Chương 1202: Xảy ra chuyện lớn 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Lạc giương mắt, hơi trào phúng nhìn nàng một cái.

Mặc Vân Tinh nhìn mặt Tô Lạc, lập tức trợn tròn mắt, cơ thể cứng lại!

Khuôn mặt này... quả thực là tuyệt sắc giai nhân, ngũ quan hoàn mỹ tìm không ra một chút khuyết điểm, mà ngay cả nàng xưa nay hay bắt bẻ nữ nhân đều nhìn đến ngây người.

Bình thường mọi người đều nói Lý Dao Dao đẹp như tiên nữ, không ai sánh bằng, nhưng hiện tại cô nương này so với Lý Dao Dao xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa toàn thân khí phái kia, từ bên trong tỏa ra sự bình tĩnh thong dong, căn bản không có khả năng giả vờ, Lý Dao Dao so với nàng, thật sự là khác nhau một trời một vực.

Sau khi đứng hình một lúc, Mặc Vân Tinh rất nhanh phục hồi lại tinh thần.

Khôi phục lý trí, trong mắt Mặc Vân Tinh hiện lên sự ghen tị mãnh liệt! Dựa vào cái gì mà nàng so với mình có thể xinh đẹp hơn? Quả thực không thể tha thứ!

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hai mắt Mặc Vân Tinh bao hàm vẻ oán độc ghen ghét, không chút che dấu mà trừng Tô Lạc.

Tô Lạc im lặng sờ sờ cái mũi. Mới có một chút, sao đã đắc tội với Mặc gia tam tiểu thư rồi? Nàng đây là cái vận khí gì?

Tô Lạc tức giận một hồi rồi nói: "Ngươi hỏi ta liền đáp, đây chẳng phải thật mất mặt?"

Tô Lạc học ngữ khí Bắc Thần Ảnh.

Mặc Vân Tinh lập tức tức giận tận trời, roi da trong tay trong giây lát hất lên: "Ngươi rốt cuộc là ai? Dựa vào cái gì đứng bên cạnh Nam Cung ca ca?!"

Tô Lạc nghe xong hứng thú liền tăng lên.

Hóa ra vị Mặc gia tam tiểu thư này quen biết Nam Cung Lưu Vân sao? Không phải là, nàng sớm có tình ý với Nam Cung Lưu Vân đấy chứ?

Đôi mắt nàng híp lại, giống như cười mà không cười liếc Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân thần sắc như thường, tròng mắt đen nhánh ngậm lấy gợn sóng nhu tình say lòng người: "Lạc Lạc, sao vậy?"

Sao? Còn có thể là sao? Ngươi cái người này khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, hoa tâm đại củ cải. Tô Lạc tức giận trừng hắn.

Nam Cung Lưu Vân xác thực không nghĩ tới cái này, hắn bị cái nhìn của Tô Lạc làm cho không hiểu, không khỏi sờ cằm, sờ trán Tô Lạc một chút: "Ngươi nha đầu kia, rốt cuộc làm sao vậy?"

Mặc Vân Tinh nhìn Nam Cung Lưu Vân, lập tức tràn đầy tươi cười, điệu bộ tươi cười ôn nhu như nước, nét mặt tươi cười như hoa: "Nam Cung ca ca!"

Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh nghiêng mắt nhìn nàng, mày nhíu lại, lực chú ý lại rơi trên người Tô Lạc, gặng hỏi: "Nha đầu ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Nam Cung ca ca!" Mặc Vân Tinh thấy Nam Cung Lưu Vân không có ý nhìn nàng, lập tức mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đề cao âm lượng: "Nam Cung ca ca, ta là Tiểu Tình, huynh không nhớ Tiểu Tình sao?"

Tô Lạc chợt cảm thấy một thân lạnh lẽo.

Thanh âm này ỏn ẻn, so với lúc vừa rồi hùng hổ chất vấn nàng, hoàn toàn là hai người nha.

Tô Lạc cùng Tử Nghiên nhìn nhau, đáy mắt hai người đều hiện lên một tia thần sắc tĩnh lặng.

Tô Lạc dứt khoát lui ra phía sau một bước, lui đến sau lưng Nam Cung Lưu Vân, để cho hắn ứng phó Mặc Vân Tinh.

Mặc Vân Tinh với Lý Dao Dao tính tình có chút giống nhau, Tô Lạc không dám chọc cái tên điên này.

Tô Lạc muốn dàn xếp ổn thỏa, không hiểu sao Mặc Vân Tinh căn bản không cho phép nàng lui.

"Ngươi đứng lại cho ta!" Mặc Vân tinh nổi giận đùng đùng mà chỉ vào Tô Lạc, giương mắt lên nhìn Nam Cung Lưu Vân, trong đôi mắt có một tia chất vấn, "Nam Cung ca ca, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Vì cái gì nàng ta có thể đứng bên cạnh huynh?"

Nam Cung Lưu Vân liếc mắt nhìn bộ dạng hoa si của vị Mặc Vân Tinh này, đạm mạc mà vứt bỏ một câu: "Nếu như ngươi muốn khiến cho bổn vương chú ý, chúc mừng ngươi, ngươi làm được rồi." Bởi vì Mặc Vân Tinh cô nương thật sự thành công làm Tấn vương điện hạ thấy ghét rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro