Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nhất Dã quay trở lại văn phòng để tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Hôm qua, video giám sát được gửi từ huyện Du đã chứng minh rằng nghi phạm Phi Hoa thực sự xuất hiện tại đây. Sau khi thảo luận chiến lược với cấp trên, Cố Nhất Dã và ba cảnh sát khác thành lập một đội truy bắt tội phạm tạm thời, ngay lập tức lên đường đến huyện Du để có thể đến nơi trước khi trời tối.

"Chú ý an toàn." Trước khi xuất phát, đại đội trưởng dặn dò.

Cố Nhất Dã gật đầu rồi nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.

Trong số các cảnh sát cùng đi lần này, có một người trẻ hơn tên là Diêu Lâm, vừa mới gia nhập đội điều tra tội phạm. Cậu ta vừa chạy theo sau vừa hỏi, "Đội trưởng Cố, tôi có thể nói chuyện điện thoại với gia đình không? Tôi chỉ nói rằng tôi đang làm nhiệm vụ."

"Được."

Buổi sáng vội vàng đi ra ngoài, Cố Nhất Dã cũng không phải cố ý bỏ qua Dương Chấn. Anh nhận được cuộc gọi của Lam Hạ, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng bắt được tên tội phạm.

Bây giờ nghĩ lại, hình như lúc đó Dương Chấn đang bận rộn trong nhà bếp, không biết lúc đó hắn có gọi anh không? Cố Nhất Dã vô thức chạm vào điện thoại di động trong túi, tự hỏi anh có nên nói với Dương Chấn rằng hôm nay anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ không nhỉ?

Sau khi lên xe, Cố Nhất Dã lại cảm thấy như vậy là không cần thiết. Anh và Dương Chấn không thân thiết đến mức đi đâu cũng phải báo cáo với nhau. Cố Nhất Dã dựa vào người ghế phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Diêu Lâm cẩn thận liếc nhìn Cố Nhất Dã, rụt rè hỏi, "Đội trưởng Cố, chúng ta có thể xuất phát chưa?"

"Đi thôi."

***

Trong số bốn người, chỉ có Cố Nhất Dã là omega. Đội điều tra hình sự có rất ít omega. Một là do vấn đề thể lực, hai là vì lý do gia đình. Hầu hết các gia đình đều miễn cưỡng để omega của họ tham gia vào tiền tuyến. Tiền tuyến luôn nguy hiểm hơn, nhưng Cố Nhất Dã cứng đầu và mạnh mẽ, gia đình càng không đồng ý thì anh càng muốn tham gia. Sự thật đã chứng minh anh có năng lực này. Anh được thăng cấp lên trung đội trưởng chỉ trong vòng hai năm, thậm chí rất ít alpha có thể làm được điều này.

Dương Chấn đến buổi chiều mới biết Cố Nhất Dã ra ngoài làm nhiệm vụ. Vẫn là Trần Vũ nói cho hắn biết.

Trần Vũ cùng đội trưởng Lâm vừa trở về từ đội điều tra hình sự liền chạy đến văn phòng của Dương Chấn, thấy hắn vẫn đang vùi đầu khổ luyện ngôn ngữ của Liên Hợp Quốc.

"Này, anh, anh có bận không?"

"Có gì thì mau nói đi."

"Anh dâu ra ngoài làm nhiệm vụ, anh đã biết chưa?"

"Ai cơ? Tiểu Dã?" Dương Chấn lúc này mới ngẩng đầu lên.

Trần Vũ cà lơ phất phơ ngồi trên bàn làm việc, một bộ dáng ăn dưa chứ không phải chuyện gì lớn, "Anh kêu tên người ta thì thân mật như vậy, nhưng lại không biết người ta ra ngoài làm nhiệm vụ?"

"Nhiệm vụ gì?"

"Em không biết, hình như là ra ngoài bắt người, có vẻ là một tử tù. Nhưng với năng lực của đội trưởng Cố, căn bản không tới phiên chúng ta phải nhọc lòng."

"Nói nhảm."

"Anh hai, em tò mò một chuyện, có thể hỏi anh được không?"

"Nói đi."

"Hai người không phải đã kết hôn sao? Anh dâu không có ý kiến gì về việc anh tham gia tuyển chọn gìn giữ hòa bình? Chính là một năm, suốt một năm, lại còn ở Nam Sudan. Anh ấy thực sự yên tâm để anh đi sao?"

Nghe đến đây, Dương Chấn lại có chút cáu kỉnh không thể giải thích được, những gì Cố Nhất Dã nói với hắn đêm qua lại hiện lên trong đầu. Yên tâm ư? Sao hắn dám nghĩ như vậy chứ? Cố Nhất Dã ít nhất phải để tâm đến hắn thì mới có thể nói là không yên tâm, đằng này tâm tư của anh lại không dành cho hắn.

"Không phải việc của em! Em rất rảnh rỗi sao? Tới đây, anh mới nhận một vụ án, cần kiểm tra KTV. Tối nay em dẫn người đi kiểm tra."

Tối nay đưa người đi điều tra đồng nghĩa với việc điều tra đến sáng, thậm chí còn phải ghi lại lời khai. Trần Vũ nhanh chóng nhảy khỏi bàn của Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi cầm lấy tài liệu, "Không phải chứ, anh vẫn là anh trai của em à?"

"Công tư rõ ràng."

"Dương Chấn, anh xứng đáng khiến anh dâu không nhớ thương anh."

"Cút cút cút."

Sau một hồi lộn xộn như vậy, Dương Chấn học cũng không vào nữa nên quyết định đến sân tập. Hắn đặc biệt thích chơi bắn súng, cảm giác hồi hộp khi bắn một phát luôn khiến hắn phát nghiện.

Khi còn ở trong học viện quân sự, mỗi lần bị kiểm tra, Cố Nhất Dã đều cùng hắn phân chia cao thấp, và tỉ lệ bắn trúng của anh luôn là mười trên mười, không thua gì hắn. Dương Chấn vẫn luôn tự hỏi, không biết địch ý của Cố Nhất Dã đối với hắn từ đâu mà có? Hắn tự nhận thấy chưa từng có hành vi nào thiếu lễ phép đối với anh.

***

Khi Cố Nhất Dã và những người khác đến huyện Du thì trời vừa tối. Diêu Lâm đã liên lạc với Sở Công an huyện Du, họ nói rằng có dấu hiệu giám sát cho thấy Phi Hoa chuẩn bị bỏ trốn nên đã bố trí người theo dõi. Cố Nhất Dã ngay lập tức yêu cầu Diêu Lâm lái xe đến đó.

Diêu Lâm nhỏ hơn Cố Nhất Dã 3 tuổi, có chiều cao tương đương với anh. Mặc dù Cố Nhất Dã có kỹ năng tốt nhưng nếu chỉ nhìn vào thân hình của anh, Diêu Lâm trông mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Đội trưởng Cố, anh có muốn uống không?" Diêu Lâm lấy ra một chai nước ngọt, Cố Nhất Dã liếc nhìn rồi lắc đầu.

"Đừng uống những thứ này." Cố Nhất Dã nói xong liền bước xuống xe.

Buổi tối ở huyện Du rất nóng. Họ đợi sau bức tường của một nhà máy bỏ hoang. Cố Nhất Dã lấy ra một điếu thuốc trong túi và châm lửa. Trong bóng đêm chỉ mơ hồ thấy đốm sáng đỏ nhạt của tàn thuốc.

Diêu Lâm tắt máy xuống xe, hai cảnh sát khác đang ngồi xổm ở phía bên kia.

"Tôi không uống nó thường xuyên, chỉ để giải khát."

Diêu Lâm biết về Cố Nhất Dã khi cậu còn học trong học viện quân sự, lúc đó Cố Nhất Dã được mời trở lại trường để phát biểu, cụ thể giảng cái gì thì cậu đã quên mất rồi. Chỉ nhớ rõ từ ngày đó liền quyết tâm phải tốt nghiệp thuận lợi, tham gia đội điều tra tội phạm của Cố Nhất Dã.

Cậu có ấn tượng tốt về Cố Nhất Dã. Nhưng trước khi cậu có thể thổ lộ tình cảm của mình, đã nghe được tin Cố Nhất Dã kết hôn với đội trưởng đội phòng chống ma tuý rất có năng lực, tên là Dương Chấn. Kể từ khi Dương Chấn tham gia vào đội phòng chống ma tuý, các vụ án đều được giải quyết nhanh gọn. Diêu Lâm biết rằng cậu không thể so sánh với Dương Chấn trong bất kỳ trường hợp nào.

"Hút thuốc cũng có hại cho sức khỏe của anh." Diêu Lâm tự nhiên bước đến bên cạnh Cố Nhất Dã. Cậu mới gia nhập đội, ngày thường ở nhà cũng được coi như bảo bối để nâng đỡ trên tay.

Đôi khi Cố Nhất Dã cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Diêu Lâm, cảm thấy cậu ấy không giống như một alpha.

Cố Nhất Dã lặng lẽ tránh sang một bên, không đáp lại. Anh không thích người khác quá tốt với mình, trừ khi cần thiết cho công việc, những lời chào hỏi hay quan tâm khác là áp lực xã hội đối với anh.

Khi nhận được tin, điếu thuốc trên tay Cố Nhất Dã vừa cháy hết, bên kia bộ đàm nói rằng Phi Hoa không chỉ có một mình, còn có hai người khác giúp hắn ta chạy thoát. Bọn chúng đang cố gắng thoát ra bằng con kênh hút chất thải chảy về phía nam.

"Hành động."

Cố Nhất Dã và Diêu Lâm hành động riêng lẻ, vì đây là một nhà máy bỏ hoang cỏ dại mọc um tùm, có thể giẫm lên những tấm thép gỉ sét ở khắp nơi. Cố Nhất Dã theo tiếng bước chân nhanh chóng đuổi theo. Phi Hoa rất giảo hoạt, lại quen thuộc địa hình. Cố Nhất Dã nhiều lần suýt mất dấu, cũng may Diêu Lâm từ phía đối diện vây bọc lại.

Một tiếng súng cắt ngang màn đêm ở đằng xa, Cố Nhất Dã nghe thấy những người đồng đội trong bộ đàm nói rằng một tên đồng phạm đã bị bắt, và cuộc truy đuổi vẫn tiếp tục.

"Ah ..." Cố Nhất Dã đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn xuống cẳng chân của chính mình. Chiếc quần đã bị cắt đứt bởi một tấm thép rất sắc bén. Trong bóng tối, anh vẫn có thể cảm thấy máu rỉ ra từ bắp chân, cực kỳ đau đớn.

Cố Nhất Dã không rảnh để lo đến điều này, nhìn thấy tên tội phạm đang chạy ngay trước mặt, anh nghiến răng tiếp tục đuổi theo. Thấy không còn đường thoát, Phi Hoa nhảy xuống kênh để cố bơi sang bên kia. Diêu Lâm đến trước Cố Nhất Dã một bước cũng nhảy xuống theo.

Hai người đánh nhau dưới kênh, Cố Nhất Dã thấy thể lực của Diêu Lâm thua kém Phi Hoa, không nói lời nào cũng nhảy xuống. Có vài lần anh bị ghìm đến mức suýt chết ngạt. Sau nhiều lần vật lộn, Phi Hoa mới bị còng tay.

Cố Nhất Dã và Diêu Lâm đem nghi phạm về cục công an huyện Du, trên đường đi mới liên hệ với các cảnh sát khác, biết được hai tên đồng phạm đã bị bắt. Diêu Lâm vừa lái xe vừa lo lắng nhìn sang vết thương của Cố Nhất Dã.

Khi tới nơi có chút ánh sáng. Diêu Lâm mới nhìn thấy bắp chân của Cố Nhất Dã toàn là máu, cánh tay trong lúc đánh nhau cũng bị cắt ngang bởi lưỡi câu.

"Về cục trước rồi tính sau."

Khi đến Văn phòng Công an huyện Du, Cố Nhất Dã chỉ đơn giản băng bó vết thương, bày tỏ lòng biết ơn đối với sự hợp tác của các lãnh đạo ở đây, sau đó lập tức trở về đại đội Hình sự ngay trong đêm.

Diêu Lâm cũng bị thương nhẹ, nhưng cậu không quan tâm đến thương tích của chính mình, chỉ muốn lái xe an toàn lái xe trở về càng nhanh càng tốt.

Nghi phạm đã bị bắt. Cố Nhất Dã dựa vào cửa sổ xe, sắc mặt tái nhợt. Diêu Lâm nhanh chóng xuống xe đi vòng qua mở cửa xe. Trên trán Cố Nhất Dã đầy mồ hôi lạnh. Cậu ngồi xổm xuống nhìn vào bắp chân Cố Nhất Dã, vết thương có lẽ đã bị nhiễm trùng.

***

Dương Chấn trong lòng luôn cảm thấy bất an. Cố Nhất Dã đã ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn không dám gọi điện thoại tới, sợ rằng chuông điện thoại sẽ làm cho anh gặp nguy hiểm. Hắn biết mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ chính là một lần cùng thần chết chạy đua với thời gian, vô cùng nguy hiểm.

Hắn hầu như không thể ngủ suốt đêm, lái xe đến Đội điều tra hình sự trước khi trời sáng và lẳng lặng ngồi đợi. Hắn không quan tâm đến việc mình có thất lễ hay không, trực tiếp gọi cho đại đội trưởng của đội Điều tra hình sự. Đại đội trưởng nói rằng Cố Nhất Dã và những người khác đang quay trở lại, nhưng trái tim Dương Chấn vẫn treo lơ lửng không buông xuống được.

Mãi cho đến khi xe cảnh sát từ huyện Du trở về lái vào nhà xe, Dương Chấn mới lấy lại tinh thần. Hắn nhìn thấy một cảnh sát bước ra khỏi xe và chạy sang mở cửa ghế phụ, cố gắng giúp người ngồi bên trong ra ngoài, nhưng bị người kia vẫy tay từ chối.

Trái tim Dương Chấn lại nảy lên cổ họng, suýt chút nữa thì bị vấp ngã. Hắn chạy nhanh tới, đỡ lấy Cố Nhất Dã đang giữ chặt cửa xe, sắc mặt tái nhợt.

"Dương..., đội trưởng Dương." Diêu Lâm sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Dương Chấn ở trước mặt mình, lại bị sắc mặt nghiêm túc của hắn làm cho hoảng sợ, nhanh chóng nghiêng người đứng sang một bên.

"Chuyện gì đã xảy ra với đội trưởng của các cậu vậy?"

"Đội trưởng Cố đã bị thương khi hành động tối qua. Bắp chân của anh ấy bị xước 8 cm bởi tấm thép vụn, cánh tay trái cũng bị móc câu móc vào. Vết thương có lẽ đã bị nhiễm trùng. Anh ấy cần phải nhanh chóng đến bệnh viện để khử trùng và băng bó."

"Được rồi, cảm ơn, tôi sẽ đưa anh ấy đến đó ngay bây giờ."

"Ồ ồ, được rồi..."

Trước khi Diêu Lâm gia nhập đội điều tra tội phạm, cậu đã nghe nói rằng quan hệ của Đội trưởng Cố và Dương Chấn có vẻ không tốt, nhưng cậu rõ ràng cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Dương Chấn hoàn toàn không phải như vậy.

Cố Nhất Dã mệt đến mức không muốn nói chuyện, miệng vết thương đau đến mức đau thấu tim gan. Anh được Dương Chấn nửa ôm nửa đỡ quay lại xe.

Mãi tới khi xe chạy ra ngoài được một lúc, Cố Nhất Dã mới yếu ớt hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Dương Chấn không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, trầm mặc vài giây, "Tại sao không nói cho tôi biết, ngày hôm qua em đi làm nhiệm vụ?"

Như thể nghe thấy một trò đùa, Cố Nhất Dã cười nhẹ, có vài phần tự giễu trả lời: "Anh cũng không nói với tôi rằng anh đã đăng ký tham gia đội gìn giữ hòa bình."

Rõ ràng ngoài mặt ra vẻ không thèm để ý, nhưng lúc bị thương tinh thần lại yếu ớt, không nhịn xuống được mà đem tâm tư trong lòng bộc lộ ra.

Anh cũng chỉ là nghe từ miệng người khác mới biết được tin tức của hắn, không phải sao?

Một câu nói khiến Dương Chấn nghẹn họng không thể trả lời. Cố Nhất Dã không bao giờ là người chịu nhượng bộ, ngay cả khi nói chuyện cũng không chịu ngồi ghế dưới.

Trên xe chỉ còn một khoảng im lặng kéo dài. Ánh mắt của Cố Nhất Dã cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính. Anh và Dương Chấn luôn như thế này, cục đá chạm vào cục đá, cứng đối cứng.

Đến bệnh viện, sát trùng và làm sạch vết thương. Cố Nhất Dã ngồi trên ghế trong hành lang bệnh viện. Dương Chấn giúp anh đi lấy thuốc chống viêm. Trong bệnh viện luôn có rất nhiều người, Dương Chấn phải xếp hàng rất lâu. Sau khi quay lại, hắn thấy Cố Nhất Dã đang ngồi trên ghế, dựa vào tường mà ngủ thiếp đi.

Ánh mặt trời buổi sáng từ cửa sổ hành lang chiếu vào. Cả người Cố Nhất Dã đều bị ánh mặt trời bao phủ. Dương Chấn đi qua, trong lòng mềm nhũn, không đành lòng đánh thức anh dậy. Hắn lẳng lặng đứng bên cạnh Cố Nhất Dã, dùng lưng của chính mình chặn lại ánh mặt trời chói chang. Đôi mày nhíu chặt của người đang ngủ lúc này mới từ từ giãn ra.

Dương Chấn hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần tây khi ra ngoài. Lúc này bị ánh mặt trời phơi cho nóng rực, mồ hôi đầm đìa trên trán. Trong hành lang bệnh viện có rất nhiều người ra vào, nhưng không ai dừng lại để ý đến hai người họ.

Vào buổi sáng hôm nay, trong khoảng thời gian hữu hạn này, dường như có một rào cản vô hình ngăn cách Dương Chấn và Cố Nhất Dã với toàn bộ thế giới.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Dương Chấn nín thở không dám đánh thức Cố Nhất Dã, yên tĩnh đến mức hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khi đang ngủ say của Cố Nhất Dã.

Đầu của Cố Nhất Dã đột nhiên trượt xuống, Dương Chấn vội vàng đứng về phía trước một chút, để anh có thể dựa vào bụng dưới của mình..

"Đội trưởng Cố của chúng ta đã làm rất tốt. Tiểu Dã, em đã làm việc vất vả rồi." Dương Chấn xoa đầu Cố Nhất Dã, dịu dàng nói nhỏ.

Không biết đã qua bao lâu, Cố Nhất Dã mệt mỏi chớp mắt tỉnh dậy. Hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt là Dương Chấn đang đứng bên cạnh anh trước ánh sáng. Đột nhiên, tầm nhìn của anh không rõ ràng, cũng không thể nhìn thấy biểu cảm của Dương Chấn từ góc nghiêng.

Cố Nhất Dã hốt hoảng vài giây, xấu hổ đẩy Dương Chấn ra.

Anh đột nhiên muốn khóc, nỗi bất bình vô cớ dâng lên, nhưng anh không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Dương Chấn.

"Tỉnh rồi?"

"Ừ."

"Thuốc đã lấy rồi, em có thể đi được không? Chúng ta về nhà đã."

"Có thể, nhưng tôi phải về Cục trước."

Còn trở lại Cục? Lời này cuối cùng Dương Chấn vẫn là không nói ra. Quan hệ của hai người không thân thiết đến mức hắn có thể nhúng tay vào việc của Cố Nhất Dã, "Được rồi, tôi đưa em đi."

"Cảm ơn."

Dương Chấn bĩu môi không nói gì, đi tới trước mặt anh. Hắn vừa bước đi, ánh mặt trời liền thẳng tắp rơi vào mặt Cố Nhất Dã. Anh nheo mắt lại một chút, sau đó chậm rãi đứng lên, cố gắng hết sức để có thể đi lại bình thường, miệng vết thương co rút đau đớn theo từng nhịp bước.

Sau khi trở lại Đội điều tra hình sự, Dương Chấn cũng không rời đi. Hắn nhất quyết ngồi trong văn phòng cùng những người khác. Cố Nhất Dã không hiểu chuyện gì xảy ra với hắn ngày hôm nay. Dương Chấn có vẻ không giống như thường ngày. Cố Nhất Dã và Diêu Lâm đi báo cáo, Dương Chấn chỉ ngồi trong văn phòng và không rời đi.

"Tại sao anh vẫn chưa đi?"

"Tôi ở đây đợi em."

"Anh đợi tôi làm gì?"

"Đợi đưa em về nhà."

"Dương Chấn, anh có rảnh quá không?"

"Cố Nhất Dã, em nhất định phải cùng tôi nói chuyện kiểu này?"

Cố Nhất Dã nghẹn ngào, không nói nên lời một lúc lâu, quay người rời khỏi văn phòng. Dương Chấn ngáp dài, đứng dậy đi tới dựa vào cửa văn phòng của anh, quan sát những người của đội điều tra Hình sự đang bận rộn.

"Tiểu Chấn? Sao cậu lại ở đây?"

Dương Chấn liếc nhìn người đi ngang qua, nheo mắt suy nghĩ một hồi, nhanh chóng nhớ ra người kia là cấp trên trực tiếp của Cố Nhất Dã.

"Ồ, đó là tôi vừa cùng Đội trưởng Cố đến bệnh viện xử lý vết thương, sau đó đưa cậu ấy trở về."

"Vừa kịp lúc. Cậu chờ một lát, đưa Tiểu Dã trở về nghỉ ngơi đi. Ngày hôm qua quá vất vả, trong đội cũng không thiếu người. Nhớ bảo cậu ấy chú ý thân thể nhiều hơn."

"Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh đã quan tâm."

Sau khi cấp trên của Cố Nhất Dã rời đi, Dương Chấn nhìn đồng hồ, việc lấy lời khai đã diễn ra được một lúc lâu nhưng vẫn chưa kết thúc. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy hai người ở góc hành lang vừa đi qua vừa nói chuyện. Dương Chấn nhớ rằng người bên cạnh là cảnh sát không rõ danh tính mà hắn đã gặp vào buổi sáng.

"Đưa những tài liệu này cho Lam Hạ, để cô ấy phân loại rồi đưa cho tôi."

"Được, đội trưởng Cố."

"Được rồi, không có việc gì, cậu cũng về nhà nghỉ ngơi một chút, báo cáo bình an cho người nhà."

"Vâng, đội trưởng Cố. Chân của anh thế nào rồi?"

"Không có việc gì."

"Ồ ... Tôi có loại thuốc chống viêm ở nhà. Bố tôi thường sử dụng khi ông ấy bị thương khi còn làm cảnh sát. Ông ấy nói nó rất hiệu quả. Nếu không, tôi sẽ về nhà lấy một ít, chiều nay sẽ mang đến cho anh?"

"Không cần, buổi chiều cậu ấy sẽ không đến làm việc." Dương Chấn đột nhiên nói, vẻ mặt không được thân thiện cho lắm. Hắn đứng trước mặt hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy khó chịu không giải thích được. Nếu hắn nhìn không nhầm thì đôi mắt Diêu Lâm nhìn Cố Nhất Dã rõ ràng không phải là cách cấp dưới nhìn sếp.

Cố Nhất Dã nghi hoặc nhìn hành vi của Dương Chấn, thật kỳ lạ và không thể hiểu nổi.

"Được rồi, cậu trước tiên cứ đi tìm Lam Hạ đi." Cố Nhất Dã không trả lời lời câu nói vừa rồi của Diêu Lâm, chỉ nói vài câu rồi đi thẳng về phòng làm việc của mình, Dương Chấn cũng đi theo sau anh.

Diêu Lâm sững sờ tại chỗ nói không nên lời. Dương Chấn này có chút thú vị.

Nhận thức về lãnh thổ rất mạnh. Cùng là alpha, Diêu Lâm có thể dễ dàng cảm nhận được áp bức mạnh mẽ trong tin tức tố của Dương Chấn khi anh ta ở gần Cố Nhất Dã. Tính chiếm hữu của người này cũng quá lớn rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro