CHAPTER 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 2

***
Dịch, Edit: TheSun Fansub

****

“Thiếu gia. Mặt trời đã lặn rồi."

"À, đã muộn thế rồi sao."

Theo lời của thủ thư, Jamie đóng cuốn sách đang đọc lại.

Tên cuốn sách là 'dòng chảy và cách kiểm soát Mana'.

Nó đã được xuất bản vào thời điểm hiện tại và chứa các phương pháp hơi thở Mana cho người mới bắt đầu.

Nó không hữu ích với anh ấy, nhưng anh ta vẫn đọc nó để xem có điều gì cải thiện được từ những phương pháp anh ấy đã học được không.

'Hơi Thở Mana không khác nhiều so với những cuốn sách khác mà mình đã đọc.'

Anh ấy đã đọc một vài cuốn sách liên quan đến cùng chủ đề, nhưng cuốn này có vẻ chi tiết hơn một chút.

'Đã đến giờ ăn tối chưa nhỉ?'

Ăn ba bữa mỗi ngày.

Anh ấy thấy chán nản khi đi ăn.

Jamie đi đến phòng ăn với những bước chân mệt mỏi.

Và khi vừa đến nơi, Jamie cau mày.

Ai đó đang đứng trước cửa ra vào.

Ngả người ra sau một chút và khoanh tay, người đàn ông đang nhìn vào bức tượng con rồng ở lối vào.

"Quả thật là Bá Tước Welton. Đây chỉ là lối vào, nhưng để mà đặt được nó ở đây thì. Và nhìn xem, nó thật là tỉ mỉ. Haha.”

Giọng của một ông già.

Jamie quay lại với một nụ cười khúc khích.

Điều đầu tiên Jamie nhìn thấy là bộ râu trắng dài tới rốn.

Và những gì anh ấy cảm thấy.

'Lúc này, tại đây có rất nhiều.'

Một lượng lớn Mana có thể được cảm nhận từ ông già.

Ông ta đang cố gắng kiểm soát và che giấu hết sức có thể, nhưng sẽ không có chuyện Jamie sẽ bị lừa.

Một pháp sư sẽ tích lũy Mana trong trái tim của mình.

Đó có lẽ là lý do tại sao có một phản ứng Mana mạnh mẽ gần trái tim. Mặc dù vậy, cơ thể của ông già giống như một cơn bão Mana.

'Ông ấy ít nhất phải bậc 7.'

Ngay cả bản thân trong quá khứ của anh ấy cũng sẽ cảm nhận được sức mạnh.

Nhưng tại sao một ông già như vậy lại ở đây?

Một kẻ xâm nhập chăng?

'Sẽ khá khó khăn nếu ông ta là một kẻ xâm nhập.'

Đáng buồn thay, Jamie hiện tại thiếu sức mạnh để ngăn cản ông già.

Điều đó khiến anh cảm thấy cay đắng.

Đầu tiên, anh phải tìm ra đối thủ là ai.

May mắn thay, ông già không có ý định tấn công ngay.

Nó có thể có nghĩa là ông ta không phải là kẻ thù, hoặc có thể vì Jamie còn nhỏ nên ông ấy không muốn làm tổn thương anh ta.

Tốt hơn là anh ấy nên tỏ ra không biết gì nếu ông ta là một kẻ xâm nhập.

Jamie, người nghĩ vậy, quyết định hỏi một câu hỏi, nhưng ông già đã nhanh hơn.

"Cháu có phải là con trai của Bá Tước?"

Một câu hỏi.

Một tia sáng xanh lục xẹt qua giác mạc của ông già.

Ngay lúc đó, Jamie cảm thấy như có thứ gì đó đang chạy khắp cơ thể mình.

Phân tích cơ thể của mình.

Nhưng anh ấy không phản ứng lại.

Đã lâu rồi anh không cảm thấy như vậy, nhưng không có nghĩa là anh ấy phải đáp lại những gì ông già đang làm.

Nhìn thấy Jamie như vậy, ông lão cười toe toét.

"Con của một con hổ là một con hổ, y chóc."

Anh không thích cách nói của người ông già giống như một lời đánh giá.

Jamie hỏi.

"Ông là ai?"

"Một ai đó có thể đi vào."

"Làm thế nào ông vào được đây?"

"Cháu không thấy sợ gì sao?"

"Tôi là người thừa kế của gia đình Welton."

Đôi mắt của ông lão mở to một chút trước câu trả lời đó.

Bởi vì đó không phải là câu trả lời đến từ một cậu bé trạc tuổi Jamie.

Trước phản ứng của ông già, Jamie chế nhạo bên trong.

Nếu từ nhỏ anh ấy thể hiện một phản ứng thông minh thì bất cứ ai cũng sẽ phản ứng như vậy.

"Tôi không biết ông là ai, nhưng đây không phải là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể vào."

Nói rồi, Jamie nâng Mana của mình lên.

Bất kể ai là đối thủ, anh phải thể hiện mình là người kế thừa gia tộc Welton.

'Ông già này, dường như ông ta đang cố tình hành động như vậy.'

Có vẻ như ông ta không phải là một kẻ xâm nhập.

Không phải ông ấy không biết Bá Tước Welton là ai, cũng không phải người mà sẽ không biết đến Kiếm sư và cũng không phải là ông già hành động lén lút như một kẻ đột nhập.

Đó là thái độ đang thử nghiệm người khác.

Nó rất khó chịu, nhưng nó sẽ không đau đớn nếu chỉ đánh vào mũi của tên kiêu ngạo.

'Ông ấy dường như không biết sẽ đau đớn như thế nào nếu bị mình đánh.'

Jamie tập trung Mana của mình vào đầu ngón trỏ.

Thấy vậy, ông lão vô cùng khâm phục.

'Mình đã nghe một chút về cậu ấy, nhưng không nghĩ rằng cậu ấy ở đẳng cấp này.'

Đây có thực sự là lượng Mana mà một đứa trẻ 7 tuổi có thể xử lý không?

Đôi mắt ông ta nheo lại.

Khóe môi ông ấy nhếch lên hình thành nụ cười.

Lúc đầu, ông ta cố gắng tìm hiểu xem mình là đứa trẻ như thế nào và kết thúc ở đó.

Ngay cả khi ông ấy đã già, ông ấy vẫn là loại người tò mò.

Và sự tò mò của ông già ngày càng được kích thích.

'Hãy thử nó một chút.'

Ông già giơ ngón tay lên.

Jamie mở to mắt.

'Ông già này!!'

Anh thấy các đầu ngón tay phát sáng.

'Sao ông ta dám thử mình ?!'

Anh biết rằng ông già đang muốn thử anh.

Nhưng đó chỉ là một bài kiểm tra về cách anh ấy phản ứng trong một tình huống như vậy chứ không phải là bài kiểm tra khả năng của anh ấy.

Tuy nhiên, bây giờ, ông ấy đang cố gắng kiểm tra sức mạnh ma thuật của anh.

Kiểm tra Diablo Volfir, người thậm chí đã hạ gục các vị thần trong quá khứ !!

Lửa. Gió. Sức ép. Xoắn. Tăng tốc. Khuếch tán.

Tính toán phức tạp chạy qua tâm trí anh.

Anh ấy còn trẻ về thể hình, nhưng kỹ năng của anh ấy đã ở trên đỉnh cao.

[Đạn lửa]

Một viên đạn nhiệt lượng cao ngưng tụ màu vàng và được gia tốc bởi gió.

Một vòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ làm tăng tốc độ bay.

Một đường thẳng.

Một vệt sáng vàng xuyên qua hành lang dẫn đến phòng ăn.

Và khi nó đến tay ông già.

[Bùm!]

Nổ tung!

Nó không lớn, nhưng ngọn lửa phun ra đủ để đốt cháy khuôn mặt của một người bình thường.

Tuy nhiên, Jamie không hài lòng.

'Đây có phải là lượng nhiệt mình có thể tạo ra bây giờ không?'

Việc thi triển đã hoàn hảo.

Tuy nhiên, khả năng hiện tại đã giảm đi rất nhiều so với những gì anh ta nghĩ.

Điều này chắc chắn sẽ khiến đối phương bất ngờ, nhưng vị Pháp Sư Bóng Đêm vĩ đại bên trong anh lại cảm thấy đâu khổ.

Trái ngược với suy nghĩ của Jamie, người bị trúng ma thuật đang suy nghĩ điều gì đó khác.

'Đây có thực sự là điều mà một đứa trẻ 7 tuổi có thể làm được không?'

Ông già không nói nên lời.

Ông đẩy làn khói ra xa.

'Nó không hoạt động.'

Jamie tặc lưỡi, chuẩn bị cho câu thần chú tiếp theo.

Nhưng ông già đã nhanh hơn.

"Tuy nhiên, cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Các vòng tròn ma thuật lửa được tạo ra trong không khí mà không cần bất kỳ niệm chú nào.

Vòng tròn ma thuật là một kỹ thuật đòi hỏi rất nhiều sự tập trung. Nó cần sự kết hợp, sắp xếp, cân bằng Mana và sử dụng thuộc tính.

Những người mới bắt đầu thì dễ dàng, nhưng càng lên cao, nó càng trở nên phức tạp hơn, cùng với đó là khả năng thất bại lớn hơn.

Tuy nhiên, mỗi vòng tròn ma thuật mà ông già mở ra đều có các thuộc tính khác nhau.

Và chúng đồng thời được mở ra mà không để đối thủ chuẩn bị.

"Chà, bây giờ đến lượt ta nhỉ?"

Ông già cười tinh nghịch và đưa tay ra.

Thậm chí không cần mang theo một công cụ làm phương tiện dẫn Mana.

'Cảm giác khó chiụ này, tốt lắm.'

Anh biết rằng đối thủ có kỹ năng cao hơn.

Nhưng khả năng này của ông lão đã vượt quá những gì anh ta tưởng tượng.

Tuy nhiên, Jamie không hề né tránh.

Anh ấy chỉ nhìn vào khuôn mặt của ông già một cách bình tĩnh.

'Ha, đứa nhỏ này thực sự là một cái gì đó.'

Thứ gì đó.

Không, anh ấy là một kho báu.

Ông già đã tìm thấy một điều gì đó tuyệt vời ở cậu bé.

Tuy vậy,

"Đây là cái giá mà cháu phải trả cho việc tấn công ta."

Bất chấp tất cả, hình phạt đã phải được đưa ra.

Năm vòng tròn ma thuật bắt đầu tỏa ra ánh sáng.

Mana quay cuồng trong khi hành lang rung chuyển.

Swoosh!

Gió mạnh đang di chuyển xung quanh.

Đó là lúc gió thổi qua.

Chang!

Một thanh kiếm duy nhất thổi bay ma thuật tạo ra từ năm vòng tròn ma thuật.

Jamie nhìn thấy tấm lưng rộng lớn bao trùm lấy anh.

Và chiếc áo khoác nâu tung bay trong gió.

Chỉ nhìn thôi đã tạo áp lực không thể tưởng tượng được lên cơ thể anh.

Thật mạnh mẽ!

"Ông đã đi quá xa rồi."

Phần lưng hơi cong đã được duỗi thẳng lên.

Jamie nghĩ rằng người đàn ông đó thật tuyệt vời.

Vị pháp sư già nhìn thấy ông ta, liền gọi tên người đàn ông đó.

"Bá Tước Welton."

Người đàn ông đã cố gắng đến và đứng trước Jamie ngay lập tức.

Ông là Lãnh Chúa của vùng đất, Kiếm Sư hạng 1 của vương quốc.

Đó là Bá Tước Welton.

Ông quay lại nhìn cậu con trai dễ thương của mình.

"Con có ổn không?"

"… Dạ. Con ổn."

Bá tước mỉm cười và gật đầu trước lời nói của con trai mình.

Sau đó, với vẻ mặt cứng đờ, ông ấy nhìn ông già.

“Chúng ta cần nói chuyện. Marquess Linmel.”

Lúc đó, ông già, được gọi là Marquess Linmel, nhìn Jamie và phá lên cười.

“Hahahaha! Chúng ta có cần phải?"

"Hầu Tước."

"Bá Tước, tôi thực sự ghen tị với ngài!"

Bá Tước Welton cau mày trước lời nói của Hầu Tước Linmel.

"Nó là con trai của tôi. Và là người thừa kế của nhà Welton! ”

"Tôi biết."

Đôi mắt Bá Tước Welton trở nên lạnh lùng trước câu trả lời của ông già.

"Ngài nói rằng ngài biết?"

“Bình tĩnh đi. Nó vẫn sống khoẻ mà."

"Nó là con trai của tôi."

Tay Bá Tước hướng về phía thanh kiếm.

Có một câu nói trên thế giới này.

Đừng bao giờ để mất dấu một Kiếm Sư.

Một Kiếm Sư không phải là một người đơn giản mới đạt đến đỉnh cao của kiếm thuật.

Kiếm Sư là một siêu nhân, người đã nhận ra ý nghĩa của 'kiếm' và có được 'sức mạnh'.

Bản chất của sức mạnh đó quyết định cấp độ của những kiếm sư và Bá Tước Welton ở cấp độ cao nhất.

"Tôi biết. Tôi chưa già đến mức không nhận ra điều đó. Ngài nghĩ rằng tôi sẽ làm điều gì đó và sau đó giả vờ như tôi không biết gì sao? "

"Ngài đã vượt qua ranh giới."

"Đó chỉ là một bài kiểm tra."

"Kiểm tra?"

Hầu Tước Linmel mỉm cười.

"Ngài có biết không?"

"Biết Gì?"

"Con trai của ngài là một thiên tài."

"Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu Hầu Tước đến đây."

Bá Tước biết rằng Jamie có tài năng về phép thuật.

Ông ta đã đưa giáo viên về vài lần, nhưng không có giáo viên nào có thể dạy được anh ấy.

Đó là lý do tại sao ông ta nhờ sự giúp đỡ của Hầu Tước Linmel.

Bởi vì ông ấy là một Đại Pháp Sư.

"Ngài thực sự không biết."

" Biết Gì?"

"Tôi sẽ giả vờ rằng tôi không nghe thấy yêu cầu."

Trước sự từ chối của Hầu Tước, Bá Tước nheo mắt lại.

Jamie vẫn chưa lọt vào mắt xanh của ông ấy sao?

Không, không thể được.

Mặc dù bá tước không biết gì về ma thuật, nhưng con trai ông ta có năng khiếu, đó là sự thật tuyệt đối.

Ông ấy nghĩ rằng nếu Jamie có được một người thầy tốt, anh ấy chắc chắn sẽ có thể đạt đến trình độ của một Đại Pháp Sư.

Nhận thấy sự bối rối của Bá Tước, Hầu Tước tặc lưỡi.

“Nhìn biểu cảm của ngài, có vẻ như ngài đã hiểu lầm.”

"Hãy giải thích để tôi có thể hiểu."

"Con trai của ngài, tôi không thể dạy dỗ được."

“… Nếu một pháp sư bậc 8 không thể dạy, thì ai có thể?”

"Ngài chưa thấy nó. Đôi mắt của đứa trẻ đó.”

Hầu Tước nhớ lại khoảng thời gian khi ông mở ra các vòng tròn ma thuật.

Jamie biết rằng có một điều kỳ diệu sẽ đến với anh.

Nhưng anh không tránh nó.

Anh ta thậm chí còn không chớp mắt.

Anh duy trì một khuôn mặt bình tĩnh như thể anh ấy biết rằng ma thuật sẽ không bao giờ đến được với anh ta.

Nó không thể được giải thích kiểu giống như 'đứa trẻ có kỹ năng cao' một cách đơn giản được.

"Nó đọc được phép thuật của tôi."

“… ?!”

"Và tin chắc rằng phép thuật của tôi sẽ không bao giờ đến được với cậu ta."

Bá Tước không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Dù khéo léo đến đâu, Jamie vẫn chỉ mới 7 tuổi.

Với những cuốn sách mà anh ấy đang đọc trong thư viện, anh ấy sẽ không thể đọc được phép thuật của một Đại Pháp Sư bậc 8.

Cho dù ông ta là người có thể hiểu được điều đó, nhưng ở trong hoàn cảnh này, nó cũng sẽ khiến bất cứ ai phải sợ hãi.

"Và nó không chỉ như vậy."

Hầu Tước cũng thông báo về phép thuật mà Jamie đã sử dụng.

Thay vì năm nguyên tố cơ bản, anh ấy đã phát triển một ma thuật dung hợp các thuộc tính cấp cao.

Đó là một phép thuật chỉ có thể được thực hiện ít nhất từ bậc 3.

"Tự học tới bậc 3. Không, nếu chúng ta xem xét những hạn chế của cậu ấy, cậu ta phải là bậc 4 hoặc thậm chí có thể cao hơn. Một thiên tài.”

Hầu Tước suy nghĩ một giây rồi nói.

"Cậu bé là một con quái vật. Một con quái vật được sinh ra. Một đứa trẻ không cần giáo viên. Chỉ hỗ trợ cậu ấy về vật chất và tinh thần. Và cậu ta sẽ tự mình phát triển."

"Con trai của tôi…"

“Có lẽ chúng ta sẽ chứng kiến ​​sự ra đời của pháp sư bậc 9, thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.”

Bậc 9.

Bậc được coi là huyền thoại.

Nó được biết đến là một bậc đã tồn tại nhưng chưa bao giờ đạt được trong lịch sử được thế giới.

"Tôi xin lỗi vì đã tấn công con trai của ngài."

Sau đó, Hầu Tước đứng lên.

“Thế giới phép thuật. Không, một cơn bão lớn sẽ ập đến toàn thế giới. Hehe.”

Và với một thứ ánh sáng chói mắt, ông ta biến mất.

Bá Tước, người bị bỏ lại một mình, có một vẻ mặt đầy gánh nặng.

**HẾT**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro