1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nên Đọc trước khi vào truyện‼️‼️

Lưu ý‼️:
+OOC

Nhân vật hoàn toàn trái ngược lại với ngoài đời thực,không liên quan đến cuộc sống của họ.

+Chú thích‼️:

//: suy nghĩ của nhân vật

... : khoảng vắng lặng,yên tĩnh trong cuộc đối thoại (hay miêu tả không gian)

"--" : lời thoại của nhân vật.

Meo. Đây là một ý tưởng khá dị của au.

Một đôi trẻ yêu nhau nhưng bất đồng,dẫn đến cãi vã và cái chết không đáng có của Bảo Minh - cậu trai nhỏ và đồng thời là người yêu của Nhật Phát trong một vụ tai nạn giao thông vào đêm sau khi hai người cãi nhau.

Nhật Phát - chàng nhân viên văn phòng với mớ công việc chất chồng như núi,sau cái chết của người thương đã không ngừng dằn vặt và đau buồn.Anh vẫn thường hay về muộn,tăng ca..nhưng chẳng còn ai nhắc nhở hay chăm lo,căn nhằn mỗi khi anh bỏ ăn.

Chúng ta đã biết tên truyện là 'Meo',vậy thì meo ở đây là gì? Là tên của một chú mèo nhỏ mà Nhật Phát đã đặt,và là kỉ vật duy nhất từng khiến Bảo Minh cười rất nhiều.Biết rằng em rất yêu chú mèo ấy,Nhật Phát đã quyết định nhận nuôi nó,với hi vọng rằng Bảo Minh sẽ cảm thấy vui..

Nhưng kì lạ thay,ẩn sau lớp lông mềm mại ấy,da thịt của chú mèo lại có một vết bớt,hệt như người chủ đã mất của nó.Nhật Phát chẳng quá để ý,chỉ nghĩ là nó từng bị thương gì đó và để lại sẹo,cho đến khi ánh phát hiện ra mèo con đấy có thể biến thành người!!

Với ngoại hình..chính xác là Bảo Minh,chuyện này là sao? Thật chất,em đã nhập thân mình chú mèo ấy,chỉ là sau khi hoán đổi,em chẳng còn nhớ được gì.Những chuyện quá khứ,khiến Nhật Phát vô cùng bất ngờ và mừng rỡ!! Liệu anh sẽ làm gì để tìm ra rõ ràng câu chuyện và giúp Bảo Minh biến lại thành người?

Hãy cùng theo dõi bộ truyện này của au nhé:3 sẽ khá ngọt ngào đó!

Đừng quên ấn vào vote cho au nếu hợp gu nhe:3 động lực đấy! Đọc vui mà không vote là buồnn.

Yo Yo

__________________________

"Meo ơi,em đâu rồi?"

...

.
.
.

Chỉ vừa mới qua 2 tháng kể từ ngày em mất,thế mà người ta cứ ngỡ như đã trôi qua hàng thập kỉ rồi.

Nhật Phát lang thang trên con đường vắng,công việc tăng ca dồn dập đã rất nhiều tuần,thế nên đêm nào anh về cũng muộn cả.

Ngót nghét đồng hồ đeo tay hiển thị đã chín giờ hơn,một cơn mưa phùng nhẹ sương,thầm lặng rơi lả hoà vào cơn gió đông tựa băng giá,tái nên thứ âm thanh lát đát trên con ngỏ nhỏ.

Xào xạt lá khô bay,chàng trai còn mặc sơ mi trắng,quần âu bó sát cả ngày rồi chưa thay,anh cần một nơi nào đó để trú cơn mưa sắp đến.Một trạm xe buýt chăng? Có lẽ là thế.

Lách tách

Ào

"Haizz..lại mưa rồi sao?"

Mưa buồn mùa đông sao? Thật là hiếm khi thấy,nhưng đã rất nhiều ngày rồi.

Cứ đúng thời điểm này,trời lại bắt đầu than khóc,giống như đang buồn cho một ai đó..

À không,là cả hai.

Không phải đã khuya thế này mà Nhật Phát chẳng có nổi một chiếc xe gắn máy,mà là chung cư cách đây cũng chỉ có vài cây,xe anh đã tạm giữ trong công ty vì mưa quá to.Vậy là không nằm ngoài dự đoán nhỉ?

Nhật Phát đã xem trước dự báo thời tiết.

Tâm trạng anh dạo gần đây chẳng được tốt cho mấy,bộ óc cứ cố vớt vát những mảnh kí ức vương vải đã từng hằn chặt.

Mưa thật to,một vũng nước đọng lại trên mặt lề đường,phản chiếu lấy ánh đèn đường mờ.Bỗng có một chiếc xe ô tô chạy qua..

Sẹt

Rời đi thật nhanh,vụt trong tầm mắt anh.Khiến người con trai nhớ đến một chuyện gì đó..chỉ vừa cách đây chẳng bao xa..


-Hồi ức-

Quay ngược vòng xoáy,cùng trở lại với khoảng thời gian 2 tháng trước.

.
.

"Em thôi đi! Lúc nào cũng cằn nhằn,anh đi làm cả ngày rồi chẳng muốn nghe em nói thêm gì nữa đâu!"

"Anh..em nói không đúng sao? Anh lúc nào cũng công việc! Thẩm chí cơm trưa em mang đến anh còn chả thèm đọng đũa,phòng trọ em anh cũng chẳng đến,từ lúc yêu nhau đến giờ anh có bao giờ không công việc mỗi lần nói chuyện với em chưa hả?!"

"Anh làm nhiều việc như thế là vì điều gì hả?! Vì chúng ta cả đó! Nếu không có tiền,thì cả anh và em sẽ sống bằng cách nào đây? Tương lai sẽ ra sao..-"

"Nhưng em chỉ lo cho anh mà thôi!!"

...

Một đôi trẻ yêu nhau khi chẳng có gì trong tay,đã từ rất lâu rồi kể từ lúc còn là sinh viên.Một tình yêu vẹn nguyên tựa như ánh nắng và mặt trời,dù là ở mùa thu,hạ hay đông đi chăng nữa.

Nhưng liệu rằng,có thứ gì trên đời này mãi tồn tại chẳng đổi thay? Trong một mối tình duyên,làm gì không trải qua những lúc yếu lòng,lệ rơi vì quá yêu.Những cuộc cãi vả,hay bất đồng có lẽ cũng chỉ vì quá lo lắng,quá thương người mình yêu mà thôi.

Nhưng Nhật Phát lại chẳng hiểu,anh đã ngồi ở ghế văn phòng cả ngày trời,đi sớm về khuya,đêm đến cũng chỉ là lúc anh thấy đổi nơi làm việc.Ngày qua ngày,lặp lại như thế,Bảo Minh lại không còn muốn thấy anh càng gầy đi và uống thêm nhiều thuốc tây nữa.

Bảo Minh là một giảng viên piano trẻ tuổi ở trường đại học,em cũng rất bận bịu với những ca dạy học.Nhưng không đến nổi,phải tăng ca hay ngồi lì cả ngày chỉ để hoàn thành mớ tài liệu mà cấp trên giao đến nỗi 3-4h sáng mới thiếp đi..

Vì thế mà,có lẽ em đã quan tâm hơi thái quá..khiến người kia khó chịu,cơ mà em đã làm gì sai đâu chứ..? Chỉ là một lời nhắc nhở "anh ơi đi ngủ sớm" hay "anh đừng thức khuya nữa" thực sự xứng đáng được coi là càm ràm sao? Hay là anh chỉ đang mệt mà thôi,có lẽ em hơi quá..

Nhưng em thật sự đang rất tức giận đó!

Nhật Phát nhìn thấy một hạt kim cương nhỏ,lóng lánh rơi từ đôi mắt em,đó là lúc anh lơi bàn tay em ra khỏi vạt áo mình.

"Nếu như đã không thông cảm cho nhau,thì chúng ta kết thúc đi."

"Thực sự tôi rất chán em rồi,rất chán cái cảnh này rồi!"

"Đường ai nấy đi,tôi trả tự do cho em đấy! Không cần phải cố gắng làm phiền tôi nữa"

...

Em trưng đôi mắt nhìn anh,cơ thể như hoá thành tảng băng,trước sự lạnh lẽo,như chẳng còn tia nắng nào trông tình yêu.Như chẳng còn những ấm áp,ngọt ngào hôm nào.

Cạn tình rồi sao..? Chuyện gì đang diễn ra thế này..

Hay..chỉ là một cơn mộng say vào nửa đêm..là do em chỉ đang quá sợ anh sẽ biến mất..?

"A-anh nói gì vậy..? Anh Phát..?"

Hít một hơi thật sâu,anh giữ chút bình tĩnh.Dù là buông ra lời cay độc,anh vẫn không thích nhìn thấy khoé mắt em đang đỏ ngầu.

"Tôi bảo là chúng ta chia tay đi! Tôi quá mệt mỏi khi sống như thế này rồi!"

"Tiền còn không đủ để thuê một căn nhà ở chung,ở riêng biệt hơi căn trọ,em tưởng tôi lúc nào cũng rảnh rỗi để chạy tới chạy lui cưng chiều em hay sao?"

"Mau đi về nhà của em đi! Đừng có ở đây căn dặn tôi như một đứa con nít nữa!"

...

"Được rồi..nếu anh đã nói thế.."

"Em đi..em sẽ đi..cho anh tự do,cho anh vừa lòng..!!"

Cạch

Rầm

Cánh cửa được một lực mạnh,khép lại thật nhanh.Cuối cùng thì sự yên ắng,chẳng còn chút tiếng thân lời thương của căn phòng lại trở về như ban đầu.Chỉ còn mình Nhật Phát đeo chiếc tai nghe,mở một bài nhạc thật hay để mỗi anh nghe thấy.

Anh chẳng còn quan tâm người kia đã đi đâu,đây không phải lần đầu cãi nhau.Rỗi tự khắc em cũng sẽ trở lại với một món ăn gì đó như mọi khi,và anh sẽ lại xin lỗi em vì nóng nảy..

Tích

Tắc

Tích

Tắc

Đồng hồ trôi,đã hơn 30 phút.Vẫn còn chưa thấy em quay về.

Nhật Phát đã bình tĩnh hơn,có lẽ ban nãy anh thật quá đáng..

Chia tay sao? Anh đã nói cái quái gì vậy chứ? Rõ ràng là anh cũng không và cũng chưa từng muốn nghĩ đến chuyện đó..

Công việc vẫn còn dang dở,nhưng ngày mai có lẽ là ngày nghỉ,sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.Anh với lấy điện thoại và gọi vào số di động của một ai đó.

Tút tút tút

...

'Thuê bao quý khách vừa gọi..'

//không bắt máy sao..//

//chắc là em ấy đang trên đường về nhà..//

...

//không đúng..đã hơn ba mươi phút,không thể chưa về đến nhà được..//

Cạch

Nhật Phát là người lo xa,anh chợp lấy chìa khóa trên bàn,nhanh chóng khoác chiếc áo da lên mình.Anh nên đi tìm em thôi..nhỡ mà có chuyện gì thì..

.
.

Ding dong

...

//không có ai trong phòng cả..//

//rốt cuộc thì em đang ở đâu chứ..?//

Anh đã dạo khắp nơi trên khu phố,chẳng thấy bóng dáng em đâu,về đến phòng trọ cũng chẳng có ai ra mở cửa hay có tiếng động gì trong phòng,Nhật Phát thức sự sắp điên lên rồi! Có lẽ anh không nên nói những lời đó ra..

Ting

Một tin nhắn được gửi đi.

'Anh xin lỗi, Minh à, em đang ở đâu đấy?'

'Đừng nghĩ là em giận anh,là anh sẽ phải chờ cửa em cả đêm đấy nhé? Anh không có ý nói ra lời chia tay đó..'

Người dùng đã ngừng hoạt động 2 giờ trước.

Vô vọng,chẳng có một lời hồi âm từ đầu dây bên kia.Anh đang cố bình tĩnh hết mức,chắc là em biết anh sẽ tìm đến như mọi khi..

Có lẽ lại sang nhà bạn tá túc,cụ thể là Đức Duy.

Biết là đã muộn rồi,đến ấn chuông thì thật là phiền người ta,nhưng biết đâu Duy vẫn chưa ngủ vì bận ngồi nghe em kể chuyện vừa rồi..

.
.

Cạch

"Anh Phát? Muộn rồi,anh tìm ai ạ?"

"May quá..em mở cửa rồi,Minh có sang nhà em không?"

"Ơ..gì ạ? Em tưởng Minh sang ở với anh cả đêm mà?"

Thế là không có ở đây sao? Trán Nhật Phát bắt đầu vương vãi một giọt mồ hôi.

"À..ừm,anh cảm ơn nhé..chắc em ấy đang bận nên chưa đến.."

"Xin lỗi đã làm phiền,anh đi trước"

"À vâng..-"

...

Chưa kịp nói hết câu,Trong tầm mắt Đức Duy là một chiếc xe vừa mới phóng đi thật nhanh trong màn đêm.

//hai cái người này..lại có chuyện gì vậy nhỉ..?//

//mặc kệ đi..đang ngủ ngon mà..//

.
.

Bảo Minh đang ở cửa hàng tiện lợi,có lẽ..em đã tin lời Nhật Phát nói..thẩm chí em thừa biết động tĩnh vừa rung lên trong túi áo,chính là tin nhắn của anh.

Mắt em hơi húp lên một chút,em không nghĩ rằng Nhật Phát sẽ tìm đến đây vào giờ này..đã khuya lắm rồi.

Ting

'Cảm ơn và hẹn gặp lại quý khách'

Em chỉ mua thêm chút trứng gà dự trữ trong tủ lạnh,từ nay em chẳng còn ăn uống ở nhà anh nữa,vì thế mà nên mua chút đồ để làm lạnh tủ đông trọ mình mà thôi.Chia tay rồi..nhanh thật,3 năm tựa như vừa hôm qua.

Bước ra khỏi cửa,là một quốc lộ lớn.Chắc là chỉ còn vài chiếc ô tô chở hàng lãng vãng,chứ chẳng còn bóng một chiếc xe máy nào..

À..hình như là còn.

Nhật Phát nhìn thấy dáng người nhỏ quen thuộc,anh lao xe máy thật nhanh về phía cửa hàng tiện lời còn sáng đèn.Chẳng để ý xung quanh cũng có một thứ khác đang lao tới cùng mình..

Bíp bíp

Chiếc xe kia mất phanh,bóp còi in ỏi để anh né ra,nhưng dường như Nhật Phát chẳng còn tâm trí để để ý đến nguy hiểm nữa..tìm được em,là anh đã rất mừng lắm rồi.

"Nè!! Anh..Cẩn Thận!!"

"Hả..?!"

Rầm

...

//ha..//

//mình..mình chưa chết..//

//chưa..chưa chết sao..//

"Trời ơi..mau..mau gọi cấp cứu đi!!"

Người đàn ông từ chiếc xe mất phanh,ông ta lây người anh,giục anh nhìn về mặt đường..

Giờ đã nhuộm đầy máu đỏ..

"Minh..Minh.."

"Minh à..!! Em..em sao lại.."

"Sao lại đỡ cho anh vậy hả..?!"

Nhật Phát hất tay người đàn ông kia ra,quấn lấy em vào lòng,chiếc áo thun trắng đã bắt đầu nhuộm một nhuốm màu đỏ..

Anh nhìn thấy mắt em hờ hững,mở ra chầm chậm,môi mấp máy cùng hàng nước mắt vừa kịp khô hằn lại..

Cổ họng em như bị một luồng máu đỏ dâng trào ra nơi khoé miệng,nhưng vẫn cứ muốn nói..

"A-anh.."

"Anh..anh đây..xe cấp cứu..xe cấp cứu đang đến..em đợi chút nhé..? Anh..-"

"Kh..khôn..-..cần,em..em..yêu..-"

"Em nói đi Minh..em nói đi.."

"Xin em mà..anh muốn nghe hết lời em nói.."

"Minh à..!!"

"Anh..xin lỗi..anh yêu em mà.."

Tiếng khóc như gào thét,than trách với những hàng lệ rơi,có lẽ chẳng ai ngờ đến..chỉ là một chút ít sai lầm bé nhỏ..lại nỡ đánh mất đi một tình yêu..

Đã từng đẹp nhất trên đời này..

.
.
.

Mưa tạnh rồi..

Vừa lúc kí ức về ngày hôm ấy của anh cũng vừa tan..có lẽ anh nên đi mua chút đồ ăn trước khi về nhà..

Minh thường bảo,ghét anh khi anh để bụng đói.Anh không muốn em đã đi rất xa nơi anh..vẫn luôn lo lắng và lại bỏ ăn theo anh.

Dù có muộn,nhưng anh không muốn thấy em giận,không muốn thấy em buồn,mặc kệ là chẳng còn được thấy đi chăng nữa.Anh vẫn muốn Bảo Minh an lòng.Chỉ là một chút ít đồ ăn,nhưng đủ để khiến người bên thế giới kia cười..

Gần nhà có tiệm cháo lòng mà ngày trước cả hai hay ăn,giờ này vẫn còn bán.Anh phải nhanh sang đó thôi.

Bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến.Là bà chủ trọ của em..chắc là tan lễ cũng đã kết thúc,người ta cũng cần dọn đồ đi để tiếp tục cho người khác thuê..

'Alo,cháu nghe ạ'

'À,Phát hả? Cô vừa cho mèo nhà Minh ăn rồi,ngày mai có người đến thuê cộc.Giờ này cũng khuya rồi,nhưng cháu có thể sang dọn giúp cô đồ đạc của thằng bé đi được không?'

...

'Vâng,cháu sẽ sang ngay'

'Ôi,cảm ơn cháu,thật phiền cháu quá!"

'Được rồi được rồi,cô đã xếp gọn hết đồ của Minh vào vali rồi,cô chờ nhé'

Tút tút

Thật may quá..mấy hôm gần đây lo tan lễ,anh cũng không có thời gian sang đấy..tan lễ cũng vừa hoàn tất,có lẽ đây là lúc để anh dọn đồ đạc của người thương về nhà mình.

Không mê tín,Nhật Phát xem những thứ thuộc về em đều là những món báu vật quý giá..anh chỉ muốn để nó như một món quà kỉ niệm trong nhà.Để hình bóng em sẽ không bao giờ mờ phai..

.
.
.

"Cháu chào cô"

"À,cháu đến rồi,cô đã soạn sẳn cả rồi đây!"

"Vâng,cháu cảm ơn!"

...

Két

"Cô à..nhưng còn chú mèo này thì sao?"

Nhật Phát kéo theo chiếc vali,tay cầm một túi vải đựng vài món quà trong mỗi dịp anh tặng..Vẫn còn mới toanh.Như được em giữ gìn kĩ lưỡng.

Anh đã để ý chú mèo khi nó nhìn anh lúc kéo đồ đạc ra ngoài,đến khi anh định rời đi,mèo con bên dưới như muốn níu anh lại,cứ quấn quýt quanh chân.Thỏ thẻ kêu lên rất nhẹ nhàng..

Bỗng nhiên anh lại nhớ đến em rồi..

...

"Chắc cô sẽ đưa nó đến trại thú cưng,con mèo nay ngoan,lại đẹp như thế..nó sẽ sớm tìm được chủ nhân mới thôi"

Anh khẽ cuối xuống,vuốt ve lấy vài sợi lông.Có lẽ anh đã có một quyết định mới..

"Nếu được thì,cô cứ để cháu nuôi nó.Dù sao thì Minh cũng rất thích mèo!"

"Meo~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro