1. Cập nhật chương cuối cùng của trò chơi thất bại quốc gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Cập nhật chương cuối cùng của trò chơi thất bại quốc gia.

Những trò chơi thành công đến mức cả nước biết đến chúng thì gọi là kiệt tác quốc gia. Trong khi đó, những trò chơi kết thúc thất bại trên quy mô lớn được gọi là thất bại quốc gia. 

Ở Hàn Quốc, không có kiệt tác quốc gia nào, nhưng lại có một thất bại quốc gia.

Khoảng mười năm trước, một trò chơi đã được công bố. 

Trò chơi nhập vai di động 'Player Meister High School', viết tắt là 'PMH'.  

Trong đó, xã hội hiện đại bị thay đổi đáng kể bởi các cuộc tấn công từ thế giới khác.

Và như vậy, trường trung học Eungwang đã đào tạo những người chơi có khả năng siêu nhiên. 

Đó là một game nhập vai di động lấy bối cảnh trường học cho phép bạn điều khiển nhiều nhân vật khác nhau để tiếp tục câu chuyện hoặc hoàn thành các nhiệm vụ trong trò chơi này.

PMH có khởi đầu tuyệt vời, vốn đã là một chủ đề nóng ngay cả trước khi phát hành. 

Nó có chi phí tiếp thị và phát triển cao nhất trong lịch sử ngành công nghiệp trò chơi. 

Bài hát mở đầu được thể hiện bởi một ca sĩ tài năng, nổi tiếng với nhiều bài hát đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc.

Quảng cáo trò chơi được phát sóng trong khung giờ vàng dành cho các chương trình phát sóng công cộng, cáp và truyền hình. 

Xe buýt, trạm dừng, tường và cửa tàu điện ngầm treo đầy áp phích. 

Các biểu ngữ và video giới thiệu có mặt khắp các trang web cổng thông tin. 

Không ngoa khi nói rằng một nửa dân số Hàn Quốc đã xem quảng cáo của PMH. 

'Tôi đã tìm thấy trò chơi của đời mình!' 

Đó là những gì tôi nghĩ khi đăng ký trước cùng với ba triệu người khác. 

Ngày phát hành PMH là một ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học (SAT) của tôi. 

Sau khi tôi thoát khỏi bài kiểm tra, tôi và ba triệu người chơi khác bắt đầu chơi vào ngày phát hành đầu tiên. 

Tuy nhiên PMH đã trở thành cơn sốc trong đời đối với nhiều game thủ. 

Cân bằng trò chơi của nó là một mớ hỗn độn, cho dù là nhân vật, kỹ năng hay vật phẩm.
Lỗi xuất hiện mỗi ngày, nhưng chúng không bao giờ được sửa. 

Tôi không thể biết liệu trò chơi có cố tình tạo ra độ khó của trò chơi để khiến bạn có tâm trạng tồi tệ trong những tình huống vô lý và phi lý hay không. 

Phần thưởng quá ít cho việc thao tác thủ công lặp đi lặp lại và không có tính năng tự động trong trò chơi. 

Vì không có tính năng 'yêu cầu trợ giúp từ người chơi khác' nên chỉ có chế độ một người chơi. Trò chơi thiếu yếu tố nhiều người chơi. 

Xếp hạng của trò chơi trên các nền tảng giảm mạnh. Các bình luận đầy những lời nguyền rủa và tuyên bố bỏ trò chơi. 

Tuy nhiên, những fan cứng như bê tông vẫn chịu đựng được. 

Trò chơi có thể có nhiều sai sót, nhưng cũng có những khía cạnh tích cực. 

Hình minh họa đẹp chất lượng cao. 

Hình ảnh nhân vật trong trò chơi có vẻ như được vẽ bằng tay. 

Nhân vật có tính cách chi tiết và hấp dẫn. 

Những người hâm mộ cuồng nhiệt không thể rời bỏ trò chơi. 

Tuy nhiên, điều đó cũng không kéo dài lâu. 

Câu chuyện ảm đạm không có ước mơ hay hy vọng đã thay đổi suy nghĩ của cả những người hâm mộ tận tâm nhất.

[Tất cả người hâm mộ sẽ bỏ cuộc trong vòng 24 giờ sau khi trò chơi được phát hành!] 

[Những nhân vật tôi nuôi dưỡng, gia đình và những người bạn của tôi đều chết! Nếu mọi người được hoàn tiền thành công, xin hãy chia sẻ cho tôi cách thực hiện.] 

[Các nhân vật của tôi đều chết một cách khủng khiếp. Mọi người nghỉ chơi đi! Tôi biết điều đó nghe có vẻ không khả thi, nhưng tôi hy vọng bạn sẽ được hoàn lại tiền.] 

[Khi tôi chuẩn bị kết thúc trò chơi, Cục Quản lý Nhân lực Quân sự đã gửi cho tôi một thông báo. Đây là loại may mắn gì vậy?] 

[Tôi nghĩ mình sắp chết vì thất vọng với câu chuyện rồi. Cút đi!] 

[Tôi sẽ nói ngắn gọn: Thoát khỏi trò chơi. Tôi sẽ trả tiền để chưa bao giờ chơi nó.] 

[Người điều hành Fandom trực tuyến đã rời đi. Nếu không có ai nộp đơn cho vị trí này trong ba ngày, vị trí sẽ được chuyển ngẫu nhiên.]

Sau khi tất cả các nhân vật trong câu chuyện bị thảm sát, Fanpage chia sẻ thông tin không chính thức của PMH đã bị phá hủy, nhiều fan cứng đã rời đi. 

Vụ việc sau đó được gọi là "Sự sụp đổ của PMH Hardcore Playerbase" trong cộng đồng game thủ.
Những từ này bắt đầu lan truyền trong cộng đồng game: 

'Bạn không được tương tác với nước tù đọng của trường trung học Eungwang.'
(tl/n: nước đọng = người chơi cùng một trò chơi lâu đến mức họ trở thành chuyên gia) 

PMH là một trò chơi hiếm hoi sẽ mãi mãi khắc ghi trong lịch sử trò chơi. 

Chỉ những người tạo ra trò chơi đó và những kẻ điên mới chơi trò đó, nhưng cả hai đều là loài nguy hiểm nên bạn nên tránh tiếp xúc với họ. 

Trong khi đó, tôi liên tục quay lại và bỏ cuộc, đồng thời nghe những lời chửi rủa về những kẻ điên. 

Bất cứ khi nào câu chuyện được cập nhật, các nhân vật có thể chơi được và những người xung quanh họ đều chết một cách khủng khiếp. 

Những nhân vật sống sót cũng bị hủy hoại về mặt tinh thần. 

Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng tiếp tục câu chuyện tiếp theo. 

"Nếu thêm một người nữa chết, mình thực sự sẽ bỏ cuộc!" 

Tại thời điểm đó, tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ trò chơi. 

Tôi vẫn không ngừng tự nói với mình điều đó, kể cả sau khi số lượng nhân vật đã chết lên tới hai con số. 

Tại một số thời điểm, tôi thậm chí đã bỏ cuộc nhưng lại tiếp tục chơi nó. 

Ngay cả sau khi nhập ngũ, tôi vẫn tiếp tục chơi bằng cách sử dụng điện thoại thông minh trong ba giờ cho phép. 

"Này, mangnae."
(tl/n: mangnae = người nhỏ tuổi nhất trong nhóm) 

"Binh nhì Jo Euishin, báo cáo. Ngài gọi tôi ạ?" 

"Trò chơi cauuj đang chơi là gì vậy?" 

"...Đó là Player Meister Higher School." 

Một luồn khí lạnh bao trùm khu nhà ở ngay lập tức. 

Trung sĩ Choi, một tay đang cầm điện thoại thông minh và một tay cầm điều khiển TV, há hốc miệng. 

Với cái nhìn như thể tôi đang lao đầu xuống vực, Trung sĩ Choi nói: 

"Haizz, thật là một gã đáng thương." 

Cho đến khi Trung sĩ Choi xuất ngũ, tôi vẫn bị đối xử như một gã đáng thương. 

Trước khi anh ấy xuất ngũ, tôi có một cuộc sống tương đối thoải mái ở đó. Rốt cuộc, thái độ chung mọi người đối với tôi là 'đừng chạm vào anh chàng đáng thương này'. 

Nhưng Hạ sĩ Corp, không, Hạ sĩ Kye đã làm phiền tôi cho đến thời điểm tôi xuất ngũ sau khi hắn trở thành Trung sĩ Kye.

(tl/n: Ban đầu là Corporal Dog, con chó bị nguyền rủa với mức độ nghiêm trọng tương đương với "thằng chó đẻ")

Vài năm sau, tôi thực sự trở thành một gã đáng thương. 

"Đó là ung thư phổi giai đoạn bốn". 

Tôi không thể hiểu nổi những gì tôi đang nghe. 

Họ không thể nói tôi, một người thậm chí không thể mua thuốc lá vì quá bận tiêu tiền vào trò chơi, bị ung thư phổi được. 

"Có những trường hợp ung thư phổi hiếm gặp không biểu hiện bất kỳ triệu chứng nào cho đến khi nó đến giai đoạn bốn." 

Bác sĩ nói thêm: "Nhiều người không hút thuốc cũng bị ung thư phổi." 

Họ tiếp tục nói. 

Tuy nhiên, khoảng một nửa những gì họ nói lọt vào tai này và lọt ra tai kia của tôi.

Sớm nhất là trong 6 tháng nữa, tôi sẽ chết. 

Ngay cả khi tôi được điều trị và uống thuốc tốt, tôi cũng chỉ có thể sống được không quá ba năm. 

Ngay cả khi có bảo hiểm y tế, tôi cũng không đủ khả năng chi trả viện phí, thuốc men dài hạn nếu không có việc làm. 

Sau khi nói với bác sĩ rằng tôi sẽ suy nghĩ về nó, tôi đã rời đi mà không bao giờ đến bệnh viện nữa. 

Tôi mất cha mẹ vào khi còn đang học cấp 2, tôi tốt nghiệp cấp 3 sau những ngày tháng sống nhờ nhà họ hàng. 

Sau khi nghỉ phép để nhập ngũ, tôi đã tốt nghiệp một trường đại học sau bốn năm.

Tôi đã dành một năm để tìm việc làm vì vị trí của tôi đã bị lấy để giao cho một người nhảy dù với sự giới thiệu của một giáo sư. 

Tháng trước, tôi cuối cùng đã có một công việc sau một thời gian làm việc bán thời gian.

Tôi cần một tài liệu kiểm tra sức khỏe để bắt đầu làm việc, vì vậy tôi đã đi kiểm tra sức khỏe và được thông báo rằng tôi còn rất ít thời gian để sống. 

Cuộc đời đáng sống của tôi dù có nhiều khó khăn cũng sẽ kết thúc như thế. 

Vì vậy, tôi đã trở thành một người nghiện game. 

Trước đây, tôi là một game thủ bình thường thường ra ngoài và giao lưu xã hội. 

Nhưng bây giờ, tôi đã bị mắc kẹt trong một goshiwon. Tôi đã ngừng tất cả các hoạt động xã hội và kiếm sống để dành toàn bộ thời gian dán mắt vào điện thoại của mình. 

(tl/n: goshiwon – một căn phòng siêu nhỏ với các thiết bị học và ngủ dành cho học sinh ôn thi. Đây ít nhiều là căn phòng nhỏ nhất có thể mà bạn có thể thuê ở Seoul.

Không có lý do gì, tôi trở thành một con nghiện game sống trong góc phòng.
'Một trong những lý do khiến tôi bị ung thư là trò chơi này'. 

Tôi đã từng than thở rằng tôi sẽ bị ung thư nhiều lần khi chơi PMH. 

Thật vậy, tôi đã sắp chết vì ung thư. 

Cơn ho của tôi gần đây trở nên tồi tệ hơn. 

Tôi ho ra máu hai hoặc ba lần một ngày.

Nhiều lúc tôi không ngủ được vì toàn thân đau nhức tưởng chừng như chết đi được.
Thuốc giảm đau bán ở hiệu thuốc không giúp được gì cả. 

'Đã đến lúc phải chết rồi à?' 

Tôi vẫn ổn khi chơi game, nhưng bất cứ khi nào đến thời gian bảo trì, tôi không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài cái chết. 

Khi tôi làm mới cổng tin tức trò chơi để đánh lạc hướng bản thân. 

Trang cổng thông tin game đã thay đổi. 

[Chương cuối cùng của kiệt tác game nhập vai di động Player Meister Higher School sẽ được cập nhật hôm nay!]

Những ý nghĩ về cái chết đã dần bị bỏ qua và miệng tôi tự động phát ra một tiếng nguyền rủa.
Tôi bấm ngay vào bài viết và đăng bình luận.

[jo2god111: Tại sao trò chơi thất bại quốc gia lại cập nhật? Và kiệt tác? Nếu các người có tiền để để chi cho phóng viên, thì hãy thực hiện một bản vá lại lỗ hổng game hay sửa lỗi đi!]

Trong một vài phút, có một câu trả lời dưới bình luận của tôi.

[kye777ing: Chuyện này nghiêm trọng đấy. thất bại quốc gia PMH vẫn chưa đóng cổng sao? Tao thậm chí còn không ăn được với những người vẫn chơi trò chơi này.]

Đúng là PMH là một thất bại quốc gia. 

Tuy nhiên, tôi cảm thấy tức giận khi nghe những lời xúc phạm. 

Không phải một người chơi trò chơi ít nhất nên bảo vệ trò chơi mình đang chơi sao? 

Sử dụng sự ngoan cường của một người chơi trò chơi thất bại quốc gia, tôi vực dậy tinh thần của mình. 

Tôi trả lời một cách bốc đồng.

[jo2god111: Lời nói hơi khắc nghiệt đấy. Anh đã bao giờ thử chơi nó chưa?] 

Có một phản ứng bùng nổ bên dưới câu trả lời của tôi. 

[zxYJ0008xxz: jo2god111, này anh bị sao vậy?] 

[kye777ing: Mày điên à? Xem lại những thứ mày viết đi.] 

[dudtn90: Đừng có troll.] 

[rkrehrl12: Chắc mày cần ai đó thông não #$$%# Đây còn không phải là một chủ đề đáng tranh luận.]

Tôi là người đã viết bình luận, nhưng nhìn lại nó, nó thực sự rất khó chịu. 

Ngay sau đó, phần bình luận đã chia thành hai phe ggiữa những lời lăng mạ tôi và những lời lăng mạ trò chơi. 

Tôi, người không thể phản bác và bị những người bình luận vùi dập, đã đóng trang tin sau khi PMH bảo trì xong. 

'...Tôi rất muốn xem cái kết.' 

Tôi bật ứng dụng PMH khi bản thân đang nằm trên chiếc giường nhỏ và tiến hành cập nhật.
Trong khi tải xuống các tệp cập nhật, tôi lấy ra một tập hồ sơ và sách về cài đặt của trò chơi.
Trong tập hồ sơ là các chiến lược tôi sắp xếp trên giấy A4. 

Tôi đã có tám tập hồ sơ nổi tiếng về bối cảnh, mỗi tập có hơn 500 trang. 

Tôi cất chúng dưới gầm giường để có thể lấy ra bất cứ lúc nào. 

Quá trình cập nhật hoàn tất trong khi tôi đang đọc sách cài đặt, viết một vài ghi nhớ đây đó.
'Nó đã kết thúc ngay bây giờ.' 

Sáu tháng mà bác sĩ ước tính đã qua lâu rồi. 

Khi bạn ở trong tình thế không biết mình sẽ chết khi nào thì thời gian và sức lực còn quý hơn vàng. 

Và tôi đã dành tất cả thời gian còn lại cho trò chơi này. 

* * *
Cuộc đấu tranh tuyệt vọng giữa sự sống và cái chết kéo dài chục năm đã kết thúc.
'Đã hết'. 

Đó là một kết thúc tồi tệ không có ước mơ, không hy vọng, không thương xót. 

Cuối cùng, tôi không thể giữ lại được gì, cũng không thể cứu được ai. 

"Baek Hogun" là nhân vật yêu thích của tôi trước trùm cuối. 

Anh ấy cũng mất tất cả vào bàn tay độc ác của nhà biên kịch game và phải đối mặt với một kết cục khủng khiếp. 

'Mấy thằng viết kịch bản chết tiệt đó'. 

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ ổn dù là với một kết thúc tồi tệ. 

Thay vào đó, tôi không chắc liệu mình có buồn khi phải chết ngay sau một kết thúc có hậu hay không. 

Nhưng tôi đã có một ý tưởng sai lầm. 

Tôi đoán tôi đã hy vọng vào một kết thúc có hậu. 

Không phải vì tôi là một kẻ biến thái tự ngược mà cuối cùng tôi đã quay lại đọc câu chuyện đau đớn này, ngay cả khi tôi đã bỏ nó rất nhiều lần. 

Nếu được như vậy thì tôi đã không cảm thấy đau khổ đến thế.

'Bởi vì tôi hy vọng vào một kết thúc có hậu nên tôi không thể bỏ trò chơi này xuống.'
Tôi chỉ nhận ra điều đó sau khi tôi hoàn thành toàn bộ trò chơi. 

Tuy nhiên, trò chơi đã kết thúc. 

Tất cả các nhân vật có thể chơi được đều chết một cách bi thảm. 

Và tôi cũng sẽ chết sớm thôi. 

Tôi buộc phải đóng trò chơi và ném chiếc điện thoại thông minh vào góc giường. 

Đinh.

Sau đó, tôi nghe thấy âm thanh báo động như thể nó đang phản đối hành động của tôi.
Đó là một thông báo từ ứng dụng PMH.

<Bạn có thể nhận được phần thưởng hoàn thành chương cuối cùng. Vui lòng kiểm tra hộp quà.>

'...Phần thưởng hoàn thành chương cuối?' 

PMH đã bị chỉ trích vì cách điều hành trò chơi. 

Tôi thậm chí còn không nhấp vào một bản cập nhật chứ đừng nói đến một thông báo. Đột nhiên thế này là sao? 

'Chắc sẽ là một phần thưởng tồi tệ.' 

Tôi không có bất kỳ hy vọng nào, nhưng lại tò mò. 

Tôi phải nhìn thấy nó. 

Tôi có trí nhớ ghi thù của một kẻ nghiện chơi game bị một công ty game chơi đùa. 

Trong khi nghĩ về điều đó, tôi bật ứng dụng trò chơi với đôi mắt vô hồn. 

Tuy nhiên, khi tôi mở hộp quà trên màn hình chính của trò chơi, màn hình đã dừng lại. 

Dù tôi đã đợi bao lâu, màn hình vẫn không di chuyển. 

Ngay cả việc buộc phải đóng cửa cũng không có tác dụng. 

Nó không đóng ngay cả khi tôi cố tắt điện thoại. 

Vì điện thoại của tôi có pin tích hợp, nên tôi không thể cắt nguồn. 

"À, lại một lỗi! Khụ, ugh!" 

Khi tôi mở miệng, tôi ho. 

Kết thúc một trò chơi mà tôi đã chơi gần mười năm. 

Tôi cảm thấy nó thật vô nghĩa. 

Sức lực giảm sút do chơi đùa nhiều giờ và chống chọi với bệnh tật.
Cơ thể tôi bắt đầu suy sụp nhanh chóng. 

Khụ, khụ, khụ, khụ... 

Dần dần nó không còn giống tiếng ho nữa mà gần giống tiếng hét hơn. 

Giống như những tiếng thét gào trong cơn co thắt tử vong cuối cùng. 

Tôi chùi miệng tưởng chỉ có nước bọt thôi, nhưng tay tôi đỏ bừng.

<Kết nối của bạn với Vũ Trụ Siêu Việt đã hoàn tất. Xem xét tính phù hợp của trình phát được kết nối.>

Siêu việt... Cái gì? 

Tôi bắt đầu có ảo giác thính giác. 

Điều này thật nguy hiểm. 

Tôi đoán đã đến lúc phải chết rồi. 

<Đánh giá đã kết thúc. Người chơi 'Jo Uisin' đã được chọn làm người phù hợp với sự thay đổi hai chiều không gian trong tương lai.>

"Euishin hyung, em là Seongheon. Anh ổn chứ?" 

Tôi nghe thấy người quản lý của Gosiwon, Cheon Seong-heon đang gõ cửa. 

Tiếng ho hẳn đã khiến những người thuê nhà khác phàn nàn. 

Có rất nhiều người ở trong hoàn cảnh như của tôi, vì vậy tuần tới là lúc cuối cùng tôi cũng có được một chỗ trong khu chăm sóc cuối đời. 

Nếu hôm nay tôi không chết, tôi sẽ lên nằm trong phòng bệnh. 

Điều đó gây phiền toái cho cả Cheon Seongheon và những người thuê quanh phòng tôi.

<Bắt đầu điều chỉnh thông tin, đồng bộ hóa kích thước và chuyển thực thể phù hợp với sự thay đổi đa chiều trong tương lai, 'Jo Euishin.' Mười giây cho đến khi hoàn thành.>

Cheon Seongheon, một hubae cùng khoa với tôi, đã rất thân với tôi thời học đại học.
(tl/n: hubae = hậu bối) 

Ngay cả sau khi chúng tôi gặp nhau với tư cách là người quản lý và người thuê nhà của Gosiwon, thái độ của Cheon Seong-heon vẫn không thay đổi. 

Cậu ấy thường cho tôi đồ ăn nhẹ và mua thuốc ho để trả lại những bữa ăn mà tôi đã mua cho cậu ấy trước đây. 

Cậu ấy là một hubae tốt đối với tôi, một người sắp chết. 

Tôi đã chuẩn bị mọi thứ trong trường hợp tôi đột ngột chết trong Goshiwon. 

Di chúc và một số tiền nhỏ còn lại chi phí mai táng. 

Trên một phong bì tiền có viết tên của Cheon Seongheon.

<8......7.......>

Tôi phải nói rằng mọi thứ đều ổn, nhưng tôi không thể trả lời. 

Ảo giác cứ vang vọng trong tai tôi và máu cứ trào ra từ miệng tôi, thật là một mớ hỗn độn.
Điều ít nhất tôi có thể làm là cố gắng ngậm miệng và im lặng cơn ho. 

Tuy nhiên, cơn ho trở nên tồi tệ hơn và thậm chí còn to hơn. 

Khụ, khụ, khụ, khụ, khụ! 

Cheon Seongheon bắt đầu đập vào cánh cửa mỏng. 

"Hyung, mở cửa đi!" 

Có vẻ như cậu ấy đang tìm chìa khóa. Tôi nghe thấy tiếng kim loại leng keng vài lần, và ngay sau đó ổ khóa mở ra.

<2......1......0.>

Gần như ngay khi cánh cửa mở ra, ánh sáng trắng bao trùm lấy tầm nhìn của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro