Truth or dare (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hình Việt nói đến câu thứ hai, có chút tức đến nghiến răng nghiến lợi, kéo khóe miệng, trừng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt bị hắn che miệng lại.

Khuôn mặt cậu nhỏ đến đáng sợ, trên làn da trắng nõn như ngọc, Hình Việt dùng một tay đã che gần hết nhan sắc diễm lệ hơn người thường này.

Hoài Giảo mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hình Việt một hồi lâu.

Cậu thực sự choáng váng cả người.

Khi Hình Việt nói rằng mông của cậu trần trụi, trong đầu cậu nổ "bang" một tiếng, sau đó đầu óc cậu trống rỗng. Hoài Giảo thậm chí còn không kịp nhận ra Hình Việt đang cố tình như thế nào khi hắn tự gọi mình là bạn trai cũ.

Cậu chỉ biết đêm hôm trước, bộ dạng cậu ngồi trước gương không có mặc quần đều bị người khác nhìn thấy hết cả rồi! !

Người này vẫn là bạn trai cũ xấu tính, luôn đối xử tệ bạc với mình, tính tình xấu xa, ăn nói khắc nghiệt, miệng lưỡi độc địa.

Hắn đã làm cái quái gì trong đêm đó vậy? ?

Hoài Giảo không dám nghĩ tới điều đó.

Phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung từ lâu, từ khi Lục Văn phát hiện chiếc gương hai mặt trong phòng của Hoài Giảo, cho đến khi Hoài Giảo bị bịt miệng kéo vào phòng.

Cho tới bây giờ, cái miệng Hình Việt vẫn đều là không kiềm chế được, chua ngoa ghen tuông, đố kị tràn đầy qua vài câu uy hiếp.

——Thằng này ngon, tôi phải gọi thằng này rằng được lắm chàng trai!

—— Mẹ kiếp, chim tôi nổ tung rồi, tôi đồng ý trả nhiều tiền làm ơn cho tôi góc nhìn đêm qua của Hình Việt! ! !

——CMN, tao chỉ nói rằng một đêm trôi qua, và cái thái độ chó má của Hình Việt thay đổi chóng mặt luôn rồi

——Tối hôm qua Giảo Giảo ngồi trước gương, từ góc nhìn thượng đế tôi còn chảy máu mũi chứ đừng nói ở góc nhìn đối mặt với Hình Việt, cái này, cái này...

——Đâu chỉ có vậy, hơn thế nữa, khi em nằm bò trên giường và tương tác với làn đạn, quần áo của em đều phải cuốn lên đến trên eo cơ, chúng ta đều phải mê mẩn suýt ngất

——Trong một thời gian ngắn, tao không biết liệu Hình Việt càng chua hơn hay tao càng chua hơn ô ô ô ô ô ô ô.

Hình Việt nhìn Hoài Giảo sắc mặt càng ngày càng đỏ, cho đến khi đuôi mắt ửng đỏ không cách nào che đi được, da thịt dưới lòng bàn tay mềm mại lại mịn màng, rõ ràng nhiệt độ chỉ cao lên có một chút, nhưng lại làm lực đạo Hình Việt nắm tay khống chế người cơ hồ mất đi sức lực.

Hoài Giảo xấu hổ đến mức ước gì mình có thể ngất đi.

Ít nhất không phải đối mặt với ánh mắt hung hăng dọa người của Hình Việt vào lúc này.

"Không có gì để nói?" Thanh âm của Hình Việt lại có chút không được tự nhiên khi lên tiếng.

Hoài Giảo cụp mắt xuống, lông mi điên cuồng rung động, tránh đi Hình Việt tầm mắt giống như đang trốn tránh.

Chỉ là không ngăn được chính mình xấu hổ cùng nhút nhát, sợ Hình Việt hung dữ với mình, sợ Hình Việt không hung dữ với mình. Hoài Giảo đều bắt chẹt được hắn, Hình Việt tựa hồ rất sợ thấy có người khóc, hai lần trước cậu rơi lệ, thái độ của người này đối với cậu liền dịu đi.

Chỉ là sợ Hình Việt sẽ không hung dữ với cậu, chỉ là lạnh lùng nói vài câu cay nghiệt, khiến Hoài Giảo tức giận mà không dám thể hiện ra một chút.

"Vừa rồi em không phải nói chuyện rất vui vẻ với Lục Văn ở trên giường sao?" Thấy cậu không trả lời, quả nhiên Hình Việt tức giận bắt đầu nổi điên.

Lời này làm cậu oan uổng quá, cái gì mà cùng Lục Văn vui vẻ ở trên giường, nghe vừa chua mà lại kỳ quái, huống chi bọn họ cách xa nhau ở trên giường như vậy, trong phòng cũng không có chỗ ngồi, đứng tán gẫu mới là kì lạ đi. Nói chuyện vui vẻ mới càng kỳ quặc hơn, từ lúc Lục Văn bước vào phòng, nói vài câu không chỉ sắc bén mà còn chứa đựng nhiều thông tin như vậy, Hoài Giảo phản ứng thôi đều không kịp, cả quá trình đều mơ hồ trả lời bằng những từ ba phải như "không có" và "không biết".

Cái này còn gọi là "trên giường có thể nói chuyện vui vẻ với Lục Văn"?

Hoài Giảo trong lòng bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, còn bị Hình Việt nhéo mặt một cái, bộ dạng của đối phương giống như còn không chịu buông tha cho cậu, trừ phi cậu trả lời khiến hắn hài lòng. Hoài Giảo không hiểu được Hình Việt đang có ý gì, chỉ có thể làm bộ mặt nhỏ đầy kinh ngạc mà liều mạng dùng sức lắc đầu, dùng động tác biểu đạt chính mình vô tội.

"Không thừa nhận?"

"Ưm ưm ——"

Anh đang bịt miệng tôi, làm sao tôi có thể nói được!

Hình Việt dường như mới ý thức được lúc này chính mình còn đang che miệng của cậu, hắn chuyển ánh mắt, thoáng nới lỏng tay ra. Hoài Giảo vốn bị hắn che mặt đến đỏ bừng, sợ Hình Việt lại giở trò với mình, vừa mới được buông ra liền vội vàng vươn hai tay nắm lấy lòng bàn tay Hình Việt.

"Đừng, đừng che lại em nữa."

Hình Việt vốn dĩ tính toán thả cậu ra, nhưng vừa bị cậu bắt lấy tay, động tác buông lỏng lập tức dừng lại tại chỗ.

Hoài Giảo chống cằm lên tay hắn, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn đang nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.

Như thể hắn hoàn toàn có thể nắm giữ chỉ bằng một tay.

Hình Việt có chút bối rối, hầu kết đều nhịn không được khẽ ép xuống trong chớp mắt.

Hoài Giảo bị che nửa ngày mới vội vàng thở ra hai hơi, thấy Hình Việt không tiếp tục bắt mình, vừa quay đầu lại liền phải bắt đầu ngụy biện.

Cậu đã quên mất mình xấu hổ như thế nào vì cởi truồng mà bị nhìn thấy hai phút trước, cậu chỉ tập trung vào việc trả lời câu hỏi bị ép buộc một cách không thể hiểu được của Hình Việt.

"Em rõ ràng còn không có nói cái gì..."

"Em chỉ nói, không có, tôi không biết." Hoài Giảo nhướng mắt liếc Hình Việt một cái, nói: "Anh liền bắt đầu hung dữ với em..."

Hình Việt: "......"

Không thể nhìn rõ mặt người nam nhân trong phòng ngủ không bật đèn, Hoài Giảo không biết Hình Việt có tức giận hay không, đối phương cũng chỉ mặc một lớp quần áo mỏng như cậu, nhưng Hoài Giảo là chính mình cởi ra do nóng nực khi cậu ở trong phòng, Hình Việt cởi áo khoác vì cậu đang giữ nó.

Nghĩ đến đây, Hoài Giảo đột nhiên nhớ tới chuyện ban ngày xảy ra với Hình Việt trong căn nhà gỗ.

"Em vừa mới giặt quần áo cho anh." Thật ra chỉ là vỗ chút nước mà thôi.

Hoài Giảo chân thành cảm giác chính mình bị ủy khuất, người lúc sáng còn bôi thuốc và trải quần áo cho cậu ngồi giờ lại là thủ phạm đang hung hăng túm lấy cậu không bỏ và nói những lời rất thô bỉ, ác liệt. Hoài Giảo bĩu môi nói với Hình Việt: "Sao chỉ mới chốc lát lại đối xử tệ bạc với em như vậy?"

Rõ ràng chỉ dọa người chứ không làm gì cả Hình Việt: "..."

——Tuyệt, tuyệt chiêu đầu đã đánh phủ đầu rồi.

—— Chiêu này, chiêu này kêu là kẻ ác cáo trạng trước.

——Ôi bảo bối này, ai chạm vào đều không mê muội sao được...

——Tập này nên có tựa đề《 Tôi ở trong game kinh dị dựa vào làm nũng với chồng phá giải hiện trường lật xe 》

Hình Việt còn chưa kịp nói lời nào, vô tình nhìn thấy Hoài Giảo đang nhìn chằm chằm làn đạn, lỗ tai đỏ bừng thiếu chút nữa đem hai tay che mặt.

【Hệ thống, cậu mặc kệ luôn sao! 】 Hoài Giảo đỏ mặt cùng hệ thống giận dỗi.

Hệ thống: 【? 】

【Họ luôn nói những điều kỳ lạ để ảnh hưởng đến tôi! 】

Hệ thống: 【......】

Hệ thống thật sự cảm thấy làn đạn nói có lý, nhưng là hắn lần đầu tiên mang theo ký chủ vừa không nói đạo lý lại còn kiều khí cùng dụ hoặc như vậy, tạm thời cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đi theo cậu nói:【Vậy thì tôi sẽ giúp ngài tắt làn đạn đi? 】

Hoài Giảo lúc này mới hài lòng: 【 Ừm. 】

Trước mặt Hình Việt, Hoài Giảo hai câu nói giống như đang oán trách lại giống như đang làm nũng, bàn tay đang sờ cằm người ta cũng cứng đờ lại rồi.

Đầu quả tim đập dữ dội, như thể bị kim đâm.

Từ khi Lục Văn vào phòng Hoài Giảo, vẫn luôn mang bản mặt không vui như ai thiếu nợ hắn, nói không được là tâm trạng gì, khi nhìn thấy Hoài Giảo trong gương cho phép người khác chạm vào tóc mái, hắn liền không nhịn được nữa liền ở trong phòng tạo ra những tiếng vang không nhỏ.

Vừa vặn khiến hai người ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy, giống như nhắc nhở, cố ý hấp dẫn người phát hiện ra vấn đề của gương.

Hắn nhìn Hoài Giảo hốt hoảng bước ra khỏi cửa.

Khi cửa bị gõ vang, Hình Việt đã hạ quyết tâm muốn tìm phiền phức cho người ta.

Hắn không biết bản thân mình khó chịu vì cái gì, nhưng nếu tâm trạng không tốt, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua thủ phạm gây ra tâm trạng không tốt này của hắn.

Hoài Giảo sợ hãi đúng như trong tưởng tượng của hắn, chỉ bịt miệng rồi kéo vào phòng, tùy tiện làm bộ mặt ác ý hung dữ nói vài câu uy hiếp, cậu liền sợ tới mức đôi mắt ướt dầm dề cũng không dám kêu một tiếng.

Chuyện gì thế này, đúng là hướng đi tốt nhất bắt nạt người ta dễ như vậy, nhưng chỉ vì một hai câu nói oán trách không giống oán trách của Hoài Giảo, làm nũng cũng không giống làm nũng, không hiểu sao lại biến thành kết cục như thế này, giống y như ở trong ngôi nhà gỗ vào ban ngày.

Hình Việt cảm thấy bản thân có chút kỳ quái.

Ngưỡng giá trị xấu tính thất thường của hắn dường như ngày càng hạ thấp đối với người nào đó.

Điều này không thích hợp.

"Rầm rầm——"

Lại có hai tiếng gõ cửa nữa.

Hình Nguyệt cau mày.

Nói chuyện hai phút, Hoài Giảo đều thất thần nghĩ đến chuyện khác.

Tiếng gõ cửa làm cậu hoàn hồn. Thời gian cậu đến đây không quá dài cũng không quá ngắn, nếu cậu chỉ đến để xem xét vấn đề của gương, chắc vài phút sau cậu đã quay về rồi, Hoài Giảo phỏng đoán Lục Văn sau khi thấy cậu mãi không có động tĩnh gì nên đã đến tìm mình.

Cậu liếc qua Hình Việt hướng trong gương nhìn lướt qua.

Không có ai ở trong phòng bên cạnh.

"Rầm rầm." Tiếng gõ cửa lần này hình như so với lần trước dồn dập hơn rất nhiều.

"Hoài Giảo?" Lục Văn thanh âm xuyên qua cửa gỗ vang lên, truyền đến tai người đang ở trong phòng, lại có một loại bị bóp nghẹt rầu rĩ cảm xúc.

Hoài Giảo muốn đáp lại, nhưng vừa mới mở miệng, lại đột nhiên bị người che kín miệng lại.

"Ưm..." Hoài Giảo vội vàng ngước mắt nhìn Hình Việt.

"Không được trả lời." Hình Việt không vui liếc mắt một cái nói.

? Tại sao nha? Hoài Giảo tràn đầy nghi hoặc, cau mày lắc đầu.

Hình Việt đứng cao hơn Hoài Giảo rất nhiều, rũ mắt từ trên xuống dưới nhìn Hoài Giảo nói: "Nói xấu tôi rồi sao còn dám đến gặp tôi, bị người ta lợi dụng còn không biết sao?"

Hắn giật giật khóe miệng nói: "Em ngu muốn chết."

Hoài Giảo : "Ô ô!" Anh mắng tôi làm gì!

Đôi mắt của Hoài Giảo gần như bùng cháy, cậu hằn học trừng mắt chằm chằm vào Hình Việt. Tựa như biết mình đắc tội với người này, Hình Việt bật cười, bàn tay đang bịt miệng người ta chuyển sang véo má mềm mại.

"Tính tình rất lớn." Hắn nhận xét.

"Rầm rầm rầm——" Lục Văn gọi Hoài Giảo ở ngoài cửa thấy không có người trả lời, hắn ta lại vội vàng gõ vài cái, sau đó gọi tên một cái tên khác là chủ nhân căn phòng: "Hình Việt!"

"Hình Việt, Hoài Giảo có ở trong đó không?"

Hình Việt lần này đáp lại, cách một khoảng xa hắn tùy ý đáp: "Ừ." Sau đó hắn như vậy véo mặt Hoài Giảo, dùng sức cưỡng chế ôm cậu đi về phía cửa.

"Hình Việt—" Cánh cửa được mở ra. Lục Văn ở hành lang bên ngoài phòng cau mày, vừa định gõ cửa lần nữa, nhưng trong tay rơi vào khoảng không, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người từ trong căn phòng tối tăm đi ra.

Hình Việt có sức lực không nhỏ, Hoài Giảo bị hắn bịt miệng rồi lại bị véo hồi lâu, trên mặt đã sớm đỏ bừng, hiện tại bị người ôm ra đứng ở trước cửa, tựa hồ vừa cùng ai làm chuyện gì đó, khó tránh khỏi việc khiến mọi người suy nghĩ sâu xa hơn.

Đôi mắt thường ngày dịu dàng của Lục Văn dường như bị kiềm chế lại, hắn nhìn Hình Việt không chút biểu cảm, ánh mắt dừng lại một giây trên đôi tay đang đặt trên vai Hoài Giảo, sau đó lại quay trở lại nhìn khuôn mặt của Hoài Giảo .

" Mọi người ở dưới lầu kêu làm bữa tối." Hắn ta bình tĩnh nói.

Ba người bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng về chiếc gương hai mặt, nhưng không ai đề cập đến nó vào lúc này, lời nói của Lục Văn giống như một bậc thang, Hoài Giảo sửng sốt, cậu "Ừm" một tiếng, tránh thoát cánh tay không dùng nhiều sức lực của Hình Việt, đi theo Lục Văn xuống lầu.

Hình Việt nhìn cánh tay thất bại trong chốc lát, ngập ngừng rồi sau đó cũng bước đi theo.

......

Hoài Giảo phát hiện gia cảnh của đám người này hẳn là không tệ. Mặc dù hai cô gái trong đội đã xung phong tình nguyện nấu ăn, nhưng khi họ thực sự làm điều đó, họ có chút luống cuống tay chân dù chỉ chọn đồ ăn, và cuối cùng Lục Văn phải đi hỗ trợ.

Hoài Giảo nghĩ đến món cháo hơi nhão lúc sáng, có chút bừng tỉnh.

Tủ lạnh trong bếp có sẵn các loại thịt và rau dưa, nhưng các cô gái dường như không hài lòng với những thứ này, họ hét lên và yêu cầu các chàng trai ra sân sau để hái một ít đồ mới mẻ, thậm chí còn muốn Trác Dật và những người khác bắt cá trên sông vào mùa đông.

"Điên thật rồi, trời lạnh như vậy lại gọi người ra bắt cá." Trác Dật vừa đi vừa than thở, trên tay còn cầm một cái vợt lưới đánh cá không biết từ đâu mà ra.

Hoài Giảo hừ một tiếng, cậu vốn dĩ đang yên lành ngồi trong đại sảnh sưởi ấm bên đống lửa, Trác Dật chỉ vào phòng bếp một lần đã bị giao nhiệm vụ, hắn ra ngoài còn đòi chết đòi sống kéo theo Hoài Giảo cùng nhau đi.

Hoài Giảo lạnh muốn chết, tuyết rơi trên núi, xung quanh cây cối đá tảng đều phủ một tầng dày đặc màu trắng, nếu cậu đi đường không chú ý sẽ trượt chân té ngã, đã hại cậu té hai lần rồi.

May mà tuyết dày, cậu cũng mặc nhiều.

"Cậu hừ lạnh cái gì vậy, tôi không phải nói tôi cõng cậu sao." Trác Dật còn cúi người khiêu khích cậu. "Nào, nào, đi lên đi này, tại sao cậu lại xấu hổ với anh trai làm gì ha?"

Hoài Giảo đẩy người ta ra, quát: "Cậu phiền phức muốn chết!"

Trác Dật lại cười cợt nhả mà tránh ra.

Hai người đi được mười phút thì nhìn thấy một nguồn nước, mũi Hoài Giảo đỏ bừng vì lạnh, lúc Trác Dật hô "Đến rồi", cậu liền vội vàng chạy hai bước về phía hắn.

Sau đó, cậu nhìn thấy một dòng suối nhỏ bị đóng băng.

Hoài Giảo: "......"

Trác Dật cầm lấy vợt lưới đập trên mặt băng, thở dài nói: "Cả hai chúng ta cùng nhảy lên cũng sẽ không nhảy ra được khe nứt nào."

Hoài Giảo quay đầu chuẩn bị rời đi.

"Này, này, đừng đi a, chúng ta đều ở chỗ này, tản bộ một chút rồi hẵng trở về đi a!"

Hoài Giảo ngoảnh mặt làm ngơ, "Chờ đã, Hoài Giảo... lại đây xem!" Trác Dật thanh âm tựa hồ có chút kích động, "Nơi này có nhà a!"

Hoài Giảo dừng lại.

"Xem ra có thợ săn ở trong núi, chúng ta đi xem!"

Hoài Giảo không phải cố ý cùng người khác lẻn vào nhà người ta, nhưng những căn nhà nhỏ xuất hiện trên núi một cách vô ích trong phim kinh dị thường đóng một vai trò quan trọng trong cốt truyện.

"Hình như không có ai." Trác Dật rón rén đẩy cửa căn phòng nhỏ ra.

"Chúng ta cứ như vậy đi vào có phải không ổn lắm hay không..." Hoài Giảo vẫn còn có chút sợ hãi.

"Không có việc gì, chỉ xem một chút đi, nếu có người tới, liền nói là chúng ta đi chơi bị lạc trên núi." Trác Dật dẫn Hoài Giảo vào nhà.

Hoài Giảo nghe vậy liền thả lỏng trái tim đang hồi hộp.

Xác thật là nhà của thợ săn ở trong núi, cùng nhà gỗ ở sân sau biệt thự có chút giống, nhưng rõ ràng so với nhà gỗ nhỏ như cái kho thì nơi này rộng rãi hơn nhiều. Đồ trang trí trong phòng ngăn nắp, Hoài Giảo để ý thấy trên sàn và trên bàn không có nhiều bụi, chứng tỏ nơi này vẫn có người ở.

"Ồ——một khẩu súng thật, khá ngầu!" Trác Dật cầm một khẩu súng săn ngắn nòng dài và làm động tác ngắm bắn chuẩn đẹp trai.

Hoài Giảo ngẩn ra, vội vàng ngăn cản hắn: "Đừng có mà đụng chạm đồ vật người khác lung tung như vậy!" Hoài Giảo cảm thấy Trác Dật so với hắn càng giống bia đỡ đạn! Nói chung loại người này đụng lung tung vào đồ nhà người khác sẽ chết rất nhanh đi! ! !

Trác Dật cười nói với cậu: "Cậu thật nhát gan."

Tuy nhiên, hắn vẫn nghe lời Hoài Giảo, thấy vẻ mặt khó chịu của Hoài Giảo giống như thực sự tức giận, hắn vội treo súng trở lại tường.

Biết trong nhà còn có người ở, Hoài Giảo và Trác Dật chỉ dám tùy tiện đi dạo một vòng rồi mới định ra ngoài.

"Ở đây còn có điện thoại sao? Trông cũ quá." Vừa bước ra đến gần cửa, Trác Dật liếc nhìn chiếc tủ cạnh cửa, trên đó là một chiếc điện thoại bàn trông rất cũ kỹ.

Hoài Giảo khựng lại bước chân khi ra khỏi cửa, rồi đột nhiên quay trở về.

"Làm sao vậy?" Trác Dật thấy người đã đi rồi còn quay trở lại rất kì lạ, Hoài Giảo đứng ở cửa, tim đập nhanh một chút, cầm chiếc điện thoại kiểu cũ trên tủ lên, tùy tiện bấm một dãy số.

Hai giây sau, ống nghe phát ra "Đô ——" một tiếng.

Hoài Giảo vội vàng cúp điện thoại.

"Cậu làm sao vậy? Gọi điện thoại cho ai đấy?" Trác Dật nghiêng người hỏi cậu. Hoài Giảo cong môi, bộ dạng như trút được gánh nặng gì đó, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Điện thoại này vẫn còn tốt nha, có thể gọi được thật nè."

Trác Dật cảm thấy kì quái: "Chuyện này có gì không bình thường sao?"

"Muốn gọi điện thoại sao không dùng di động? Cậu thật là kỳ lạ..."

Tâm trạng Hoài Giảo bây giờ thật sự rất tốt.

Một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn trên đường đi câu cá, như thể có sự chỉ dẫn nào đó, đã dẫn họ tìm đến nơi này và nhìn thấy ngôi nhà của thợ săn này.

Một chiếc điện thoại còn hoạt động cũng được tìm thấy.

"Nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể tới đây cầu cứu." Hoài Giảo không dấu diếm mà vẫn nói với Trác Dật.

Trác Dật bị lời cậu nói làm cho buồn cười, "Cậu xem nhiều phim kinh dị quá rồi sao?"

"Trong một xã hội có pháp trị, một kỳ nghỉ bình thường có thể xảy ra chuyện gì." Hắn liếc nhìn khóe miệng hơi nhếch lên của Hoài Giảo, Hoài Giảo hừ lạnh một tiếng, giả vờ không để ý đến hắn.

"Nhưng cũng có những chuyện bất ngờ..."

Hoài Giảo nhíu mày, quay đầu nhìn hắn. Cậu nghĩ rằng Trác Dật sắp nói điều gì đó rất đáng sợ, giống như Lục Văn vào buổi chiều .....

Trác Dật đến gần cậu với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, những gì hắn nói quả thực rất đáng sợ.

Hắn nói: "Nếu gặp phải loại sát nhân hàng loạt biến thái quanh năm trốn trong núi sâu rừng già kia thì coi như xong rồi." Trái tim Hoài Giảo nhất thời đập loạn nhịp.

Sắc mặt cậu đại biến, đang định đáp lại, lại thấy Trác Dật híp mắt, trầm giọng nói: "Loại biến thái kia mười đời chưa từng gặp qua nữ nhân, nếu như nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp như cậu, không may mắn có thể sẽ bị bắt cóc vào núi... Tiền dâm hậu sát."

Hoài Giảo: ...

"Tuy nhiên, nếu như cậu nghe lời một chút, tại nơi hoang dã này, hắn có thể sẽ nguyện ý nuôi cậu thêm một quãng thời gian. Dù sao nếu là tôi. . . "

"Tôi cũng muốn mỗi ngày chịch cậu, ha ha."

EDIT: KHOAI DẺO

Ui trời ơi, càng về sau chap càng dài, chap này chia làm 2-3 phần được luôn á ( dịch khoảng 15 trang lận). Ngồi ê cả mông luôn.

Mọi người nhớ vào page xem tin tức : https://www.facebook.com/profile.php?id=100095228444274.

Hẹn gặp lại nha>.< #333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro