Chương 12: Bắt đầu một cuộc sống khác (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với bộ đồ bệnh nhân trên người thì việc bắt xe ôm quả thật vô cùng khó khăn, tôi phải năn nỉ muốn gãy cả lưỡi mà người ta vẫn lưỡng lự, do dự không dám chở vì sợ tôi là bệnh nhân trốn trại với lại trên người tôi không có một xu dính túi. Tôi phải lấy ra cả lý do là ông nội tôi mất muốn về gặp ông lần cuối thì mới có một chú thương tình mà chở tôi đi. Ngồi đằng sau mà tôi cứ hối thúc chú xe ôm nhanh lên vì tôi sợ sẽ không có cơ hội gặp được người ông đáng kính của mình lần cuối.

Cũng may là bệnh viện cũng gần nhà tôi nên đi khoảng 45p đã về tới trước hẻm, cảm thấy hôm nay sao nó khác lạ với con hẻm bình thường mà tôi ở, mặc dù hôm nay nó có đông đúc hơn nhưng không khí lại vô cùng ảm đạm có chút gì đó u buồn. Tôi chỉ chú chạy vô ngõ đến trước cửa nhà thấy anh L, anh họ của tôi đang trông xe. Nhìn thấy tôi ổng tỏ vẻ ngạc nhiên la lên:

- H, sao em lại về đây, em đang nằm trong bệnh viện mà?

- Chuyện đó để nói sau được không ạ? Anh trả tiền cho chú xe ôm này dùm em, em muốn vô gặp mặt ông lần cuối.

- Em đi lẹ lên sắp tới giờ đóng nắp quan tài rồi đấy!

Nghe vậy tôi gấp gút chạy vào nhà, cả ba, mẹ tôi đều ngỡ ngàng khi thấy tôi, có lẽ họ đều muốn lên tiếng hỏi vì sao tôi lại có mặt ở nơi này mà không phải là bệnh viện, còn chú út tôi đâu sao để tôi đến đây nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép họ có thể hỏi hay thắc mắc vì ngay lúc này là lúc nắp quan tài của ông tôi đang được đóng lại. Tôi muốn chạy lại chỗ đặt quan tài nhìn ông lần cuối, nhưng đúng lúc này có một bàn tay đè lên vai tôi khiến tôi không thể nào di chuyển đành trơ mắt nhìn nắp quan tài bị đóng lại. Trước mắt tôi bỗng nhiên tối sầm lại.

Tỉnh dậy nhìn quang cảnh xung quanh, đây chính là phòng của ông nội, mọi thứ đều vô cùng quen thuộc duy chỉ có một thứ xa lạ chính là người đàn ông trung niên cao to đã khiến tôi không thể nào lại gần quan tài của ông. Ông ta đang ngồi trên ghế mắt đang nhắm lại định thần, tôi định ngồi dậy để ra ngoài thì ông ta mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ấy làm tôi cứng đờ người nó ẩn chứa một sự uy nghiêm, áp bức người khác một cách vô cùng mãnh liệt. Trái tim tôi đập mạch vì sợ sệt, đây là nhà tôi, phòng của ông tôi thì không lí nào lại để một người ngoài, không liên quan đến trông chừng tôi được, muốn hỏi nhưng chẳng dám. "Cạch" có tiếng xoay khóa cửa, là cha tôi bước vào thấy tôi đã tĩnh trên môi ông nở một nụ cười nhẹ nhõm rồi lại hỏi tôi.

- Sao con lại về, không ở bệnh viện với chú út đi?

Nghe cha nhắc đến chú Út lòng tôi lại càng thêm chua xót, không biết cha sẽ đau buồn đến mức nào khi vừa mới tiễn kẻ đầu bạc giờ lại phải tiễn thêm kẻ đầu xanh. Một thanh âm trầm khàn, âm lãnh cất lên:

- Đi rồi!

Tôi kinh ngạc nhìn ông ta, cha tôi thấy thái độ của tôi hỏi lại một lần nữa:

- Phải không H?

Tôi chỉ biết cúi đầu mà gật gật, cha tôi sững người chầm chậm bước ra ngoài. Tôi im lặng chờ đợi người đàn ông trung niên sẽ nói gì tiếp theo, nhưng một lúc lâu ông ta vẫn bất động. Lúc này tôi không thèm quan tâm ông ta nữa vì tôi nhớ đến chuyện quan trọng hơn đó là tìm cái hộp gỗ mà ông đã nói trong mơ. Tôi lục đến ngăn kéo thứ ba thì thấy được một cái hộp gỗ bên trên có dán một lá bùa, tôi lấy ra đem nó đặt trên giường để nhìn kỹ hơn, đây chỉ là một chiếc hộp bình thường không có gì đặc biệt, cũng chẳng có khoá nhưng tôi không tài nào mở được, tôi nghĩ có lẽ liên quan đến là bùa nên thử xé nó ra nhưng khi vừa dùng sức thì đột nhiên có cảm giác như bị điện giật. Loay hoay với cái hộp cả buổi vẫn là chịu thua, lúc này người đàn ông cất tiếng:

- Huyết chú!

Tôi kinh ngạc hỏi

- Là cái gì, giải làm sao?

Ông ta nhìn tôi chằm chằm rồi đáp:

- Máu!

Sau câu nói đó ông ta lại nhắm mắt bỏ mặt sự nghi vấn, thắc mắc của tôi. Tôi nhớ đến những bộ phim truyền hình tôi coi thì có lẽ máu cần để giải chú ở đây có lẽ là máu của tôi vì có lẽ huyết chú là dùng máu của người hạ chú mà ông và tôi cùng huyết thống hi vọng là nó sẽ có tác dụng. Loay hoay kiếm con dao để rạch tay mà chẳng thấy, nếu ra ngoài lấy dao thì có lẽ sẽ bị phát hiện và bị ngăn cản vì dù sao tôi cũng còn yếu, nên đành xài chiêu mà hay được sử dụng trong nghi thức: "Cắt máu ăn thề" đó chính là dùng móng tay. May mà móng tôi còn chưa cắt, dùng móng gạch một đường trên đầu ngón tay và nặn máu lên lá bùa, rồi tôi thử dùng sức xé nó quả nhiên có hiệu nghiệm, bên trong là một lá thư và một túi gấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro