Phép màu của Andersen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phép màu của Andersen

I.Không gian thứ nhất

Cơn mưa đầu mùa bất chợt ào đến . Ban đầu chỉ vài giọt thưa thớt , nhưng Quyên biết thừa , chỉ một lát nữa , mưa sẽ tha hồ trút ầm ĩ . Quyên ngước nhìn ra ngoài cửa sổ , rồi gọi với lên tầng trên :

-Phong ơi , ra mà cất quần áo vào nè , ướt hết rồi !

Tầng trên cũng hét xuống , trả lời :

-Có mấy cái áo thôi , bà cất hộ tôi phát đi . Lát tôi xuống phòng bà lấy !

Tầng dưới hậm hực kêu lên :

-Có mấy cái áo mà cũng lười . Tôi là cu li cho ông đấy à . Xuống mà rút quần áo vào . Gọi cho là may rồi đấy !

Tầng trên lại tiếp tục gào xuống :

-Xin đấy ! Rút giùm đi !

Quyên đóng sập cửa sổ lại , cứ mở ra mà gào thế này thì nước lại tạt đầy phòng .Kéo chiếc giỏ nhựa màu xanh ra ngoài sân , Quyên vơ vội đống quần áo nhà mình vào , không quên cả mấy cái áo của Phong . Rồi ì ạch kéo chiếc giỏ vào được phòng mình , nó lại phải mang mấy cái áo lên cho “ tầng trên “ . Bực mình hết sức cho cái chung cư không có ban công riêng , lúc nào phơi đồ , rút đồ cũng phải cuốc bộ cầu thang .

Con bé tức tối đập ầm ầm vào cánh cửa gỗ mục nát , đầy những hình vẽ nhăng nhít :

-Ra mà nhận quần áo , thằng ở dơ !

Chung cư chẳng còn lạ gì với những lời quát thét ầm ĩ như thế của “ tầng trên “ và “ tầng dưới “ . Thậm chí đôi khi , một trong hai đứa vì lí do gì đó không thể quát nhau được thì các bác lại thấy “ sao khu mình cứ văng vắng nhỉ ?!”

****

Cơn mưa kéo dài đến tối vẫn không dứt . Ba mẹ đi làm chưa về . Quyên dính một mẩu sticker vàng chóe lên cửa “ Con đi làm đây ! Con nấu cơm sẵn rồi , ăn luôn rồi ạ ! “ , rồi vội vã chạy xuống những bậc cầu thang xi măng gập ghềnh xám xịt của khu chung cư . Ánh đèn vàng vọt hắt bóng nó gãy khúc theo từng bậc , trông thật kì cục . Con bé dắt xe trong bãi ra ngoài đường , lớp ngóp trong chiếc áo mưa chấm bi đỏ . Nhìn nó hệt như ….

-Một con chim cánh cụt hòan hảo !

Quyên liếc mắt sắc lẻm nhìn về phía có tiếng nói . Một thằng bé cao lêu nghêu , tóc tai bù xù , kính cận dày bự , chỉ thiếu có vết sẹo hình tia chớp ( mà mấy lần Quyên cũng định tặng cho nó một cái ) là thành Harry Potter . Quyên có nhầm đâu . Lại là những câu đáng ghét của Phong .

-Đi đâu mà về giờ này hả thằng kia ?

-Còn hơn bà giờ mới bắt đầu đi

-Tôi đi làm nhá

-Ờ thì tôi cũng đi làm về mà

Quyên hậm hực nhìn thằng hàng xóm bình thản leo lên cầu thang , chuẩn bị sung sướng trong căn phòng ấm cúng . Còn nó thì lặn lội vượt mưa vượt gió đi làm thêm . Nó ghét những cơn mưa . Ướt , lạnh và bất tiện . Không có gì hay ho . Những cơn mưa chỉ hay ho khi mình ngồi trong một căn phòng có lò sưởi , sàn lát gỗ , có đầy hoa tươi , rèm lụa , ghế sô pha ú ụ và hàng đống gối , cùng một li expresso ấm nóng . Chậc , đó là ước mơ của nó , cũng như bao cô bé vẫn ước mơ được mặc váy công chúa và đội vương miện long lanh . Gía mà có phép màu …

****

II.Không gian thứ hai

Lili’s café nằm khuất ở cuối một con đường cụt . Một quán café – theo như nó nghe ngóng được – mở ra chỉ để giải khuây bởi ông bác đã quá giàu từ những việc khác . Có lẽ vì thế mà nó thích nơi này , từ lần đầu nó được dẫn đến đây , từ những lần nó ngồi ở đây hàng tiếng đồng hồ và cả lúc nó xin vào đây làm thêm . Không phải để kinh doanh nên nhân viên ở đây có gì đó không chuyên nghiệp và nhanh nhẹn như ở những quán khác . Họ bình thản và nhẹ nhàng hơn nhiều . Quyên tìm đến nơi này như một nơi khác với căn phòng ẩm thấp , khác với chung cư chật chội , khác với khỏang sân bụi bặm . Nơi này thanh lịch , sang trọng và nhã nhặn . Nếu so sánh với chung cư nhà nó thì tựa như một chiếc chăn bông loại thường và một chiếc khác bằng lụa . Ấm áp và mềm mại cả thôi , nhưng một chiếc sẽ êm ái và dịu dàng hơn rất nhiều . Vả lại ở Lili’café có một người …Nghĩ lung tung đến đấy thì Quân bước đến cạnh nó .

Đó là một chàng trai khá cao , trang phục quen thuộc nó nhìn thấy là quần âu lịch sự , áo chemise trắng bóc . Nụ cười thân thiện cực hài hòa trên một khuôn mặt tươi tắn , hơi “ phiêu “ một chút . Con ông chủ , quản lí của Lili’café . Năm nay 23 tuổi . Hóm hỉnh và nhẹ nhàng , lịch thiệp và tao nhã . Đúng kiểu một chàng trai học thức và thượng lưu .

-Làm gì mà đứng im vậy hả em ?

-Em đang nghĩ lung tung mà

-Hờ , đi làm mà nghĩ lung tung , hên cho em là gặp quán này đấy

-Thì thế nên em mới xin vào đây

Quyên biết mình nói chưa đủ . Một phần lí do nó xin vào đây là vì Quân nữa . Đó là chàng trai của Lili’café , chứ không phải của một nơi nào khác . Và vì thế nên Quyên dành cho Quân một góc đặc biệt .

****

III.Không gian thứ nhất & không gian thứ hai

Quyên ngồi trong nhà Phong , chăm chú xem và cổ vũ thằng bạn chơi PES 9 . Nghỉ giải lao , trong lúc Phong đang lục lọi tủ lạnh xem còn gì ăn , nó bất chợt nói :

-Phong ! – thằng ku giật mình vì bỗng dưng bị gọi tên – tao cảm rồi !

Thằng bé vừa gặm trái táo , vừa lắc đầu . Nó trả lời bằng một mồm đầy nhóc táo :

-Biết lâu rồi . Ngạc nhiên là bà mà cũng biết yêu hả ?

Quyên không hơi đâu châm chọc thằng bạn nữa . Nó chỉ lặng lẽ gật đầu , rồi phác thảo một chân dung sơ sài nhất của anh :

-Con ông chủ . Đẳng cấp cao . 23 tuổi , lịch sự , hài hước … Còn lại thì tao không biết gì cả

-Ở Lili’café à ?

-Sao mày biết ? – Quyên giật mình

-Mày nói đến nơi đó hoài . Một quán café tuyệt đẹp , trang nhã và thân thiện . Khác cái chung cư này – Tao thuộc làu rồi

Quyên ngồi thẫn thờ , ôm cái gối vừa dơ vừa nhào vào người . Hóa ra nó nhắc đến Lili’café nhiều hơn nó tưởng . Nó không nghĩ như thế là tốt . Mình ở đâu thì cần phải thuộc về nơi đó . Nó ở khu chung cư ẩm thấp , chật hẹp này . Còn Lili’café và Quân … Vì sao những điều đó lại có vẻ xa vời thế nhỉ ? Những thứ đó xa vời , hệt như giấc mơ của một cô gái .

Lúc về , Phong quăng cho nó một quyển sách . Truyện cổ tích Andersen . Quyển sách đã cũ , lại còn rách nham nhở . Nó tròn mắt nhìn thằng bạn . Phong chỉ nhún vai :

-Đọc cho thanh thản đầu óc , rồi suy nghĩ …

****

IV.” Thế nhé , mỗi ngày hãy đọc một truyện cổ tích Andersen ! “

-A , em thích Andersen à ? – Quân cầm quyển sách Quyên vừa để trên bàn chị thu ngân lên , cười thật tươi . Quyên lắc đầu :

-Không em chưa đọc . Thằng bạn em vừa cho mượn

-Em có thằng bạn tuyệt vời đấy , Andersen là người anh thích nhất

“ Nếu đó là người anh thích nhất , thì đó cũng sẽ là người em thích nhất “ Quyên nghĩ thế và quyết tâm sẽ nghiền ngẫm thật kĩ Andersen . Nhìn cách Quân lật từng trang giấy , mắt như sáng lên trước mỗi tiêu đề ( có lẽ ) quá quen thuộc với anh ; nó bất giác cảm thấy như thể mình cũng biết ông Andersen này lâu lắm rồi . Quân ( lại ) cười , nụ cười lấp lánh :

-Nếu có trong tay một quyển truyện của Andersen thì em nên đọc ngay . Người ta bảo trong mỗi sách của Andersen luôn có một phép màu

-Oa , thất thế à ? – Quyên mừng rỡ . Nếu là là thật thì nó biết đó sẽ là phép màu gì . Nó biết mà .

-Cứ tin là thật đi em . Thế nhé , mỗi ngày hãy đọc một truyện cổ tích Andersen !

“ Thế nhé , mỗi ngày hãy đọc một truyện cổ tích Andersen “ , Quyên thầm nhắc lại câu nói của anh trong đầu . Đó chắc chắn sẽ là một câu thần chú diệu kì

V.Phép màu của Andersen

Đây đúng là quyển sách của Phong cho mượn : rách lung tung , đến gần nửa quyển , chỉ còn đủ cho Quyên đọc vài truyện . Câu chuyện đầu tiên nó đọc là truyện “ Con trai người gác cổng “ . Câu chuyện kể về một cậu bé là con trai của một bác gác cổng , đã vinh hiển và cưới được người chàng yêu : con gái quan đại tướng . Quyên đọc câu chuyện đó vào ngày thứ nhất . Nó nghĩ rằng Giắc ( Cậu bé trong truyện ) đã vượt qua được một khoảng cách lớn , thì nó cũng thế . Có lẽ phép màu là ở câu chuyện này ?! Hôm đó , nó đi làm và đã chào Quân bằng một nụ cười thật tươi , rạng rỡ hết mức có thể . Quân cũng chào lại nó như thế . Tuyệt vời .

Nhưng không may cho Quyên , câu chuyện của ngày thứ hai lại là “ Chiếc kim thô “ . ChuyỆn kể về một ả kim thô , lại cứ ảo tưởng mình là kim thêu mảnh mai xinh xắn . Ả còn nghĩ mình là con của một tia nắng , quyết tâm vươn lên “ đẳng cấp trên “ , để rồi chết chẹt dưới bánh xe , Quyên run rẩy , nó cũng sẽ chết chẹt , dù không phải là dưới bánh xe , mà là dưới tình cảm của nó như thế sao ?

Câu chuyện của ngày thứ ba lại rẽ theo một chiều hướng khác . Đó là truyện “ Nàng tiên cá “ . Dĩ nhiên Quyện biết là nàng đã hi sinh vì tình yêu dành cho hoàng tử . Câu chuyện cho nó thấy sức mạnh của tình yêu ( sến ) . Hi sinh mà nàng tiên cá còn làm được kia mà . Nhưng nó vẫn sợ . Nàng mất nhiều quá .

Tối hôm đó , lúc vô tình thấy Quân nắm tay và mỉm cười âu yếm – không phải nụ cười mọi khi – với một cô gái trước khi bước vào quán , bỗng dưng nó thấy hụt hẫng . Tâm hồn nó chao nhẹ một cú . Thế nhưng lại không phải là buồn . Sao thế nhỉ ? Tự hỏi mãi thì nó nhớ đến nàng tiên cá . Nàng hi sinh . Nhưng nó thì không muốn làm như thế . Quyên tự hỏi : Liệu tình cảm của nó đã đủ để nó sẵn sang bất chấp những điều khác chưa ?

Ngày thứ tư đến . Hôm nay nó chưa kịp đọc truyện nào cả . Đó là chù nhật . Sáng sớm , Phong qua kéo nó đi cà phê . Thế là hai đứa lếch thếch qua …quán cà phê cóc Phong hay ngồi . Lâu rồi Quyên không ngồi cà phê cóc . Lâu nay , nó chỉ đi những quán cà phê đẹp và sang . Bằng tiền nó làm thêm nên cũng không áy náy lắm . Hôm nay , thử ngồi cà phê cóc một bữa , nó nhận ra nơi này không tệ như nó nghĩ . Cảm giác thoải mái , không nhìn ngắm ai cũng không ai bận tâm ai nhìn ngắm là khác biệt rõ nhất . “ Cũng hay hay ! “ – Quyên thầm nghĩ .

Tối đó , Quyên quay về từ Lili’café , quyết định sẽ đọc câu chuyện của hôm nay . Nhưng vừa bước vào nhà , nó đã bị cuốn vào một đống công việc nữa . Tường nhà nó bị thấm , ba cạo lớp vôi tróc ra để mẹ quét sạch . Điều này thật khác với những lớp rèm lụa mềm mại và đèn ấm cúng . Quyên thấy mệt mỏi . Nó tìm cớ thoái thác công việc . Rút vào WC , nó mở quyển Andersen và đọc câu chuyện cùa ngày thứ tư . Đợi nó là “ Bầy thiên nga “ . Câu chuyện về nàng công chúa đã quyết định từ bỏ tình yêu để bào vệ gia đình mình .

Tối hôm đó , Quyên đi ngủ với những giọt nước mắt . Day dứt và hối hận . Có điều gì đó rễ cây nhỏ li ti , đang khẽ nứt trong tâm hồn nó . Nó nghĩ về câu hỏi của ngày thứ ba . Và một câu trả lời cho câu hỏi đó .

****

Vào một ngày nọ , Quyên xin nghỉ việc tạm thời ở Lili’café . Nó đã xin lỗi bác chủ quán , chị thu ngân và cả Quân về việc xin nghỉ đột xuất này . “ Em sẽ quay lại ngay khi giải quyết xong chuệyn của em . Mong mọi người thong cảm .”

Không dễ dàng để có một quyết định như thế , nhưng đã có một phép màu xảy ra .Sau câu chuyện của “ Bầy thiên nga “ , nó đọc “ Người nào , vật nào , chỗ ấy “ . Câu chuyện về một anh chàng bán giày trở thành ông chủ lâu đài lớn ., bởi anh ta thuộc - về - nơi - đó . Vài thế hệ sau , do những sai lầm ngớ ngẩn , người ta xếp đồ vật trong nhà một cách kì cục : vật quí thì vào góc , vật thô kệch thì được trưng bày ; người tầm thường được vinh danh trong khi người cao quí lại khuất góc . Một ống sáo thần kì đã thổi tung mọi thứ lên và trả mọi thứ đâu vào đó . Quyên tức cười với câu chuyện này , nhưng nó nhận ra rằng mỗi người , mỗi vật đều có một góc cho mình . Người đó thuộc về nơi đó , như một mặc định , dẫu thế nào đi nữa . Nó hiểu ra rằng nó thuộc về khu chung cư xấu xí của mình . Nhưng……sao nó không còn buồn như mọi lần nghĩ về điều đó nữa ??? Vì sao thế ?

Câu chuyện nó đọc trước ngày quyết định nghĩ việc là truyện “ Cây thông non “ . Câu chuyện đó như thế này này :

“ Cây thông non mới mọc trong rừng , sống giữa những bạn bè xanh mát . Nó uống trà sáng bằng những giọt sương , trò chuyện cùng muông thú cỏ cây . Nhưng nó không hài long chút nào . Cây thông non nghĩ rằng nó phải trở thành một cây thông Noel sáng choang , lung linh triệu triệu hào quang trong ngày lễ , được hàng ngàn đàn trẻ con ca hát , nhảy múa xung quanh và được chiêm ngưỡng như một tạo vật rực rỡ nhất . Và một hôm , nó được toại nguyện .

Kết thúc cuộc đời cây thông non – bây giờ đã già – là ở trong một căn gác xép chật chội , cùng một lũ chuột đã chán ngấy nó . Cây thông hối tiếc . Nó – đã – từng – thuộc – về một nơi tuyện vời biết bao , mà không bao giờ nhận ra điều đó lúc còn kịp . Cánh rừng của thông “

Giờ thì Quyên nhận ra mình không thể giống như cây thông non . Nó còn trẻ , nó còn gia đình , còn bạn bè , còn những người hang xóm tuyệt vời . Nó vẫn dành cho Quân một góc đặc biệt , nhưng quyết định nghỉ việc sẽ là một “ ống sáo thần “ thổi tung lên và xếp lại những gì cần sắp xếp trong trái tim nó .Và có lẽ chỉ cần thế thôi . Andersen đã thực hiện xong phép màu ông dành cho nó

****

VI.Phép màu của người khác

Phong xóc lại đống giấy trên bàn nó . Đó là những trang sách bị xé ra từ một quyển sách nào đó , một cách nham nhở . Thằng bé vuốt thẳng từng trang xếp lại theo một thứ tự & cất vào ngăn bàn . Vừa làm nó vừa láu lỉnh lẩm bẩm :

- Cháu xin lỗi ông Andersen . Con bé vẩn vơ đó cần đọc những truyện nó phải đọc ngay lập tức . Dù sao thì quyển sách bị xé đó cũng đã thực hiện được phép màu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhnh