22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————————

Truyện gay hay Phi Công Trẻ – Chap 22

Ra chơi tiết 4, Vương lại đến lớp tôi, lại đi ra khu vực đang thi công đằng sau, rồi tự động cởi cúc áo tôi ra, lấy từ trong túi quần của cậu ta ra một tuýp gel bôi vết thương. Tôi để yên cho Vương làm, suốt từ lúc ở trên lớp đến xuống đây, 2 người chẳng nói với nhau câu nào, tự động làm, kiểu như hiểu ý hết suy

nghĩ vậy. Tôi bật cười vì nhột.

-Sao thế? – Vương hỏi.

-Tôi... nhột. Hehe.

-Chậc... nhăn nhở. Cắn cho thêm mấy phát nữa ở cổ bây giờ...

-Thách cậu đấy. Ăn đấm giờ... – tôi nhờn lại.

-To gan ghê.

Vương tặc lưỡi, lại lấy gel ra rồi bôi vào mất vết bầm. Tôi tự dưng buột miệng hỏi:

-Vương... cậu thích con zai à?

Vương dừng động tác, ko nhìn tôi, lại tiếp tục xoa đều.

-Người con zai duy nhất em thích trên đời này là anh.

-Ờ...

-Ko tin à?

-Đâu có. Tôi tin mà.

-Ừm...

Im lặng.

-Vì sao cậu thích tôi ? – tôi hỏi.

Vương ko trả lời, cứ tiếp tục bôi bôi xoa xoa.

-Chuyện của 10 năm trước. Giờ ko tiện nói. Nói ra anh cũng chẳng nhớ đâu.

-Có lẽ nào... tôi bị mất trí nhớ ko ?

-Có lẽ... chắc là trong quá khứ anh bị một chấn động nào đó, có thể là chấn động thể xác, đầu bị làm sao đó, nên quên đi quá khứ, mất trí nhớ tạm thời, có thể vậy. Hoặc là bị chấn động về tinh thần, gặp phải một chuyện gì đó gây ám ảnh, kinh hoàng, đến nỗi ảnh hưởng đến trí nhớ, đôi khi có những trường hợp ảnh

hưởng đến cả giác quan nữa...

Tôi chăm chú lắng nghe, có vẻ như tôi bị cái gì đó rất khủng khiếp, nên mới... quên đi quá khứ.

-Cứ như... mấy bộ film tình cảm rẻ tiền của Hàn Quốc ấy nhỉ.

-Cũng còn tuỳ. Thế giới này còn nhiều việc xảy ra hơn cả trong film ấy chứ.

-Ừ... mong là tôi sẽ nhớ ra...

-PHẢI nhớ ra. Nếu ko anh sẽ mất đi nửa cuộc đời của anh đấy.

-Quan trọng thế cơ á ? – tôi tròn mắt.

-Em ko quan trọng sao ? – Vương đứng thẳng dậy, nhìn vào mắt tôi.

-Cậu... thì có. Nhưng đến mức là... nửa cuộc đời... thì... – tôi ngập ngừng.

-Haizzz... anh sao ko hỏi bố mẹ mình xem trước kia có xảy ra gì ko. Bố mẹ đương nhiên là người rõ quá khứ của mình nhất.

-À... ừ nhỉ. Tôi ngu quá. – tôi gật đầu. Toe toét cười – xong chưa ?

-Chờ chút. – Vương nói rồi quỳ xuống, vén áo đồng phục của tôi lên.

-Làm cái gì thế ? Có người nhìn thấy thì sao ? – tôi ngượng ngùng, quay ngang quay dọc nhìn xem có ai ko.

-Ko có ai đâu. Khu thi công này bị cấm ra mà. Ra cũng chẳng có gì. Yên tâm nhanh thôi, em bôi nốt ở bụng đã.

Tôi thở dài. Mệt dã man với cái cậu này. Thế nào chả hết.

banner remitano
-Mà cậu kiếm đâu ra tuýp gel này đấy ?

-Bật tường tiết vừa nãy ra ngoài mua.

-Ặc... trường có camera mà.

-Camera nó quay bên này quay bên nọ mà. Canh đúng thời điểm là ok.

-Liều kinh...

-Vì lo cho ai hử? Tại anh hôm qua quyến rũ quá, ko kiềm được, nên mới cắn mạnh, kích thích bỏ xừ.

Tôi tát nhẹ vào mặt Vương, trừng mắt, bặm môi nói:

-CÂM-MỒM-VÀO-CHO-TÔI.

-Rồi. Xong! Về lớp. – Vương đứng dậy, nhét tuýp gel vào túi quần tôi, rồi quàng vai, lôi tôi về lớp.

Nặng dã man.

-AIzzz... tránh ra thằng hâm này. Nặng vai. Gyaaaaaaaa. – tôi gầm lên.

-Biến ra mauuuuuuuuu con heo đất này...

-Nextttttttttttttttt

Khu vực thi công ầm lên tiếng hét của một thằng cao mét 7 bị một thằng cao hơn mét 8 bám vào như động vật kí sinh.

Giá như tôi ko bước xuống cái khu vực thi công ấy với Vương, giá như chúng tôi bước xuống rồi cứ nói chuyện bình thường đến mức tầm thường với nhau, giá như tôi ko đề cập nửa chữ đến cái vấn đề điên rồ kia. Thì có lẽ mọi việc đã ko rối tung như thế...

Tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh của cô Linda, giáo viên người Mỹ, cả lớp nhốn nháo, hào hứng với mấy trò chơi mới của cô. Tôi điên cuồng giơ tay, gào thét. Cả lũ ầm lên vui ko thể tả. Cuối cùng thì cũng chơi xong. Vào bài mới, tôi lại trở thành học sinh hư, lôi điện thoại ra chat chit.

Có tin nhắn viber từ Mạnh.

"Tan học cấm về sớm."

"Huh? Chuyện gì?"

"Tan học biết."

Tôi nhún vai, cũng chẳng có gì, thằng này nhắn tin lúc nào chả cộc lốc. Nhưng sao... tôi cứ thấy ngữ điệu nói của nó... nguy hiểm và sặc mùi boom đạn quá.

Chắc tôi ảo tưởng thôi. Haha...

Tan học. Tôi từ tốn thu dọn sách vở, chưa kịp bỏ nốt cái hộp bút vào trong balo thì cái balo đã bị giật mạnh ra, ném sang một bên, một bàn tay to khoẻ kéo tôi quay lại.

Tôi sửng sốt khi thấy Mạnh, cậu ta đứng trên bàn học của tôi, túm chặt người tôi, nhìn tôi với con mắt của một con thú dữ khát máu, mím chặt môi, bàn tay càng lúc càng xiết mạnh vai tôi. Mạnh gào ầm lên trước con mắt của cả lớp mấy chục mạng.

-TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ THẾ???

Làm... làm cái gì chứ?

-Làm... làm gì cơ? – tôi nhăn mặt vì đau.

-CẬU CÒN GIẢ CÂM GIẢ ĐIẾC SAO? TÔI BIẾT CẬU LÀM GÌ ĐẤY!!! – Càng lúc Mạnh càng bóp chặt hơn, gào ầm lên, hai mắt long sòng sọc, đỏ lựng. Tôi hét lên:

-TÔI CHẲNG HIỂU CẬU NÓI GÌ CẢ. BỎ TAY RA. ĐAU TÔI.

-KHÔNG BỎ. TRẢ LỜI TÔI ĐI!!!

-BỎ LINH RA, CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ TRONG LỚP TÔI THẾ? – Hoàng từ bàn học của cậu ta, xông tới bóp chặt cánh tay đang xiết lấy vai tôi của Mạnh.

-CÚT ĐI. ĐÉO PHẢI VIỆC CỦA MÀY. – Mạnh chửi thề.

-MÀY MỚI LÀ THẰNG PHẢI CÚT. – Nói rồi Hoàng giữ chặt cánh tay của Mạnh, bấm các đầu ngón tay vào giữa khuỷu tay, chân trái đạp vào Mạnh khiến cậu ta buông vai tôi ra, tôi ngồi thụp xuống giữ chặt vai, đau kinh khủng.

Mạnh ngã nhào xuống, làm đổ mấy dãy bàn ghế, nghiến răng, cậu ta bật dậy lao vào Hoàng như một con mãnh thú. Lớp tôi càng lúc càng tối sầm lại vì học sinh từ các lớp ùa vào xem, bọn lớp tôi cứ hét lên liên tục, bắt hai thằng dừng lại, ko đánh nhau nữa. Nhưng càng lúc cả hai đánh càng hăng, tôi đã nhìn thấy những vệt đỏ sẫm của máu xuất hiện. Những chiếc bàn, chiếc ghế bị xô lệch, chềnh ềnh lên nhau. Tôi hoảng hồn bật dậy, lao đến ôm lấy lưng Hoàng, lôi cậu ta ra, ko ngừng hét lên:

-CÓ GÌ TỪ TỪ GIẢI QUYẾT. ĐỪNG ĐÁNH NHAU NỮA. TÔI XIN HAI CẬU ĐẤY.

Đáp trả lại tôi là cái bạt tai của Mạnh, đương nhiên cái bạt tai đó ko phải dành cho tôi, mà là dành cho Hoàng, nhưng trượt, nên nó phang ngay vào mặt tôi, một cách ko thương tiếc, tôi vẫn giữ chặt, cố gắng lôi Hoàng ra, tiếng đấm thùm thụp, tiếng chửi thề vang lên liên tục. Tôi gần như khóc đến nơi rồi.

-Hai người thôi đi được rồi đấy. – giọng nói quen thuộc vang lên. Và kèm theo sau đó là hai tiếng đấm bùm bụp. Hoàng ngã đè lên tôi, rồi nhanh chóng ngồi dậy, tiếp tục định lao vào thì bị tôi giữ lại:

-ĐỪNG HOÀNG. TỪ TỪ ĐÃ. ĐỪNG CÓ ĐÁNH NHAU.

Hoàng quay lại, trừng trừng nhìn tôi, khoé miệng cậu ta be bét máu, mặt bị rách một chỗ ở mã, chán tím thâm lại, những vết xứt xát ko thiếu. Cậu ta nghiến răng.

-THẰNG CHÓ MẠNH, MÀY NHÌN XEM MÀY LÀM GÌ LINH KIA? TAO HÔM NAY KO ĐÁNH CHẾT MÀY KO ĐƯỢC.

Mạnh ngã ở phía bên kia, mặt mũi ko kém phần long trọng so với Hoàng, cánh tay của Mạnh còn bị xước một vệt dài, quần áo bẩn thỉu, xộc xệch, áo đứt ko còn một chiếc cúc nào, cậu ta phun một bãi máu xuốn đất, rồi liếc nhìn người đang đứng giữa.

Vương. Hai tay cũng dính màu, máu của Hoàng và Mạnh.

-Hai anh đánh nhau vì chuyện quái gì tôi ko cần biết. Nhưng làm thương người khác như thế kia, thì tốt nhất đừng có đánh mà gây ảnh hưởng. – Vương từ tốn nói, nhưng tôi biết, đôi mắt sắc lạnh cùng hai hàng lông mày kia đang nói cho cả thế giới biết, cậu ta đang điên đến mức nào.

-CÂM MỒM. MÀY ĐỪNG LÀM RA VẺ ANH HÙNG. Đ. MẸ MÀY, MÀY KO CÓ QUYỀN SỦA Ở ĐÂY. – Mạnh chửi thề, chỉ thẳng tay vào mặt Vương.

-TÔI LÀM GÌ ANH MÀ ANH NÓI CÂU ĐÓ VỚI TÔI? HỞ RA LÀ ĐÁNH NGƯỜI THÌ HAY HO LẮM À? – Vương gào lại. Nắm tay xiết chặt.

-MÀY KO LÀM GÌ TAO, NHƯNG MÀY CÓ LÀM GÌ LINH! VÀ TAO KO CHẤP NHẬN ĐƯỢC CHUYỆN ĐÓ. – Mạnh đứng thẳng dậy, máu từ miệng cậu ta chảy ra.

Tôi thẫn thờ... Nắm đấm ở tay Vương lỏng ra dần dần.

Quên đi đau đớn và sự rát bỏng của vết rách ở khoé miệng, tôi nói:

-Cậu... biết sao?

-PHẢI! TÔI BIẾT. TÔI BIẾT. THẬT MAY LÀ TÔI ĐI THEO HAI NGƯỜI XUỐNG CÁI CHỖ CHẾT TIỆT ẤY. LINH. TẠI SAO CẬU LẠI LÀM NHƯ THẾ?

-Tôi... Mạnh... cậu... bình tĩnh đã...

-BÌNH TĨNH? CẬU BẢO TÔI PHẢI BÌNH TĨNH NHƯ THẾ NÀO?

-TẠI SAO CẬU LẠI GẮT ẦM LÊN NHƯ THẾ? CHUYỆN ĐÓ ẢNH HƯỞNG ĐẾN CẬU VẬY SAO?

-TRƯỚC NHỮNG GÌ TÔI LÀM CHẲNG NHẼ CẬU KO HIỂU? LINH!!! – Mạnh ko ngừng gào thét điên cuồng.

Im lặng...

Thật sự im lặng. Ko quan tâm đến mọi người xung quanh, tôi chỉ biết ở đây, ngay tại lớp học của mình, có 4 người. Mạnh, Hoàng, Vương.

Và tôi. Kẻ tội đồ đáng chết.

-Bốp!

Một cái tát bình thản, rất nhẹ, ko đau, ít ra thì so với bàn tay to của Hoàng thì nó thật là nhẹ, nhưng làm tôi đau kinh khủng. Cái tát từ Hoàng, kèm theo đó là một câu nói đâm thẳng vào tim tôi:

-Tôi hiểu rồi, cậu đúng là tệ thật, Linh ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro