Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khu tập trung—— ngày đầu tiên mở lại phát sóng trực tiếp của《 Tinh Quang 》.

Trong ký túc xá, phần lớn các học viên đều đã rời giường, rất nhiều người đang nghị luận chuyện tổ tiết mục khôi phục lại phát sóng, hơn nữa khoảng cách với ngày công khai bảng xếp hạng chỉ còn hai ngày, ai ai cũng khẩn trương tính toán.

Ôn Sanh Ca cả buổi sáng vẫn lẩm bẩm: "Ta có thể bị đào thải hay không......"

Thực ra có một bộ phận học viên vẫn được sử dụng điện thoại cũng thường xuyên theo dõi tình hình.

Nhưng mấy ngày trước, chương trình lại thống nhất tịch thu di động, mà bảng xếp hạng mỗi ngày đều có khả năng lên xuống, chẳng ai có thể nắm chắc. Ôn Sanh Ca vẫn luôn là thiếu niên tương đối đa sầu đa cảm, cho nên lúc này, vẫn luôn lải nhải nhắc mãi rằng xếp hạng xếp hạng của hắn không lý tưởng, rất lo lắng.

Giản Tinh Tuế ở bên ngoài rửa mặt, bên cạnh là Thẩm Tinh Thần đang đánh răng.

Thẩm Tinh Thần lúc này dường như đã đến giới hạn chịu đựng, ngẩng phắt đầu dậy rống lên: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì, ta trong mắt có ghèn chắc?"

Giản Tinh Tuế chậm rãi lắc đầu, hắn chần chờ một chút, rốt cuộc tích đủ dũng khí nói: "Tinh Thần, sự tình lần này, cảm ơn ngươi!"

?

Thẩm Tinh Thần nói: "Sự tình gì?"

Giản Tinh Tuế sửng sốt, giải thích nói: "Chính là cái kia, việc tổ tiết mục cắt nối biên tập."

"À, ra là cái kia." Thẩm Tinh Thần dùng nước súc miệng, sau đó mở miệng: "Ngươi để ý mấy cái này làm gì, ta còn chưa để ở trong lòng."

Giản Tinh Tuế biết chuyện này đối với Thẩm Tinh Thần có khả năng là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng là đối với bản thân mà nói, lại là việc bất khả thi. Một đoạn thời gian dài hắn đã hình thành thói quen dựa vào chính mình, đặc biệt là sau khi An Nhiễm xuất hiện, mặc kệ có cái gì ủy khuất, sẽ không ai lắng nghe hắn, muốn ghép tội thì không thiếu lí do, ban đầu hắn cũng cố gắng dùng mọi cách để giải thích, nhưng sau đó lại phát hiện đó chẳng qua là tăng thêm chút hiệu ứng cho câu chuyện cười dở tệ mà thôi.

Đột nhiên được người khác giang tay giúp đỡ, phản ứng đầu tiên không phải vui vẻ, mà lại là nghĩ nên báo đáp phải cảm ơn, nên trong lúc nhất thời không biết nên phải ứng thế nào cho phải.

"Vẫn là muốn cảm ơn ngươi." Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng nói: "Đã giúp đỡ ta."

Thẩm Tinh Thần múc nước vào chậu rửa mặt, một bên nói: "Vậy ngươi đừng hở chút lại ơn với chả nghĩa với ta, chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại cáo trạng, muốn cảm ơn thì đến chỗ ba mẹ ta, rồi anh trai ta, à, cả Phó ca nữa."

Giản Tinh Tuế sửng sốt: "Phó ca?"

Thẩm Tinh Thần gật gật đầu: "Đúng vậy."

Phó ca cũng xuất lực?

Vì sao?

Là bởi vì cảm thấy tổ đạo diễn dám đem hắn lôi vào tròng?

Chắc cũng không thể nào......là bởi vì mình chứ?

Thẩm Tinh Thần lại nói: "Ta nghe anh trai nói đã lâu không thấy hắn nổi trận lôi đình như vậy, không nghĩ tới lần này bởi vì chuyện của ngươi, tức giận đến mức đó, dọa chết bao nhiêu người."

Giản Tinh Tuế không thể tin được: "Tức giận? Phó ca sao? Bởi vì ta, không có khả năng đi."

Thẩm Tinh Thần lau lau mặt, "Tê" một hơi: "Ngươi làm sao vậy, tự tin lên, không thể lúc nào cũng cảm thấy thua kém được."

Mấy lời chuẩn bị nói ra nghẹn ngào nơi cổ họng, Giản Tinh Tuế xúc động không nói nên lời, đang không biết tiếp tục câu chuyện này như thế nào, lại bị Thẩm Tinh Thần vỗ vỗ bả vai, thiếu niên trung nhị cấp cho hắn một ánh mắt kiên định: "Có lẽ trước kia ngươi thật sự hơi kém cỏi một chút, nhưng hiện tại thân phận đã thay đổi,trở thành tiểu đệ của ta, cho nên phải tự tin lên, không được làm ta mất mặt."

"......"

Lời này khiến sự cảm động đang dâng trào trong lòng Giản Tinh Tuế bỗng nhiên không biết nên đặt vào đâu bây giờ.

Rửa mặt xong xuôi, từng nhóm người tiến về phía quảng trường tập hợp, nhóm cameramans cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi các tuyển thủ đi ra ký túc xá liền bắt đầu thu hình.

Khán giả đã chờ đợi ngày này đã lâu:

"Con trai ta, đã lâu không được gặp mặt."

"Vì xem mọi người, ta còn đặt riêng đồng hồ báo thức nữa."

"Ha ha ha, ta hẹn hò cũng chưa tích cực được vậy."

"Bao nhiêu ngày không được gặp mặt, mụ mụ ngày đêm tơ tưởng các con a!"

Thời điểm tuyển thủ đi tới quảng trường, nhóm lão sư đã sớm đứng đợi chỗ đó.

Bốn vị lão sư hôm nay thoạt nhìn cũng rất khí phách, người chủ trì Lý lão sư vẫn mặc bộ khoác da như mọi khi, Đồ Nhã lão sư ăn vận một thân váy liền thoạt nhìn vừa dễ thương lại xinh đẹp, đến nỗi Phó ảnh đế, hôm nay hắn chỉ mặc một bộ đồ thể dục màu xám nhạt, là kiểu dáng vận động kinh điển, nhưng ở trên người nam nhân này lại cảm giác như trở thành bộ suit phong cách lịch lãm.

Trước lúc ghi hình còn cùng không ít học viên hi hi ha ha nói chuyện thiên hạ, sau khi quay lại chương trình làm lão sư, Phó ảnh đế nhìn như hai người hoàn toàn khác nhau. Khuôn mặt lạnh tanh, mặt mày nghiêm túc, một thân khí tràng mạnh mẽ, làm các học viên đứng dưới kia không tự chủ được mà im lặng.

Chờ tất cả mọi người ngoan ngoãn tự giác xếp hàng, Lý lão sư mới mở miệng nói: "Chào mọi người!"

Các học viên cùng kêu lên: "Chào các lão sư!"

Lý lão sư cười tủm tỉm nói: "Mấy ngày nay ta nghe nói, tổ tiết mục đã mời cho không ít các lão sư vũ đạo và thanh nhạc tới đây để tập huấn, mọi người đều ăn không ít khổ cực đi?"

Lời này đã dẫn tới không ít oán khí.

"Mệt mỏi quá lão sư ơi."

"Luyện tập nhiều đến mức chân đau không chịu nổi."

"Ngài đừng nói nữa."

Mấy lời này lại giống như chính là những gì Lý lão sư muốn nghe, hắn mỉm cười nói: "Cho nên, nội dung chủ đề ngày hôm nay chính là một trò chơi, xem như là để mọi người cùng nhau vui vẻ giải tỏa căng thẳng, mà bên thắng sẽ nhận được phần thưởng vô cùng phong phú!"

Mọi người sau khi nghe xong tinh thần liền chấn động.

Lý lão sư nhanh chóng tuyên bố quy tắc trò chơi, theo lời hắn nói, ở xung quanh nhân viên công tác cũng bắt đầu bưng mâm tiến vào, trên đó đặt hai chồng thẻ tên màu sắc khác nhau: Đỏ và xanh.

"Quy tắc thi đấu như sau, 100 thực tập sinh sẽ thông qua hình thức rút thăm để chia thành hai đội, hai trận doanh có quan hệ đối địch với nhau. Để đoạt được thắng lợi, hai đội phải lấy được bảng tên để cộng điểm cho mình, sau khi thi đấu kết thúc, hai đội sẽ tính toán điểm số, bên nào đạt được số điểm cao hơn bên đó sẽ đạt được thắng lợi, mà bên chiến thắng có thể hưởng thụ một bữa lẩu xa hoa trong nhà hàng nổi tiếng Mạc Liên, cùng với ưu tiên biết được vị trí xếp hạng của bản thân trước đêm đào thải."

Hóa ra là đoàn chiến!

Có học viên nhấc tay đặt câu hỏi: "Lão sư, xin hỏi rút thăm kiểu gì ạ?"

Phó Kim Tiêu lười biếng đứng nơi đó cầm mic lên trả lời: "Rút thăm ngẫu nhiên, dựa theo trình tự từ thấp đến cao."

Nếu là tùy duyên thì khả năng bạn tốt ngày xưa cũng có thể trở thành địch nhân, lúc này không ít người bắt đầu ý vị thâm trường nhìn về phía bằng hữu của mình, ngày thường là anh em đồng hao không gì không tốt, nhưng đến lúc này, tất cả đều đồng loạt nở nụ cười tươi rói.

Thẩm Tinh Thần nhìn Giản Tinh Tuế nói: "Lúc ngươi đi lên, nhất định phải rút thăm cùng màu với ta đấy biết không?"

Giản Tinh Tuế nhất quyết phải đánh tỉnh hắn: "Đây đều là dựa vận khí, cố bao nhiêu cũng vô dụng."

"Ngươi sao có thể không rút được." Thẩm Tinh Thần phẫn hận: "Chẳng lẽ vận khí hai chúng ta sẽ thảm đến mức đó?"

"......"

Mọi người xếp hàng rút thăm, đến lượt Giản Tinh Tuế, hắn đem tay bỏ vào thùng xáo một vòng, cuối cùng lấy ra được quả cầu nhỏ màu xanh. Và không một chút bất ngờ, Thẩm Tinh Thần sau khi đi lên bốc, đã được quả cầu màu đỏ.

Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ cười cười: "Xem đi."

"Tại sao có thể như vậy." Tiểu thiếu gia bắt đầu không hài lòng, hắn uy hiếp nhìn Giản Tinh Tuế, véo eo nói: "Được, hiện tại chúng ta là địch nhân, ngươi chính là kẻ phản bội, chờ xem, đến lúc ta nhất định phải đem thẻ tên của ngươi kéo xuống bằng được!"

Giản Tinh Tuế nói: "Ngươi nhắm vào ta làm gì."

Thẩm Tinh Thần hợp tình hợp lý: "Ai làm ngươi không rút thăm cùng đội với ta."

......

Quá bá đạo, không thông nổi.

Chờ các tuyển thủ đều phân chia trận doanh xong xuôi, thế cục đã dần dần rõ ràng. Sự thật chứng minh, trong số mọi người Giản Tinh Tuế thật quả nhiên xui xẻo nhất, hắn là người duy nhất trong ký túc xá không thuộc đội đỏ, hơn nữa theo quan sát của hắn, An Nhiễm cũng là màu xanh.

Có học viên dò hỏi: "Lão sư, các ngươi cũng tham gia sao?"

Đồ Nhã khẽ cười nói: "Tham gia chứ, tuy rằng màu đội tạm thời không thể nói cho các ngươi, nhưng có một điều có thể tiết lộ, thẻ tên của chúng ta sẽ giúp gấp đôi điểm số của học viên."

Lời vừa nói ra, toàn trường liền "ồ" lên.

Các học viên trực tiếp bùng nổ, gấp đôi điểm đó, dựa theo giả thiết này, chỉ cần có thẻ tên của một lão sư thôi là có thể một bước đắc đạo?

Quá dụ hoặc rồi, thẻ tên này cũng quá quý, đáng giá hơn không biết bao nhiều lần so với thẻ của thực tập sinh?

Nhưng vấn đề nan giải chình là, ai lại dám thật sự đi xé thẻ tên của các lão sư, ăn gan hùm mật gấu chắc.

Khán giả trong phòng phát sóng hưng phấn:

"Làm đi làm đi!"

"Ha ha ha, muốn nhìn Phó ca xé thẻ như thế nào."

"GKDGKD!"

Nhân viên công tác đưa mọi người ra bên ngoài khu tập trung , sau đó nói: "Mọi người sẽ dựa theo kết quả rút thăm để đi vào lần lượt theo hai đường khác nhau, đồng thời hiện tại chúng ta đã mở ra hệ thống trao đổi tinh đậu, để học viên có thể đổi vũ khí phòng thân."

Trên bàn có thể nói là rực rỡ muôn màu muôn vẻ.

Tỷ như thùng múc nước, bom khói, súng bắn nước, kính viễn vọng, dây thừng, lục lạc, muốn cái gì có cái đó, giá cả từng món cũng rất rõ ràng, chỉ cần là người "giàu có" thì muốn mua gì cũng được.

Mà người giàu sang nhất ở đây không thể nghi ngờ chính là Thẩm Tinh Thần, hắn nhanh chóng tập hợp bạn cùng phòng với mấy người từng huấn luyện với nhau trở thành một phân đội nhỏ, góp tiền phân chia vật tư, hầu như mỗi đạo cụ đếu mua một cái, mà Giản Tinh Tuế lại tương đối nghèo, hắn nghĩ nghĩ, chỉ mua một cái bom khói.

Lý lão sư bắt đầu đếm ngược: "10 giây thi đấu, chuẩn bị,......!"

Không khí hiện trường bắt đầu có chút khẩn trương.

Giản Tinh Tuế là nhóm thứ hai đi vào, trong đại sảnh trống rỗng không một bóng người, nhưng tại lầu ba cách đó giống như loáng thoáng truyền đến tiếng ai đó kêu rên, được một hồi, âm thanh thông báo vang lên : "Học viên số 57 Trương Tiệm Thâm đã bị loại, đội Đỏ một điểm."

Nhanh như vậy đã bị loại!!

Giản Tinh Tuế nhìn thoáng qua bảng tên màu xanh trên người mình, thở gấp một hơi. Theo như hắn biết, nhóm người vừa tiến vào đã hợp lại hình thành tổ đội, chỉ có hắn một người hành động, cho nên muốn cùng người ta cứng đối cứng rõ ràng là không thực tế, đến nước này, tẩu vi thượng sách.

"Tìm chỗ nào bây giờ." Hắn bắt đầu nhớ lại sơ đồ khu tập trung.

Địa phương tốt nhất bây giờ, chính là nhà ăn.

Thứ nhất, nơi đó có nhiều ghế dựa, nếu có người tiến vào đi vào sẽ bị hạn chế tầm nhìn khá lớn; Thứ hai, phòng bếp cũng có nhiều cửa ra vào, chẳng may bị bại lộ, cũng có thể chuồn nhanh ra ngoài; Cuối cùng, tầm nhìn tương đối trống trải, công thủ đều hiệu quả.

Kế hoạch đã có, Giản Tinh Tuế cũng không do dự, lập tức đứng dậy lao nhanh tới phòng bếp, nhân lúc nhóm học viên thứ ba chưa tiến vào. Hiện tại nhân số cũng không tính là quá nhiều, chỉ cần hắn chú ý không gặp người bên đội Hồng là được.

Không thể đi thang máy, nói không chừng có người canh.

Giản Tinh Tuế lựa chọn cầu thang bộ, nhưng hắn không đi thẳng mà lại đi ngược một vòng từ tòa nhà bên này chạy ra phía cửa sau, hắn bước nhẹ chân, cũng không dám thở dốc, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà đến được phòng bếp, đúng lúc đang suy nghĩ nên nấp chỗ nào thì "Kétttt" một tiếng.

Thanh âm mở cửa lại vang lên.

Giản Tinh Tuế xoay người, đối diện với tầm mắt An Nhiễm, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh đầy xấu hổ.

An Nhiễm cười cười, chỉ thẻ tên dán trên eo: "Không cần khẩn trương, ta cũng thuộc đội Xanh."

Giản Tinh Tuế vẫn cảnh giác nhìn hắn, An Nhiễm bộ dạng thản nhiên: "Chúng ta hiện tại cũng coi như là đồng đội, Tinh Tuế, ngươi không tin ta sao?"

Giản Tinh Tuế đứng yên tại chỗ: "Ngươi cũng muốn trốn ở đây?"

"Ta vốn nghĩ như vậy." An Nhiễm bộ dáng tiểu bạch kiểm, thời điểm nhu nhược nói chuyện luôn làm cho người khác không tự chủ được mà nâng niu bảo vệ, cảm giác hắn không có ý xấu gì: "Nhưng hiện tại ta sẽ tìm nơi khác, ngươi đừng lo."

Trên đầu hai người họ đều có camera.

Tuy rằng người quay phim không ở chỗ này, nhưng toàn bộ khu tập trung đều có camera giám sát, chính là để đảm bảo khán giả sẽ theo dõi được mọi sự việc diễn ra. Mà bây giờ, An Nhiễm nói mấy lời như vậy, ý đồ cũng đã rõ mười mươi.

Giản Tinh Tuế mở miệng: "Ngươi muốn vào thì vào đi, ta đâu có nói gì."

An Nhiễm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, một bộ dạng bị người ta đuổi đi: "Ta vẫn nên rời đi thì tốt hơn, nhiều người trốn ở đây cũng không được tốt lắm."

Giản Tinh Tuế không nói chuyện, hắn nhìn An Nhiễm rời đi, cũng xoay người đi vào bên trong tìm vị trí ẩn nấp.

Hiện tại bọn họ cùng một trận doanh, xác thực cũng không cần quá hoài nghi lẫn nhau, hiện tại hắn không quản được nhiều như vậy, ai cũng không dựa vào được, chỉ có thể dựa vào chính mình.

An Nhiễm đứng ở bên ngoài, lúc đóng cửa nhà ăn chuẩn bị rời đi, trong đầu bỗng xẹt qua linh quang, tay kéo cửa nhẹ nhàng để lại một khe nhỏ tinh tế, từ camera quay xuống cũng khó mà nhìn ra được, rồi mới cất bước bỏ đi.

......

Một lúc sau

Nhóm học viên thứ ba tiến vào.

Thẩm Tinh Thần mang theo đám người Ninh Trạch và Ôn Sanh Ca vọt lên lầu hai, hắn vung tay lên, giống hệt đầu lĩnh quan thổ phỉ: "Lục soát, lục soát hết mọi nơi cho ta!"

Nơi rà soát chủ yếu là ở thư viện hoặc là phòng luyện tập, trong lúc này giọng thông báo cũng không ngừng vang lên:

"Học viên số 32 đã bị loại, đội Xanh thêm một điểm."

"Học viên số 5 đã bị loại, đội Xanh thêm một điểm."

"Học viên số 6......"

Thẩm Tinh Thần nghe xong liền chửi thầm một tiếng: "Một đám phế vật, cũng chỉ có thể dựa vào tiểu gia, ta không tin nhóm người này lại có năng lực như vậy, khôn hồn đừng để ta bắt gặp."

Ôn Sanh Ca lại nói: "Không lục soát à?"

Nhóm người vừa vặn đi ngang qua nhà ăn.

Thẩm Tinh Thần thấp giọng: "Giản Tinh Tuế đi đâu rồi?"

Ôn Sanh Ca: "Chắc trốn chỗ nào đó."

"Tiểu tử này dám trốn." Thẩm Tinh Thần khẽ hừ một tiếng, đang muốn đi ngang qua bỗng dừng chân lại, nhìn nhìn một chút rồi nói: "Nhà ăn hôm nay đóng cơ mà, sao cửa lại bị mở thế này?"

Ninh Trạch nói: "Không chừng có người bên trong cũng nên."

Thẩm Tinh Thần vừa nghe có chuyện để làm, trực tiếp hưng phấn: "Vào xem!"

Cửa lớn bị đẩy ra, Thẩm Tinh Thần một đường nghênh ngang, lúc đi còn thẳng đá vào ghế dựa bên cạnh, một tiếng động lớn vang vọng khắp nhà ăn. Nhóm người tìm kiếm nghiêm túc, từng bước tới gần chỗ ẩn nấp của Giản Tinh Tuế, bỗng nhiên, dưới mí mắt của mọi người, một thân ảnh linh hoạt từ bên trong ngăn tủ vút ra, hướng tới của sổ sát đất phía sau mà chạy .

Ôn Sanh Ca lớn tiếng: "Có người!"

Thẩm Tinh Thần cầm súng bắn nước hướng về phía kia: "Ngươi đứng lại cho ta!?"

Giản Tinh Tuế nghĩ thầm "nói câu gì vô nghĩa vậy, đứng lại để bị các ngươi quần ẩu chắc", mà cũng may phía cửa sau không có người chặn đường, hắn phi nước đại chạy một mạch về phía trước, nháy mắt đã bỏ xa đám người phía sau được một khoảng. Trong thời gian luyện tập vũ đạo ở đây, sức bền cũng tăng lên không ít, dưới chân như bôi dầu, một hơi vượt qua hai ba bậc thang cũng không cảm thấy đuối sức.

Thẩm Tinh Thần chạy đuổi theo hô to: "Ngươi cầm tinh con ngựa hay sao, sao lại nhanh vậy?"

Giản Tinh Tuế nhanh chóng bỏ xa bọn họ một tầng lầu, còn đang chuẩn bị quẹo phải, liền nhìn thấy một nhóm người đội Đỏ đang đứng bên đó, thời điểm bọn họ trông thấy Giản Tinh Tuế cũng thực kinh ngạc, hai bên đối diện vài giây, cuối cùng vẫn là Lý Nhứ An phản ứng nhanh nhạy: "Bắt lấy hắn!"

Giản Tinh Tuế co giò bỏ chạy.

Bởi vì hoảng loạn không chọn được đường, bất đắc dĩ chỉ có thể một đường trốn lên phía trên, mắt thấy sắp đến sân thượng, Giản Tinh Tuế không còn cách nào khác, nhảy lên bắt được cái thang đính ở trên tường, thành thạo leo lên, sau khi đi ra còn không quên đóng cửa.

"Hô......"

Mồ hôi như mưa nhỏ từng giọt lên nắp cửa, hắn rốt cuộc có thể dừng lại nghỉ ngơi, mở miệng thở dốc, ngả người xuống đất mà nằm. Ai ngờ vừa nhấc đầu lên, lại đối diện với tầm mắt của một người khác.

Giản Tinh Tuế nháy mắt cứng đờ.

Phó Kim Tiêu tự nhiên dựa người vào lan can, một thân quần áo thể dục đơn giản cũng không che hết được nét đẹp ngoại hình, trên hai ngón tay thon dài kẹp một cây thuốc lá, sương khói chậm rãi từ môi phun ra, hắn ngửa cằm, gương mặt anh tuấn phản chiếu dưới ánh nắng gợi lên nét gợi cảm lười biếng.

Hầu kết Giản Tinh Tuế khẽ lăn lộn, yên lặng nuốt nước miếng.

Phó Kim Tiêu nhướng mày: "Ngươi đây là......"

Giản Tinh Tuế còn chưa kịp giải thích, bỗng nhiên dưới tấm che truyền đến thanh âm "rầm rầm", tên tiểu tử Thẩm Tinh Thần bắt đầu kêu gào: "Giản Tinh Tuế ngươi mở cửa ra, đừng tưởng tránh bên trên không lên tiếng là xong chuyên, ta biết ngươi đang ở đó, ngươi ở bên trong làm gì, là dưỡng dã nam nhân phải không? Có bản lĩnh lén lút gặp gỡ nam nhân khác thì có bản lĩnh mở cửa a!"

"......"

Khóe miệng Giản Tinh Tuế run run.

Phó Kim Tiêu cách đó không xa nghe thấy mấy lý do thoái thác cũng chậm rãi nhìn về phía cửa, nguy hiểm híp híp mắt, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh.

Thẩm Tinh Thần rõ ràng không biết bên trên có những ai, cũng không biết tại họa sắp ập lên đầu, còn ở đó kêu la cực kỳ nhiệt tình.

Mắt thấy cửa sắp bị phá, Giản Tinh Tuế cuống quít nhìn về phía Phó Kim Tiêu: "Phó lão sư, chúng ta nhanh chạy đi!"

Phó Kim Tiêu nhướng mày: "Chạy?"

Khác với bọn họ, Thẩm Tinh Thần là là tuyển thủ nhân khí cao, bên người luôn có người quay phim đi cùng, Giản Tinh Tuế cuống quít nói: "Một hồi nữa bọn họ đi lên, nếu là quay được cảnh hút thuốc thì không tốt lắm, đến lúc đó truyền thông chắc chắn không để yên. Thừa dịp bọn họ chưa lên được, chúng ta chạy nhanh."

Phó Kim Tiêu vừa muốn mở miệng nói chuyện, cánh cửa nay lập tức có dấu hiệu buông lỏng.

Ảnh đế đại nhân vốn dĩ muốn biểu đạt bản thân căn bản không sợ bị quay hình, kết quả Giản Tinh Tuế sốt ruột lại vội vàng, hoảng loạn cầm lấy tay Phó Kim Tiêu nhanh chóng chạy vọt đi: "Ta nhớ trên này có một cái lối ra thoát hiểm, đây hướng này, trong tay Tinh Tuế còn có súng phun nước nữa!"

Cửa ra vào "thùng thùng" rung động, đã sắp không chịu đựng nổi, cuối cùng vẫn bị mở tung ra.

Thẩm Tinh Thần cái người đầu tiên bò lên, hắn nhìn xung quanh sân thượng không một bóng người, liền vung tay ra hiệu: "Chắc chắn đã trốn đi bằng đường khác, mau đuổi theo!"

Một đám người xôn xao tỏa ra khắp nơi lùng sục.

Giản Tinh Tuế lôi kéo Phó Kim Tiêu từ phía trên xuống dưới, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đầu bên kia hành lang liền xuất hiện thêm một đám người.

Thẩm Tinh Thần từ xa liền bắt đầu dùng súng bắn nước phun lại đây: "Xem ngươi còn chạy đi đâu, còn dám tìm người giúp đỡ, không sao, nhân tiện hốt luôn một mẻ!"

Nhận thấy vậy, Giản Tinh Tuế kéo Phó Kim Tiêu tiếp tục chạy, cũng may nơi chỗ ngoặt có một phòng không khóa, vì vậy vội vàng xông vào, xoay người đóng cửa lại, một hồi bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, đoàn người Thẩm Tinh Thần rốt cục cũng đi rồi.

Giản Tinh Tuế lúc này mới thở phào một hơi: "May quá, đi rồi."

Bên cạnh truyền đến thanh âm: "Xong rồi?"

Giản Tinh Tuế một bên thở dốc một bên gật đầu: "Xong rồi."

"Vậy có thể thả tay ra được chưa?" Giọng nói Phó Kim Tiêu mang theo điểm trêu chọc.

Giản Tinh Tuế thân mình bỗng chốc cứng đờ, mắt chậm rãi nhìn xuống, nhìn thấy tay mình vẫn gắt gao nắm chặt tay của ảnh đế đại nhân. Lúc nãy hoảng loạn chưa kịp chú ý, giờ mới bắt đầu cảm nhận được độ ấm nóng bỏng nơi tiếp xúc, hắn nhanh như chớp buông tay ra, vội vàng ậm ừ xin lỗi: "Thực xin lỗi!"

Phó Kim Tiêu rút bàn tay bị nắm cho đỏ lên trở về, trêu đùa: "Xin lỗi gì chứ, lần sau nhẹ chút là được, ta cũng đâu bắt ngươi buông ra, nắm chặt như vậy làm gì?"

Lần sau......

Giản Tinh Tuế không biết vì cái gì, tim từng nhịp từng nhịp tăng tốc, miệng ấp úng không biết nói gì cho phải.

Phó Kim Tiêu nhìn nhìn phía sau hắn, hỏi: "Sao lưng áo ngươi lại bị ướt?"

"Hả?" Giản Tinh Tuế lúc này mới phát hiện, hắn nói: "Hình như lúc nãy dính vào thì phải."

Đang nói, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân đi đi lại lại của Thẩm Tinh Thần, vừa đi vừa lẩm bẩm người trốn đi đâu, làm Giản Tinh Tuế ngồi bên trong nháy mắt khẩn trương.

Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn về phía ngoài cửa, đôi mắt đen nhánh híp lại, để lộ ra tia nguy hiểm. Hắn đem thuốc lá trong tay vứt xuống, cong cong môi, nhìn Giản Tinh Tuế bên cạnh rồi nói "Muốn lật kèo không?"

Giản Tinh Tuế sửng sốt: "A?"

Phó Kim Tiêu: "Hỏi ngươi đấy."

"Muốn thì muốn." Giản Tinh Tuế chần chờ: "Nhưng một người sao đọ được với nhiều người như vậy chứ."

Phó Kim Tiêu cười nhạo một tiếng: "Ta không phải người à?"

Giản Tinh Tuế lúc này mới phản ứng lại, hắn có chút kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, không nghĩ tới Phó Kim Tiêu muốn tổ đội với mình.

Nhưng vẫn có chút vấn đề, Giản Tinh Tuế thực lo lắng: "Ca, thẻ tên của ngươi đặc biệt, nếu bọn họ điên lên hai chúng ta muốn gánh cũng không được, hơn nữa bọn họ có vũ khí......"

Lúc hắn ở đó nói một tràng dài, Phó Kim Tiêu lại an tĩnh nhìn hắn.

Bọn họ

Giản Tinh Tuế nói như vậy, theo bản năng đã thân cận hơn với hắn rồi chứ?

Đã quên thẻ tên của mình cũng có thể giúp hắn thêm điểm sao?

Phó Kim Tiêu nhìn bộ dạng của hắn, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười, ngay lúc Giản Tinh Tuế chuẩn bị mở miệng, có một đôi tay phủ lên đầu hắn, xoa xoa một hồi, thanh âm trầm ấm vang lên: "Ngươi cảm thấy ta sẽ thua?"

Giản Tinh Tuế đột nhiên im bặt.

"Rất nhiều thời điểm, không phải cứ là nhiều người thì sẽ thắng." Phó ảnh đế tiếp tục vỗ vỗ đầu nhỏ của Giản Tinh Tuế: "Phải dựa vào cái này nữa."

Xoay người, nhìn xung quanh phòng đạo cụ.

Bất quá phòng này cũng không có gì đồ vật gì quan trọng, đều là mấy đạo cụ cơ bản dùng trên sân khấu, nào là váy, cây quạt, bồng liễu, ..., Phó Kim Tiêu tiến về phía bên kia mặt tường, từ trên đó gỡ ra một cái gì đó, là một cái mặt nạ hình hồ ly thoạt nhìn vừa thần bí lại soái khí, hắn quay đầu lại dò hỏi: "Thế nào?"

Giản Tinh Tuế điên cuồng gật đầu: "Đẹp."

Phó Kim Tiêu hỏi tiếp: "Trong tay ngươi có thẻ tên nào không?"

Giản Tinh Tuế đúng là có một cái, đó là trong lúc hỗn loạn hắn cuống quít kéo xuống được một người, lúc này đang nằm trong túi áo.

Phó Kim Tiêu duỗi tay: "Đưa đây."

Giản Tinh Tuế ngoan ngoãn đưa cho hắn.

Phó Kim Tiêu sau khi nhận lấy thì cười cười: "Tin tưởng ta như vậy, vạn nhất ta cầm được liền chạy thì sao?"

Giản Tinh Tuế khẳng định: "Ngươi sẽ không."

......

Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.

Ánh mắt Phó Kim Tiêu sâu thẳm nhìn Giản Tinh Tuế một cái, không nói gì, sau đó hơi chút cúi người đem thẻ tên người khác dán lên người mình, mở miệng nói: "Hiện tại nghĩ cách mang ta đến chỗ ký túc xá, tìm một bộ quần áo huấn luyện của các ngươi."

Giản Tinh Tuế đại khái có chút rõ ràng, hắn kinh ngạc nói: "Ngài, ngài là muốn......"

"Ừ." Phó Kim Tiêu vân vê mặt nạ trên tay, mỉm cười nhìn hắn, ung dung mở miệng: "Sau đó, đi tìm bọn họ."

Không biết vì cái gì, sau khi nghe xong câu đó, Giản Tinh Tuế liền cảm thấy phía sau sống lưng lạnh toát.

Hơn nữa, dường như nhìn thấy tình huống sắp xảy đến, trong lòng hắn lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Thẩm Tinh Thần.:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro