Truth or dare (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Căn biệt thự đã được xây dựng từ lâu, tọa lạc trên sườn núi, xung quanh là rừng cây, nếu không có người địa phương dẫn đường thì rất khó tìm ra, nhất là sau vụ tai nạn mấy năm trước.

Khi bước lên cầu thang gỗ, có tiếng "cọt kẹt cọt kẹt" lỏng lẻo, dường như đã lâu không có ai đến thăm, tay vịn bằng gỗ đỏ được chạm khắc tinh xảo đã phủ một lớp bụi che đậy nhan sắc của nó. Lúc trước ở lầu một đại sảnh trang trí đều không có nét cổ xưa biệt thự, từ lâu hai trở đi dường như là thay đổi địa phương khác.

Giấy dán tường đã bạc màu đến mức không còn nhìn rõ màu gốc, mép bong tróc từng mảng lớn, bức tường trắng lộ ra phía sau dày đặc những vết mốc xanh đen, không khí ẩm thấp ngột ngạt.

Ngoài ra còn có một mùi khó tả.

Nó trở nên dày đặc hơn khi bạn đi lên cao.

Hoài Giảo rất nhạy cảm với mùi, điều này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Chỉ là cậu đi phía trước đội ngũ, Hình Việt đi theo phía sau, cậu không dám lui một bước, Hoài Giảo cau mày nghĩ, hiện tại nếu như cậu dừng lại, Hình Việt nhất định sẽ tức giận.

Khi chơi game, lúc không tức giận đã dọa sợ người ta rồi.

Hoài Giảo rất sợ loại người như vậy, bên ngoài lạnh lùng bên trong lạnh lùng, tựa hồ đối với bất luận kẻ nào cũng không mềm lòng.

Trông hắn vô cùng hung dữ.

Chao ôi, chẳng lẽ cậu vốn yêu thích loại người như thế này sao? Kỳ quái quá, Hình Việt nhìn qua cũng không phải người dễ theo đuổi, sao bọn họ lại đến được với nhau...

Kỳ thật Hoài Giảo vốn không định nghĩ đến những chuyện liên quan đến Hình Việt, chỉ là hắn vừa vặn ở phía sau cậu, mà hiện tại cậu cần khẩn trương tùy tiện nghĩ ra một điều gì đó để chuyển hướng cảm xúc đang quá căng thẳng của mình.

Hoài Giảo không muốn cảm thấy mất mặt khi cậu sẽ bị dọa đến mềm chân trước một NPC trong vòng hai giờ sau khi tham gia trò chơi.

Lá gan của cậu từ trước đên giờ luôn luôn rất nhỏ.

Cầu thang cuối cùng nối từ tầng 3 lên tầng áp mái cao hơn nhiều so với cầu thang thông thường bởi vì trải thảm, lửa đốt cháy tấm thảm cháy đen hòa lẫn với sàn gỗ xung quanh, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

Hoài Giảo đang lúc suy nghĩ lung tung không có tập trung, mũi chân đá đến chỗ không đủ bậc thang, dưới chân dẫm vào khoảng không trong nháy mắt, đầu óc của cậu liền choáng váng một chút. Quán tính của cơ thể khiến cậu vô thức đưa tay về phía người gần mình nhất trước khi ngã xuống.

Rõ ràng đã chạm vào quần áo của người phía sau.

Chỉ là người đó nhanh chóng tránh đi, tựa như cậu là ôn dịch.

Đầu gối đập vào sàn gỗ cứng rắn phát ra một tiếng "bùm", khi nửa người trên ngã xuống đất, Hoài Giảo nhìn thấy cảnh tượng bụi mù bay lên từ sàn nhà. Cậu bị bụi làm ngạt thở, ho hai tiếng. Tay cậu chà trên tấm thảm cháy sém cứng nhắc, không phân biệt được cảm giác đó là tê hay đau.

"Cậu không sao chứ?" Trác Dật thanh âm từ cuối đội ngũ truyền đến, có người chạy hai bước chạy tới đỡ lấy cánh tay cậu. Hoài Giảo ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đeo kính gọng vàng, người nọ cau mày, ôn nhu quan tâm nhìn cậu, hỏi: "Đụng đến chỗ nào vậy?"

"A..." Hoài Giảo dùng sức đứng lên, vừa định nói chuyện, liền thấy Hình Việt đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hình Việt chú ý tới ánh mắt của Hoài Giảo,nhìn thấy ảnh mắt thiếu kiên nhẫn của hắn câu trả lời của Hoài Giảo liền đổi thành: "Không sao."

Trác Dật lúc này cũng tiến lên phía trước, hắn đứng ở phía sau cùng nhìn không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy có thứ gì gõ trên mặt đất, nhìn thấy Hoài Giảo đứng yên tại chỗ, hắn còn tưởng rằng không có chuyện gì.

Sau khi cảm ơn nam sinh tên Lục Văn, Hoài Giảo cúi xuống phủi tro tàn trên người, đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi lên đây." Cậu tiếp tục đi về phía trước.

Đầu gối của cậu vẫn còn hơi tê, khó tránh khỏi khi cậu bước bước đầu tiên không thể phát huy hết sức lực, bắp chân nhất thời mềm nhũn, lúc này Hoài Giảo mới thấy người bên cạnh hình như giật mình. Hoài Giảo cúi đầu không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông này, cậu cũng không phải người không biết điều, động tác trốn tránh vừa rồi của Hình Việt tựa hồ có vẻ chán ghét, thái độ của anh ta ai cũng hiểu.

Vậy thì đừng chạm vào tôi, Hoài Giảo thầm nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại có chút buồn cười, thầm nghĩ ai muốn động vào mình, thật không biết xấu hổ, đây chỉ là trò chơi phó bản mà thôi, NPC cũng không liên quan gì đến cậu, cho dù là bạn trai cũ hoặc * Boss.

Điều quan trọng nhất là sống sót hoàn thành phó bản.

...

Cách bài trí của tầng ba có chút kỳ lạ, có một hành lang dài và hẹp nối từ cầu thang lên gác xép, không có đèn nên càng đi vào càng tối, Hoài Giảo thực sự rất sợ hãi, nhất là khi biết ở đây đã có người chết.

Nhưng cậu nín thở, phía sau còn có tiếng bước chân, không xa không gần, đại khái là Hình Việt.

Phía trước thật sự quá tối, thân thể như muốn hòa vào trong không gian đen đặc trên hành lang, Hoài Giảo không dám đi tiếp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi lòng bàn tay bị cọ xát hình như đã bị rách da, còn có một loại đau nhức khi mồ hôi thấm vào.

"Di động."

Người ở phía sau nhắc nhở.

Hoài Giảo đột nhiên sờ túi, giống như nhớ tới cái gì, đầu ngón tay chạm phải một vật cứng, Hoài Giảo tay run run lấy điện thoại ra, lúc đèn pin chiếu vào, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Ô ô, hóa ra điện thoại di động trong phim kinh dị cũng dùng được.

【. 】ngu ngốc.

Ánh sáng trong phim kinh dị đôi khi không phải là một điều tốt, chẳng hạn như bộ phim kinh dị nổi tiếng của Nhật Bản mà Hoài Giảo đã xem cách đây rất lâu, The Grudge.

( tra gg mà hết hồn chim én, đêm ở một mình nữa chứ trời >.<)

Luôn có một âm thanh kỳ lạ và khủng bố như tiếng ếch kêu từ tủ quần áo trong phòng ngủ của nhân vật chính.

Cô chủ nhỏ của căn phòng cuối cùng cũng không thể không mở tủ quần áo để tìm nguồn phát ra âm thanh, tủ quần áo được thông với gác xép nhà họ. Cô gái đứng trong tủ quần áo đẩy tấm ván gác xép lên trên đầu.

Căn gác tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì, nhưng ngay khi cô gái ngẩng đầu lên, một tiếng kêu run rẩy kỳ lạ "Cô oa cô oa ——" từ nơi sâu nhất của căn gác tối om vang lên, sau đó, như thể giọng nói có thực chất, nhanh chóng lao về phía cô từ xa đến gần.

Có thứ gì đó dừng lại trước mặt cô.

Mặt đối mặt.

"Pa——" là âm thanh cô gái đang châm lửa bằng đôi tay run rẩy.

Khoảnh khắc ngọn lửa được đốt lên, Hoài Giảo đang xem phim sợ hãi bị dọa phát khóc.

...

Gác xép, cũng là gác xép. Hoài Giảo hận bản thân vì cái gì vào lúc này nhớ lại cốt truyện "The Grudge", cậu căn bản không khống chế được, càng không muốn nghĩ nữa, hình ảnh lại càng rõ ràng.

May mắn thay, cậu đang quay lưng lại với mọi người, nếu không Hình Việt và những người khác có thể nhìn thấy cậu đang cắn môi và cố gắng kìm nước mắt.

Nhanh lên, nhanh chóng hoàn thành nó, chỉ cần mở cửa và nhìn vào.

Mới đi được hai ba bước, lớp sơn trên cánh cửa gỗ màu đỏ gạch đã bong gần hết, Hoài Giảo lúc đó chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, vài bước đã chạy qua mấy bậc thang cuối cùng, ánh đèn pin rọi vào cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm.

Khi đặt tay lên, Hoài Giảo không biết là do tay cậu lạnh hơn hay nắm đấm cửa lạnh hơn.

"Cùm cụp."

Nó thực sự không bị khóa. Giống như bốn năm trước khi vụ tai nạn xảy ra.

Trong cái khe nhỏ bị đẩy ra, không gian có thể nuốt chửng người ta, đen đặc, mục nát và u ám. Hoài Giảo ngửi thấy mùi hương kì lạ thoang thoảng từ khi bước lên tầng ba.

Nó so với bên ngoài mãnh liệt hơn gấp mấy lần, trực tiếp xâm nhập khoang mũi, sau đó từ khoang mũi xâm nhập cổ họng, ùa vào phổi.

Ngay lúc đó, Hoài Giảo dường như đã đoán được nguồn gốc của nó.

Đó là mùi thịt cháy.

Hoài Giảo khó có thể tự chủ được, đột nhiên lui về phía sau một bước.

Nhưng đã quá muộn, hơi thở âm lãnh và sởn tóc gáy xa lạ phả thẳng vào mặt lạnh lẽo hơn bất kỳ nhiệt độ nào.

Trong hành lang không có gió, không khí cũng đóng băng, trong hoàn cảnh hoàn toàn đóng kín như vậy, khe hở trên cánh cửa trước mặt cậu tự động mở ra ngày càng rộng hơn mà không có gió, chậm rãi từ trong bóng tối, phát ra âm thanh khiến con người ê răng kẽo kẹt tiếng vang.

Điều khiến Hoài Giảo sợ hãi hơn bóng tối vô danh trước mặt chính là sức mạnh không thể thoát ra tựa như xiềng xích khóa chặt từ cổ tay cậu, lãnh đến tận xương, thực sự lãnh đến tận xương.

Khi Hoài Giảo còn nhỏ, cậu đã tham dự đám tang của người già trong làng, có rất nhiều phong tục ở nông thôn, ví dụ như khi người già trong gia đình qua đời, con cháu cần nơi nương tựa sẽ được dẫn dắt bởi những người lớn tuổi chạm vào tay của người quá cố.

Hoài Giảo bé nhỏ rất sợ tiếng trống kèn được thổi trong đám tang, nhưng điều cậu sợ nhất chính là đôi bàn tay gầy guộc và lạnh lẽo của người đã mất, còn lạnh hơn cả hầm băng mùa đông, một cái chạm có thể lấy đi tất cả sự ấm áp.

Giống y đúc như bây giờ.

Lạnh đến mức lưng cậu run rẩy lên, nhưng cậu thậm chí không còn sức để cử động, đành để mặc "Người ta" tùy tiện chạm vào mình.

Trước mặt cậu là một vật thể tuyệt đối không thuộc về nhân loại đáng sợ phạm trù, nó tựa hồ cảm nhận được sự ấm ức của Hoài Giảo, khi thân thể Hoài Giảo mềm nhũn đến mức khó có thể đứng được, bàn tay lạnh như băng kia chậm rãi mạnh bạo hơn từ cổ tay di chuyển xuống dưới, nó chuyển qua chạm đến eo cậu, tựa như đỡ lấy cậu.

Một góc áo bên hông bị nhấc lên, Hoài Giảo cảm thấy lo sợ không yên trong tình huống đáng sợ này, mẫn cảm nhận thấy được điều không bình thường. Có "Người" đang vuốt ve eo của cậu, da thịt ấm áp bên hông bị nắm chặt, từng tấc từng tấc đều lây nhiễm hàn ý, gắt gao trói chặt lấy cậu.

"Không cần, đừng......" Chạm vào tôi.

Đây chắc chắn không phải là một hành động đụng chạm theo nghĩa thông thường.

Đó là ác ý, hạ lưu, nhẹ nhàng mơn trớn, vỗ về chơi đùa.

Dường như cả người đã bị đổ vào hầm băng, bị thi thể chơi đùa, thưởng thức dưới tiếng trống và tiếng kèn thổi âm lãnh.

...

"Đủ rồi."

Hoài Giảo không dám chắc ở trong lòng mơ hồ có nghe được hai chữ này hay không.

Cậu giống như được người cứu ra khỏi hầm băng.

Nhiệt độ cơ thể dần dần trở lại, dưới tình huống này, Hoài Giảo nhìn không rõ bộ dạng bây giờ của mình, chỉ biết thân thể lạnh buốt, hai mắt đau nhức.

Đèn pin còn chưa kịp tắt, điện thoại di động rơi xuống ở bên chân, cậu muốn ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng sức lực dường như bị rút đi, một ngón tay cũng không thèm nhấc lên.

Đứng ở trước mặt là Hình Việt, người này vẫn đang nắm lấy cổ tay của cậu. Mà nơi này cách đây không lâu đã bị một thứ khác không có nhiệt độ nắm qua.

"Ngươi rất sợ?"

Hình Việt thanh âm có chút kỳ quái, nói xong lời này lập tức im bặt.

Hắn tựa hồ không phải cố ý nói những lời này, bởi vì khi Hoài Giảo ngẩng mặt lên , hiển nhiên nhìn thấy đối phương trên mặt hiện lên một tia ảo não.

Hoài Giảo có độ mẫn cảm rất cao về cảm xúc của người khác.

Điều này có liên quan đến lý do cậu lớn lên trong một gia đình đơn thân.

Hoài Giảo có thể nhìn thấy biểu cảm của Hình Việt nhưng không thể nhìn thấy chính mình. Hình Việt so với cậu cao hơn rất nhiều, cho nên khi Hình Việt nhìn cậu, hắn luôn nhìn từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt nhỏ hơn người bình thường, hốc mắt vẫn đỏ hoe. Vừa rồi ngã xuống trên má còn dính một ít bụi, chút bụi đó không thể làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của cậu, ngược lại khiến cậu trông vô cùng yếu ớt đáng thương.

Hình Việt không thể không cau mày vì những suy nghĩ không thể giải thích được của mình.

Vẻ mặt như vậy, ở trong mắt Hoài Giảo lại thành quả thực là ghê tởm cậu.

Rõ ràng là hắn vẫn đang nắm lấy cổ tay mình. Hoài Giảo không biết làm sao lại như vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy rất ấm ức, ấm ức khi bị té ngã, ấm ức khi bị người ta bắt nạt, càng ấm ức khi vô cớ bị kéo vào một trò chơi xa lạ.

Đặc biệt là bây giờ Hình Việtđang cau mày nhìn cậu.

Cậu muốn nói, đừng nhìn cậu như thế, cũng...

"Đừng hung dữ với tôi. . . . . . " Trong xoang mũi truyền đến một cái nho nhỏ thanh âm.

Hình Việt sửng sốt một lát.

"Cái gì."

Hắn hỏi "cái gì", nhưng Hoài Giảo dường như không nghe thấy. Hình Việt ngơ ngác nhìn Hoài Giảo nâng bàn tay đang bị bản thân nắm lên.

Tầm mắt dọc theo cổ tay di chuyển đến lòng bàn tay, trên lòng bàn tay trắng nõn gầy guộc có rất nhiều vết trầy, có chỗ bị rách da, có những giọt máu nhỏ rỉ ra từ lớp da bị trầy.

"Đau quá a..."

Dưới ánh mắt của hắn, Hoài Giảo nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe ướt át nói.

EDIT: KHOAI DẺO

Weibo tác giả vẽ bé Giảo Giảo tóc màu vàng cùng đàn chó điên của ẻm, rảnh rảnh tui sẽ làm một chương riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro