"Con đừng lo, mẹ sẽ ko để con bị làm sao đâu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngự y, em gái ta bị làm sao vậy? Nó bị sốt cao quá, phải làm sao đây, hức hức" " công chúa xin ng đừng lo. Thần sẽ giúp con bé" ngự y vội vàng kìm cơn sốt của cô công chúa bé nhỏ vừa ra đời lại r quay sang nói vội vs ng hầu gọi vua vào. " sao có chuyện j sao? Con gái ta có chuyện j sao? Nói mau" hoàng thượng của đất nc phồn vinh Estria hỏi dồn dập ngay từ khi ông bc vào phòng sinh vs nét mặt lo lắng sợ hãi. "Thưa hoàng thượng, công chúa vừa r đời đã mag trong mình nguồn sức mạnh quá to lớn để một cơ thế nhỏ bé nt có thể chịu đc vậy nên đã và đang gây nguy hiểm đến tính mạng cho công chúa ạ" ngự y cung kính nói." Thế phải làm sao" nhà vua tôn kính lo sợ hỏi, " thưa thần cx ko bt ạ, cả đời làm y tới h thần có thể thề ràng thần chưa bao h gặp một trường hợp nào như công chúa ạ" ngự y sợ hãi nói. "Cái j?" Hoàng thượng gào lên, ngài túm lấy cổ áo của ngự y và gằn giọng lên:" ta ko quan tâm ngươi làm ntn nhưng ngươi phải cứu đc con bé, nếu ko thì ta sẽ chi đuổi ngươi khỏi cung". Ngự y quá sợ mà run lên cầm cập, thực sự là ông ko bt làm thế nào mà, nhìn ra phía sinh linh bé bỏng kia mà ông cx ki khỏi đau lòng, thân là một vị y sĩ giỏi nhất nhì trong quốc gia mà ông lại ko thể cứu đc đứa trẻ kia sao, thật là quá buồn, một thành quả vô cùng đẹp đẽ của tạo hoá lại chỉ đc ngắm nhìn thế giới này có một chút, thật đau lòng nhưng làm sao đc, sống chết là do trời định, sao có thể thay đổi.
"Chàng à" hoàng hậu yếu ớt gọi nhẹ, nhà vua nhanh chóng bỏ ngự y xuống, chạy lại bên cạnh giường "sao vậy, nàng đừng cố sức, yếu lắm đấy" hoàng thượng nói. "Thiếp ko sao, cảm ơn chàng" hoàng hậu mỉm cười nhẹ nhàng " thế con bé đâu cho em bế đc ko?", nói r hoàng hậu nhìn xq tìm kiếm thân ảnh bé nhỏ. "Nàng à" nhà vua gọi vs giọng vô cùng đau buồn, hoàng hậu quay lại "con bé có lẽ ko qua khỏi". Đến đây, nhà vua đã nc mắt lưng tròng. Hoàng hậu ko nói j, chỉ cười hiền và ra lệnh cho ng bế con bé lại cho người. Nàng ta ôm lấy đứa bé trc khi nhà vua kịp nói j đó và cất lời"thiếp dã bt r, chàng ko cần lo đâu, thiếp sẽ cứu con bé." " nhưng mà ngự t còn ko chữa nổi, nàng định làm j?" Nhà vua vội nói. "Chàng hãy cứ tin ở thiếp, con bé sẽ ko sao đâu". Nói r hoàng hậu đưa mát nhìn xuống đứa bé xinh xắn đang nằm trong vòng tay mình, âu yếm thủ thủ vào tai bé rằng" con đừng lo, mẹ sẽ ko để con bị làm sao đâu." Sau câu nói đó, bỗng có một ánh sáng xanh lá ấm áp bao xq hai mẹ con. Khi ánh sáng biến mất, hoàng hậu cx ngất đi vì kiệt sức. Ngự y cùng ng hầu vội vã chạy lại bế đứa trẻ ra và chăm sóc cho hoàng hậu. Còn về phía nhà vua thì ông đã sớm ôm đứa nhỏ vào lòng ( chắc là ổng sợ con ổng bị bẩn quá, ko cho ng ta bế) và sai ng tắm rửa mặc quần áo vào cho đứa trẻ. Vua tiến gần tới chỗ hoàng hậu đang nằm và hôn lên trán nàng r thì thầm " nàng làm tốt lắm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro