Quyển 1: Phệ Huyết Ma Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : Học Phủ phong ba

Đầu đông thời tiết khắc nghiệt, trên trời cao tuyết rơi không ngừng nghỉ, cả tòa Khúc Dương thành như chìm trong tuyết trắng.

Ngày đông giá rét, không ai nguyện ý đi ra khỏi nhà, Khúc Dương vốn tấp nập nay bỗng quạnh hiu đến thê lương. Ngoài trời chỉ còn tiếng gió thét gào.

_" Âu Lạc được xây dựng bởi Thục Phán Hoàng đế năm 214 trước công nguyên, là triều đại thứ hai sau triều đại Văn Lang trong truyền thuyết của các vị Hùng Vương. Sau do Mị Châu Công Chúa- con gái Thục Phán Hoàng đế, đem tiên nỏ do Thần Kim Quy đem cho Trọng Thủy xem liền bị Triệu Đà cất quân xâm lược, Thục Phán đế quân trở tay không kịp, Âu Lạc vương triều chính thức sụp đổ..."

Trong một học phủ nằm khuất ở phía tây Khúc Dương thành, một thầy đồ mặc hắc bào, đầu đội khăn xếp,  chậm rãi vuốt râu, giọng trầm ấm giảng giải sử thi.

Thầy đồ vừa giảng thỉnh thoảng nhìn lướt qua đám học trò, thấy phía dưới đám học trò mặc dù vô cùng nghiêm chỉnh không chút ồn ào. Thế nhưng là cũng không có mấy ai thực sự chăm chú nghe giảng, ngoại trừ một thiếu niên mi thanh mục tú, hai mắt hữu thần, ánh nhìn tập trung. Nhìn thấy người này thầy đồ gật gù, tâm sinh đắc ý.

Bỗng hắn nghiêm giọng nói: " Đoạn sử thi này ta giảng đã là lần thứ hai, vậy các trò cho ta biết vì sao Mị Châu công chúa lại đem tiên vật rơi vào tay giặc ?"

Đám thiếu niên ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một hồi cũng là không nói gì. Thầy đồ sắc ngôn quan sắc, đương nhiên là rõ ràng, khóe môi hắn không khỏi giật giật. Hừ lạnh một tiếng liền quát lên: "Thất Dạ ! trò mau nói cho ta vì sao Mị Châu công chúa lại để tiên vật rơi vào tay giặc..."

Lúc này thiếu niên mi thanh mục tú tên là Thất Dạ mới đứng lên, bình tĩnh nói :

_" Thưa thầy ! Mị Châu công chúa cùng Trọng Thủy con trai vua Triệu Đà vốn lưỡng tình tương duyện, ái tình có từ lâu, lại sắp thành vợ chồng. Mị Châu tin tưởng không nghi sau khi Trọng Thủy mượn cớ muốn ngắm bảo vật liền đưa tiên vật cho ái lang xem, đâu ngờ Trọng Thủy nghe lệnh vua cha Triệu Đà, xem vật không chả. Nước Âu Lạc vì cớ ấy mà sụp đổ." 

_"tốt tốt tốt, trò ngồi xuống đi, các trò khác đã tỏ tường chưa ?"

Thầy đồ nghe Thất Dạ trả lời xong, mặt nghiêm không khỏi giãn ra rất nhiều, bất quá trong lòng lại thầm than đáng tiếc...

_"Hừ văn tốt lại có gì dùng, không thể tu võ lại há sánh được với chúng ta"

Đúng lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên, nhìn qua chỉ thấy giọng nói đến từ một thiếu niên thân hình vạm vỡ, mặc cẩm phục hoàng bào, mặc dù khôi khô thế nhưng ánh mắt ẩn giấu một tia ganh gét đố kị lại mười phần tàn độc. Giọng nói của hắn mặc dù không quá to thế nhưng cũng đủ khiến đám môn sinh nghe được,

"Đúng vậy Đại Việt đế quốc lấy võ làm đầu, không có võ lực cao cường lấy gì đối kháng man thú, man di phương Bắc ?"

Các môn sinh ngồi gần thiếu niên nhỏ giọng thảo luận, ánh mắt đồng dạng nhìn Thất Dạ có một tia kỳ dị không nói nên lời.

''Hừ, Lý VÕ Đức ngươi chớ có càn quấy, Dạ Thiếu không phải hạng lỗ mãng như ngươi có thể nói đến, chỉ là Võ đồ tam trọng mà thôi, Diệu Dương ta còn là không sợ ngươi."

Ngồi cạnh Thất Dạ ,một thiếu niên mặc bạch bào đứng dậy chỉ mặt Vân Đức thiếu niên mắng to, người này tên chính là Diệu Dương con quan đại thần trong triều. Kỳ thực đám môn sinh ở đây đồng dạng đều là con nhà quan lại quyền khuynh triều đình. Như thiếu niên Lý Võ Đức kia là con của thái úy Lý Hào mà Thất Dạ lại là con của Thái Sư đương triều Thất Bình

Phàm giới kỳ ảo khôn cùng, nơi này có thần tiên yêu ma hiện diện, vì để sinh tồn, chống lại hung yêu ma thú võ lực cơ hồ triển khai khắp mọi nơi, phàm nhân luyện võ cường thân kiện thể từ võ đồ nhất trọng đến cửu trọng cảnh giới từ đây liền có cơ hội tiến lên con đường tu chân, bất quá phải là người có linh căn mới có thể bái nhập ma tông tiên phái tu luyện thuật trường sinh.

"Diệu Dương có giỏi thì lên võ đài đấu với một trận "

Võ Đức bản tính hiếu thắng, nóng nảy vô cùng, một lời không hợp liền muốn đánh nhau. Việc này phát sinh không chỉ một lần, từng trong quá khứ Võ Đức dựa vào gia thế lại ỷ vào lực mạnh ra tay đánh không biết bao nhiêu môn sinh khác.

"Đủ rồi! Võ Đức -Diệu Dương các ngươi lập tức câm miệng cho ta."

Phùng lão- thầy đồ học phủ phẫn nộ quát lên, các môn sinh thấy vậy lập tức ngậm miệng, mà Diệu Dương cùng Võ Đức cũng không tiện phát tác, tức giận trừng nhau rồi ngồi xuống.

Phùng lão khẽ nhìn Dạ Thất thấy hắn vẫn bình tĩnh ngồi đó, từ đầu đến cuối cũng không lý gì đến Võ Đức, chăm chú đọc sách. Phùng lão nhìn như vậy thầm than đáng tiếc.

"Thất Dạ tâm trí không sai, lại có trân tài thực học, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, Thất Dạ không thể tu võ a".

Thiên hạ to lớn, chuyện lạ nhiều vô kẻ, người không thể tu võ ít càng thêm ít, trăm năm qua đi Đại Việt Quốc tính ra số người không thể tu võ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không may Thất Dạ chính là một trong số những người như vậy.

Khúc Dương thành từng có lời đồn rằng, tại phủ thái sư ngày Thất Dạ công tử ra đời trời sinh dị tượng, mây đen ùn ùn, sấm sét nổi lên bốn phía. Dị tượng kéo suốt bảy ngày bảy đêm, thái sư không khỏi kinh nghi bèn đặt tên cho nhi tử là Thất Dạ. 

Thất Dạ lớn lên thực sự là kỳ tài ngút trời, ba tuổi hiểu mặt chữ, sáu tuổi làm thơ, năm mười tuổi càng là có thể liệu sự như thần, ngay như thái sư nhiều việc còn là phải hỏi hắn mới dám quyết định. Bất quá cây cao đón gió, trời cao đố kỵ, Thất Dạ không sao tập võ.

Thái sư vì việc này cực kỳ tức giận, hắn lệnh cho phủ thái y cơ hồ những người giỏi nhất đến xem liền đều ra một kết quả: Thất Dạ kinh mạch chính là thạch mạch, phong bế không cách nào phá giải, cả đời không thể tu luyện võ đạo bước lên con đường tu chân

Thái sư nghe tin dữ như sét đánh ngang tai.

Chương 2: Vạn Bảo Lâu (1)

Danh y khắp đế quốc được lệnh tới khám chữa cho Thất Dạ thế nhưng vô công mà về, cuối Dạ Thất chỉ có thể nhận mệnh một đời phàm nhân không thể tu luyện.

Con đường võ đạo là không thể đi, Thất Dạ liền tuyển chọn con đường trí đạo, mà ở phương diện này hắn triển lộ kinh tài tuyệt diễm, người cùng thế hệ ít ai sánh bằng, thậm chí ẩn ẩn vượt xa so với nhiều vị đại thần, khiến không ít người than thở không thôi.

Thất Bình thấy con trai tài hoa ngút trời lại không thể luyện võ, trong lòng sầu muộn khó lời nào tả hết, thế nhưng có tâm mà vô lực.

Lại nói tình cảnh ở học phủ lúc này cũng không thích hợp học tiếp, Phùng lão đành cho đám môn sinh về sớm hơn mọi ngày.

Trời rét buốt, ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi, nhiều ngôi nhà lụp xụp đã bị tuyết nhấn chìm non nửa. Không khí lạnh lẽo khiến đám môn sinh chưa kịp thích ứng liền run lẩy bẩy, hạ nhân phía bên ngoài rất nhanh liền đưa cho công tử thiếu gia nhà mình phủ thêm một tầng áo khoác lông.

_"Thất Dạ huynh..."

Thất Dạ vừa cầm chiếc áo khoác lông của mình do Tiểu Lục Tử mang đến chưa kịp mặc liền nghe thấy tiếng Diệu Dương gọi từ đằng sau.

Chỉ thấy hắn cùng ba bốn tên khác đi tới vừa cười vừa nói:

_"Thất Dạ huynh ! hôm nay được nghỉ  sớm chi bằng chúng ta đến Vạn Bảo Lâu, nghe đồn hôm nay họ mở một tràng đấu giá hội rất lớn, chi bằng chúng ta đến đấy, nếu là có vật ưa thích liền mua a." 

_"Ha ha đúng vậy, nghe nói hôm nay Vạn Bảo Lâu vừa mới chuyển tới một số lượng lớn hàng hóa, nhất định có vật lọt vào mắt Thất Dạ Huynh."

Một vị thiếu niên gầy nhom mặt mũi cũng coi như đoan chính nói, người này danh tự là Trần Giang con trai của Hình Bộ Thượng Thư Trần Hải.

Tuy nói mặc dù Thất Dạ không thể tu luyện thế nhưng hắn lại thông minh tuyệt đỉnh, làm người khôn khéo, từ lâu đã lôi kéo một đám con nhà qua lại quyền quỳ kết làm phe cánh đối nghịch lại bè phái Võ Đức vốn ỷ thế cậy mạnh. Các thầy đồ học phủ cũng đã biết chuyện hai người này chia bè kết phái như nước với lửa thế nhưng xét thấy mức độ không nghiêm trọng lại thêm người nào cũng có gia cảnh hiển hách, quyền khuynh triều chính bèn nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.

Trần Giang nói xong, đám môn sinh đi theo nhao nhao hưởng ứng, ai cũng không muốn bỏ qua một lần đấu giá to lớn này.

Thất Dạ nghe xong, khẽ mỉm cười, cũng không phải đối, sảng khoái nói:

_"Các vị nếu đã có nhã hứng, Thất Dạ không dám không theo."

_"Ha ha tốt quá, ta đã sớm thông chi hạ nhân đặt sẵn một phòng, chúng ta mau đến a."

Diệu Dương cười to vui vẻ nói.

_"Hôm nay ta mang một cỗ Phong Thiên Xa đến, các huynh đệ nếu không chê liền tiến đến a"

Thất Dạ cười cười, Phong Thiên Xa là một cỗ xe ngựa vô cùng thần kỳ, do bốn đầu Hãn Huyết Bảo Mã kéo, nghe đồn cỗ xe này bề ngoài giống như bình thường thế nhưng bên trong nội thất to lớn không khác căn nhà có thể chứa được một gian tiếp khách cùng phòng ngủ, ngoài ra cỗ xe được gia trì trận pháp thần bí khiến xe đi nhanh chóng, nước nửa bất xâm. Vật này nghe nói là xuất ra từ tiên nhân,  Vì vậy giá trị to lớn, có tiền cũng không mua được.

Đại Việt đế quốc đất đai to lớn, dân chúng đông đảo thế nhưng cũng chỉ có không đến ba cỗ mà thôi, một cỗ thuộc về hoàng tộc, hai cỗ còn lại lần lượt rơi vào tay Thái Sư cùng Thái Uý đương triều.

Thất Bình sủng ái Thất Dạ có thừa, ngay cả Phong Thiên Xa cũng nguyện ý cho con trai mình, hắn cũng là lo Thất Dạ không thể tu luyện dễ bị kẻ mưu đồ bất chính hãm hại. Mặc dù hắn quyền lực to lớn ít có kẻ gan to dám động đến nhi tử thế nhưng lòng người không thể không phòng. 

Diệu Dương, Trần Giang cùng đám môn sinh nghe vậy không khỏi chắt lưỡi, Phong Thiên Xa mặc dù đối với tiên nhân không phải là vật gì cả thế nhưng phàm nhân coi như trọng bảo, số lượng ít ỏi, quý giá cực điểm.

Ngày thường không dễ gặp được nay lại được ngồi lên không khỏi vui sướng vạn phần, đám bọn chúng nhao nhao đòi lên trước, Thất Dạ thấy họ như vậy cười to vài tiếng rồi mới tiến vào trong xe.

Võ Đức cùng đám môn sinh còn lại nhìn rõ một màn, đặc biệt Võ Đức trong mắt không dấu được sự ghen tức lộ hẳn ra ngoài. Từ trước đến nay hắn và Thất Dạ so đấu nhiều năm, một người chiến lực đứng đầu một người trí tuệ siêu phàm khó ai bì kịp, từ trước đến nay Võ luôn áp Văn một đầu thế nhưng Thất Dạ tài trí kinh nhân, sớm đã lôi kéo không ít tâm phúc nạp cho mình dùng vì vậy thế lực to lớn ngay cả Võ Đức cũng không dám làm gì. Một tay không thể đấu tứ quyền.

Chương 3: Vạn Bảo Lâu (2)

Vạn Bảo Lâu là đại thương hội nổi tiếng tại Đại Việt Quốc, thương hội này có lịch sử hơn một trăm năm, tài lực cực kỳ to lớn đã sớm trải rộng khắp cả nước.  Cây cao đón gió, lẽ dĩ nhiên Vạn Bảo Lâu bị rất nhiều kẻ dòm ngó thế nhưng là sau khi Bát Bảo Vương gia ra tay tiêu diệt mười tên Luyện Khí cao thủ tu sĩ thì cũng không có ai dám đánh chủ ý lên nó nữa.

Chuyện này sau khi gây ra một hồi chấn động cả nước, ai cũng không ngờ Vạn Bảo Lâu là sản nghiệp thuộc hoàng thất, do đích thân Bát Bảo Vương gia đứng đầu tọa chấn.

Tòa Vạn Bảo Lâu tại Khúc Dương Thành kiến trúc to lớn, cao đến ngũ tầng, khí thế to lớn khiến bất luận kẻ nào cũng cảm thấy bản thân trở lên nhỏ bé. Làm người ta cảm thán là cả tòa Vạn Bảo Lâu này được xây dựng hoàn toàn từ Thiên Mộc Trúc, thủy hỏa bất xâm, giá trị ngàn vàng.

Thiên Phong Xa không hổ là kỳ vật, mặc dù học phủ cách Vạn Bảo Lâu tương đối xa, thế nhưng lại dùng thời gian không mất bao lâu đã tới. Đám người Thất Dạ vừa bước xuống xe liền thấy hai thị vệ đứng gác cửa hành lễ:

_"Bái kiến Thất Dạ cùng các vị công tử."

  Thất Dạ thấy vậy khẽ gật đầu, cũng không nói gì, ánh mắt xuyên qua cửa nhìn thấy bên trong đã vô cùng tấp lập người ra kẻ vào. "Qủa nhiên lần này đấu giá hội lớn chưa từng có, chỉ là không biết lại có gì hữu dụng với ta" trong đầu Thất Dạ không khỏi suy nghĩ.

_"Được rồi, không cần đa lễ, không biết Chu quản sự đâu ?"

Diệu Dương lạnh nhạt nói, lần này vì mời Thất Dạ tới hắn cũng không thể không chu toàn, đã sớm thông chi Chu quản sự chuẩn bị một căn khách phòng thượng hạng, chỉ là không biết tên kia lại đi nơi nào.

"Diệu...Ách ! bái kiến Thất Dạ công tử, cùng các vị công tử a"

Một người đàn ông trạc ba hai ba ba tuổi mặc một bộ trường bào xanh lục, bước vội ra đón, hắn đang định chào Diệu Dương bỗng sửng sốt thấy một thiếu niên dung mạo anh tuấn thế nhưng mười phần lạnh lùng mặc hắc sắc trường bào, nhìn thấy người này Chu Tường lời nói chưa kịp ra khỏi miệng đã sinh sinh nuốt trở lại.

"Được rồi ! không cần đa lễ."

Thất Dạ lạnh nhạt nói. Diệu Dương thấy hắn như vậy lập tức hắng giọng nói:

"Chu Tường ngươi lập tức đẫn đường cho bọn ta a."

Thấy Diệu Dương nhắc nhở, Chu Tường liền tỉnh lại, gật đầu nói phải, nhanh chóng dẫn đám người Thất Dạ tiến vào trong.

Nơi này không hổ danh Vạn Bảo Lâu, không gian rộng rãi có thừa, lại thêm lầu son gác tía, trạm trổ cầu kỳ, ít nơi sánh được.

_"Các vị thiếu gia, phòng ta đã chuẩn bị cho các vị ở vào lầu ba, có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh. Đấu giá hội lần này to lớn căn bản không phải những lần kia có thể so được, hi vọng các vị có thể thỏa mãn, thu được những món yêu thích lần này."

Chu Tường vừa dẫn Thất Dạ cùng đám con em quan viên vừa giảng giải lần đấu giá này có bao nhiêu quan trọng .

Thất Dạ cũng vừa nghe cũng không nói gì, ánh mắt khẽ đảo qua liền nhìn thấy không ít các vị đại thần, con em vương công quý tộc, thậm chí người của hoàng tộc tham dự một tràng đại hội lần này cũng không phải số ít.

Như vậy hoàn toàn có thể thấy lần đấu giá hội này cực kỳ có khả năng kỳ trân dị bảo hiện thế, như vậy mới có thể xuất động nhiều thế lực đến vậy. Thất Dạ nhận rõ điểm ấy tâm tư vốn gặp dịp thì chơi không khỏi trở lên coi trọng mấy phần.

Chu Tường dẫn đường chẳng mấy chốc đám người Thất Dạ liền tiến đến một căn phòng trên lầu ba.

Từ phòng này hiển nhiên có thể quan khán toàn bộ quá trình đấu giá đại hội, giữa căn phòng bài trí một chiếc bàn tròn cùng sáu bảy chiếc ghế mộc, mọi người cũng không có ý kiến gì liền lập tức ngồi xuống. 

Chu Tường thấy mọi người đã an vị xong cũng vội cáo từ, hiển nhiên đấu giá hội lần này vô cùng to lớn mà nhân thủ không đủ, hắn cũng là bận đến tối mày tối mặt.

Chương 4: Đấu Gía Bắt Đầu

Lúc này khách nhân tấp lập tiến vào Vạn Bảo Lâu, chẳng mấy chốc đã kín hết chỗ ngồi. Từ trên cao Thất Dạ gặp qua không ít các vị vương công quý tộc, con nhà quyền quý. Đợi cho mọi người hoàn toàn an vị, một lão giả mặc hắc sắc trường bào, ngực đeo huy hiệu Vạn Bảo Lâu bước lên đài đấu giá.

_"Hoan nghênh tất cả chư vị đã có mặt ngày hôm nay, ta là Chu Ân -chủ trì đấu giá hội ngày hôm, nay chúc chư vị mã đáo thành công !"

Thất Dạ nghe cái tên này không khỏi nhướng mày, trong mắt càng là tinh quang lộ hiển, người thường có lẽ không biết thế nhưng hắn là con quan đại thần, cái tên Chu Ân này rõ ràng là đại danh đỉnh đỉnh, thực lực sâu không lường được.

"Ha ha không để quý vị chờ lâu, vật đấu giá đầu tiên ngày hôm nay là : Hổ Phách thạch"

Chỉ thấy chủ trì đấu giá hội vừa nói xong liền có một vị mỹ nữ tay cầm khay gỗ bưng ra, phía trên có một viên đá to bằng nắm đấm tỏa ra ánh sáng kim sắc.

" Chắc ngồi đây các vị hẳn là rõ ràng, Hổ Phách Thạch diệu dụng a. Viên này giá trị khởi điểm 150 Nguyên Bảo, mỗi lần tăng giá không dưới 5 nguyên bảo" Chu Ân lão giả khẽ vuốt râu, cười nhẹ nói, hắn tự tin viên Hổ Phách Thạch này bán ra nhất định sẽ đưa đến một lần tranh đoạt phong ba nhẹ.

"Tương truyền Hổ Phách Thạch diệu dụng vô cùng, chỉ cần thêm một chút vào binh khí đủ để nó trở thành thần binh lợi nhận, lời này có vẻ hơi quá thế nhưng cắt thiết như cắt bùn tuyệt là không nói chơi. "

Phía trên phòng, mấy người Thất Dạ cũng là một mảnh nghị luận, có người không biết liền hỏi, Thất Dạ nhẹ mỉm cười nói, thứ này hắn cũng là mười phần rõ ràng. Hằng năm đều có người đưa đến Thất Phủ món đồ này đem biếu cho Thất Bình.

"170 Nguyên Bảo." Phía dưới đại sảnh liền bắt đầu có người ra giá

"195 Nguyên Bảo"

"205 Nguyên Bảo"

...

"350 Nguyên Bảo" Một vị tráng hán cắn răng  hô.

Viên Hổ Phách Thạch này mặc dù không tính là vật hiếm lạ thế nhưng cũng cực kỳ thưa thớt, đa phần mỗi lần xuất hiện đều rơi vào tay triều đình.

Hiển nhiên 350 Nguyên Bảo đã vượt qua giá trị ban đầu của Hổ Phách Thạch, vì vậy tráng hán vừa ra giá liền không có ai báo giá tiếp.

"350 Nguyên Bảo lần một..."

"350 Nguyên Bảo lần hai..."

"Thành giao ! "

Chu Ân cao giọng hô, món đồ thứ nhất thuận buồm xuôi gió không khỏi làm cho hắn phấn chấn rất nhiều. Tiếp sau đó mới là những món đồ hiếm lạ, trận này phong ba bất quá nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Tiếp sau đó từng món đồ lần lượt được mang lên đấu giá, quả nhiên lần đấu giá này to lớn cực kỳ, vượt qua rất nhiều lần đấu giá khác. Rất nhiều kỳ trân dị bảo thường ngày khiến người đỏ mắt từ từ xuất hiện trước ánh mắt thế nhân.

"Huyền Ly thảo hai trăm năm dược liệu, có công hiệu tẩy kinh phạt tủy, giá khởi điểm 500 Nguyên Bảo, mỗi lần tăng giá không dưới 20 Nguyên Bảo."

"Trời ạ, dĩ nhiên là Huyền Ly Thảo, nghe nói Lý Thiên Mục_Đường chủ của Thiên Bảo đường từng may mắn hái được một cây Huyền Ly Thảo vạn năm dược liệu, từ một tên dã phu một bước lên trời tự tay sáng lập ra Thiên Bảo  đường.".

Có người ở dưới đại sảnh vừa nghe thấy Chu Ân nói ra lai lịch của thảo dược không khỏi chấn kinh vô cùng.

"Hừ cây này là ta tình thế bắt buộc,  tuyệt không thể để nó rơi vào tay ai." Võ Đức trong một căn phòng tầng 2 ánh mắt nóng rực nhìn Huyền Ly Thảo.  Tư chất của hắn mặc dù cũng được coi là trung thượng đẳng thế nhưng ai lại không muốn tư chất của mình càng tốt hơn một điểm a.

_"Thất Dạ huynh, vật này chẳng phải có thể khiến ngươi..."   Diệu Dương khẽ giật mình , quay sang Thất Dạ thấp giọng nói.

_"Ta đã từng sử dụng qua.." Thất Dạ cười đắng chát nói, mà Huyền Ly Thảo hắn từng phục dụng thậm chí đạt đến vạn năm dược liệu, vẫn là như cũ không cách nào tụ tập thiên địa nguyên khí.

_"A..." Diệu Dương nghe nói vậy cũng là không biết nói cho phải.

Cây Huyền Ly Thảo này tuyệt đối là hi thế kỳ trân, đưa đến trấn động tuyệt đối vượt quá sức tưởng tượng, thậm chí vương công quý tộc cũng lộ diện tranh đoạt, mà giá cả lại là không ngừng leo thang.

"700 Nguyên Bảo"

"890 Nguyên Bảo "

"1000 Nguyên Bảo "

"Ta ra 1200 Nguyên Bảo"

...

_" Tại hạ Khúc Hà, thiếu trang chủ của Khúc gia trang mong các vị cho ta một bộ mặt, nhường Huyền Ly Thảo này..."

Một vị thiếu niên ăn mặc tuấn tú, mặc bạch sắc cẩm y đứng lên chắp tay nói, Huyền Ly thảo xuất thế hắn rất muốn thu vào tay, bất quá giá trị có xu hướng vượt quá hắn có thể tiếp nhận, đành mượn danh tiếng Khúc gia, mong có thể thu bảo vật vào tay, đáng tiếc hắn vẫn còn chưa nói xong thì một giọng nói hừ lạnh vang lên từ trên tầng hai.

_"Hừ ! Gia chủ của Khúc Gia_ Khúc đại hiệp đến may ra Triệu Vô Song ta mới nể mặt, đáng tiếc kia a, ngươi chỉ là con hắn. Vật này vẫn là thuộc về ta đi thôi."

_"Chậc chậc,  Huyền Ly Thảo thật đúng là kỳ trân dị phẩm, thậm chí Triệu Vô Song, con trai của Lại Bộ Triệu Lỗ cũng đích ra mặt tranh đoạt vật này."

_"Hừ Huyền Ly Thảo là bậc nào tuyệt thế thảo dược, chỉ là Khúc Hà còn chưa đủ tư cách a."

Phía dưới mọi người thầm thì to nhỏ nghị luận.

Khúc Hà giận mà không dám nói, hai tay nắm chặt thành quyền, Khúc gia trang hắn mặc dù trong giới giang hồ cũng là một phen thanh quang, người người biết tiếng, bất quá so với người tên Triệu Vô Song này lại là không đáng nhắc đến. Hắn giận quá mà cười, chỉ đành ngồi xuống.

Sau đó giá trị của cây Huyền Ly Thảo này lại bị thổi lên không ngừng.

"Triệu Vô Song ta ra giá 5000 Nguyên Bảo." Trong một gia bao sương thuộc tầng hai, Triệu Vô Song cao giọng hô giá. Cái giá này cơ hồ vượt qua ba bốn lần so với những người đấu giá trước đó.

Chương 5: Tuyệt thế hảo kiếm+ thần bí bảo châu

Đáng tiếc Triệu Vô Song vẫn là đánh giá thấp mức độ trân quý của Huyền Ly Thảo, cũng như đánh giá thấp gia sản của những người ngồi ở các phòng bao sương khác.

" Ha Hả, Vô Song nhị đệ vật này vẫn là để cho Võ Đức ta a, 1 vạn Nguyên Bảo "

  Một người cười to nói, giọng điệu hết sức thỏai mái không chút e dè thân phận của Triệu Vô Song, hiển nhiên địa vị của người này không phải bình thường.

Trong một bao sương, Triệu Vô Song hận hận nghiến răng, 5000 Nguyên Bảo  mặc dù không phải là toàn bộ tài sản của hắn thế nhưng Võ Đức ra giá 1 vạn Nguyên Bảo triệt để đoạn tuyệt hi vọng của hắn.

Diệu Dương nhìn thấy cây Huyền Ly Thảo này cũng là một bộ lửa nóng, thế nhưng khi thấy Triệu Vô Song cùng Võ Đức báo giá, lòng hắn không khỏi lạnh ngắt. Mặc dù cũng là con quan đại thần bất quá khác biệt cũng là quá lớn a, hắn thở dài chán nản hung hăng cắn một miếng táo lớn, coi như phát tiết tâm tình của mình.
Thất Dạ sắc ngôn quan sắc, nhìn thấu Diệu Dương, biết tiểu tử này thèm nhỏ dãi Huyền Ly Thảo lại ngại tiền tài không dư dả. Hắn cười nhạt thấp giọng nói:
"Trong nhà ta vẫn có một cây Huyền Ly Thảo, thảo dược ước chừng 250 năm, nếu là Diệu Dương ngươi muốn ta vẫn là có thể bán cho ngươi".
Lời này vừa ra khiến đám môn sinh tán thán, mà Diệu Dương quá đối vui mừng, xúc động nói:
" Thất Dạ huynh, Diệu Dương ta nhớ kỹ ân tình này, ngày sau Thất Huynh có việc ta tất dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan."
Thất Dạ nghe hắn nói vậy cũng chỉ cười nhạt không có đáp lại.
Cuối cùng Huyền Ly Thảo bị Võ Đức dùng một vạn Nguyên Bảo kiếm tới tay.
Sau đó không ít các loại hi thế bảo vật xuất hiện đưa đến một trận bạo phong ba, mọi người cơ hồ tranh đoạt cũng phải đưa bảo vật thuộc về mình. Mà trong lúc ấy một số người có địa vị không tầm thường thuộc về đỉnh cấp khách quý ngồi ở tầng ba cũng lần lượt xuất hiện tham gia đấu giá.
Tỷ như Đoạn tục cốt đan được Tư Mã Ý Nhi_ con gái của Tư Mã Tướng Quân người nước Sở mua đi.
Một cây Vạn Tuế Hoa được Thất Hoàng Tử nước Tề chả 2 vạn Nguyên Bảo đấu giá thành công.
Vạn Bảo Lâu chỉ cần ngươi có tiền liền xuất thân hạng người gì cũng đều là có thể đến mua, bởi vậy chuyện làm ăn càng lúc càng phát.
_" Ha hả ta hẳn là biết giờ phút này các vị nóng lòng muốn biết vật tiếp theo đấu giá là thứ gì ?" Chu Tường cười cười nói, hôm nay hắn làm chủ trì người đấu giá thành công nhiều như vậy bảo vật tất nhiên phần trăm lợi nhuận cơ hồ vượt qua mấy năm liền khiến cho tâm tình của hắn rất không tệ.
_" Chứ Tường đại nhân cũng là đừng khiến cho chúng ta sốt ruột a, ngươi mau mang vật tiếp theo ra cho chúng ta thấy " Một vị khách nhân sốt ruột nói, hôm nay hắn vẫn chưa đấu giá được vật gì, tự nhiên trong lòng mười phần khó chịu.
Chu Tường nghe lời ấy cũng không giận, ngược lại vẫn là bộ dáng thần thần bí bí chậm rãi nói:
" Vật này  Vạn Bảo Lâu tìm được tại một toà phủ đệ của tu sĩ..."
Chứ Tường tiếp tục quăng ra một mồi nhử, quả nhiên mọi người lập tức sôi tr rào lên.
Thấy đã đạt được mục đích, Chu Tường cũng không tiếp tục dài dòng, liền sai thị nữ bưng ra một hộp gấm, hắn cẩn thận mở ra, bên trong liền xuất hiện một viên Ngọc to bằng đầu ngón tay cái người lớn, bên trong tỏa ra nhàn nhạt ánh sáng màu đỏ, cực kỳ diễm lệ.




































+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro