chap 2: đản đản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân nàng là đang ở tại một chi nhánh nhỏ của Nhật gia đại gia tộc. Nhật Hàn Y Dương bản thân là trẻ mồ côi, được Nhật gia tại đế đô nhận nuôi từ bé. Là một phế vật không thể tu luyện, nhưng không vì thế mà khiến mọi người ghét bỏ nàng. Ngược lại còn yêu thương chăm sóc nàng.
   Nghĩ đến điều này khiến Nhật Hàn Y Dương vừa ấm áp cũng lại đau khổ. Xuyên đến đây, nàng vẫn không thoát khỏi cảnh, phụ thân xa, mẫu thân cách. Nhưng ít ra nàng còn có thể thấy được tình thương yêu của gia tộc đối với mình.
   Đế đô cường giả như mây, Nhật Hàn Y Dương không có năng lực tự bảo vệ mình liền đến đây. Gia chủ vì lo lắng không an tâm nàng liền cho gia đình ngũ cữu sang theo nàng. Nàng đi đâu, cũng có đệ đệ thiên tài 11 tuổi huyễn sĩ cấp 9 kè kè theo bên. Hôm nay đi chơi, thừa lúc đệ đệ không để ý liền chạy đi. Kết quả là có một màn Nhật Hàn Y Dương xuyên sang cùng tên.
   Hỏa mâu lạnh lẽo lại mở. Nàng, từ giờ sẽ không là phế vật bị người đời phỉ nhổ. Nhát gan sống trong vòng tay của người khác nữa. Nàng sẽ là cường giả đứng trên tất cả mọi người.
   " Tiểu Diệp Nhi, nhi nữ của chúng ta thật giống nàng nha " Mỗ nam nào đó vô sỉ ôm ôm bảo bối nhà mình. Sủng nịnh nhìn hình ảnh hiện lên trên quả cầu.
  " Vô sỉ, bỏ móng vuốt của chàng ra cho ta". Độc Cô Thiên Diệp mặt xoát cái đỏ bừng. Đánh vào móng vuốt đang sờ loạn trên thân thể nàng.
  "Ta chỉ vô sỉ với mình nàng"
  Ngoài cửa có hai bóng hình liếc mắt, vểnh tai. Thập thập, thò thò ngoài cửa.
  "Tiểu Cửu, ngươi có thấy chủ thượng ngày càng vô sỉ không" Tiểu Hỏa chọc chọc Tiểu Cửu bên cạnh.
"Ân, thế cũng hay mà" Tiểu Cửu nham hiểm cười.
"Thông minh"
Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tuyệt mĩ, làm rực lên đôi hỏa mâu đẹp mỹ mới hé mở. Cảnh tượng mờ ảo dần rõ nét. Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt mỹ nam non nớt tràn đầy lo lắng. Hẳn là đệ đệ Nhật Phiên của nàng.
  Đằng sau là một phụ nữ trẻ tươi khoảng 20 tuổi. Nhưng đáng tiếc đây không phải tuổi thực của nàng. Trên khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng không che dấu. Là di nương luôn chăm lo chu đáo nàng mấy năm qua Diễm Doanh Doanh.
   "Tỷ tỷ tỉnh" Giọng nam non nớt lại lần nữa vang lên.
"Dương nhi a, con còn chỗ nào không khỏe không? Diễm Doanh Doanh lo lắng nhìn Nhật Hàn Y Dương hỏi, trong mắt toát lên sự lo lắng không che dấu.
   Xem ra là quan tâm nàng thật.
"Ngũ thẩm, con không sao, con vô dụng lại để thẩm lo lắng con"
Nhật Hàn Y Dương ngọt ngào một ngụm Ngũ thẩm gọi. Giọng nói phiêu phiêu như nước êm làm người cảm thấy thoải mái.
  Diễm Doanh Doanh thấy nàng hoàn hảo vô khuyết liền thở phào nhẹ nhõm. Ôm nàng, giọng nói có phần trách mắng:
  "Con đó, lần sau không được tự ý đi một mình, nghe không?
"Ân"
"Hảo, con nghỉ nghơi, chúng ta không quấy rầy con"
"Ân"
Diễm Doanh Doanh cùng Nhật Phiên đi ra ngoài, khép cửa lại.
Xác định bên ngoài không còn ai, Nhật Hàn Y Dương vung chăn ngồi dậy. Nàng muốn tu luyện để trở lên cường đại, tự mình đảm đương mọi việc.
Nhật Hàn Y Dương bắt đầu ngồi xếp bằng, tụ tinh thần lực tập trung tại đan điền. Dò xét khối thân thể này. Nàng không tin, nàng không thể tu luyện.
  Tinh thần lực dò xét qua các kinh mạch nhỏ hẹp thấy không có gì thất thường liền thất vọng. Bỗng nhiên, Nhật Hàn Y Dương lại đảo lộn tinh thần lực. Quay về đan điền.
Một quả trứng màu lam, phát ra hào quang đang lơ lửng giữa đan điền của nàng. Trí tò mò thôi thúc Nhật Hàn Y Dương tụ tinh thần lực quanh quả trứng xem xét. Quả trứng thấy động, xoay vòng xung quanh đan điền, phát ra âm thanh:
" Đản đản"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uyddf