Chương 5: Kế hoạch 1 - Heart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kế hoạch đầu tiên, hãy dựa vào trái tim của em để lựa chọn. Việc này rất dễ dàng, em chỉ cần làm theo những gì trái tim muốn-"

"Ồ, em làm bấy lâu nay rồi anh ạ. Anh nghĩ em đang theo ai nếu không phải là trái tim mình? Nhưng em vẫn không biết phải làm sao!"

"Aish, kiên nhẫn đi chứ thằng nhóc omega này! Anh mày vẫn chưa nói xong mà." Tankhun dùng ngón trỏ che môi Porschay "Lắng nghe tiếng nói nội tâm không hề dễ dàng. Vì vậy, điều mày cần làm là cố gắng dịch nó ra sao cho dễ hiểu hơn".

"Sao cơ?"

"Trái tim của một người là bộ phận biết rõ nhất người đó muốn gì, thứ gì bản thân muốn có, thứ gì đó mày khao khát ngay cả khi mày không nhận ra mình muốn nó."

Porschay lắc đầu bối rối, đôi mắt cậu thậm chí còn trống rỗng vì đang cố xử lý câu nói vừa rồi của Tankhun.

"Anh ơi, hãy dùng ngôn ngữ của con người đi." Chay càu nhàu vì không hiểu Tankhun đang nói gì.

"Aishhh thằng này chậm quá, giống như Pete vậy." Đến lượt Tankhun phàn nàn. Nhưng sau đó anh ấy hít một hơi thật sâu và chuẩn bị giải thích lại ý nghĩa của nó.

"Hai thằng bạn đời tiềm năng của mày, mặc dù đều là Theerapanyakul, nhưng chắc chắn có những cách suy nghĩ và hành động khác nhau khi đối mặt với điều gì đó. Vì vậy, ở đây chúng ta phải biết nhóc thích lối suy nghĩ và hành động nào hơn, hãy để trái tim em quyết định lựa chọn, em yêu!"

Porschay bắt đầu gật đầu hiểu ý khi cậu bắt đầu tiêu hóa những lời của Tankhun. Nhưng đột nhiên có một điều vẫn khiến cậu bận tâm.

"Được rồi, nhưng điều gì cơ?" Tankhun mỉm cười rạng rỡ trước câu hỏi. Beta đập mạnh xuống bàn khiến Porschay và Porsche gần như giật mình.

"Hãy phạm pháp!"

.

.

Và đây, nơi mà Porschay đang đứng sau khi xem xét gợi ý bước đầu tiên của Tankhun. Trước một hộp đêm. Cậu ấy thực sự không hiểu khái niệm phạm pháp như Tankhun đã nói. Tuy nhiên, nếu cậu làm theo suy nghĩ của bộ não có năng lực tốt thì đây là một cách khả thi. Trở thành kẻ phạm pháp bằng cách thử những việc mà người lớn thường làm khi chưa đủ tuổi .

Bây giờ cậu vẫn chỉ mới vừa đủ tuổi mà.

Tay phải của cậu cho vào túi quần jean, rồi lấy ra chiếc điện thoại, nhìn vào thông báo rồi thở dài khi không tìm thấy thông báo mình muốn.

Kimhan. Nhìn thấy lần cuối cách đây 2 ngày.

*Mé, nhìn kiểu éo nào cũng thấy em nó mê thằng Kim chết lên chết xuống mà đắn đo gì không biết*

Ngay cả cuộc trò chuyện cuối cùng cũng chưa được đọc. Rời đi mà không có bất kỳ thông báo nào. Cậu đã nói điều này trước đây, nhưng cậu sẽ nhắc lại lần nữa. Rất khó để có mối quan hệ với người của công chúng. Bận rộn, nhiều việc, không có thời gian. Porschay thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng họ gặp nhau là khi nào.

Nếu rơi vào trường hợp này, cậu sẽ quyết định thế nào? Làm sao cậu có thể so sánh được khi một trong những ứng viên không đến?

"Hê!"

"Thằng chó chết tiệc-"

Chay suýt đánh rơi điện thoại khi bị ai đó vỗ mạnh vào lưng. Thực sự phiền phức! Cậu ta suýt làm cho 1 vía của omega bay mất chỉ bằng một cái vỗ vào lưng. Porshay biết rõ thủ phạm là ai, ai lại thích đối xử với cậu như vậy.

"Macau!" Một tiếng kêu khó chịu vang lên, sau đó là một loạt cú đấm khác vào lưng hung thủ từ phía Chay. Em út nhà Theerapanyakul cố gắng né tránh càng nhiều càng tốt nhưng đồng thời nhăn nhó và thỉnh thoảng cười thích thú. Giữa đau đớn và thỏa mãn, cậu đã thành công trong việc chơi khăm omega.

"Dừng lại, dừng lại! Bị người khác nhìn thấy mất, cậu không xấu hổ sao?" Chay chỉ dừng lại khi nhìn quanh và nhận ra có nhiều người đang nhìn họ với vẻ ngạc nhiên và tò mò. À, nhìn thấy hai thiếu niên-Alpha và Omega đánh nhau trước cửa hộp đêm chắc hẳn rất kỳ lạ. Mọi người có thể nghĩ đây là 'bạo lực gia đình' giữa một cặp đang yêu nhau.

Ồ khoan, họ thực sự là người yêu nhau à?

"Mình vẫn ngạc nhiên tại sao cậu lại chọn nơi này cho cuộc gặp tiếp theo." Porschay lau mồ hôi trên trán trong khi liếc nhìn Macau. Alpha đang nheo mắt nhìn tòa nhà hộp đêm trước mặt. Hai tay cậu chống hông, đôi môi đầy đặn chu về phía trước vài centimet. Đó là một thói quen ngộ nghĩnh ở Macau mà Porschay chỉ nhận ra khi họ thân thiết trong vài tuần qua.

"Ừ... Mình chỉ muốn đến thôi." Porschay trả lời ngắn gọn. Không thể nào cậu lại nói muốn kiểm tra người bạn đời tiềm năng của mình ở đây được, phải không? Hơn nữa, người còn lại dường như cũng chưa đến cho đến giây phút này.

"Muốn vào ngay bây giờ không?"

"Được." Porschay trả lời ngắn gọn trước khi cất điện thoại di động vào túi. Sẵn sàng bước vào trước khi nghe thấy Macau đột nhiên dừng bước.

"Anyway-" Tay Macau nắm lấy cánh tay cậu, sau đó đôi mắt xếch của Alpha đột nhiên nhìn cậu từ trên xuống dưới, xoay người cậu lại. Sau đó một nụ cười nhếch mép lộ trên gương mặt Alpha và cả tiếng huýt sáo trêu chọc phát ra.

"-croptop hả?" Cậu ta hỏi với nụ cười tinh nghịch. Porschay lập tức ôm bụng. Cậu chợt nhận ra cậu đang mặc quần áo hơi hở. Một chiếc áo hoodie cắt ngắn màu xám nhạt khoe cơ bụng của Omega mới lớn mà cậu mới có nó gần đây, khoác lên mình một chiếc áo khoác denim màu đen có họa tiết như những vệt sơn cũng ngắn nốt. Lúc này bụng của omega đã hoàn toàn lộ ra ngoài, có chút khiêu khích trong đêm lạnh giá.

Porschay vẫn đang ôm bụng mình, cậu cố gắng tránh ánh mắt của Macau, điều này không tránh khỏi khiến chút lo lắng. Cậu thầm hối hận vì ăn mặc như thế này. Đừng hỏi cậu lấy cảm hứng từ đâu. Đây là tất cả những gì Tankhun có trong tủ quần áo. Beta đột nhiên xông vào nhà cậu và đưa cho cậu một chiếc túi giấy đựng trang phục cậu đang mặc. Từ đầu đến cân, bao gồm cả phụ kiện cậu đang đeo. Tankhun buộc cậu ta phải mang tất cả, nói rằng nếu đã muốn trở thành một đứa ăn chơi tối nay thì đừng có ăn chơi nửa vời.

May mắn thay hôm nay Porsche không có ở nhà, anh bận đi cùng Kinn, người vẫn đang trực tại cung điện. Bởi nếu anh trai cậu nhìn thấy cách ăn mặc của cậu bây giờ, có vẻ như cậu cả của Kittisawad sẽ đột ngột lên cơn đau tim mất.

Ánh mắt của Porschay dời lên người Macau. Nhìn cách ăn mặc của Macau bây giờ, cậu có cảm giác mình đang làm hơi lố, cảm thấy bản thân đang bỏ ra quá nhiều công sức, bởi vì người cậu đời tiềm năng tương lai của cậu chỉ mặc quần jean và áo phông đen. Rất đơn giản, nhưng cậu không thể nói dối, dù đơn giản nhưng trông cậu ấy vẫn rất... Đẹp trai?

Ồ chờ đã, chờ đã. Cậu nghĩ Macau đẹp trai từ khi nào thế?

"Cứ ôm bụng đi, như thể có ai đó sẽ lấy nó đi vậy." Giấc mộng ngắn ngủi của cậu phải dừng lại vì tiếng càu nhàu của Macau. Khi Chay nhìn sang bên cạnh thì Alpha đã biến mất, cậu ấy đã tiến về phía lối vào. Chay lập tức đi theo Macau, trong khi đưa tay lấy chứng minh thư.

Quay về phía sau lưng lần nữa sau đó cậu chuyển ánh nhìn lên Macau. Lần cuối cùng cậu hy vọng, ai biết được, Kinhan sẽ bất ngờ tới lúc này. Nhưng, đúng như dự đoán. Không có gì, không, trống rỗng.

Chay quyết định chạy theo Macau. Cậu sẽ chứng minh mình là người hợp pháp nên được phép vào bằng CMND mới được làm tuần trước. Một việc mà cậu đã muốn làm từ lâu.

Tuy nhiên, dự tính của cậu đã sai, thay vì an ninh yêu cầu cậu và Macau xuất trình chứng minh nhân dân, họ lại cúi chào cậu và Macau một cách lịch sự. Macau chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu ngắn gọn.

Ah? Ahhh!

Porschay quên mất rằng Macau là em ruột của đại đế đất nước này. Điều đó không phải có nghĩa là cậu ấy hiện là thành viên của hoàng gia đang cầm quyền sao? Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều có sự tôn trọng riêng đối với Macau.

Cậu nghĩ, may mắn là lúc trước khi cậu đánh vào lưng Macau, không có tay súng bắn tỉa nào bất ngờ bắn vào đầu cậu.

Porschay vẫn đang bước từng bước lúng túng theo sau Macau. Họ tiến vào biển người đang bận rộn với các hoạt động riêng của họ, trò chuyện, uống rượu, khiêu vũ, tất cả đều lấp đầy hộp đêm. Ngày mai là cuối tuần, tối nay khách đến đương nhiên sẽ đông đúc.

Trong lúc Chay đang chăm chú quan sát thì bỗng có ai đó nắm lấy tay cậu và kéo cậu đi.

Vâng, còn ai nữa nếu không phải Macau.

Alpha nắm lấy tay cậu và kéo cậu bước từng bước, tránh để cậu bị bỏ lại phía sau hoặc lạc mất Macau giữa đám đông như thế này.

Bàn tay Macau... thật ấm áp.

Đột nhiên, giữa đám đông mà pheromone trộn lẫn với nhau, Porschay có thể ngửi thấy một loại pheromone khác dường như lấn át khứu giác của cậu. Mùi bạc hà và gỗ tuyết tùng-pheromone của Macau.

Porschay vô thức đưa cơ thể lại gần Macau, người vẫn quay lưng về phía cậu, cố gắng ngửi mùi thơm gần hơn. Cho đến khi bản thân cậu bắt đầu cảm thấy má mình hơi nóng lên. Nóng như bàn tay Macau đang nắm chặt tay cậu.

"Cậu muốn gọi món gì?"

"...Bạc hà."

"Hả?"

"Ờ, hả?" Porschay chớp mắt khi nhận ra lúc này hai người đã tới bàn quầy bar. Trước mặt là nhân viên pha chế. Macau đang cau mày nhìn cậu, Porschay cố gắng lấy lại sự tỉnh táo của bản thân. Cậu cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm lấy tay Macau. Ôi, thật đáng xấu hổ!

Cậu muốn tìm nơi để giấu đi sự xấu hổ này quá!

"Cậu muốn gọi món gì, Chay?" Macau hỏi lại, vẫn cố gắng kiên nhẫn vì cậu cũng nhận ra rằng từ nãy đến giờ, omega này dường như không thể tập trung được, vì lý do nào đó.

"À, ừ, sao cũng được. Miễn là nồng độ nhẹ." Câu trả lời rất vội vàng. Macau gật đầu và nói với người pha chế, người này cũng gật đầu đáp lại.

"Cậu thường đến đây phải không?" Cuối cùng Porschay hỏi, tìm kiếm chủ đề để họ có thể trò chuyện.

"Ừm" Macau trả lời ngắn gọn: "Thỉnh thoảng mình đến đây để làm DJ". cậu tiếp tục. Porschay chỉ gật đầu hiểu ý. Cậu ấy biết Macau là một DJ, ngay cả trong bữa tiệc độc thân của Omega tối cao, cậu ấy cũng là người khuấy động sự kiện. Nhưng cậu không hề biết rằng Macau lại là một DJ chuyên nghiệp đến vậy.

"Kiếm tiền?"

"Tìm Omega." Macau đáp lại bằng một nụ cười khúc khích. Và điều đó ngay lập tức khiến Porschay khịt mũi. Quả thực, tất cả các Alpha đều giống nhau, vâng.

"Vậy tại sao đột nhiên cậu lại yêu cầu gặp mặt ở một nơi như thế này?" Macau lặp lại câu hỏi mà cậu đã hỏi trước đó ở bên ngoài. Lần này cậu mong nhận được câu trả lời nghiêm túc từ Porschay. Nhưng một lần nữa, omega dường như cố tình phớt lờ cậu, thay vào đó lại chộp lấy đồ uống do người pha chế đưa ra.

Đồ uống có màu xanh lam, đựng trong ly cao với một viên đá dài, có vài lá bạc hà và một lát chanh.

"Cảm ơn." Porschay nói rồi cố nhấp một ngụm đồ uống. Macau cũng đang làm điều tương tự.

"Mình chỉ muốn thay đổi bầu không khí ." Porschay trả lời sau khi chế biến thành công hương vị mới cho đồ uống của mình.

"Kimhan không đến à?" Macau hỏi về tung tích của đối thủ, người cho đến nay vẫn chưa nhìn thấy. Quả thực, khi bày tỏ ý kiến ​​của mình vài ngày trước, Porshay đã nói rằng cậu ấy muốn ba người họ dành thời gian cho nhau. Nhưng khi thấy hiện tại chỉ có cậu và Porschay ở đây, cậu có thể kết luận rằng có vẻ như Kimhan không muốn đến, hoặc vì lý do gì đó mà cậu út chính gia Theerapanyakul không có mặt ở đây.

Lại bận nữa hả?

"As you can see." Porschay trả lời ngắn gọn.

"Ồ, thế là thế nào." Macau khẽ nhếch miệng cười: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng mình sẽ dễ dàng thắng." Sau đó cậu cười khúc khích và nghe tiếng khịt mũi ngắn ngủi đáp lại từ Porschay. Mặc dù omega cũng đang thầm nghĩ điều tương tự. Nếu không có sự nỗ lực sắp xếp dù có bận đến mấy để gặp cậu của Kimhan thì chẳng phải rõ ràng Macau đang vượt trội hơn sao?

À, nhưng thực ra ngay cả khi cậu nói vượt trội thì Macau cũng không vượt trội đến thế. Cậu ấy luôn đối xử với Porschay một cách mơ hồ. Nếu Kimhan thể hiện rõ, anh ấy thường thể hiện tình cảm của mình thông qua những món quà, cố gắng tán tỉnh, v.v. Ở Macau, cách đối xử của cậu ấy với Porschay cho đến nay vẫn chưa tiến triển. Họ chỉ trông giống như những người bạn đi chơi cùng nhau ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Đó là tất cả.

Vì thế...

Một Theerapanyakul không có thời gian nhưng thể hiện rõ ràng cảm xúc của mình. Trong khi đó, một Theerapanyakul có rất nhiều thời gian ở bên cạnh cậu nhưng lại không biết chính xác cậu ấy cảm thấy thế nào.

"Tự tin quá rồi đấy." Porschay bĩu môi. Một lần nữa cậu chỉ nhận được câu trả lời là tiếng cười khúc khích của Macau.

Alpha đột nhiên đứng dậy sau khi uống xong một ngụm đồ uống. Sau đó, bàn tay của cậu ta đưa về phía Porschay, mặc dù ban đầu Chay có nhiều thắc mắc nhưng omega ngay lập tức nắm lấy bàn tay đang đưa ra. Theo khoảnh khắc Macau kéo cậu ra sàn nhảy, thậm chí gần như ở giữa sàn nhảy.

Macau chuyển động theo nhịp điệu của âm nhạc, tận hưởng cảm giác hưng phấn giữa đám đông. Đặc biệt là khi âm nhạc chuyển sang một giai điệu nhanh hơn, nó mời gọi hầu hết mọi người ở đó reo hò và sau đó càng trở nên cuồng nhiệt hơn. Cùng nhau nhảy múa, lắc lư. Một số người đi cùng người yêu của họ thậm chí còn táo bạo khi âu yếm nhau công khai trên sàn nhảy.

Thôi đừng đánh giá nhé, đây là nơi để mọi người vui chơi, giải trí mà.

"Hahahaha!" Macau quay sang Porshay đang cười. Chính xác hơn là hãy cười vào cậu.

"Sao vậy?" Cậu hỏi, hét lên một chút để át tiếng nhạc.

"Cậu lắc lư như một ông chú trung niên vậy!"

"Ha hả?" Macau hỏi lại vì cậu thực sự không nghe thấy những gì Porschay nói. Làm bạn đời tiềm năng cười khúc khích rồi cậu lại gần tai Macau

"Cậu nhảy như mấy ông chú. Hahaha." Porschay lại cười, và Macau, người lẽ ra phải khó chịu khi bị nói như vậy, cũng thực sự cười theo. Chà, cậu luôn biết rằng khả năng nhảy nhót của bản thân thực sự rất tệ.

Giữa những tiếng nhạc ồn ào, ánh mắt Macau chợt bắt gặp một điều gì đó làm cậu khó chịu. Một người đàn ông trưởng thành, Alpha, người đã làm bản năng của cậu trổi dậy. Nếu cậu nhớ không lầm thì cách đây vài phút người đàn ông này vẫn đang tựa người vào quầy bar. Nhưng bây giờ tại sao hắn ta lại gần kề với họ đến vậy? Như thể hắn có một mục tiêu cụ thể.

Và khi cậu nhận ra tên Alpha ngoại quốc đang nhìn vào đâu, lông mày cậu nhíu chặt và một lời nguyền bị bóp nghẹt phát ra từ miệng cậu.

Kinh tởm.

"Stay still." Macau thì thầm "Mình sẽ chạm vào cậu và cậu phải cho phép điều đó vì đó là vì chính cậu."

Porschay, người nghe thấy những lời thì thầm nói liên tiếp, ban đầu không hiểu gì cả. Nhưng đột nhiên tay Macau ôm lấy bụng cậu, trong khi tay kia bắt đầu chạm và vuốt ve mặt, cổ, cánh tay, eo. Nó khiến Porschay có chút co rúm người lại, đặc biệt là khi cậu nhận ra những gì Macau vừa làm với mình.

Có mùi thơm.

Macau đang lấp đầy cơ thể cậu bằng pheromone, đánh dấu sự chiếm hữu, đánh dấu lãnh thổ. Vì vậy, bây giờ những gì Porschay cảm nhận được là hương thơm quen thuộc của cậu - Vani và Quế - hòa quyện với mùi thơm của bạc hà và gỗ tuyết tùng. Từ ngọt ngào đến tươi mát.

"A-ahh.." Cậu không thể làm gì khác ngoài phát ra một âm thanh nghèn nghẹt như thế. Đặc biệt là khi Macau cố gắng giữ cậu im lặng, cấm cậu quay đầu lại trong khi bản thân Macau lại nhìn chằm chằm về một hướng với ánh mắt sắc bén và đáng sợ.

"Macau?" cậu nhẹ nhàng gọi. Bắt đầu cảm thấy khó chịu vì cánh tay của Macau vẫn ôm lấy cái bụng lộ ra ngoài của cậu, như muốn che đi cái bụng thon gọn đó khỏi mọi thứ. À, thực sự khó chịu mà, cậu cảm thấy sự khó chịu không phải vì hoàn cảnh này. Cậu chỉ cảm thấy... khó chịu không thể giải thích được? Bụng cậu hơi nhói lên, cùng với cảm giác ngực mình bị đánh từ bên trong.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

"Lão Alpha chết tiệt đó thật không biết xấu hổ, hắn là một lão già còn đi tìm Omega trẻ tuổi, thật ghê tởm." Macau thì thầm tiếp theo "May là hắn đã đi mất." cậu ấy tiếp tục. Lúc này Porschay bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vậy việc Macau vừa làm, ngửi và che cái bụng lộ ra ngoài của cậu là để bảo vệ cậu?

Đợi đã, tại sao cảm giác ngứa ran trong bụng cậu lại trở nên tệ hơn?! Hơn nữa, hiện tại bụng của cậu còn bị Macau ôm chặt. Mặc dù cậu ấy nói người đàn ông đó đã rời đi rồi?!!

"Macau.." Cậu nhẹ nhàng gọi.

"Hửm?" Macau đã trả lời. Porschay nuốt khan. Lúc đầu cậu muốn yêu cầu Macau bỏ tay cậu ấy ra khỏi eo và bụng cậu, nhưng không hiểu sao bây giờ môi cậu không nói ra được lời nào. Thế nên cậu chỉ thở dài nhẹ nhàng và để Macau làm theo ý mình.

Rốt cuộc thì có vẻ như cậu.... cậu cũng thích nó.

"...không có gì hết" Câu trả lời rất chậm, rất chậm. Nếu cậu có thể mô tả nó bây giờ, Porschay đang lúng túng đứng trên sàn nhảy, với Macau phía sau, người đặt một cánh tay vòng qua người cậu để che đi đường cong ở eo và bụng của cậu ấy. Mà Porschay không hề nhận ra điều đó, Macau đằng sau cậu đã mỉm cười một chút vì điều đó.

Họ giữ nguyên tư thế đó một lúc cho đến khi có một lực kéo mạnh bất ngờ vào cánh tay của Macau. Giống như giật mạnh cánh tay cậu để đẩy nó ra khỏi Porschay.

"Thằng nào - Kim?" Macau hỏi khi nhận ra ai đang kéo mình. Porschay cũng vậy, cậu hơi mở to mắt khi phát hiện ra người đột nhiên đến vào lúc này.

"Phi Kim?".

"Tại sao lại đồng ý cho Porschay tới đây?" Kimhan lạnh lùng hỏi. Và Porschay biết câu hỏi đó không dành cho cậu.

"Tại sao không?" Macau trả lời một cách thản nhiên. Kimhan ngay lập tức túm lấy cổ áo của Macau giật lại. Mạnh đến mức Macau gần như kéo về phía trước một đoạn.

"Chết tiệt. Cái quái gì vậy?!" Macau nắm lấy cánh tay của Kimhan, người vẫn đang nắm chặt cổ áo cậu. Và điều đó chắc chắn đã khiến sự chú ý của một số người chuyển sang họ.

Hai Theerapanyakuls gần như sắp đấm nhau, khá thú vị phải không?

"Này, buông ra." Porschay bắt đầu cố gắng can thiệp và vỗ nhẹ vào tay Kim và Macau. Cậu ấy thực sự có chút hoảng sợ vì có nhiều con mắt đang nhìn họ. cậu có thể nhận ra rằng một số camera cũng đã mở vì muốn ghi lại cảnh này. Ouch, sẽ nghiêm trọng nếu điều đó thực sự xảy ra!

"Đừng đưa Porschay đến những nơi thế này, Macau."

"Ý anh là gì khi nói nơi thế này?" Macau thách thức hỏi "Nơi này có vấn đề gì?"

"Mày sẽ làm gì nếu có chuyện xảy ra?" Câu hỏi vừa rồi của Kim đã vấp phải một cú sốc mạnh từ Macau, khiến nam ca sĩ buông tay ra khỏi cổ áo một cách thô bạo.

"I will protect him, and i already did." Câu trả lời ngắn gọn với vẻ mặt cứng rắn. Nhưng vài giây sau, cậu hít một hơi thật sâu khi nhận ra họ đang là tâm điểm sự chú ý. Đặc biệt là khi Porschay trông khá bối rối không biết phải làm gì.

"Đừng bảo vệ cậu ấy quá mức, Kim. Đó không phải là cách anh bảo vệ ai đó. Thay vì có nhiều nỗi sợ hãi vô lý, tại sao anh không cố gắng hơn nữa để bảo vệ cậu ấy? Đừng lấy lý do bận rộn nữa và bắt đầu hành động đi, thề với chúa. " Cậu mắng lớn rồi đẩy nhẹ vào khuôn ngực của Kimhan:

"Đưa cậu ấy về nhà đi. Hôm nay việc của tôi xong rồi." Cậu nói tiếp rồi lập tức rời khỏi nơi đó. Bỏ lại phía sau là Kimhan với vẻ mặt dữ tợn, Porschay đang bối rối và cả những người đang tò mò nhìn họ.

Bị bỏ lại như vậy, Porschay cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Tại sao cậu lại được chuyển giao như thế này? Đặc biệt là tình huống bây giờ, cậu nhìn Kimhan, người cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.

Alpha này là gì? Đã nhiều ngày không tin tức gì, đột nhiên từ đâu đến gây náo loạn!!

Ánh mắt của Porschay lúc này hướng về phía Macau, người đã rời đi, cho đến khi chỉ còn bóng lưng của cậu ấy. Cậu ấy quay lưng lại với họ như thể cậu không muốn can thiệp nữa. Porschay lại nói ra mấy tiếng càu nhàu về cậu bạn mình.

Cậu đã biết trái tim mình muốn gì. Cậu muốn một người đối xử tốt với cậu, đánh giá cao từng việc nhỏ cậu làm và coi trọng thời gian của cậu mà không cần bất kỳ lý do gì. Một người sẵn sàng chấp nhận rủi ro để bảo vệ cậu khỏi nhiều thứ khác nhau, không phải là người cấm cậu ta làm vì lý do bảo vệ!

Ah, Kimhan hôm nay khó chịu quá!

Trong trường hợp đó...

...Macau 1:0 Kimhan

------
Vì tò mò tôi đã đi đọc hết bộ truyện này luôn rồi, giờ thì t biết là OTP hay NOTP rồi nhá😏 cơ mà chắc end sớm thôi, cỡ 3-4 chap nữa là end rồi nên để đó cho mn tò mò chơi :))) spoil mất vui.

T ko biết sao nhưng bộ này đã đứng top 1 truyện cp MacauChay và top 1 mate, đánh bật luôn cả chính truyện mate VegasPete 👉👈 còn con ngoại truyện mate của t thì flop vl😦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro