Phiên ngoại - Ngày ngày mong ngóng anh trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nhất Dã nghiêm khắc, không ai trong đội điều tra Hình sự không biết. Những cảnh sát trẻ mới đến đã cá cược với nhau rằng, Trung đội trưởng Cố vừa nối lại tình xưa với đội trưởng Dương sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, tâm tình tốt hơn thì chắc là cái gì cũng dễ nói hơn.

Họ không thể đánh bạc, không thể làm sai quy tắc, nhưng có thể cá cược xem ai thắng, ai thua và ai phải uống.

Muốn tái hôn thì vẫn phải làm theo quy trình, sau khi hoàn tất các thủ tục thì đến Cục hoà giải để ký tên. Cố Nhất Dã ở Cục hoà giải cũng không cho Dương Chấn sắc mặt tốt, ký tên xong liền quay đầu đi thẳng.

Đội trưởng Dương theo sát, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, "Vợ à, đừng nóng giận, tức giận sẽ để lại nếp nhăn mất."

Mẹ Dương Chấn do dự muốn nói lại thôi, lắc đầu. Dương Chấn lúc này cùng với ba Dương Chấn ngày đó giống như khuôn đúc. Ngồi trên xe về nhà, bà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lén lau nước mắt. Đã lâu lắm rồi bà không thấy con trai cười tươi như thế này, giai đoạn khó khăn cũng đã vượt qua rồi, chỉ mong sau này chúng mỗi ngày đều bình an.

Dương Chấn và Cố Nhất Dã hôm nay được nghỉ phép để làm thủ tục tái hôn. Hai người không phải quay lại đội trong thời gian còn lại. Cả hai chở người lớn về nhà trước. Mẹ Dương Chấn muốn cả hai ở lại nhưng Dương Chấn không đồng ý, hắn vẫn còn một số việc phải giải quyết.

Cố Nhất Dã ngồi trên ghế phó lái nghỉ ngơi. Mấy ngày nay anh giải quyết quá nhiều vụ án, ngày nào cũng bận đến nửa đêm, quầng thâm dưới mắt cũng không thể che được nữa, cả ngày hôm nay đều đeo kính râm.

Chợp mắt một hồi mới tỉnh lại, phát hiện Dương Chấn không phải lái xe về nhà, giọng nói vừa tỉnh dậy có chút lười biếng, "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi chỗ nào không phải với em còn quen thuộc hơn anh sao?"

Khi Cố Nhất Dã ở bên Dương Chấn, cả người luôn thả lỏng, anh cũng không cần cố ý quản lý biểu hiện.

Lúc này, anh khẽ cau mày, mím miệng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, càng nhìn càng thấy không đúng, cho đến khi nhìn thấy ngã tư đèn giao thông quen thuộc, cả người đột nhiên tỉnh táo. Cố Nhất Dã ngồi thẳng dậy, vặn eo, tháo kính râm xuống, không nói được lời nào, nhìn thẳng vào Dương Chấn.

Dương Chấn cố ý không đáp lại ánh mắt của anh.

"Về nhà!"

Dương Chấn vẫn không nói lời nào, nhưng cũng không dám cười.

"Dương Chấn! Em đã nói về nhà, về nhà nhanh lên!" Cố Nhất Dã lo lắng, hướng này chính là đến căn nhà nhỏ của anh, ngôi nhà nhỏ đó chứa đầy ký ức liên quan đến Dương Chấn, cũng là căn cứ bí mật của anh.

Mặc dù đã cố tình tiết lộ nơi này cho Dương Chấn, nhưng việc Dương Chấn tự mình đi xem là một chuyện, để hắn kéo đến cùng nhau xem lại là chuyện khác.

Thật xấu hổ, không còn bí mật nào nữa, hoàn toàn trần trụi, và Dương Chấn biết hết. Bí mật bao năm được giấu kín trong ngôi nhà nhỏ ấy, chính là thanh xuân của Cố Nhất Dã.

"Đó cũng là nhà của chúng ta." Dương Chấn chậm rãi nói.

"Ai nói vậy, đó là nhà của em!" Cố Nhất Dã sắc mặt đỏ bừng phản bác lại, xe đã đi vào tiểu khu rồi, đã vào thế cưỡi lên lưng cọp khó có thể leo xuống.

"Ồ ..." Dương Chấn cố ý kéo dài âm cuối, "Nhà em, tại sao trong nhà em đều là hình của anh, nhà của em, nhưng lại mang tên anh?"

"Dương Chấn!"

Cố Nhất Dã không chịu cởi dây an toàn cũng không chịu xuống xe, vẻ ngoài xấu hổ lại quật cường khiến Dương Chấn mềm lòng.

Chiếc xe đã đậu ở tầng dưới trong tiểu khu, giờ này đang là buổi chiều, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông của trường tiểu học thành phố ở đằng xa.

Giằng co một lúc, Dương Chấn đã xoay người sang một bên để giúp Cố Nhất Dã cởi bỏ dây an toàn.

"Chồng à ... Không lên có được không ..." Cố Nhất Dã mềm giọng nói, đầu óc xoay chuyển. Cho đến bây giờ, anh chưa từng làm nũng với Dương Chấn, điều này không phù hợp với trung đội trưởng đội điều tra hình sự, nhưng lúc này không rảnh để lo, "Chồng à, không lên được không? Mất mặt lắm..."

Thực sự là xấu hổ khi đem tất cả tình yêu thầm kín hoàn toàn mở ra.

"Không mất mặt, anh thích." Dương Chấn vùi đầu vào vai Cố Nhất Dã cười đến khi lồng ngực phập phồng. Hắn càng cười, Cố Nhất Dã càng xấu hổ rồi chuyển thành bực bội, ghét bỏ mà đẩy hắn ra. Chỉ có điều, sức lực của anh không địch lại với Dương Chấn, đẩy thế nào cũng không được.

Nhận thấy người trong lòng đang thực sự tức giận, Dương Chấn nhanh chóng nhịn cười và hôn nhẹ lên má Cố Nhất Dã, "Đừng tức giận, đừng tức giận, là do anh không tốt. Đi thôi, anh thật sự không phải cười em đâu, bà xã à, anh không phải cười em, là anh quá vui vẻ! "

"Ai tức giận..."

"Em không tức giận nữa sao?"

"Quá lười phải tức giận với anh."

"Đi, đi nào, bà xã." Dương Chấn nhanh chóng lợi dụng lúc Cố Nhất Dã chùng xuống, xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa cho Cố Nhất Dã, "Lãnh đạo, mời xuống xe. "

"Nghiêm túc xem nào! Anh như thế này khiến người khác lại tưởng rằng đội điều tra hình sự bọn em tự cao tự đại!"

"Vâng, vâng, bất cứ điều gì lãnh đạo nói đều đúng."

Đồ đạc trong nhà không có nhiều thay đổi, nhưng lâu ngày không có ai ở nên sàn nhà và bàn ghế đều phủ một lớp bụi mỏng.

Dương Chấn bị viêm mũi nhẹ, vừa vào nhà đã không kìm được ngứa mũi, hắt xì vài cái. Cố Nhất Dã luôn là một người miệng dao găm tâm đậu hũ, vội vàng mở cửa sổ để thông gió. Khi anh quay lại, Dương Chấn đột nhiên tiến đến ôm lấy anh.

"Anh đang làm gì đấy..."

Khuôn mặt của Dương Chấn ở ngay trước mặt, đôi môi hắn mím chặt, đôi mắt đại bàng bình thường của hắn đã giảm bớt sự sắc bén, tất cả dịu dàng và vui vẻ đều được trao cho Cố Nhất Dã.

Nếu ai đó hỏi Dương Chấn rằng hắn đã làm điều gì hối hận trong đời chưa, vâng, hắn sẽ trả lời thật thà rằng có, điều đáng tiếc nhất là hắn đã từng đẩy Cố Nhất Dã ra khỏi cuộc đời mình.

Hắn đã để Cố Nhất Dã bơ vơ đứng đằng xa để lo lắng cho mình, để Cố Nhất Dã ở nhà vào ban đêm khi đèn hiên không bật, để Cố Nhất Dã một mình giường đơn gối chiếc, để Cố Nhất Dã phải ngồi một mình một bên chiếc bàn ăn dài mỗi ngày.

Trong một thời gian dài, hắn đã lãng phí cơ hội để có được Cố Nhất Dã ở bên mình.

Có người đã từng nói, yêu một người, có thể biết được vị trí trái tim đặt ở đâu. Là, rung động, hay đau lòng, chỉ dành cho người đó.

Rung động nhiều năm như thế, thật vất vả cũng ôm được mỹ nhân về, lại khiến người ta chịu giá lạnh bấy lâu trong vô vọng. Nghĩ đến những gì Cố Nhất Dã đã chịu đựng mà không bao giờ chủ động nói ra, Dương Chấn càng cảm thấy đau lòng. Nếu nói không có tiếc nuối thì không gọi là cuộc sống, một khi đã như vậy, hắn phải đền bù cho Cố Nhất Dã, một chút cũng không thể thiếu.

Cố Nhất Dã khẩn trương đến mức nhắm cả hai mắt lại, cho rằng Dương Chấn muốn đặt xuống một nụ hôn, nhưng đợi đã lâu cũng không thấy, lại mở to mắt ra, thấy hốc mắt Dương Chấn đang phiếm hồng mà nhìn mình.

Ngày thường đều được cưng chiều, mỗi lần phát giận chỉ là đùa giỡn. Tính tình Cố Nhất Dã chính là như vậy, ngoài mặt luôn là vẻ lạnh lùng, hiếu thắng, nhưng cái bụng mềm mại của nhím con chỉ lộ ra trước mặt Dương Chấn.

Lúc này, Cố Nhất Dã thực sự không biết phải làm sao, anh đưa tay chạm vào má Dương Chấn với vẻ lo lắng, "Dương Chấn ... có chuyện gì vậy ..."

"Chuyện gì vậy..."

"Em thật sự không giận anh. Anh làm sao vậy..."

Cố Nhất Dã đã yêu Dương Chấn từ trước, cho đến khi anh tự mình trải qua giai đoạn đau thương cùng Dương Chấn, anh mới hiểu "trái tim run sợ" là có thật, giống như vào lúc này, khi ánh hoàng hôn chiếu vào từ khung cửa sổ nhỏ, và trái tim anh lại bởi vì Dương Chấn mà run rẩy.

"Tiểu Dã."

"Vâng?"

Dương Chấn đã quen với việc gọi Cố Nhất Dã là bà xã, và khi hắn gọi Tiểu Dã, Cố Nhất Dã nhướng lên và nhìn hắn một cách ngây ngô.

"Nếu anh ở Nam Sudan và không vượt qua được ..."

"Dương Chấn!"

"Em nghe anh nói đã ... Tiểu Dã, nếu lúc đó anh không sống sót thì người anh không thể buông bỏ nhất trên đời này chính là em. Vì vậy, anh rất biết ơn ông trời đã cho anh cơ hội tiếp tục sống. Lúc trở về anh lại sợ làm chậm trễ em, đem em đẩy ra xa, tự cho mình là đúng, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Cố Nhất Dã, nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh sẽ mặt dày mà quấn lấy em, nói cho em biết sự thật, cũng sẽ không để cho em đi. Dù anh nửa đời còn lại đều phải ngồi trên xe lăn cũng không thả em đi, có phải là rất ích kỷ không?"

"Chà ..." Mũi của Cố Nhất Dã đau nhức, nước mắt rơi không ngừng rơi. Anh đã không thể thẳng thắn nói ra. Anh tôn trọng quyết định của Dương Chấn, nửa đêm không ngủ được với trái tim đau nhức, giả vờ hào phóng nói với mọi người rằng mình không sao. Tự an ủi bản thân rằng ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc.

Chỉ là có thể lừa dối mọi người, nhưng không thể lừa dối chính mình.

Trái tim em chỉ trọn vẹn khi anh quay lại với em, Dương Chấn, chỉ có anh.

"Không có lần sau, được không? Dương Chấn, đừng bắt nạt em nữa. Em hay mang thù, tính tình cũng không tốt, anh đi rồi, sẽ không ai chịu nổi em."

Cố Nhất Dã là một người kiêu ngạo, mạnh mẽ, kiên trì, nhưng lúc này anh đang xụ mặt, đem những nhược điểm của mình nói ra bằng hết. Anh đã từng sợ bản thân như vậy sẽ khiến Dương Chấn sợ hãi, nhưng giờ anh không sợ nữa, Dương Chấn vẫn là người luôn bao dung anh sau khi nhìn thấy hết điểm mạnh và điểm yếu của anh.

Anh không lo lắng rằng không ai có thể chịu đựng được mình, anh không cần ai khác ngoài Dương Chấn chịu đựng sự nhút nhát và tính khí xấu của mình.

Chỉ cần một mình Dương Chấn là đủ.

Dương Chấn vuốt ve đầu Cố Nhất Dã, và Cố Nhất Dã, người đã trở về bên cạnh hắn, trong tiềm thức luôn bộc lộ khía cạnh mềm yếu như vậy đối với hắn. Cho dù Cố Nhất Dã có thích khóc như một đứa trẻ hay không, cho dù Dương Chấn từng giễu cợt loại hành vi nhu nhược này, cuối cùng hắn vẫn tiêu chuẩn kép, bởi vì người đó chính là Cố Nhất Dã.

"Không có lần sau, anh hứa, sẽ không bao giờ có lần sau."

Cố Nhất Dã là một omega. Trong đám tân binh không ai hay biết, có người chỉ vừa phân hoá, có người mới ngoài 20. Vừa vào quân doanh, cấp trên yêu cầu Cố Nhất Dã đến thị sát, khi anh đứng trước mặt tân binh, trong tiềm thức mọi người đều im lặng.

Lại là một mùa thu nữa, những ngày này Cố Nhất Dã luôn dễ dàng cảm thấy mệt mỏi. Anh nói vài câu rồi yêu cầu người hướng dẫn phụ trách đám tân binh ra sân tập, chính mình thì ngồi ở một bên. Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống, loãng ra thành một quầng sáng trước mắt.

Cố Nhất Dã chợt nhớ ra rằng cả anh và Dương Chấn đều hơn những tân binh này một giáp. Diêu Lâm thấy anh đang suy nghĩ đến xuất thần, vì vậy lặng lẽ gõ gõ vào chiếc bàn trước mặt.

"Đội trưởng Cố, đang nghĩ gì vậy?"

"Không có chuyện gì, chỉ là nhớ tới thời điểm đang học trong trường quân đội."

Buổi đào tạo hôm nay có một hạng mục bắn súng, buổi sáng Trần Vũ đã nói với Dương Chấn, bây giờ rảnh rỗi liền nghĩ tới việc qua xem chất lượng của đợt tuyển mộ này.

Khi vào tới nơi, Dương Chấn nhìn thấy Cố Nhất Dã đang ngồi bên bộ bàn ghế đã được sắp sẵn từ xa, thân người thẳng tắp, hình như đang cùng Diêu Lâm trò chuyện.

Một số tân binh thậm chí không thể duy trì độ ổn định của súng. Cố Nhất Dã cau mày, không hài lòng lắm. Yêu cầu của anh luôn rất khắt khe.

Cố Nhất Dã đứng dậy, một tia sáng trắng chợt lóe lên trước mắt, đầu óc có chút choáng váng, suýt chút nữa đứng vững.

"Đội trưởng Cố? Anh sao vậy? Hôm nay trạng thái có vẻ không được tốt lắm."

"Có chút chóng mặt, chắc là do chuyển mùa, cũng không có gì to tát, đi thôi, đi xem tình hình huấn luyện của bọn họ."

"Không phải..." Là một alpha, Diêu Lâm quá xấu hổ để nói điều gì đó với Cố Nhất Dã, một omega đã kết hôn. "Hay là... đến kỳ kia rồi? "

Cố Nhất Dã ngay lập tức phản ứng lại với những gì cậu nói và lắc đầu, "Không phải."

Tuần trước, anh có một vụ án cần xử lý, thức liên tiếp mấy đêm, liền nghĩ đến thân thể có chút quá sức, vốn định nghỉ một ngày, nhưng là cấp trên tạm thời sắp xếp đi kiểm tra tân binh, nên cũng không có thời gian để nghỉ ngơi.

Cố Nhất Dã không chịu được nữa, năm trước 365 ngày không nghỉ một ngày nào, nhưng bây giờ Dương Chấn lại đang nhìn chằm chằm, không thoải mái cũng không dám thể hiện ra.

Dương Chấn vừa đi đến văn phòng để chào hỏi một vài cán bộ kỳ cựu, vừa đi vòng ra đứng dưới gốc cây lớn để xem Cố Nhất Dã huấn luyện mọi người.

Ở học viện quân sự, mọi người đều biết Dương Chấn là người bắn súng giỏi nhất, nhưng Cố Nhất Dã cũng không hề kém cạnh.

"Nhìn thấy không? Kia kìa, là bà xã của tôi đấy!"

Dương Chấn chỉ vào Cố Nhất Dã, người đứng thẳng dưới cái nắng như thiêu đốt ở đằng xa, và giới thiệu anh với một người bạn học cũ, người đã đóng quân ở biên giới ba năm và mới trở về một tuần trước, với vẻ vô cùng đắc ý.

"Nghe nói rồi, hai người mà hợp lực, thật sự không cho người ta cơ hội."

"Mẹ kiếp, cơ hội đó có dành cho tất cả mọi người không? Vợ chồng tôi là thanh mai trúc mã, yêu nhau từ nhỏ!" Dương Chấn thật là không biết xấu hổ. Khi còn nhỏ hắn vẫn nói lớn lên muốn lấy Cố Nhất Dã. Không cần biết Cố Nhất Dã phân hoá thành alpha hay omega, dù sao hắn cũng đã quyết định rồi. Chính vì vậy, hắn đã bị chính cha đẻ của mình bắt gặp và mắng mỏ vì tội không đứng đắn.

"Tôi nói này lão Dương, sau khi từ Nam Sudan trở về, hai người đã tái hôn. Tái hôn ba năm rồi, sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì?"

"Động tĩnh? Động tĩnh gì?"

"Chậc chậc!" Bạn học cũ nhìn hắn một cái, không biết là thật không hiểu hay là giả bộ bối rối, "Chính là có đứa nhỏ ấy!"

Dương Chấn nhanh chóng phản ứng lại, biểu tình có chút ngưng trọng.

Về chuyện con cái, hắn đã nói chuyện với Cố Nhất Dã. Trong nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở Nam Sudan, hắn không chỉ bị thương ở chân mà tuyến thể của hắn cũng bị ảnh hưởng. Dù hiện tại đã bình phục nhưng bác sĩ dặn họ phải chuẩn bị tốt về mặt tinh thần, khả năng sinh sản có thể bị ảnh hưởng cũng có thể không, nhưng rất khó nói.

Dương Chấn không mang tư tưởng phong kiến, có con không phải là điều bắt buộc đối với hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng Cố Nhất Dã muốn có một đứa con. Mỗi lần quan hệ, Cố Nhất Dã đều khăng khăng đòi hắn xuất tinh vào khoang sinh sản.

Không chỉ đơn giản là muốn có một đứa con, mà là muốn một đứa trẻ thuộc về cả hai người.

"Hãy xem ý trời, anh cũng biết tôi trước kia bị thương, xem ý trời an bài."

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng động ở đằng xa.

Cố Nhất Dã định giơ súng biểu dương các tân binh, nhưng anh cảm thấy chóng mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, môi anh trở nên trắng hơn, và tay cầm súng khẽ run lên.

Diêu Lâm thấy có điều gì đó không ổn và nhỏ giọng hỏi anh rằng liệu anh có khó chịu không. Trước khi có câu trả lời, cậu đã thấy Cố Nhất Dã mất sức ở cả hai tay, khẩu súng rơi sang một bên, bất ngờ ngã xuống.

"Đội trưởng Cố! Đội trưởng Cố!"

"Nhanh, đưa đến bệnh viện!"

Dương Chấn vội vàng chạy tới, gạt đám đông sang một bên, nhìn thấy Cố Nhất Dã đang nằm trên mặt đất với khuôn mặt tái mét.

"Có chuyện gì vậy !?" Dương Chấn ném chìa khóa xe cho Diêu Lâm, đón lấy Cố Nhất Dã ngay lập tức. Diêu Lâm theo sát tự ý thức lái xe của Dương Chấn.

Dương Chấn ngồi ở phía sau xe với Cố Nhất Dã trên tay, không hề hay biết rằng tay hắn đang run lên vì hoảng sợ, đó là nỗi hoảng sợ chưa từng có kể cả khi hắn đối mặt với những kẻ khủng bố ở Nam Sudan.

"Tiểu Dã? Tiểu Dã? Em có nghe thấy anh nói không?"

"Tiểu Dã?"

Phải một lúc sau, người trong tay mới yếu ớt đáp lại: "Sao anh lại ở đây?"

"Tỉnh lại là tốt rồi, chỉ cần tỉnh táo lại, đừng nói chuyện bây giờ, bảo bối, anh đưa em tới bệnh viện."

"Được rồi." Cố Nhất Dã hơi uể oải gật đầu.

Diêu Lâm lái xe đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể. Dương Chấn lấy lại chìa khóa xe và bảo cậu cứ về trại huấn luyện trước.

Trong lúc chờ đến lượt khám bệnh, Dương Chấn gần như nhéo lòng bàn tay đến đỏ bừng. Hành lang bệnh viện chật ních người ra vào, hắn ngồi trên băng ghế dài lạnh lẽo mà lòng lo lắng không yên.

Ngay lúc đó, Dương Chấn nghĩ rằng Cố Nhất Dã đã từng ngồi ở vị trí của mình, vô cùng sợ hãi và lo lắng cho hắn đang bị thương trở về từ Nam Sudan vào thời điểm đó ...

Cảm giác này hóa ra rất khó chịu, Cố Nhất Dã đã tự mình gánh vác tất cả khi hắn đang ngồi trên xe lăn.

"Đội trưởng Dương, vào đi." Cô y tá nhỏ bước ra khỏi phòng kiểm tra, trên mặt nở nụ cười.

Dương Chấn đột nhiên đứng lên. "Bác sĩ, Tiểu Dã bị sao vậy? Như thế nào mà đột nhiên ngất xỉu? Vừa rồi tôi thấy vợ tôi rất xanh xao. Vợ tôi làm sao vậy? Tất cả là lỗi của tôi. Gần đây tôi quá bận rộn nên không chăm sóc được cho em ấy. Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"

Bác sĩ kiểm tra là một giáo sư y khoa mà Dương Chấn đã biết trước đó.

Vị giáo sư già bất lực lắc đầu cười, "Cậu hỏi nhiều câu như vậy, cậu muốn tôi trả lời câu nào?"

Ngày thường dù có bình tĩnh và nghiêm túc đến đâu đi chăng nữa thì lần này Dương Chấn cũng thật sự hoảng sợ.

Vị giáo sư già ngừng trêu chọc hắn, ông ta không biết trên giấy viết cái gì, chậm rãi nói: "Cậu ấy quá yếu, tôi biết rằng mọi người luôn làm việc quá sức khi làm công việc này. Nhưng cậu ấy đang mang thai. Hãy chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Dù cậu ấy có khỏe đến đâu cũng không được làm việc quá sức như vậy. Có vẻ như cậu ấy chưa nghỉ ngơi một thời gian phải không? Lại nói đến cậu là alpha của cậu ấy, omega của mình mang thai mà cậu cũng không biết."

Dương Chấn sững sờ tại chỗ, không có một chút khả năng suy nghĩ. "Mang thai ... có thai?"

"Ừ, mang thai mười tuần, đồ ngốc, tôi vừa mới kêu y tá truyền dung dịch dinh dưỡng cho cậu ấy, đoán chừng phải tỉnh rồi. Đi vào xem người yêu của mình đi, tôi còn có một ít bệnh nhân phải xem xét. Đừng làm việc quá sức, lát nữa sẽ về nhà, nghỉ ngơi thật tốt sau khi về. Tôi sẽ nhờ y tá giải thích một số biện pháp phòng ngừa cho cậu. "

"Được rồi, cám ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ." Dương Chấn lúc này đại não vẫn còn chưa phục hồi lại, chỉ cảm thấy trong lòng rất mơ hồ, rất vi diệu.

Cố Nhất Dã tỉnh dậy đã lâu, nghe xong đoạn đối thoại giữa giáo sư già và Dương Chấn vẫn cảm thấy không thể tin được, anh đặt nhẹ hai tay lên bụng. Mới mười tuần nên anh không cảm thấy gì cả, nhưng Cố Nhất Dã đột nhiên muốn khóc.

Đứa trẻ này có ý nghĩa rất lớn đối với anh, không chỉ vì anh thực sự muốn có một đứa con giữa anh và Dương Chấn, mà còn vì anh không muốn Dương Chấn nghĩ đến tổn thương của tuyến thể mà sinh lòng áy náy đối với anh.

"Tiểu Dã, em tỉnh rồi à? Có khó chịu không?" Dương Chấn bước đến ngồi bên cạnh giường, chạm vào đầu Cố Nhất Dã, ôm anh vào lòng và hôn xuống.

Cố Nhất Dã nhẹ giọng nói: "Không khó chịu ..." Anh đưa tay lên vuốt ve hàng lông mày đang cau có của Dương Chấn, người này chỉ cần cau mày cũng khiến lòng anh mềm nhũn ra, "Anh đừng cau mày. Em không sao. Em không biết mình mang thai, nếu biết em nhất định sẽ chú ý nghỉ ngơi. "

"Anh sợ hãi." Dương Chấn đột nhiên nhớ ra rằng Cố Nhất Dã không thích nghe những lời xui xẻo đó từ miệng mình, và ngay lập tức thay đổi lời nói, "Em khiến trái tim anh ngừng đập."

Cố Nhất Dã biết Dương Chấn đang bối rối nên vội vàng nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng anh, mím môi cười, như có chút xấu hổ, "Đội trưởng Dương, anh sắp làm cha rồi! Chúng ta sắp có em bé rồi."

Không nói cái này cũng không sao, vừa nói ra thì có. Dương Chấn đã bật khóc sau một thời gian dài, như một khúc xương cá mắc trong cổ họng, khó có thể nuốt trôi, giọt nước mắt rơi trên lưng bàn tay Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã suy sụp. Omega là anh đang mang thai, tại sao alpha chồng của anh lại khóc?

Dương Chấn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, ôm má Cố Nhất Dã bằng cả hai tay, nhẹ nhàng nói, "Cố Nhất Dã."

"Vâng?"

"Cố Nhất Dã, anh, Dương Chấn, đã ở tuổi ba mươi, và giống như anh đã sống hai cuộc đời. Cuộc đời đầu tiên là do cha mẹ anh cho, họ đã sinh ra anh và nuôi dưỡng anh, và hai năm trước anh đã mang cuộc đời đó ra để bảo vệ hoà bình. Khi anh hôn mê, anh đứng trước cổng địa ngục, anh đã nghĩ rằng mình không thể để em một mình. Anh chỉ nghĩ Cố Nhất Dã đang đợi anh ở nhà. Anh nghe thấy em cứ gọi tên anh ... Cuộc sống thứ hai của anh là do em trao cho anh. Cố Nhất Dã, vì vậy ... Cố Nhất Dã, hứa với anh, em nhất định không được có chuyện gì. Anh không thể chịu nổi cú sốc như vậy ngày hôm nay. Thứ hai, cuối cùng anh biết anh đã ích kỷ như thế nào trước khi đẩy em ra. Anh không thể chịu đựng được. Cố Nhất Dã, anh không thể chịu bất kỳ tai nạn nào với em. Vì đây là con của chúng ta, nhưng Cố Nhất Dã, trong lòng anh, Dương Chấn, đời này sẽ chỉ có một bảo bối, người đó tên là Cố Nhất Dã. Khi còn nhỏ, anh đã quyết định rằng anh sẽ sống với em cả đời. Vậy nên em chỉ có để được khỏe mạnh và an toàn, hiểu không? "

Cố Nhất Dã cắn môi dưới, nhìn Dương Chấn không chớp mắt. Nghe hắn nói những lời này, nước mắt anh rơi lã chã, mặt lấm lem bùn đất, và đôi vai khẽ run lên vì nức nở.

Cố Nhất Dã không phải là người mong manh, không rõ anh trở nên xúc động vì mang thai hay vì lời nói của Dương Chấn, hay cả hai, Cố Nhất Dã cảm nhận rõ ràng anh là người quan trọng như thế nào trong lòng Dương Chấn.

Hóa ra câu nói rất đúng, khi yêu ai lắm mới biết vị trí của trái tim là ở đó. Niềm vui là hiển nhiên, và nỗi đau cũng là hiển nhiên.

"Em biết, em biết, đừng nói nữa Dương Chấn, em biết. Em đang làm gì vậy ... tại sao lại làm cho anh khóc? Em sẽ ngoan ngoãn, sau này không liều mạng nữa. Em sẽ trân trọng sức khỏe của mình. Em sẽ không để anh phải lo lắng nhiều, em sẽ ngoan ngoãn mà."

Dương Chấn nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy người đàn ông có đôi mắt đỏ như con thỏ, vỗ nhẹ an ủi.

Nói rằng hắn làm ầm ĩ hay phóng đại cũng được, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Cố Nhất Dã, vậy thôi.

Phản ứng khi mang thai của omega nam cũng giống như omega nữ, lúc đầu không có biểu hiện rõ ràng, nhưng sau hơn ba tháng, phản ứng ốm nghén ngày càng trầm trọng.

Cố Nhất Dã vẫn có thể cố gắng hết sức để kiềm chế cơn buồn nôn khi xử lý vụ việc hoặc trong cuộc họp, nhưng anh không thể kìm chế được khi ở nhà. Dương Chấn lo lắng nhưng không giúp được gì nhiều.

Mỗi ngày, hắn đều thay đổi cách chế biến món ăn ngon cho Cố Nhất Dã, trên tủ lạnh dán rất nhiều công thức nấu ăn. Sau giờ làm việc, Dương Chấn luôn đi siêu thị mua nguyên liệu tươi và chăm sóc Cố Nhất Dã như một tổ tông nhỏ.

Rất nhiều người cũng đang mang thai. Cố Nhất Dã cũng biết mình đang đạo đức giả, nhìn lịch trình dày đặc của Dương Chấn, anh chua chát hỏi: "Anh chăm sóc em thế này là vì em đang mang thai à?"

Anh nhớ rất rõ những gì Dương Chấn đã nói trong bệnh viện ngày hôm đó, nhưng phản ứng mang thai đã hành hạ anh đến mức anh không thể kìm được tính khí của mình.

"Bảo bối à, em đừng nói như vậy, em không biết anh là vì ai sao? Anh thấy em khổ sở cũng chỉ mong cảm thấy khó chịu thay cho em."

Cố Nhất Dã ban ngày ở trong cục, lúc triển khai nhiệm vụ, dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta không khỏi ngượng ngùng. Nhưng khi ngồi xếp bằng trên sô pha ở nhà, nghe Dương Chấn nói ra mấy chữ này, liền nhếch khóe miệng hướng về phía hắn, lại giống như muốn khóc.

Nhưng tính khí của Cố Nhất Dã đến rồi đi nhanh chóng. Dương Chấn đang bận rộn trong bếp sau lưng anh. Cố Nhất Dã khịt mũi cảm thấy bực bội, trong nháy mắt, anh nhìn thấy trên bàn cà phê có vài cuốn sách mà lần trước anh tình cờ nhắc đến. Vâng, anh đã nói rằng anh sẽ mua nó ngay khi nó có mặt trên kệ.

Cố Nhất Dã ngốc nghếch cầm cuốn sách và thả mình trên ghế sofa, đọc nó một cách thích thú.

Thời gian càng trôi qua, bụng bầu càng ngày càng to, Cố Nhất Dã không thể che giấu, người trong cục cũng nhanh chóng đoán ra. Lam Hạ cao hứng hơn bất kỳ ai, liền hỏi Cố Nhất Dã làm sao giấu được.

Cố Nhất Dã cầm lấy tập tài liệu và vỗ nhẹ vào đầu cô, "Chẳng lẽ anh phải đến trường quay để nói với mọi người trên thế giới rằng anh đang mang thai sao?"

"Đội trưởng Cố, anh thực sự là omega mà em ngưỡng mộ nhất. Anh thông minh, hóm hỉnh và có năng lực nghiệp vụ vững vàng. Anh vẫn bám trụ khi mang thai, nhưng em có chuyện muốn nói với anh trước. Tuần sau, có vụ án doanh nghiệp phạm tội, anh và Diêu Lâm sẽ lãnh đạo đội, nhưng cấp trên không chỉ định anh nữa, vì Đội trưởng Dương đề xuất đi thay anh."

"Hiểu rồi, anh đã nộp đơn rồi. Sau một thời gian nữa, sẽ có người tiếp quản vị trí của anh. Đừng làm đội điều tra hình sự của chúng ta mất mặt, nghe chưa?"

"Vâng, em hứa sẽ không làm anh khó xử!"

Ở quý 2 thai kỳ, bụng bầu ngày càng lớn, áp lực lên cột sống thắt lưng cũng mệt mỏi hơn. Cố Nhất Dã ngồi trong văn phòng đọc tài liệu vụ án và thỉnh thoảng phải đứng dậy đi lại, nhưng anh phải ngồi xuống sau khi đi bộ một lúc.

Không phải anh chưa từng thấy một omega nào mang thai, nhưng tại sao khi đến lượt anh, anh lại làm việc chăm chỉ như vậy?

Tối hôm đi làm về, lưng đau nhức, Cố Nhất Dã nằm trên giường kêu Dương Chấn xoa bóp, ấn vào thì thấy có gì đó không ổn, cứ tưởng đã cọ vào tuyến thể của Dương Chấn.

Cả hai đã không làm tình kể từ khi Cố Nhất Dã mang thai, một là họ thực sự rất bận, hai là họ sợ làm tổn thương Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã lúc phát tình còn có thể ức hiếp Dương Chấn, nhưng hiện tại đang thanh tỉnh, sắc mặt ửng hồng, không biết nói thế nào.

Dương Chấn xoa bóp cho anh hồi lâu, Cố Nhất Dã mới lẩm bẩm nói anh không còn đau nữa. Dương Chấn vừa lòng hôn lên trán anh một cái rồi nằm nghiêng, đem người ôm vào trong lòng dỗ ngủ.

Nhưng người có chuyện gì đó trong lòng không ngủ được, càng nghĩ lại càng cảm thấy bất bình, mấy tháng nay anh rất mất bình tĩnh, nhưng anh chưa bao giờ thực sự khóc. Không biết tại sao hôm nay anh lại không kìm được.

Cố Nhất Dã đột nhiên vùng vẫy vùng dậy khỏi vòng tay của Dương Chấn, khóc rất to rằng anh sẽ không sinh con.

Dương Chấn giật mình, vội vàng ngồi dậy, chỉ có thể đi theo Cố Nhất Dã, gì cũng dám nói.

"Được, được rồi, nếu không sinh thì chúng ta sẽ không sinh."

"Ai nói không muốn sinh con chứ! Em không nói không sinh con nữa! Em muốn sinh một đứa nhỏ cho anh."

"Được rồi, em sinh, em sinh rồi, bà xã, em ngủ trước đi, đừng nóng giận, anh sẽ xoa cho em."

"Dương Chấn, anh không còn yêu em nữa sao?" Cố Nhất Dã lại nhếch khóe miệng, nghĩ rằng mình có thể đã dàn dựng một màn kịch không thể khổ sở hơn.

"Không phải, bà xã, em làm sao có thể nói sai cho anh? Không yêu em thì yêu ai? Nếu có người nghiên cứu được chuyện để alpha có con, anh, Dương Chấn, nhất định sẽ là người đầu tiên! Người đầu tiên, được không? "

"Nhưng là anh... Nhưng là anh, tính xem, đã bao lâu không cùng em... "

"Cái gì?" Dương Chấn bị mắc kẹt một lúc.

"Dương Chấn, chúng ta không thể sống như thế này nữa ..." Cố Nhất Dã thở dài và tỏ vẻ thất vọng.

Dương Chấn chợt nhận ra, nhưng hắn nghĩ rằng mỗi lần ham muốn nổi lên, hắn phải vào nhà tắm để giải quyết một mình. Cố Nhất Dã không phải là người duy nhất kìm lại, hắn cũng đang hoảng sợ. Hắn đã cố gắng không quan hệ tình dục trong ba tháng trước và sau khi mang thai. Dương Chấn tự nghĩ nếu cứ như vậy thì có lẽ hắn cũng có thể tự mình chịu đựng mười tháng này.

Không có gì quan trọng hơn thân thể của Cố Nhất Dã, nên Dương Chấn không dám lộn xộn.

Ai mà ngờ được rằng Cố Nhất Dã nửa đêm lại khóc lóc than thở và tố cáo hắn không yêu mình.

"Vợ à, em đang tức giận, đừng hù anh bằng những lời như vậy."

"Em ... Em..." Cố Nhất Dã trong lòng biết mình đã sai, giọng nói càng trầm hơn, "em chỉ nói bậy bạ thôi, anh ... Dương Chấn, anh ôm em một cái nhé?"

"Nín đi, nín đi, đừng khóc."

"Vậy anh có thể hôn em lần nữa không?"

Dương Chấn là một người trong mềm không cứng, cho dù hôm nay hắn và Cố Nhất Dã đứng trong hàng ngũ, hắn cũng không hề thay đổi. Hắn thích được cưng chiều Cố Nhất Dã, cũng thích anh tỏ ra yếu đuối trước mặt mình. Cố Nhất Dã vừa thì thầm một chút, Dương Chấn có thể lập tức mềm lòng, để mặc Cố Nhất Dã thích làm gì thì làm.

Không khí khi hai người hôn hít không đúng lắm, Cố Nhất Dã là một omega, bởi vì mang thai nên cực kỳ mẫn cảm, không khỏi cọ xát vào người Dương Chấn.

"Đừng nháo." Dương Chấn thở hổn hển và giữ bàn tay mà Cố Nhất Dã đang cho vào quần pyjama của mình.

"Em muốn ..." Cố Nhất Dã thì thầm nhẹ nhàng, như thể bị mê hoặc.

Sự khiêu khích này, đã làm bùng lên ngọn lửa thảo nguyên.

Dương Chấn cởi bộ đồ ngủ cản đường của hai người. Sau khi mang thai, Cố Nhất Dã càng gợi cảm hơn trước một chút, hai má ửng hồng, nặng nề nắm lấy cánh tay của Dương Chấn.

Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên nhớp nháp, Dương Chấn kiên nhẫn giúp Cố Nhất Dã mở rộng, lỗ hậu của omega dính chặt vào ngón tay hắn như không thể chờ đợi được nữa. Cố Nhất Dã bị hắn làm cho thân thể gầy gò đổ đầy mồ hôi.

"Ah~....."

Cảm giác tê dại quen thuộc truyền lên từ vùng nhạy cảm, ngón chân Cố Nhất Dã căng cứng, và toàn thân anh run lên.

Sợ làm anh bị thương, Dương Chấn tiến vào rất chậm. Cố Nhất Dã lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thúc giục. "Chồng ... nhanh lên, nhanh lên."

Thông thường, nếu Cố Nhất Dã có thể gọi hắn là chồng, Dương Chấn sẽ rất vui đến mức chạy 50 vòng quanh trại, nhưng hôm nay thì không. Hôm nay hắn phải bày tỏ sự phấn khích bằng những hành động thực tế của mình trên giường.

Dương Chấn bảo vệ đầu của Cố Nhất Dã, động tác dưới cơ thể hắn vừa vội vã vừa dữ dội, khiến Cố Nhất Dã hét lên vì sung sướng, và anh liên tục kêu rên. Anh muốn Dương Chấn nhanh lên, lại muốn Dương Chấn chậm lại. Cố Nhất Dã nhấc hai chân dài của mình lên và siết chặt eo của Dương Chấn, run rẩy.

Đêm nay, giọng nói của Cố Nhất Dã khàn đi, Dương Chấn bắn vào bên trong anh, ôm lấy anh, và thở ra một tiếng thở dài bên tai anh.

Cố Nhất Dã đã sớm buồn ngủ, anh mơ hồ biết rằng chính Dương Chấn đã giúp anh lau người, nhưng anh quá lười nhúc nhích.

Khi Cố Nhất Dã tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Dương Chấn vẫn ôm anh vào lòng.

Dương Chấn cảm thấy rằng kể từ khi lớn lên, sự tự chủ của hắn đã có bước nhảy vọt về chất và thăng hoa trong những ngày Cố Nhất Dã mang thai, và hắn đã biết cách kiềm chế bản thân khi làm tình.

Chỉ còn ba tháng cuối thai kì, trở về những ngày tự mình giải quyết, mỗi lần Cố Nhất Dã nhìn thấy Dương Chấn vào phòng tắm, anh sẽ cười nhạo hắn và trêu chọc, "Đội trưởng Dương, chú ý đến cơ thể của anh ! "

Dương Chấn chỉ có thể đe dọa anh một cách ác độc rằng hắn sẽ giải quyết tất cả món nợ này sau khi đứa trẻ được sinh ra.

Cố Nhất Dã nhăn mặt nhìn hắn, lười biếng nằm trên ghế sofa và hỏi Dương Chấn xem nên đặt tên những đứa trẻ là gì.

"Em đặt đi, em đọc sách nhiều hơn anh."

Vào ngày Cố Nhất Dã chuyển dạ, Dương Chấn vừa trở về văn phòng để họp, mẹ hắn đã vội vàng gọi điện đến.

"Nhanh lên, nhanh lên, đến bệnh viện, con trai, vợ con sắp sinh rồi!"

Dương Chấn đang họp nửa chừng thì đột ngột đứng lên, đại đội trưởng trừng mắt nhìn hắn, "Dương Chấn! Cậu có chuyện gì vậy?"

"Đại đội trưởng, tôi, tôi xin nghỉ phép, vợ tôi, vợ tôi sắp sinh!" Dương Chấn lo lắng đến mức nói lắp.

Đại đội trưởng hiểu ra, cười nhạo hắn không có tiền đồ gì, xua xua tay, "Chạy nhanh lên đi thôi!"

Khi Dương Chấn vội vàng chạy đến bệnh viện, Cố Nhất Dã đang chuẩn bị được đẩy vào phòng mổ. Cố Nhất Dã vẫn còn hoảng loạn, nhưng khi nhìn thấy Dương Chấn, anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Dương Chấn nắm lấy tay Cố Nhất Dã và hôn lên trán anh. Hai người không nói lời nào mà chỉ mỉm cười, dường như họ không cần phải nói gì vào lúc này.

Y tá đã đẩy Cố Nhất Dã vào phòng phẫu thuật.

Dương Chấn vừa rồi chạy rất vội, áo sơ mi hơi xộc xệch, cái gì cũng không rảnh quan tâm, lo lắng đi đi lại lại. Cha của Cố Nhất Dã thấy hắn như vậy liền khuyên hắn đừng lo lắng nữa, cứ ngồi xuống đợi. Dương Chấn không nói lời nào, cứ chốc lát lại ghé tai vào cửa phòng phẫu thuật, thật ra âm thanh gì cũng không nghe thấy, nhưng hắn không nhịn được.

Có một chuyện hai người giữ bí mật không nói với người lớn trong nhà, tuy không biết giới tính của đứa trẻ nhưng họ cũng đã biết Cố Nhất Dã mang song thai.

Tên của đứa trẻ, cũng đã được Cố Nhất Dã chọn.

Dương Chấn nôn nóng chờ đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra và y tá báo bình an.

"Chúc mừng hai người, là sinh đôi."

Hai y tá bế cháu bé từ phòng sinh ra để người nhà bên ngoài xem rồi bế cháu bé vào phòng trẻ sơ sinh.

Dương Chấn vội vàng liếc mắt nhìn, sau đó ló đầu nhìn vào trong, "Vậy thì khi nào tôi có thể vào gặp vợ tôi?"

"Chờ một chút, đừng lo lắng." Y tá mỉm cười.

Khi Dương Chấn được cho phép vào gặp Cố Nhất Dã, thuốc mê của Cố Nhất Dã vẫn chưa hết, cả người có chút suy yếu, bĩu môi đòi Dương Chấn hôn.

"Cố Nhất Dã, chúng ta sẽ không bao giờ sinh con nữa."

"Được." Cố Nhất Dã móc lấy ngón tay út của Dương Chấn và chớp chớp mắt, hàng mi dài của anh phủ thành một bóng nhỏ dưới mắt anh.

"Dương Chấn, sao anh không hỏi em đặt tên con là gì?"

Lúc này Dương Chấn mới phản ứng lại, cười ngây ngô hỏi: "Em đặt tên con là gì?"

Cố Nhất Dã giật giật bàn tay, cùng Dương Chấn mười ngón đan chặt.

"Dương Quy Kỳ, Cố Triều Mộ." (Dương trở về, Cố sớm tối- dịch nghĩa)

Dương Chấn sững sờ, vô thức nắm lấy tay Cố Nhất Dã, đôi mắt trở nên ướt át, giọng nói có chút nghẹn ngào, khó khăn nói: "Tên đẹp quá!"

Những ngày ở Nam Sudan, tìm được đường sống trong chỗ chết, tưởng như mới xảy ra ngày hôm qua.

Không ai có thể hiểu rõ hơn ý nghĩa tên của hai đứa trẻ này hơn Dương Chấn và Cố Nhất Dã, hai cái tên ẩn chứa muôn vàn tâm tư cùng tình cảm.

Tư quân triều dữ mộ, nhật nhật phán quy kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro