Chương 2: Án mạng trong tiệm hoành thánh*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giúp A Tài dọn nhà chính là Vương Tiểu Hổ và Cao Hành.

"A Tài, ngươi chỉ có thế này sao?" Vương Tiểu Hổ thấy trong tay y chỉ có một bọc hành lý.

"Phải, đồ có thể sử dụng không nhiều lắm." Đây là lời nói thật, trông giữ nghĩa trang cái gì cũng không có, chỉ thi thể là có nhiều nhất. Y chọn lấy vài bộ y phục, dụng cụ đánh răng tự chế, đây là toàn bộ gia sản của y, chờ có tiền công rồi mua mấy bộ y phục mới.

Xem ra thuê xe ngựa chỉ để chở người mà thôi.

"Ta giúp ngươi cầm." Nói xong, Vương Tiểu Hổ dành lấy bao vải trong tay y, y cũng không cự tuyệt. Trên xe, Vương Tiểu Hổ và y ngồi cạnh nhau, Cao Hành ngồi đối diện.

"A Tài, không ngờ ngươi lợi hại như vậy, mới nghe câu đầu tiên đã biết ai là hung thủ. Nghề ngỗ tác là ngươi học được từ ai?" Sau khi án tử kết thúc, Vương Tiểu Hổ vô cùng sùng bái y, trực tiếp bỏ qua "thần tượng" quá khứ là ca ca của Cao Hành – bộ khoái Cao Chí.

"Này, học từ Tiền thúc." Cũng không thể nói cho hắn biết, là học được ở đại học, sau đó xuyên tới đây. Dù sao Tiền thúc đã chết rồi, đẩy lên người ông là tốt nhất, chết không thể đối chứng.

"Trước kia không biết Tiền thúc lợi hại như vậy. Ai, đáng tiếc thúc ấy đã chết." Vẻ mặt Vương Tiểu Hổ đầy tiếc nuối.

Vương Tiểu Hổ là người đơn thuần dễ tin lời nói của người khác. Nếu Tiền thúc thật sự có chút tài, vì sao luôn ở trong nghĩa trang, phải biết rằng địa vị của ngỗ tác tuy không cao, nhưng bổng lộc không tệ, chắc chắn tốt hơn là làm việc ở nghĩa trang.

"Vì sao trước kia Tiền thúc không làm ngỗ tác?" Cao Hành mặt không biểu tình hỏi. Hắn thấy y nhất định là mèo mù gặp được chuột chết, trùng hợp mà thôi. Suy luận dễ hiểu như vậy, nếu cho mọi người một chút thời gian, bọn họ cũng sẽ nghĩ đến. Dù sao án tử này cũng do "người ngoài nghề" phá, hắn và ca ca của hắn cũng không quá quan tâm, bọn họ vốn sinh trưởng ở bộ khoái thế gia.

Nghe ra giọng nói của Cao Hành bất thiện, y ngáp một cái nói

"Ta không biết, Tiền thúc không nói với ta." Nói một cách khác chính là, nếu ngươi muốn biết, chỉ có thể xuống dưới hỏi ông ấy.

Cao Hành cứng miệng, không nói thêm gì nữa.

Lúc này cũng chỉ có người trì độn như Vương Tiểu Hổ mới không nhìn ra khói lửa giữa hai người, tiếp tục "khờ dại" nói y "lợi hại".

Mà y thì chỉ cười cười, không trả lời.

Rất nhanh, một đường đến nha môn. Ngô Viêm, Hứa Ngụy, Cao Chí tự mình ra cửa nghênh đón, dàn xếp ổn thỏa cho y. Thêm Cao Hành, một nhóm năm người cùng ăn tối, xem như tiệc hoan nghênh y.

Gần kết thúc bữa ăn, Ngô Viêm nhìn y nói:

"Ngày mai bắt đầu phá án, có cần gì không?"

"Ta cần một trợ thủ, à, chính là người giúp đỡ. Lúc ta nghiệm thi cần người ghi chép, cho nên người đó nhất định phải biết chữ." Y nuốt xuống ngụm canh cuối cùng.

"Ừm" Ngô Viêm đang nghĩ nên chọn người nào thì Cao Chí nói:

"Đại nhân, xá đệ được không?"

Cao Hành không thể tin nhìn tam ca của mình, bảo hắn làm người giúp đỡ nghiệm thi, hắn đường đường là một bộ khoái nha.

Ngô Viêm nhìn Cao Hành

"Như thế rất tốt, ngươi có bằng lòng không?"

"Không tốt." Cao Hành chưa kịp từ chối thì bên cạnh đã truyền đến giọng nói, không ngờ có người lên tiếng cự tuyệt. Bốn người đang ngồi đều nhìn y.

"Này, Cao Hành đường đường là một bộ khoái, làm người giúp đỡ ta, ủy khuất cho hắn nha." Hắn cũng không muốn lúc nghiệm thi còn phải thời khắc đề phòng một kẻ luôn nghi thần nghi quỷ.

Nhưng lời này nghe vào tai Cao Hành, liền biến thành chính mình bị một ngỗ tác nho nhỏ ghét bỏ, lập tức mắt bốc lên lửa giận, ôm quyền hướng Ngô Viêm nói

"Đại nhân, Cao Hành đồng ý." Hừ, muốn tránh hắn, hắn càng muốn theo.

"Cao Hành đã đồng ý, A Tài cũng không nên từ chối, phải biết rằng số người trong nha môn biết chữ chỉ đếm được trên đầu ngón tay."

Nghe thế, y cũng không tiếp tục cự tuyệt, người biết viết chữ không nhiều lắm. Vậy không còn cách nào, nhưng Cao Hành đồng ý lại vượt ngoài dự đoán của y. Y tưởng rằng trong mắt hắn đã thể hiện rõ " ta ghét ngươi". Hơn nữa hắn tin rằng, cho dù Cao Hành đáp ứng, cũng không phải hảo tâm.

Mà sở dĩ Cao Chí đề cử đệ đệ của mình làm trợ thủ cho y, một mặt là muốn nhìn một chút "thực học" của y, dù sao hắn mới biết "A Tài". Ngày hôm qua khiến hắn rất bất ngờ, hắn chỉ lo là người bên kia phái tới. Tiếp theo, nếu y thực sự có bản lĩnh, như vậy để Cao Hành ở bên cạnh cũng có thể học được chút gì đó.

Ngô Viêm thì thật cao hứng vì có thêm một bang thủ đắc lực.

Sư gia Hứa Ngụy thì một mực đau lòng vì mười hai tháng bổng lộc, xem ra phải tiết kiệm các khoản khác.

Vì vậy mọi người đều mang tâm sự, hàn huyên một lúc, tự tán đi nghỉ ngơi.

Từ lúc y nhậm chức đến nay, huyện Đạo Hà đột nhiên yên bình trở lại, mỗi ngày đều là việc lông gà vỏ tỏi, không hề cần đến y. Khiến mỗi ngày y đều bị Cao Hành nhìn với ánh mắt khinh bỉ, tựa như đang nói: Không làm gì, không biết xấu hổ cầm nhiều bổng lộc như vậy, mỗi ngày thịt cá, lại tuyệt không cảm thấy xấu hổ.

"Nếu ngươi muốn ăn đùi gà trên bàn, không cần phải nhìn chằm chằm vào ta như vậy." Mỗi ngày bị người khác nhìn "đầy ắp thâm tình" như vậy, dù cho da mặt dày cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Cao Hành hừ lạnh một tiếng, hắn thật sự không hiểu đại nhân nghĩ thế nào mà mời cái tên vô lại này làm ngỗ tác, mỗi ngày trừ ăn uống vui đùa ra, tên này luôn làm việc kỳ quái, sau đó lại vào phòng mò mẫm. Càng không hiểu tại sao tam ca muốn hắn đi theo bên cạnh người này, nói là cùng y học tập, học tập sống phóng túng, hay học tập làm lưu manh?

Vương Tiểu Hổ ở một bên không dám nói gì, hơn nửa tháng nay hắn luôn bị kẹt giữa hai người. Cho dù hắn trì độn nhưng khoảng thời gian này cũng đủ để hắn biết hai người không hợp nhau cỡ nào, mà càng về sau hắn càng tin tưởng vững chắc lời y nói, cái gì mà "Im lặng là vàng."

"Không làm gì cũng cầm tiền, ngươi không biết xấu hổ?" Cao Hành châm chọc.

"Không chết người là chuyện tốt nha." Y lại xé một cái cánh gà gặm.

"Ngươi" Một câu khiến Cao Hành không thể nào phản bác.

Giữa ba người, ngoại trừ âm thanh nhai nuốt thì không còn âm thanh nào khác. Y cầm lấy "khăn tay" một bên xoa xoa, đương nhiên đó là chuẩn bị cho y.

"Ta no rồi, đi ra ngoài dạo. Tiểu Hổ có đi không?"

"Này, được"

Vương Tiểu Hổ có chút khó xử nhìn hai người, cuối cùng vẫn quyết định cùng y ra ngoài. Hắn cảm thấy khó ở chung với Cao Hành hơn, dù sao "cấp bậc" cũng khác nhau.

Hai người đứng dậy đi ra nha môn, y liền cảm giác sau lưng mình muốn thiêu thành hai cái động.

Trên đường người đến người đi, khắp nơi là thanh âm rao hàng của người bán hàng rong. Tuy huyện Đạo Hà không quá lớn, nhưng cũng là thành trấn náo nhiệt, nam lai bắc vãng, buôn bán không tệ.

"Thơm quá, ngươi có ngửi thấy không?" Y nhắm mắt lại, ngửi ngửi, trong không khí tràn ngập mùi thơm làm hắn rất muốn ăn một chén.

"A? Chúng ta vừa ăn xong"

"Ta còn đói. Đi, ta mời ngươi ăn hoành thánh." Nói xong y trực tiếp đi về hướng một tửu lâu.

"Khách quan, bên trong mời." Một tiểu nhị rất nhiệt tình đi ra, dẫn bọn họ đến bàn trống cạnh góc, kéo xuống khăn trên bả vai, lau lau bàn.

"Mời ngồi. Không biết hai vị muốn ăn gì?"

"Hoành thánh, hai chén." Nhìn chung quanh một vòng, mọi người đều ăn hoành thánh, hẳn là món ăn chiêu bài.

"Này, một chén thì tốt hơn, ta no." Vương Tiểu Hổ tranh thủ nói.

"Gọi thêm món khác không ạ? Món ăn ngày hôm nay không tệ." Tiểu nhị giới thiệu.

"Chỉ nhiêu đó thôi" Y cầm lấy bát trà, rót cho mình và Tiểu Hổ mỗi người một chén.

"Vâng, một chén hoành thánh." Hướng nhà bếp hô to, tiểu nhị rời đi phục vụ bàn khác.

"Không cần thay ta tiết kiệm tiền, hoành thánh thơm như vậy nhất định phải nếm thử." Y uống một ngụm trà, nói.

"Hình như đều là ta trả tiền." Vương Tiểu Hổ nghĩ lần đó đi ra ngoài không phải cũng là mình trả tiền sao.

"Chờ ta nhận bổng lộc, chuyện thứ nhất chính là trả lại tiền cho ngươi, chuyện thứ hai chính là mời ngươi ăn cơm." Vẻ mặt y đầy thành ý.

Đang chờ đợi, trong tửu lâu có ba người khí chất bất phàm đi vào, được tiểu nhị dẫn đến chỗ ngồi gần cửa sổ. Cũng gọi ba chén hoành thánh, ba người không nói chuyện với nhau. Tuy ngồi cùng, nhưng rõ ràng nam nhân mặc y phục màu xanh có vẻ là "lão đại", bởi vì hai người còn lại rất là cẩn trọng. Như phát giác được y nhìn chăm chú, người nọ quay sang nhìn y, trong lòng A Tài huýt sáo, nam nhân này rất tuyệt, ngũ quan cương nghị, là loại hắn thích, tuy bị bắt gặp nhìn trộm, nhưng y rất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác. Đúng lúc này một chén hoành thánh được bưng lên. Trước khi xuyên qua, y chính là một gay thực sự, chỉ có điều bởi vì công việc, không có thời gian ra ngoài "Lêu lổng". Đến nơi này, tuy không phải triều đại y biết rõ, nhưng nam nam chi luyến không thịnh hành. Mà y cảm thấy chuyện tình cảm, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Nam nhân là Triển Cảnh Nham cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, quay đầu lại, ngoài ý muốn thấy được một nam hài thanh tú tái nhợt. Nhìn thấy một đôi mắt hắn chưa bao giờ thấy qua, thâm thúy nhưng thanh tịnh. Nhìn lén bị bắt, đối phương lại rất tự nhiên mà dời mắt đi chỗ khác. Triển Cảnh Nham nhíu mày, có chút kinh ngạc vì sự trấn định của đối phương.

"Thiếu gia?" Thạch Mặc theo hướng ánh mắt của Triển Cảnh Nham nhìn nam hài, thấy có vẻ khác thường.

"Không có việc gì." Thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm trà.

"Đêm nay nghỉ ngơi tại huyện Đạo Hà, ngày mai tiếp tục lên đường."

"Vâng." Thạch Mặc, Lâm Khiêm thấp giọng trả lời.

"Aaa. Chết người, cứu mạng." Một tiếng hét từ trên lầu truyền đến, ngay sau đó một tiểu nhị lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Bản năng nghề nghiệp khiến y và Vương Tiểu Hồ liền vội chạy lên lầu.

Thanh Mặc nhận được ánh mắt của thiếu gia, cũng đứng dậy chạy lên xem xét.

Bên kia, lúc y mở cửa phòng ra, thấy một nữ nhân treo cổ trên xà nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro