Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Chấn thay thường phục, ra cổng tiểu khu tìm món gì đó để ăn, khi quay lại thì tình cờ thấy Cố Nhất Dã đang đi ngang qua trước mặt. Hắn định đi lên để chào nhưng lại sợ Cố Nhất Dã làm lơ với khuôn mặt lạnh lùng nên chỉ biết im lặng đi theo phía sau.

Hắn thực sự không biết tại sao Cố Nhất Dã lại có ác cảm với mình. Rõ ràng rất ghét hắn nhưng vẫn đồng ý cuộc hôn nhân này, điều này khiến Dương Chấn rất khó hiểu. Hắn chưa từng thích ai, và hắn kết hôn với Cố Nhất Dã là vì hắn 'Không ghét Cố Nhất Dã'. Như lời cha mẹ nói, Cố Nhất Dã là đối tượng kết hôn phù hợp nhất với hắn. Mặc dù vậy, nếu hắn biết rằng Cố Nhất Dã ghét bản thân mình đến mức này, hắn sẽ không đồng ý cho dù có phù hợp đến đâu.

Cố Nhất Dã là một người lập dị.

"Nói cho tôi biết, tại sao Cố Nhất Dã lại ghét tôi đến vậy ..."

"Dương Chấn, anh xong đời rồi."

Dương Chấn lại đặt điện thoại vào túi quần, không thể giải thích được, như thế nào hắn lại xong đời chứ? Hắn chán nản xoay người vào nhà.

***

Cố Nhất Dã tự nhốt mình trong phòng làm việc, âm lượng của nhạc được bật lên rất lớn, cả người kẹt trên ghế sô pha. Anh không đọc được một chữ nào của cuốn sách. Ngay khi Dương Chấn bước vào nhà, anh liền cảm thấy tin tức tố mạnh mẽ chỉ thuộc về mình hắn.

Quyển sách rơi từ trên đùi xuống sàn, nhạc vẫn đang phát, Cố Nhất Dã nghiến răng không ngừng thở dốc, dục vọng giống như dây cung căng đầy, kéo đến mức chân tay ngứa ngáy, dương vật run rẩy dựng đứng lên trong chiếc quần lỏng lẻo, cúc huyệt đã bắt đầu tự động tiết ra dịch thể.

Cố Nhất Dã đỏ mắt sắp khóc, ngay cả núm vú cũng hơi dựng đứng cọ vào áo phông. Anh không muốn khóc, không muốn khóc trước mặt Dương Chấn. Anh không thể làm thế. Anh không muốn mất mặt trước Dương Chấn, chỉ biết mở rộng hai chân cầu xin hắn tiến vào.

Cố Nhất Dã là một người hiếu thắng như vậy.

Ngày gặp lại Dương Chấn ở học viện quân sự sau bao nhiêu năm xa cách, Cố Nhất Dã đầy phấn khích muốn chạy ngay đến chỗ Dương Chấn, nói với hắn rằng anh chính là Cố Nhất Dã vẫn chơi với hắn khi còn nhỏ.

Khi đó, Dương Chấn và một nhóm bạn đang cùng nhau chơi bóng.

Dương Chấn và nhóm bạn của hắn quay lưng lại với anh. Cố Nhất Dã nghe thấy ai đó đang huýt sáo đùa giỡn với một omega xinh đẹp đi qua. Anh không biết ai đã bắt đầu cuộc trò chuyện và hỏi nhau rằng omega nào đẹp nhất trong số sinh viên năm nhất.

"Ai?"

"Cố Nhất Dã, cậu đã nghe đến cái tên này chưa?"

"Tôi hình như có nghe nói qua, xinh đẹp như thế nào?"

"Người ta nói rằng chưa từng thấy ai đẹp như thế, cậu nói xem đẹp đến mức nào? Này, anh Dương, hay là chúng ta đến kiểm tra một chút, may ra có thể phát triển mối quan hệ thì sao?"

Dương Chấn cau mày suy nghĩ một lúc, người bạn chơi thân nhất của hắn khi còn nhỏ cũng có tên như thế này, nhưng hắn chắc chắn rằng Cố Nhất Dã đã thề với hắn rằng anh sẽ không bao giờ đến học viện quân sự. Trong một lần trò chuyện, Cố Nhất Dã nói rằng anh muốn trở thành một giáo viên.

Chưa kể Cố Nhất Dã rất sợ tiêm, làm sao có thể vào học viện quân sự được?

"Phát triển cái rắm, tôi không muốn tìm người trong học viện, nhỡ sau này cãi nhau, tôi nhất định sẽ bị đánh chết."

Một nhóm người trêu qua cười lại, lại hỏi, "Anh Dương muốn tìm người như thế nào? Chúng tôi sẽ để ý tìm kiếm giúp anh."

Dương Chấn đối với loại chuyện này chưa từng nghĩ đến bao giờ , nói trắng ra vẫn chưa từng biết đến cảm giác thích một người. Có lần một Omega tới thổ lộ, hắn thản nhiên hỏi một câu, "Cô thích tôi thì liên quan gì đến tôi?" đối phương nghẹn chết, loại chuyện này xảy ra rất nhiều. Chính vì thế, nếu hỏi hắn thích loại hình Omega như thế nào hắn không biết, cũng chẳng thấy có gì thú vị.

Dương Chấn cáu kỉnh khi được hỏi, bực bội nói: "Dù sao cũng không phải là đồng nghiệp, giáo viên hay gì đó đều có thể, nhưng đừng có kiểu khóc lóc suốt ngày, tôi chịu không nổi."

"Nói như vậy, anh Dương thích giáo viên sao? Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý đến vấn đề này nhiều hơn một chút."

Cố Nhất Dã không nhớ nổi mình đã rời sân bóng rổ lúc đó như thế nào, hồn phách đều thất lạc. Anh cảm thấy mình đúng là tự mình đa tình.

Không ai biết được, sau khi trưởng thành và phân hoá thành omega, Cố Nhất Dã đã có bao nhiêu giấc mộng xuân cùng Dương Chấn, tình cảm cũng bắt đầu chuyển hoá từ thích thành yêu, nhưng lại bị chặt đứt không chút lưu tình.

Sao lại như thế chứ? Dương Chấn hình như thật sự đang yêu một omega rất đẹp trai, lại còn là giáo viên, nghe nói rất ngoan ngoãn.

Cố Nhất Dã tự khắc chế chính mình, không hỏi han mọi chuyện liên quan đến Dương Chấn nữa. Anh biết rằng dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa thì anh cũng sẽ không nằm trong sự lựa chọn của Dương Chấn, và Dương Chấn không thích anh.

***

Cuối cùng Cố Nhất Dã cũng vùng vẫy thoát khỏi vòng xoáy của ký ức, suy nghĩ của anh giống như một cỗ máy hỏng, bánh răng rỉ sét, kẹt cứng ở đó không hoạt động được.

Đừng nghĩ về nó nữa, Cố Nhất Dã, đừng nghĩ về nó nữa.

Nhiệt độ trong cơ thể càng ngày càng cao, Cố Nhất Dã vô thức đưa tay vào trong quần, xoa dịu dương vật đang cương cứng, nhưng dù cố gắng thế nào cũng vô ích. Cố Nhất Dã xé quần lót, ngay cả đầu vú cũng tê ngứa, thật khó chịu. Anh gần như bật khóc vì bất lực.

Anh cuộn mình không ngừng run rẩy, cắn mạnh vào cánh tay nhỏ bé để chuyển hướng sự chú ý, nhưng không đủ, vẫn không đủ.

Cố Nhất Dã không biết Dương Chấn vào được phòng làm việc bằng cách nào, nhưng khi anh nhận ra thì hắn đã đứng ngay trước mặt mình. Dương Chấn đen mặt, đem cánh tay Cố Nhất Dã giải thoát khỏi hàm răng cứng ngắc, trên cánh tay in hằn một vòng dấu răng cùng vết máu nhàn nhạt.

Dương Chấn không thể hiểu được, chỉ cần Cố Nhất Dã nói ra, hắn nhất định sẽ giúp anh vượt qua thời kì phát tình, nhưng người này lại cứng đầu, thà rằng tổn thương cũng không cúi đầu chịu thua, tính tình quật cường so với lúc còn nhỏ không chịu tiêm phòng một chút cũng không thay đổi.

"Đứng lên."

"Anh không cần lo cho tôi."

"Tôi nói rồi, đừng để tôi nói tới lần thứ hai!"

"Tôi đã bảo để tôi yên! Đừng giả bộ quan tâm đến tôi nữa!"

"Trở về phòng với tôi!"

Dương Chấn cuối cùng không nhịn được nữa, cúi xuống ôm lấy người đang ngồi trên ghế bế ngang lên.

Cố Nhất Dã dùng sức giãy dụa, nhưng dù thế nào cũng không không thể thoát ra.

"Cố Nhất Dã!" Dương Chấn hét vào mặt anh, cố gắng ngăn anh lại, nhưng hắn cũng giật mình vì tiếng hét của Cố Nhất Dã.

Vốn tưởng rằng mình lại chuẩn bị đón đòn đánh lén của ai kia, không ngờ Cố Nhất Dã đột nhiên nắm lấy cổ áo hắn, toàn thân run rẩy vùi đầu vào vòng tay hắn. Một lúc sau, Dương Chấn cảm thấy lớp vải trên ngực ướt đẫm. Hắn nghe thấy Cố Nhất Dã thốt ra một câu nói với giọng điệu vẫn không mấy thân thiện, "Anh dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi?"

Dương Chấn sững sờ một lát, dịu giọng lại.

"Thực xin lỗi, tôi không cố ý to tiếng với em. Em đang trong thời kỳ phát tình, đừng hành hạ bản thân như thế này, được không?"

Dương Chấn miễn cưỡng đè người trên tay, bế về phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường của chính mình. Cố Nhất Dã mím môi không nói, nhưng nước mắt cố chấp không chịu rơi xuống.

Dương Chấn thở dài, cam chịu thất bại, hỏi anh: "Em không muốn làm đúng không? Nếu như thật sự không muốn, tôi có thể cho em thuốc ức chế. Đừng lo lắng, tôi sẽ không ép buộc em, mà là em phải suy nghĩ cho rõ ràng. Cơ thể của em thực sự không thể phụ thuộc quá nhiều vào thuốc ức chế nữa."

Cố Nhất Dã muốn phản bác, anh không có cậy mạnh, anh lấy đâu ra vốn để cậy mạnh, nhưng chính là một câu cũng không thốt nên lời.

Hai người giằng co một hồi, Dương Chấn tưởng mình đã hiểu rõ ý của Cố Nhất Dã, lật người bước ra khỏi giường để lấy thuốc ức chế cho anh, nhưng Cố Nhất Dã bất ngờ lao đến đè hắn xuống. Cố Nhất Dã cắn chặt môi dưới của mình, không nói lời nào, đôi tay run rẩy tháo sợi dây trên quần của Dương Chấn.

Anh muốn Dương Chấn, không ai biết anh muốn làm tình với Dương Chấn như thế nào.

Thời gian dây dưa vừa rồi đã khiến dương vật vốn đã cương cứng của Cố Nhất Dã càng sưng phồng lên. Anh quỳ trên người Dương Chấn, hai chân dang rộng, không cần bất kỳ sự mở rộng nào, anh giữ dương vật của Dương Chấn và đặt nó vào hậu huyệt của mình, nhắm mắt lại, lập tức ngồi xuống như thể trả thù.

"Ah~......"

Anh không phải trả thù Dương Chấn, anh chỉ đang tức giận với chính mình.

"Tiểu Dã?"

"Giúp tôi, Dương Chấn, anh giúp tôi đi!"

Quá trướng, trướng đến mức những nếp gấp nơi miệng huyệt đều bị san phẳng, dịch nhờn tí tách chảy xuống làm ướt lông mu của Dương Chấn. Dương Chấn nhanh chóng đưa tay đỡ eo Cố Nhất Dã, lông mày nhíu chặt lại, sợ rằng sẽ làm anh bị thương. Hắn ngồi dậy, vuốt ve lưng Cố Nhất Dã như dỗ dành một chú mèo con.

Khi lưỡi của Dương Chấn liếm lên ngực của Cố Nhất Dã, anh rùng mình. Đầu vú đỏ ửng ngứa ngáy. Cố Nhất Dã không thể không đặt núm vú của mình lên môi Dương Chấn, mắt anh nhắm chặt, cần cổ thon dài ngửa lên. Anh liên tục vặn vẹo eo của chính mình, bên dưới nuốt chửng lấy dương vật sưng phồng của Dương Chấn, không ngừng cố gắng tìm kiếm điểm có thể đạt cực khoái.

Dương Chấn cưỡng lại ý muốn đem Cố Nhất Dã ôm vào trong lòng mà điên cuồng thao làm, cái miệng ấm áp che quầng vú trên ngực Cố Nhất Dã, liếm ướt bộ ngực, sau đó ngẩng đầu lên liếm cái cổ mỏng manh của Cố Nhất Dã. Ở đó nhạy cảm đến nỗi khi Dương Chấn liếm lên, Cố Nhất Dã sẽ vô thức siết chặt hậu huyệt của mình, kẹp lấy Dương Chấn và hút vào.

Nhưng hắn không cố hôn lên môi Cố Nhất Dã nữa, hắn nghĩ, Cố Nhất Dã không muốn hôn mình.

Họ có thể chỉ quan hệ tình dục mà không cần hôn nhau, không cần làm điều thừa thãi.

"Dương Chấn ... Dương Chấn ... thật khó chịu..."

Cố Nhất Dã lên xuống ngày càng nhanh, cho đến khi bắp chân của anh bắt đầu co giật, và những tiếng rên rỉ tràn ra không thể kiểm soát được, Dương Chấn cảm thấy dương vật của hắn đang bị xoắn lại ngày càng chặt hơn.

"Khó chịu chỗ nào?"

"Tôi không biết, tôi không biết, anh cử động đi, anh thao tôi đi Dương Chấn, tôi thật sự rất khó chịu..."

Thật sự điên rồi, không còn phân rõ đông tây nam bắc, giống như lọt vào mắt bão vậy, bạn có biết điều đó kinh khủng như thế nào không? Cố Nhất Dã chỉ muốn quan hệ tình dục một cách điên cuồng.

Nếu không, anh đã không thể nào nói những lời như vậy với Dương Chấn.

Dương Chấn đỏ mắt kéo người đàn ông xuống khỏi cơ thể mình, nắm lấy cổ tay Cố Nhất Dã và đẩy anh vào tường, tách hai chân của anh ra, ép hạ thân của chính mình vào, bắt Cố Nhất Dã quỳ xuống quay lưng về phía hắn. Dương Chấn đè ép vào thắt lưng Cố Nhất Dã, đối phương nghe lời hạ vòng eo. Dương Chấn thẳng thắt lưng và tiến vào Cố Nhất Dã mà không hề dừng lại một giây nào.

"A ... sâu quá ... Dương Chấn ... sâu quá..."

"Có sâu không? Khó chịu thì cứ nói ra nhé."

Cố Nhất Dã lắc đầu. Dương Chấn, Dương Chấn, anh yêu tôi, anh yêu tôi một chút đi. Một chút thôi cũng được.

"Thoải mái không? Thật là nhiều nước, bảo bảo, thao đến khi em không thể xuống giường có được không?" Dương Chấn ghé sát vào lỗ tai của Cố Nhất Dã, nói những lời tán tỉnh đầy tục tĩu, mỗi câu đều như một liều thuốc kích dục, khiến huyệt đạo sau lưng của Cố Nhất Dã ngập nước. Cố Nhất Dã choáng váng và mất bình tĩnh đến mức anh đưa một tay xuống để xoa dịu dương vật của mình, nhưng lại bị Dương Chấn nắm lấy và ấn vào tường.

"Dương Chấn..."

Cố Nhất Dã lần này thực sự đã khóc, dương vật anh sưng tấy, không thể dỗ dành được, rất đau đớn. Hông của Dương Chấn lại đập mạnh vào mông anh, quy đầu quen thuộc cọ xát vào điểm mẫn cảm. Cố Nhất Dã gào thét cho đến khi giọng khàn đi, nhưng anh vẫn không cảm thấy đủ.

Vào thời kì phát tình, omega sẽ vô thức mở ra khoang sinh sản để bạn tình có thể thuận lợi tiến vào đánh dấu thành kết. Nơi đó càng mẫn cảm càng yếu ớt. Thời điểm Dương Chấn tiến vào chỗ sâu nhất, chạm vào mảnh thịt mềm mại này, hắn ý thức được đây là khoang sinh sản của Cố Nhất Dã. Hắn lưỡng lự một chút, thử đỉnh vào nơi đó, Cố Nhất Dã đột nhiên tỉnh táo lại một chút, duỗi thẳng thắt lưng, vòng tay ra sau đẩy Dương Chấn ra một cách hoảng hốt.

"Không, đừng bắn vào đó, tôi cầu xin anh ... Dương Chấn ... đừng..."

Trong ngực Dương Chấn chồng chất một nỗi tủi hờn, không biết mình đang tức giận cái gì. Có thể chỉ là tức giận vì bọn họ đã có hôn ước, nhưng Cố Nhất Dã vẫn không muốn để hắn đánh dấu.

Rõ ràng là rất tức giận, Dương Chấn vẫn không nỡ đâm vào khoang sinh sản một cách liều lĩnh và thô bạo. Hắn chỉ có thể chuyển cơn giận này thành điên cuồng đẩy vào rút ra. Dương Chấn nắm lấy hai tay của Cố Nhất Dã, buộc anh phải ngả người ra sau. Cố Nhất Dã khuỵu gối xuống sàn, toàn bộ cơ thể của anh được Dương Chấn giữ chặt, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Dương Chấn cắn lên tuyến thể mỏng manh lộ ra sau gáy anh, eo của Cố Nhất Dã mềm ra, Dương Chấn đã tạm thời đánh dấu anh. Cố Nhất Dã như đắm chìm trong nhục dục, còn chưa hoàn hồn, dưới thân Dương Chấn lại càng tăng tốc, thậm chí còn dữ dội hơn trước, khiến Cố Nhất Dã rùng mình, co giật và không thể ngừng trượt xuống.

Cố Nhất Dã sợ đến mức hét lên không được. Anh đã bắn hai lần, quy đầu đau đến mức không thể bắn ra được gì nữa, nhưng Dương Chấn vẫn không buông tha cho anh. Cố Nhất Dã nghi ngờ anh sẽ ngất đi nếu tiếp tục bị thao như thế này.

Thành vách bên trong co rút dữ dội. Cố Nhất Dã khóc đến khản cả cổ, không nói được thành tiếng, cứ run lên bần bật, cả người mềm nhũn dựa vào vòng tay của Dương Chấn. Mỗi lần bị Dương Chấn đỉnh một cái thì anh lại lao người về phía trước một chút, há miệng thở dốc, không thể phát ra được âm thanh.

Dương Chấn sau mấy trăm cú nhấp mới bắn ra. Cố Nhất Dã mất đi sự chống đỡ, cả người bò về phía trước, toàn thân co rút không thể nào khống chế được. Dương Chấn rút ra, thở hổn hển, rên rỉ một tiếng dài, đem tinh dịch đều bắn vào giữa kẽ mông Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã dường như đã mất đi ý thức, đầu ong ong, cái gì cũng đều không nghe được, dư vị cao trào vẫn không ngừng đánh tới, anh cảm thấy sợ hãi, loại khoái cảm ngập đầu này làm anh cảm thấy như mình đã chết một lần.

Nhưng Dương Chấn đã đánh dấu tạm thời, điều này làm dịu đi dục vọng đang gấp gáp của Cố Nhất Dã, lông mi của anh đẫm mồ hôi và nước mắt. Cố Nhất Dã mệt quá không thể mở mắt ra được, anh nằm nghiêng cuộn tròn lại, thân dưới thỉnh thoảng lại run lên. Anh buồn ngủ đến nỗi không còn nhận ra rằng đây là trong phòng Dương Chấn, ngủ thiếp đi khi cơn cực khoái hoàn toàn lắng xuống.

Dương Chấn cau mày cúi người, đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm trước trán Cố Nhất Dã, dường như chỉ khi làm tình hắn mới vô tình nhìn thấy một mặt mỏng manh yếu đuối của Cố Nhất Dã, những lúc khác, người này sẽ luôn dựng gai khắp người không cho ai đến gần.

Lần này, họ thực sự đã đi quá xa.

Khi Dương Chấn lấy khăn nóng để lau người cho Cố Nhất Dã, Cố Nhất Dã vẫn không có một chút phản ứng nào, chỉ ngẫu nhiên thốt ra vài tiếng ưm a trong giấc ngủ, ngay cả khi bị ôm về phòng mình cũng không phát hiện ra.

Dương Chấn vừa rối rắm thu thập ga giường bẩn, vừa nghĩ cách cải thiện mối quan hệ với Cố Nhất Dã. Dù hai người không có tình cảm, nhưng cuộc hôn nhân này cũng quá tệ rồi, nếu không đỏ mắt nhìn nhau như kẻ thù thì cũng khách khí với nhau như người khách xa lạ.

Người lạ cũng có thể làm tình, nằm trên cùng một chiếc giường, xé rách ga trải giường, làm tình không biết ngày đêm. Tóm lại nếu không yêu nhau, thì không cần gượng ép.

Điều này có thực sự khả thi không? Trái tim Dương Chấn tê dại. Hắn thậm chí còn không biết yêu phải như thế nào, vậy mà Chúa đã lấy một chiếc xương sườn của hắn và tạo ra một Adam khác.

Hai ngày tiếp theo, Dương Chấn xin nghỉ phép, ở nhà trải qua giai đoạn phát tình đầu tiên sau khi kết hôn với Cố Nhất Dã. Quan hệ giữa hai người vẫn như cũ, Cố Nhất Dã chỉ cần xuống giường lại đối xử với hắn cực kỳ lạnh nhạt.

***

Dương Chấn đã đăng ký tuyển chọn cảnh sát gìn giữ hòa bình kéo dài một năm ở Nam Sudan từ vài tháng trước. Trong hai tháng tới, hắn sẽ tham gia nhiều cuộc tuyển chọn khác nhau như ngoại ngữ của Liên hợp quốc, bắn súng, kỹ năng dã ngoại sinh tồn cùng kỹ thuật điều khiển các loại xe, thông qua mới có thể gia nhập, bắt được "giấy thông hành" đến Nam Sudan.

Vấn đề này đã được chuẩn bị trước khi kết hôn với Cố Nhất Dã. Hắn tin rằng Cố Nhất Dã có quyền được biết về vấn đề này ngay bây giờ. Sau cùng, một khi cuộc tuyển chọn được thông qua, nó sẽ là một năm xa cách.

Cố Nhất Dã trở lại lữ đoàn sau khi thời kì phát tình kết thúc, trưa hôm đó anh ăn cơm ở nhà ăn, lữ đoàn trưởng và lãnh đạo các phòng ban khác ăn cùng bàn với anh, lúc đầu mọi người chỉ bàn tán chuyện gia đình.

Sau đó, một đội trưởng của một bộ phận khác hỏi: "Khi nào thì việc đánh giá đội cảnh sát gìn giữ hòa bình Nam Sudan khởi hành vào cuối năm sẽ bắt đầu?"

"Tuần sau, có rất nhiều người đăng ký."

Đại đội trưởng đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Cố Nhất Dã, "Nghe nói Dương Chấn cũng tham gia."

Đôi đũa trong tay Cố Nhất Dã dừng lại, não anh gần như chết lặng trong vài giây, anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, gật đầu và mỉm cười nói: "Thật tốt."

Nam Sudan quá xa nên không có đường bay thẳng. Nhìn kìa, Cố Nhất Dã, Dương Chấn sẽ càng ngày càng rời xa anh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro