PHEPTACCUAQUY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oa! Mau nhìn xem! Có người ngã từ trên lầu hai xuống”.

“Ôi kinh nhỉ! Có thể quay người trên không trung sao? Cũng may trên lưng có một bọc quần áo lớn… nhưng dù gì cũng giỏi quá”.

Ha ha ha ha! Bản đại hiệp nhiều năm luyện công phu không thể uổng phí. Hoàn mỹ rơi xuống đất. Đạt 10 điểm.

“Dịch Lâm Hi! Mày đứng lại đó cho tao! Mày không chạy thoát được đâu!”

“Kim cang hộ pháp” ở trên lầu la lên điên cuồng, tôi chạy trước tính sau, cứ tạm thời thoát khỏi ma trảo của nó đã.

Tuy vẫn đang có một đám người kinh ngạc hâm mộ ngắm nhìn, nhưng bản đại hiệp không có thời gian chiếu cố đến họ. Nơi đây không thích hợp ở lâu. Tôi phóng như bay ra khỏi đoàn người, chạy mải miết về khu trường học.

Thế nhưng cả một bao quần áo to tướng thế này, biết giấu ở đâu cho an toàn bây giờ?

Phòng học? Lễ đường? Khu nuôi thả sủng vật? Nhà kính trồng hoa….

Đúng rồi là nhà kính trồng hoa, nơi đó hay đấy.

Bầu trời mỗi lúc một đen kịt, cũng chả còn ai thèm chú ý tới cái bọc lớn trên lưng tôi nữa. Nhưng với bản tính cẩn thận, tôi móc trong túi ra một chiếc khăn tay đưa lên bịt mặt, chả phải kẻ trộm vẫn thường làm thế này hay sao. Nhìn chung quanh tìm hướng tới khu nhà kính. Tôi nhịn không nổi cười…. ha ha ha ha… thật là kích động quá đi mất.

Hắc hắc, vận khí bữa nay của tôi thật không tồi, nhà kính trồng hoa này không có một bóng người.

Tôi đi vào trong nhà kính lén dấu cái bao lớn vào chỗ những bụi cây rậm rạp nhất, xong đâu đó, tôi phủi sạch hai tay, rốt cuộc cũng thở phào một hơi, đối phó tạm thế đã.

“cái này … Là bảo vật hả?”.

“A!” Phía sau có người vỗ vai, tôi sợ đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán —— Cảm giác “có tật giật mình” hóa ra là như vậy !

“Cậu … cậu có khỏe không?”.

Tôi quay đầu lại, một vẻ đẹp nhanh chóng đập vào mắt tôi, ở cách tôi không tới 10cm.

Đó chính là bạch mã vương tử ngày đó đã cứu tôi.

“A…., Không có gì, ha ha”.

Dịch Lâm Hi à, sao giọng nói của mày lại đột nhiên nhỏ xíu như vậy nhỉ?  Tốt xấu cũng là một đại hiệp, dễ dàng ngượng ngập trước một người thế này thì tiền đồ tương lai sẽ ra sao đây?

“Đồ vật đó là của cậu sao?”. Bạch mã hoàng tử hiếu kỳ nhìn cái bọc cất trong lùm cây.

“Không, không phải”. Tôi bước sang bên cạnh vài bước tránh ánh mắt của cậu ấy.

“Nhưng rõ ràng tôi vừa thấy cậu đặt ở đó mà”. Bạch mã hoàng tử tỏ ra hiếu kỳ như trẻ con.

“A… cái đó… Thực ra là bí kíp võ công”. Ô hô! Thật ra tôi  cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.

“Bí kíp? Luyện võ công cần loại tới cái đó đúng không? một vật quan trọng như vậy cất ở phòng mình chẳng phải an toàn hơn là cất ở đây sao?”.

“A… Đó là bởi vì … Tục ngữ có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mà đây chính là nơi nguy hiểm nhất nên tôi mới cất ở đây đó, hiểu chưa hả?”.

“Ồ! Hóa ra là như vậy”. Bạch mã hoàng tử tỏ ra bừng tỉnh gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, tiếp tục thắc mắc “Nhưng, tôi vẫn không rõ”.

“Ha ha ha ha, không rõ cũng không sao. Được rồi, cậu tên là gì nhỉ?”. Tôi quyết định nói lảng sang chuyện khác, phân tân sự chú ý của cậu ấy.

“Tôi hả? Tôi là… Tiểu Thánh! Nhưng cậu đừng nói vwois người khác rằng cậu đã gặp Tiểu Thánh nha”. Mỹ đại hiệp nở một nụ cười sáng lạn.

Bùm! A! Chuyện gì thế này? Lại nữa rồi. Đột nhiên trái tim của tôi lại nhảy nhót, cảm giác lạ nha….

Tôi hoang mang vỗ nhẹ vào ngực của mình.

“Được rồi, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Thánh. Tên tôi là Dịch Lâm Hi”.

“Dịch Lâm Hi à? … Tôi gọi cậu là Tiểu Hi được không?”.

“Không thành vấn đề! —— Được rồi, sao cậu lại ở chỗ này?”.  ngươi thế nào lại ở chỗ này a?” Tôi nghi hoặc nhìn bạch mã hoàng tử, không phải là cậu ấy đi theo dấu tích mà tôi đã để lại chứ?.

“Ngựa của tôi bị giam giữ”. Trên mặt của bạch mã hoàng tử mất hẳn vẻ tươi cười, biểu tình uể oải của cậu ấy khiến tôi không kiềm được muốn an ủi.

“Bị giam giữ hả? Vì sao vậy?”.

“Cậu không biết quy tắc mới của trường học sao? Thú nuôi đều bị giam giữ”.

“Lại là mấy cái quy tắc ma quỷ đó”. Vừa nghe cậu ấy nói xong đầu tôi như bốc hỏa, chỉ vì mấy cái nguyên tắc mà chốn thiên đường nay đã thành địa ngục. Tôi nhất định phải cho hội học sinh một bài học.

“Cái gì? Cậu rất ghét mấy quy tắc mới hả?”  Bach mã hoàng tử nhớn nhác nhìn tôi, có lòng tốt muốn chia sẻ với tôi.

“Đúng. Tiểu Thánh này, cậu đã giúp tôi nay tôi cũng sẽ giúp cậu lại một lần, đồng ý không?”.

“Giúp thế nào?”.

“Cứ đi theo tôi”. Tôi không có ý tốt mắt mở lớn đầy gian tà.

Lúc này đã tám giờ, bầu trới tối đen như mực, trường Phong Lâm yên lặng như tờ.

Ngoại trừ…

“Suỵt…. Khẽ một chút”. Tôi dắt Tiểu Thánh, hai người dáo dác tiến vào một góc bí mật.

Ha ha, trên mặt của chúng tôi đều dùng một chiếc khăn tay để bịt mặt chỉ để lộ mỗi đôi mắt. Trang phục trên người rất thích hợp để đi hành hiệp trượng nghĩa. Cặp mắt của Tiểu Thánh to tròn ngập nước, phối hợp cùng trang phục và đạo cụ trên người, thật là đỉnh cao nha!

Nhìn cậu ấy mà tim tôi đập thình thịch. Tôi chùi nước bọt ở khóe miệng, mang theo Tiểu Thánh trong nháy mắt đã đi tới khu vực giam giữ động vật ở phía tây bắc của trường học. Ở đây toàn là những chiếc lồng lớn làm bằng sắt.

“Tiểu Lan!” Tiểu Thánh lập tức phát hiện ra con ngựa trắng rất đáng yêu của mình. Cậu ấy cuống quýt hô to lên, tôi lập tức lấy tay bịt chặt miệng cậu ấy lại.

Nhưng hội học sinh này thật biến thái, đem động vật giam giữ tất cả trong một chiếc lồng sắt khổng lồ như vậy khiến tôi càng nhìn chúng nó càng liên tưởng tới một chuỗi đồ ăn.

Ai, khái niệm “một chuỗi đồ ăn” mà tôi bất chợt nghĩ ra này thật chuyên nghiệp. A! tôi thật đúng là thiên tài. Bản chất là thiên tài thì vĩnh viễn luôn là thiên tài bất diệt.

Hắc hắc, được rồi, trước tiên cứ mặc kệ mọi thứ, mở của lồng để phóng thích tất cả lũ động vật này ra đã.

Cửa lớn …. Cửa lớn đâu? …. Nó ở nơi nào thế nhỉ?

Tôi cảnh giác ngó bốn phía, xác định xung quanh không có ai, sau đó mới  đi một vòng quanh chiếc lồng sắt.

A! Tìm được rồi! Cửa ở chỗ này!

Ha ha! Vận khí thật không tệ, cửa sắt không hề bị khóa, tôi không nghĩ rằng nhiệm vụ “Cứu vớt những sinh linh đáng thương” lại đơn giản như vậy.

Tôi đắc ý dùng tay quệt mũi, nhẹ nhàng mở cửa lồng sắt….

Ô!

Cửa đã bị mở.

Tôi hiếu kỳ nhìn vào bên trong lồng sắt, quả nhiên,  cánh cửa lồng sắt ngu ngốc bị đóng chặt đã lâu nay được mở ra nên cũng cảm thấy phấn khởi, bên trong phát ra những tiếng khò khè, dường như đó là tiếng ngáy thì phải. Bọn thú vật có lẽ đã ngủ say nên không hề biết cửa lồng đã bị bản đại hiệp mở tung ra.

Ô… thời gian đã trôi qua được khá lâu rồi, một lát nữa không chừng sẽ có người đi tuần tra, đến lúc đó bọn thú vật muốn cũng trốn không thoát.

Nghĩ tới đây, tôi lục túi đồ của mình lấy ra một bảo vật.

“Tiểu Hi à, cậu muốn làm gì?”. Tiểu Thánh mở to mắt hiếu kỳ, nhìn cử động của tôi lo lắng nói “Làm như vậy rất nguy hiểm đó, bởi vì…”.

“Cái gì? Có gì nguy hiểm chứ? Bọn thú vật đều rất đáng thương, hơn nữa yên tâm đi chả có việc gì đâu”. Tôi coi thường nhún vai nói “Hơn nữa chúng ta là những đại hiệp luôn hành hiệp trượng nghĩa, sợ chi nguy hiểm, cậu sợ thì cứ đứng phía sau…”.

“Thế nhưng Tiểu Hi à, cậu không biết…”

Những tiếng kêu rên bất chợt vang lên.

Tiểu Thánh chưa nói dứt lời đã bị những âm thanh đó cắt đứt, lũ thú vật bị tiếng động do cửa mở mà tỉnh lại, thấy cửa mở rộng ra, nhất thời như ăn phải thuốc kích thích, chúng phát điên liều chết chen nhau chạy ra ngoài.

Hắc hắc, nhìn một con trâu đang quất đuôi chạy trốn loạn lên … Trông vui thật nha, quang cảnh thật sống động nha!

Oa ha ha ha! Nhiệm vụ của bản đại hiệp đã đại công cáo thành! Ngày mai nhất định sẽ lại có nhiều người sùng bái bản đại hiệp, bản đại hiệp đã cho lũ trong hội học sinh biết mặt.

“Tiểu Lan!” Tiểu thánh thấy con ngựa màu trắng của mình kích động chạy ào về phía trước .

“Được rồi được rồi!” vẻ mặt tôi tràn đầy sự đắc ý, vỗ vào vai Tiểu Thánh an ủi “Tiểu Thánh, không cần lo lắng! hãy để Tiểu Lan ra ngoài hít thở không khí một chút, nhất định sẽ ổn thôi. Đi thôi, bản đại hiệp dẫn cậu tời chỗ thật hay để chúc mừng thắng lợi ngày hôm nay…”.

* * *

Tôi lôi Tiểu Thánh nhảy ra khỏi tường rời khỏi trường học, cần phải tới khu chợ đêm nổi tiếng của thị trấn Maple ăn vặt một chút.

“Thịt dê nướng ăn một lần là quên không được a”.

“Đậu hũ thối! Đậu hũ thối nóng hổi vừa thổi vừa xơi – đậu hũ thối đi”.

“Trà sữa trân châu! Lạc rang! Hoa quả thập cẩm với đá bào…”

Những tiếng rao bán đồ ăn quen thuộc xôn xao náo động… Tôi lầm bầm ’khu này chính là địa bàn hoạt động ba năm cấp hai của tôi, nhắm mắt lại vẫn có thể biết nơi nào bán cái gì’.

“Oa! Đồ ăn vặt! Tôi đã luôn mơ tưởng tới những món này”. Vừa hết lo lắng, mắt Tiểu Thánh đã sáng rỡ lên những món đồ ăn vặt tràn ngập hai bên đường, giọng nói hưng phấn hét vang

Thật là kỳ quái, lẽ nào trước đây cậu ấy chưa từng đi ăn đêm sao? Những món này cũng không cao cấp như thịt bò nướng tại những nhà hàng cao cấp, cậu ấy hưng phấn cái gì chứ?

Nhưng vậy cũng tốt, biết được nhóc này thích ăn cái gì, sau này sẽ phải nghe lời tôi.

Tôi nghĩ một chút, sau đó vui vẻ nhiệt tình đưa tay khoác cổ Tiểu Thánh.

“Tiểu Thánh hôm naycauaj muốn ăn cái gì thì thoải mái ăn cái đó đi. Không cần phải khách khí. Bản đại hiệp rất thành thạo tất cả món ăn ở đây”.

“Cái gì? Thật vậy không?” Tiểu Thánh chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn tôi.

Ô… Hay… Tuyệt … Nụ cười khả ái mới đáng yêu làm sao…

Thình thịch thình thịch thình thịch!

Ô. . . Chuyện gì xảy ra vậy? Trái tim tôi sao lại đập thình thịch thế này? Lẽ nào … Lẽ nào …. Ngày hôm nay do tôi không cẩn thận rơi xuống nên đã bị nội thương mất rồi…… Xem ra nên về nhà luyện công tìm lại vận may mới được . . .

“Tiểu Hi! Tiểu Hi! Cậu làm sao vậy?”. Tiểu Thánh nửa ngày không nói câu nào, khiến tôi hiếu kỳ nhìn chăm chú.

“A! Không có gì! Không có gì! Ha ha ha ha!” Tôi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiện tay chỉ một quán đồ ăn vặt bên đường nói “Đi! Đêm nay chúng ta cùng chúc mừng hành động cứu vớt những sinh linh tội nghiệp siêu thành công”.

“Ừ! Được!”

“Ông chủ! Cho mười xâu thịt bò, một đĩa sườn xụn, làm thật cay nha! Cho cháu thêm hai phần cá nướng, một phần rau hẹ! A! được rồi! cháu còn muốn một phần mực nướng xé pháy ra, mực cũng cho đĩa lớn. Mà tôm cùng ốc đồng cũng ngon, cho cháu món đó luôn. Cuối cùng, cho cháu hai phần đậu hủ thối”.

“Oa! Tiểu Hi cậu thật lợi hại! Biết được nhiều đồ ăn như vậy”. Tiểu Thánh khoanh tay nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái.

“Oa ha ha ha ha! Không có gì!” Tôi cười lớn tiếng phất tay áo “Đó chỉ là chuyện nhỏ. Mà Tiểu Thánh này…. Cho tới bây giờ cậu chưa đến những quán ăn đêm sao?”.

“Ừ! Từ nhỏ tôi đã sống ở nước ngoài, gần đây mới về nước, nên chưa từng được đến nơi này. Hơn nữa bình thường đều ăn ở nhà, rất ít ra ngoài ăn ….”

“Tôi xin cậu, tôi là nữ nhân sống trong trốn giang hồ lâu năm nhưng quả thật đây là lần đầu tiên….”. Thân là bạch mã hoàng tử nên có lẽ sống trong trốn nhân gian sẽ gặp nhiều khó khăn. Mà có lẽ hoàng tử này, sợ rằng chẳng biết cái gì ngoài cưỡi ngựa.

“Được rồi Tiểu Hi, cậu rất ghét hội học sinh hả?”. Tiểu Thánh đột nhiên cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

“Hừ! đâu chỉ là ghét, mà là rất ghét”. Cứ nghĩ tới cái đám đó lại thấy ghê tởm, cơn tực kiềm hãm tự nhiên bộc phát cao ngất.

“Hội học sinh làm chuyện gì xấu sao?”.

Ai! Thân là hoàng tử, Tiểu Thánh sao hiểu nổi cuộc sống của bách tính khó khăn đến mức nào chứ? Được, hãy nghe tôi kiên nhẫn giải thích đây.

“Đâu chỉ đơn giản là làm chuyện xấu! căn bản là làm toàn chuyện thương thiên hại lý ( = nhẫn tâm, không có tính người)! Quy định mười ba điều cải cách, chính là muốn bóp chết người ta không phải sao? Vốn trường học là trốn tự do như thiên đường, bầu không khí thoải mái, mà lại phá hủy! …. Địa ngục, trường Phong Lâm hiện tại toàn là ác ma hoành hành như trốn địa ngục…. Còn cái tên hội trưởng hội học sinh không dám đối mặt với mọi người kia nữa, tôi nghĩ hắn chỉ là một tên ác ma, đồ đầu heo, đại ngu ngốc. Cũng chỉ dám trốn trong phòng của hội học sinh làm việc, có bản lĩnh ra mà gặp đại gia, phân thắng bại bằng thực lực. Tôi đoán, hắn chính là con ếch siêu béo bự. Sau khi ban bố mười ba điều cải cách thfi không dám ra gặp người ta, nhất định là bởi vì hắn xấu quá không dám gặp ai”.

“Hắn hắn hắn hắn. . . Hắn thực sự tệ như thế sao?” Tiểu Thánh nghe xong những lời thao thao bất tuyệt của tôi, không dám tin nhìn tôi, cố sức nuốt nước bọt.

“Hừm! Hắn so với những lời tôi nói còn tệ hơn trăm lần”. Tôi tức giận hừ một tiếng, trở mình nhìn vào đôi mắt trắng dã với khuôn mặt trắng bệch của người ngồi trước mắt.

Tiểu Hi này, có thể là cậu đã hiểu lầm rồi…”

“Hiểu lầm gì chứ? Làm gì có khả năng đó! Lẽ nào cậu không nghe thấy tiếng oán than dậy trời của các học sinh trong trường sao?”. Tôi cau mày không nhịn được tức phất tay nói, “Được rồi, được rồi. Chúng ta đừng nói đến cái tên đó nữa sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng khi thưởng thức các món ăn ngon mất. Nhưng, nếu như tên đó cũng đẹp trai y như cậu ấy, Dịch Lâm Hi tôi không chừng sẽ bỏ quan cho hắn một lần”.

“Cái gì? Thật vậy sao?”. Con mắt của Tiểu Thánh đột nhiên mở trừng trừng, cả người lộ rõ sự hưng phấn.

“Cậu làm sao vậy? Tiểu Thánh, cậu không phải là hội trưởng hội học sinh thì vui mừng cái nỗi gì? Được rồi, bỏ qua đi, cùng ăn đi”.  Tôi gắp một miếng đậu hủ thối, không chút khách sáo nhét vào cái miệng đang mở lớn của Tiểu Thánh.

Nữa giây sau, vẻ mặt Tiểu Thánh vui vẻ nhìn tôi, hai bên má đỏ ửng, hưng phấn vui vẻ.

“Ngon quá! Ăn thật là ngon. Đây là món gì vậy?”.

“Không thể nào chứ? Cậu chưa từng ăn đậu hủ thối hả? – Hắc hắc! Tôi nói không sai đúng không. Bản đại hiệp đã đề cử món nào thì món đó nhất định rất tuyệt. Cậu an tâm, thoải mái ăn đi”. Tôi nói xong, dùng chiếc đũa chỉ vào một đống đồ ăn vặt ở trên mặt bàn.

Không tưởng tượng nổi, Tiểu Thánh lại ăn không ngừng nghỉ như vậy, hơn nữa tôi cũng rất nổi tiếng vì có cái dạ dày bự nên món ăn trên bàn đã bị chúng tôi tiêu diệt hơn một nửa.

“Ối…” Tôi đưa tay xờ vào cái bụng của mình, thỏa mãn vì được ăn no.

“Oa! Tiểu Hi, mấy món này ngon thật là ngon. Lần sau chúng ta quay trở lại đây nữa có được không?” Vẻ mặt Tiểu Thánh hiện rõ sư chờ mong, chớp chớp mắt nhìn tôi.

“Tốt! Không thành vấn đề! Bản đại hiệp sẽ đưa cậu đi. Ha ha ha ha”. Tôi vỗ vào vai Tiểu Thánh hào sảng cười lớn.

“Oa! Quá tuyệt vời! Tiểu Hi! Cảm ơn cậu!” Tiểu Thánh vui sướng cười tươi như hoa.

“Ha ha… Ha ha… KHông có gì” Tôi vô tư đưa tay vừa gãi đầu, vừa gật đầu lịa lịa.

Oái…. Dẫn Tiểu Thánh đi ăn vặt cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng gì, thế nhưng vì sao cậu ấy hưng phấn như vậy nhỉ, đến nỗi như muốn bay lên trời vậy, biểu hiện thái quá của cậu ấy khiến tôi có cảm giác hành động của mình làm hôm nay hoàn toàn đúng.

Ăn no thật sảng khoái nha! Tôi vỗ tay vào cái bụng tròn xoe của mình, đột nhiên muốn trở về ngủ một giấc quá đi mất.

Tôi vỗ vỗ vào vai Tiểu Thánh: “Tiểu Thánh, thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau trở về đi”.

“Ừ! Về thôi”. Tiểu Thánh cố nuốt nốt xâu thịt bò nướng vừa gật đầu.

“Ông chủ! Mau tính tiền”. Tôi cất tiếng kêu ông chủ, bộ dạng ra vẻ nghiêm trang theo kiểu “khách quý lắm tiền”.

Ông chủ hé ra một tờ hóa đơn từ bộ quần áo dính đầy dầu mỡ, vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ khách quý.

“Tổng cộng năm mươi tám đồng. Nhưng do các cháu là học sinh nên bác sẽ giảm cho một chút, chỉ năm mươi lăm đồng thôi. Sau này xin hãy quay lại đây nữa nhé”.

Hi Hi! Ông chủ thật đúng là giỏi buôn bán. Tính cách hào sảng thế này khiến tôi thích rồi đầy.

Tôi nghĩ một chút, rồi đút tay vào túi để lấy tiền.

A … không xong rồi! Buổi sáng nay sau khi thay quần áo, đã để quên túi tiền trong chiếc áo khoác. Ôi… trước tiên cứ kêu Tiểu Thánh trả hộ, ngày mai sẽ trả lại cho cậu ấy, cậu ấy chắc sẽ không để tâm tới chuyện nhỏ này đâu.

“Ha ha ha ha… Ông chủ, xin hãy đợi một chút”. Tôi nói với ông chủ xong, liền ngoắc ngón tay kêu Tiểu Thánh lại gần.

“Gì thế? Có chuyện gì vậy Tiểu Hi?”. Tiểu Thánh hoang mang nhìn tôi chờ đợi.

Tôi kéo cổ Tiểu Thánh khẽ nói nhỏ vào tai: “Tiểu Thánh, cậu… có mang theo tiền không?”

“Cái gì? Tiền hả? Tôi không có thói quen mang tiền theo người”.

Ầm ——

Lời nói của Tiểu Thánh chả khác quả bom nguyên tử dội thẳng vào đầu tôi

“Cậu … cậu… cũng không mang theo tiền hả? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”. Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Thánh, con mắt mở lớn như cái bóng đèn điện.

“Có vấn đề gì sao?” Ông chủ thấy chúng tôi thì thầm to nhỏ, bắt đầu thiếu kiên nhẫn lên tiếng hỏi.

“Ha ha ha ha! Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Ha hả ha hả…” Tôi quay sang nhìn ông chủ cửa hàng vừa phất tay áo vừa cười.

Hô… Tới nước này thì hết cách rồi… Chỉ còn một chiêu cuối này thôi…

Tôi hạ quyết tâm, cắn rắng rút từ trên đầu ra ba sợi tóc đưa tới trước mặt ông chủ.

“Ông chủ à! Ngày hôm nay… Vừa vặn…. Bản đại hiệp không mang theo tiền. Nên… ông cầm tạm cây kẹp tóc này đi. Sau này có chuyện gì phiền toái, chỉ cần nhìn mấy sợi tóc này hô to tên của bản đại hiệp đúng ba lần. Bản đại hiệp sẽ lập tức tới giúp ông. Hoàn toàn miễn phí luôn! Ha ha ha ha”.

Ông chủ sắc mặt âm trầm, nhìn mấy sợi tóc trong tay tôi đang bay theo cơn gió, cơn tức bốc cao như miếng thịt quay chuẩn bị chín, khói bốc lên đầu lên mặt.

“Con nhóc thôi tha! Ngươi nghĩ ta là đồ ngu ngốc sao? Ngươi tự cho mình là Tôn Ngộ Không hả?”.Ông chủ nổi cơn điên hét to như sấm.

“Ôi… Mọi người ai cũng biết tiếng của con khỉ đó nhỉ. Nhưng bản đại hiệp và Tôn Ngộ Không năm trăm năm trước vốn là người cùng một nhà. Ông chủ đừng tính toán thiệt hơn nữa”.

Gió bão ào ạt nổi lên… Gió bão ào ạt nổi lên…

Không hay rồi! nhìn biểu cảm trên mặt ông chủ, có lẽ đã giận điên người rồi.

Tôi nhanh nhẹn nói nhỏ vào tai Tiểu Thánh: “Tôi đếm một,… hai…ba, chúng ta cùng nhau chạy thật nhanh. Ngoại trừ lời tôi nói, ai bảo dừng lại cũng không được dừng. Hiểu chưa?”.

Tiểu Thánh không hiểu lắm về chuyện gì đã xảy ra, chớp chớp con mắt nhìn tôi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

“Một! Hai! Ba”.

Rầm rầm_

Tôi vừa dứt lời, cả tôi lẫn Tiểu Thánh đều đứng bật dậy từ chỗ ngồi chạy như bay ra khỏi khu phố bán đồ ăn vặt.

Ông chủ bị hành động của chúng tôi gây bất ngờ đến sửng sốt, đứng im tại chỗ đúng ba giây. Thế nhưng ông cũng phản ứng rất nhanh, cất tiếng hô thật to: “Đứng lại! Dám ngang nhiên ăn quỵt của ta! Các ngươi mau đứng lại cho ta”.

“Chạy mau! Tiểu thánh chạy mau! Ông chủ đuổi kịp bây giờ”. Tôi liều mạng chạy như bay về phía trước, vừa quay sang một bên dục dã Tiểu Thánh.

Gì thế này?  Chuyện gì xảy ra vậy? Sắc mặt của Tiểu thánh trở nên tái nhợt, hơn nữa càng chạy càng chậm! Cuối cùng Tiểu Thánh chịu hết nổi khuỵ chân ngã xuống mặt đất, tay ôm chặt lấy ngực, gương mặt lộ rõ sự đau đớn.

“Tiểu thánh! Cậu làm sao vậy?” Tôi lập tức dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn cậu ấy.

Trời ạ! Trên trán của Tiểu thánh từng giọt mồ hôi to tuôn rơi không ngừng. Chúng ta mới chỉ chạy có một chút thôi mà.

Đứng lại! Hai cái đứa ăn quỵt kia”. Cách đó không xa, ông chủ cửa hàng tay cầm một cây gậy dài, gương mặt đằng đằng sát khí lên tiếng quát tháo không ngừng.

Ôi! Sao ông chủ lại nhỏ nhặt như vậy chứ, chỉ có mỗi năm mươi đồng thôi mà, kiếm lời ít đi một chút thì cũng có chết ai đâu.Ối trời ơi! Ông ấy đuổi tới nơi rồi.

“Tiểu Thánh này, mau ôm chặt lấy cổ tôi”. Tôi dứt lời, lôi Tiểu Thánh cõng trên lưng rồi chạy như bay.

Oa oa! Hãy nhìn sức mạnh như hùm như gấu của bản đại hiệp đây!

 Bịch bịch bịch…

Oa ha ha ha ha! Thật may là khi còn bé học trung bình tấn với cha, ông ấy luôn ngồi chồm hỗm trên lưng tôi. Giờ lớn như vậy, cũng lâu không tập luyện thế nhưng cõng một đứa con trai thân cao mét tám vẫn chạy như bay không thành vấn đề. Ông chủ đã bị chúng tôi bỏ lại xa tít cả quãng.

Tôi thở hồng hộc, hổn hà hổn hển.

Nhìn hai bên đường, xác định chúng tôi rốt cuộc cũng đã an toàn, tôi mới đặt Tiểu Thánh xuống đất để cậu ấy ngồi trên ghế, còn tôi vừa thở vừa ra sức lau mồ hôi tuôn rơi như suối.

“Tiểu Hi à… cậu vẫn khỏe đấy chứ?”. Tiểu Thánh ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập lo lắng nhìn tôi hỏi thăm.

“Ôi…. Những lời này phải để tôi hỏi cậu mới đúng”. Tôi tức giận la lên, “tôi thật không tài nào hiểu nổi, một nam sinh cao to như cậu tại sao mới chạy có một chút đã hết hơi, hại chúng ta suýt nữa thì bị bắt”.

Đôi mắt của Tiểu Thánh đột nhiên ảm đảm tối sầm, xấu hổ nhìn tôi cười cười: “Xin lỗi, kỳ thực tôi….”

Ôi… Lẽ nào tôi đã nói quá nặng lời?

“Thôi bỏ qua đi! Đừng suy nghĩ nhiều làm gì, chẳng phải chúng ta đều đã trốn thoát rồi  còn gì. Hơn nữa bản đại hiệp cũng không phải loại người hẹp hòi tính toán chi li. Bỏ qua cho cậu đó”.

“Thật vậy chứ?” Tiểu Thánh vừa nghe, con mắt sáng bừng lên lung linh lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn tôi vui mừng.

Ha ha… Thực là một cái tên đơn giản…

“Được rồi Tiểu Thánh! Ngày hôm nay chúng ta vừa cùng nhau giải cứu động vật, lại cùng nhau ăn quỵt…”

“Cái gì? Tiểu Hi à, động vật chả phải do một mình cậu thả sao? Tôi không có…”

“Ai cha! Nữ nhân trong giang hồ đâu thể câu nệ tiểu tiết như vậy được chứ? Hãy hiểu một cách đơn giản thôi, ngày hôm nay chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, đấy chính là cái phúc tu luyện nhiều kiếp mới có được. Không bằng chúng ta nhân cơ hội này kết bái huynh đệ đi”. Tôi vui vẻ hung hồn vỗ vai Tiểu Thánh.

“Anh em kết nghĩa hả? Thế nhưng…  Cậu chả phải là nữ sinh sao?….”

“Ái chà! Chỉ là cách xưng hô thôi mà. Nói chung từ giờ trở đi, chúng ta đã cùng ngồi chung trên một con thuyền rồi. Sau này tại trường Phong Lâm tôi sẽ bảo vệ cho cậu. còn cậu chính là huynh đệ tốt nhất của tôi, chuyện giữa hai huynh đệ phải tuyệt đối giữ bí mật không được nói cho người khác biết nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết”.

“Là… Là sao vậy?…” Tiểu Thánh mở to mắt nhìn tôi vẻ mặt ngu ngơ chả hiểu gì hết.

Ô… Người này quyết tâm còn chưa đủ kiên định, còn phải cải tạo thêm vài giờ nữa mới được.

Tôi suy nghĩ một chút, quét con mắt nhìn xung quanh.

Gì thế này? Bên kia phía vườn hoa hình như có một pho tượng đôi nam nữ ôm nhau như xoắn quẩy. Ôi, ngang nhiên ôm nhau ở một nơi công cộng thế này thật không hay chút nào, ‘hại mắt con nít’ nữa chứ. Được  rồi… nữ nhân giang hồ không nên câu nệ tiểu tiết, chấp nhận lợi dụng một chút vậy.

Tôi nhìn xuống đường nhặt lên mấy cái que dùng để xiên thịt bò nướng lên, tôi giữ lại một ít còn một ít đưa  cho Tiểu Thánh.

“Tiểu Thánh! Đến đây mau!”

Tôi lôi Tiểu Thánh tới chỗ hai người đang ôm nhau đó, kéo Tiểu Thánh cùng quỳ gối trên mặt đất.

“Tiểu Hi cậu định làm gì vậy?”. Tiểu Thánh quỳ gối đứng một bên không hiểu chút nào.

Tôi giơ cái que xiên thịt lên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Để biểu đạt thành ý của tôi, tôi quyết định nhờ pho tượng này làm chứng, cùng cậu kết nghĩa huynh đệ”.

“Cái gì? Pho tượng này ấy hả? Nhưng Tiểu Hi à…”

“Được rồi Tiểu Thánh! Không cần nói nhiều như vậy”. Tôi vươn tay ngăn cản Tiểu Thánh, “Tôi Dịch Lâm Hi quyết tâm đã định. Tuy rằng pho tượng này không hề được làm bằng bất cứ hàm lượng nguyên tố nào có tên trong bảng tuần hoàn hóa học, hơn nữa nam có cái bụng bia, nữ có cái chân voi, thế nhưng, những việc nhỏ đó không hề làm giảm đi tình cảm tốt đẹp của bản đại hiệp dành cho pho tượng”.

 “Con nhóc thối tha! Ngươi nói ai có cái bụng bia, ai có cái chân voi hả?”

Gì thế này? Ai đang nói chuyện với tôi vậy?

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên. Trời ơi! Pho tượng mà biết nắm chặt thắt lưng tức giận trừng mắt nhìn tôi.

“A… Hóa ra pho tượng đã sống dậy rồi! Lẽ nào thần linh đã hiển thị?”. Tôi tỏ ra vô cùng thành kính nhìn hai người trước mắt, coi họ như hai ‘thiên thần’ trên trốn trần thế.

Xin hãy phù hộ cho Dịch Lâm Hi tên tuổi đươc lưu danh sử sách, quan hệ hữu nghị bền vững muôn đời với Tiểu Thánh! A men…

“Có lầm hay không thế. Nhóc con này nó nói ai là pho tượng vậy”.

“Hừm! Bệnh tâm thần! —— đừng ở chỗ này nói chuyện yêu đương nữa, chúng ta đi thôi”.

Hia ‘thiên thần’ miệng chửi ầm ĩ, nắm chặt tay nhau đi ra khỏi vườn hoa.

Ủa… Hóa ra là người sống hả…

Tiểu Thánh quỳ ở một bên, ngây ngốc nhìn tôi, lăng lăngrồi nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của hai ‘thiên thần’, đột nhiên phá lên cười thật to.

“Ha ha ha ha ha ha ha! Buồn cười chết mất. Buồn cười chết mất”.

“Cười… Có cái gì buồn cười chứ? Người ta đang thành khẩn tâm sự vậy mà … hừm…”.

Tôi bĩu môi, miệng không ngừng lẩm bẩm, gương mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tuy rằng đã bái sai thần linh, nhưng tôi và Tiểu Thánh cuối cùng đã trở thành huynh đệ. Sau khi tạm biệt nhau ở cổng sau của trường học, tôi bước nhanh lên lầu đi về phòng ngủ của mình.

An toàn trở lại phòng ngủ, kim cang hộ pháp cũng không có tới tìm tôi gây phiền phức nữa, Quả thực bản đại hiệp quá may mắn đi nha.

Ôi trời, thực sự là tôi đã mệt lắm rồi. Cái vai đau nhức không chịu nổi, ngã ra nằm lên giường, toàn thân mềm nhũn.

Ừ… tuy rằng ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khó chịu, thế nhưng buổi tối ở bên cạnh Tiểu Thánh, từ nay về sau còn là huynh đệ với cậu ấy nữa chứ, ngày mai đại gia ta nhất định sẽ được toàn trường tung hô.

Oa ha ha ha ha! Bản đại hiệp thực sự quá tài ba!

Trong lòng thầm nghĩ, hai mắt nhắm lại, tôi nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp

  “Lâm Hi nữ hiệp, người chính là đấng cứu thế của chúng tôi!”

          “Lâm Hi nữ hiệp vạn tuế! . . . . . .”

          “Ha ha ha ha! Giải cứu các loài vật chỉ là một việc nhỏ mà bổn đại hiệp ta làm, không cần phải nói tạ ơn. Khà khà. . . . . .”

          Ha hả ha hả —— tôi vừa đánh răng, vừa ngây ngô cười khi nghĩ về giấc mộng đẹp tối qua, cho tới lúc đi tới phòng học tôi vẫn nghĩ nhất định là phải như vậy, oa ha ha ha ha!

          “Trời ạ! Tại sao có thể như vậy!”

          “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ? ! Ai đã làm vậy? !”

          Dưới tầng truyền lên một loạt các âm thanh hết sức huyên náo, nhất định là mọi người đã phát hiện những con vật yêu quý của họ đang vui chơi tự do dưới ánh mặt trời! Sướng quá đi thôi!Ha ha a ha. . . . . . Nhanh thưởng thức những hình ảnh đã lâu không được nhìn đi!

          Tôi xỏ đôi dép lê, bước nhanh tới cửa sổ, đẩy cánh cửa rồi nhìn ra bên ngoài.

          Cảnh tượng trước mặt thật sự là rất. . . . . . Này. . . . . . Chuyện gì đã xảy ra vậy? !

          Ngoài cửa sổ không hề có “hình ảnh cảm động” như tôi vẫn tưởng, mà là —— nguyên cả thảm cỏ xanh mượt đã bị gặn trụi hơn phân nửa, vài cái cây bị đổ gãy trên mặt đất. . . . . . Đồ phế thải bừa bãi, vỏ trái cây vứt đầy trên đất, một vài viên đen đen không rõ hình dáng dải đầy trên mặt đất —— có lẽ đó chính là phân động vật. . . . . . Cả sân thể dục vô cùng hỗn loạn, mùi hôi bốc lên nồng nặc!

          Vì sao bọn nó lại biến thành thế này ? có cơn bão nào đó đã đổ bộ qua đây sao? !

          Oái. . . . . . Khoan đã! đống phân rải lung tung trên mặt đất. . . . . . Chẳng nhẽ do tại tôi hôm qua đã tháo lồng sắt thả bọn nó ra ư? !

          Nghĩ đến đây, lòng chợt lạnh run!

          Chắc không phải vậy đâu. . . . . . Chắc không phải vậy đâu. . . . . . lúc đầu thả ra nó có như vậy đâu? Nhất định là đã xảy ra việc gì đó! Tôi chính là người cứu vớt nhưng sinh linh tội nghiệp, như thế nào lại có thể biến thành vua phá hoại? ! Không có khả năng. . . . . . Tuyệt đối không có khả năng. . . . . .

          Tôi vừa nghĩ, vùa che một bên mặt đi thẳng đến phòng học.

          “Lâm Hi! Ô oa oa oa oa oa. . . . . .”

          A! Sao lại thế này? !

          Tôi kinh ngạc đứng ở cửa phòng học ngẩng đầu lên. Trời ạ! trên mặt lũ bạn học của tôi là hai dòng thác nước, họ đang chen chúc nhào về phía tôi!

          “Ô oa! Mấy cậu. . . . . . muốn thế nào? ! Tôi cũng là có ý tốt với các cậu, đừng lấy oán trả ơn chứ!” Tôi sợ tới mức kêu rống lên.

          “Lâm Hi, cậu đang nói cái gì thế?” Mọi người trong lớp đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu hoang mang nhìn tôi.

          Tên ngựa vằn đứng hàng đầu, khi thấy vẻ mặt buồn cười của tôi, nó bảo: “Lâm Hi, cậu nói câu ngu ngốc gì vậy vậy? Cậu là người lấy lại hy vọng tự do cho chúng tôi, sao chúng tôi lại trả thù cậu chứ? !”

          “Lấy lại hy vọng tự do gì thế, không hiểu? !”

          Phù phù. . . . . . Nghe những lời này tôi thấy lòng mình nhẹ đi, cũng do tôi đã suy nghĩ quá nhiều. . . . . . . . . . .

          “Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng tớ vừa mới đề bạt cậu sẽ làm người dẫ đầu, đứng lên giúp chúng tớ “rửa hận”. Một nữ sinh nhìn tôi nói.

          “Đứng đầu chống lại hội học sinh, lại thêm chuyện gì đây?” Tôi hoang mang nhìn thấy oán khí bốc cao ngút tới trời xanh của mọi người.

          “Lâm Hi cậu biết không? Đêm qua có người thả lũ động vật ra gây náo loạn vườn trường!” Ngựa vằn nghiêm túc nhìn tôi.

          Ha hả ha hả. . . . . . Việc đó làm sao tôi lại không biết chứ? Nó do tôi làm mà. . . . . .

          “Buổi tối đứng từ trên nhà wc nữ nhìn xuống, tất cả nữ sinh đều bị lũ động vật dọa cho chết khiếp! Còn có hai người bị dọa cho hôn mê bất tỉnh!”

          “Người phóng thích lũ dộng vật thật là thất đức!”

          Thiếu đạo đức? !

          Hai chữ này tựa như tảng đá từ trên trời rơi xuống, làm tôi choáng váng, hoa mắt chóng mặt!

          Tại sao có thể như vậy? ! Tại sao bọn chúng lại làm mọi chuyện ra thành thế này? ! Tôi. . . . . . Tôi vốn muốn cứu vớt những sinh linh tội nghiệp. . . . . . thế mà lại thành ra như vậy. . . . . .

          “Theo ý kiến riêng của tôi, người kia có lẽ xuất phát từ ý tốt. . . . . .” Tôi quay ra thử thăm dò ý kiến của mọi người.

          “No! No! No!” Ngựa vằn dùng sức lắc lắc đầu, “Chúng tôi vừa mới thảo luận và thống nhất cho rằng, người làm ra chuyện này đích thị là bọn người của hội học sinh!”

          “Người của hội học sinh ư? ! Vì sao chứ? !” Tôi hoang mang trừng mắt lên hỏi.

          Ngựa vằn nói nhanh như máy, cau mày, ra vẻ nhưu đang suy tư:

          “Cậu nghĩ lại xem, bọn chúng vốn bất mãn với việc chúng ta mang thú cưng tới trường ! Cho dù đã giam tụi nó trong lồng sắt, mỗi ngày cử người đi tuần, nhưng vẫn thấy phiền toái không vừa mắt cho nên họ đã nghĩ ra kế sách, buổi tối thừa dịp chủ nhân của chúng đi ngủ, họ mở lồng để lũ động vật chạy toán loạn trong vườn trường, dựa vào đó làm lý do đuổi lũ thú cưng ra khỏi trường!”.

          Trí tưởng tượng của tên này phong phú quá đi!

          “Theo suy đoán của cậu thì cũng có lí, nhưng. . . . . .”

          “Này? Bạn Lâm Hi, cậu cũng hiểu được suy nghĩ của tôi đúng không? !” Không đợi tôi nói hết câu, tên Ngựa vằn vẻ mặt hưng phấn nhìn tôi hỏi.

          “Oái. . . . . . Cái này. . . . . . Đại khái là. . . . . .” Tôi ấp úng gãi gãi đầu.

          “Bạn Lâm Hi nói vậy, nhất định không sai rồi! Tôi từng làm trinh thám! Loại kỹ xảo đê tiện này tuyệt đối trốn không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của tôi đâu!” Ngựa vằn càng nói càng kích động, cuối cùng tự nhiên nhảy lên trên bàn !

          Nghe được lời suy đoán của ngựa vằn, mọi người lại càng phẫn nộ hơn nữa ——

          “Lũ người trong hội học sinh thật quá đáng! Ngang nhiên dám lường gạt chúng ta!”

          “Đúng vậy! Ngay lũ thú cưng của chúng ta bọn họ cũng không tha! Thật sự rất quá đáng!”

          “Chúng ta phải kháng nghị! Yêu cầu hội học sinh khôi phục lại trường Phong Lâm như ban đầu!”

          “Đúng! Chúng ta đến ký túc xá của hội hoc sinh kháng nghị !”

          “Lâm Hi! Cậu cũng cùng đi đi!”

          “A? ! Tôi. . . . . . Tôi cũng phải đi sao? !”

          Chuyện quái gì thế này? Cả lớp cùng nhau kéo đi kháng nghị ư? còn tôi sẽ là người đứng đầu đội ngũ ư?

          Ô. . . . . . Lòng tôi thực rối bời. . . . . . Lại nói tiếp, thả lũ dộng vật ra khỏi chuồng là do bản đại hiệp ta làm, mà bây giờ mọi người lại gán tội danh này cho hội học sinh. . . . . . Nhưng, ai bảo bọn người của hội học sinh đặt ra mười ba phép tắc ma quỷ đó! nếu bon họ không ra lệch nhốt thú cưng vào thì sẽ không có ngày hôm nay

          Nghĩ một chút rồi tôi ưỡn lưng ra, uy phong lẫm liệt  đi đầu hàng người kiên quyết kháng nghị tới cùng.

          “Các huynh đệ! Chúng ta đi nào!”

          “Tốt! Kháng nghị hội học sinh đề nghị bãi bỏ mười ba điều luật cải cách!”

          “Trả lại tự do cho trường Phong Lâm!”

          Mọi người đi đằng sau tôi giơ tay hô to khẩu hiệu, mặt khác mọi người đứng ngoài nhìn thấy chúng tôi biểu tình cũng lặng lẽ theo vào nhập đội.

          Khi chúng tôi đi đến cửa kí túc xá của hội học sinh, “đội quân kháng nghị” đã được mở rộng đến một nghìn người, hầu như học sinh đều tụ tập trong đám này

Tôi đứng ở đội ngũ những người cùng chung chí hướng, uy phong giơ tay lên cao ra hiệu, lập tức đội ngũ dừng lại.

Oa cực giỏi! Cảm giác được làm tướng quân thật là sảng khoái nha, sớm biết thế này thì tôi đã gọi người tới ghi lại giây phút oai hùng này để lưu truyền cho đời sau!!!!

“Các bạn đã tới giờ vào lớp, đề nghị các bạn quay về các phòng học!” – Cán sự hội học sinh bị khí thế áp đảo của chúng tôi hù cho phát run lên.

 “Không được! Chúng tôi muốn gặp hội trưởng hội học sinh! Phải hủy bỏ 13 qui định!” – Tôi điều chỉnh volum ơ mức đêxiben cực khủng, oai hùng hô thật to.

“Xin lỗi các bạn, hiện tại hội trưởng đang ở nhà, không có mặt tại trường”. Kim Cương hộ pháp uy nghiêm như Thác Tháp Thiên vương, trấn giữ ở kí túc xá………..

“Không ở trường à? Nhất định là gạt người mà!”

“Đúng đúng! Vào buổi học mà hội trưởng không ở trường học, dựa vào cái gì bắt chúng tôi phải học?”

“Nói hay lắm! Chúng tôi muốn gặp hội trưởng! yêu cầu hủy bỏ 13 qui định!”

Các học sinh đứng sau tôi dõng dạc hô to: “Hủy bỏ! hủy bỏ!”

 Kim Cương hộ pháp kiên nhẫn giải thích: “Hội trưởng không ở trường là do thân phận cậu ấy đặc biệt!”

“Hả! Cái gì mà thân phận đặc biệt chứ? Hội trưởng hội học sinh thì muốn làm gì cũng được à? Đáng lẽ hắn phải là tấm gương sáng cho mọi người học tập chứ? – Tôi lớn tiếng chất vấn

Câu hỏi của tôi đã thu hút sự chú ý của Kim Cương, cô ta vừa trông thấy tôi bất giác hít 1 hơi sâu: “Lại là cậu à! Dịch Lâm Hi!”

“Không sai! Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Chính là tôi!” – Hừ! xem bản đại hiệp dỡ văn phòng hội học sinh xuống đây.

Tôi nhảy ra khỏi đoàn người, quay xuống phía dưới anh dũng vung tay lên cao mà kêu gọi:

“yêu cầu gặp mặt hội trưởng! Yêu cầu hủy bỏ quy định”

“yêu cầu gặp mặt hội trưởng! Yêu cầu hủy bỏ quy định”

Các học sinh khác cũng hô to theo tôi.

Oa ha haha! Tôi thật là quá xuất sắc mà! Mũi tôi sắp sửa mọc vóng lên tận trời rồi ! ^-^.

“Cạch”

Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của tất cả mọi người – cửa phòng làm việc lầu 2 trên sân thượng đã mở rộng ra.

Yên lặng như tờ….

Các học sinh như ăn phải thuốc lú, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào căn phòng đang mở kia.

Ô rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra vậy? Đặc biệt là những nữ sinh, ánh mắt không ngừng thả ra những trái tim, rồi như uống nhầm thuốc kích thích, lũ lượt xông về phía trước.

Một thanh âm trầm ổn từ sân thượng truyền xuống:

“Xin chào các bạn, tôi là tân hội trưởng hội học sinh – Thánh Dạ”

“Oa hội trưởng của chúng ta thật là xuất chúng!”

“Trời ạ! Ra là Thánh Dạ ! Thật có phong thái của 1 ngôi sao mà ! Nghe nói hắn từ Mỹ về, thế nhưng không nghĩ hắn là hội trưởng của chúng ta !

Phía dưới học sinh toàn trường cùng lúc mở miệng, không khí nhanh chóng sôi trào rồi vỡ òa !

Cái tên chết tiệt ! Thật là hại nước hại dân mà ! Hô hấp… Hô hấp của tôi… khó thở quá đi mất. Tôi bị đám đông bao vây khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, nhưng ánh mắt tức giận luôn ra sức hướng về phía bóng hình cao lớn kia mà bắn phá.

Khoan ! chờ 1 chút ! sao khuôn mặt này lại quen thuộc thế chứ ? Hình như … hình như là…. Tiểu Thánh.

Khi đại não đưa ra kết luận này, tôi đã quá kinh ngạc với tạo hình mắt chữ O mồm chữ A.

Tiểu Thánh là hội trưởng hội học sinh ?!

….

Vài giây sau đó đại não đã hoạt động lại, trước mắt tôi hiện lên ánh sáng chói loá.

Ha ha ha ! Đây chính là trời đã phái quý nhân trợ giúp Dịch Lâm Hi tôi mà ! Đã có Tiểu Thánh chống lưng, tôi còn phải sợ cái gì nữa ?

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, thế nhưng…. Ánh mắt Tiểu Thánh đảo qua tôi chỉ trong thoáng chốc thôi nhưng tôi cảm thấy có cái gì đó không bình thường, hình như hoàn toàn không nhận ra tôi, không có chú ý chút nào tới tôi !!!!!!!!!

Cậu ấy mặc áo trắng, cả người toát lên 1 luồng ánh sáng xán lạn. Gió nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, chiếc nơ trước ngực hình bông tường vi nhỏ tỏa sáng rực rỡ, vô cùng bắt mắt.

Tiểu Thánh đứng ở trên sân thượng ánh mắt bình tĩnh quét qua học sinh toàn trường. Oa cực giỏi !

«Các bạn, bởi vì gần đây trường ta tương đối nhiều việc, do đó tôi không thể sinh hoạt bình thường ở trường, tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi. Thế nhưng 13 qui định mới là tôi dốc sức suy nghĩ, nghiên cứu, tôi mong muốn trong khoảng thời gian đảm nhiệm vị trí hội trưởng hội học sinh có thể khiến cho Trung học Phong Lâm trở thành trường học kỉ luật, 1 trường học chất lượng cao…. »

«Vì sao lại thủ tiêu CLB kịch và giao quyền quản lí cho hội học sinh » – 1 nam sinh không phục lên tiếng chất vấn.

Nhưng ai biết khi hắn vừa mở miệng đã lọt vào trận địa ánh mắt đằng đằng sát khí của các nữ sinh.

« Tất cả mọi người đều biết người sáng lập Phong Lâm cao trung là hậu nhân của Shakespeare, trường học này thưở đầu đã có tôn chỉ “phải phát triển thể loại kịch nói”. CLB kịch nói đã từng là niềm tự hào của Cao trung Phong Lâm thậm chí là ở nước ngoài cũng có chút danh tiếng. Đáng tiếc qua 7 năm Cao trung Phong Lâm thành lập quá nhiều đoàn thể, CLB , nhân tài phân tán khiến cho CLB kịch trì trệ không tiến lên được thậm chí rơi vào trạng thái vô danh. Cho nên để cứu vãn lại thời đại huy hoàng của CLB kịch nói đồng thời phát triển nó ngày càng lớn mạnh tôi tạm thời đóng cửa các CLB khác, tập trung vào CLB kịch hơn nữa tôi sẽ tự mình đảm nhiệm điều hành CLB kịch, giúp mọi người học hành và tập kịch »

« Oa Thánh Dạ tự mình chỉ đạo nha ! Hay lắm, người ta  nhất định tham gia vào câu lạc bộ kịch »

« Tôi cũng vậy ! nếu có thể cùng hội trưởng thường xuyên gặp gỡ tập kịch thì thật là tốt ! »

« Đăng kí vô đội kịch á ? Há há, tôi mà nói 1 câu đảm bảo các cậu sẽ có cơ hội được tham gia đội kịch đó! Hội trưởng thực ra là huynh đệ tốt của tôi mà! Nếu các cậu hứng thú như vậy thì tôi cũng nên giúp đỡ 1 phen »

Nhưng mấy người đó đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn tôi 1 cái thực là khiến người ta tức chết mà. Về sau các người khóc lóc cầu xin tôi thì đừng trách tôi vô tình !!!!!!!!!

« Các bạn » – Tiểu Thánh đột nhiên lên tiếng – tôi và đội kịch hoan nghênh các bạn ra nhập ! song song với việc đó, cũng mong các bạn chấp nhận và tuân thủ các qui tắc tôi mới ban bố, chúng ta cùng nhau lập lại 1 Cao trung Phong Lâm huy hoàng ! »

“Ủng hộ Thánh Dạ! Ủng hộ tân hội trưởng hội học sinh!”

“A Thánh Dạ I love u!!!!!!!!! w”

Oa oa … Hội trưởng hội học sinh của mấy người là anh em kết nghĩa của tôi nha, cuộc sống của tôi ở Cao trung Phong Lâm sau này cứ gọi là sướng như trên trời! Tiểu Thánh, cậu đúng là anh em kết nghĩa tốt nha!!

Oa ha ha ha!!!! =))

Không nói 2 lời nữa, tôi lập tức xắn tay áo lên, giơ cao tay lên, hồ hởi hét to:

“Ủng hộ hội trưởng hội học sinh! Ủng hộ Tiểu Thánh!!!”

“Tôi phiêu du trong giấc mộng thiên đường

Đứng dưới cầu vồng của nữ thần tuyệt mĩ

Nàng khẽ vươn tay nắm lấy chiếc ly thần

Trên người nàng cánh chim mạnh mẽ giương ra

Như bảo hộ cho linh hồn dũng cảm

Con người trí tuệ

Vòng quay may mắn tới gần gõ cửa

Cầu nguyện đi,

Appolo đang lắng nghe lời cầu xin chân thành”

1.

“Ba”

“Lần trước lúc tôi đang lang thang trong rừng bị lợn đen vs lại lạc đà tấn công được hội trưởng Thánh Dạ cưỡi ngựa trắng đến giải vây!”

Đám học sinh vây kín bục giảng mà tôi, Dịch Lâm Hi đại hiệp đang ngồi chễm chệ, hướng về phía cái bảng đập bộp 1 cái, bật mí về truyền kì “Dịch Lâm Hi và Thánh Dạ lần đầu gặp gỡ”

“Oa Thánh Dạ cưỡi ngựa trắng?! Bạch mã hoàng tử!!! Đẹp trai quá ak!!!

“Sau đó thì sao?”

“Tôi khát nước rồi!” – Tôi cau mày ho khan 2 tiếng.

« A! Mau mau! Trà đâu mau mang đến đây! » - ngay lập tức có người chạy đi lấy nước cho tôi. Thật là sướng như tiên mà !

Nam sinh đứng bên phải bục giảng nhanh chóng bưng tách trà Ô Long cung kính dâng đến tận miệng tôi ~.~

Tôi nhẹ nhàng hớp 1 ngụm, rồi đặt chén trà trên bục giảng, nhảy chân sáo xuống dưới.

« Muốn biết sau đó thế nào thì cứ đem dưa, trái cây, điểm tâm tới hối lộ bản đại hiệp. Tôi ra ngoài đi bộ đây các cậu cứ từ từ relax thả lỏng thả lỏng nha :D »

« Lâm Hi, đừng như vậy mà, tiết lộ chút xíu nữa đi mà ! »

« Lâm Hi, quay về đi…. »

« Lâm Hi…… »

Ánh mắt của mấy người đó cứ đán vào lưng tôi nhưng tôi đã nhanh chóng bật nhảy ta khỏi lớp học rồi..

Oa ha ha ha ! Tinh thần tự sướng rất là cao ! Thực sự là ứng với câu châm ngôn cái gì mà « Hoa không ra liễu thành ấm » => là j zậy ta hem hiểu =.=

Khi phát hiện Tiểu Thánh là hội trưởng hội học sinh, câu chuyện lần đầu gặp gỡ của chúng tôi cũng theo đó mà lưu truyền khắp cả Cao trung Phong Lâm. Hiện tại trong trường mặc kệ là ai thấy tôi cũng phải nhượng bộ 3 phần, tôi cứ ngang nhiên như con cua qua đường  => ???????????

Tôi đứng bên ngoài phòng học hít thở không khí mới mẻ này.

A ! Ánh mặt trời thật sáng lạn ! không khí thật tươi mát ! thế giới bên ngoài khẳng định là càng tuyệt mĩ hơn nữa ! Ngày hôm nay tâm tình tốt như vậy, chi bằng cưỡi Gió lốc đi hóng gió tiêu sầu !

Tôi vui vẻ về phòng nhưng nhã hứng lại bị đạp đổ bởi 1 giọng thuyết giáo lướt qua bên tai :

« này bạn, hiện tại đang là giờ học, không cho phép ra ngoài ! »

Trời chỉ còn 5’ nữa là hết giờ học mà 1 nam sinh húi cua, gắn phù hiệu cam trên tay áo đã chạy tới ngăn cản tôi : « Hơn nữa trong trường cũng không được phép hoạt động thể chất dùng giày trượt cũng không được phép »

Tôi đắc ý nhướn lông mày, quắc mắt nhìn hắn :

« Này tiểu tử cậu có biết tôi là ai không mà dám ngang nhiên cản đường tôi ? »

« Mặc kệ cậu có là ai thì qui định đã chỉ rõ : Trong giờ học không được ra ngoài bất luận vì lí do gì ! » – Ô anh chàng này rất chính khí nha, quyết ngăn tôi đến cùng đây.

Hừ tiểu tử này đúng là có mắt mà không thấy thái sơn ! Cứ coi chừng Dịch Lâm Hi đó !….. Bình tĩnh bình tĩnh, Dịch Lâm Hi đại hiệp bớt giận, hội trưởng hội học sinh là anh em tốt của tôi, là « Hoàng thân quốc thích » phải có phong độ, không được để cho huynh đệ mất mặt.

Tôi nghĩ 1 chút rồi hít 1 hơi vỗ vỗ vai trái của tóc húi cua.

« Cậu đúng là gương mẫu nha ! nhưng tôi nói cậu nghe điều này nhá, huynh đệ tốt của tôi là người rất đặc biệt chỉ nên theo chứ không nên chống ! »

Ánh mắt tôi nhìn hắn dương dương tự đắc, tôi cố lấy giọng thập phần lo lắng mà thuyết giáo hắn :

« Cậu có biết người anh em kết nghĩa của tôi là ai không ? Hắn là tân-hội-trưởng-hội-học-sinh !!!!! »

Lộp bộp ! Tóc húi cua sửng sốt nhìn tôi

« Ha ha ha nhìn mặt cậu công nhận là ngu thiệt là ngu =.=  – tôi cười lớn vỗ vỗ vai anh chàng – đừng lo lắng, tôi trông thế này chứ rất đáng tin cậy. Hôm nay cậu thả tôi ra ngoài, đảm bảo sau này tôi sẽ che giấu bảo kê cho cậu ! »

« cậu bớt nói giỡn đi ! »

Giữa lúc tôi chuẩn bị chuồn đi trước sự sửng sốt của tóc húi cua thì phía sau đột ngột truyền lại 1 thanh âm khiến người ta phát run lên.

Sát khí đùng đùng nha !!! +_+

Quay đầu nhìn lại đã thấy bà chằn lửa Kim Cương hộ pháp đang tức giận điên cuồng, chả biết bà này đứng sau tôi từ lúc nào.

« Này thời gian gần đây cậu toàn dựng chuyện vớ vẩn nói hội trưởng với cậu là anh em kết nghĩa ha ? » – Thủy Linh Lung khoanh tay trước ngực nhìn tôi khinh miệt.

« Dựng chuyện ? Bịa đặt ? Cô nên biết rõ, tôi cùng Tiểu Thánh là bạn tốt hoạn nạn có nhau ! cô dám nói là tôi bịa đặt à ? ». Nhìn xem đây là cách đối xử với bạn tốt của hội trưởng đó à ?! 0__o » Tôi quay lại trừng mắt nhìn cậu ta.

« Tiểu Thánh ? » – Thủy Linh Lung nhìn tôi hừ lạnh, « Nếu thật là hội trưởng là huynh đê tốt của cậu thì Trương Học Hữu chính là thúc thúc của tôi đó »

« Cậu nói gì hả ? »

Ô hô tôi không nhịn được nữa, nhướng mày tung cước, bật người lao về phía trước.

Thế nhưng thế nhưng….

Đau nhức, đau nhức quá @_@

Cô ta dám nắm tóc tôi kéo

OMG! sao tôi lại quên mất là nhìn từ góc độ chuyên nghiệp. tôi đánh không lại cô nàng !

« Đồ dữ như cọp, đồ béo bệu ! Có nữ sinh nào như cậu không ? ». Tôi bị nắm tóc đau quá bắt đầu oa oa ăn vạ

« Cậu vừa nói cái gì hả ? » Thủy Linh Lung trừng mắt nhìn tôi, tia laze bắn ra chiu chíu

Ách…. Thảm rồi ! Hạ sách, hạ sách !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh