Phần 3: con gái của tôi - thật khó dạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<h3 style="text-align: justify;"><span id="more-993"></span>“Nói nhảm ít thôi! Lập tức đưa tiểu thư tới trường học”.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> “Con gái cưng à, mẹ cũng khổ tâm lắm nhưng không còn cách nào khác, mẹ xin lỗi con”.</h3>

<h3 style="text-align: center;">          …….</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi bất đắc dĩ đứng xem mấy người này diễn trò từ nãy tới tận bây giờ thì đã không tài nào chịu đựng nổi nữa, lửa giận trong người bốc lên cháy ngụt trời.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Đây chính là những người nhà thân thiết nhất của tôi sao? Cha thì giả dạng làm xã hội đen, mẹ thì vào vai phu nhân quý tộc đau khổ tuyệt vọng vì con gái bất hiếu, ông ngoại thì xài tới tận chiêu ‘khổ nhục kế’  để làm khó tôi…..    Còn những người đàn ông cao lớn mặc đồ tây màu đen này nữa, vừa nhìn là biết ngay chính là những  fan hâm mộ của ‘ba đại quái vật’ nhà tôi rồi.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Bình thường “Dịch gia tam quái” ai cũng bận bịu nên khó có cơ hội tập trung một chỗ , ngày hôm nay xuất hiện cùng lúc với nhau thế này, đương nhiên là vì muốn ép buộc một cô gái xinh đẹp như tôi tham gia vào câu lạc bộ kịch nổi danh toàn quốc của trường cấp 3 Phong Lâm, cả nhà tôi ai cũng cho rằng làm vậy cũng là vì muốn tốt cho tương lai của tôi, nhưng tôi ấy à, tôi chứa ghét ba cái thứ kịch cọt vớ vớ vẩn vẩn.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">   Nhưng  ——</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Mấy người này cho rằng bắt giữ tôi dễ dàng thế này à? Ha Ha ha ha! Họ đã quá coi thường Dịch Lâm Hi tôi rồi.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Tôi lẩm nhẩm một hồi!</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Rồi cố gắng giữ cho tình thần trầm ổn, xuống tấn, xoay người lao thẳng về phía người đang đứng gần tôi nhất. Oa ha ha ha ha! Mấy người này đều chỉ được cái mạnh miêng thôi, đều là lũ miệng hùm gan sứa cả, chỉ một cái xô của tôi mà đồng loạt ngã lăn ra đất cả nút. Thời điểm tốt như vậy, tôi còn không mau chóng bỏ trốn thì đợi tới bao giờ?</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi chạy cuống cuồng, chạy vắt cả chân lên cổ.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tuyệt thật! quả nhiên không uổng công tôi mấy bữa nay ‘diễn tập bỏ trốn’, ha ha.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">“Mau bắt nó lại cho ta”. Tận mắt thấy tôi lao đi như tên bắn, cha tôi hối hả ra lệnh, A Phúc xông xáo bay người túm chặt lấy chân tôi, rồi từ từ đứng dậy nâng cả thân người của tôi lên không trung.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Khoan, tạm dừng giây lát, tôi quên chưa có nói cho các bạn nghe, A Phúc chính là tinh hoa của đội tuyển cử tạ Trung Quốc đó,  bố tôi tuyên bố chỉ hai năm nữa thôi sẽ giúp A Phúc trở thành ngôi sao truyền hình. Nhưng theo tôi thấy, A phúc trở thành ‘minh tinh’ xem ra hơi khó, trở thành ‘tinh tinh’ dễ hơn nhiều ….</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> “Bớ người ta, cứu tôi với, có kẻ bắt cóc ——-”</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi cố gắng giẫy dụa, hai tay hai chân khua khoáng đập loạn xạ, thế nhưng vẫn không gây được chút khó dễ nào cho A Phúc, hắn ta càng xiết tôi chặt hơn nữa, tôi lúc này chẳng khác gì con cá chết hết.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">“Ối trời ơi! Con hư hỏng quá rồi, chẳng biết phải dùng cách nào con mới hiểu ra được đây…”</h3>

<h3 style="text-align: justify;">“Buông tôi ra! Không tôi sẽ chết cho mấy người xem”.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">“Tiểu Hi à, số tôi thật khổ sao lại sinh ra một đứa con gái như thế này cơ chứ ….”</h3>

<h3 style="text-align: justify;">“Người đâu cứu tôi với —— “</h3>

<h3 style="text-align: justify;">“Tiểu Hi —— cháu gái của ông à! Cháu nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của ông ngoại mới được…”</h3>

<h3 style="text-align: justify;">“Tôi quyết không vào cấp 3 Phong Lâm .  Chết – cũng – không – đi ….”.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  2.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Sầm!</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Cửa xe nhanh chóng bị đóng chặt lại, chiếc xe dần dần chuyển bánh, sự khổ sở trên gương mặt tôi cũng lập tức biến mất.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Hum Hum  … Ha ha ha ha! Dịch Lâm Hi vừa nói lầm bầm rồi phá lên cười như một đứa ngốc.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Cha mẹ đã quá ngây thơ rồi, hai người tưởng sử dụng thủ đoạn xấu xa này buộc con vào ở trong ký túc xá trường Phong Lâm là con sẽ ngoan ngoãn ở yên trong đó sao? Cha mẹ à, hai người thật là coi thường con quá đi mất.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Cánh cửa lớn bằng đồng tỏa ra khí thế mãnh liệt thật phù hợp với khí khái anh hùng của bản cô nương.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Chiều cao của bức tường bao quanh trường Phong Lâm này trông cũng thường thôi, với võ nghệ cao cường như tôi thì thừa sức vượt nóc băng tường leo ra ngoài.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Thân hình tôi lanh lẹ nếu lỡ có bị bắt vì hành vi vi phạm thì tôi vẫn hoàn toàn có thể đột phá vòng vậy, vượt qua bác bảo vệ mà thoát thân ra ngoài…</h3>

<h3 style="text-align: justify;">OK! Bắt đầu hành động! Tôi đã cất giữ rất nhiều bảo bối ở trong chiếc túi, rút từ trong túi ra một cây thiết trảo bách liên tỏa ( gọi nghe hoa mỹ thế thôi chứ thực chất nó chỉ là một cái móng sắt nối với sợi dây dài). Tôi sẽ quăng nó lên cao để móc sắt bám chặt vào mép tường, căn cứ theo kinh nghiệm của bản đại hiệp lúc đó chỉ cần bám dây leo qua là xong. Hãy gọi tôi là Spider-Man <người nhện>  Ha ha ha ha!</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Xem tôi  quăng dây đây ——</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Ối giời đất ơi!</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Tôi không tài nào ngờ nổi, có mỗi cái việc quăng dây lại khó tới vậy? Làm lại một lần nữa nào. Vẫn không được, tôi nhổ nước bọt vào lòng bàn tay xoa xoa lấy tinh thần quăng tiếp, đến kì được mới thôi. Dây thương liên tiếp tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất …</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi mặc kệ, quăng lần nữa …</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Một lần nữa ….</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Á á aaaaaaaa! Đây là cái bức tường quỷ quái gì vậy? Bản đại hiệp đã lang thang ở cái chốn này, quăng dây tới 10’ rồi mà vẫn không thành công.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi hung hăng trừng trừng nhìn bức tường, tôi thề phải vượt qua được nó, nhất định như vậy, vỗ vỗ vào bề mặt bức tường, tôi cao giọng:</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> ”Người anh em à, tôi nhường cho cậu lần này, nhưng lần tới sẽ không vậy nữa đâu nha. Cậu cũng phải cho tôi một chút thể diện chứ”.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Hừ! Bức tường chết tiệt, ta sẽ cho ngươi thấy uy phong của ta!</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Tôi xoay người, nhìn quanh bốn phía. Ô…  Nếu đã leo ra không được thì trước tiên cứ đi thăm quan trường này một chút vậy. Dù sao cho tới bảy ngày nữa, tôi vẫn không thể rời khỏi cái trường Phong Lâm này. Mà thôi vậy, nếu tôi đã không rời khỏi được cái nơi này, thì cách hay nhất là cứ để cho cái trường Phong Lâm này tống tiễn tôi đi. Về điểm này thì bản đại hiệp vô cùng tự tin, há há há há!</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi rút từ trong túi ra đôi giày trượt mang tên ‘gió lốc’, đây là người anh em thân thiết đã đi theo tôi từ nhiều năm nay, túm gọn tóc lại, rồi lấy một cái khăn màu đỏ cột lên cao thành kiểu tóc đuôi ngựa.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi gào to ‘Go! Go! Go! Oh lề oh lế oh lê!’</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Phong Lâm cao trung! Dịch Lâm Hi tới rồi đây! Yo Ho!</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi nhếch mép cười gian ác, cưỡi trên ‘gió lốc’, tôi phóng đi như bay về hướng vườn trường.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Con đường phía trước không bị cây cối che chắn, trở nên mở rộng sáng sủa.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Hả? Chờ một chút, nơi này là nơi nào vậy? Tôi ngay lập tức dừng lại, lấy tay che mắt để khỏi bị hắng hắt làm chói không nhìn thấy gì. Trên cây thông trước mặt tôi có cheo một cái gì đó…</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Cha mẹ ơi, hôm nay hình như đúng vào lễ Halloween thì phải. Trên bãi cỏ có một số người lạ, tất cả đều ăn mặc vô cùng quái dị.  Một cô gái xinh đẹp mặc đồ chiến sĩ, người kế bên trong trang phục vua hải tặc, còn có cả người mặc trang phục Châu Âu thời trung cổ cưỡi con ngựa cao to thảnh thơi nhìn về phía tôi cười tủm tỉm.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">   Tôi kinh hoảng nhìn về phía bên phải, cảnh tượng bên đó náo nhiệt vô cùng. Một vòng đu quay khổng lồ, cầu tuột dài tít tắp, khinh khí cầu to bự chảng, và vố số các gian hàng lớn nhỏ … Nói chung ở nơi này chẳng thiếu một cái gì, nó có đầy đủ tất cả mọi thứ, kể cả những thứ khó tin nhất.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Trò chơi “đánh trận” được tổ chức tại “thảo nguyên Phi Châu”, chính giữa thảo nguyên có một ngôi nhà màu trắng khá lớn, có rất nhiều người đang thò đầu ra khỏi cửa sổ từ một gian phòng của ngôi nhà màu trắng đó, tất cả họ đều cười rất khoái trá.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Tôi kinh ngạc nhìn chăm chú, cảnh tượng thật kì quặc, tự nhéo vào má mình một cái, mắt và mồm tôi đều biến thành hình chữ  O tròn xoe.</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Lẽ nào…  Tôi đang nằm mơ? ! Chẳng lẽ vừa nãy tôi đã bị “Dịch gia tam quái” [1] dùng thủ pháp gì đó khiến cho bây giờ hoang tưởng ra cảnh này?</h3>

<h3 style="text-align: justify;">Sốc quá đi mất!</h3>

<h3 style="text-align: justify;"> Tôi cố sức gõ liên tục vào đâu. Ôi giời ơi! Xem ra đây không phải ảo giác rồi … Những người xung quanh đang nhìn tôi tò mò, xem ra nơi này khổng thể ở lâu rồi, biến thôi!</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Tôi thở hồng hộc hổn hà hổn hển!</h3>

<h3 style="text-align: justify;">  Cha mẹ ơi! Không ngờ trường cấp 3 Phong Lâm lại lớn đến như vậy. Đi nửa tiếng đồng hồ rồi mà quãng đường phía trước vẫn mênh mông xa thăm thẳm.</h3>

<h3 style="text-align: justify;"><span style="text-decoration: underline;"> Chú giải :</span></h3>

<h3 style="text-align: justify;">1.   Dịch gia tam quái : ông ngoại – cha – mẹ.</h3>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yuki