thần cong eo đứng lên, kiêu ngạo giơ ngón giữa với hắn: "Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi? Lại đây đi, cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi là thực lực, cái gì gọi là bản lĩnh!"

Lời này làm các tuyển thủ kích động vỗ tay vang dội.

Vòng thứ nhất người tham gia là Thẩm Tinh Thần, hắn bước nhanh về phía trước, cùng Chu Tầm giao lưu qua lại, sau đó liền bắt đầu phần thi đấu rap. Là người có lượng fans ủng hộ dẫn đầu, Thẩm Tinh Thần có một loại sức hút riêng, vũ đạo cùng phần rap như cuồng phong bão táp mà oanh động, cỗ dã tính trên người phóng ra không chút kiêng nể, kiểu tóc con nhím bỗng trở nên vô cùng ngầu lòi. Tiếp tục xoay người thể hiện động tác vũ đạo điêu luyện, đọc nhanh một đoạn rap không ngừng nghỉ, bản lĩnh làm đâu chắc đấy, đối diện với máy quay nhìn soái khí không kiềm chế được.

Quá đẹp trai, quá quyến rũ, quá hấp dẫn!!

Hai người so đấu xong, ngay cả Đồ Nhã cũng phải che miệng cảm thán: "Trời ạ, quá là ngầu rồi."

Thẩm Tinh Thần đắc ý đến mức khuôn mặt nhỏ sắp chạm lên trời.

Tiếp theo các tổ đổi lượt.

Bởi vì ván đầu tiên là nhóm Thẩm Tinh Thần lựa chọn đối thủ thi đấu nên lần tiếp theo đến lượt đối phương, An Nhiễm mỉm cười bước ra chính giữa sảnh, nhẹ giọng nói: "Ta chọn Tinh Tuế làm đối thủ."

Hiện trường yên tĩnh một cách vi diệu.

Tiếp theo

Phần lớn mọi người đều nhìn về phía Giản Tinh Tuế, rốt cuộc cũng là vì hai vạn nên mới tham gia《 Tinh Quang 》, ngay lúc dự thi đã mang theo tâm thái có tiền là sẽ trốn chạy, mà An Nhiễm lại là một trong số những tuyển thủ dẫn đầu, nằm trong số các vị trí chắc chắn sẽ xuất đạo. Một bên là tuyển thủ sáng giá triển vọng, một bên là tuyển thủ theo chủ nghĩa cá mặn, ai sẽ là người thắng?

Đúng là kịch tính.

An Nhiễm trên mặt mang theo tươi cười: "Tinh Tuế ca ca, có thể chứ?"

Giản Tinh Tuế ngồi ở nơi đó, giống như không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi bị lựa chọn. Hắn đứng lên, cực kỳ bình tĩnh, mở miệng: "Có thể."

Không khí ngay tức khắc trở nên nóng hơn.

Có người nhiệt liệt vỗ tay: "Bắt đầu, bắt đầu, bắt đầu!"

Trước khi bắt đầu thi đấu, Lý lão sư nói: "Hình thức không thể lúc nào cũng là nhảy với hát được, ca vũ trên sân khấu cũng mới vừa thi đấu xong, vòng thứ hai này chúng ta sẽ so tài với nội dung khác."

Chưa ai nghe qua có phần này.

Lý lão sư mỉm cười nói: "Nội dung thi đấu sẽ tiến hành tiếp theo là, nối từ."

Quy tắc trò chơi cực kỳ đơn giản, trên màn hình lớn sẽ xuất hiện những từ ngữ bất kỳ, nhiệm vụ của các tuyển thủ chính là phải hát ra một câu có chứa từ ngữ đó, ai có thể nói ra càng nhanh càng nhiều sẽ là người dành chiến thắng.

An Nhiễm nghe xong liền gật đầu: "Không thành vấn đề."

Nụ cười của Giản Tinh Tuế suýt chút nữa liền dâng lên nơi khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, nhẹ nhàng nói: "Không thành vấn đề."

Tuy nhiên có một điểm khá bất lợi, cho dù hắn từng nghe qua rất nhiều bài hát, nhưng phần lớn trong số đó đều được nghe ở kiếp trước, đời này sau khi trọng sinh, nên có một số bài hát hắn không nhớ được rõ ràng. Còn những bài mà hắn nhớ kỹ, không thể nghi ngờ đều là của Phó Kim Tiêu.

Thanh âm của Lý lão sư vang lên: "Bắt đầu tính giờ!"

Từ đầu tiên: Hải

An Nhiễm còn ở tự hỏi, Giản Tinh Tuế đã ngay lập tức bật thốt lên: "Nếu gió biển không thổi tới nơi đây, ta cũng sẽ không tại nơi này chờ đợi."

Lý lão sư giơ tay: "Đội xanh lá 1 điểm."

Tất cả tuyển thủ đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, An Nhiễm có chút hoảng hốt, hắn biết Giản Tinh Tuế cơ sở vũ đạo kém, nên thi đấu chắc chắn không thể nào thắng được, ai ngờ ban tổ chức lại thay đổi nội dung trò chơi. Nhưng như vậy cũng không sao, dù gì hắn cũng khá tự tin ở mảng này, bao nhiêu năm luyện hát cũng đâu phải nói chơi, nhưng vạn lần không ngờ tới Giản Tinh Tuế có thể phản ứng nhanh đến vậy!

Màn ảnh xuất hiện từ tiếp theo: Tình*

An Nhiễm cùng Giản Tinh Tuế đồng thời buột miệng thốt ra:

"Trời nắng gió, trời đầy mây vũ"

"Trời nắng không nhớ cầm theo ô, ngày mưa không dặn cũng tự mang."

Lý lão sư bảo tổ tiết mục tua chậm lại đoạn vừa rồi, xác định Giản Tinh Tuế phản ứng nhanh hơn, đành cười tiếc nuối nói: "Đội xanh lá được cộng thêm một điểm."

Cái này đúng là cực hạn phản sát, làm người dưới đài vỗ tay càng vang dội.

Càng về sau những từ xuất hiện sẽ càng khó, nhưng Giản Tinh Tuế như hiển lộ thần quang, hắn có thể nhớ ra ca từ cực kỳ nhanh, thậm chí đối với một số từ ngữ còn không cần nghĩ đã nêu ra được đáp án.

Thời gian kết thúc, Lý lão sư tuyên bố: "Đội xanh lá 16 điểm, đội đỏ 3 điểm, đội xanh lá thắng!"

Thẩm Tinh Thần nhảy lên hoan hô, chạy đến ôm lấy Giản Tinh Tuế: "Được a, ngươi thật giỏi, không hổ danh là tiểu đệ của ta!"

An Nhiễm cười có chút miễn cưỡng.

Lý lão sư cũng cảm khái, hắn dò hỏi mấy giám khảo khác: "Các vị lão sư, các ngươi thấy thế nào?"

Đồ Nhã cầm lấy microphone: "Ta thật sự là không ngờ tới, Giản Tinh Tuế, ngươi rốt cuộc làm thế nào vậy, có thể trong thời gian ngắn như thế mà có thể nghĩ ra được, rốt cuộc phải nghe qua bao nhiêu bài hát chứ?"

Giản Tinh Tuế không nghĩ tới sẽ bị điểm danh, vì thế nghĩ nghĩ, hàm súc trả lời: "Chính là nghe nhiều lần, tự nhiên sẽ nhớ kỹ."

Trong số những từ được cho, Giản Tinh Tuế đúng 16 cái, trong đó có đến 11 câu lấy từ ca khúc của Phó ảnh đế, tuy nhiên không phải ai cũng có thể nhận ra được điểm này cho nên mới không thấy nghi hoặc, nhưng Phó Kim Tiêu đang ngồi ở kia lại có thể.

Đồ Nhã nhìn về phía Phó Kim Tiêu hỏi: "Phó lão sư, ngươi cảm thấy sao? Có thể cho một câu đánh giá được chứ."

Phó Kim Tiêu ngồi ở ghế trung tâm, hắn "Ừm" một tiếng, nâng cặp phượng nhãn lên, cười như không cười nhìn thoáng qua Giản Tinh Tuế. Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng cũng làm cho Giản Tinh Tuế cảm thấy bản thân hoàn toàn bị nhìn thấu, nhịn không được mà có chút khẩn trương.

Phó Kim Tiêu chăm chú nhìn một hồi.

Thực ra lúc này, trong lòng Phó ảnh đế cũng có chút phức tạp, chẳng qua không có biểu hiện ra mà thôi.

"Ta cảm thấy...... Thực không tồi."

Giản Tinh Tuế khiếp sợ ngẩng đầu lên, Phó ảnh đế tiếp tục thong thả ung dung, khóe môi lộ ra tươi cười: "Ca từ Tinh Tuế thường nghe khá hợp với phẩm vị của ta, ta rất vừa lòng, nhớ tiếp tục phát huy."

Mấy lời này người khác nghe thấy cũng chỉ nghĩ là câu cổ vũ hết sức bình thường, nhưng qua tai Giản Tinh Tuế thì lại ra một tầng ý nghĩa khác. Điều này thật giống như là, Phó Kim Tiêu nhìn ra được bản thân rất yêu thích hắn, nhưng không có ngăn cản, ngược lại còn...... còn cổ vũ khí thế, khiến Giản Tinh Tuế có chút thẹn thùng.

Nhưng lúc này hắn chỉ có thể căng da đầu khom lưng: "Cảm ơn Phó ca, ta sẽ tiếp tục nỗ lực."

Phó Kim Tiêu trêu hắn đã thành nghiện, nghiêm trang lên tiếng: "Cố lên."

Mấy tuyển thủ khác không nhận ra có gì khác lạ, vẫn ồn ào náo nhiệt, chỉ có sắc mặt An Nhiễm là không được tốt lắm. Hắn trước nay chưa bao giờ cảm nhận nỗi thất bại rõ ràng đến như vậy, hơn nữa lại còn là bởi Giản Tinh Tuế. Thậm chí sau khi chiến thắng, hắn phát hiện Giản Tinh Tuế căn bản không đem chính mình để vào mắt, mà lại vội vàng cùng bạn cùng phòng thương lượng sau khi thắng thì đi đâu ăn!

"......"

Không biết vì cái gì, càng tức hơn.

...

Ba ngày sau

Sau một thời gian yên lặng đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, chương trình đã đăng tải phiên bản cắt nối biên tập đầu tiên của 《 Tinh Quang 》, mà sau khi phiên bản này xuất hiện liền nhanh chóng vọt lên hot search, mà hot search này chủ yếu nói về hai nhân vật, một cái là được khen, một cái là bị mắng.

# An Nhiễm - thần tiên tiểu thiên sứ #

# Làm người cũng quá mức tồi tệ - Giản Tinh Tuế #

Mấy võng hữu chuyên tò mò ăn dưa ngay lập tức tiến vào xem bản cắt kỳ đầu này, ngay lập tức rõ ràng nguyên nhân. Trong tập này, một số nội dung chưa được công bố trước đó đều được đề cập ở đây, bao gồm việc An Nhiễm đi thư viện đưa đồ cho các học viên không có cha mẹ đến thăm, thậm chí mấy hình ảnh lúc ở ký túc xá chia sẻ đồ ăn cũng được nối vào, cùng với vô số những biểu hiện xuất sắc trong chương trình.

Đồng thời, để chế tạo đề tài thêm phần hấp dẫn, bên biên tập còn đặc biệt tạo nên điểm nhấn không thể thiếu, chính là Giản Tinh Tuế. Giản Tinh Tuế trong chương trình không biết tốt xấu, từ chối đồ của An Nhiễm, kiêu ngạo không thích giao thiệp với người khác, cuối cùng lúc thi đấu với An Nhiễm, rõ ràng vũ đạo không ra gì, nhưng vẫn thắng được An Nhiễm một cách rất "không công bằng."

Thậm chí

Tiết mục tổ vì để tăng thêm kịch tính, vậy mà lại đem mấy lời khen ngời của Phó Kim Tiêu "Ta cảm thấy ngươi thực không tồi, rất có phẩm vị, tiếp tục phát huy, cố lên" cắt nối biên tập là đang nói với An Nhiễm, nên về sau chính là An Nhiễm chịu ủy khuất thua cuộc, còn Giản Tinh Tuế từ đầu đến cuối đều giờ trò không minh bạch mới dành được chiến thắng .

Các võng hữu nổi giận:

"Cái gì thế này, loại người này còn được tham gia chương trình?"

"Khi dễ Nhiễm Nhiễm thiện lương của chúng ta sao."

"Ta đã sớm nhận ra hắn chẳng phải người tử tế từ lâu rồi."

Thông thường, mọi người nguyện ý tin tưởng những gì bọn họ có thể thấy, hơn nữa coi đây là đương nhiên.

Bàn tán trên Internet càng lúc càng lớn, nhiệt độ tranh luận càng ngày càng cao, mà lúc này trong một studio, cũng có không ít nhân viên công tác đang thảo luận chuyện này.

Thời điểm Phó Kim Tiêu từ bên trong đi ra, liền phát hiện rất nhiều nhân viên công tác tụ tập lại một chỗ bàn tán xôn xao.

Trở lại phòng nghỉ, Phó ảnh đế nhìn lướt qua sắc mặt khó coi của trợ lý, không dò hỏi gì, chỉ chậm rì rì nói: "Ta nhớ là hôm nay《 Tinh Quang 》có đăng tải phần cắt nối biên tập bản online?"

Trợ lý không nghĩ tới vị đại gia này đột nhiên làm khó dễ, vì thế nhút nhát sợ sệt trả lời: "Dạ."

Phó Kim Tiêu nói: "Lấy ra xem, ta nhìn thử."

Trợ lý kỳ thật có điểm thấp thỏm, tuy mới chỉ đi theo Phó ca một đoạn thời gian nhưng cũng đủ để cô hiểu được phần nào tính cách của Phó đại ảnh đế. Bên ngoài tính tình thể hiện càng tốt thì bên trong lại càng lạnh lùng âm u, hơn nữa nếu để vị này nổi giận lên, bất kỳ thủ đoạn tàn nhẫn nào cũng sẽ làm. Vậy mà lần này tổ tiết mục bên kia lại dám tiền trảm hậu tấu ác ý cắt nối biên tập chế tạo mâu thuẫn, nếu bị vị trước mặt này biết được, không biết sẽ làm gì.

Kỳ thật chuyện này sẽ chẳng phải là chuyện gì to tát, nếu Giản Tinh Tuế không có bất kỳ trọng lượng nào trong lòng Phó ca, thì tổ tiết mục tổ chỉ cần lại đây thành khẩn xin lỗi một tiếng cũng sẽ xong chuyện. Nhưng nếu đứa bé kia vận khí tốt, ở trong lòng Phó Kim Tiêu có chút phân lượng, như vậy chuyện này liền trở thành đại sự, hơn nữa dựa theo tính cách của Phó Kim Tiêu, tuyệt đối không đời nào bỏ qua.

Trợ lý do dự, rốt cuộc vẫn thử một chút: "Ca, lần này tổng nghệ tuyển tú, ngài cũng thu hình được một kỳ rồi, có học viên nào tương đối thưởng thức hay không?"

"Hả?" Phó Kim Tiêu chậm rì rì mở miệng: "Bát quái mấy cái này làm gì, thưởng thức hay không thưởng thức, cũng đều chỉ là một đám nhóc con, như nhau cả thôi."

Trợ lý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra sẽ không có việc gì.

Nhưng mà, lời trong đầu vừa mới nhảy ra không được bao lâu, đã trông thấy sắc mặt cực kì khó coi của Phó Kim Tiêu. Khuôn mặt theo độ dài của video mà ngày càng âm trầm, ngày càng khủng bố, giống như một quả bom vậy, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nổ tung. Cách đây mấy năm, lần đầu tiên trợ lý nhìn thấy hắn có loại biểu tình này là lúc có một nữ minh tinh trộm bò lên giường của hắn, đã bị Phó Kim Tiêu một chân đá lên tường, thậm chị còn gọi bảo vệ tới xử lý, bắt giám đốc khách sạn ra giải quyết.

Mà lần này......

Trợ lý trộm nhìn thần sắc Phó Kim Tiêu, nàng chỉ cảm thấy, xong rồi, việc này, chỉ sợ không thể trôi qua dễ dàng...

( *Ở đây sẽ hơi khó hiểu vì một số bạn không hiểu nghĩa từ này:

Tình : có nghĩa là "Tình cảm" nhưng đồng thời cũng mang nghĩa là "Tạnh".

Tạnh: trời không mưa, quanh đãng, nắng ráo )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro