27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Anh... toilet ở đâu ?

-À... bên kia. - anh Phong chỉ cho tôi. Nhanh chóng, tôi đứng dậy và phi vào trong toilet để rửa mặt. Tiếng dép loẹt xoẹt, tiếng bước chân như khủng long bạo chúa ầm ầm trên cầu thang, và rồi giọng nói kèm theo hơi thở gấp gáp vang lên:

-CẬU TA ĐÂU?

-Mày về nhà ko chào anh mày mà đã 'Cậu ta đâu' là thế quái nào? Cậu nào?

-BÙI TÙNG LINH. CẬU Ở ĐÂU. ĐI RA ĐÂY NGAY CHO TÔI. - Mạnh gào lên, rồi đi quanh nhà hét to.

Tôi phát hiện ra hình như quyết định đến nhà Mạnh thương lượng là hơi bị sai lầm!

Nhẹ nhàng mở cửa toilet...

Giật mình tí chết, tim đập như điên. Mạnh đứng như một kho tượng vĩ đại ngay trước cửa toilet, nhìn tôi trừng trừng.

-Chào... cậu.

--------

Truyện gay hay Phi Công Trẻ - Chap 27

-OÁI... RỒI MÀ RỒI MÀ... CỨ BÌNH TĨNH. BỎ TÔI RA ĐI ĐÃ. GYAAAAAAAAAA.

-KHÔN HỒN THÌ CÂM MỒM LẠI, BẰNG KHÔNG ĐỪNG TRÁCH THẰNG MẠNH NÀY ĐỘC ÁC.

-Hm...

Tôi đang trong tư thế khó tả.

Bị Mạnh ôm chầm lấy, nhấc gọn lên, hai chân ko chạm sàn nhà, giãy đành đạch, Mạnh kẹp chặt tôi từ toilet tầng 2 lên phòng cậu ấy ở tầng 4. Trước con mắt ngạc nhiên xen lẫn thích thú của chị dâu Mạnh, và tiếng cười hô hố sang sảng của ông anh siêu vô duyên Hoàng Phong kia... Tôi hận ko thể cắn lưỡi tự vẫn, mặt tôi đỏ bừng lên vì... chắc là nóng mặt vì máu dồn lên thôi, mặt tôi đang rúc xuống đất mà... Haha.

Đến khi vào trong phòng Mạnh rồi, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng vì kiến trúc bên trong của ngôi nhà, thật sự đỉnh cao.

Và phòng của Mạnh thì tuyệt vời ko kém. Một căn phòng giản dị, bình thường, đậm chất của một cậu con trai mới lớn, nhưng cực kì chất!

Những tấm poster, những tranh ảnh về cầu thủ bóng đá, các biểu tượng đội bóng, trong đó biểu tượng của MU là to và rõ nhất, các đồ vật nhỏ bé trang trí rất hay, cách sắp xếp bài trí mọi thứ trong phòng cũng khá ổn. Ngoại trừ việc trông cái giường chẳng khác gì bãi chiến trường ra, thì mọi thứ đều hoản hảo!

Đặt tôi lên giường một cách thô bạo hết sức có thể, Mạnh trừng trừng nhìn tôi, tôi nuốt một cục gì đó chặn ở cổ, thật đáng sợ quá đi (

-Phòng... cậu... đẹp ghê. - tôi đánh trống lảng. Mắt nhìn quanh phòng, mồ hôi túa ra ầm ầm.

-Thường thôi.

-Hờ... hơi bẩn một chút... để tôi dọn cho. - tôi giả vờ thu dọn mấy thứ đồ trên giường Mạnh, dừng lại khi thấy trên giường có khá nhiều băng gạc, bông thấm, băng cá nhân và các loại thuôc bôi ngoài da khác.

Tôi quay lại, nhìn tay, chân, và khuông mặt điển trai của Mạnh. Cậu ấy mặc một chiếc quần ngố màu đen, để lộ ra bắp chân to lớn, tím bầm, xước xát, một dải băng khá dài quấn quanh bắp chân Mạnh. Chiếc áo 3 lỗ màu trắng cũng giúp hắn khoe ra 2 bắp tay cuồn cuộn đầy vết cào cấu, ấy vậy mà Mạnh chẳng thèm dán

băng cá nhân gì vào, vết thương khô máu nhìn rõ gớm. Còn mặt thì... Chả hiểu sao bị sứt ở môi, bị tím bầm ở trán, mấy vết xước xát nhỏ ấy, lại càng làm Mạnh thêm nam tính, mạnh mẽ hơn.

-Nhìn gì? Mấy vết thương này lạ lắm sao? - Mạnh hất hàm.

Tôi nín thinh, thái độ này... cậu ta vẫn hận tôi lắm.

-Tôi đến đây... đế giải thích rõ với cậu.

-Giải thích? Giải thích cái gì?

Tôi lí nhí:

-Việc tôi đã làm... cùng... Vương.

-Chẳng có gì để giải thích cả. Ai chả biết cậu và thằng ranh đó là 1 cặp. Tôi cũng suy nghĩ kĩ rồi, hôm nay tôi làm thế là vô duyên thật, tự dưng xông vào làm ầm lên như thế. Ha... thật là như 1 thằng ngu, đừng bận tâm, tôi chẳng có ý kiến gì đâu. Chúc hai người...

-KHÔNG PHẢI. TÔI KHÔNG THÍCH VƯƠNG!!!

Tôi đứng thẳng dậy, nói thật to, hai tay xiết lại thành nắm đấm. Nhìn thẳng vào mắt Mạnh, tôi dõng dạc nói:

-Không khí lúc đó quả thực rất quái dị, tại tôi hết, tôi hoàn toàn ko có biết rằng, cậu, Hoàng và Vương thích tôi. Tôi nghĩ chỉ là bạn bè đối xử tốt với nhau hơn một chút. Vậy thôi. Lúc đó Vương đến thăm tôi, bị dính nước mưa, tôi bảo cậu ta tắm, thực sự rất cảm động khi Vương thăm mình lúc muộn như vậy, trời lại mưa to, nên tôi đã... bảo cậu ta ngủ ở lại. Rồi tôi đã hỏi Vương một câu rất... tôi hỏi cậu ta... có bao giờ muốn hôn 1 thằng con trai ko. Kì thực lúc đó, tôi thấy... có một ham muốn về tình dục... nên... tôi và Vương... ko... thực ra thì... tôi... - tôi bối rối, ko biết phải diễn tả như thế nào, bất lực, ngồi phịch xuống giường, cúi gằm mặt.

-Tôi là gì của cậu mà phải mất công nghỉ học đến đây giải thích mấy câu vớ vẩn đấy? - Mạnh bình thản nói.

Vô dụng rồi!!!

Tôi cảm giác muốn chết, thật tệ. Hoàn toàn vô dụng, tôi làm tổn thương cậu ta nhiều thế sao? Trời ơi... tại sao cậu ta ko nói thích tôi trước khi tôi làm chuyện đó đi, để đến khi làm xong rồi mới lộ ra bao nhiêu thứ điên đầu như thế????????????????

-Xin lỗi... - tôi xin lỗi, dù tôi chả thấy lỗi của mình trong vấn đề này là ở đâu.

-Vì sao phải xin lỗi? Cậu hoàn toàn ko phải xin lỗi tôi. Tôi và cậu... đâu có quan hệ gì. Tôi mới là người phải xin lỗi, vì quá xen vào chuyện riêng tư của cậu. - Vương nhún vai.

Tôi cảm thấy chưa bao giờ tệ như thế. Rõ ràng Mạnh nói đúng, ko sai, nhưng tôi lại thấy mình y chang kẻ tội đồ đáng chết. ==!

Im lặng dài...

-Hôm nay... lúc đi theo cậu và Vương xuống bãi đất trống đang thi công. Nhìn thấy Vương... bôi thuốc... tôi... rất điên. Chỉ muốn... xông vào, đấm vỡ mặt thằng ranh con ấy, và xé xác... cậu, dám dễ dãi như thế. Lúc đó tôi ko biết nguyên do vì sao... đến khi nghe Vương nói, tôi... cảm thấy suy sụp. Rất thất

vọng... chẳng thiết gì nữa. Cảm giác... rất tệ... cậu làm đau tôi đấy. Biết ko? Tôi thậm chí chẳng còn sức để đứng dậy. Chứ đừng nói gì xông ra đấm cho thằng oắt con ấy vài phát cho bõ...

Tôi ngảng đầu lên, nhìn Mạnh, ko chớp mắt.

Mạnh ko nhìn tôi, quay mặt ra hướng khác, hướng cánh cửa toilet!!! Có cái quái gì hay ở đấy mà cậu ta nhìn kĩ thế nhỉ?

Thực là ngạc nhiên vô cùng, ko ngờ... cậu ấy thích tôi... nhiều như vậy. Chỉ vì tôi đứng lên bênh những người hay đánh nhau bị coi là du côn hồi đầu năm sao? Cậu ta ngốc thật... À ko... phải nói là ngu siêu cấp. Hiền lành quá... (!?)

Tôi tìm ra đường lối để giải quyết vấn đề này rồi. Haha...

-Mạnh... - tôi khẽ gọi.

-Tôi... rất hận cậu. Tại sao lại dễ dãi như thế, lý do đưa ra cho hành động đó. Cũng... ko thể chấp nhận được... có lẽ cậu vốn thích Vương. - Mạnh ngập ngừng nói.

-KHÔNG PHẢI. KHÔNG CÓ... À MÀ CÓ. NHƯNG... TÔI THÍCH VƯƠNG... GIỐNG NHƯ MỌI NGƯỜI THÔI. AI TÔI CŨNG THÍCH NHƯ VẬY HẾT. KHÔNG AI HƠN AI HẾT. TÔI... cũng... thích

cậu. - tôi đứng phắt dậy, nói rõ to, để rồi kết luận một câu sến chuối!

Mạnh quay ra nhìn tôi, đôi mắt hiền lành yếu đuối như nai tơ, ko có chút gì là của một con mãnh thú, của chúa sơn lâm cả. Tôi thoáng rùng mình, trùm khủng bố cũng có lúc... thế này sao?

-Thích tôi? - Mạnh khẽ hỏi.

-Ừ. - tôi gật.

-Thích như một người bạn thân, hoặc hơn bạn thân một chút, chứ ko phải người yêu chứ gì?

Nói quá đúng, hết cách rồi, gật đầu thôi.

-Haizz... biết mà. Cậu chưa bao giờ thích tôi, còn sợ tôi nữa.

-Đấy... là trước kia thôi... tôi... giờ tôi ko sợ cậu nữa.

Nai tơ biến mất, đôi mắt cáo xuất hiện.

-Thật chứ?

-Thật...

Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy trần nhà, và đôi mắt đen của Mạnh đối diện mắt mình, đầu thì nằm trên đám bông êm nhẹ, hai tay bị giữ chặt bởi hai bàn tay to lớn của Mạnh.

Hô hấp của tôi gấp hơn.

-Cậu... làm gì thế? - tôi hỏi.

-Kiểm chứng xem cậu có hết sợ tôi thật ko.

-Kiểm... kiểu gì? - tôi sợ.

Nhếch mép, nụ cười khinh khỉnh đốn biết bao trái tim cô gái tuổi mới lớn, với tôi, nó ko khác gì nụ cười của một thằng đểu, trong tình huống này, mức độ đểu tăng lên.

Kiểu như cầm thú ấy.

-Hôn môi. Hôn cổ. Liếm láp. Hai đầu nhũ hồng hồng. Cái bụng thon gọn nhỏ bé. Thằng nhỏ đáng yêu. Và hơn cả là tiểu huyệt hấp dẫn ở giữa hai cánh mông nữa chứ. Tôi kiểm chứng kiểu đó. OK? - Mạnh thì thào một cách khêu gợi bên tai tôi, thật kinh khủng. Còn bệnh hoạn hơn cả cái thằng ranh con lớp 10 kia nữa, mẹ kiếp. Bọn này cùng một khuôn đúc ra. Thề!

Tôi đỏ bừng mặt trước những câu nói không khác gì truyện sex của Mạnh. Lầm bầm nói:

-Tôi... thách.

-Đừng-có-thách. - Mạnh ghì too chặt hơn, môi Mạnh sắp chạm vào môi tôi...

Chúa ơi... cứu con.

Tim tôi đập điên đảo. Tôi... bị dồn vào đường cụt. Chết tiệt.

-Cậu... tôi ko bán thân! Đừng coi tôi là loại đó. - tôi buột miệng nói ra, đột nhiên nhớ đến câu nói sáng nay của Mạnh, ko khỏi khiến tôi đau lòng.

Mạnh dừng lại, nhìn tôi chăm chăm.

-Sáng nay... kì thực... cậu nói... làm tôi rất đau.

Mạnh buông tôi ra và ngồi thẳng dậy ngay tức khắc. Tôi từ từ ngồi dậy, nhìn Mạnh. Mạnh quay mặt vào trong. Im lặng.

-Tôi... ko biết vì sao tôi lại đau. Khi nghe cậu nói vậy. Cảm giác rất thất vọng, về cậu, vì cậu nghĩ tôi là loại đó. Nhưng cũng thất vọng, về mình, lại có thể làm chuyện đó và chấp nhận nó một cách bình thản như vậy. Thật dễ dãi, phải ko?

-...

-Tôi... biết vì sao mình lại đau như vậy. Có lẽ là tôi thích cậu. Đúng. Người mình thích, nói mình như vậy, ai ko đau. Nhưng có lẽ cũng ko hẳn đã là thích, vì... kể cả một người bạn, khi nói mình như vậy, tim cũng thắt lại, cũng đau...

-Tôi... xin lỗi.

Mạnh khẽ nói. Rất nhỏ. Nhưng trong phòng chỉ có 2 người, đủ để nghe thấy.

-Tôi ko trách cậu. Thật sự. Có lẽ vì lúc ấy cậu đang hỗn loạn, đang mất bình tĩnh, nói ra những lời vậy, cũng chẳng sao. Tôi cũng ko tốt...

Mạnh quay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hai má của tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng nói:

-Hôm nay đau lắm phải ko?

Tôi ngạc nhiên, gật đầu.

-Suốt cả tiết cuối, tôi trốn, ngồi suy nghĩ rất lâu... vậy mà chẳng hiểu sao. Lại mất bình tĩnh... mất bình tĩnh... lên thẳng lớp cậu, bóp tay cậu, quát tháo, làm cậu đau. Lúc đánh nhau với Hoàng, cũng đã tát mạnh vào cậu... lúc ấy tôi... cả trưa nay, tôi hối hận vô cùng, tôi cũng đau, nhưng có lẽ ko đau bằng cậu, tôi

cảm thấy mình thật đáng chết, tôi làm cậu đau vậy... ko đáng mặt... là thằng đàn ông. Làm người mình yêu đau. Tôi đáng chết...

Tôi mỉm cười, trong lòng quả nhiên ấm lại. Tôi khẽ hỏi một câu mà mình đã biết câu trả lời:

-Cậu... thích tôi lâu chưa?

Mạnh im lìm... mím môi rồi khẽ trả lời:

-Từ năm lớp 10. Đầu năm...

-Tại sao ko nói ra?

Mạnh mở to mắt.

banner remitano
-Trời ạ... nếu cậu là tôi thì cậu có dám nói ra ko? Chưa kể lúc đó... tôi còn... bị coi là trùm khủng bố ở trường đấy thây. Mà đến giờ cũng bị coi là thế... - Mạnh buồn rầu nói.

Tôi bật cười.

-Chẳng phải cậu thích tôi vì tôi đứng dậy phát biểu giữa sân trường về vấn đề bạo lực đấy sao? Tôi nói đâu phải ai đánh nhau cũng là côn đồ du côn đâu mà lên án họ. Cậu rõ ràng ấn tượng tôi vì chuyện đó.

Vậy còn sợ gì mà ko nói ra?

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy khuôn mặt cực ngu của trùm khủng bố. Mắt trợn tròn, mồm há hốc, lắp bắp:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro