Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu chuyện này là tuyển thủ khác đi làm khả năng sẽ chịu không ít khán giả lên án, rốt cuộc bên ngoài thì thân thiết anh anh em em, nhưng trên thực tế lại là quan hệ cạnh tranh sống còn, người sáng suốt đều nhận ra vấn đề.

Nhưng chuyện này nếu là Phó Kim Tiêu tới làm, ai có thể nghĩ sâu xa là cố tình cơ chứ, rốt cuộc dựa theo logic mà nói, chính là An Nhiễm tự mình chủ động xin vào nhóm bọn họ, hơn nữa Phó ảnh đế ở trong giới đã lâu, các fans đều quá quen thuộc bản tính của nam nhân này, chuyện tốt như vậy hắn làm rất quen tay, độ thuần thục là không cần phải nói.

An Nhiễm đứng bên cạnh cầm mặt nạ hơi chút chần chờ, dò hỏi: "Vậy hai ngươi vì sao không mang?"

"Chúng ta?" Phó Kim Tiêu không hổ danh là ảnh đế, nhìn không ra bất kì sơ hở nào, mở miệng: "Chúng ta đã đeo qua, đây cũng chỉ là tiêu chí cơ bản để gia nhập, ngươi là người mới, tất nhiên bây giờ tới lượt của ngươi."

Lời này cũng có lý.

Nhưng An Nhiễm vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nụ cười trên môi Phó Kim Tiêu dần phai nhạt, đoán được người đối diện đang nghĩ ngờ, bèn làm bộ muốn lấy lại: "Nếu không thì thôi."

Mắt thấy mặt nạ sắp bị thu hồi, An Nhiễm lập tức cướp về, giống như là bảo bối lập tức vội vàng mang lên mặt, sau đó còn sợ Phó Kim Tiêu hiểu lầm mà giải thích: "Không có không có, ta muốn gia nhập!"

Phó Kim Tiêu câu môi cười cười.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp chỉ có thể cảm thán:

"Đúng là tuổi trẻ non nớt."

"Bỏ đá xuống giếng là không đúng, nhưng ta thật sự không khống chế được muốn cười."

"Phó ca a, sao ngươi có thể làm vậy chứ."

Giản Tinh Tuế khiếp sợ tại chỗ, hắn ngơ ngác nhìn tình huống diễn ra trước mắt, không biết nên nói gì. Trước đó ấn tượng của mọi người đối với hắn chính là về vụ hai vạn tệ, cảm giác hắn khá khờ khạo mà thôi. Nhưng trải qua trận "đại chiến" vừa rồi, lại làm nhiều người phát hiện, trong chương trình tuyển thủ thông minh không thiếu, ngược lại tiểu hài tử ngờ nghệch như này bỗng nhiên có vẻ thực hiếm có khó tìm, đặc biệt là lúc lẽo đẽo theo sau Phó ảnh đế, chẳng khác nào chó sói đuôi to mang theo tiểu bạch thỏ đi tuần phố, loại tương phản manh này thật sự quá đáng yêu.

Phó Kim Tiêu xoay người, vỗ vai Giản Tinh Tuế: "Đi thôi."

Giản Tinh Tuế vội vàng gật gật đầu: "Dạ."

Nhóm người mới đi về phía trước được vài bước liền nghe được thanh âm thông báo truyền đến: "Thời gian kết thúc thi đấu còn lại 10 phút, tổng số tuyển thủ sống sót đến thời điểm hiện tại là 30 người, đội Đỏ 19 người, đội Xanh 11 người, đội Đỏ 43 điểm, đội xanh 54 điểm, bắt đầu đóng cửa lối vào tầng 3, tầng 4 và tầng 5, mời tất cả các tuyển thủ di chuyển xuống đại sảnh tầng một tập hợp."

Giờ đã đến lúc thu hẹp phạm vi chiến trường.

Ngươi nào muốn tránh đến cùng cũng không có khả năng, tổ tiết mục cũng sẽ ép buộc mọi người từ nơi ẩn nấp bước ra, cũng bức bách mọi người hỗn chiến một trận cuối cùng.

An Nhiễm nói: "Sao bên chúng ta lại chỉ còn ít người như vậy."

Giản Tinh Tuế đứng một bên cảnh giác liếc nhìn xung quanh: "Hỏa lực đội Đỏ vốn đã rất mạnh."

"Nhưng mà điểm bên chúng ta còn cao hơn, vậy thẻ tên ở đội bên kia rốt cuộc là ai đã xé chứ?" An Nhiễm làm bộ lơ đãng dò hỏi, nhưng trên thực tế vẫn chú ý biểu tình hai người ngay bên cạnh.

Giản Tinh Tuế do dự một chút, suy xét có nên nói hay không.

Phó Kim Tiêu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn An Nhiễm một cái, chậm rì rì đáp lời: "Dù sao cũng không phải là ngươi."

"......"

Lời này nghe qua thì không có vấn đề, nhưng lại mang chút ý vị cảnh cáo vô hình.

An Nhiễm sắc mặt hơi đổi, hắn không dám tranh luận cùng Phó Kim Tiêu, đương nhiên suy đoán này cũng là vấn đề khá mẫn cảm, liền thức thời không truy hỏi.

Nhưng có một điều hắn không nghĩ tới, ngay từ đầu chính là bản thân hắn mặt dày mày dặn mang mục đích mà tiến vào, vốn nghĩ chính là kế hay, đáng tiếc sự thật lại trái ngược hoàn toàn, một hồi ác mộng chuẩn bị bắt đầu sẽ có hắn làm nhân vật chính.

Ba người lặng lẽ di chuyển xuống tầng hai, không ngờ tới sẽ đụng phải nhóm người của đội Đỏ vừa đi ra khỏi căn phòng đầu bên kia hành lang.

Người đội Đỏ sửng sốt, Chu Tầm dẫn đầu đội ngũ ngay lập tức cầm súng bắn nước lên, cảnh giác nhìn nhóm người đội Xanh phía đối diện, không dám lơ là.

Phía sau có người ta nói: "Tầm ca, người đeo mặt nạ, là người đeo mặt nạ đó!"

Chu Tầm cũng phát hiện, hắn phẫn hận nói: "Nguyên lai chính là hắn."

"Hắn chính là kẻ đã đào thải rất nhiều người trong trận doanh của chúng ta." Người phía sau đáp lời: "Chu ca, điểm bên đội Xanh có thể cao như vậy, phần lớn đều là công của kẻ đằng kia đó, vậy trên người hắn......"

Chu Tầm phỉ nhổ: "Điều đương nhiên như vậy ai không biết! Nhưng ngươi không thấy Phó ca đang đứng bên cạnh tên đó hay sao?"

Ai dám xé Phó Kim Tiêu, xin mới bước lên phía trước.

Không ai dám bước lên, đơn giản là do người đang lững thững đằng kia dù không làm gì, khí thế trên người cũng quá mạnh, làm người ta phải e dè nao núng.

Tiểu đệ xúi giục: "Chúng ta không đụng tới Phó ca, chỉ cần đối phó với người đeo mặt nạ liền là được, chỉ như vậy là không sao!"

Chu Tầm cũng đang nghĩ như thế, lần rút thăm này hắn vận khí không tốt không thể cùng đội với An Nhiễm, đi trên đường vẫn luôn lo lắng sẽ gặp được người trong lòng, đến lúc đó bất đắc dĩ đối đầu, hắn cũng chẳng còn cách nào. Nhưng may mắn lúc này lại bắt gặp người đeo mặt nạ, đến lúc đó chỉ cần đem người đeo mặt nạ bắt lấy, mọi vấn đề cũng sẽ được giải quyết dễ dàng?

Điều quan trọng là Phó ca cũng ở đó, bọn họ chỉ có ba người, rất khó xử lý.

"Ai, các ngươi cũng ở đây à." Cách đó không xa truyền đến thanh âm: "Ta cũng đội Đỏ, trùng hợp quá."

Quân viện trợ!

Chu Tầm liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ chỉ người phía trước nói: "Người đeo mặt nạ."

Không cần nhiều lời, thời điểm nghe được bốn chữ người đeo mặt nạ, biểu tình toàn bộ trên dưới đội Đỏ đều nghiêm túc: "Ở đâu?"

Hoặc nhiều hoặc ít, có một số bằng hữu của họ đều bị mặt nạ người góp tay đào thải, nay thù lớn đã kết, không thể không báo. Đương nhiên, lý do quan trọng nhất chính là, thẻ tên trong tay người nọ cực kỳ nhiều, đội Đỏ lại đang trên đà thua trận, số điểm này chẳng khác gì mỡ dâng miệng mèo, không ăn thì quá phí?

Hai bên ngầm liếc nhìn nhau.

Chu Tầm sợ đối phương tiên hạ thủ vi cường, ngay lập tức ra hiệu với các đồng đội ở phía sau: "Đừng để bọn họ chạy thoát, xông lên!"

Dứt lời, đoàn người như ong vỡ tổ mà ùa đến.

Trên hành lang phía này, An Nhiễm trợn mắt há mồm nhìn người bên kia lao đến, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Phó Kim Tiêu sớm đã có chuẩn bị, hắn quay đầu lại, ném cho hai người phía sau một chữ: "Chạy."

Hiện trường chiến đấu lúc này chỉ có thể dùng hai từ kịch liệt lợi hại để miêu tả, tiếng bước chân rầm rập như đi đánh trận, người phía bên Chu Tầm quả thực là bất chấp tất cả, chăm chăm hướng về mục tiêu duy nhất mà đuổi theo. An Nhiễm ban đầu cũng chỉ nghĩ là cùng nhau chạy, không thể ngờ được bọn người phía sau giống như điên rồi, chỉ nhằm vào một mình hắn mà phun nước tới, trực tiếp xem nhẹ hai người còn lại.

An Nhiễm ý đồ chống cự: "Các ngươi......"

Chu Tầm tàn nhẫn mà nói: "Ta xem lần này ngươi có thể chạy đi đâu!"

Dưới biển nước che phủ ập đến, muốn lui cũng không thể. Còn nhớ lúc trước An Nhiễm cố ý không đóng kín cửa nhà ăn chính là bởi vì muốn Thẩm Tinh Thần cầm khẩu súng nước đi tìm Giản Tinh Tuế gây phiền toái, trăm triệu lần không ngờ tới, cuối cùng người hưởng thụ loại đãi ngộ này cư nhiên là mình, hơn nữa lại còn là do bạn tốt gây ra.

An Nhiễm: "......"

Đám người xông lên xé thẻ tên của hắn xuống, Chu Tầm nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người, chần chờ ngẩng đầu: "Nhiễm Nhiễm?"

An Nhiễm lúc này có thể nói là cực kỳ chật vật, hắn đem mặt nạ tháo ra, khóc không ra nước mắt. Lúc này nơi nào còn có thần tiên ca ca trong mộng của biết bao người, kiểu tóc rối loạn, trang phục ướt đẫm, cả người xụi lơ bị đè dưới đất, muốn thảm hại bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp trực tiếp chứng kiến trò cười này:

"Cũng quá thảm rồi."

"Tiểu thiên sứ Nhiễm Nhiễm thật sự quá khó khăn."

"Cảm giác như hắn không có đặc biệt đẹp......"

"Cẩn thận ngẫm lại, lần này nhiều tuyển thủ bị xối ướt cả người, nếu không có kiểu tóc cùng lớp trang điểm chống đỡ, cảm giác như giá trị nhan sắc đều suy giảm, ngoại trừ ......"

"Giản Tinh Tuế."

Bởi vì có An Nhiễm làm ví dụ cho việc này, không ít khán giả bỗng nhiên phát hiện ra một điều, nếu so sánh hình ảnh của các thực tập sinh sau khi dính nước với ảnh chụp lúc ban đầu, có sự tương phản khá rõ ràng, còn người duy nhất không có bao nhiêu khác biệt lại là ca ca hai vạn!

Không sai, là hắn, một là không làm tóc, hai là không trang điểm, nghiễm nhiên trở thành phượng hoàng giữa một rừng gà luộc!

Người xem cũng sôi nổi cảm khái:

"Quả nhiên quả đầu này mới là khảo nghiệm đo lường giá trị nhan sắc."

"Kỳ thật nhìn kỹ thì cảm thấy hắn khá đẹp trai đó."

"Ngay từ đầu ta đã cảm thấy như vậy rồi, thực dễ nhìn mà."

"Về ngũ quan lập thể, ai có thể đánh bại tiểu khả ái này cơ chứ."

An Nhiễm chưa từng nghĩ tới bản thân cố hết sức để chuẩn bị lên hình, kết quả lại vì sự khác biệt trước và sau khi trang điểm quá lớn gây ra trò cười, đánh bậy đánh bạ may áo cưới cho Giản Tinh Tuế, hơn nữa mọi người lại không hề đau lòng hắn một thân chật vật, ngược lại còn vì dáng vẻ này của hắn mà bắt đầu so sánh!

Mà bên kia, Giản Tinh Tuế từ trong đám đông một đường chạy ra đến đại sảnh, hắn cảm giác chân tê rần, đời này đúng là chưa từng trải qua chuyện kích thích như vậy.

Phó Kim Tiêu đi bên cạnh ghé mắt liếc hắn một cái: "Mới như vậy đã không được?"

"Hả?" Giản Tinh Tuế ngẩng đầu, phát hiện ảnh đế đại nhân rõ ràng cũng chạy một quãng đường như hắn, vậy mà mặt không đỏ hơi không gấp, tò mò: "Ca, thể lực ngươi tốt như vậy sao?"

Phó Kim Tiêu nghe vậy nhướng mày, không lưu tình chút nào đánh giá: "Là ngươi quá rèn luyện quá ít."

Giản Tinh Tuế nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trong khoảng thời gian này ta đã rèn luyện rất vất vả đó......"

"Rèn luyện trong thời gian dài mới có hiệu quả." Phó Kim Tiêu chỉ ra tư tưởng sai lầm của tiểu hài tử, nhưng cũng không phải bằng ngữ khí phê bình, chỉ là muốn nhắc nhở một chút: "Rèn luyện tố chất thân thể không thể một sớm một chiều được, ở giới giải trí làm việc, giữ gìn trạng thái thân thể khỏe mạnh cũng là một loại tu dưỡng chức nghiệp."

Nội tâm Giản Tinh Tuế thầm nghĩ, ngài còn ở đó nói ta, bản thân vì công việc đem yết hầu hát cho hỏng rồi, dạ dày cũng không tốt, toàn thân từ trên xuống dưới vì đóng phim mà nơi nào cũng có vết thương, lúc này còn không biết xấu hổ nói ta phải chú trọng thân thể.

Dưới đáy lòng chửi thầm cũng thôi đi, vậy mà trên mặt lại không quản lý tốt biểu tình, Phó Kim Tiêu lão cáo già ngay lập tức nhìn ra, híp híp mắt, mở miệng: "Ở trong lòng đang mắng ta?"

Giản Tinh Tuế cả người chấn động!

Hắn không dám tin tưởng nhìn về phía Phó Kim Tiêu, người này có thuật đọc tâm hay sao?

Phó Kim Tiêu nhướng mày, ngữ khí mang theo điểm uy hiếp: "A, hóa ra ta nói đúng?"

Giản Tinh Tuế muốn giảo biện, nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của Phó Kim Tiêu, nhớ tới ảnh đế đại nhân từng nói qua rất ghét người nói dối, vì thế ngoan ngoãn xin tha: "Ta sai rồi, ta không dám nữa, sau này ta sẽ chăm chỉ rèn luyện."

Bộ dạng túng túng này đúng là quá mức đáng yêu.

Phó Kim Tiêu không nhịn được liền bật cười ra tiếng, cùng với nụ cười tiêu chuẩn khách sáo thường ngày hoàn toàn bất đồng, là thật sự bị tiểu hài tử trước mặt chọc cho vui vẻ.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu hùa theo:

"Hai anh chàng đẹp trai ơi, cầu ôm ôm."

"Có phải chỉ có một mình ta thấy ngọt ngào không nhỉ?"

"Lúc xem CP của Phó ca với An Nhiễm không hề có chút cảm giác nào, vậy mà nhìn hai người bọn họ nói chuyện khóe miệng ta không kìm được mà giương lên mọi người ơi."

"Phó ca thật sự rất thích bắt nạt người nào đó nha."

......

Đang nói, tiếng thông báo bỗng nhiên vang lên:

"Đã đến giờ, cuộc thi chính thức kết thúc, kết quả cuối cùng đội Đỏ đạt được 51 điểm, đội Xanh đạt được vì 57 điểm, trận thi đấu đoàn đội ngày hôm nay, phần thắng thuộc về đội Xanh, mời tất cả các tuyển thủ đến quảng trường tập hợp giao nộp thẻ tên."

Thông báo kết thúc, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm náo nhiệt hoan hô nhảy nhót, đội Xanh lộn ngược dòng thành công, mừng đến điên rồi.

Giản Tinh Tuế nghe được lời này cũng vui vẻ, đôi mắt lấp lánh ngẩng đầu nhìn Phó Kim Tiêu cười: "Không nghĩ tới vậy mà có thể thắng."

"Ừ." Phó Kim Tiêu gật gật đầu, đem thẻ trên trên eo xé xuống, thấp giọng nói: "Chúng ta thắng."

Giản Tinh Tuế kinh ngạc.

Chúng ta

Phó Kim Tiêu nói là, chúng ta.

Nguyên lai cũng có ngày này, hắn và Phó Kim Tiêu có thể cùng nhau nói một tiếng " chúng ta", không phải hắn, không phải ngươi, là chúng ta.

Phó Kim Tiêu đưa thẻ tên đến trước mặt hắn: "Ngẩn người làm gì vậy, cầm lấy thẻ tên đi nộp lại đi."

Giản Tinh Tuế vội vàng cầm lấy, lên tiếng đáp lời: "Dạ."

Nhưng một hồi mới phản ứng lại ở đây có hai cái thẻ tên, chần chờ rồi hỏi: "Ca, ta đi giao một cái là được, thẻ tên của ngươi sao lại đưa cho ta?"

Phó Kim Tiêu gật gật đầu: "Cũng có thể tính điểm."

Nét chữ trên thẻ tên kia được viết đậm theo thể chữ Khải, trong ô vuông viết ba chữ Phó Kim Tiêu, bàn tay Giản Tinh Tuế khẽ niết thứ trong tay một chút, có hơi do dự.

Phó Kim Tiêu thúc giục: "Nhanh lên đi, nếu không lại trễ bây giờ."

"...... Dạ."

Hắn chạy nhanh đến chỗ nhân viên công tác giao nộp thẻ tên, nhân viên công tác nhìn thoáng qua lại nói: "Cái này không được, thẻ tên của Phó ca không phải ngươi tự tay xé, không được tính điểm."

Giản Tinh Tuế cũng không khổ sở: "Không sao hết."

Nhân viên công tác liền đem chồng thẻ tên kia ném vào trong hộp, Giản Tinh Tuế lại bỗng nhiên nói: "Ai, cái kia, nếu đã không tính điểm, ta lấy lại nó được chứ?"

Nhân viên công tác kinh ngạc nhìn hắn một cái.

"Ý ta là ......" Giản Tinh Tuế lúc này cũng có chút ngượng ngùng: "Dù sao cũng không được tính điểm."

Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng dù sao cũng không có vấn đề gì, nhân viên công tác bèn với tay vào hộp lấy thẻ tên ra đưa cho Giản Tinh Tuế: "Cũng được, ngươi cầm đi đi."

Giản Tinh Tuế vội vàng đưa hai tay cầm lấy thẻ tên của Phó Kim Tiêu, như có được bảo bối mà nâng niu bỏ vào trong túi áo mình.

Mấy ngày gần đây đều xảy ra những chuyện khiến hắn hạnh phúc như đang mơ vậy, chỉ sợ nếu có ngày tỉnh mộng, đến lúc đó thật sự không biết nên đối diện với mọi thứ như thế nào. ......

Lúc chuẩn bị rời khỏi, nhân viên công tác lại gọi hắn.

Giản Tinh Tuế dừng bước chân, nhìn người nọ đưa cho hắn một phong bao được dán kín: "Đây là của ngươi, chưa được mở ra ngay đâu."

Thời điểm nắm trong tay phong thư in chữ《 Tinh Quang 》, Giản Tinh Tuế liền có dự cảm thứ ở trong này chính là thứ tự xếp hạng của bản thân cho ngày loại trừ sắp tới.

Lúc bước ra, bên ngoài có người kêu: "Giản Tinh Tuế, lại đây!"

Chạng vạng hoàng hôn, bạn cùng phòng của hắn đi thành đoàn, dẫn đầu là Thẩm Tinh Thần còn ở đó nhảy nhót hướng mình vẫy tay.

Thẩm Tinh Thần một bộ không kiên nhẫn: "Ngẩn người làm gì! Nhanh lên!"

Giản Tinh Tuế di chuyển chân, ngay từ đầu là bước nhanh, sau khi tiến lại gần không biết vì sao lại đổi thành bước từng bước nhỏ, lòng đầy hăng hái tiến về phía nhóm người ở ngay phía trước.

"Động tác sao lại chậm như vậy chứ." Thẩm Tinh Thần lẩm bẩm: "Ngươi có phải chơi vui đến mức quên luôn đường về không?"

Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có mà."

Thẩm Tinh Thần hừ nhẹ một tiếng: "Không chừng còn đem bọn ta quên luôn rồi!"

Ôn Sanh Ca đứng bên cạnh cũng tủm tỉm cười: "Đêm nay coi như chúng ta có phúc khí, là bạn của người bên đội thắng cuộc khẳng định có ưu đãi, lúc đó chỉ có thể nhờ Tuế Tuế yêu quý sắp xếp một chút thôi!"

Ninh Trạch cũng gật gật đầu: "Đúng là phúc khí."

Giản Tinh Tuế nghe bọn họ nói, trong lòng ấm áp, hắn cúi đầu nhỏ giọng: "Được quen biết mọi người, cũng là phúc khí của ta."

Thanh âm xung quanh quá ồn ào, bọn người Thẩm Tinh Thần đều không nghe rõ.

Nhưng Giản Tinh Tuế không quan tâm, bởi vì hắn hiểu, thứ tình cảm chân thành đáng trân quý không cần phải lớn tiếng đi cường điệu, chỉ cần âm thầm giữ gìn ở trong lòng, vậy là đã đủ.

......

Cơm chiều

Tổ tiết mục phải nói là cũng không quá vô lương tâm, ở bên trong nhà ăn còn bố trí tiệc đứng.

Đội thắng lợi cuối cùng là đội Xanh đương nhiên nhận được phần khen thưởng đặc biệt, làm mấy đội ngũ còn lại chỉ có thể đứng nhìn uống nước lẩu, thèm thuồng đến độ sắp hỏng tới nơi rồi.

Thân là thành viên đội thua cuộc, Thẩm Tinh Thần dường như đã quên mất vị thế của mình, không chút khách khí ngồi ngay ghế bên cạnh Giản Tinh Tuế mà cọ ăn cọ uống, mà mấy người đội Đỏ khác thấy vậy cũng học theo ngồi xuống. Ban đầu thành viên đội Xanh còn giả bộ đùa giỡn không chịu một phen, đến khi khai tiệc, tất cả mọi người lại êm đềm cùng thưởng thức cơm ngon canh ngọt.

Ân oán trước kia lúc đối đầu cũng tan thành mây khói.

Mối quan hệ giữa nam sinh với nhau cũng chỉ đơn giản như vậy, căn bản là không quá so đo.

Bất quá ở thời điểm dùng cơm vẫn có một số người lo lắng, sợ hãi bản thân vào đêm công bố kết quả xếp hạng sẽ bị loại.

"Khi nào mới có thể mở thư ra chứ?"

"Ta ăn không ngon được......"

"Thật sự rất tò mò."

Nhưng trong số những người ở đây vẫn có một bộ dáng vô tâm vô phế hi hi ha ha, không quan tâm nhiều đến vụ phong thư kia.

Thẩm Tinh Thần nhìn Ôn Sanh Ca cùng Ninh Trạch vẫn luôn nghiêm túc từ nãy tới giờ: "Biết vì sao tổ tiết mục không cho chúng ta mở sớm ra xem không, chính là vì muốn để mọi người vui vẻ thoải mái trước, như vậy mới bớt chút cảm giác buồn bã, đau khổ khi rời đi. Các ngươi cứ tâm trạng như này làm gì, khoái hoạt vui sướng tụ họp ở bên nhau ăn một bữa cơm không phải tốt hơn sao, mọi người cứ như vậy sẽ phụ ý tốt của tổ tiết mục đó?"

Ôn Sanh Ca cùng Ninh Trạch ngẫm lại một chút cũng thấy có lý, cho dù là bữa cuối cùng thì cũng phải ăn cho no, vì thế gật gật đầu.

Đúng lúc này, cửa lớn cách đó không xa bị đẩy ra, nhóm lão sư bắt đầu tiến vào. Mọi người ở đây nhìn thấy các vị lão sư liền kích động, vội vàng tiếp đón: "Lão sư, mời ngài ạ."

Đồ Nhã tương đối hiền hoà, ở trong lòng các học viên luôn được hoan nghênh, này sẽ khẽ cười hướng về phía bọn họ: "Oa, thơm quá."

"Các lão sư đến ăn cơm sao?"

"Lão sư, tới bên này ăn."

Các học viên nhiệt tình, liên tiếp có người tiếp đón.

Phó Kim Tiêu cũng đã thay đổi quần áo mới, hắn mặc một bộ quần áo thể dục rộng thùng thình, trừ bỏ lần đầu tiên lên sân khấu mặc tây tây trang, lúc sau vì không muốn tranh đoạt nổi bật của các tuyển thủ, nên Phó ảnh đế cơ hồ vẫn luôn mặc mấy bộ quần áo đơn giản không mấy nổi bật, nhưng có một số người sinh ra đã có lực hấp dẫn đặc biệt bẩm sinh, dù chỉ đứng một chỗ cũng khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Thực tập sinh trong phòng đều đứng lên mời các lão sư.

Giản Tinh Tuế vốn dĩ cũng muốn làm, nhưng khóe mắt hắn liếc thấy An Nhiễm rất tự nhiên dọn một cái ghế không đặt vào ngay bên cạnh, chuẩn bị tiếp đón Phó Kim Tiêu, chút do dự bỗng nhiên trở nên không quan trọng như vậy nữa, hắn nhớ lại lúc thi đấu hôm nay, Phó Kim Tiêu đã nói qua, nhường nhịn và yếu đuối sẽ không làm địch nhân thoái nhượng, đáy lòng liền sinh ra một cỗ dũng khí.

Rất nhiều người đi ra tiếp đón Phó Kim Tiêu.

An Nhiễm cũng giơ lên tay: "Phó ca......"

Nhưng mà một đạo thanh âm thanh thúy phía đối diện vang lên ngắt lời hắn, Giản Tinh Tuế nhanh nhẹn: "Phó ca, nơi này còn có chỗ trống."

Kỳ thật trong phòng ăn đang ồn ào thì thanh âm cũng không đặc biệt lớn, âm lượng so với vài tuyển thủ khác thậm chí còn nhỏ hơn, nhưng không biết vô tình hay cố ý, Phó Kim Tiêu đang ở đó uyển chuyện cười trừ cự tuyệt mấy học viên sau khi nghe thấy lại quay mặt đi tới, cất bước đến ghế trống bên cạnh Giản Tinh Tuế mà ngồi xuống, không chút do dự.

Giản Tinh Tuế không nghĩ tới có thể mời thành công, có chút ngây ngốc nhìn người ngồi bên cạnh.

Phó Kim Tiêu hẳn đã rửa mặt qua, trên người còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, mùi cũng chỉ hơi thoang thoảng, nhưng lại dễ ngửi hơn so với bất kỳ nước hoa nào khác, thật giống như chính con người này vậy, thâm trầm mà hấp dẫn.

Phó Kim Tiêu ghé mắt liếc hắn một cái, nhẹ giọng trêu chọc: "Coi như ngươi còn có lương tâm, mời ta ăn cơm."

Giản Tinh Tuế hoàn hồn, vội vàng nói: "Không quên!"

Vì biểu đạt chính mình thật sự không quên, Giản Tinh Tuế còn ở đó vuốt mông ngựa, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cũng nhờ ngài ta mới có thể ăn nổi bữa cơm này."

"Khiêm tốn rồi, thời điểm ngươi xé thẻ tên người khác cũng dứt khoát lắm." Phó Kim Tiêu trêu chọc hắn: "Chúng ta chính là chiến hữu đó, đồng chí Tiểu Giản."

Kiểu xưng hô chỉ là để thuận miệng trêu chọc tiểu bằng hữu lại nghe rất thân mật.

Giản Tinh Tuế nghe được mấy lời này, trong lòng như được vuốt nhẹ một cái. Để che giấu biểu cảm kích động, hắn bèn quay sang bên kia pha nước chấm giùm ảnh đế đại nhân, dù sao Thẩm Tinh Thần cũng đã được hưởng thụ qua điều này, mà mấy người bàn bên cũng được hắn thỉnh thoảng hỗ trợ, vì thế bây giờ Giản Tinh Tuế chủ động giúp Phó Kim Tiêu cũng không có ai cảm thấy không đúng.

Pha xong một chén, Giản Tinh Tuế đưa cho Phó Kim Tiêu: "Cho ngài."

Thẩm Tinh Thần nhìn thoáng qua, mở miệng: "Như thế nào chưa cho rau thơm vào, bỏ thêm ăn rất ngon đó."

Giản Tinh Tuế có chút chột dạ cầm chén gia vị, ánh mắt hơi loạn, nói lung tung: "A, ta quên mất."

Phó Kim Tiêu nhận bát nước chấm từ tay Giản Tinh Tuế, nâng mí mắt nhìn về phía người bên cạnh, con ngươi đen nhánh như có thể nhìn thấu nhân tâm, thản nhiên mở miệng: "Không sao hết, ta không ăn được rau thơm."

Giản Tinh Tuế lúc này mới cười cười: "Ân, vậy thì tốt quá, may mà ta chưa bỏ."

Kỹ thuật diễn thật kém.

Nội tâm Phó Kim Tiêu âm thầm đánh giá.

Bữa cơm này cũng đến lúc kết thúc, đại khái có học viên cũng đoán trước bản thân phải rời đi, ăn đến cuối đều là cố nén bi thương, cơm no rượu đủ liền giảm đi ít nhiều câu nệ, thậm chí có người còn đến trước mặt Đồ Nhã cười nói: "Đồ Nhã tỷ, nếu mấy ngày sau bị đào thải, ta có thể nhờ ngài ký tên được chứ?"

Đồ Nhã thoải mái trả lời: "Đương nhiên có thể."

Mấy người có quan hệ tốt hơn với lão sư cũng bắt đầu to gan: "Đồ Nhã tỷ, có thể thêm VX được không?"

Đồ Nhã mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Có người khai dòng, liền có càng nhiều học viên lớn mật hơn đi lên, rất nhiều người vô tình cố ý hướng ánh mắt nhìn về Phó Kim Tiêu, nếu có thể thêm được VX của Phó ảnh thì không còn gì đáng giá hơn, khi trở về cũng có thể ở trước mặt người nhà với bạn bè thổi phồng một hồi!

Nhưng đối mặt với uy thế của Phó ảnh đế, không ai dám thật sự đi lên hỏi.

Ở dưới ánh mắt khát vọng của nhiều người như vậy, Phó Kim Tiêu buông đũa, nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nói: "Có thể thêm."

Lúc Phó ảnh đế vừa nói ra mấy lời này, nhiều người còn không nhịn được mà hoan hô nhảy nhót, vì nơi này không cho cầm di động, chỉ có thể cầm giấy bút lại đây ghi lại, đám người trực tiếp xông lên, vô cùng náo nhiệt xin phương thức liên hệ.

Giản Tinh Tuế cũng muốn hỏi, nhưng lại không dám đi lên.

Hắn hâm mộ nhìn những người đứng đó sốt ruột chờ lượt, nhưng lại chỉ có thể giương mắt trông mong. Hắn giống như đã như vậy rất nhiều lần, vĩnh viễn chỉ có thể cách xa mà nhìn người đứng nơi trung tâm sân khấu kia, nhìn ánh sáng rực rỡ phủ lên thân hình người nọ. Đó là vai chính, là thiên chi kiêu tử, là người vốn thuộc về ánh hào quang lộng lẫy cao quý, mà hắn lại chỉ là một người bình thường, trời sinh là mệnh pháo hôi. Chưa từng có thời khắc Giản Tinh Tuế chán ghét bản thân như thế này, chán ghét bản thân chỉ là người bình thường, hận chính mình không đủ ưu tú, hận chính mình chỉ là một kẻ vô dụng.

Nếu hắn có thể nói nhiều hơn một chút cũng tốt, nếu hắn tự tin hơn một chút, liệu hắn có thể tiến lên ......

Bàn tay Giản Tinh Tuế không tự giác nắm chặt lại, trong lòng nôn nóng muộn phiền, bên cạnh lại truyền đến thanh âm: "Ngươi ở chỗ này ngẩn người làm gì?"

Hắn hoàn hồn, nhìn Thẩm Tinh Thần đang nói chuyện.

Thẩm Tinh Thần nhẹ nhàng đạp hắn một chân: "Muốn xin thì xin đi!"

Giản Tinh Tuế bị đá một phát, có chút lắp bắp nói: "Không phải, ta......"

"Ta ta ta, ngươi là máy nhại đấy à." Thẩm Tinh Thần cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng đẩy hắn về phía trước: "Chút tâm tư của thằng nhóc nhà ngươi chẳng lẽ lão tử còn không nhận ra, có thể có chút tiền đồ được không hả, nhanh lên đi!"

Giản Tinh Tuế bị đẩy một cái, ngập ngừng tiến về phía trước vài bước, không nghiêng không lệch đứng bên cạnh đám người, tim đập cực kỳ mãnh liệt, khẩn trương không biết nên làm thế nào.

Nhưng mà, đúng vào lúc này, Phó Kim Tiêu ở giữa đám đông lại như để ý được hắn đã tới, hướng ánh mắt nhìn lại đây.

Giản Tinh Tuế hơi hé miệng, nhưng không nói được bất kỳ chữ nào, cuối cũng chỉ ngơ ngác đứng ngơ tại chỗ.

Phó Kim Tiêu nhìn một hồi, đáy mắt xẹt qua mạt ý cười, lướt qua mọi người tiến lại gần, cuối cùng đứng yên trước mặt Giản Tinh Tuế, thanh âm trầm thấp như là mang theo mê hoặc cất lời: "Tìm ta?"

Tâm Giản Tinh Tuế nhấc lên cổ họng, nhưng vẫn khẽ gật đầu, hắn lấy ra dũng khí cả đời gộp lại thử mở miệng: "Ta nghĩ, muốn hỏi ngài......"

"Ân, ta cũng muốn hỏi ngươi." Phó Kim Tiêu ung dung mở lời: "Có thể cùng ngươi thêm VX được chứ, đồng chí Tiểu Giản."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro