Chương 20: Nghiệt duyên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu là tôi của 3 năm trước thì có lẽ đã sợ đến hồn vía lên mây rồi, nhưng hiện nay thân là pháp sư có cợ duyên xảo hợp và chăm chỉ luyện tập không ngừng khiến cho tu vi cũng nằm ở mức gọi là tầm trung nên những trò vặt vãnh như rơi đầu này đã không còn có thể hù dọa được tôi nữa.

Tôi thản nhiên bỏ qua nó và tiếp tục đi tiếp như thể chẳng nhìn thấy gì, khiến cho quỷ nhi và cả cô chủ khách sạn tỏ ra kinh ngạc nhưng ngày lập tức lấy lại bình tĩnh và cười mỉm nói thầm:

- Hừ, tính ra cũng có chút gan dạ nhưng ải thứ 2 chưa chắc ngươi có thể qua.

Tôi giả vờ không nghe được lời cô ấy nói mà cứ tiếp tục bước về phía trước, quả nhiên là không đơn giản dọc đường đi hai bên hành lang nhan nhản bọn quỷ ma từ già tới trẻ với đủ hình thái, dị dạng nào là không đầu, vỡ mặt, cụt tay, cụt chân, thân thể thối rửa dòi bọ lúc nhúc, những mảng thịt à không đúng phải gọi là những mảng dòi cứ không ngừng ngấu nghiến những thớ thịt còn xót lại trên cơ thể.

Tôi cảm thấy kì lạ tại sao ở đây có nhiều ma quỷ đến thế nhưng tà khí lại không hề nồng đậm như cái tôi đã cảm giác trước khi lên đây, có lẽ sự thật vẫn còn ở nơi sâu hơn. Đang định bước đi tiếp thì cô chủ lên tiếng:

- Có lẽ anh không phải là người bình thường, xin lỗi vì đã xem thường anh nhưng trước khi đi tiếp tôi cần nói với anh một số điều quan trọng.

- Được, cô muốn nói gì?

- Bên trong đó là một tà vật rất nguy hiểm, cô ta đã tu luyện hơn 1000 năm pháp lực cực cao, tôi muốn anh biết rõ để anh có thể đưa ra quyết định chính xác cho bản thân, tôi không muốn anh chết oan rồi oán hận tôi.

Tôi tỏ vẻ bình thản, thong dong, ung dung ra hiệu không sao cả.

Cô chủ tỏ vẻ lo lắng, lắc đầu với thái độ tự tin có phần thái quá như tôi:

- Những người trước kia đều có danh tiếng trong giới pháp thuật, họ cũng tự tin như anh nhưng rồi đều một đi không trở lại. Còn đối với một tên vô danh tiểu tốt như anh mà lại tự tin.. à không phải gọi là ngạo mạn mới đúng. Đúng là tuổi trẻ háo thắng mà.

Chúng tôi đi một lúc lâu thì cô chủ ra hiệu dừng bước, trước mắt tôi đây là một bức tường đá chi chít những văn tự tiếng Phạn, có lẽ nó được dùng để trấn áp thứ tà vật nào đó rất kinh khủng, bởi vì dù đứng cách một cánh cửa tôi vẫn có thể cảm thấy được cái mức độ nồng đậm của nó.

Cô chủ bảo tôi chuẩn bị, vì sau khi mở cửa tự đóng, khoảng 20p sau thì cô ta sẽ trở lại mở cửa cho tôi ra ngoài nếu như vẫn còn mạng trở ra. Cô ấy lấy móc ra một viên thạch màu đỏ sẫm rồi đưa lại gần cánh cửa niệm lẩm bẩm. Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra, một lượng tà khí dày đặc thoát ra ngoài, bên trong tối đen như mực không hề có một tí ánh sáng nào ngoại trừ vài tia sáng yếu ớt từ ngoài hắt vào.

Cô chủ đá tôi vào mông tôi một cách đau điếng khiến tôi ngã nhào vào bên trong, cô ta đóng cửa với một nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt. May là cô ta cũng kịp báo tôi rằng bên trái cửa có một đèn sạc. Dựa vào trực giác tôi mò một lúc mới sờ được một vật nhỏ nhắn, mở công tắc lên nhìn được đây là một chiếc đèn nhỏ cho nên ánh sáng cũng chỉ le lói không đủ để nhìn được cảnh quan xung quanh. Tôi cẩn thận tiến lên phía trước khoảng 10 bước thì chân cảm thấy đụng phải vật cứng, tôi lấy đèn để soi xét thì thấy được vật cứng mà tôi đụng phải là một cỗ quan tài với những đường nét vô cùng tinh tế, sắc sảo, đặc biệt hai bên quan tài được điêu khắc phụng hoàng đang dang đôi cánh của mình gầm thét. Bên trên còn được khắc bởi những viên ngọc phỉ thúy lấp lánh, chứng tỏ chủ nhân của chiếc quan tài có một thân phận không tầm thường.

Không kiềm chế được sự tò mò của mình, tôi mở nắp chiếc quan tài ra, thật đáng kinh ngạc thi thể vẫn còn được giữ nguyên vẹn cứ như thể đây chỉ là một người con gái đang say sưa ngủ, bản tính háo sắc của tôi trỗi dậy muốn sờ thử vào mặt của đại mỹ nhân này thì bất ngờ cô ta mở mắt, còn chụp lấy bàn tay của tôi làm tôi cảm thấy có phần hơi giật mình liền giật tay lại, nhưng không ngờ một nữ nhân như cô ta lại có một sức lực phi thường khiến tôi không thể nào giật tay được, tôi cảm thấy thân thể mình càng ngày càng yếu đi vội vàng mở thiên nhãn để nhìn rõ, quả nhiên là cô ta đang hút lấy sinh lực của tôi. Vội vàng dùng tay còn lại kết một cái phiên thiên ấn chưởng về phía cô ta, cô ả dùng bàn tay còn lại đỡ lấy chưởng đó của tôi nhưng có lẽ vì khinh địch nên chỉ dùng tầm 3 thành công lực nên dễ dàng bị tôi đẩy lùi.

Đại mỹ nhân gào thét tức tối: "Tên tặc tử to gan, dám xông vào phá giấc ngủ của bổn công chúa, nộp mạng đi!". Vừa dứt lời cô ta lao vào tấn công tôi như vũ bão, cũng may đã mở thiên nhãn nên mới có thể tránh né được những đòn tấn công của cô ấy một cách dễ dàng, nhưng việc này khá tốn công lực cộng thêm việc lúc nãy tôi đã quá sơ suất để cô ấy hút đi một phần sinh lực thì việc muốn trốn khỏi đây khá là khó khăn, chứ đừng nói đến việc thu phục cô ấy. Nhìn đồng hồ thì còn khoảng 5p nữa thì cô chủ kia mới đến mở cửa cho tôi, với pháp lực hiện giờ thì chắc có thể cầm cự được đến lúc đó.

Tôi quyết định dùng một chút mưu mẹo để câu giờ, tôi giả vờ thương lượng với ả ta:

- Công chúa xinh đẹp xin tha mạng, tại hạ chẳng qua ham vui nên nhất thời mạo phạm, mong công chúa khoan dung lượng thứ cho kẻ hèn.

- Ta cũng không phải thích giết người thường rất nhàm chán, nhưng ngươi thì lại là một pháp sư, rất tốt để ta bồi bổ và nâng cao tu vi, một miếng mồi béo bở như thế chẳng lẽ bổn công chúa ta lại bỏ qua.

Cô ta lại tiếp tục tấn công, tôi liền lấy ra báu vật gia truyền của dòng họ là đá ngũ hành, để tạo kết giới phong tỏa cô ta. Bị tôi tấn công bất ngờ nên không kịp phòng bị nên cô ả bị nhốt gọn trong kết giới của tôi, cô ta không hề nao núng và cẩn thận quan sát kết giới rồi đột nhiên trừng mắt quay sang tôi hỏi:

- Đây là ngũ hành pháp trận, ngươi có quan hệ gì với tên pháp sư Trần Tử Hưng?

- Hừm, ông ấy là tổ tiên của ta.

- Tổ tiên? Vậy có nghĩa hắn ta chết rồi ư?

- Đúng rồi đó là chuyện của mấy trăm năm trước rồi?

- Ha ha ha, thì ra ta đã bị lừa đến mấy trăm năm rồi cơ à!

Cô ta cười phá lên, luồng khí xung quanh cũng thay đổi một cách nhanh chóng, càng lúc càng nồng đậm chắc hơn khoảng 3, 4 lần khi tôi bước vào đây. Kết giới của tôi đang bị lay chuyển dữ dội, tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, đá ngũ hành cũng đang xuất hiện vết nứt có lẽ cả nó cũng không cầm cự được bao lâu, tôi sẽ chết ở đây ư? Ông ơi, cậu ơi, con xin lỗi vì đã để mọi người thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro